| Thầy Sô rảo bước, ông muốn gặp Hai ngay để trút bỏ tất cả 
                  những rạo rực đang cuồn cuộn nổi lên trong người ông. Mặt .trời 
                  đã xuống khỏi ngọn cây. Không khí bớt nồng nực và thỉnh thoảng 
                  đã có vài luồng gió mát từ mé sông thổi lên. Thầy Sô cắm đầu 
                  đi thực nhanh. Chẳng mấy chốc ông đã tới chỗ cột ghe lúc nãy.
                  
 Hai đang nằm ngửa trên ghe, nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm. 
                  cảnh vật ở đây sao yên tĩnh lạ thường. Những tiếng chim ríu 
                  rít bay qua lại, truyền từ cành này sang cành kia. Thỉnh 
                  thoảng có cả tiếng kêu của một con cắc kè đâu đây nghe thực rõ. 
                  Thấy Hai nằm yên nhìn trời, thầy Sô nhẹ bước, rón rén mở giây 
                  cột ghe, đẩy mạnh ra lòng rạch rồi nhảy lên cười ha hả. Hai 
                  giật nảy mình, chồm dậy, thấy thầy Sô đã đứng sát bên mình 
                  nàng rồi. Hai nhỏm dậy núm lấy đầu ông vít
                  xuống, cắn vô cổ thầy Sô làm ông la chói lói.
 - Á… á… đau mà, đau mà.
 Hai nhún nhảy, nói:
 - Ai bảo anh chơi kỳ cục làm người ta hết hồn à. Đi đâu mà lâu 
                  quá trời vậy không biết.
 Thầy Sô cười hề hề.
 - Anh đi lo công chuyện cho em chứ còn đi đâu nữa mà hỏi.
 Hai kéo thầy Sô ngồi xuống ghe hỗi nhỏ:
 - Bộ xong hết rồi hả anh?
 Thầy Sô gật đầu:
 - Phải lo cho xong ngay mới được chứ. Chuyện sống chết chứ có 
                  phải chơi đâu.
 - Không biết còn cái xác của chồng con Hoa bị con ma tha đi 
                  đâu rồi anh héng?
 Thầy Sô muốn Hai yên tâm để nàng có hứng trong lúc ông hưởng 
                  thụ nên nói:
 - Anh cũng đã tìm được xác của thằng chồng con Hoa rồi. Con ma 
                  đó cũng không tha đi đâu xa, nó bỏ ngay mé rừng nên khi anh 
                  vác thằng lùn vô đó chôn,
                  vô tình nhìn thấy xác y.
 
 Hai mừng rỡ ôm lấy thầy Sô hôn chùn chụt lên mặt ông.
 
 Như vậy thì hay quá rồi. Bây giờ em mới yên tâm. Bộ anh cũng 
                  chôn luôn chồng con Hoa rồi hả?
 Thầy Sô lắc đầu.
 - Chưa, bị lúc đó trễ quá rồi. Anh sợ em nóng lòng nên chỉ kịp 
                  dấu xác nó vô một bụi cây gần đó, lấy lá phủ lên rồi trở về 
                  đây ngay thôi.
 Hai áp má vô mặt thầy Sô nói nho nhỏ:
 - Như vậy cũng được rồi, bây giờ tới mai chúng mình chôn lúc 
                  nào mà không được. "
 
 Thầy Sô chèo mạnh chiếc ghe cho rúc vào một con lạnh nhỏ, 
                  chiếc ghe chỉ đi một khúc là hết đường. Ông cắm sào, cột ghe 
                  lại rồi sà xuống bên cạnh Hai ngay. Vòng tay ông khép lại vòng 
                  quanh bụng nàng liền. Hai hơi nhón người lên vì sợ thầy Sô 
                  khám phá ra nàng có thai. Nhưng nàng thấy ông chỉ lướt qua mà 
                  không để ý gì cả mới yên tâm. Nàng nằm ngả lên đùi ông, ưỡn 
                  ngực về phía trước, nhìn ngắm khuôn mặt khắc khổ của thầy Sô 
                  hần lên trên bầu trời về chiều, bắt đầu lành lạnh.
 
