| Năm ẩu cứ phân 
                  vân mãi từ lúc hứa luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và Mỹ Kim. 
                  Luyện thì nhất định phải luyện rồi. Nhưng mà có nên đem tất cả 
                  sở học cha truyền con nối ra đánh cú bài tối hậu này hay không.
 Câm mớ tìên trong tay. Số tlên chưa bao giờ Năm ẩu tưởng tượng 
                  được là có thể nàm trong túi mình. Sau khi nhận lời cho Mỹ Kim 
                  theo làm ăn, Tuyết Lai lại còn đưa cả mớ bạc này cho chàng 
                  mượn. Đây là tìên để mua luôn cả căn nhà chàng đang ở trọ. Quả 
                  thực, lúc đâu chàng chỉ nói chơi là muốn luyện được Bùa Yêu 
                  thứ dữ thì phải có chỗ luyện bùa. ít nhất thì cũng phải có 
                  được cả cãn nhà này để làm bàn thờ Tồ. Ai ngờ chàng vừa nói 
                  xong là Tuyến Lai móc tiền đưa cho mượn lìên. Hơn thế nữa, 
                  Tuyết Lai còn đem Mỹ Kim theo buôn bán và bảo đảm chỉ trong 
                  vòng vài tuần lễ là Mỹ Kim kiếm đủ số tìên trả lại ngay.
 
 Vụ mua nhà, quả thực chảng bao giờ chàng nghĩ tới, chỉ vì vợ 
                  chồng Tư Răng Vàng hồi sáng ngỏ ý muốn bán căn nhà này để về 
                  quê làm ruộng, nên mới nói cho chàng biết trước đặng đi tìm 
                  chỗ khác ở. Lúc nói chuyện với Tuyết Lai, chàng buộc miệng nói 
                  chơi, ai ngờ cô nàng này lại làm thiệt. Như vậy là chỉ vài hôm 
                  nữa là chàng chính thức làm chủ căn nhà này. Nhà tuy không 
                  được rộng rãi cho lắm, nhưng có cái sân khá lớn và chung quanh 
                  cây cối mọc um tùm rất thích hợp để làm chỗ luyện bùa. Cả đêm 
                  Năm ẩu không thế nào chợp mắt được. Chàng nghĩ tới món tìên 
                  quá lớn trong tay. Lại nghĩ tới Mỹ Kim theo Tuyết Lai nhẩy tầu 
                  buôn bán không biết thế nào.
 
 Tới nửa đêm Năm ẩu vẫn còn trần trọc. Lăn qua lăn lại hoài mà 
                  không tài nào nhắm mắt cho được. Ánh trăng mười sáu sáng như 
                  ban ngày, rọi qua cửa số lại càng làm chàng thao thức hơn. Năm 
                  ẩu trở mình, quay mặt vào vách cố nhắm mắt giỗ giấc ngủ. Bỗng 
                  chàng nghe thấy có tiếng thút thít, hình như có ai đang khóc 
                  ngoài sân. Lúc đâu, Năm ẩu còn tưởng là mình nghe lộn với 
                  tiếng côn trùng kêu rả rức khắp nơi. Nhưng sau nghe thật kỹ 
                  thì đúng là giọng một đứa con gái đang khóc tỷ tê chứ không 
                  phải là tiếng run dế kêu nữa.
 
 Năm ẩu lồm cồm bò dậy, rAn theo tiếng khóc. Tới sau nhà, tiếng 
                  khóc bắt đầu rõ hơn và chàng định hướng được là hình như ở góc 
                  vườn chỗ mấy khóm chuối. Rón rén đi tới góc vườn. Năm Ẩu vừa 
                  nhìn thấy bóng một thiếu nữ xoã tóc đứng dựa vào góc chuối thì 
                  cô ta đã lên tiếng:
 - Giờ này mà chú Năm chưu đi ngủ sao...ra đây làm gì?
 Nhân ra con nhỏ là đứa con riêng của Tư Răng Vàng. Năm Ẩu ngạc 
                  nhiên hỏi:
 ủa... mày là con Hai đó hả?
 - Dạ...
 Khuya lắc khuya lơ thế này mà mày đứng đây chi vậy?
 - Con buồn quá chú Năm ơi.
 - Bộ mày đang khóc đó hả?
 - Dạ...
 - Tại sao khóc?
 Con bé nghẹn ngào nói:
 - Chú biết dì con không ưa con mà phải không?
 - Thì đì ghẻ từ hồi nào vẫn vậy mà mày. Hơi đâu mà lo cơ chứ.
 - Nhưng chú biết rồi bả súi ông già con bán nhà về quê làm 
                  ruộng.
 - Thì có sao đâu.
 - Nhưng con không muốn sống ờ miệt vườn.
 - Thì mày ở lại đây.
 Tự nhiên con bé phì cười.
 - Chú nói cái gì dễ dàng như vậy sao. Bố con bán nhà rồi, con 
                  ởđâu bây giờ?
 
