| Thế là chị ơi, rụng
                  bông hoa gạo .Ô hay trời
                  không nín gió cho ngày chị sinh .
 Ngày chị sinh
                  trời cho làm thơ .
 Cho nết buồn vui bốn mùa trăn trở .
 Cho làm câu hát để người lý lơi .
 Ngày chị sinh trời cho làm thơ vấn vương với
                  sợi tơ trời .
 Tình riêng bỏ chợ tình
                  người đa đoan
  ( Nhạc Trọng Đài, thơ Đoàn Thị
                  Tảo) Hai chị em tôi mồ côi cha
                  từ chỏ, chúng tôi được mẹ nuôi lớn .
                  Năm tôi lên 14 tuổi thì má cũng mất để lại
                  hai chị em tôi đùm bọc lẫn 
                  nhau trong thế giới vô cùng phức tạp và
                  nghèo khổ. Chúng tôi gặp khó mặt về mọi
                  mặt từ tài chánh cho tới sự trống vắng về
                  tinh thần, cuộc đời của chúng tôi thay đổi
                  từ đó ...
                  
                   Cái chết của má tôi
                  như đem chị em tôi vào một thế giới khác hẳn.
                  Chúng tôi như một con thuyền lênh đênh trên
                  biển cả không biết đâu là bến bờ . Chị
                  tôi phải bỏ học để lo buôn bán, lo tìm miếng
                  ăn, cái áo cho tôi học thành tài. Mặc dù
                  chị chỉ lớn hơn tôi có 3 tuổi, nhưng chị rất
                  giỏi vắn, mọi chuyện từ trong nhà ra ngoài
                  đều một tay chị lo hết. Chị bán các thứ từ
                  trái cây, bánh trái, cho tới gạo cũi,
                  đường đậu. Ai nấy thấy thế thì cũng đều
                  thương chị hết, mong rằng sau này có thể rước
                  chị về làm dâu .
                  
                   Tôi cũng thương chị tôi
                  lắm. Chị có mái tóc dài, thân người cao dong
                  dỏng, mảnh khảnh và tràn đầy nữ tính . Chị
                  có cặp ngực của một người con gái mới
                  lớn, mơn mởn săn chắc và đầy đặn. Nếu
                  nói về sắc đẹp thì chị không gọi là sắc
                  xảo, nhưng chị rất có duyên, ai nhìn thấy thì
                  cũng mến cũng thương, nhất là tính tình của
                  chị thì nhu mì và đoan trang.
                  
                   
                  Mới
                  đó thì má đã mất một năm và chúng tôi
                  đã lớn hơn một tuổi, chị thì ngày ngày vẫn
                  lo công việc, chạy đôn chạy đáo, còn tôi
                  thì lo việc học hành và chỉ thỉnh thoảng giúp
                  chị phân phối hàng hóa hay phụ giúp chị bán
                  hàng. Chị bận lắm, không một phút nào nghỉ tay
                  nên tôi ít khi được vui đùa bên chị như
                  thuở nhỏ.  
                  Nhớ ngày xưa , khi còn má chúng tôi
                  thường hay quấn quýt bên nhau, chị tôi hay giả
                  làm cô dâu và bắt tôi làm chú rễ . Tôi
                  không thích lắm chơi trò này lắm nhưng vì chìu
                  chị của tôi nên tôi phải làm, bù lại tôi
                  được chị làm món bánh chuối nước dừa mà
                  tôi thích. Chúng tôi chơi rước dâu qua những
                  cây cầu khỉ . Chị tôi trích khăn đỏ trên
                  đầu ra vẻ thích thú lắm. Chị bắt tôi bẻ
                  nhánh hoa móng tay để cài lên đầu của chị,
                  và kêu tôi bắt chước người ta nói với
                  chị là "Anh yêu em lắm!". Lúc đó tôi vẫn mặc
                  quần tà lỏn tay dắt tay chị, chúng tôi sánh vai
                  bên nhau như là một cặp thật sự . Nghĩ lại
                  thật là như mới ngày hôm qua, thời gian bay qua
                  mau quá ! Nhánh hoa móng tai chỉ còn lại là kỷ
                  niệm.
                   Bây giờ nhìn lại chị
                  tôi bỗng thấy thương chị vô cùng . Nhìn chị lam
                  lũ suốt ngày, quần áo của chị hầu như không
                  có cái nào được lành lặn. Ngày ngày quần
                  quật với số hàng bán ra mua vào, số tiền chị
                  kiếm về không đủ cho chúng tôi lo ngày hai
                  bữa cơm . Chúng tôi chỉ toàn khoai độn hay củ
                  sắn để thay cho cơm . Chúng tôi nghèo rớt
                  mồng tơi , nhưng tình cảm gắn bó giữa hai chị
                  em cũng đủ cho chúng tôi no lòng. Chị hay bảo
                  với tôi là, "nhà mình nghèo, chị không lo cho
                  em ăn mặc đầy đủ, nhưng chị ráng lo cho em ăn
                  học tới nơi tới chốn theo lời ước nguyện
                  của má trước lúc lâm chung". Mỗi lần chị
                  nói như thế là tôi rơm rớm nước mắt và
                  thấy thương chị nhiều hơn.
                  