 Hai ngạc nhiên khi thấy thầy Sô hơi run run. Bàn tay ông đã 
                  lần mò trên thân thể nàng. Khi ông nhoài mình đè lên Hai, nàng 
                  mới nói nho nhỏ:
 - Anh ơit em có cái này muốn nói mà không biết anh có chịu 
                  giúp em không?
 Thầy Sô cười hì hì, nói:
 - Có cái gì anh làm được mà bây giờ còn có thể từ chối nữa chứ.
 Hai ngần ngừ.
 - Em sợ nói ra làm anh mất hứng hết.
 Thầy Sô bật cười lên hành hạch.
 - Mất hứng à, trên đời này có cái gì làm anh có thể mất hứng 
                  trong lúc này đây. Trừ khi em cự tuyệt anh thôi.
 
 Hai mỉm cười thực tươi, ôm lấy đầu thầy Sô vít xuống, hôn thực 
                  mạnh lên môi ông thực lâu rồi nói:
 - Nếu em cự tuyệt như vậy anh có mất hứng không?
 Thầy Sô cười ha hả.
 - Đúng rối... đúng rồi, như vậy thì mất hứng quá đi thôi Em 
                  hãy cự tuyệt nữa đi, cự tuyệt đi...
 
 Hai lại vít đầu ông xuống, lần này nàng hôn lâu hơn và lùa cả 
                  lưỡi vô miệng ông. Thầy Sô đã rập mình xuống thân thể nàng. 
                  Hai cong người lên. Những cảm giác tê người ào ào tới khắp 
                  châu thân. Hai tay nàng phải nắm chặt lấy mạn ghe cho thân thể 
                  khỏi run lên và hàm răng Hai cũng cắn thực chặt. Vậy mà nàng 
                  vẫn
                  bật lên những tiếng rên rỉ không nguôi.
 
 Hình như trên trời đã có vài đám mây lưa thưa bay thực thấp. 
                  Gió đã bắt đầu thổi lành lạnh, những tào lá dừa đung đưa trước 
                  mặt Hai mờ đi dần dần và Hai lịm
                  vào cơn khoái cảm cùng cực của cuộc chơi.
 
 Có lẽ thầy Sô vẫn còn vẫy vùng trên vùng da thịt màu mỡ của 
                  nàng. Bây giờ Hai đã đi vào một thế giới khác huyền ảo đầy mầu 
                  sắc của nhục dục, với những
                  da thịt ngút ngàn của tuổi xuân vạn phúc.
 
