Những điều người ta nói về thầy Sô chỉ như những anh mù sờ voi.
Sự thực con người và cuộc sống của ông ta có muôn vẻ muôn dạng.
Ông sống âm thầm một mình trong căn nhà ba gian hai trái ngay
sát cạnh nghĩa địa lớn nhất ở khu vực Cầu Hàn này. Hình như cả
khu đất này là của ông, và ông cũng không cho ai trồng trọt gì.
Nhiều người tưởng đó là đất vô chủ nên lén lút đem thân nhân
ra chôn cất đại ở đây Trước còn ít, sau cứ ai có thân nhân
chết là đem ra đó chôn, vì họ không thấy chủ đất nói gì, cũng
như ở đây chẳng có đồn bót gì cả, nó như một khu đất hoang,
cây cỏ mọc tứ tung, rậm rạp và hoang vấng.
Luật lệ chôn cấtbây giờ thậtphiền toái; nào là giấy khai tử.
Nào là giấy chứng nhận của bác sĩvề căn bệnh gì mà chết. Nào
là thủ tục nhà quàng của sở vệ sinh
thành phố. Cũng vì vậy, những người dân lao động bần hàn quanh
vùng này không thể nào có đủ sức lo chu toàn cho thân nhân khi
qua đời. Bởi vậy, khu đất của thầy Sô càng ngày càng nhiều
thân chủ. Có người biết ông là chủ đất nên tới nói với ông cho
chôn cất, có người chẳng biết ông là ai, thấy người ta chôn
được thì mình cũng cứ đem thân nhân ra đó chôn đại.
Thầy Sô chưa hề cấm cản ai, và cũng chưa hề từ chối người nào
tới hỏi ông chôn cất thân nhân. Ông sống âm thầm như một bóng
ma. Có khi người ta thấy
ông đi đi về về hàng ngày. Cũng có khi hàng tháng không ai
thấy ông đâu.
Lắm lúc người ta thấy ông ngồi thả câu cả ngày dưới chân Cầu
Hàn hay bờ mương gần đó. Đầu tóc ông hình như không bao giờ
cạo. Bộ râu năm chòm lê thê
và bờ tóc ông đen cháy, dài lượt thượt, được búi tó như một củ
hành tây to tướng trên đỉnh đầu.
Quần áo rộng lùng thùng, đủ kiểu, đủ thời. Trông rất lam lũ
nhưng lại thực sạch sẽ. Tuy nhiên, có một mùi kỳ lạ, khó hiểu.
Nếu có người chưa hiểu ông là ai,
chắc chắn không bao giờ dám bắt chuyện hoặc làm quen vì tướng
hình kỳ dị của ông. Nhưng khi đã nói chuyện với ông rồi, người
ta lại tôn kính ông rất mực.
Ông ăn nói hiền hoà và tỏ ra uyên thâm kinh sử. Không ai biết
ông học ở đâu và xuất thân ở chốn nào. Những sách vở ông cầm
nơi tay toàn là loại sách chép tay có lẽ từ triều đại các vua
chúa ngày xưa, có sơn son thiếp vàng và bằng ngôn ngữ gì không
ai hiểu cả.
Những người thân chung quanh ông, có lẽ chỉ có Vinh là người
duy nhất coi ông như bực sư phụ. Mọi ngửời đều biết Vinh là em
họ ông, nhưng sự thực, mối liên hệ giữa ông và Vinh chẳng có
họ hàng gì. Danh xưng em họ chỉ là chính Vinh nói ra cũng như
thầy Sô không bao giờ đính chính. Có lẽ cả hai cùng muốn dựa
vào nhau để có một cuộc sống an bình trong cái xã hội phiền
phức và hỗn tạp này.
Tối hôm đó, Vinh đem Huệ qua nhà thầy Sô. Vừa bước vô sân,
nàng đã ngửi thấy mùi trầm hương thơm ngát. Con chó mực chạy
ra vẫy đuôi mừng Vinh như một người quen thân của nó. Vinh vỗ
đầu con vật, hỏi:
- Thầy Sô có nhà không hả mày?
