| Chiếc ghe không người điều khiển, tắp vô bờ sát ngay một cụm 
                  dừa nước thực rậm rạp. Như đã có chủ ý trong đầu. Thầy Sô níu 
                  lấy mấy tào dừa cho ghe vô luôn trong, khuất hẳn tầm mắt phía 
                  bên ngoài. Hai đang trong cơn sợ hãi, chẳng để ý gì tới chuyện 
                  đó. Còn Hoa vẫn ôm cứng lấy thầy Sô, lơ lơ láo láo không biết 
                  trời
                  đất!à gì nữa. Nghe Hai rên rỉ cầu xin một hồi, thầy Sô mới nhẹ 
                  nhàng nắm lấy tay nàng, kéo sát vô mình, nói: - Làm sao tôi có thể hại các em được. Bây giờ giúp đỡ hai em 
                  không hết, chứ hại nhau có lợi gì cho tôi đâu muốn gì chúng 
                  con có thể làm được cũng không dám
 từ nan. Thầy Sô cười hì hì:
 - Em làm gì mà nói quá đáng như thế. Tôi chỉ có hơi thắc mắc.
 Thấy thầy Sô bỏ lửng câu nói, Hai hỏi ngay:
 - Thầy thắc mắc cái gì cơ ạ?
 - À cũng chẳng có gì. Tôi cM không hiểu tại sao thằng chồng 
                  con Hoa này dám làm hỗn với chị vợ nó như vậy. Bộ... bộ từ 
                  trước em với nó có gì không? Hai thở dài, nói:
 - Con cũng xin thú thực với thầy. Quả thực là tình chị duyên 
                  em. Hồi đó đã tưởng con và chồng con Hoa lấy nhau. Nhưng khi 
                  chung chạ lâu ngày, con em con có duyên số với nó nên con cũng 
                  đành chịu.
 Thầy Sô mỉm cười thích thú, nói: .
 - À thì ra thế. Nhưng mà khi lấy em em rồi, nó có gì gì với em 
                  nữa hay không?
 - Thưa thầy, chắc chắn không nói thầy cũng biết rồi. Tới tuổi 
                  này mà con chưa lấy chồng thì phải có cái gì chứ làm sao tránh 
                  khỏi.
 - Vậy tại sao tối nay em lại la lên cho có chuyện?
 - Chuyện con với chồng con Hoa thì ai không biết, nhưng con 
                  Hoa đồng ý san sẻ tình yêu cho con một cách gián tiếp. Nó làm 
                  bộ lờ đi vì nó rất thương con và cũng sợ thằng chồng nó nữa. 
                  Nhưng mà tối nay, chồng Hai nghe thầy Sô nói vậy cũng hơi yên 
                  tâm, nàng ngả đầu lên vai thầy Sô cố nói thêm:
 - Con đội ơnthầy từbi. Cứu giúp chúngcon. Chúng con không bao 
                  giờ quên ơn thầy đâu. Sau này thầy nó không chui vô mùng con 
                  một cách bình thường. Y hành hạ con như một con vật, con cố 
                  cắn răng chịu. Nhưng tới khi nó cắn vô ngực con thì con thét 
                  lên và đạp nó ra ngoài nên ba má con biết và mới xảy ra nông 
                  nỗi này.
 - À thì ra thế. Em bị nó cắn ở ngay chỗ này à?
 Vừa nói thầy Sô vừa rà tay lên ngực Hai. Nàng hơi bẽn lẽn nói:
 - Dạ không, ở bên kia.
 Thầy Sô cười hì hì, bóp nhè nhẹ.
 - Thế ở bên này không có đau hả?
 Hai trả lời nho nhỏ.
 - Dạ không.
 
 Hai vừa nói xong, thầy Sô đã kéo nàng sát vô mình ông rồi. Bàn 
                  tay ông cũng đã luồn vô trong mình nàng. Dù trời tối mịt mờ, 
                  Hai cũng thấy mắc cỡ một cách kỳ quặc. Nàng không ngờ ông thầy 
                  già này lại hành động như vậy, nhưng Hai đâu dám chối từ, nàng 
                  để yên cho ông mơn trớn và cố dấu mặt trên vai ông. Thầy Sô
                  không dừng ở đây, ông đã kéo mặt nàng lên hôn vô miệng Hai. 
                  Bây giờ nàng mới để ý thấy hình như khuy áo của Hoa cũng đã 
                  bật tung ra tự hồi nào. Bộ ngực nó
                  nóng hôi hổi tì sát vô cánh tay nàng. Tiếng thầy Sô thì thào 
                  bên tai Hai:
 - Chồng con Hoa chết rồi, bây giờ anh thay thế nó được không.
 Hai run rẩy, thì thào bên tai thầy Sô:
 -Thầy muốn gì cũng được, nhưng đừng cho ai biết nghe thầy.
 - Ừ nơi đây đâu có ai ngoài ba đứa chúng mình phải không?
 Tiếng Hai yếu ớt:
 - Dạ... nhưng mà con Hoa còn mê mê man man thế này thì sao hả 
                  thầy?
 Thầy Sô kéo ngửa Hoa ra khoang thuyền.
 - Bệnh này không có gì đâu. Dù sao cũng phải chờ mặt trời lên 
                  mới chữa được. Như thế tối nay lại càng hay phải không cưng.
 - Hai nói nho nhỏ trong miệng:
 - Dạ, thầy muốn sao cũng được.
 
