| Thật không còn cảnh “ gìn vàng giữ ngọc “ nào cho bằng khi 
					người đàn ông đem cho người đàn bà cả tình yêu lẫn thể xác. 
					Chính cái chỗ thầm thầm lén lén, bù khuyết cho nhau những 
					day dứt thiếu thốn càng làm cho cuộc sống sinh động lên. Chả hiểu ở gia đình, vợ chồng chị Sa có sứt mẻ tình cảm gì 
					với nhau chăng mà có lúc tôi thấy hình như tôi mới là chồng 
					chính thức của chị. Từng bước đi, tấm quần, tấm áo đến công 
					việc hằng ngày, lúc nào chị cũng lăng xăng đòi đỡ đần một 
					tay hay góp ý kiến vào triệt để. Có khi chị quá nhiệt tình đến thành lộ liễu làm tôi cũng ớn 
					theo. Ai đời giữa mọi người, chị vẫn xun xoe bảo tôi thế này 
					thế khác. Tôi can ngăn biết bao, chị vẫn không thay đổi. Chị 
					lập luận : ai chả hiểu cậu như là em chị, người lớn chăm lo 
					cho người nhỏ thì có can dự gì. Tôi mà không cản đến nơi đến chốn thì chị còn đòi nấu cơm 
					đem đến tận nhà cho tôi nữa là khác. Tôi phát bực tột độ, 
					căn đi dặn lại luôn mồm : hồi trước chị đâu có thế, giờ thân 
					quen thì cũng một vừa hai phải thôi, băng băng phớt lờ thiên 
					hạ, lâu ngày cái kim trong bọc cũng lòi ra. Chị cười hề hề, 
					rung cả vú mà nhoen nhoẻn : tớ chả sợ mà cậu lại sợ à.Ai đời, tôi vừa vào phòng quay rô nê ô thì đã thấy chị tót 
					vào theo. Tôi lắp tờ giấy sáp vào thì chị quay hộ cái ma ni 
					ven cho mực thấm. Tôi chọn sắp giấy thì chị bảo : cậu ngồi 
					nghỉ đi, chị in cho.
 Khốn nỗi là bà chị làm nào có ra cơm ra cháo, lăng xăng hết 
					hẩy mông lại lẳng vú, chỗ chật chội tôi cứ bị va chạm hoài. 
					Thế là xôi hỏng bỏng không, giấy sáp xoắn lại, mực trào búa 
					xua, dính lệt bệt cả, còn làm rách tờ giấy sáp nữa. Tôi bực cả mình trách thì chị lần xần bên cái máy làm tôi 
					nực gà hơn. Tôi ôm choàng lấy chị lẳng ra thì chị rị lại, 
					tay chân tôi lính qua lính quính hết sức. Cáu tiết, tôi 
					quẳng việc ra đó, để mặc chị xoay sở gì cũng được. Nhưng mà hơi hướm của chị nồng nồng, nhét dí trong căn phòng 
					hẹp, bố ai mà cưỡng nổi. Từ phía sau cứ thấy hai vú chị bè 
					bè đùn ra, hơi thở lại xẹp lên xẹp xuống, chị đã muốn chết 
					thì tôi cho chết. Thế là tôi đứng án ngữ che bớt cái cửa rồi tuồn hai tay mà 
					vò măn đôi vú chị thỏa thuê. Tôi phải đóng kịch nói to như 
					chỉ vẽ chị cách sử dụng máy để lỡ ai có nghe thì nghĩ tôi 
					đang truyền nghề. Mới tưng tưng cái nịt vú từ phía ngoài áo chưa được vài cái 
					thì đã nghe chị nũng nịu ỏn ẻn : trời, cậu làm chị xốn xang 
					cả người. Và ngây ngây ngô ngô chị bày tỏ ý kiến : giá lúc 
					này ta ở chỗ cậu trọ thì thích biết mấy. Cậu bóp thẳng vào 
					vú, chị thấy đã hơn. Lần tha lẩn thẩn thế mãi, bảo sao mà tôi không xoắn xuýt 
					theo. Tôi cũng thầm ước như chị nên hai tay biểu diễn sờ nắn 
					đến ẹp cả vú. Chỉ một loáng là lấp xấp sữa rịn lóc chóc ra, 
					cái chỏm nịt vú dính lép bép nghe vui tai đáo để. Tôi vội đùn chị vào dưới gầm chân thang, nơi treo la liệt 
					những tờ giấy sáp in xong lưu trữ để khi cần thì dùng lại và 