 Không biếtnàng nằm im lìmnhưvậy bao lâu, nhưng khi từ từ mở 
                  mắt ra đã thấy thầy Sô cũng nằm sải chân tay bên cạnh nàng. 
                  Hơi thở ông thật yếu ớt, người ông
                  phờ phạc. Nàng có cảm tưởng như ông chỉ còn là một thây ma, 
                  hay đúng hơn là một người đang hấp hối sau nhiều ngày tháng 
                  đau liệt giường.
 Hai gọi nho nhỏ:
 - Anh ơi....
 Thầy Sô nghe gọi, từ từ mở mắt nhìn Haí mỉm cười. Ông xoay qua 
                  gác một chân lên mình nàng. Hai không ngờ ông lại hồi phục 
                  nhanh như vậy. Nàng thì thào:
 - Anh có mệt không?
 Giữ nụ cười tươi trên môi, thầy Sô vòng tay ôm siết lấy Hai.
 - Càng gần em, anh càng thấy khoê, mệt sao được.
 Hai thấy đã tới lúc phải mở lời,' nàng trầm giọng nói:
 - Anh có biết em đã có bầu không?
 Thầy Sô cười ha hả:
 - Mới từ tối hôm qua mà đã biết là có bầu rồi hay sao?
 - Em không nói chơi đâu, em có bầu thực rồi đó. Không phải mới 
                  tối hôm qua, mà là gần bốn tháng rồi.
 Thầy Sô mở to mắt ngạc nhiên, hỏi:
 - Em không nói chơi đó phải không?
 - Thì em đã nói là không nói chơi rồi mà. Từ hồi có thai tới 
                  giờ. Anh có biết em khổ sở như thế nào không?
 - Tại sao vậy?
 - Gái không chồng mà chửa, anh còn hỏi tại sao à?
 - Cha đứa bé là ai?
 - Em đã có lần nói với anh, chồng con Hoa đáng lẽ phải lấy em 
                  chứ không phảỉ con Hoa rồi mà.
 - Y có biết em có bầu không?
 - Không, em giấu tất cả mọi người. Cái chuyện xấu xa này làm 
                  sao mà mở miệng ra được hở anh.
 -Nhưng không sớm thì muộn mọi người cũng phải biết.
 - Đúng thế, bởi vậy hôm nay em mới nói với anh.
 - Anh có thể giúp gì được em trong vụ này, cứ nói đi Có cần 
                  anh trở thành cha đứa bé không?
 Hai lắc đầu.
 - Cám ơn anh, quả thực em chưa hề nghĩ tới điều đó Tuy nhiên...
 - Tuy nhiên làm sao?
 - Nếu anh muốn làm cha đứa bé này, em sẽ không từ chối đâu.
 Thầy Sô mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Hai, hỏi:
 - Điều đó không thành vấn đề. Nhưng lúc nãy em nói khi cho anh 
                  biết em có bầu với mục đích gì.
 Hai thực thà nói:
 - Em đã cố phá thai nhiều lần, nhưng đều thất bại. Bởi vậy, 
                  vừa rồi mới ngỏ ý với anh, có ý muốn nhờ anh trục dùm em cái 
                  bào thai oan nghiệt này ra thôi.
 
 Bỗng thầy Sô ngồi nhỏm dậy, khuôn mặt ông như bừng sáng, nhìn 
                  thẳng vào mặt Hai hỏi thực mau:
 - Em bằng lòng cho anh làm cha đứa bé, lại có ý muốn trục cái 
                  bào thai này ra ư.
 Hai ngơngác không hiểu thầy Sô muốn nói gì, nàng ngập ngừng 
                  hỏi:
 - Em chưa hiểu anh muốn nói cái gì.
 Thầy Sô vuốt nhẹ má Hai, nói thực thắm thiết:
 - Vừa rồi em nói là muốn nhờ anh phá cái thai này, vì chính em 
                  đã muốn trục nó ra nhiều lần mà thất bại phải không?
 - Dạ, phải.
 - Lúc nãy em cũng nói, nếu anh muốn làm cha đứa bé em cũng 
                  bằng lòng chứ gì?
 - Em có nói như vậy?
 Thầy Sô nói thực chậm từng chữ:
 - Anh hỏi thực em một lần nữa. Nếu anh trục cái bào thai này 
                  ra ngay bây giờ, em có hối hận hay đau xót gì đứa con trong 
                  bụng này hay không?
 - Thú thực với anh, cho tới bây giờ, em chưa nghĩ tới thương 
                  tiếc gì cái bào thai này cả. Em cho đó là một cái nghiệp 
                  chướng. Nếu anh giúp được em phá bỏ nó
                  đi là đem lại cho em một niềm vui khó quên trong đời này.
 Bỗng thầy Sô bật cười lên ha hả, nhìn Hai nói:
 - Tốt... tốt lắm. Quả là Trời giúp ta.
 
