Chẳng phải đơn
giản mà Diên Thụy có thể đột nhập một cách dễ dàng vào phủ của
Hiệu Thư lang Phí Mễ - một bộ hạ thân tín của Bàng Quyên
Nguyên soái. Tuyết Liên là bước tiến thứ 2 trong kế hoạch thâu
thập thông tin của Diên Thụy, trước đó và hiện tại hắn là một
nhân tình của Hiệu Thư lang phu nhân Hoa Phiêu…
Thiệu An đã canh ở đoạn đường này suốt hai tháng nay, vào mỗi
buổi chiều ngày thứ sáu có một chiếc xe ngựa chạy chầm chậm
đến hiệu vải cuối hẻm Hạ Châu - một con phố tương đối sầm uất
của đại thị An Ấp. Một phu nhân còn khá trẻ xuống xe, đường
hoàng bước vào hiệu vải ấy. Bà ta lơ đãng chọn vài súc vải,
tay chủ tiệm mau mắn gói lại để lên kệ hàng, chẳng có gì đặc
biệt cả!
Sau đó vị mệnh phụ đi thẳng vào phía nhà trong của hiệu vải,
bà ta ướm thử màu sắc và xem xét kỹ hơn hoạ tiết các tấm vải
có phù hợp với làn da quý phái của mình hay không. Ðó cũng là
một việc rất bình thường của nữ nhân, do quá chú ý đến ngoại
hình nên họ rất ít khi hài lòng ngay với những gì họ vừa quyết
định, Hoa Phiêu phu nhân cũng không là một trường hợp ngoại lệ.
Thiệu An đã uống đến chén trà thứ 5, khẽ ngáp dài, hôm nay
chẳng có gì đáng quan tâm cả… hắn không hiểu Tổ trưởng Diên
Thụy sai phái hắn theo dõi người đàn bà ngoại tình kia để làm
gì chớ, chắc chắn là bà ta không phải là vợ của Diên Tổ trưởng
mà! Mệnh lệnh thì đơn giản thôi:
- Người hãy theo dõi người đàn bà đó, chừng nào phát hiện có
gì mới thì báo đến ta!
Ðối với Thiệu An thì chỉ biết tuân lệnh, hắn phải tự xoay xở
lấy trạm canh, tự định ra thời gian làm việc cho mình. Nguyên
tắc của Hoa Nam Ðiệp báo là vậy: không có cấp trên nào cầm tay
dạy việc cho thuộc hạ, họ chỉ đưa ra mục tiêu rồi tự các thuộc
hạ quyết định lấy chương trình hành động cho mình. Ô kìa! Tại
sao khi đi thẳng vào trong phòng trong mà Hoa Phiêu phu nhân
không cầm theo gói hàng để thử chớ! Lần trước cũng như lần này,
vậy bà ta vào trong làm gì suốt 2 canh giờ? Thụy An rà soát
lại trí nhớ của mình...
Giống như lần trước, sau khi người đàn bà có hai đứa con gái
chừng 17, 18 gì đó bước vào hiệu vải chừng vài khắc là có một
trang công tử khá đẹp trai bước theo vào trong hiệu vải. Tuy
nhiên, anh ta không có được cái dáng thong thả như bà mệnh phụ
đến trước… người đàn bà đang đợi anh ta. Tấm mành chỉ hé vừa
đủ cho anh ta lọt vào một cách đầy sốt ruột, khiến người ta
liên tưởng được trạng thái đang trần truồng của người đàn bà
đón đợi nhân tình. Hai cái bóng trong phòng xáp lại gần nhau,
rời ra, rồi xáp lại trước khi tiến về phía cái giường - một vị
trí thuận lợi trong tầm nhìn của Thiệu An, gã chịu chết không
đoán ra nỗi là họ sẽ tiếp tục làm gì sau khi dìu nhau tới cái
tràng kỹ lớn.