Con vật kêu ư ử dụi đầu vô chân chàng, Vinh ngồi xuống ôm lấy,
cười hì hì bảo Huệ:
- Con chó này khoái anh khinh khủng, hễ lúc nào tới là nó cũng
quấn quýt bên chân anh mừng rỡ như vậy đó.
- Anh có qua đây thường không?
- Mấy tháng nay, hầu như ngày nào anh cũng qua đây vì cái vụ
phiền phức của anh vừa nói với em sáng nay đó.
- Hèn gì con chó này không khoái anh là phải rồi. Không phải
đâu, tùy từng người đó em. Chính thầy Sô cũng phải ngạc nhiên
vì không hiểu tại sao con Mực nó khoái anh như vậy.
Huệ vừa định nói đã nghe có tiếng thầy Sô trầm ấm, không hiểu
ông tới trước mặt hai người từ hồi nào.
- Đúng rồi, con chó Mực của tôi mà nó khoái chú em này hơn
thằng chủ nó mới lạ lùng chứ.
Vinh ngước mắt lên cười hì hì.
- Nếu vậy thì cũng có ngày em bắt cóc con chó này cho thầy coi.
Không trả lời Vinh, thầy Sô lại quay qua Huệ, hỏi:
- Còn cô nào đây?
Vinh đứng dậy, nắm tay Huệ nói:
- Thưa thầy, đây là em Huệ. Để vô nhà em nói với thầy chuyện
của nàng.
Thầy Sô gật đầu nhìn Huệ thực nhanh từ đầu tới chân, rồi quay
trở lại, thủng thẳng đi vô nhà. Huệ và Vinh lẽo đẽo theo sau,
con chó Mực cuốn quít bên chân Vinh. Huệ đưa tay vỗ nhe nhẹ vô
đầunó, con chó ngước mặt, liếm vô tay nàng làm Huệ hoảng hồn,
rụt tay lại, cười khúc khích.
Vô tới trong, Huệ bàng hoàng vì có cảm tưởng như bước vào
chính điện của một ngôi chùa lớn, chứ không phải là phòng
khách của một căn nhà hẻo lánh ở giữa
chốn tha ma nghĩa địa này. Điểm đặc biệt là các tượng tại đây
hình nhưkhông giống với các tượng ở các chùa chiền khác. Bỗng
Huệ nhận ra một điều, nàng thích thú hỏi nhỏ Vinh:
- Có phải thầy Sô người Chàm không anh?
Vinh ngạc nhiên, không hiểu tại sao Huệ hỏi như vậy. Trong khi
đó, thầy Sô quay lại, mở to mắt nhìn nàng, hỏi:
- Cô em này người ở đâu?
Huệ rụt rè trả lời:
- Dạ, thưa con sanh tại Nha Trang.
Thầy Sô mỉm cười, gật gù:
- À, thì ra thế. Cô cũng tinh mắt lắm.
Vinh không hiểu gì, hỏi:
- Bộ thầy người Chàm thực hả?
Thầy Sô lại gật gù, nói:
- Không, ta không phải là người Chàm, nhưng cô em này là dân
Nha Trang nên cũng có chút hiểu biết.
- Có lẽ cô ấy nhìn thấy bàn thờ Tổ của tôi nên đoán gần ra gốc
gác của tôi thôi.
Huệ hơi đỏ mặt, ấp úng:
- Dạ, thưa thầy con nói đại thôi. Bị từ hồi nhỏ con hay lên
những ngọn tháp Chàm chơi, và có tới Viện Bảo Tàng người Chàm
thường nên thấy những bức tượng ở đó giống như trên bàn thờ
này. Bởi vậy con mới nói đại, chứ có biết gì đâu.
Khuôn mặt nhăn nheo đen đúa của thầy Sô lộ vẻ vui mừng. Ông
nhìn Vinh hỏi:
-Tối nay ta phải tụng kinh sớm, vậy em có chuyện gì cần không?