 Chiếc ghe hơi chòng chành khi thầy Sô ấn Hai nằm ngửa trên 
                  lhân thể Hoa. Hai không ngờ thầy Sô lột hết quần áo Hoa ra, 
                  kéo nó nằm ngửa làm tấm phản cho nàng nằm lên trên. Thân thể 
                  nàng bị ép giữa hai khối thịt một cách thích thú. Nàng rên lên 
                  trong đêm tối mịt mờ.
 - Ơ … ơ … ơ…
 
 Trong khi đó, Tý đuổi theo Vinh bén gót. Càng chạy, nàng càng 
                  thấy khoẻ khoắn lạ lùng. Còn Vinh có lẽ đã mệt ngất ngư. Cả 
                  hai chạy thực lâu, cuối cùng Vinh dừng lại ở một căn chòi lá 
                  nho nhỏ, được cất sát trong một lùm cây rậm rạp. Chàng trao 
                  thây ma cho Tý nói:
 - Em chui vô đây chờ thầy Sô tới bây giờ. Còn anh phải đi io 
                  chuyện khác nữa.
 
 Tý vâng dạ mà không nói thêm một lời nào. Vinh cũng thấy hơi 
                  lạ, nhưng chàng không hỏi vì đã quá mệt mỏi rồi, chàng còn 
                  phải trở về lo cho Huệ nữa. Khi Vinh đi rồi, Tý ôm thây ma 
                  chui vô căn chòi, nàng cẩn thận kéo những tào lá chung quanh 
                  che khuất cửa vô trong. Từ lúc chạy theo Vinh tới giờ, mồ hôi 
                  Tý vã ra như tắm. Nàng biết ngay là phản ứng của viên kẹo mà 
                  thầy Sô bảo nàng nuốt lúc nãy. Trong người Tý bây giờ nhưcó 
                  một cái lò lửa đang cháy bừng bừng. Nàng ước gì có một cây 
                  nước đá ôm lấy cho đỡ cơn nóng như thiêu như đốt này. Bỗng Tý 
                  nhớ lại lúc nằm trên xác chết dưới lòng huyệt. Nàng mừng rỡ, 
                  vội vàng nằm nhoài lên thân thể thây ma. Đúng như ý nàng muốn, 
                  hơi lạnh trong tử thi toả ra làm nàng dễ chịu vô cùng. Tý 
                  không còn nghĩ tới y là người sống hay chết nữa, nàng ôm cứng 
                  lấy thây ma nhưmột người tình lâu năm gặp lại và từ từ thiếp 
                  đi trong giấc ngủ đầy hoan lạc.
 
 Khi mặt trời vừa lên, Tý cũng vừa thức giấc. Nàng phát giác ra 
                  ánh sáng mặt trời làm nàng khó chịu vô cùng, đó lâ nàng còn 
                  nằm trong cái chòi lá kín đáo này. Nhưng khi mặt trời lên cao 
                  một chút thì Tý hình như không thếnào chịu nổi nữa. Nàng không 
                  thể ngờ mình có thể thay đổi một cách kỳ cục như vậy. Chỉ còn 
                  một
                  cách duy nhất là ôm lấy cái tử thi mát mẻ này mới có thể sống 
                  nổi.
 
 Bỗng Tý để ý tới tấm ván ép kê dưới đất làm tấm phản cho nàng 
                  nằm suốt đêm qua. Tý có ý lấy nó che ánh sáng mặt trời lọt qua 
                  những khe lá bên trên. Nghĩ
                  vậy nàng làm liền. Nhưng khi vừa lật tấm ván ép lên, Tý mừng 
                  rỡ nhìn thấy một cửa hang đen ngòm. Thì ra tấm ván ép này che 
                  đi một cái hang bên dưới mà nàng
                  không hay. Tý vội vàng kéo cái tửthi xuống dưới hang, chui vô 
                  bên trong. Nàng cũng cẩn thận đậy miếng ván ép lên trên miệng 
                  hầm.
 
