| Bà chị này thật lạ, chồng con đùm đề mà hơi tí lại thẹn 
					thùng còn hơn trẻ nít. Có mỗi một việc để mình được thoải 
					mái hưởng niềm vui theo đòi hỏi thể xác của mình mà cũng 
					thập thò. Thế nên, bảo sao mòn đời cứ phải nén lòng nhẫn 
					chịu. Với chồng vốn đã trở thành thói quen sợ sệt không nói làm gì, 
					còn tôi là thằng em, bà con chẳng phải, chồng vợ cũng không, 
					thì vì lẽ gì chị lại rón rón rén rén chớ. Giá tôi cũng lằng 
					xằng như ông ấy thì đến bao giờ chị mới thấy sướng trong 
					lòng.
 Tôi đem ý này giãi bày với chị, nghe chị than : chị thành 
					nếp cố hữu rồi cậu. Lắm lúc cũng thấy ức trong lòng, nhưng ý 
					vừa lóe thì miệng đã câm như hến. Cho nên phải nhờ cậu giúp 
					đỡ. Tôi hiểu ý nên dặn dò : thôi, được rồi, nhưng chị phải cộng 
					tác với tôi thì cả hai mới vui. Chị nghe đây, cái chỗ này nè 
					nó xốn xang lắm, lưỡi đàn ông mà chạm vào là chỉ có nước từ 
					tê đến rúm ró lại như mớ giẻ rách. Thế nhưng nếu o bế đúng 
					điệu, thì khi nó được bịt kín bằng cái khúc gân thừa của đàn 
					ông chị sẽ thấy tuyệt đỉnh. Nó giống như cửa cống của chị được nêm chặt, chẳng những chỉ 
					bưng đóng thôi mà nó còn là con thuồng luồng ngọ nguậy, làm 
					chị có ngơ ngơ mấy cũng quíu không chịu nổi. Phương chi tôi 
					lại giúp chị trên vò dưới giập, chắc hồn chị bay bổng tận 
					chin từng không. Tôi nói mà rê rê đầu lưỡi, vặn xoáy ốc nhiều vòng làm chị 
					cũng uốn éo theo, hai đùi bập bềnh như túi hơi bơm xẹp xọp, 
					khói tỏa mù mù nặc nồng mùi đàn bà. Tôi thấy chị sướng muốn 
					kích ngất, còn hét hò thêm : chị có muốn hả hê thì phải cố 
					trân người để tôi rửa lau cái hố sâu đầy ặc nước, chứ không 
					nó đóng váng thì chết. Chỉ một chốc nữa là chị sẽ mon men 
					nơi cửa thiên thai rồi. Mắt chị tóe hào quang, ướt chẳng ra ướt, nhấp nháy như sao 
					sa. Tôi nhìn khoảng ngực chị đảo xập xình trước mắt nên tôi 
					bợ hai tay vào măn lên đôi vú. Tôi nắn, tôi nhồi, tôi vê, 
					tôi bóp nghe lạch bạch, lạch bạch như lội nước. Y như rằng chị quì đè hai đùi mà lết chỗ háng vào miệng tôi, 
					chẳng khác dùng khăn lau món đồ đồng cho thật bóng. Tôi búng, 
					cắn, nút óc ách càng làm chị kêu nheo nhéo : ối, cậu, chị 
					nứng quá. Chả cần bảo chị cũng thúc như thúc ngựa, ngực ưỡn 
					ra khiến hai vú nhún nhún đã hết sức. Tôi lên cơn ngang, khúc gân chọc đội cái quần như cột thu 
					lôi, tôi nhức buốt rần rần ở chỗ háng. Tôi hét chị Sa : chị 
					vòng tay ra giữ hộ cây gậy của em một chút. Nó muốn cắn quần 
					em chui ra ngoài. Chị Sa nghe tôi lè nhè xưng em là biết tôi muốn gì rồi nên 
					họa theo : chị biết, chị biết mà. Nãy giờ cậu nghịch chị vẫn 
					nén giữ được là chị phục lắm rồi. Nói thì nói mà chị đã xoắn 
					bàn tay cọ dọc buồi tôi làm tôi nhảy dựng, nhún nhảy loi 
					choi. Chị Sa xục thêm mấy cái thì cho bàn tay chui tót luôn vào 
					quần tôi mà xục ngay trên cái gậy thổ tả của tôi. Bàn tay 
					điêu luyện đáo để, xục làm lớp da qui đầu thụt thò căng ra 
					mãi. Hai hòn dái tôi bị ép khốn khổ, tôi nhăn nhó, chị Sa 
					hỏi và khi biết lý do thì một tay chị căng da bọc, một tay 
					vò cả hai hòn dái tôi ào ào. Nước nhờn của chị tứa ra ọc ọc, chị ca cẩm : cậu bú mà chị 