Tự nhiên Thiệu An tỉnh ra như sáo, cái chuyện lạ hắn cần phát
hiện đã có rồi! Suốt chiều hôm đó, Thiệu An chờ đến khi họ đi
ra ngoài.
Bức mành trong hiệu vải chợt lay động, gã trai trẻ chừng 19
tuổi đi ra trước, hắn bước chân thấp chân cao như nhảy nhót
bên đường, vẻ mặt vui sướng hớn hở. Bức mành trong hiệu vải
lại lay động, người phụ nữ ra sau 5 khắc, bước nhanh qua dãy
kệ bày hàng, đầu hơi cúi xuống.
Đúng vào buổi chiều thứ sáu tuần sau, Hoa Phiêu đã tới hiệu
vải được gần nửa canh giờ, váy dài ngoại y đã được cởi xong và
xếp lại gọn ghẽ, trên người Hoa Phiêu chỉ còn độc bộ đồ lót
mỏng – đây là một yêu cầu bắt buộc của gã nam sủng đối với
Hiệu thư lang phu nhân – trong mỗi lần đón tiếp hắn. Đồ ăn
trên bàn cũng được bày trên bàn tươm tất, chỉ có điều là đã
nguội ngắt nguội ngơ thôi. Người đàn bà khẽ thở dài:
- Nếu hắn không đến thì làm sao nhỉ, mới tuần trước đây hắn
còn rất mặn nồng với mình mà?
Trễ hẹn không phải là thói quen của gã nam sủng này, người đàn
bà vẫn kiên nhẫn đợi. Căn phòng trở nên nóng nực lạ, sự chờ
đợi bao giờ cũng khó chịu! Sau vài lượt đi tới đi lui trước
tấm gương đồng lớn, như là một trò tiêu khiển để giết thời
gian hoặc chí ít là một cách để củng cố thêm lòng tự tin của
mình, Hoa Phiêu phu nhân bỗng cởi tuột luôn bộ đồ lót mỏng. Bà
ta khẽ mỉm cười trước gương, sau khi ngắm nghía đã đời tấm
thân nõn nà của mình: Lần này thì mình dư sức tạo cho hắn một
bất ngờ lớn đây!
Chợt tấm mành cửa bị dỡ lên, một người lướt nhanh vào phòng,
một giọng nói rất khẽ của nữ giới cất lên:
- Tôi là bạn của Dy Niên, huynh ấy nhờ tôi đến cáo lỗi, chiều
nay anh ta không thể đến đây được.
Giật mình khi thấy có người lạ đột nhập vào phòng, Hoa Phiêu
vơ vội tấm chăn mỏng khoác lên người, bà ta nhanh chóng lấy
lại bình tĩnh khi liếc thấy đây là một cô gái trẻ - căn cứ vào
tấm khăn choàng phụ nữ trên đầu và giọng nói của cô ta.
- Hừm! Hắn có biết ta đợi bao lâu chưa? Ta…
Với cái kiểu nói mệnh phụ, Hoa Phiêu định buông ra vài câu
giáo huấn phủ đầu, trước khi b à ta vận lại trang phục. Bỗng
một giọng nói khác hẳn từ cô gái nhỏ trùm đầu, đột ngột cất
lên ngắt ngang lời Hoa Phiêu:
- Thế à! Phu nhân nhìn lại xem tôi là ai!
Thật bất ngờ cô gái nhỏ ấy lao tới, hắn ôm lấy người đàn bà
như một miếng mồi. Bà ta giẫy dụa chống đỡ và ú ớ: - Ối! Trời
ơi!… Ối!… Trời ơi!… Một cơ thể đầy đặn chưa qua hết tuổi xuân,
cặp đùi tròn lẳn đi với bờ hông nở nang đang cựa quậy. Bàn tay
cô gái nhỏ - sau khi hất tấm khăn trùn đầu đã biến thành Diên
Thụy lướt trôi hối hả trên những vùng đồi và thung lũng mượt
mà, nơi chứa đựng bao điều hứa hẹn...