                   Nhà tôi nghèo thật, mái
                  lá chỉ toàn lợp bằng liếp dừa từ lúc má
                  tôi còn sống nên trông nó có vẻ xác xơ
                  tiêu điều, căn nhà không đủ sưởi ấm cho
                  chúng tôi mỗi khi trời nổi cơn gió bấc hay
                  mỗi khi cơn mưa giông đỗ đến, những khi đó
                  chúng tôi phải thức suốt đêm để hứng
                  nước mưa. Nhìn đôi vai chị ướt sủng, trán
                  chị lấm tấm mồ hôi, lưng chị đẫm ướt như
                  con chuột lột tôi bỗng thấy thương chị quá,
                  thương còn hơn chính cả mình, những lúc đó
                  tôi hay lao vào giành lấy những công việc của
                  chị đang làm, nhưng chị cứ nói là, "để chị
                  làm cho, em lo nghỉ để ngày mai còn đi học".
                  Tôi không nghe lời chị, tôi vẫn cứ giành
                  làm, những lúc như thế thì chị chỉ biết lắc
                  đầu và cười với tôi .
                  
                   Trời gần sáng, khi cơn
                  mưa đã tạnh, chúng tôi cũng mệt lã và ngủ
                  thiếp đi trên giường, chị tôi ôm chặt lấy
                  tôi để sưởi ấm cho tôi, tôi cũng ngủ
                  thiếp đi một cách ngon lành trong vòng tay ấm
                  áp của chị . Tiếng gà gáy vang lên làm cho
                  tôi tỉnh dậy, ánh sáng ban mai soi yếu ớt
                  xuống mặt chị và tôi có dịp nhìn kỹ khuôn
                  mặt chị . Chị thật đẹp quá!, chị có cặp chân
                  mày lá liễu, lông mi cong vành bán nguyệt ,
                  cái mũi dọc dừa, đôi môi mọng ướt không
                  tô son nhưng vẫn đỏ hồng, gò má chị hây hây
                  chắc có lẽ vì dằm sương dấy nắng . Nhìn chị
                  đăm đăm, tôi bỗng thấy tình thương của chị
                  cho tôi thật "bao la như biển Thái Bình", khi má
                  tôi chết rồi thì chị tự coi mình chính là
                  người má ruột của tôi, lo cho tôi từng li
                  từng tí, từ cái ăn, cái mặt tới sự học
                  hành của tôi .
                  
                   Tôi gát tay lên trán,
                  tập trung nhìn vào khuôn mặt bầu bỉnh trắng
                  hồng của chị . Chị ngủ thật say sưa như một
                  nàng công chúa ngủ trong rừng, người của chị
                  tỏa ra một hơi ấm mà tôi cảm thấy thật ấm
                  cúng trong lòng . Tôi nhìn chị chăm chăm không
                  chớp mắt và thấy hài lòng về vẻ đẹp của
                  chị hài hòa như  nụ
                  hoa vừa mới chớm nở. 
                  
