| Như thường lệ, 
                  tối nay đúng 8 giờ chìêu, rạp hát Con Heo Vàng lại mở cửa 
                  trình diễn. Có lẽ nơi đây khá nổi tiếng vì có nhiều vũ công 
                  trẻ đẹp và biểu diễn nghệ thuật hơn các nơi khác. Màn biểu 
                  diễn của Mỹ Kim vẫn là ăn khách nhất. Hình như khán giả ngưỡng 
                  mộ người vũ nữ biểu diễn thoát y này vì cái đẹp hai dòng máu 
                  của nàng. Với khuôn mặt á đông, nhưng lại có một thân hình nay 
                  nở không thua gì các đào hát điện ảnh đương thời. Dáng dấp rất 
                  quí phái và đài các của nàng lại làm cho khán giả điêu đứng 
                  hơn bất cứ vũ công nào trong thành phố này.
                  Nhất là đêm nay, bản tường trình buổi chìêu của báo chí địa 
                  phương đã làm cho nhìêu người hiếu kỳ kéo nhau tới rạp hát Con 
                  Heo Vàng đông hơnbao giờhết. Nhìêu người đã phải ra về vì hết 
                  chỗ. 
 Người ta đồn là cô vũ nữ hai dòng máu này có một nghệ thuật 
                  biểu diễn thoát y hấp dẫn được cả quỉ thần. Thiên hạ quả thật 
                  không nói ngoa. Vì trong khi trình điễn, nàng đã làm cho khán 
                  giả nhìêu khi muốn nghẹt thở. Những động tác thoát y khích 
                  thích tới đứng tim. Mỗi cử động, mỗi cái ve vuốt, uốn éo, đều 
                  làm cho mọi người phải run lên. Có một đìêu đặc biệt trong khi 
                  Mỹ Kim biểu diễn thoát y là ban tổ chức đã lồng âm thanh của 
                  chính nàng vào màn biểu diễn. Những âm thanh rên rỉ đi liền 
                  với cáo động tác trên sân khấu của nàng đã làm cho khán giả
                  tưởng nàng thì thầm, âu yếm với chính mình. Mỹ Kim thường rên 
                  lên:
 - Ơ.ơơơ..a.n.h.... anh...anh ơ.ơ.ơ.ơi......
 
 Lúc ấy ánh đèn từ tử diu lại và tiếng kèn đồng réo rắt làm cho 
                  khán giả phải ngây ngất. Và đêm nay, cũng vậy. Tiếng thì thào 
                  của nàng cũng rên rỉ trong ánh sáng từ từ dịu lại. Nhưng bất 
                  chợt, đèn pha bật lên tứ phía sáng như ban ngày, rọi thẳng vào 
                  một góc rạp hát. Mọi người bàng hoàng như vừa tỉnh một cơn mê 
                  và đang đi vào nơi chiến địa.
 
 Đúng là một bãi chiến trường. Những tiếng nổ chát chúạ trên 
                  sân khấu nơi Mỹ Kim đang đứng run lẩy bẩy, ngơ ngác, ôm mớ 
                  quần áo che đi những vùng da thịt nàng vừa cởi ra một cách 
                  thật vụng về. ở một góc sân khấu, lửa phun ra trong màn khói 
                  mờ mịt. Và, nơi góc rạp hát với những ánh đèn pha chiếu sáng 
                  kia, soi rõ một người mặc áo choàng đen cao lớn, bay vút lên 
                  sân khấu. Anh ta nắm lấy mớ quần áo trong tay Mỹ Kim, sồ tung 
                  ra, để thân thể nàng trần truồng trở lại. Đèn pha vụt tắt. 
                  Tiếng kèn đồng réo lên. Đèn mầu bật sáng làm màn biểu diễn 
                  trên sâu khấu càng thêm man dại và hấp dẫn hơn bất cứ màn 
                  trình diễn nào từ trước tới giờ.
 