 Hai không hiểu thầy Sô đang nói gì, nàng còn đang thắc mắc, 
                  thầy Sô đã kéo nàng ngồi dậy, ôm sát vô lòng, nói:
 Cưng ơi, em vừa đem tới cho anh một bửu bối
                  có một không hai trên Đờí này:
 Hai càng ngơ ngác, hỏi:
 - Em có cái gì đâu.
 Thầy Sô cúi xuống bụng Hdi, hôn lên làn da mịn màng ấy.
 - Anh muốn nói chuyện này cho minh bạch. Trong môn phái anh, 
                  nếu muốn luyện một con Thiên Linh Cái thì người thầy phải ngủ 
                  với một người đàn bà nào
                  đó cho có thai, rồi trục cái thai nhi đó ra mà luyện thì mới 
                  linh ứng. Tuy nhiên, nếu tự nhiên một người đàn bà nào đó muốn 
                  cho mình cái thai nhi của họ, điều kiện mình không được phép 
                  xin trước, mà mình lại có quyền trục cái thai nhi đó ra thì 
                  trường hợp này cũng linh ứng như trường hợp trên. Vì như thế, 
                  trong linh giới mình đã hiển nhiên là cha đứa bé rồi. Bây giờ 
                  anh đã không xin mà em tự nhiên bằng lòng cho anh làm cha cái 
                  thai nhi của em. Lại yêu cầu anh trục cái thai nhi đó ra nữa 
                  thì quả là toàn vẹn cho anh một dịp luyện được một con Thiên 
                  Linh Cái rồi. Em đã hiểu chưa?
 
 Nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Hai, nàng hớn hở nói:
 - Như thế còn gì bằng nữa. Cả hai cùng có lợi. Từ bây giờ trở 
                  đi, anh đương nhiên là cha đứa bé trong bụng em rồi. Anh muốn 
                  làm gì thì làm.
 
 Thầy Sô ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười của ông vang 
                  vọng một vùng...
 Ngay tối hôm đó, thầy Sô đưa Hai tới một cái lều nho nhỏ cất 
                  khuất trong một vùng bụi cây thực rậm rạp. Ông trục cái bào 
                  thai của Hai ra một cách dễ dàng rồi đựng thai nhi trong một 
                  bình thủy tinh lớn có chứa một loại chất lỏng lạnh kinh hồn mà 
                  không đông đặc. Bởi vậy thai nhi không bị chết, nhưng cũng 
                  không thể lớn lên được nữa. Các tếbào của thai nhi hầu như 
                  không sinh trưởng, nhưng cũng không bị hủy hoại.
 
 Sau khi đưa Hai về rồi, thầy Sô mới bắt đầu bắt tay vô việc 
                  phù phép con Thiên Linh Cái. Ông treo lên vách lá trước mặt 
                  một bức hình có chữ bùa thực lớn, vẽ trắng toát trên mảnh vải 
                  mầu đen. Đặt bình thủy tinh trước mặt. Lẩm bẩm đọc thần chú. 
                  Trong đêm tối mắt thầy Sô mở thực lớn, ông nhìn cái thai nhi 
                  lơ lửng
 trong bìnhthủy tinh. Hìnhnhưthằng bé đã được khoảng năm tháng, 
                  nó có đầy đủ chân tay, mắt, mũi, miệng, thật đúng với tiêu 
                  chuẩn để trở thành một linh vật.
 Sau mỗi thời kinh thần chú, ông lại gọi nho nhỏ:
 - Bớ con, hãy trổi dậy theo thầy về nhà cho mau.
 
 Cứ như thế cho tới gần sáng, thầy Sô đã đọc được cả mấy chục 
                  ngàn lần câu thần chú. Thai nhi đang nổi lều bều, lơ lửng 
                  trong bình thuỷ tinh bỗng từ từ nhúc nhích. Thầy Sô mừng rở, 
                  càng đọc thần chú nhanh hơn. Giọng ông đã khan lại, những câu 
                  thần chú như đặc quẹo không còn thành tiếng nữa. Âm thanh phát 
                  ra
                  khỏi miệng ông như những tiếng rên rỉ của một loại ma quỉ gọi 
                  hồn.
 
 Con Thiên Linh Cái bây giờ không còn nổi lềnh bềnh vô hồn 
                  nhưtrước nữa. Nó từ từ xoay ngược trở lại và dựng đứng lên 
                  đúng chiều; đầu hướng lên trời và chân chạm vào đáy bình thủy 
                  tinh, mặc dù hình thể nó vẫn còn khum khum như khi nằm trong 
                  bụng mẹ.
 