Diên Thụy chúi miệng vào ôm hôn cổ bà, mắt bà rồi vú bà làm
Hoa Phiêu cơ hồ muốn nghẹt thở. Hai tay thọc thẳng xuống dưới
giữa háng bà ta mà vò bóp như một con chó điên. Bỗng nhiên Hoa
Phiêu thôi giẫy giụa, khuất phục và cam chịu; Hiệu thư lang
phu nhân buông thõng hai tay người mềm như cọng bún mặc cho gã
trai ẵm đến tràng kỹ cuối phòng. Bà thì thầm vào tai hắn giọng
nghẹn ngào:
- Xưa nay tiểu tỷ chưa bao giờ rơi vào cảnh này, mong chàng
nhẹ tay cho.
- Việc ấy thì tỷ khỏi lo, nếu tỷ cảm thấy không vừa lòng thì
đầu đệ Diên Thụy đây, xin tỷ cứ chặt!
Hoa Phiêu há hốc miệng ra để thở vài hơi, chưa kịp ngậm miệng
lại thì bị dương cụ của gã trai trẻ tống thẳng vào, bà ta đành
ú ớ mà khép môi lại. Mọi chuyện quả thật bất ngờ, các nam sủng
xưa nay cứ răm rắp làm theo lệnh bà ta cách ngoan ngoãn: chúng
bóp đùi, bóp chim đến khi có lệnh thì mới dám xoè tay xoa vú.
Còn gã Diên Thụy này quả xấc láo! Gã dám tống thẳng cái dương
cụ còn ướt nhẹp âm khí của bà vào ngay miệng bà. Vậy mà trò lạ
này cũng có cái hay hay, tự nhiên Hoa Phiêu cảm thấy phải hầu
hạ gã trai này, có lẽ trong mơ hồ bà ta cảm thấy khiếp sợ vẻ
thô bạo đầy ma lực của gã rồi. Cái tràng kỹ lại rung chuyển
trong tiếng nữ nhân rên hừ hừ, nước bọt nhễu chảy hai bên mép
Hoa Phiêu mà Diên Thụy vẫn chẳng chịu ngừng, dương cụ hắn cứ
dồn dập thúc sâu vào họng bà ta.
Hiệu thư lang phu nhân Hoa Phiêu chiều nay vô cùng hớn hở, bởi
lâu lắm rồi mới tìm được cho mình một nam sủng. Gã trai lơ đó
biết cách mào đầu cái việc đầy thích thú ấy một cách dễ chịu
cũng như tạo được hình ảnh rất ư lãng mạn trong lòng phu nhân,
mặc dù hắn chẳng cao to, đẹp trai hay có một tài năng gì xuất
chúng. Hắn biết im lặng khi Hoa phu nhân huyên thuyên về
chuyện tào lao ở nhà mình, với những bước đi khoan thai lúc
nào hắn cũng tỏ ra từ tốn, không bao giờ tỏ ra gắt gỏng dẫu
Hoa Phiêu biết tỏng là ít ai có thể luôn chịu đựng cái tính
khí hay đồng bóng của mình. Gã không khua tay liên tục như cái
cánh quạt - giống lão Phí Mễ đáng ghét mỗi khi chuyện trò; gã
cũng chẳng lạnh lùng mỗi khi phật ý, đối với gã đơn giản là
một cái lắc đầu. Gã trai lơ đã tạo được trong lòng Hoa Phiêu
một không gian nhiều mơ mộng, nơi đó luôn thấp thoáng bóng
hình của gã.
Hoa phu nhân cứ tưởng mọi việc như vậy là đã ổn, vậy mà lại
nảy sinh cái chuyện thật là rùng rợn chiều hôm nay, mọi chuyện
cứ nháo nhào cả lên…
Hoa Phiêu ép sát người vào Diên Thụy, vừa sợ hãi vừa bằng lòng;
bà ta nhìn Diên Thụy bằng ánh mắt thích thú của gái thanh lâu
sau nhiều ngày bơ vơ đã tìm được một tú ông nương tựa, có thể
xác thân hơi bị mệt mỏi một chút nhưng đầu óc luôn yên tâm
chắc chắn.