 Khán giả sau phút bàng hoàng. Bây giờ vỗ tay ào ào về sáng 
                  kiến của một màn biểu diễn thoát y thực táo bạo, làm mọi người 
                  phải giật mình, hoảng hết. Anh chàng luật sư làm thủ tục bảo 
                  lãnh Mỹ Kim ra khỏi sở cảnh sát sáng nay, đang ngồi trên hàng 
                  ghế danh dự, sát sân khấu phải toát mồ hôi, hào hễn nói với 
                  lão chủ rạp:
 - Các anh làm tôi sợ muốn đứng tim. Vừa rồi lại tưởng con ma 
                  cà rồng xuất hiện thực.
 Johnson mỉm cười:
 - Đây là sáng kiến của cô Mỹ Kim. Nếu anh đểý, phần trình diễn 
                  vừa rồi đã được rút ngắn rất nhĩeu so với hàng ngày, màn biểu 
                  diễn kết thúc chưa đầy 20 phút.
 - Thường thường cô ta phải biểu diễn bao lâu.
 - 40 tới 45 phút.
 - Nghĩa là cô ta phải biểu diễn ít nhất thêm 20 phút nữa.
 - Đúng thế.
 - Và, các anh lợi đụng bản tường trình chĩeu nay của giới 
                  truyền thông; về vụ con ma cà rông bắt cóc Mỹ Kim, để làm màn 
                  biểu diễn nghẹt thở này phải không?
 Johnson cười khà khà đắc ý nói:
 Tôi đã nói với anh là ý kiến đó của Mỹ Kim mà.
 - Cô ta có dụng ý gì?
 - Có lẽ chút nữa anh hỏi cô ấy xem.
 - Anh coi kìa, màn biểu diễn thật táo bạo. Không biết tối qua, 
                  con ma cà rồng có hành động như vậy không?
 Johnson cười lớn hơn.
 - Nếu nó biết làm nhưthếnày. Nhất định tôi phải kiếm y ký hợp 
                  đồng dài hạn để y trình diễn thường trực ở đây.
 - Tôi hy vọng nó là một người bình thường như chúng ta:
 Anh đã đọc biên bản của cảnh sát, và cả những bà tường trình 
                  về vụ này trên báo chí rồi phải không? Biên bản của cảnh sát 
                  thì thật là khó hiểu. Nhưng các bài tường trình có tính cách 
                  phóng sự giật gân câu đọc giả thôi.
 - Anh khống tin nó là ma sao?
 - Trừ trường hợp tôi nhìn thấy tận mắt.
 - Anh có muốn trường hợp đó xẩy ra hay không?
 - Đó là một điều thích thú.
 Bỗng anh chàng khán giả ngồi bên trái Johnson nói:
 - Thật sao?
 Johnson quay sang bên cạnh, nhìn người vừa nói câu trên. Anh 
                  ta là một khán giả trẻ tuổi. Nét mặt thực trầm tĩnh. Trong khi 
                  mọi người chung quanh chồm lên reo hò, la hét hưởng ứng màn 
                  trình diễn thì anh ta ngồi bất động. Mắt đăm đăm nhìn lên sâu 
                  khấu. Johnson mỉm cười xã giao với anh ta, nói:
 - Anh có vẻ không hứng thú với màn trình diễn này lắm phải 
                  không?
 - Không.
 - Tại sao vậy?
 - Bậy bạ.
 Tại sao anh biết là bậy bạ. Ma cũng như người thôi, khi yêu 
                  cùng có một hành động như nhau. Không.
 - Không là làm sao?
 - Sai.
 - Không lý anh hiểu rõ về tình yêu của loài ma à?
 - Đúng.
 Johnson cười ha hả.
 - Tôi rất thích kiểu nói chuyện của anh.
 - Tại sao?
 - Có duyên lắm, có duyên lắm. Chúng mình có thể đi uống với 
                  nhau vài ly rượu mạnh sau khi mãn hát hay không?
 - Được.
 Johnson chìa tay bắt tay người khán giả trẻ tuổi ngồi bên, như 
                  cám ơn sự chấp nhận lời mời của mình. Khi nắm bàn tay anh 
                  chàng khán giả này, bỗng Johnson lạnh mình vì bàn tay anh ta 
                  còn lạnh hơn nước đá nữa. Johnson vội vã rụt tay về, nói:
 - Chắc anh đã biết vụ Kỹ Kim bị một con ma cà rồng bắt cóc. 
                  Đem tới một biệt thự, bên kia cầu Golden Gate cả đêm mà báo 
                  chí tường trình chìêu nay rồi phải không?
 - Biết.
 - Vậy anh cho là sáng kiến trình diễn này của Mỹ Kim lại có 
                  thể sai được hay sao. Hay là anh cho là báo chí nói tầm bậy?
 - Đúng.
 - Cái gì đúng?
 - Báo chí.
 - Vậy chắc anh cũng biết Mỹ Kim là người Mỹ hai dòng máu. 
                  Nhưng nét á đông của cô ta nhìêu hơn. Vả lại cô ta sinh trưởng 
                  và lớn lên ở Việt Nam. Chỉ tới Mỹ có ít năm nay thôi.
 - Biết.
 - Nếu anh biết như vậy thì phải hiểu là cô ấy có rất nhìêu kmh 
                  nhiệm về ma quỉ. Nghe nói những nước có chiến tranh lan tràn 
                  cả trăm năm như Việt Nam thì nhìêu ma lắm.
 - Đúng.
 - Vậy thì lý do anh cho là màn biểu diễn trên sai, có vẻ không 
                  được công bằng cho lắm phải không?
 - Không.
 - Tại sao?
 - Không khóc.....
 - Chỉ vì cô ta không khóc trên sân khấu như lúc bị con ma kia 
                  hãm hiếp thôi hay sao?
 - Không chống cự....
 - Còn gì nữa?
 - Không la hét..... không chạy trốn.....
 Johnson lại cảm thấy thích thú vì những ý kiến của anh chàng 
                  khán giả trẻ tuổi này. Nó có vẻ thực tế và đúng đắn lắm.
 - Nếu tôi mời anh biểu diễn trong vai con ma cà rồng vào tối 
                  mai, anh có nghĩ là sẽ làm trọn vẹn được vai trò đó hay không?
 - Được
 Ngay lúc ấy, màn trình diễn của Mỹ Kim cũng vừa chấm dứt. Anh 
                  chàng luật sư vội vàng đứng dậy, bảo Johnson:
 - Xin phép anh cho tôi vào hậu trường đón Mỹ Kim nhé.
 Johnson vui vẻ nói:
 - Xin luật sưcứ tự nhiên. Nàng đã hứa đi ăn khuya với anh đêm 
                  nay rồi mà.
 