 Bây giờ thầy Sô thắp bảy câynhang, rồi dùng nhang vẽ những chữ 
                  bùa thổi vô bình thủy tinh. Giọng ông cao lên, không còn khàn 
                  khàn như trước nữa:
 - Nam Mô Thiên Linh, Địa Linh, Thánh Linh, Thần Linh, Khẩu Sắc 
                  Niệm Chân Linh, Thần Phù Đáo Thử, Ba Mươi Sáu Vị Tà Thần, Bảy 
                  Mươi Hai Động Chủ. Bảo trợ cho đệ tử khai thông:
 Khai mắt, mắt minh linh. Khai nhĩ, nhĩ linh linh.
 Khai mắt, mắt minh linh. Khai nhĩ, nhĩ linh linh.
 Khai mắt, mắt minh linh. Khai nhĩ, nhĩ linh linh...
 Cấp Cấp Như Luật Lệnh. MAU...
 
 Sau tiếng thét lanh lảnh "MAU". Tự nhiên chỗ khoảng hai mí mắt 
                  con Thiên Linh Cái có hai đốm lửa nho nhỏ như ánh nhang, loé 
                  lên và từ từ sáng rực. Hai tia sáng nàyrọira xa dần 
                  nhưmộtluồng ánh sáng xuyên thủng màn đêm rồi lại từ từ tắt lịm.
 
 Thầy Sô lại lập lại những lời khấn vái, phù phép trên và cứ 
                  mỗi lần ông thét lên "MAU" là hai đốm lửa ở mí mắt con Thiên 
                  Linh Cái lại loé lên. Càng về sau
                  này, càng sáng và cho tới lúc ánh lửa trở nên xanh lè, thầy Sô 
                  mới ngừng đọc thần chú. Ông nằm xuống đất, ôm lấy chiếc bình 
                  thủy tinh có chứa con Thiên Linh Cái ấy nhắm mắt lịm đi vào 
                  giấc ngủ thật ngon lành.
 
 Khi ông tỉnh dậy, mặt trời đã xuống khỏi ngọn cây. Thầy Sô trở 
                  Yề nhà tắm rửa, ăn uống cho no nê. Tới nứa đêm, ông ỉại trở 
                  lại căn lều lá luyện con Thiên Linh Cái nhưtối hômqua, cho tới 
                  gần sáng lại ôm chiếc bình thủy tinh chứa con Thiên Linh Cái 
                  mà ngủ cho tới chiều tối mới thức dậy đi ăn uống.
 
 Qua ngày thứ ba thì con Thiên Linh Cái bắt đầu nhúc nhích chân 
                  tay và cho tới gần sáng nó đã bắt đầu lúc lắc cái đầu Thầy Sô 
                  sung sướng bật lên những tràng
                  cười nhưđiên dại. Cứnhưthếnày, đúng một trăm ngày là ông có 
                  thể luyện thành con Thiên Linh Cái này rồi. Khi ấy đừng nói gì 
                  là một hồn ma của thằng Sáu Dao
                  Cạo chứ mười cái nhưvậy cũng bị con Thiên Linh Cái này nuốt 
                  chửng.
 
 Nhưng trước nửa đêm ngày thứ tư. Một chuyện xảy ra thực bất 
                  ngờ. Khi thầy Sô nhưthường lệ tới căn chòi lá tiếp tục luyện 
                  thì không thấy con Thiên Linh Cái
 đâu nữa. Ông tá hỏa nhìn quanh nhưkẻ mất hồn. Chiếc bình thủy 
                  tinh vỡ tan nằm dưới đấtmột cáchphũ phàng.
 
 Thầy Sô không thế nào tưởng tượng được sự việc này có thể xảy 
                  ra. Ông dám chắc rằng; với trận pháp ông bày chung quanh căn 
                  lều lá này thì không một con
                  thú nào có thể lọt vô đây được mà chui vô căn lều. Cũng như 
                  không có một người nào có thể vô tới nơi mà còn mạng trở ra, 
                  vì những bột ngải ông rắc khắp vùng
                  này. Không cần phải dẫm vô, mà chỉ ngửi vô cũng đủ đông máu mà 
                  chết tức thì. Như vậy thì tại sao chuyện này lại có thể xảy ra 
                  được?
 