                   
                  Tôi
                  nhìn chị lâu lắm, lâu không biết bao lâu nữa,
                  đến khi chị trở mình miệng ấm ớ điều gì
                  đó tôi nghe không rõ "á ... m ....a", tôi vả
                  vờ nhắm mắt nhưng tai tôi vẫn nghe ngóng, một
                  lát sau không thấy động tịnh và biết rằng thì
                  ra chị vừa mớ, chị mớ gọi má trong giấc mơ,
                  tôi biết chị thương má nhiều lắm. Lúc má
                  mất, chị đau khổ nhiều lắm, nhiều ngày không
                  ăn không ngủ để rồi tôi phải nhờ người
                  chở chị vào nhà thương.  Kể
                  ra cũng tội cho chị, má mất rồi chị phải gánh
                  vác trên vai một trách nhiệm nặng nề: lo lắng
                  cho tôi, khi tuổi đời của chị chưa quá 18 .
                  Tôi thương chị quá, ước gì tôi có thật
                  nhiều tiền để lo cho chị có cuộc sống đầy
                  đủ . 
                  
                  
                   Bỗng "bực" một tiếng,
                  cái cút áo trên người của chị mở tung ra,
                  tôi bất chợt để ý vào nơi vừa phát tiếng
                  đó. Nút áo chị đã mở bung lộ hẳn một
                  vùng da trắng toát . Thoáng trong phút chốc, tôi
                  nhắm mắt lại để tránh phải đối diện với
                  những cái mà tôi luôn luôn tự chủ với
                  chính mình là không được nhìn vào nơi đó,
                  nhưng sự tò mò của thằng con trai mới lớn
                  đòi hỏi sự hiểu biết lại thôi thúc tôi.
                  Tôi phân vân không biết phải tính sao . Quay
                  mặt đi là xong chuyện, nhưng lỡ nhìn rồi thì
                  nhìn nữa có sao đâu, tôi nghĩ vội trong lúc
                  mắt tôi đang nhắm, nhưng thực sự trong đầu
                  tôi hiện rõ ràng những chi tiết trên cơ thể
                  chị, trời ơi sao bộ ngực của chị trắng ngần
                  thế, bầu bỉnh thế, chắc tôi không thể kềm
                  chế mình được nữa rồi. Tôi phải nhìn thôi
                  . Sự tò mò của thằng con trai mới lớn sao
                  mà nó gian ác thế. 
                  Đối diện trước mặt tôi là một sự
                  kính yêu vô lượng của một người chị và
                  một sự đam mê thèm khát đã có trong tôi
                  từ mấy tháng qua . Tình dục là cái chi mà sao
                  lạ quá! làm tôi phải tranh đấu với bản
                  thân của tôi với những luân thường đạo
                  lý mà chị thường hay răn dạy cho tôi mấy
                  năm qua . 
                  
                   Tôi mở mắt ra nhìn mặt
                  chị, hình ảnh người chị kính yêu của tôi
                  bỗng làm cho tôi thấy dễ chịu hơn, dễ tự
                  chủ bản thân hơn, tôi xoay mặt sang hướng
                  khác để tránh nhìn vào ngực của chị . Nhưng
                  không được bao lâu, tôi lại thấy toàn thân
                  bức rức khó chịu khi thèm khát một sự tò
                  mò muốn biết. Tôi bắt đầu thêu dệt nhiều
                  lý do trong đầu để tha thứ cho hành động sai
                  trái sắp diễn ra trước mắt tôi. Tôi đành
                  phải chịu thua, tôi chấp nhận những lý do đó
                  để tha thứ cho chính tôi, tha thứ cái cảm
                  giác ham muốn nhìn thấy ngực của người con
                  gái, mặc kệ đó là chị của tôi . Tôi van
                  nài lương tâm của chính tôi cũng như với chị
                  dù chỉ một lần thôi, xin chị hãy tha lỗi cho em
                  nhé ! Nghĩ tới đó, tôi quay trở lại nhìn chị,
                  nhìn ngực chị và nhìn thẳng không chớp mắt .
                  Tôi bỗng thỏa mãn với những gì trước mắt,
                  chị tôi đẹp quá, tròn trịa quá, xinh xắn quá,
                  trông chị dường như còn đẹp hơn trước nữa
                  . 
                  
