Có một bữa chị Sa đến cùng tôi như thường tình. Tôi mừng rỡ
đón chị, hốp tốp sờ nắn chị như vắng mặt cả đời. Chị cũng
ngoan ngoãn để mặc tôi nghịch ngợm như ý muốn. Tôi cởi áo
ngoài, tháo luôn cái nịt và dùng tay khoắng tía lia lên hai
cái vú thân thương. Trăm lần, ngàn lần, đụng vào cái vú mà lần nào cũng không
nhận ra hết vẻ tuyệt đỉnh của chúng. Tôi bóp ôm cái mềm mại,
ấm êm như rờ trên nhung, trên lụa, trên len, trên dạ, cái ấm
áp len sâu vào tận lục phủ ngũ tạng tôi.
Tôi nép vào người chị Sa mà hít sâu hơi hướm chị lồng lộng
tỏa ra, ngào ngạt khắp nơi. Chị nhột nhạt ư ư trong miệng,
nhưng lại xìa đẩy cái vú cho tôi mút liếm. Chị còn âu yếm
đặt đầu tôi ngả vào lòng chị, xoa tròn tròn lên mái tóc và
õng ẹo nói : cậu sờ chị đi, chị cũng muốn lắm.
Tôi tưng tưng cái vú này, lại nựng nựng cái vú kia, ọp ọp rà
cái đầu, xòe xòe cái quầng đến nổi rộn các hạt gai thịt như
rôm xảy. Bóp măn rồi thì thè lưỡi mà rà, mà quết, mà phết,
mà sơn, trau tria như anh thợ gò đang tạo một công trình mỹ
thuật đặc biệt.
Chị Sa lại nũng nịu : măn với mó mà chẳng chịu cởi toẹt cái
áo nịt ra làm cọ quẹt chị nhột bằng chết. Rồi chị lôi đầu
tôi lên cao dặn dò : cậu bú vú chị một lát, mấy hôm không
được cậu bú, chị mong lắm.
Tôi há miệng ngốn gần trọn cái vú vào sâu trong họng, mút
chụt chụt và nuốt chỗ sữa ứa ngộp ra. Bàn tay kia thì xoa
xào xào lên cái vú để trống. Chị Sa lim dim mắt, thỉnh
thoảng lại kêu : ôi, ôi, sao hay ho thế chứ.
Tôi còn lãng đãng với nỗi vui rộn ràng nơi hai cái vú xập
xình thì chị Sa lưu ý tôi : này cậu, chị có việc muốn nói
với cậu. Tôi ngạc nhiên nên ngưng không mút vú tiếp, nhưng
chưa nhả miệng ra.
Chị Sa đợi cho tôi lắng xuống cơn bàng hoàng thì nói loáng
thoáng như đề cập đến chuyện đâu đâu : chị nghĩ muốn có một
đứa con với cậu. Tôi giật bắn người như vừa bị ai giáng cho
một búa tạ vào đỉnh đầu và tưởng nghe lầm.
Tôi vặn lại : chị nói gì. Chị lại nhỏ nhẹ tiếp tục : chị
muốn có con với cậu. Tôi gay gắt : chị nói sao, chị có điên
không ? Sao chị lại liều lĩnh đến vậy, chị không sợ à. Ông
ấy sờ sờ ở cạnh chị mà chị đòi sinh con với tôi, tại sao ?
Chị nấc nấc thấy tội nghiệp. Tôi chán nên nhấc đầu ra khỏi
lòng chị và cào cào áo trong áo ngoài cài lại cho chị giục :
chị nên về đi. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Chị Sa khóc sướt mướt, kể : nào chị không
biết nguy hiểm phía gia đình, nhưng chị không thể quên cậu
được. Sớm muộn gì chuyện lén lút này cũng phải chấm dứt, nên
chị muốn giữ hình ảnh của cậu suốt đời bên chị.
Tôi gắt lên : muốn giữ hình ảnh mà chị muốn lôi tôi vào.
Suốt ngày đứa bé mang sắc thái, bóng dáng tôi thì khác nào
cái gai chọc vào mắt của ông ấy. Chị cắt ngang lời tôi : cậu
nghĩ là không khứng nhận lời chị thì khi có thai đứa bé sinh
ra không giống chút nào với cậu sao ?
Tôi giận lên : chị còn nuôi con, lẽ nào chị cấn thai được,
chị đừng trút oan cho tôi. Chị bình tĩnh đáng sợ : người ta
bảo khi đàn bà mang thai nếu yêu ai sâu đậm thì đứa bé chắc
chắn mang dấu vết người đó. Chị không thể mang thai của cậu,
nhưng chị yêu cậu, cậu suốt đời ám ảnh chị, hành động của
cậu đem lại hạnh phúc cho chị, nhất định chị sẽ tạo một cháu
y hệt cậu.