- Tỷ quả là khéo giữ nhan sắc, thoạt nhìn không ai nói tỷ quá
tuổi 20.
Lửa dục Hoa Phiêu đã nổi lên đùng đùng, nét mặt đỏ bừng mà tát
yêu Diên Thụy:
- Sao mà khéo nói quá! Phu quân ta suốt ngày bận rộn công việc
quốc quân, đã vậy có khi nửa đêm Bàng nguyên soái sai người
mời tới phủ kiểm tra bàn bạc, thật là quá thể! Trong người
tiểu tỷ này nhiều khi uể oải mong có một người xoa bóp giúp,
vậy mà lắm lúc kiếm đỏ cả mắt chẳng ra người.
Hoa Phiêu muốn ngất đi dưới sự mơn man sỗ sàng và mạnh mẽ của
Diên Thụy, tuy nhiên tận đáy lòng mình bà ta cảm thấy sung
sướng hơn bao giờ hết. Đã nhiều năm nay, ngày nào, tối nào bà
cũng phải cồn cào với những ám ảnh xác thịt. Hiệu thư lang phu
nhân cảm thấy mình như con thú mắc lưới, càng vẫy vùng càng bị
siết chặt. Nỗi ám ảnh ấy mãi đến hôm nay mới được giải toả
trong vòng tay gã trai trẻ xa lạ này.
Các cô gái trẻ tuổi thường xinh đẹp, hoạt bát nhưng thường ẻo
lả và tự mãn; còn các phụ nữ lớn tuổi hơn mới biết đoan trang,
khiêm hoà, không lộ nét kiêu kỳ. Với dáng người đẫy đà, Hoa
Phiêu là một phụ nữ như vậy. Ðưa cánh tay nõn nà của mình ra
siết chặt một nam nhân, bà ta sẵn sàng chiều chuộng mọi yêu
cầu của hắn, chỉ mong được một chút tình hay sự bảo vệ trong
nhiều khoảnh khắc.
Cái khoảnh khắc ngỡ ngàng buổi đầu rồi cũng nhanh qua, những
động tác điêu luyện thành thạo của Hoa phu nhân khiến Diên
Thụy không ít lần muốn khóc thét lên… tự hận mình sao gặp phu
nhân này trễ quá. Thôi thì mông cứ sàng, cu cứ nắc cho hả giận
vậy!
Hoa Phiêu mở to đôi mắt dịu dàng nhìn Diên Thụy, miệng lắp bắp
rất nhanh:
- Hôm nay chàng đã đến, tiểu tỷ này xin nguyện làm chiếc đệm
êm cho chàng yên giấc.
Hoa Phiêu ghì chặt gã trai trẻ, nồng nàn nhìn Diên Thụy với
con mắt sâu xa và dữ tợn. Con mắt của những người đàn bà rán
tỏ ra mỹ lệ trong tình yêu cuối cùng của đời họ, miệng Hoa
Phiêu tham lam chà khắp hạ bộ Diên Thụy, câm lặng và run rẩy.
Gã trai trẻ nằm ngửa ra ngắm người đàn bà đang đè nghiến hắn
trên tràng kỹ, cảm giác cọ xát với làn thịt dày và nóng hổi
này cũng có mùi vị riêng khác các cô gái trẻ.
Hoa Phiêu mệt mỏi nhưng vẫn không thoả mãn cho lắm, sau khi
tay chân đã muốn rớt ra từng khúc, hai người nằm dài cạnh nhau
trong đêm tối, yên lặng, thao thức và nghĩ ngợi. Cái cẩm đương
(quần trong bằng gấm của phụ nữ) choàng trên một chiếc ghế,
một quần đùi đàn ông vứt tuốt vào xó phòng.