 Năm ẩu đã đứng sát con Hai. Con bé chỉ đứng tới vai chàng. 
                  Thân hình gầy gò ốm yếu. Chàng biết gia đình Tư Răng Vàng rất 
                  nghèo, lại có một đàn con nheo nhóc.
 Hàng ngày ăn uống thực kham khồ. Có nhìêu khi chàng muốn giúp 
                  đỡ gia đình này nhưng chính bản thân còn lo chưa xong chứ nói 
                  gì tới chuyện giúp đỡ họ. Nghe con bé nói, chàng buột miệng:
 - Nếu chú mua nhà của bố cháu rồi cho cháu ở đây, cháu có chịu 
                  không?
 Năm Ẩu nói một lúc rồi mà không thấy con bé trả lời, chàng hỏi 
                  lại:
 - Cháu có chịu không?
 Con bé nói như hậm hực.
 - Cháu đang rầu thối ruột mà chú còn ở đó nói chơi nữa.
 - Chú nói chơi cái gì?
 - Ai lại không biết chú nghèo rớt mùng tơi. Tìên mướn nhà 
                  nhiều khi còn lo không xong, còn nói mua nhà được nữa hay sao?
 Năm ẩu nắm tay con bé kéo về nhà nói:
 - Mày theo chú mà coi.
 Con bé hơi vùng vằng nói:
 - Coi cái gì cơ chứ.
 
 Tuy nói thế, nhưng nó vẫn ngoan ngoãi để Năm Ẩu kéo vô nhà. 
                  Hàng ngày hai chú cháu thường rỡn với nhau như con nít nên lúc 
                  nào cũng rất tự nhiên. Gần đây con nhỏ còn đòi Năm áu dậy nó 
                  múa mấy đường quyền. Tư Răng Vàng thấy đứa con riêng của mình 
                  mến Năm ẩu nhưvậy cũng thích lắm. Vì hơn ai hết, Tư Răng Vàng 
                  biết rằng vợ mình đối với con nhỏ thật ác độc. Bà ta hành hạ 
                  con bé đủ đìêu. Nhưng khổ nỗi, nếu không có bà ấy thì gia đình 
                  này còn khốn đốn hơn nhiều.
 
 Có lẽ cũng vì sựbất lực của bốmà bé Hai càng gần gủi Năm ẩu 
                  hơn. Nhữug lúc vui thú nhất của nó là cả nhà đi vắng để nó có 
                  thể tự do đùa rỡn với Năm ẩu. Những đứa em cùng cha khác mẹ 
                  với bé Hai toàn là con trai, và tụi nhỏ phá phách kinh hồn nên 
                  bé Hai không bao giờ muốn chơi chung với đám này. Nhưng cũng 
                  phải nói, nếu bé Hai có muốn chơi với chúng nó cũng không được, 
                  vì ít có khi tụi này ở nhà. Chúng thường rủ nhau ra xóm ngoài 
                  chơi với tụi con trai ở đó.
 