 Không khí dưới từng đất này làm Tý thoải mái vô cùng. Nhất là 
                  cái xác chết toả ra một hàn khí mát mẻ tới tê người. Trong chỗ 
                  tối tăm này, nàng mân mê từng
                  lóng tay, từng bắt thịt cứng ngắc của xác chết một cách thích 
                  thú. Có những lúc Tý đút cả ngón tay ngón chân tử thi vô miệng 
                  nàng mút chùn chụt làn âm khí mát mê này. Bây giờ, nàng không 
                  còn nghĩ cái gì khác ngoài hít những hơi lạnh vào trong cơ thể 
                  nữa.
 
 Có lẽ vào khoảng xế chiều, ruột gan Tý bắt đầu cồn cào. Từ tối 
                  hôm qua tới giờ nàng chỉ lo tới nhiệt độ trong châu thân. Bây 
                  giờ mới thấy cái đói trào tới một cách ác liệt. Nàng không 
                  biết thầy Sô bây giờ ở đâu Chính Vinh đã bảo ông ta sẽ tới tìm 
                  nàng cơ mà. Lúc trưa, nàng đã mấy lần định trở về nhà, nhưng 
                  còn ngại thân thể không một miếng vải, trần truồng như thế này 
                  mới phải làm sao. Đến khi đói bụng quá, Tý đánh liều chui ra 
                  ngoăi, bấy giờ nàng mới phát giác ra; ánh nắng mặt trời toả ra 
                  một sức nóng ghê hồn, muốn nướng chín da thịt nàng. Tý hoảng 
                  hồn bậttrở lại xuống dưới hang ngay.
 
 Đến bây giờ mặt trời đã lặn, Tý lại thử một lần nữa, kéo miếng 
                  ván ép ngoi lên trên. Không khí ở trên mặt đất vẫn còn nóng 
                  nhưnung lửa. Tuy nhiên cũng không
                  tới nỗi như lúc trưa. Tý mừng thầm chui ra khỏi chòi lá.
 
 Cũng ngay khi ấy thầy Sô xuất hiện trước mặtnàng. Tý mừng rỡ 
                  chạy ào tới ôm chầm lấy ông ta, khóc nức nở.
 - Thầy ơi thầy, sao bây giờ thầy mới tới.
 Thầy Sô vòng tay ôm chặt lấy nàng, vỗ về.
 - Ta phải đưa hai đứa tối qua về, nên bây giờ mới trở lạị được. 
                  Con trở vô căn chòi đi cho mát mẻ hơn. Ta có mang thức ăn ra 
                  đây cho con nè.
 
 Nói xong, thầy Sô kéo trong bọc ra mộtcon gà trống thiến thực 
                  to, đã nướng sẵn. Mùi thịt gà nướng thơm ngào ngạt làm cơn đói 
                  của Tý cuộn lên ngay. Nàng chụp lấy con gà xé ra, đút vào mồn 
                  nhai nhồm nhoàng một cách thực ngon lành.
 
 Thầy Sô cũng đã dìu nàng ngồi xuống trên miếng ván ép. Mặt 
                  trời cũng đã khuất bóng. Gió thổi hiu hiu, vậy mà Tý vẫn thấy 
                  nóng nực lạ kỳ. Có lẽ thầy Sô hiểu được điều đó nên thầy cởi 
                  áo ngoài, kéo Tý dựa sát vô người ông. Thật là kỳ lạ, da thịt 
                  thầy Sô toả ra một hơi lạnh không khác gì một cây nước đá làm 
                  Tý dễ chịu
                  vô cùng Nàng vừa ăn, vừa ép thật sát thân thể vào người ông.
 
 Tới khi ăn no nê, Tý nhìn lại, không ngờ một mình nàng đã ăn 
                  hết gần nửa con gà trống thiến này. Lúc mới ăn, con gà nướng 
                  thơm tho, Tý chẳng để ý gì. Nhưng khi no bụng rồi, Tý mới thấy 
                  con gà hình như nướng vội vàng nên phần trong còn sống nhăn mà 
                  nàng không hay biết gì cả. Những miếng thịt lầy nhầy còn máu 
                  tươi ửng đỏ bị nàng cắn sác sơ.
 - Em no bụng chưa, từ giờ ta sẽ cho em ăn uống thật đầy đủ, 
                  không lo đói khát gì nữa đâu.
 
