| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | BÙA YÊU |  
            | Tác giả: Hùng Sơn |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5][Phần 
            6][Phần 
            7][Phần 
            8][Phần 
            9][Phần 
            10][Phần 
            11][Phần 
            12][Phần 
            13][Phần 
            14][Phần 
            15]
 |  
            | Phần 2 (Chương 1) |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Càng nghĩ, Kim 
                  càng cảm thấy hồi đó mình lìêu lĩnh một cách ngu dại. Tuổi mới 
                  lớn nào có biết gì trường đời ếây cạm bẫy. Lang bang từ Đà 
                  Nẵng, dám một thân một mình vô Sài gòn kiếm sống. Nàm trên toa 
                  xe lửa mấy ngày đêm với đầy mộng đẹp. Vừa bước xuống ga xe lửa 
                  Sàigòn là Kim đã rơi vào bẫy sập của đám lưu manh ở đó ngay. 
 Quả thực cũng sui cho nàng, xe lửa tới nhà ga vào đúng lúc sắp 
                  tới giờ giới nghiêm. Mọi người vội vã kiếm xe chạy về nhà ngay. 
                  Lúc đó tình hình chiến sự thật căng thẳng. Đêm đêm, hỏa châu 
                  rọi sáng khung trời thành phố. Tiếng
 bom đạn ì ầm xa gần khắp lối.
 
 Nàng còn đang ngơ ngác thì một tên lưu manh rà tới, giật chiếc 
                  va li với tất cả tìên bạc, quần áo trong đó. Y nhẩy lên xe 
                  Honda cùng đồng bọn chạy mất dạng. Cái nguy hại nhất là giấy 
                  tờ tuỳ thân của Kim đều để trong va li Đêm đó, trời mưa như 
                  thác đổ. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Kim đã 
                  khóc ngất đi như một đứa trẻ mất mẹ. Sự sợ hãi cùng cực ập tới 
                  thực man dại. Hơn ai hết, Kim biết rằng; một kẻ thất thơ, thất 
                  thểu ngoài đường như thế này trong giờ giới nghiêm, rất dễ 
                  dàng bị bắn hạ bởi những toán nhân dân tự vệ, hoặc ít nhất thì 
                  cũng bị lính bắt đem về bóp đìêu tra như một đặc công Việt 
                  cộng xâm nhập đô thành để phá hoại. Đó là chưa kể tới cái đói 
                  và lạnh bắt đầu ào tới hành hạ cơ thể nàng.
 
 Kim đi lần lũi trong mưn gió. Cuối cùng, nàng tìm được một cái 
                  kẹt hở ra ờ một góc chợ Bến Thành. Mừng rỡ, Kim chui vô trong 
                  chợ. ít nhất thì ở đây cũng tránh được cơn mưa. Nàng còn đang 
                  hí hửng thì một bàn tay nắm lấy đầu nàng la lên:
 - Lần này thì tao núm được mày rồi. Có chạy lên trời mới thoát 
                  được.
 Kim hoảng hốt, mếu máo:
 - Trời ơi, buông tôi ra.
 Một cái tát như trời giáng làm Kim thấy trời đất quay mòng 
                  mòng.
 - Buông mày ra à, quân khốn nạn. Tao gác ở đây, rình mò cả 
                  tháng mới núm được mày mà lại bảo buông ra dễ dàng như vậy 
                  được hay sao?
 - Trời ơi, tôi có làm gì đâu mà ông đánh tôi.
 Người đàn ông nắm tóc Kim cười ha hả:
 - Mày có làm gì đâu hả? Đứa nào lẻn vô đây ăn cắp bấy lâu nay, 
                  làm tao khổ sở như thế nào mày có biết không?
 Kim cãi:
 - Tôi mới ở mìên Trung tới tối nay, làm gì ăn trộm bay lâu nay 
                  được cơ chứ.
 Ngã đàn ông cười ha hả:
 - A, thì ra tao đổ oan cho mày hả. Vậy đưa giấy tờ tao coi mày 
                  ở đâu.
 - Tôi vừa bị tụi lưu manh giật hết quần áo giấy tờ rồi.
 Ngã đàn ông gác chợ càng cười lớn hơn.
 - Mày khỏi phải nói tao cũng biết là không có giấy tờ gì rồi 
                  Cái thứ ăn trộm như mày làm gì có giấy tờ gì cơ chứ. Thôi, 
                  đừng nói nữa. Theo tao vô trạm gác để sáng
 mai tao giao cho cảnh sát cho rồi.
 