Tôi rùng mình. Đầu óc rối bung lên. Tôi bỗng sợ chị nên xua
chị : chị đi về đi và đừng khi nào nghĩ đến chuyện trở lại
đây nữa. Thế là đủ rồi, tôi xin lỗi vì ngây thơ nên đã sa
vào lầm lỗi. Tôi van chị bỏ cái ý nghĩ cuồng rồ này đi.
Chị Sa bặm môi nuốt giận, chỉ khóc sướt mướt. Nhưng chị vẫn
chùng chình không ra khỏi nhà. Im một lúc lâu, chị nói : chị
không ngờ cậu nhút nhát đến vậy. Đàn ông tưởng là gan to mà
bé mật, chơi mà rét.
Tôi nghĩ nếu nhún là sẽ không tài nào tránh thoát khỏi vòng
vây của chị. Không phải tôi dám đành lòng phụ tình chị, thời
gian qua nhờ chị mà tôi sống thoải mái biết bao. Những lần
đùa giỡn, những lúc tình tang, những chầu bù khú, da thịt
chị còn lởn vởn bên tôi, dáng tròn, dáng dẹp của thân hình
chị còn nườm nượp trước mắt tôi, bỏ đi thật là uổng, nhưng
dây dưa là tai hại.
Tôi làm mặt lạnh : tôi xin chị về kia mà, còn lần khân gì
nữa. Chị lúng túng trở nên bừa bãi. Chị lật phanh xống áo
còn tanh banh thách thức tôi : cậu nhìn đi, cậu chê chị chỗ
nào, không lẽ vú này cậu không từng hôn hít, cắn. liếm, bú,
nút miên man sao. Còn … chị thò tay định giựt phăng quần
luôn, tôi gào lên : thì bởi vì tôi nhẹ dạ nên mới ra nông
nỗi. Tôi van chị, xin chị tha cho tôi.
Chị bật khóc to, có bao nhiêu nước mắt đều tuôn ra hết. Tay
chị run lẩy bẩy, mồm năm miệng mười, vừa cào vừa cấu, vứa
réo vừa rủa : chị tưởng cậu khác mọi người, ai ngờ cũng một
ruộc. Ăn xong chùi mép và lảng đi.
Tôi quay mặt đi, nhục trầm trầm. Nhưng cương quyết không
thua chị. Chị nói mãi, nói mãi rồi hậm hực quay đi. Tôi nhói
lòng toan đứng dậy ngăn chị lại mà phải dẹp bỏ ý định. Chị
lủi thủi đi, vén gài vạt áo vội vã.
Tiếng cửa đóng rầm, tôi nghe như một tảng đá vừa rơi từ
triền núi xuống đè ập lấy tôi. Tất cả vỡ vụn róc rách như
mọt gặm gỗ. Mắt tôi hoa đi, tai ù, miệng khô, đắng ngắt. Tim
tôi như ngưng đập, người nóng lên.
Rải rác đâu đây hình bóng chị Sa chập chờn. Chỗ này, chị
quến lấy tôi, đeo èo ẹo như sam, vú vê thõng thẹo, lông háng
xập xòa. Chỗ kia, chị nằm tênh hênh cho tôi mút hũ mật. Chỗ
nọ tôi đè chị từ phía sau. Cái bàn, cái ghế, trên giường,
dưới đất, cột nhà, trong phòng vệ sinh, đứng, dựa, nằm, ngồi
chị san sẻ dục vọng với tôi.
Văng vẳng lời chị còn the thé như heo nái rượng nọc. Lơ thơ
còn vương vất hai cái vú lủng lẳng thấy ham. Nhập nhòa còn
tung tăng cái háng lông mờ lổm chổm. Và cái khe, cái hạt,
miếng yếm, cục thịt lồi, tất cả dày vò tôi không hở.
Tôi mở miệng than thầm : chị Sa, hãy hiểu cho em. Vì muốn
giữ hạnh phúc gia đình chị mà em đâm khe khắt và tàn nhẫn.
Sẽ có ngày chị biết và không giận em nữa. Lần đầu tôi mới
sực nhận ra tôi đã xưng em với chị.
Kế đó tôi xin nghỉ việc để dời đi nơi tỉnh khác. Bỏ bẵng cái
thành phố thân yêu và xa chị Sa…
Hết |