					lòn luôn tay vào mà măn lọp xọp cái áo nịt của chị. Chị loi 
					choi giống con vịt bị ví, cứ nép sát để tôi nắn cho chị. Tôi than thở : bà làm tôi bực bỏ bu. Đang yên đang lành bắt 
					rờ rẫm, bóp bậy bóp bạ. Làm tôi chợt khát khô cả miệng, giá 
					được bú tí sữa thì đỡ. Tưởng là chị mắng tát nước vào mặt, 
					ngờ đâu chị đáp tỉnh bơ : thích thì cậu cứ cởi toẹt ra mà 
					mút, chị sợ cậu không dám, chứ chị chẳng hề gì. Tôi điếng người, chắp cả hai tay lại mà xá chị. Chị cười 
					rung cả người. Sau này tôi thấy bất tiện, dành việc quay in 
					vào giờ tan sở, cốt để chị ra về trước. Trái lại, chị cũng 
					bất cần, đòi ở lại theo. Tôi lôi chị vừa thu dọn các món chị đem theo và đun chị ra 
					cửa. Chị quay vào, tôi thiếu điều muốn van xin chị đừng liều 
					lĩnh, gây rầy rà cho cả hai bên, nhưng chị một hai chống chế 
					: lão ấy còn làm sau giờ giấc của ta gần cả tiếng nữa. Tôi thấy chị đúng là điếc không sợ súng, liều lĩnh còn hơn 
					kẻ cố đấm ăn xôi. Tôi bỗng sợ hãi, có phần nào hơi hối vì 
					khi không ách giưa đàng quàng vào cổ. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Còn chị thì cứ hề hề, 
					hết im lại láu táu, xun xoe như con chuột bạch trong cũi.Tôi nghĩ sớm muộn phải tìm cách giãn chị ra để bảo đảm hạnh 
					phúc của chị không bị phá vỡ, nhưng sao thấy khó vô cùng. 
					Chị vẫn nhẩn nha đến nhà, chăm chỉ thu vén cho tôi.
 Và trăm lần như một tôi luôn là người thua cuộc trước lối dỗ 
					dụ của chị. Thấy tôi lì lì thì chị pha trò, không làm tôi 
					vui được thì chị lăn xả vào nằm ì trong lòng tôi. Tôi vẫn 
					ngơ ngơ như tảng đá thì chị vẽ vời : cậu ôm chị đi, đừng 
					nhăn nhó như thế, xem xấu xí lắm. Tôi hỏi thử quí vị có người trai nào dám ngông nghênh ù lì 
					trước một người đàn bà tự hạ mình xin một sự âu yếm, che chở. 
					Phương chi, nào chị có phải chỉ quị lụy không thôi đâu, chị 
					còn tự tay mở khuy, cởi áo và một hai cứ lôi bằng được bàn 
					tay tôi bắt đặt lên đôi vú trần của chị. Thịt da nào hững hờ được với sự mời mọc tận tình. Sự lơ là 
					nào quên lãng nổi sự mềm mại của những vồng thịt lủng nhủng 
					dưới gan tay. Cho nên không muốn rà cũng ngọ nguậy rà, không 
					muốn măn cũng tí toáy măn. Trước còn kiểu lơ thơ tơ liễu buông mành, sau bị ám ảnh với 
					cái ấm, cái êm, cái mềm, cái dịu nó làm xao xuyến đến con 
					người không cầm lòng được. Thế là cái lưỡi, cái miệng, cái 
					mũi cũng can dự vào và những hơi thở rốc, những mắt biếc 
					long lanh làm cho lòng người chao đảo. Từ núi non, lữ khách băng dần vào miền trung nguyên bát ngát 
					để cuối cùng sục vào rừng rậm để tắm mát nơi vũng suối thần 
					tiên. Chỉ khi nghe tiếng rên của chị Sa mới thấy mình đã vào 
					quá sâu chốn hang hùm muốn ra cũng không ra được. Thôi thì 
					đành lại thêm một lần gục ngã, hẹn với lòng đây là lần cuối 
					để rồi tính đốt ngón tay không biết là cái lần cuối thứ mấy 
					mươi rồi nữa. (Hết Phần 10 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					11) |