                   Chị lại trở mình, "bực",
                  một cái cút áo lại sứt ra vì không chịu nổi
                  sự căn cứng của bầu ngực vun cao của chị .
                  Tôi nuốt nước bọt chiêm ngưỡng lần đầu
                  tiên trong đời của tôi thế nào vẻ đẹp của
                  người phụ nữ . Tôi cố gắng nằm yên để
                  không đánh thức chị dậy .
                  
                   Trời đã sáng hẳn,
                  tiếng gà gáy lại vang lên, chị tôi lại trở
                  mình lần nữa, chị quay lưng về phía tôi, cục
                  cựa đôi lúc rồi nằm im bất động, đáng lẽ
                  thì chị phải thức dậy như thường lệ, nhưng
                  chị vẫn nằm yên, tôi biết chị chắc mệt mỏi
                  lắm rồi , tối qua chị chạy đôn chạy đáo để
                  xách nước từ thao qua lu rồi từ lu đổ vào
                  bồn thì làm sao mà không mệt được . Tôi
                  cảm thấy thương chi vô cùng, chị đã khổ lắm
                  rồi.
                  
                  
                   
                  Tôi
                  ngồi dậy định dọn những gánh hàng sẵn mà
                  chị sẽ mang chợ bán, để khi chị thức dậy thì
                  chị không cần phải làm . Khi tôi ngồi dậy tình
                  cờ tôi liếc sang bên ngực của chị một lần
                  nữa do không kềm chế được bản thân. Trời
                  ơi! Chị tôi có cái núm sao mà nhỏ nhắn
                  dễ thương thế kia . Nó hồng hồng như một búp
                  hoa tí hon nhấp nhô theo nhịp hơi thở đều đều
                  của chị, hơi thở tôi bỗng trở mạnh hơn
                  trước, tim tôi rộn ràng hơn , thân thể của
                  tôi như nấc lên từng nhịp một theo phản ứng
                  tự nhiên. Tôi lại nuốt nước bọt . Mắt nhìn
                  vào cả người chị, từ đầu cho tới chân .
                  Chị có mái tóc dài xõa mềm lất phất qua vai,
                  sợi nào cũng mướt và dày, cái cổ thon và
                  dài, mình chị là mình dây và chị có đôi
                  mông tròn to nun núc thịt săn chắc .  Tôi không còn chịu được nữa, tôi muốn ôm
                  ngay chị vào lòng để thỏa cái lòng thèm muốn
                  đang đốt cháy con lợn lòng trong tôi . Nhưng
                  tôi kịp thời ngăn lại, không thể nào, chị
                  là chị của mình, tôi không thể nào xúc phạm
                  tới chị được. Chị đây là người chị kính
                  yêu của tôi . Không thể nào tôi có thể làm
                  cho chị đau lòng được . Mặc dù tôi yêu chị
                  lắm, nhưng tôi cũng kềm chế được bản thân.
                  Nghĩ thế, tôi liền đứng dậy, không nhìn lại
                  chị nữa, tôi cắm đầu chạy ra ngoài cửa ,
                  chạy thật nhanh như để xóa đi hình ảnh đẹp
                  đẻ và gợi cảm của chị đang khơi móc trong
                  lòng tôi từng cơn. Từng cơn .
                  
                  
                   Kể từ ngày hôm đó
                  tôi để ý tới chị nhiều hơn, tôi nhìn chị
                  lâu hơn mỗi khi chị quay đi nơi khác, tôi nhìn
                  chị lâu hơn mỗi khi ngồi đối diện để trò
                  truyện hay ăn cơm tối, tôi để ý từng hành
                  động đứng ngồi của chị, từng ánh mắt của
                  chị tròn xoe chớp sáng như những ánh sao mỗi
                  khi chị vui sướng hay xúc động buồn khổ, tôi
                  để ý từng nét ngón bàn tay xinh xắn và
                  khéo léo của chị mỗi chị làm việc nhà, hay thu
                  xếp quần áo . Tôi còn để ý thấy chị ngày
                  nào cũng gội đầu sạch sẽ nên chị mới có
                  được mái tóc huyền mướt óng ánh, chị lại
                  tắm rất kỹ, cả tiếng đồng hồ là chuyện
                  thường. Đồ đạc của chị rất ngăn nắp, quần
                  áo của chị được xếp thẳng thớm, ngay ngắn,
                  nhất là đồ lót thì chị giữ gìn rất kín
                  đáo và sạch sẽ . Tôi sống với chị đã
                  mười mấy năm rồi mà thật tình tôi chưa bao
                  giờ nhìn thấy quần lót và áo ngực của chị
                  phơi bừa bãi . Sau khi quan sát kỹ và để ý
                  nhiều lần thì tôi mới biết, thì ra quần áo
                  lót của chị được phơi ở trong tủ quần áo
                  của chị . Chị có thói quen mỗi khi chị tắm xong
                  thì chị hay giặt sạch quần áo lót và vắt cho
                  thật khô, sau đó chi mang chúng vào tủ quần
                  áo và mở cửa hờ cho gió hong mau khô . Hèn
                  chi tôi mới hiểu tại sao mà tủ quần áo của
                  chị ít khi khép chặt lại .
                  