 Tối nay Năm ẩu kéo bé Hai vô nhà nói cho coi cái gì đó nó cũng 
                  tưởng như mọi khi Năm Ẩu khoe một món đồ chơi nào thôi. Tới 
                  khi Năm ắu lôi ra một cọc tiền làm bé Hai sững sờ. Tiếng Năm 
                  ẩu nói bên tai mà bé Hai tưởng như mình đang nàm mơ.
 - Ngày mai chú sẽ hỏi ba cháu mua căn nhà này. Cháu đã tin 
                  chưa?
 Năm ẩu vênh mặt chờ câu trả lời của con nhỏ. Con bé chưa nói 
                  gì thì giọng ông TưRăng Vàng ở ngoài cửa mừng rở.
 - Chú Năm thực muốn mua căn nhà của tụi tôi hả? Năm ẩu ngạc 
                  nhiên thấy ông Tư Răng Vàng đứng sừng sững trước cửa phòng 
                  mình hồi nào không hay. Chàng
 ngớ ngẩy hỏi:
 - Ụa anh Tư đó hả?
 - Không tôi thì còn ai cơ chứ?
 - Anh tới hồi nào sao tôi không hay?
 Tư Răng Vàng cười hì hì nói:
 - Tui thấy con bé lén ra sau vườn khóc nên tính ra kêu nó vô 
                  ngủ. Ai nhờ thấy chú đi trước nên cũng men theo xem hai chú 
                  cháu làm cái gì. Có ngờ đâu lại biết được chú muốn mua căn nhà 
                  này. Mà chú nói thực đó phải không?
 Năm ẩu cười ha hả.
 - Không lý mua nhà lại nói chơi hay sao. Mà anh có bán cho tôi 
                  không?
 Tiếng vợ Tư Răng Vàng cười hì hì ngay sau lưng Tư Răng Vàng 
                  thực lớn:
 - Bán...bán.. ai chứ chú Năm mua tụi tôi không lấy mắc đâu. Mà 
                  chú có ý cho con bé Hai ở lại đây tụi tôi còn mang ơn chú nữa. 
                  Thấy mặt con quỉ cái đó là tôi muốn
 lộn tiết lên rồi.
 Tư Răng Vàng ngỡ ngàng nhìn vợ đứng ngay sau lưng
 hồi nào không hay, ông buột miệng hỏi:
 - Bà cũng ra đây rồi à? .
 Vợ Tư Răng Vàng mỉm cười nói:
 - Ông đang ôm tôi xà nẹo. Tự nhiên tuộtxuống giường ra ngoài 
                  sân nên tôi men theo từ lâu rồi.
 Năm ẩu cười ha hả.
 - Thế là ông rình tôi, lại bị bà ấy rình lại...ha.ha.ha.
 Tư Răng Vàng để Năm ẩu cười một hồi mới nói:
 - Thôi... nói chuyện đàng hoàng đi. Nếu chú Năm muốn mua thực 
                  tình. Ngày mai chúng tôi đưa chú ra Phường làm giấy bán ngay 
                  cũng được. Còn con bé Hai muốn ở lại đây mà chú chịu chứa nó 
                  tôi sẽ bớt cho chú ít ngàn.
 
 Năm Ẩu đưa mắt nhìn vợ Tư Răng Vàng như thầm hỏi có đồngý như 
                  thế không. Như hiểy ý chàng, bà ta nói ngay:
 - Nếu được như vậy còn gì hơn nữa. Hàng tháng tụi tôi sẽ gửi 
                  lên chút ít phụ với chú cho nó ăn uống. Chứ nó mà theo chúng 
                  tôi về dưới đó cũng khó chịu lắm.
 Năm ẩu cười hì hì nói:
 - Anh chị bớt chút ít tìên nhà cho tôi là được rồi. Còn con 
                  Hai để tôi lo. Không cần tiền bạc gì cả. Bây giờ con vợ tôi đã 
                  đi làm, lại có chút vốn nên cần một đứa nhỏ ở đây phụ việc bếp 
                  nước cho tụi này. Tìên mà chị định gửi lên cho tôi hàng tháng, 
                  coi như tìên tôi trả công cho con Hai, và nó gửi cho mấy đứa 
                  em nó ăn bánh có được không?
 Vợ Tư Răng Vàng mắt sáng lên, nói:
 - Còn có chuyện đó nữa hay sao. Nếu vậy tôi cho anh đứt luôn 
                  con bé này đó.
 Năm ẩu quay qua Tư Răng Vàng hỏi: .
 - Còn anh nghĩ sao?
 Tư Răng Vàng cười hì hì vui vẻ.
 - Chú muốn nhận cháu nó giúpviệc ở đây thì tôi mừng quá rồi, 
                  còn hỏi cái gì nữa.
 Năm ẩu quay lại hỏi bé Hai:
 - Cháu có chịu không?
 Con bé bặm môi, nhìn xuống đất gật đầu mấy cái liền. Nó không 
                  dám nhìn bà dì ghẻ khi quyết đinh "thoát ly" bà ta. Mặc dù bà 
                  đang cố tìm cách tống khứ nó ra khỏi gia đình bố nó. Tư Răng 
                  Vàng thấy mọi chuyện xẩy ra thực đúngý mình nên mừng lắm. óng 
                  cao hứng nắn tay vợ kéo về phòng ngủ.
 - Thôi xong rồi, chúng mình vô phòng ngủ đi. Tối nay tôi chìêu 
                  bà hết mình đó.
 