Tựu trung Hoa Nam Ðiệp báo chuyên đào tạo các Nam diện thủ,
bọn này sẵn sàng bỏ công ra nghe những câu chuyện ngồi lê đôi
mách của tứ phương thiên hạ, cũng như rất tự tin trong những
nhiệm vụ chịu nhiều sức ép tâm lý. Ngoài chuyện phải thông
suốt phục hưng Tống quốc là một lý tưởng, việc hiểu biết về
thể xác nam nhân và phụ nữ là một môn học quan trọng tại lò
đào tạo thành viên Hoa Nam Ðiệp báo. Bọn diện thủ của Hoa Nam
Ðiệp báo biết tiếp cận vấn đề bằng nhiều cách thức khác nhau;
nói cách khác, thông qua dương cụ của mình, các thành viên Hoa
Nam Ðiệp báo rất linh động trong việc thu thập tin tức.
Đối với Hoa phu nhân thì đơn giản hơn nhiều, bà ta tự nhủ: ta
đã làm đủ trò rồi mà lão Phí Mễ trong chỗ riêng tư chẳng lúc
nào tỏ ra mặn mà, chí ít là một lần để đáp lại bao công khó
của vợ mình bỏ ra. Lần này thì lão Phí Mễ sẽ biết tay bà… Thật
chẳng trách được tại sao quan Phí Mễ hay bệnh vặt, đôi khi ốm
quặt quẹo cả tháng trời mới khỏi…
Sau khi hai bên đều hỉ hả bội phần, Hoa Phiêu cầm cái cẩm
đương trao cho Diên Thụy:
- Trong lúc bất ngờ tôi chẳng có gì trao chàng làm quà, sẵn
cái cẩm đương mới dùng xin chàng tiếp nhận. Hôm sau ta lại gặp
nhau, để chiều lòng chàng, tôi hứa là chẳng bao giờ mặc quần
trong nữa.
Quả là gừng càng già càng cay, so với tiểu thư Tuyết Liên, bà
mẹ Hoa Phiêu muôn phần điệu đàng thành chi gã trẻ Nghi Ninh
sao mà không đắm không say.
- Tiểu đệ quả có ý xin làm kỷ niệm, đa tạ phu nhân đã trao
tặng.
Chẳng hiểu sao, Diên Thụy lại cứ nhìn sững vào cặp đào tiên
của phu nhân Hoa Phiêu mà thầm so sánh: tuy có mềm một chút so
với Tuyết Liên song quả là to đáng đồng tiền bát gạo. Hai bàn
tay ta hết bứt lại véo cả 2 canh giờ muốn mỏi cả xương, vậy mà
buông ra một chút là nó lại thẳng tưng lên.
Hoa Phiêu cứ tưởng chàng trai trẻ tương tư cặp vú tuyệt vời
của mình, bà ta lại cởi nốt cái bích la nhu (áo cánh bằng lụa)
dúi vào tay Diên Thụy trong khi cái váy dài còn kéo chưa tới
háng:
- Thôi cầm lấy nè, chàng cứ đem về mà nhìn đỡ, bữa sau đem trả
tỷ cũng được.
- Hoa đào tháng 3 vẫn còn là xuân phải không Hoa phu nhân! -
Diên Thụy hết vỗ vào mông Hoa Phiêu bành bạch lại xoay sang ve
vuốt cái mồng đang căng phỗng của người mệnh phụ, - Tiểu đệ
rất mong gặp lại tỷ vào tuần sau, tiểu đệ luôn chờ tỷ đó!
Trong lúc hai người đang xoắn vào nhau trong căn phòng nhỏ ở
hiệu vải cuối hẻm phố Hạ Châu, thì Dy Niên – gã nam sủng khả
ái của Hoa Phiêu phu nhân - miệng ngậm giẻ, tay chân bị trói
như bó giò nằm thất thểu ở cánh đồng trống phía tây thành An
Ấp. Hắn nghĩ mãi không ra tại sao người ta lại xài xể hắn quá
mức như vậy.
(Hết Phần 5 ... Xin mời xem tiếp
Phần 6) |