 Vừa nói, ngã vừa nắm luôn lấy áo Kim lôi đi. Nàng cố ghì lại. 
                  Hàng nút áo phía trước ngực bật tung ra thực dễ dàng. Chiếc áo 
                  lót mỏng manh không che hết được khuôn ngực lồ lộ. Ngã gác chợ 
                  bỗng ngẩn ngơ. Hình như từ lúc núm được nàng, ngã mừng rỡ nên 
                  không đểý tới đối tượng là ai. Tới lúc chiếc áo ngoài tuột ra. 
                  Da thịt Kim phơi trần, ngã mới nhìn nàng sững sờ. Mặc dù trong 
                  chợ chỉ có lác đác đây đó vài ngọn đèn, nhưng cũng đủ ánh sáng lờ mờ cho hắn 
                  thấy đang nắm trong tay một thiếu nữ trắng trẻo, có da có thịt. 
                  Chứ không phải những hạng trộm cắp lam lũ hàng ngày như ngã 
                  thường gặp.
 
 Kim nhìn rõ nét ngạc nhiên trên khuôn mật khắc khổ của tên gác 
                  chợ. Nàng nói thực nhanh:
 - Tôi đã nói với ông là tôi không phải chui vào đây ăn trộm mà.
 Ngã gác chợ hơi run run hỏi:
 - Vậy chứ mày chui vô đây làm gì?
 - Tôi đã nói với ông là tôi từ mìên Trung mới tới tối nay.
 Tự nhiên nết mặt sững sờ của tên gác chợ từ từ biến sang xám 
                  ngắt. Ngã run run hỏi:
 - Không lẽ...không lẽ mày là đặc công Việt cộng tính chui vô 
                  đây đốt chợ sao?
 Lời nói của ngã gác chợ tự nhiên làm Kim cũng run lên. Nàng 
                  lắp bắp nói:
 - Ông... ông đừng có nói ẩu nghe. Buông tôi ra.....
 
 Vậy thì chết tía tao rồi. Nếu hôm nay không bắt được mày, có 
                  lẽ tao dám thành con heo quay trong cái chợ này lắm. Mù nội 
                  tao cũng không dám buông mày ra đâu.
 
 Nói xong, y vội vàng đè Kim xuống đất, móc ngay sợi đây thừng 
                  dắt sau lưng, lật đật trói nghiến hai tay Kim ra phía sau. Kim 
                  sợ hãi la lớn:
 - Cứu tôi với.cứu tôi với
 Nghe Kim la lớn, Ngã gác chợ hoảng hốt, nói thực nhanh:
 - Chết mẹ, nó còn đồng bọn nữa.
 
 Nóixong, y lột ngay chiếc áo lót của nàngtọngvô miệng Kim làm 
                  nàng không thế nào la lối được nữa. Có lẽ vật lộn với nàng 
                  trong tinh thần cãng thẳng tới tột độ, nên sau khi trói và bịt 
                  chặt được miệng Kim lại rồi, y ngồi sát ngay bên mình nàng thở 
                  ồ ồ. Chỉ một lát sau, y lại vội vàng nhổm dậy, như hốt hoảng, 
                  nhìn trước nhìn sau. Chạy ra khe hở chỗ Kim chui vô chợ lúc 
                  nãy, lăn cái thùng phi thực lớn che lấp khe hở đó lại. Thì ra 
                  đó chỉ là cái bẫy để nhử những tên chui vô chợ ăn trộm. Không 
                  may cho Kim, nàng lại đút đầu ngay vô chỗ này!
 