 Bà Tư Răng Vàng có vẻ hứng khởi lắm. Ôm lấy cổ chồng đu người 
                  lên, cười khúc khích. Hơn ai hết, bé Hai biết dì ghẻ mình vui 
                  vẻ nhưvậy vì đã, tống khứ được mình ra khỏi gia đnh bà ta. 
                  Tựnhiên cảm thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt trào ra lúc nào 
                  không hay.
 
 Năm ẩu ôm lấy vai bé Hai kéo sát vô mình. Chàng hiểu tâm trạng 
                  con nhỏ iúc này ra sao. Mặt trăng vừn chui vào một đám mây dầy 
                  đăc. Bóng tối chụp xuống không gian mờ mịt. Bỗng Năm Ẩu ngở 
                  ngàng thấy hai taybé Hai vít đâu chàng xuống, áp má vô mặt 
                  mình. Năm Ẩu cũng không hiểu tại sao chàng lại cúi xuống ôm 
                  ghì lấy nó.
 
 Trong bóng tối, bộ ngực chớm nở của đứa con gái 15 ép sát vô 
                  mình chàng.....
 
 Năm ẩu nghe thật rõ tiếng bé Hai nghẹn ngào bên tai chàng.
 - Chú Năm ơi.... cháu... cháu thương chú quá đi.
 Nghe lời thì thầm của bé Hai bên tai. Năm ẩu bỗng nghĩ ngay 
                  tới vụ luyện Bùa Yêu. Chàng mừng rỡ kéo bé Hai ngồi xuống đất. 
                  Thân thể gầy gò của nó nằm lọt thỏn trong lòng chàng. Năm Ẩu 
                  hỏi nho nhỏ:
 - Cháu thương chú thiệt à?
 Bé Hai đáp nho nhỏ:
 - Dạ...
 - Thương làm sao đây?
 - Thương chú hết mình đó.
 - Hết mình là làm sao?
 - Chú muốn làm sao cũng được.
 Bàn tay Năm Ẩu luồn nhẹ vô vạt áo bé Hai. Mò mẫm lên trên làm 
                  con bé hơi co người lại. Năm Ẩu hỏi:
 - Cháu có muốn đổi ý không?
 Con bé ngần ngừ trả lời?
 - Không đâu... chú Năm.
 - Ba má cháu biết thì sao?
 - Chú không nhớ ổng bả nói gì lúc nãy hay sao?
 - Nói gì đâu?
 - Họ giao cháu đứt cho chú rồi còn gì nữa.
 - Nhưng có nói gì cái vụ này đâu.
 Vừa nói, Năm Ẩu vừa xoa nhè nhẹ trên vùng ngực mới nhúm như 
                  trái ổi của con nhỏ. Thân thể nó tự động ép sát vào mình Năm 
                  ẩu hơn nữa. Hơi thở bé Hai nóng hôi hổi trên mặt Năm ẩu, Bé 
                  Hai nói thực nhỏ.
 - Cái vụ này là của cháu, cần gì ai nói cơ chứ.
 - Như vậy là cháu lớn rồi. Cháu biết yêu rồi phải không?
 - Yêu một mình chú thôi được không?
 - Được chứ... nhưng cháu yêu làm sao?
 - Chú dạy cháu đi.
 
 Năm ẩu cúi xuống, hôn lên môi bé Hai. Thân thể nó đờ đẫn và tự 
                  nhiên há miệng ra thực rộng.....
 