Vinh kéo Huệ ngồi sát vô mình dưới chiếc chiếu trải bên bàn
thờ, chàng từ từ nói:
- Thưa thầy, chuyện con Thiên Linh Cái.
Thầy Sô nhìn Huệ thực nhanh, đưa tay nhưcó ý cản Vinh.
- Chuyện ấy để lúc khác nói được không?
Vinh biết thầy Sô định nói gì, chàng nhìn Huệ mỉm cười:
- Thưa thầy, em đem Huệ tới đây là để bàn với thầy về chuyện
đó. Nàng có đầy đủ tất cả những điều kiện mà chúng mình đang
tìm kiếm.
Thầy Sô nhìnVinhchâmbẩm, vừacó vẻ ngạcnhiên, vừa có vẻ thích
thú. Ông nắm lấy tay chàng, nói thực nhanh:
- Em hãy nói cho ta nghe xem nào. Nếu quả như vậy thì thời
kinh tối nay cũng không cần thiết nữa, ta đang cầu xin cho
chúng mình may mắn về chuyện này
thôi.
Vinh từ từ kể lại hết đầu đuôi câu chuyện tối qua và những gì
Huệ và chàng bàn tính với nhau ngày hôm nay trước khi đưa nàng
qua đây. Nghe xong, thầy Sô
hớn hở nói:
- Như vậy thì trời giúp ta rồi. Xin cảm tạ liệt tổ liệt tông
đã không phụ lòng kẻ hèn mọn này cầu xin mấy bữa nay.
Thầy Sô vừa nói xong, bỗng có tiếng quạ rít lên nghe thực chói
tai. Mọi người bàng hoàng nhìn ra sân. Con chó Mực sù lông lao
ra phía ngoài sủa dữ dội.
Chỉ một lúc sau, một đám người ào vô nhà. Họ toàn là những cô
gái giang hồ, em út của Tý. Thầy Sô nhíu mày im lặng chờ đợi.
Mặt Vinh chai lại, hai lưỡi dao bay không biết từ đâu tuột vô
tay chàng sáng lấp lánh. Huệ sợ hãi lui ra sau lưng Vinh.
Một cô gái nhìn thấy Vinh tỏ ra mừng rỡ, quay ra ngoài gọi lớn:
- Chị Tý ơi, lại có cả anh Vinh ở đây nữa nè.
Tý từ ngoài chạy ào vô như một cơn lốc. Tay nàng còn băng
trắng toát, một sợi dây cột lên cổ như để giữ cho cánh tay
khỏi đau nhức. Đầu tớc Tý bù sù như vừa
đi đánh ghen ở đâu về. Hai mắt mới đây mà đã hõm sâu như mất
ngủ nhiều đêm, mặt mày hốc hác.
Vô tới giữa nhà, Tý lật đật quì xuống lạy nhưtế sao và tự
nhiên khóc rống lên như nhà có người chết. Vinh sững sờ, không
biết chuyện gì đã xảy ra và những người
này muốn gì. Chàng nhíu mày hỏi:
- Mày làm cái trò gì đó hả Tý. Thằng Phu đâu rồi? Tý không trả
lời câu hỏi của Vinh, càng khóc lớn hơn. Chàng bực mình thét
lên:
- Tụi mày diễn cái tuồng gì đây hả?
Thấy Tý vẫn lạy như tế sao dưới đất và khóc lóc thảm thiết,
biết nàng không thể nào trả lời ngay câu hỏi của m~nh được,
Vinh cầm dao trỏ vô mặt một cô
gái đứng gần đó quát:
- Chuyện gì? Nói!
Cô gái run lẩy bẩy, mặtmày xanh xám, nói như một cái máy:
- Anh Phu và cả anh Cư nữa... chết rồi!