 Tên gác chợ, sau khi bít khe hở đó lại rồi, y hăm hở lôi Kim 
                  đứng dậy, kéo nàng đi về phía trước. Không cách nào hơn là đi 
                  theo ngã. Y đưa Kim vào một căn phòng thật nhỏ, có đèn sáng. 
                  Nàng đoán có lẽ đây là văn phòng của tụi gác chợ. Kim còn đang 
                  nhìn quanh thì bỗng nghe tên gác chợ lẩm bẩm.
 - Không được, để nó ở đây, đồng bọn nó tới giải vây thì chết 
                  một cửa tứ. Đem mày vô kho chứa đồ chắc ăn hơn.
 
 Nói xong y lại kéo Kim đi. Lòng vòng một lúc, y dẫn nàng tới 
                  một căn phòng khác. Phải nói, chỗ này chỉ là một cái hẻm nàm 
                  giữa hai gian hàng nho nhỏ. Người ta quay lại để chổi cùn, rẻ 
                  rách mà thôi. Tuy nhiên, nơi đây thực kín đáo vì nó nằm khuất 
                  hẳn vào mé trong sát vách tường.
 
 Bên trong không có đèn đuốc gì. Nhưng phía trên trống hốc, 
                  không có trần nhà, nên đèn ngoài chợ rọi vô cũng thấy mọi vật 
                  lờ mờ. Kim bị ấn ngồi xuống giữa đám chổi cùn rẻ rách ấy. Ngã 
                  gác chợ cũng ngồi xuống sát bên cạnh nàng. Nơi này chật chội, 
                  nên hai người ngồi bên nhau, nhưng kỳ thực gần như ép sát vào 
                  nhau mới đủ chỗ.
 
 Ngã gác chợ ngồi bên nàng một lúc. Có lẽ lúc này hắn đã đỡ mệt 
                  nên quay qua hỏi nho nhỏ:
 - Bộ mày là đặc công Việt cộng từ mìên Trung tới đây đốt chợ 
                  thực hả?
 Kim không nói được nên lấc đâu nguầy nguậy. Y lại hỏi:
 - Chứ không lẽ mày chui vô đây ăn trộm đồ hay sao?
 Kim lại lắc đầu. Nàng bị y bịt chặt miệng nên không thế nào 
                  nói năng gì được. Bỗng Kim nẩy ra một ý nghĩ thực táo bạo. 
                  Nàng xoay ngang người. Bộ ngực trần trụi của Kim tì ngay vô 
                  bên hông tên gác chợ. Nàng ép sát phần da thịt nóng bỏng đó vô 
                  mình y. Tên gác chợ như chợt tự hiểu hành động của Kim. Y buột 
                  miệng:
 - Mày là gái điếm từ mìên Trung mới vô đây hả? Kim vội vàng 
                  gật đâu lia lia. Ngã gác chợ bỗng cười phá lên, nói:
 - Con cô hồn, mày làm tao hết vía, tưởng mày là đặc công vô 
                  đây đốt chợ chứ. Tại sao lúc nãy không nói hả bà chằng lửa.
 
 Kim nheo mắt mừng rỡ vì ý nghĩ ngờ nghệch của y. Thấy nét mặt 
                  nàng hớn hở. Y ghé sát nhìn vô mặt nàng rồi buột miệng:
 - Em là Mỹ lai hả ?
 