 Chỉ hai ngày sau, vợ chồng Tư Răng Vàng giao nhà. Mọi người 
                  vui vẻ lên đường từ sáng sớm. Năm ẩu và bé Hai ở nhà dọn dẹp 
                  từ sáng tới chìêu mới hết rác rưởi. Mặc đù Mỹ Kim theo Tuyết 
                  Lai làm ăn chưa về, nhưng Năm Ẩu có tìên do Tuyết Lai cho mượn 
                  mua nhà vẫn còn dư, nên chàng và bé Hai đi mua sắm đủ mọi thứ 
                  trang hoàng lại nhà cửa.
 
 Đồ đạc bầy biện trong nhà cũng khá tươm tất. Một cái tủ thờ 
                  làm bàn thờ Tổ sát ngay vách ngăn đôi căn phòng. Phía trong 
                  phòng là cái giường ngủ kê sát vách. Ngay trên đầu giường đối 
                  diện với cửa ăn thông ra phòng ngoài làm chỗ nấu bếp. Chỉ có 
                  mấy cục đá lớn làm ba ông táo làm bếp lò. Còn bên ngoài trước 
                  bàn thờ Tổ là chiếc bàn hình chữ nhật cùng mấy cái nghế. Tất 
                  cả đều mới tinh. Trong nhà chỉ có cái giường của Năm ẩu kê ở 
                  cái trái là chỗ Năm ẩu trọ lúc trước là cũ kỹ. Bây giờ trở 
                  thành căn phòng riêng của bé Hai. Mọi người rất hài lòng với
 sự xếp sắp của mình. Khỏi phải nói, bé Hai tự nhiên có phòng 
                  riêng và không lo bị bà dì ghẻ hành hạ nữa nên thật vui vẻ.
 
 Tới chợp tối. Thấy bé Hai ngồi ngơ ngẩn một mình. Năm Ẩu tới 
                  bên hỏi:
 - Cả gia đình cháu đi rồi, cháu có buồn không?
 Bé Hai im lặng một lúc mới nói:
 - Thực sự thoát khỏi tay dì cháu thì mừng lắm. Nhưng không 
                  biết tại sao lúc này cũng thấy nhớ nhớ mấy người đó.
 Năm ẩu cười hì hì nói:
 - Thì phải thế chứ. Bà dì dù có nặng tay với cháu cách mấy thì 
                  cũng còn bố cháu và mấy đứa em nữa mà. Mình đâu có giận hết 
                  mọi người được.
 - Dạ... cháu cũng nghĩvậy. Nhưng đổi lại, bây giờ cháu đã có 
                  chú cũng an ủi phần nào.
 Bé Hai ngưng câu nói, liếc Năm ẩu một cái thật nhanh rồi cúi 
                  xuống hỏi nho nhỏ:
 - Chú có thương cháu nhìêu không?
 - Cháu thì sao?
 - Mấy bữa nay, mọi người sắp bỏ cháu mà đi nên cũng lu bu, 
                  không có dịp nói chuyện với chú nhìêu... nhớ ghê đi vậy đó
 Năm Ẩu mỉm cười, câm lấy tay bé Hai hỏi nhỏ:
 - Có thiệt không đó?
 Bé Hai ngước mắt nhìn Năm ẩu thật thiết tha.
 - Chú còn phải hỏi nữa sao?
 
 Ngoài trời bỗng nổi cơn gió lôc quay cuồng. Những tào lá sào 
                  sạc cọ vào nhau trongbóng tốivừa lan ra thực nhau. Mặt trời 
                  mới lặn mà ngoài đường đã nhá nhem rồi. Những con đường đất 
                  không ánh đèn điện trong con xóm hoang vu này chỉ còn thấy lờ 
                  mờ. Nhất là trong nhà chưn thắp đèm, bóng tối càng xập sịt hơn. 
                  Năm ẩu kéo nhẹ bé Hai vào lòng mà không còn cái cảm giác nhấp 
                  nhổm như mấy bữa trước, chỉ sợ có người trông thấy cử chỉ âu 
                  yếm của chàng với bé Hai.
 - Bây giờ trong nhà chỉ còn hai đứa tụi mình, bé Hai có sợ 
                  không?
 Bé Hai ngây thơ hỏi:
 - Sợ cái gì hả chú?
 - Bé không biết sao?
 - Chú không nói làm sao cháu biết.
 - Nếu chú không nói mà chú làm cháu sợ thì sao?
 - Chú có gì đâu mà sợ.
 - Nhỡ chú thương cháu thì sao?
 - Thì cháu cũng đang thương chú vậy.
 - Không phải như thế đâu.
 - Vậy chứ như thế nào hả chú?
 - Cháu muốn thế nào đây?
 - Cháu đâu có biết.
 