Vinh chưng hửng, chàng như người chết đứng. Đầu óc choáng váng,
chàng nghĩ ngay tới ~ghiếc hộp sắt. Đưa mắt nhìn thầy Sô. Thấy
vậy, ông hỏi ngay:
- Có chuyện gì, người chết tên Phu và Cư là ai vậy?
- Phu là người em nhờ trao chiếc hộp sắt của thầy cho người
thằng Cư bắt mối.
Người thầy Sô cũngrun lên thấyrõ, ông trầm giọng, trỏ Tý hỏi:
- Còn cô này là ai?
- Dạ thưa thầy, nó là bạn gái của thằng Phu. Người mà lúc nãy
em nói chuyện với thầy tới nhà con Huệ bắt ghen đó.
Thầy Sô từ từ ngồi xuống bên cạnh Tý. Mọi người cũng lục đục
ngồi chung quanh ông; Mấy đứa em út Tý ngồi sau lưng nàng, còn
Vinh và Huệ ngồi cạnh thầy Sô. Đặt một tay lên vai Tý, ông từ
tốn hỏi:
- Cô tới đây để làm gì. Cứ bình tĩnh nói cho ta nghe, nếu có
thể làm được gì cho cô, ta không từ chối đâu.
Tý lấy tay quẹt nước mắt, nàng vừa khóc lóc thảm thiết đó đã
lấy lại bình tĩnh thực mau. Nét mặt nàng bây giờ không phải là
của người đau khổ có thân nhân
vừa chết, nhưng có vẻ là một nạn nhân đang trong cơn khủng
khoảng tinh thần. Nàng nắm lấy tay thầy Sô khẩn khoảng nói một
hơi.
- Thưa thầy giúp con, không hiểu tại sao, tự nhiên anh Phu lăn
đùng ra chết ở nhà trong, rồi tụi con chưa hết cơn hoảng hốt
thì anh Cư ở đâu vô nhà nhảy lên mấy cái chết luôn tại nhà
ngoài. Nhà con là chỗ làm ăn, bây giờ chuyện này mà lộ ra
ngoài thì hết đường sống. Bởi vậy, chúng con đem hai cái thây
ma qua đây xin thầy cho chôn lén chỗ nào cũng được. Thầy muốn
bao nhiêu chúng con cũng xin chung đủ cho thầy. Nếu chuyện này
tới tai nhà chức trách thì phiền phức lắm. Họ sẽ kêu lên kêu
xuống, điều tra này nọ, làm sao chúng con còn có thể làm ăn ở
xóm này được nữa chứ.
Hơn ai hết, thầy Sô đã linh cảm được chuyện gì xảy ra cho hai
kẻ bất hạnh vừa qua đời. Nhưng ông không nói gì, chỉ nhìn Vinh
như hiểu biết. Còn Huệ ngồi sau lưng ông lại nghĩ khác, nàng
thấy cái chết của Phu và Cư có nhiều nghi vấn nên hỏi:
- Nếu trong trường hợp em là chị, và chị là mọi người ngồi
chung quanh đây thì chị có nghĩ em là thủ phạm giết người và
đang nm cách phi tang hay không?
Nghe Huệ hỏi, Tý nhảy lên như đỉa phải vôi. Nàng rên rỉ:
- Em lạy chị Huệ, nếu tối qua em có lỗi với chị, xin chị tha
thứ cho em nhờ, thực tình em làm sao dám đụng tới một sợi lông
của anh Phu và anh Cư, chứ nói gì dám giết các anh đó. Xin chị
nghĩ lại tội nghiệp cho em.
Thầy Sô thấy vậy hỏi:
- Vậy cô phải nói rõ cho ta biết sự việc xảy ra như thế nào?
Tý lật đật nói:
- Dạ thưa thầy. Tối qua, khi mấy đứa em khiêng con từnhà chị
Huệ về, con không biết gì. Tới khi chúng bắt gió cho con tỉnh
ỉại độ vài phút thì anh Phu về. Anh ấy lôi con vô phòng đánh
con mấy cái bạt tai. Thú thực, con cũng có nắm áo anh ấy đôi
co, cãi cọ một chút rồi... Rồi không hiểu sao, anh ấy tự nhiên
đưa tay lên cổ ảnh, bóp tới le lưỡi chết tại trận.