 Kim lại gật đầu lia lịa và nàng càng ép sát ngựcvô mình ngã 
                  hơn nữa. Chỉ một lúc sau, thân thể hắn đã nóng lên rồi. Một 
                  tay y vòng qua mình nàng. Kim biết chắc có thể dụ được tên này 
                  rồi. Nàng trà sát nhe nhẹ bộ ngực núi lửa vô mình y. Trước khi 
                  vô Sàigòn, Kim cũng đã từng nằm trong tay cả chục thằng đàn 
                  ông sau khi ly dị chồng. Bởi vậy, bây giờ có phải ngủ với tên 
                  gác chợ này, để giải quyết
                  những khó khãn ngày hôm nay cũng là việc bắt buộc phải làm 
                  thôi.
 - Em tên gì?
 Kim lắc đầu, ú ớ không nói được. Nàng dụi miệng vô vai tên gác 
                  chợ như nói với y tháo chiếc áo lót cột ngang miệng nàng ra. 
                  May mắn cho Kim, tên này cũng không đến nỗi ngu cho lắm, y 
                  hiểu ngay nàng muốn gì. Vừa đưa tay kéo chiếc áo lót cột ngang 
                  miệng Kim ra, y vừa nói:
 - Đừng có la lối nghe bà nội.
 Miệng Kim được tự do, nàng thở một hơi dài như bù đắp khi 
                  miệng bị bịt kín nên mũi cũng bi vạ lây, rồi mới nói nho nhỏ, 
                  như thì thầm:
 - Em không có la lối gì đâu.
 - Vậy thì tốt.
 Em tên là Mỹ Kim. Còn anh tên là gì? .
 - Anh tên Tư Hên.
 - Bộ anh Tư là người giữ an ninh khu chợ này hả?
 - An ninh cái khỉ mốc gì. Ban ngày thì quét chợ, ban đêm ngủ 
                  lại đây coi chừng mấy tên ăn trộm thôi. Bộ em mới từ mìên 
                  Trung tới đây đêm nay thực hả?
 - Dạ, bộ anh Tư không tin em hay sao. Em vừa tới ga xe lửa 
                  Sàigòn cách đây mấy tiếng. Trời mưn to quá, đang lớ ngớ sợ tới 
                  giờ giới nghiêm, sách va li chưa biết về đâu thì bị hai tên 
                  chở nhau trên xe Honda, giựt mất hết mọi thứ.
 - Thế tại sao em lại chui vô đây?
 - Anh nghĩ xem, lúc em chui vô đây là giờ giới nghiêm rồi. Vừa 
                  muốn đục mưa, vừa sợ lính đi tuần tiễu hỏi giấy tờ thì lôi 
                  thôi to. Bởi vậy, thấy cái khe hớ có thể chui vô chợ mừng quá. 
                  Ai ngờ lại gặp anh nện cho một trận.
 Tư Hên cười hì hì như để xí xóa sự lâm lẫn của mình.
 - Em cũng làm anh hết hồn chứ bộ rởn chơi sao.
 Kim cố mỉm cười thực tươi, rụi đâu vào vai Tư Hên.
 - Em có làm gì đâu mà anh hết hồn chứ.
 - Em còn phải nói hay sao. Lúc đâu nắm được em, anh cũng không 
                  đểý. Tưởng là như mọi lần túm được mấy đứa ăn trộm vặt thôi. 
                  Ai ngờ một lúc sau thì anh để ý, em ãn nói khác hẳn đám ãn 
                  trộm. Rồi khi nhìn thấy da thịt em, anh mới chắc nhẳm là em 
                  không phải là giới trộn vặt trong chợ này rồi. Lúc đó anh nghĩ 
                  ngay tới mấy anh an ninh thường bảo phải coi chừng tụi đặc 
                  công có thể đốt chợ. Anh mới tá hoả lên...
 Kim cười khúc khích:
 - Và anh trói em lại, lôi vô đây núp hả?
 - Phải rồi, nếu em là đặc công Việt cộng tới đốt chợ thì đâu 
                  có đi một mình bao giờ. ít nhất cũng phải là ba bốn tên. Bởi 
                  vậy anh mới phải trói em lại chạy trốn đó
 chứ.
 - Bây giờ thì anh biết em không phải là cái thứ ác ôn đó rồi 
                  phải không?
 Tư Hên lắc đâu nói:
 - Cũng chưa chắc lắm. Nhưng có đĩeu anh thấy em lai Mỹ nên 
                  cũng yên bụng. Đặc công Việt cộng đâu có đứa nào lai Mỹ bao 
                  giơ.ø
 Kim cố nói cho Tư Hên yên chí hơn:
 - Anh nói đúng rồi. Tụi Việt cộng chúng nó thù lính Mỹ lắm, 
                  làm sao em có thể là Việt cộng được. Hơn nữa, em chui vô chợ 
                  có một thân một mình. Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ hãi nữa...
 Nói tới đây tự nhiên Kim dớm dớm nước mắt. Nàng nghẹn ngào một 
                  lúc mới nói tiếp được:
 - Em thú thựcvới anh, không biết sáng mai ra sao nữa. Bâygiờ 
                  em chỉ còn lại độc nhất một bộ đồ mặc trên người.
 Không quen biết ai tại đây. Không tìên không bạc. Ngay cả giấy 
                  tờ cũng mất hết mới khổ chứ...
 Ngưng một lúc cho qua cơn xúc động. Mỹ Kim nói tiếp:
 - Lúc nãy anh hỏi em có phải là gái điếm từ mìên Trung mới vô 
                  đây hay không. Em gật đâu đại để đánh tan cái ý nghĩ em là 
                  Việt cộng của anh thôi. Chứ thực ra em có làm điếm, làm đĩ bao 
                  giờ đâu.
 