 Vừa nói, thầy Sô vừa lôi ra một chai nước trao cho Tý. Nàng 
                  vội vã chụp cái chài ngửa cổ tu ừng ực. Tý không ngờ chất nước 
                  trong chai lại mát mê ghê hồn như vậy. Mỗi một giọt nước như 
                  một cục nước đá chạy dài khắp thân thể nàng. Bây giờ con ngƯờí 
                  nàng như đi trên mây, lâng lâng và êm ái không sao tả được. Tý 
                  vui mừng không sao kể xiết, nàng ôm ghì lấy thầy Sô thì thào:
 - Thầy ơi con xin cám ơn thầy.
 
 Câu nói chưa dứt, miệng nàng đã tràn gập nụ hôn nhưthần thánh 
                  của thầy Sô ngọt lịm đầu môi. Tý trườn mình tới, hình nhưnàng 
                  đã đè ngửa ông xuống tấm ván ép nhướn mình lên trên thân thể 
                  ông một cách cuồng bạo. Bộ ngực căng cứng và đầy ắp từ tối qua 
                  vẫn giữ nguyên trạng, đong đưa trước mặtthầy Sô. Hai tay nàng 
                  bấu cứng trên vai ông, ánh mắt mê dại của Tý ngắm nhìn xuống 
                  khuôn mặt của thầy Sô đờ đẫn.
 - Thầy ơi con thương thầy quá đi thôi. Đừng bao giờ thầy xa 
                  con nữa nghe thầy.
 
 Thầy Sô mỉm cười, phà vô mặt Tý những hơi thở cuồn cuộn hơi 
                  ngải mà ông ngậm trong miệng. Chính ông cũng không ngờ được sự 
                  công hiệu của loại ngải mê này cấp kỳ tới như vậy.
 
 Trong cuốn sách luyện Nữ Quỉ Dâm Tình, chỉ có dạy pha chếmột 
                  loại bột để cho người nữ ngửi. Nhưng bây.giờ ông nghĩ thêm ra 
                  dùng thân cây ngải mê làm ống thổi, và trộn luôn vào loại bột 
                  này một loại hoa phấn bay. Loại phấn này là nhụy của một thứ 
                  hoa ngải rất nhẹ, khi được thổi ra không khí là lan rộng ra 
                  ngay. Phấn có mùi thơm rất dễ ngửi làm cho nạn nhân mê đi 
                  trong hoan lạc tuyệt vời. Phấn mê mang bột dầm tình quện trên 
                  mặt Tý thànhtừng lớp như mây mù làm nàng run rẩy đê mê trong 
                  cơn khoái lạc ngất ngây chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời 
                  nàng.
 
 Có lẽ tới giờ phút này, Tý không còn biết được thân thể người 
                  nằm dưới nàng là ai nữa. Những cơn sóng khoái lạc nổi lên cuồn 
                  cuộn làm nàng ngất ngây. Thầy Sô đã kéo nàng xuống dưới hầm, 
                  đẩy Tý nằm đè lên cái thây ma mà Tý vẫn tưởng đang ôm ấp thầy 
                  Sô trong lòng. Những sảng khoái tình dục ngập tràn đưa Tý vào
                  cơn mộng ảo ngất ngây tới nỗi thầy Sô đã ra đi mà nàng vẫn 
                  không hay biết gì.
 
 Về tới nhà, sự mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt thầy Sô làm mấy cô 
                  gái làng chơi theo Tý qua đây tá túc phải la hoảng lên:
 - Trời ơi, thầy bị bệnh rồi à.
 Cúc lăng săng nhất, nàng nắm lấy tay thầy Sô dìu vô buồng 
                  trong ngay, vừa đi vừa nói:
 - Tụi mày lấy dầu nóng cạo gió cho thầy đi. Tao sợ ổng bị 
                  trúng gió rồi đó.
 
 Mấy cô gái tíu tít dìu thầy Sô nằm xuống giường, các cô tự 
                  động người cởi áo, kẻ xoa dầu, cạo gió lung tung. Thầy Sô cứ 
                  để yên cho họ muốn làm gì thì làm. Ông cũng cảm thấy mệt mỏi 
                  thực sự vì tối qua, quần thảo cả đêm với hai chị em Hai và 
                  Hoa. Vừa rồi lại phải luyện Ma Nữ Dâm Tình với Tý. Ông cảm 
                  thấy xương cốt như nhão ra. Bây giờ được mấy cô gái này ké đấm 
                  bóp, người cạo gió iàm ông cảm thấy dễ chịu vô cùng và giấc 
                  ngủ tới với ông thực dễ dàng.
 
 Trong lúc chập chờn, hình như ông thấy những bàn tay vầy vò 
                  trên thân thể ông không còn cạo gió và đấm bóp đơn thuần nữa. 
                  Có những tiếng cười khúc khích thực dâm dật.
 
 (Hết Phần 5… Xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  6)
 |