Huệ cười hì hì:
- Có tin được không? Sao tự nhiên lại tự bóp cổ tới chết một
cách dễ dàng quá vậy?
Tý quay qua Huệ, miệng buồn méo xẹo, không nói được lời nào.
Thầy Sô lại hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tý lật đật nói:
- Dạ... dạ, quả thực con không dán nói dối thầy một câu nào.
Nếu có gì gian dối, xin cho trời tru đất diệt con cũng mát
lòng nữa.
Thầy Sô gật đầu, nói:
- Được rồi, chuyện đâu còn đó. Khi thằng Phu chết rồi ra sao
nữa?
- Dạ, lúc đầu con tưởng anh ấy d()n chơi, nên chỉ đứng nhìn.
Đến khi anh ấy té xuống cái đụi, con mới hoảng hồn la lên cho
mấy đứa em vô coi thì anh ấy đã
chết rồi.
- Thế còn cái chết của thằng Cư nào đó nữa xảy ra như thế nào?
Tý lại sụt sịt nói:
- Dạ... dạ, thưa thầy. Lúc ấy con sợ quá. Con Lan nó lại hốt
hoảng vì thấy anh Phu chết kỳ cục quá nên la lên và chạy ra
nhà ngoài tính gọi xe cứu thương. Con chạy theo níu nó lại thì
anh Cưở ngoài hốt hoảng chạy vô Tự nhiên vừa gặp mặt con là
nhảy lên mấy cái như có ai nắm tóc gặt lại phía sau rồi sùi
bọt mép chết liền. Huệ kêu "á" lên mộttiếng làm tất cả quay
lại nhìn nàng. Lúc ấy tựnhiên gió ở đâu thổi lên lồng lộng,
đèn nến trên bàn thờ chớp tắt liên hồi tới rợn người. Con chó
Mực ngoài sân bỗng tru lên nhưchó rừng. Một con quạ đen thực
lớn từ ngoài bay vào nhà đậu trên vai thầy Sô nó rít lên những
tiếng nghe chát tai.
Thầy Sô vội vã đứng dậy. Hai tay ông chắp trước ngực, ông rít
lên một tiếng nho nhỏ, tức thì con quạ đen bay vọt ra ngoài
sân. Gió ngừng thổi, đèn nến lại cháy
sáng và con chó Mực ở ngoài cũng chạy vô nằm dưới chân ông.
Huệ ôm lấy Vinh thở hổn hển nói:
- Em sợ quá anh Vinh ơi.
Vinh nắm lấy tay nàng hỏi:
- Em sợ cái gì?
Lúc nãy em thấy hình như có ai đứng ngoài cửa, thò tay vô đây
tính bóp cổ em. Cánh tay ấy vươn dài ra như cây sào.
Tý nghe Huệ nói, nhảy lại ôm chầm lấy thầy Sô, run lẩy bẩy,
rên tỉ:
- Thầy ơi thầy bây giờ làm sao đây. Chị Huệ có nói thực không
hả thầy.
Thầy Sô gật đầu nhe nhẹ, nói:
- Cô Huệ không nói láo đâu. Có phải cô đã đem cả hai cái xác
qua đây rồi phải không?
Tý run rẩy.
- Dạ... dạ, con để ở dưới ghe sau nhà.
Thầy Sô thở dài, nói:
- Nếu vậy chúng mình phải ra đó coi xem sao.
Nói xong, ông đi ra ngoài ngay, mọi người líu ríu theo sau ông
tới con lạch sau nhà. Bỗng từ xa xa, có tiếng máy ca nô nổ ròn
và mấy ngọn đèn pha từ trên ca nô quét sáng cả một vùng. Vinh
thét lên:
- Không ổn rồi, cảnh sát tới bắt tụi mày đó, trốn mau.