 Tư Hên đã thấy người nóng lên hừng hực rồi. Thân thể trần trụi 
                  của Kim cứ tì sátvô mình chàng như thế này chịu làm sao nổi 
                  nữa. Nhất là lúc Kim bắt đâu khóc lại càng làm cho chàng khích 
                  động nhìêu hơn nữa. Từ nhỏ tới lớn. Tư Hên mồ côi cha mẹ, sống 
                  lay lứt từ vỉa hè này sang ngõ hẻm khác, cho tới khi khôn lớn, 
                  kiếm được chân gác chợ tại đây là làm luôn cho tới bây giờ. 
                  Cái thú duy nhất của chàng là mấy sị rượu đế. Chưa bao giờ Tư 
                  Hên gặp một người con gái ngon lành nào như Mỹ Kim nằm trong 
                  vòng tay như đêm nay. Nghe Mỹ Kim thủ thỉ một lúc. Tư
 Hên run run hỏi:
 - Như vậy...như vậy, tại sao em tới đây làm gì?
 Thấy Tư Hên thều thào run rẩy. Mỹ Kim bịa chuyện thực nhanh:
 - Em chẳng may lấy phải thàng chồng khó khăn. Gia đình y lại 
                  cổ hủ. Cả nhà y hành hạ em như con đầy tớ. Chịu không nổi, em 
                  mới trốn vô đây tìm mấy đứa bạn. Ai ngờ vừa tới nơi đã gặp 
                  cảnh này.
 - Vậy bạn bè em đâu?
 - Bây giờ nào có biết chúng nó ở đâu. Giấy tờ, đia chỉ đều để 
                  trong va li đã bị cướp mất hết rồi.
 - Như vậy làm sao em sống ở đây được cơ chứ?
 - Em cũng không biết phải làm sao bây giờ.
 
 Tư Hên im lặng một lúc. Những ý nghĩ táo bạo thoáng qua trong 
                  đâu chàng thực nhanh. Bàn tay chàng đã choàng qua vai Mỹ Kim 
                  kéo nàng ngả vô mình hồi nào không hay.
 