 Thân thể Năm Ẩu đã nóng lên hừng hực. Nhưng chàng cố kìm hãm. 
                  Nếu không tính dùng bé Hai để luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và 
                  Mỹ Kim thì có lẽ chàng đã đè con bé ra tự nãy tới giờ lâu rồi. 
                  Thật là rắc rối với những luật lệ khắt khe của môn phái này. 
                  Bùa Yêu phải được luyện với một người con gái con trinh trắng 
                  thì mới linh. Hơn thếnữa, không được phép thất bại trong vòng 
                  7 ngày đầu tiên liên tục này. Cho tới ngày thứ 8 thì người 
                  thầy muốn làm gì thì làm cũng không sao. Nhìêu khi lại còn làm 
                  cho chiếc Bùa Yêu vừa luyện được thêm mạnh mẽ hơn nữa.
 Có một đĩeu rất 
                  nguy hiểm mà bất cứ đệ tử nào luyện loại bùa này cũng lo sợ là: 
                  trong vòng 7 ngày liên tục đầu tiên mà sa ngã, hoặc vì một lý 
                  do gì đó mà phải bỏ ngang thì người con gái đó sẽ phát điên 
                  lên vì ham muốn xác thịt. Cô ta sẽ đi tìm đối tượng để thoả 
                  mãn và kẻ được hưởng sự nhiệt cuồng của nàng sẽ trở thành một 
                  loài ma hút máu người thật nguy hiểm. Con ma này sẽ đi tìm kẻ 
                  chuộc bùa mà đeo đuổi như một người tình bất giệt. Tuy nhiên, 
                  kẻ hoá ma đó chưa trở thành ma ngay được, nếu người thầy luyện 
                  bùa tự cắt máu mình tưới chung quanh cây cột nhà mà khi luyện 
                  bùa, người con gái dựa vào đó. Việc làm này các thầy bùa khó 
                  thực hiện được lâu đài. Vì không thế nào cắt máu mình cho đủ 
                  mãi được. Cuối cùng rồi kẻ phải hoá ma kia cũng phải hoá ma mà 
                  đi tìm người chuộc bùa.
 Khi luyện bùa, tuỳ theo người thầy muốn đối tượng của mình 
                  tiến xa tới đâu. Nếu lột hết quần áo của người con gái ra thì 
                  kẻ bị bỏ bùa sẽ tiến tới mê mẩn vì xác thịt mà mất hồn mất xác. 
                  Nếu chỉ để người con gái ăn mặc một cách khiêu gợi thì kẻ bị 
                  bỏ bùa sẽ bị mê hoặc vì lời ăn. tiếng nói của kẻ có bùa. Còn 
                  như ăn mặc thật kín đáo; tác dụng của bùa chỉ làm cho người bị 
                  bỏ bùa nhớ nhung phảng phất lơ mơ mà thôi.
 
 Năm Ẩu đã chọn trường hợp thứ hai để luyện bùa cho. Tuyết Lai 
                  và Mỹ Kim. Cũng vì vậy mà chàng không dám đi xa hơn nữa với bé 
                  Hai trong sự ham muốn cùng tột này. Sự thực thì Tuyết Lai và 
                  Mỹ Kim đều muốn cướp xác kẻ bị bỏ bùa để trấn lột hết của cải 
                  của mấy tên dại gái đó. Nhưng đâu có ai dám cho Năm ẩu biết. 
                  Còn Năm Ẩu chỉ tưởng luyện cái bùa cho Tuyết Lai và Mỹ Kim 
                  nhẩy lên tầu buôn bán đồ lậu thôi.
  (Hết Phần 12 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  13) |