Nói xong, Vinh chạy thực mau tới chỗ chiếc ghe đang cột,.vội
vàng tháo giây thực nhanh, đẩy chiếc ghe ra giữa lòng lạch.
Chàng cũng leo lên ghe chống sào cho chiếc ghe lao đi thực
nhanh theo giòng nước đang lên, chạy miết vô trong. Khi thấy
ánh đèn pha cũng đã gần kề và chiếc ghe đã rời xa nhà thầy Sô
một quãng
khá xa, Vinh nhảy ùm xuống lạch bơi vô bờ, chạy ngược vô bãi tha
ma lẩn trốn đi thực nhanh.
Trong khi đó, thầy Sô dẫn đám con gái chạy ngược về nhà. Qua
một khúc quanh, ông bảo mọi người:
- Các cô hãy chạy thực mau về phía trước, càng xa càng tôt.
Núp sau đám dừa nước phía bên kia thì không ai thấy được. Ta
biết thế nào cảnh sát cũng xét nhà. Chắc là có ai đi báo rồi.
Tý dậm chân than trời:
- Thôi chết rồi, con vợ thằng Cư chứ còn ai vào đây nữa. Lúc
nãy bảo nó đi chung, nó không chịu, thì ra cọn đ ngựa đó ở nhà
đi báo cảnh sát, chứ có ai biết mình đem xác chết qua đây đâu.
Thầy Sô thấy cảnh sát đã tới gần, dục mọi người:
- Thôi chạy đi, chuyện đâu còn đó. Chút nữa tính sau. Đừng ai
để cho cảnh sát bắt được là ở tù không có ngày ra đâu. Tội sát
nhân đó.
Đúng nhưdự đoán của thầy Sô, toán cầnh sát lái ca nô tới nơi,
họ thấy chiếc ghe trôi lờ lững phía trước nên rượt theo, ngay
lúc ấy Vinh từ trên ghe nhảy xuống,
bơi vô bờ. Cảnh sát bắn ngay mấy phát súng thị uy, nhưng Vinh
đã chạy mất. Họ cho ca nô kè lại sát chiếc ghe và kéo về.
Khi đi ngang qua chỗ Tý cột ghe lúc nãy. Cảnh sát cho ca nô
dừng lại. Hai viên Cảnh sát nhảy lên bờ tới nhà thầy Sô. Lúc
ấy ông đã tắt hết đèn, làm bộ vừa ngủ dậy. Cảnh sát xét sổ gia
đình, lục lọi một lúc không thấy gì nên trở ra.
Khi cảnh sát rút đi một hồi thực lâu, Vinh lò dò từ sau nhà
bước vô. Mấy người con gái cũng từ gò mả phía trước trở về nhà.
Vinh bước vô nhà ngồi trước mặt thầy Sô, nói:
- Thầy ơi, em thấy vụ này không xong rồi. Cảnh sát mang hai
chiếc thây ma chết vì bị bóp cổ về, họ phải điều tra và chắc
chắn con Tý sẽ bị bắt chứ không thế nào họ để yên được đâu.
Hai mạng người chứ có phải chơi đâu.
Thầy Sô gật đầu, nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Tý run lẩy bẩy, níu tay thầy Sô hỏi:
- Thầy ơi con phải làm sao bây giờ?
Im lặng một lúc, thầy Sô nói nho nhỏ:
- Còn biết làm sao bây giờ chứ. Đây là chuyện luật pháp, ta e
cô khó có thể nào biện bạch được tội sát nhân này.
- Thầy ơi, thầy biết mà, con đâu có giết người.
Thầy Sô lắc đầu.
- Ở tòa án đâu có gì đơn giản và dễ dàng như vậy. Ai làm chứng
cho cô không giết người. Nhất là cái cô gì vợ anh Cư đó đã đi
báo và họ lại nm được xác chết ở đây trên đường-cô đang đem đi
phi tang thì còn chối làm sao được.