					được bóp dái cậu thật là lên tiên non bồng. Chị đề nghị với 
					tôi cho chị xoay người lại để làm nhiệt thành hơn. (Truyện 
					từ CõiThiênThai.com) Tôi chịu 
					ngay, miễn là chị đừng dời cái sẹo thịt khỏi miệng tôi là 
					được, còn hai vú thì không bóp ngay ở trước mặt, có phải 
					quàng vòng tay ra bóp từ phía sau lưng cũng có sao. Tôi bú và bóp, chị bóp và xục, vô hình dung cả hai cùng uốn 
					éo như đôi trăn quấn nhau mây mưa cật lực. Tôi cạp, chị xục, 
					tôi vê, chị xoắn, thành thạo, khẩn thiết. Có lúc tôi đánh 
					lưỡi vào quá sâu, chị Sa bị khựng rồi phún phè phè nước nhờn 
					và lết nhanh, lết vội cho đỡ ngứa. Tôi kêu, chị cũng kêu, thi nhau gào cho sướng. Đến khi chị 
					thở dồn dập và xuội tay không vò xục tôi được nữa, cứ nằm 
					phục trên người tôi thì tôi biết chị hết hơi sức. Thế nhưng, 
					tôi vẫn không bỏ hai tay mò bóp vú chị, làm ngực chị dồn ép 
					càng khó thở nên nghe chị rên hừ hừ. Chị năn nỉ tôi : cậu tha cho chị đi, chị ngất ngư rồi. Chị 
					ra dữ quá, rêm chỗ đó hết, chị sướng quá mà không còn sức cà 
					lết nữa. Một là cậu cho chị nằm nghỉ một lát, hai là cậu xài 
					chị đi, có được không. Được thì được chớ sao không, nhưng hai tay tôi vẫn ham tí 
					toáy vò hai mớ bột mềm chút đã. Tay đụng vô vú mà cái sẹo 
					thịt chình ình ngay đó biểu để môi miệng im rơ đừng nhúc 
					nhích thì có họa là thánh nên tôi phải đá gà liếm nút sơ sơ.Ôi chị Sa hết còn rên mà chỉ ú ớ không thành tiếng. Tôi 
					khiêng gỡ từ từ hai giò chị mà chị vẫn không cất nổi người 
					lên. Tôi dựng một chân chị lên, ghé nghiêng người áp khúc 
					gân vào đám lông nho nhoe mà ấn sâu vô cái lỗ nghe cái ọp.
 Chị Sa rùng người một cái, lắc mông như lắc chuông, hai mu 
					lọp ngọp chà sát gốc con cu cứng ngắc. Tôi ôm lấy cái chân 
					chị tựa ôm cột mà cà đâm rầm rầm. Chị Sa quăn người lên đưa 
					cái lồn ra cho tôi cưa tới bến. Tôi khoái chí tử nên giống 
					tay đua cầm chắc lấy ghi đông lắc mình nhún vượt dốc. Chu 
					choa đã cách gì, con cu thon thót chui ra chui vào, lôi mớ 
					khí lầy nhầy dẻo quẹo. Tôi nắc một hồi thì lật thay phiên, tôi cho chị cỡi lên tôi 
					mà bào đu hay chà bừa gì cũng được. Chị Sa thích cái thế này 
					vì cặc tôi đâm rất sâu vô lồn mà hai vú thì thong dong để 
					tôi bóp nữa. Tôi vặt muốn rớt hai đầu vú ra, nhiều lúc hai 
					núm như muốn bong văng đi nữa. Chị Sa nhún còn hơn lò xo bật, vừa nhún vừa hít hà : ôi, đã, 
					thiệt đã. Hai mu lồn đè chà lên gốc cặc tôi, lông nọ xoắn 
					lông kia, man man kỳ dị. Cái hột le nứng nổi bạnh ra bị chị 
					sướng cọ quẹt làm tôi tưởng bị vướng cái cục gân gà ai đem 
					nhét vô đó. Tôi thúc mình lên, gốc cặc tôi ém lấy hột le, 
					chị Sa hùng hục lết, hai tay đè lên ngực tôi đau điếng. Tôi đụ mà khó bắn khí quá. Lại ì ạch lôi chị đổi kiểu khác. 
					Tôi cuốn hai giò chị thành cái mền bông rồi ập cả người 
					xuống mà hích, mà tấn, mà nắc, lấy hai giò làm tấm đệm để 
					tạo ra sự nhún. Tôi nắc tanh bành, té bẹ, tôi nắc đến lưng mỏi háng đau, nắc 
					đến lòi trê lói tĩ, chị Sa thì kêu rong rỏng : cậu, cậu mà 
					ngoáy đít, lắc mông, đảo lồn như chong chóng. (Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					10) |