                   
                  Dần
                  dần tôi quen dần tất cả những thói quen của
                  chị, chị hay tắm vào tối khuya lúc 12 giờ khi
                  tôi đã đi ngủ . Lần đó như mọi lần tôi
                  đang lim dim ngủ . Chị tôi sau khi làm xong hết
                  mọi chuyện vặt vảnh trong nhà thì chị mở tủ
                  và lấy quần áo bước ra sau nhà, tôi bỗng
                  tỉnh dậy khi nghe tiếng nước xối , tiếng nước
                  chảy róc rách xuống mương, tôi đoán biết chị
                  tôi đang tắm ở sau nhà, bỗng tim tôi lại
                  đánh liên hồi . Tôi thấy toàn thân bức
                  rức khó chịu , sự tò mò của tôi , của một
                  thằng con trai mới lớn đòi hỏi sự khám phá
                  cơ thể của người khác phái lại dâng lên
                  trong lòng. Tôi gát tay lên trán, lắng nghe
                  từng ca nước xối và trằn trọc băn khoăn
                  không biết phải làm sao. Muốn mà lại không
                  dám, bởi lương tâm của tôi lại bảo với
                  tôi rằng, đây là chị của mày, mày đâu thể
                  nào làm như vậy được, mày đâu thể nào
                  rình chị mày tắm được . Tôi quay mặt vô
                  tường, hai mắt nhắm nghiền cố xua tôi vào
                  giấc ngủ mặc cho tiếng nước chảy róc rách
                  cứ rỉ rả 
                  bên tai của tôi như thúc dục một sự
                  phạm tội cần phải làm ngay tức khắc.
                   Không biết
                  tôi đã tranh đấu quyết liệt giữa đạo đức
                  con người và lòng ham muốn xấu xa của tôi cho
                  tới bao lâu, sau đó tôi nghe tiếng kéo cửa của
                  chị tôi thì mới biết là chị đã tắm xong. Tôi
                  như người mất hồn tìm lại được bảy vía, tôi
                  thấy thân mình nhẹ tơn thoải mải vì đã làm
                  chủ được bản thân. Và sau đó tôi ngủ thiếp
                  đi với những điều hãnh diện về mình. 
                  
                   Sáng hôm sau khi tôi mở
                  mắt thức dậy, thấy chị lui cui làm chuyện gì
                  đó . Tôi đoán biết là chị đang nấu cháo cho
                  tôi ăn sáng . Nhìn chị lam lũ tóc tai chưa kịp
                  chải bới mà tôi thấy thương chị nhiều hơn .
                  Tuy chị không trang điểm và trang sức nhưng
                  trông chị toát ra một nét đẹp đơn sơ thánh
                  thiện . Tôi bỗng thấy xáo trộn trong tâm hồn,
                  không biết tôi thương chị là vì tình thương
                  máu mủ là tình thương chị em hay vì tình thương
                  trai gái nào đó bởi vì chị quá đẹp, quá
                  hoàn hảo trong ánh mắt của tôi . Hoặc là cả
                  hai điều đó đều đúng với tôi . Nội tâm
                  tôi bỗng trở thành mâu thuẫn và không biết
                  làm gì để phân rõ đâu là đâu. Tôi thật
                  tình mong rằng tôi không yêu chị như tình yêu
                  trai gái, phải chi tôi mãi mãi là đứa em trai
                  ngoan của chị thì hay biết mấy. Tôi bỗng nhìn ra
                  ngoài, nắng đã tràn quá bực thềm trước
                  nhà, trời hôm nay đẹp quá làm cho tôi thấy
                  tràn đầy lòng tin, lòng tin rằng tôi có thể
                  làm được điều này.
                  