Vinh nhìn Tý nói:
- Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách thôi. Chỉ còn nước trốn
là yên. Nếu không muốn ở tù, chưa nói tới tội tử hình cũng
không chừng. Vì con Tý đã có nhiều tiền án tội chứa gái mãi
dâm và đánh lộn rồi?
Bỗng nhiên Tý chồn lên, ôm cứng lấy thầy Sô, rên rỉ:
- Thầy ơi... thương con. Xin cho con trốn ở đây chứcon biết đi
đâu bây giờ. Để con bảo mấy đứa chúng nó về nhà lấy hết tiền
bạc vòng vàng đem cho thầy. Xin thầy cho con ở đây. Bây giờ về
là chắc chết hết cả đám thôi.
Mấy cô gái nghe Tý nói cũng rộn lên, ngồi sát vô thầy Sô hơn
nữa. Một cô sợ hãi nói:
- Chị Tý ơi, em không dám về nhà nữa đâu.
Tý càng bám lấy thầy Sô hơn nữa, nàng rên rỉ:
Bây giờ tụi con phải làm sao hả thầy?
- Còn biết làm sao được nữa, thôi thì cứ ở tạm đây ít bữa đi
rồi tới đâu hay tới đó.
Thầy Sô vừa nói xong, mấy cô gái đi theo Tý đều
nhao nhao lên.
- Thầy ơi, con cũng ở lại đây luôn nhe.
- Con nữa, nhe thầy.
- Con cũng ở lại nữa.
Thầy Sô nghe mấy cô gái nhao nhao đòi ở lại nhà mình, chợt
nghĩ tới cuốn sách ông đào được dưới một ngôi cổ mộ mấy tháng
trước, nói về một thầy pháp đã
luyện được một loại Nữ Quỉ Dâm Tnh. Bây giờ lại có bốn người
con gái này bên mình ông, lo gì không lợi dụng được họ để
luyện một mớ quỉ' cái này kia chớ. Loại này có ghi trong cuốn
sách đó đâu có thua gì Thiên Linh Cái, mà lại dễ luyện hơn
nhiều. Với Thiên Linh Cái ông phải ngủ vđi đàn bà cho có con,
rồi trục ra mà luyện. Còn với Nữ Qủi Dâm Tnh, chỉ việc làm cho
những oan hồn người con gái trước khi chết đi vào con đường
khát vọng ân ái điên loạn là thành công rồi.
Trong tình trạng nguy ngập và cấp bách trước mắt, nếu kiếm đàn
bà mà làm tình cho có thai để luyện Thiên Linh Cái, không
chừng ông đã ra người thiên cổ rồi. Hơn thế nữa, ở tuổi này
chưa chắc gì ông đã có thể làm cho đàn bà mang thai được. Và
cho dù họ có mang thai với ông, cái tình cảm khô cằn của đời
ông làm sao có thể hun đúc lên một tình yêu trai gái, để mà
luyện được Thiên Linh Cái đây.
Bởi vậy, tự nhiên ông nghĩ tới giải pháp lấy độc trị độc Con
ma đực kia không vì tình si mà đang lăn xả vào cứu con ma cái
bồ nó đó hay sao. Bây giờ luyện được những con Nữ Qủi Dâm
l['ình đi chiêu dụ con ma đực kia không phải là thượng sách à.
Dù cho oan hồn kia có kinh khủng tới đâu, với đám ma Nữ Quỉ
Dâm
Tình của ông luyện thành, cũng có thể mê hoặc con ma đực kia
một cách dễ dàng. Hay ít nhất, cũng kéo được một thời gian đủ
để có thì giờ cho người em kết
nghĩa của ông và Huệ luyện thành một con Thiên Linh Cái.
Nhưng cái khó khăn bao giờ cũng là bước khởi đầu. Làm sao cho
những người đàn bà này chịu tiếp tay với ông đây!!!
(Hết Phần 3 … Xin mời xem tiếp
Phần
4) |