 Từ nãy tới giờ ngồi coi Mỹ Kim biểu diễn, Jim cảm thấy trong 
                  lòng bồn chồn như lửa đốt. Chàng chỉ mong sao cho màn trình 
                  diễn sớm chấm dứt để được gần người đẹp Bởi vậy, khi nói lời 
                  xã giao với Johnson xong, Jim tất tả đi nhanhvào hậu trường 
                  đónMỹ Kim ngay. Chàng quên ngay câu chuyện giữa Johnson và anh 
                  chàng khán giả trẻ tuổi ngồi cùng hàng ghế, mà trước đó Jim 
                  lắng nghe từng
                  chữ trong câu chuyện của hai người.
 
 Vừa bước vô trong hậu trường, Jim đã thấy Mỹ Kim đang ôm mớ 
                  quần áo trước ngực đi vô phòng các vũ nữ bên trong. Chàng gọi 
                  :
 - Mỹ Kim...Mỹ Kim.
 Mỹ Kim quay lại, nhận ra Jim. Anh chàng luật sư trẻ tuổi hẹn 
                  nàng đi ăn khuya nay. Mỹ Kim đứng lại chờ cho Jim lại gần mới 
                  nói:
 - Sao anh vô được phía trong này?
 Jim mỉm cười.
 - Anh Johnson cho vô.
 - Anh giỏi ngoại giao lắm. Từ khi em làm ở đây tới giờ. Anh là 
                  người duy nhất lọt được vô hậu trường sân khấu mà thôi.
 Jim cố nói một câu tâng bốc Mỹ Kim.
 - Tất cả cũng chỉ vì em mà thôi. .
 Mỹ Kim liếc Jim một cái thực lẳng lơ, nói:
 - Để em còn xét lại xem ra sao đã.
 