                   Kể từ lúc đó tôi cố
                  gắng tránh mặt chị như tránh đi tình cảm của
                  tôi giành cho chị, tôi không dám nhìn thẳng
                  vào mặt chị, vào đôi mắt tròn xoe lóng lánh,
                  không dám nhìn thẳng vào đôi môi của chị,
                  đôi môi mọng ướt mà ngày đêm tôi mơ
                  mộng được một lần nếm thử dẫu biết rằng
                  nó sẽ ngọt lắm, nó sẽ làm cho tôi ngất
                  ngây mà cả đời tôi không bao giờ quên
                  được.
                  
                   Tôi lại không dám nhìn
                  lén vào ngực của chị nữa, nơi mà một lần
                  tình cờ tôi đã nhìn thấy nó, một cái bầu
                  tròn tròn căng căng đội bên dưới cái núm
                  nhỏ be bé màu hồng mà suốt đời của tôi
                  không bao giờ quên được, và chỉ mong một
                  lần được xúc giác ở mười đầu ngón tay
                  một sự mềm mại sung sướng. 
                  
                   Tôi tránh mặt chị kể
                  cả nghĩa đen và nghĩa bóng, tôi ít nói chuyện
                  với chị hơn kể từ dạo đó. Tôi cố gắng ít
                  nghĩ tới chị hơn trong đầu , tôi cố gắng xua
                  đuổi hình ảnh của chị ra khỏi bộ óc vẫn vơ
                  của tôi tuy rằng điều đó thật lấy làm khó
                  xử cho tôi bởi vì tôi không thể nào tập
                  trung học bài được khi hình ảnh của chị cứ
                  lỡn vỡn trước mặt, mỗi khi tôi cầm sách
                  trên tay, những chữ  viết
                  trên trang giấy như trêu ghẹo tôi, chúng nó
                  nhảy múa quay cuồng trước mắt tôi để rồi
                  xếp lại thành khuôn mặt của chị ẩn hiện. 
                  
                   
                  Sau
                  đó tôi khám phá ra rằng tôi càng tránh mặt
                  chị, thì tôi lại càng thương và mộng tưởng
                  về chị nhiều hơn . Tôi tự than thở với
                  trời với đất là tôi phải làm sao bây giờ!
                  Tôi không còn muốn học hành nữa, cuốn sách
                  đã bị tôi quăng xuống sàn và suốt ngày tôi
                  chỉ biết vùi mình trong cái mền kính mít hy vọng
                  rằng tôi không còn nghe được tiếng động
                  nào của chị, tôi mong những bước chân nhẹ
                  nhàng, tôi mong những tiếng lào xào quét dọn,
                  tiếng chiên xào đồ ăn, kể cả tiếng tằng
                  hắng của chị mỗi khi bị khói làm cay cổ họng
                  của chị không còn nữa để tôi không còn có
                  hình ảnh của chị trong lòng nữa, để cho chị
                  đối với tôi không còn tồn tại từ giờ
                  phút này trở đi . Mà trời ơi! Tôi có thể
                  dằn lại mình khi nghe những âm thanh đó, nhưng
                  tôi không thể nào cản được lòng mình khi
                  tiếng xối nước lúc chị tắm nó lại cứ rỉ
                  rả mãi bên tai của tôi. Nó còn hơn một cơn
                  nghiện đang dằn vặt xoi mói trong tâm hồn của
                  tôi . Mỗi tiếng xối nước của chị là cái
                  nhăn mặt nhíu mày mà tôi đang tranh đấu với
                  bản thân chống chọi với con lợn lòng như
                  muốn thoát ra khỏi trại chuồng của đạo đức
                  luân thường .
                  
                  
                   (Hết Phần 1 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  2) |