 Nhưng có một điều thầy Sô không ngờ tới. Đó là cái lều Tý sống 
                  trong đó với xác chết thằng lùn không bao xa nơi luyện con 
                  Thiên Linh Cái này. Tối hôm ấy nàng đã thấy chân mình lơ lửng 
                  trên mặt đất rồi. Tý thử bước đi và tự nhiên những bước chân 
                  của nàng như có ai đẩy tới trong không gian. Lúc ấy nàng cũng 
                  đã
                  hết đồ ăn và cái xác thằng lùn cũng bắt đầu hôi thối. Nhân 
                  trời khuya, sương xuống lạnh lẽo, nàng đánh bạo leo lên khỏi 
                  miệng hầm. Không khí bây giờ không làm Hai khó chịu nữa. Nàng 
                  mừng rỡ vô cùng, lần lủi đi trong đêm tối, định bụng kiếm cái 
                  gì ăn cho đỡ đói.
 
 Đi một lúc, bỗng nàng cảm thấy khu vực này toát ra một làn khí 
                  lạnh kinh hồn. Tý mừng rỡ lần lủi theo hướng đó và phát giác 
                  ra một căn lều nhỏ. Nàng ba chân bốn cẳng nhảy một cái chui 
                  tọt vô căn lêu đó ngay vì khí hậu ở đây lạnh lẽo dễ chịu hơn 
                  trong căn hầm chỗ nàng ở nhiều.
 
 Vô tới nơi, Tý lại nhìn thấy dưới đất một chiếc bình thủy tinh 
                  lớn chứa nước, trong đó lại có một cái bào thai. Và nàng nhận 
                  ra ngay từ cái bào thai này đã toát
                  ra làn âm khí lạnh lẽo dễ chịu ấy. Trong bụng đang đói và nhất 
                  là khát. Không suy nghĩ gì nữa, nàng bê luôn cái bình thủy 
                  tinh đó lên, kê vô miệng uống một hơi.
 Tý không thể nào ngờ được là chất nước trong bình thủy tinh 
                  này lại có thể thơm tho và ngon lành như vậy. Nhất là chất 
                  lạnh của nước làm Tý tỉnh hẳn người. Đến
                  khi miệng nàng chạm vào con Thiên Linh Cái. Tý táp luôn một 
                  miếng thật ngon lành, thế là nàng từ từ ăn luôn cái thai nhi 
                  chứa trong đó. Bây giờ đã no, Tý hứng
                  chí lần mò về nhà. Trời tối đen như mực, Tý không sợ ai phát 
                  giác ra nàng trần trụi. Nàng định bụng trở về nhà thầy Sô kiếm 
                  bộ quần áo mặc. Tý đi được một
                  quãng. Bỗng trời mưa úp xuống như thác đổ. Những hạt mưa đêm 
                  thực lạnh tạt vào thân thể lại làm nàng ai tay kỳ cọ thân thể 
                  một cách thích thú. Những hôi hám, nhơ bẩn mấy ngày qua trôi 
                  theo giòng nước mưa để trơ ra m ột thân hình trắng nõn và chắc 
                  nịch. Người nàng đã đến lúc tỏa ra được những hơi lạnh khác 
                  thường. Nhất là vừa ăn được con Thiên Linh Cái là loài chí 
                  hàn, lại gặp trận mưa đêm này thấm vô da thịt, người Tý bây 
                  giờ phát ra một mạchđiện lạnh bắn lên tuốt trời xanh.
 
 Cũng vì vậy tạo lên một ngọn sét từ trên cao, đánh thẳng xuống 
                  đầu nàng. Thân thể Tý cháy đen thành than tức thì.
 
 (Hết Phần 9… Xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  10)
 |