 Vừa nói, nàng vừa cố tình để trật chiếc áo xuống một chút cho 
                  khoảng da thịt trên ngực lộ hở. Vô tình đó lại là nơi xâm chữ 
                  Bùa Yêu. Cặp mắt Jim rơi ngay vào vùng da thịt nõn nà đó. Jim 
                  thấy choángváng. Chàng lại nghe tiếng cười khúc khích của Kỹ 
                  Kim. Hình như nàng vừa thổi vào mặt chàng một hơi thật nồng ấm.
 - ôi. thật là tuyệt vời. Tại sao thượng đếlại dành cho em quá 
                  nhìêu đặc ân vậy hả Mỹ Kim?
 Tiếng cười khúc khích của Mỹ Kim lớn hơn.
 - Thôi đi anh..... Chờ em thay quần áo xong đã nhé.
 Jim gật đầu lia lịa, chàng hơi lui lại một chút như để chứng 
                  tỏ một sự chĩeu chuộng tuyệt đối.
 - Được mà....được mà. Anh nhất đinh chờ ở đây.
 
 Mỹ Kim chạy nhanh vào phòng thay quần áo ngay. Và, chỉ vài 
                  phút sau, nàng đã gọn gàng trong bộ y phục dạ hội thật lộng 
                  lẫy. Jim sững sờ. Chàng không ngờ Mỹ Kim thay đổi một cách 
                  nhanh chóng như vậy. Trông nàng như một bà hoàng, thật cao 
                  sang và quí phái.
 - Bây giờ chúng mình đi được chưa?
 Jim giật mình như tỉnh mộng. Chàng trả lời như một cái máy.
 - Được chứ...được chứ. Chúng ta đi, chúng ta đi.....
 - Chắc anh Jim biết nhìêu quán ãn mở cửa về đêm lắm nhỉ?
 - Các tiệm ăn mở cửa khuya ở San Francisco thì nhiều. Nhưng 
                  anh muốn đưa em tới một nơi thực đặc biệt.
 - Ở đâu vậy?
 - Bên Oakland.
 Mỹ Kim cười khúc khích, đi sát vào Jim hơn chút nữa. Ra tới 
                  ngoài, gió đã bất đâu lành lạnh. Anh nói tiệm ăn ở thành phố 
                  Oakland bên kia cầu à?
 - Đúng rồi. Em cũng biết nơi đó hay sao?
 - Thành phố Oakland thì ai lại không biết, cứ đi qua cây cầu 
                  Bay Bridge là tới ngay chứ gì. Nhưng hình như ở đó toàn dân mỹ 
                  đen thì phải.
 Jim mỉm cười:
 Chắc chấn anh không đưa em tới những khu vực của người Mỹ đem 
                  vào giờ này rồi đó.
 - Vậy thì qua Oakland làm gì?
 Jim nói ra vẻ thành thạo.
 - Nói là Oakland chứ thực ra phải lái xe ra khỏi thành phốnày 
                  vài cây số, men theo bờ biển, dọc theo con đường tới Berkley. 
                  ở đó có một khúc quanh, đâm thẳng ra biển. Con đường này rất 
                  nhỏ, chỉ đủ một chiếc xe chạy thôi. Theo con đường đó sẽ đi ra 
                  một khu đất nho nhỏ, chung quanh là biển như một bán đảo. Và, 
                  nhà hàng nằm ở đó.
 Kỹ Kim nghe có vẻ thích thú.
 - Em không ngờ có chỗ ăn chơi cầu kỳ như vậy.
 - Phải rồi, những người bình dân không đám héo lánh tới đó đâu.
 - Nơi đó có gì đặc biệt hả anh?
 
 Xe đang chạy trên cầu, bánh xe lướt trên những thanh sắt nghe 
                  lịch kịch một hồi mới đi vào con đường tráng nhựa. Từ lúc nãy 
                  tới giờ. Mỹ Kim để ý; anh chàng luật sư này có vẻ đìêm tĩnh lạ 
                  thường. Lúc trong rạp hát, con mắt y láo liên bao nhiên thì 
                  giờ đây anh chàng chững chạc bấy nhiêu. Thường khi nàng đi đêm 
                  với đàn ông như thế này, chân tay các ông không bao giờ để yên. 
                  Vậy mà anh chàng luật sư này lại khắc hẳn. Y lái xe thực bình 
                  tĩnh.
 
 Mỹ Kim sửa lại thế ngồi, sát vào mình Jim hơn chút nữa. Nàng 
                  nghĩ tới tối qua cũng vào giờ này, con ma cà rồng chở nàng qua 
                  cầu Golden Gate. Bàn tay y mò mẫm thật thô bạo trên thân thể 
                  run rẩy của nàng. Bây giờ anh chàng luật sư trẻ này lại nghiêm 
                  túc quá. Bỗng Mỹ Kim nhớ tới câu chuyện với y về Bùa Yêu mà 
                  nàng nói chơi sáng sớm nay ngoài bãi đậu xe bên sở cảnh sát. 
                  Một luồng hơi nóng bốc nhẹ lên mặt. Tự nhiên nàng nhớ tới câu 
                  chú Bùa Yêu của Năm ẩu...
 - Còn xa không anh?
 - À cũng sắp tới rồi.
 - Nơi này ít đèn điện quá heng anh.
 - Đường bắt đầu đưa ra biển rồi. Họ cố tình để cho con đường 
                  này (fây bóng tối, cho khách thích thú với ánh trăng trong 
                  những ngày trăng tròn mà.
 - Còn những ngày không có trãng thì sao hở anh?
 - Lẽ gĩ nhiên là đèn đường sáng như ban ngày.
 - Nhưng đêm nay có trăng, mình ngồi trong xe hơi cũng chẳng 
                  thưởng thức được gì!
 Mỹ Kim vừa nói xong, Jim đã ấn một chiếc nút bên cạnh. Mui xe 
                  từ từbật ra phía sau. Chiếc xe trở thành mui trần. Gió biển 
                  lồng lộng thổi bạt mái tóc Mỹ Kim ra sau. Xe đi chậm lại. Bây 
                  giờ Mỹ Kim mới thấy ánh trăng long lanh trên mặt biển. Một 
                  đường ánh sáng chạy dài lăn tăn trên mặt nước đẹp tuyện vời. 
                  Nàng dựa sát vào Jim, reo lên:
 - Nơi đây thơ mộng quá anh ơi.
 
 Jim nhẹ nhàng choàng một tay qua vai nàng. Mỹ Kim lại dựa thật 
                  sát vào mình Jim. Nàng bắt đầu thấy hơi nóng từ thân thể anh 
                  chàng truỳên qua da thit mình. Kim vít nhẹ đâu Jim xuống, hôn 
                  lên môi chàng. Chiếc xe từ từ đậu lại vào một khúc đường nhô 
                  ra biển. Hình như người ta cố tình làm những chỗ này cho khách 
                  đậu xe để ngắm trăng.
 
 Đã lâu lắm rồi, có lẽ kể tử ngày qua Mỹ tới giờ, Mỹ Kim mới 
                  lại được nhìn con trăng trọn vẹn như đêm nay. Trong lòng nàng 
                  lâng lâng bao mối hoài cảm về những đêm trăng tròn ở bên nhà. 
                  Mỹ Kim nhớ nhất thời gian về sống với Mười Lôi ở Thị Nghè. Sau 
                  cái đêm mưa to gió lớn bất ngờ gặp Mười Lôi sửa xe ngay chỗ 
                  nàng trú mưa. Hai đứa ôm ấp nhau trong lòng chiếc xe xích lô 
                  máy của
                  chàng vào lúc Mỹ Kim vừa nhẩy xuống xe đò. Và sau đó, Mười Lôi 
                  đã đưa nàng về ở chung với cặp vợ chồng người bạn của anh ta, 
                  sát ngay xa lộ Biên Hòa, trong một ngõ hẹp không có điện. Tối 
                  nào nàng cũng ra hiên ngồi chờ . Mười Lôi trở về. Vào những 
                  đêm trãng tròn. Nàng và Mười Lôi ngồi sau hè ôm ấp nhau, ngắm 
                  trãng thật thích thú. Hôm nay, Mỹ Kim đang nằm gọn trong lòng 
                  Jim. Hương vị tình yêu năm xưa trở về ngây ngất. Chiếc áo dạ 
                  hội của Kim bật tung hàng nút trước ngực ra tự hồi nào. Bộ 
                  ngực trần trụi của nàng lô lộ dưới ánh trăng. Jim mê mẩn trên 
                  vùng da thit tuyệt vời đó mà quên đi cả lời tự hứa; sẽ giữ gìn 
                  tư cách thật đàng hoàng trong lần đi chơi với Mỹ Kim đầu tiên 
                  này.
 
 Bàn tay chàng mạnh bạo hơn bao giờ hết. Chính Jim cũng không 
                  ngờ tại sao mình có thể sỗ sàng và hung bạo tới như vậy. Chiếc 
                  váy đắt tìên của Kim cũng đã bi chàng kéo ngược lên, để lộ cả 
                  một khoảng bụng trắng ngần. Chiếc quần lót mỏng manh của nàng 
                  không ngăn được bàn tay to lớn của Jim. Nhưng cũng chỉ vài 
                  phút sau, mảnh vải nhỏ síu đó cũngbị bứt tung ra. Trong lòngxe 
                  nhỏ nhắn, không đủ chỗ cho hai thân hình đẫy đà xoay trở. 
                  Nhìêu lúc Jim muốn đi xa hơn, nhưng không thếnào nhúc nhích 
                  được với cái tay lái của chiếc xe thể thao khó chịu này.
 Thân thể chàng nóng nhưlửa đết. Miếng mồi thơm tho thếnày mà 
                  cứ chờn vờn trong vòng tay mà không làm thề nào thoả mãn được 
                  như ý muốn. Trong lúc đó, Mỹ Kim vẫn ôm cứng lấy Jim. Da thịt 
                  nàng chà sát trên thân thể lòng lá mướt mượt của Jim mà lòng 
                  cảm thấy ngây ngất khác thường. Chưa bao giờ nàng ôm trong 
                  vòng tay một người mà có những cảm giác mịn màng như ôm một 
                  con mèo, với bộ lông mướt mượt như thế này. Những người đi qua 
                  đời nàng, bất quá chỉ có một chút lông lưa thưa trên chân tay. 
                  Hoặc là nơi nhìêu lông nhất cũng chỉ có
                  một khoảng. Vậy mà lông lá mọc trên người Jim dầy đặc khắp 
                  thân thể chàng.
 Cảm giác lạ lùng này làm cho nàng thấy hứng thú lạ thường. Kim 
                  áp má lên ngực Jim. Bộ ngực nàng cũng dính cứng phía dưới thân 
                  thể chàng. Bờ lông mướt mượt trên thân thể Jim làm cho da thịt 
                  nàng tê chồn. Gió biển đêm nay không đem được cái lạnh giá vào 
                  da thịt nàng như mọi fân. Hơi thở Kim hừng hực, hâm hấp dưới 
                  làn da run rẩy của Jim. Nàng bắt đâu rên lên nho nhỏ...
 
 (Hết Phần 6 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  7)
 |