 Da thịt người con gái này sao thơm tho và mịn màng quá. Nàng 
                  lại thực ngoan ngoãn để chàng ôm ấp mà không có một cử chỉ 
                  chống đỡ nào. Tư Hên càng làm tới. Thân thể chàng tràn qua 
                  mình nàng. Mỹ Kim thì thào:
 - Anh còn không cởi trói cho em hay sao?
 
 Tư Hên không còn suy nghĩ gì được nữa, chàng nghe lời Mỹ Kim 
                  như một cái máy. Hai bàn tay lụp chụp, vụng về Cả chục phút 
                  sau chàng mới tháo được sợi giây cột tay cho Mỹ Kim. Nàng đã 
                  ôm lấy chàng, vặn vẹo trong từng hơi thở ngùn ngụt của 
                  chàng.....
 
 Hình như trởi gần sáng. Tuy phờ phạc vì bị Tư Hên nhồi bóp. 
                  Nhưng khi anh chàng lãn kềnh ra ngủ say như chết lại là lúc Mỹ 
                  Kim tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nàng đã thấy cái bóp đẩy cộm của 
                  TưHên trong túi quần ném bên cạnh. ý nghĩ bất chính thoáng qua 
                  thực nhanh trong đầu nàng. Ngay lúc ấy, Mỹ Kim lại nhìn thấy 
                  sợi dây Tư Hên trói nàng tối qua. Nàng nhẹ nhàng nhổm dậy. Kéo 
                  hai tay
 TưHên lại với nhau, cột chặt. Anh chàng vẫn ngủ say như chết. 
                  Mỹ Kim lại bò xuống phía dưới chân, cột luôn hai cẳng Tư Hên 
                  lại. Ngay lúc ấy Tư Hên tỉnh đậy, chàng tá hỏa la lên:
 - Em làm cái gì vậy? .
 Mỹ Kim cười hì hì nói:
 - Cực chẳng đã em phải mượn anh ít tìên trong lúc khó khăn này 
                  thôi nhe anh Tư.
 Tư Hên thấy Mỹ Kim trở mặt, tức tối la lớn:
 - Bớ người ta cứu tôi.....cứu tôi với.
 
 Mỹ Kim sợ hãi, vớ luôn chiếc áo TưHên ném cạnh đó, nhét vô 
                  miệng chàng thực nhanh. Tiếng la của Tư Hên mắc nghẹn trong cổ 
                  họng lìên. Mỹ Kim cột thực chặt chiếc áo quanh mặt Tư Hên rồi 
                  vội vàng mặc nhanh quần áo vào Nàng lúng túng mãi mới mặc xong 
                  quần áo và lúc đó mới phát giác ra chiếc áo nàng đang mặc là 
                  của Tư Hên, còn áo của nàng, Mỹ Kim đã lấy cột miệng Tư Hên 
                  lại rồi.
 
 Mỹ Kim tần ngần một lúc. Nàng nghĩ không lẽ lại mặc cái áo đàn 
                  ông này mà chạy ra đường hay sao. Nếu không kéo bị người ta 
                  nghi, lòi ra vụ ăn trộm này mới lại phiền phức. Nghĩ vậy, Mỹ 
                  Kim vội vàng cởi chiếc áo đang mặc ra. Nàng tính lấy lại chiếc 
                  áo của mình.Trong trường hợp Tư Hên có la lên nữa thì nàng có 
                  cái áo của hắn cột nhanh miệng hắn lại là xong. Nhưng ai ngờ, 
                  khi Mỹ Kim kéo
                  được chiếc áo trong họng Tư Hên ra thì thấy y vẫn im lặng. 
                  Nàng để ý nhìn kỹ lại, bỗng hoảng hốt vì thấy mắt y trợn ngược 
                  và đã tắc thở tự bao giờ. Có lẽ lúc nãy, nàng bịt miệng y lại, 
                  vô tình cột luôn cả lỗ mũi nên y ngộp thở mà chết cũng nên.
 
 (Hết Phần 2 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  3)
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: May 26, 2003This story has been read (Since May 26, 2003):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |