| Thẩm Sỹ Kiệt theo lão già bước vào một gian 
					phòng sáng rực được bày biện hết sức sang trọng. Nhìn qua, 
					không một ai có thể nghĩ rằng trong một kĩ viện nhơ nhớp lại 
					có một căn phòng trang nhã nhường ấy. Chính giữa phòng đặt 
					một cái bàn lớn, trên đó có bày một bộ bát xúc xắc. Sỹ Kiệt 
					ngồi theo Dư lão xuống hai chiếc ghế đặt đối diện nhau qua 
					chiếc bàn tròn, hắn ngắm nhìn bộ xúc xắc trước mặt mỉm cười 
					rồi cầm ly trà đưa lên miệng uống cạn. - Cảm phiền Dư tiền bối thông cảm. Quả thật vãn bối khát đến 
					khô hết cả cổ rồi. Đêm qua Ngân Hoa cô nương chuốc cho vãn 
					bối quả là say không gượng dậy nổi. - Hắn giơ ngón tay lên 
					tán thưởng - Hảo trà, thơm mát không sao tả nổi. Kĩ viện của 
					tiền bối không những có rượu nồng gái non mà đến trà cũng là 
					bậc thượng hạng khiến vãn bối muôn phần tán thưởng khâm phục.
 Lão già nhếch mép nhìn Sỹ Kiệt, nụ cười của lão đầy ý khinh 
					thị hắn.
 - Ngươi không cần giờ trò mồm mép ra đây. Ta đã sống đủ lâu 
					để học cách không quan tâm tới mấy cái câu rỗng tuếch kiểu 
					đó rồi.
 - Chết, vãn bối quên mất hồi trẻ chắc tiền bối còn là phường 
					điêu ngôn ngoa ngoắt đàn bà hơn vãn bối nhiều. Quả thật là 
					đắc tội, đắc tội. - Hắn vừa nói vừa nghiêm mặt trêu chọc 
					điệu bộ rất bỡn cợt.
 - Thôi, ta không muốn nói với ngươi thêm nữa. Ngươi biết ta 
					mời ngươi vào đây là có dụng ý gì rồi. Ngươi gieo xúc xắ đi.
 - Từ đầu vãn bối không hiểu tại sao vãn bối lai có vinh hạnh 
					ngồi chung với Dư tiền bối, giờ mới biết tiền bối có nhã 
					hứng chơi trò này với vãn bối. Tiếc là hôm nay vãn bối lại 
					không có hứng thú, có lẽ bao nhiêu vận đỏ vãn bối đã mất hết 
					đêm qua vào tay kĩ nữ của tiền bối rồi. Biết trước là thua 
					thì vãn bối đâu còn muốn chơi nữa.
 Lão già đưa cái bát đến trước mặt hắn.
 - Ngươi không muốn gieo cũng không được.
 - Vậy tiền bối bắt vãn bối lấy gì ra để đặt cược đây. Chắc 
					tiền bối cũng biết vãn bối không có ngân lượng để đặt vào 
					ván bạc này đâu.
 - Ngươi yên tâm ta cũng không cần ngân lượng. Nếu ngươi thua, 
					ta chỉ cần cái tánh mạng của ngươi thôi. Bằng ngược lại ta 
					nghĩ ngươi sẽ có diễm phúc thưởng thức cô nương đẹp nhất của 
					bổn kĩ.
 - Đánh đổi cả tánh mạng để lấy một đêm bên hoa, như thế liệu 
					có thiệt thòi với vãn bối quá không.
 - Không chỉ một đêm mà nếu thắng, cô ta sẽ thuộc về sở hữu 
					của ngươi. Ta nhắc lại, đó là cô nương xinh đẹp nhất ở đây, 
					ta nghĩ có nhiều hán tử sẵn sàng đánh đổi tánh mạng để có 
					được cô ta đó.
 - Nếu vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh. Tài 
					chọn lựa đàn bà thì vãn bối vẫn chưa xứng xách dép cho tiến 
					bối. Một cô nương được tiền bối định giá như thế tất phải 
					đáng đánh cược rồi.
 Sỹ Kiệt xắn tay áo vươn ra nhưng hắn không chạm đến cái bát 
					trước mặt. Hắn đập mạnh tay xuống mặt bàn rồi nhanh tay giở 
					bát. Tất cả mọi người xung quanh kể cả lão già họ Dư đều vô 
					cùng sửng sốt, chỉ có riêng hắn là vẫn điềm nhiên như thường.
 - Vãn bối đã nói trước là vãn bối đã hết vận đỏ rồi mà. Giờ 
					thì chắc chỉ có nước nộp cái đầu mình cho tiền bối thôi.
 Ba con xúc xắc hắn gieo nằm chỏng chơ trong bát, có lẽ gieo 
					để được số nút tệ đến thế cũng kío. Lão già nhìn hắn, vẻ 
					ngạc nhiên bớt đi đôi chút thay vào đó là sự khâm phục, ánh 
					mắt lão già tự dưng loé lên một niềm phấn khích.
 - Tiểu tử khá lắm. Nhưng đừng quên ta vẫn còn có một cửa 
					thua, chỉ cần còn một khả năng dù nhỏ ta vẫn sẽ gieo.
 Lão giá cũng làm những động tác y hệt như hắn khi nãy, và 
					khi giở bát ra thì ba con xúc xắc đều là mặt nhất, cái khả 
					năng lão già thua lại xảy ra.
 - Ngươi thấy rồi chứ - lão già tủm tỉm vuốt râu cười mãn 
					nguyện.
 - Hoá ra tiền bối rủ vãn bối chơi xúc xắc cốt để cố ý thua 
					vãn bối thôi sao, quả khiến vãn bối bất ngờ.
 Thẩm Sỹ Kiệt định nói thêm nhưng hắn đột nhiên bị chẹn ngang 
					họng, lão già vẫy tay thì trong một thiếu nữ vén mãn bước ra. 
					Cả cuộc đời hắn chưa từng gặp một thiếu nữ nào đẹp đến vậy. 
					Hắn thật sự bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp não nùng của nàng, 
					dung nhan cực kì diếm lệ, nếu đem so sánh với cô nương đêm 
					hôm qua vừa hầu hạ hắn thì còn hơn rất nhiều. Nàng ta khoác 
					trên mình chiếc áo mỏng manh giống như những cô gái khác nơi 
					lầu xanh, chiếc ảo cực mỏng gần như trong suốt bên trong 
					không có chút nội y khiến cho trông nàng không khác gì đang 
					khoả thân trước hắn, thậm chí có lẽ còn gợi tình hơn cả nàng 
					ta trần truồng bởi lớp vải tơ mỏng manh như càng làm tôn 
					thêm thân hình đầy đặn cộng với làn da trắng ngần. Ánh mắt 
					nàng ướt rượt nhưng không hề có một chút gì dâm mị, cho đến 
					khi ánh thu ba đảo qua hắn mới khiến Sỹ Kiệt giật mình như 
					tỉnh giấc.- Giờ ngươi đã là người của công tử đây, phải biết giữ gìn 
					lời ăn tiếng nói, hết lòng hầu hạ công tử.
 Thiếu nữ nhìn lão già sợ hãi, cúi đầu dạ nhỏ, bước lại gần 
					Sỹ Kiệt cất giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như rót mật vào tai
 - Tiện thiếp là Sở Băng, xin hết lòng hầu hạ công tử.
 Sỹ Kiệt thản nhiên nắm chặt lấy tay nàng đầy vẻ chiếm hữu, 
					hắn áp miệng vào hôn hít lên môi, lên má nàng ta ngay trước 
					mắt lão già không chút ngần ngại, dường như là càng cố bộc 
					lộ mình là kẻ vô cùng dâm đãng. Hắn đứng lên ngắm một vòng 
					quanh người Sở Băng như thể đang đánh giá món mình vừa thắng 
					bạc vậy, hắn làm bộ hau háu chăm chú soi vào những chỗ cấm 
					kị nhất trên người nàng, gật gù ra vẻ hài lòng. Hắn làm như 
					không thèm để ý đến điệu bộ xấu hổ thẹn thùng của nàng, Sở 
					Băng cúi gắm mặt cho dù nàng vẫn phải ưỡn ngực cong mông lên 
					cho hắn khám xét nàng ngay giữa chốn đông người như thể chốn 
					không người, cặp mắt nàng lộ rõ vẻ đau đớn phẫn nộ.
 Sỹ Kiệt giả đò mê man nhan sắc của mĩ nhân, hắn choàng tay 
					qua vòng eo thon nhỏ của nàng siết chặt vào người hôn hít 
					khắp nơi. Sờ soạng chán chê xong hắn mới quay ra phía lão 
					già râu bạc chậm rãi nói
 - Tạ ơn Dư tiền bối đã thưởng cho vãn bối một tuyệt thế giai 
					nhân. Xin tiền bối làm văn tự chứng nhận bán Sở Băng cho tại 
					hạ.
 - Được, dĩ nhiên lão phu sẽ viết ngay lập tức cho ngươi. Có 
					một điều cuối cùng trước khi ngươi đi ta muốn nói với ngươi, 
					chuyện mười hai năm trước hoàn toàn không hề liên quan đến 
					ta. Có lẽ phải dần dần qua thời gian ngươi mới hiểu được 
					việc này, tạm thời ta không cách nào đưa ra được bằng chứng 
					chứng minh sự trong sạch của mình.
 - Ông hận cha tôi lắm đúng không - hắn đột ngột nghiêm giọng.
 Lão già không trả lời, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
 - Vậy tại sao ông không giết tôi, ông biết tôi tìm cách trả 
					thù cho phụ mẫu, tôi sẽ giết ông. Vậy tại sao ông không 
					tranh thủ lúc này để ngăn ngừa hậu hoạ.
 Lão già đắn đo một lúc trầm giọng nói
 - Vì ngươi là con trai của Lăng Phượng, ta dù có thế nào 
					cũng không thể ra tay hạ sát giọt máu của nàng được. Thôi, 
					ngươi đừng nhiều lời nữa, mau đi đi.
 Sỹ Kiệt không nói nữa, hắn quay người cầm lấy tay kéo Sở 
					Băng ra khỏi Mộng Hương Viện đi về khách điếm. Cặp mắt hắn 
					loé lên những tia máu đỏ căm hận, những gì hắn phải trải qua 
					kể từ lúc ấu thơ đột ngột trào về khiến hắn không tài nào 
					kiềm chế được dằn từng bước mạnh trên đường. Mặc kệ có mỹ 
					nhân đi bên cạnh kề cận, mặt hắn lúc này lạnh như sương, lầm 
					lì không nói một lời khác hẳn với thái độ dâm đãng háo sắc 
					khi nãy ở kĩ viện. Sở Băng khoác một lớp áo ngoài che đi bộ 
					xiêm y đĩ thoã mỏng manh bên trong lầm lũi bước sát theo hắn 
					về quán trọ. Về đến nơi hắn lôi tuột luôn nàng vào phòng tắm, bắt nàng 
					phải đích thân gội rửa cho hắn. Sở Băng trút bỏ áo ngoài gần 
					như trần truồng theo hắn vào phòng tắm kín, xấu hổ cởi dây 
					áo cho hắn. Sỹ Kiệt sẵn đang tâm trạng bực bội dồn nén nỗi 
					căm thù, nay lại thêm Sở Băng cởi áo quần hắn chậm chạp, mãi 
					nàng mới cởi được cái áo hắn ra để lộ khuôn ngực vô cùng 
					tráng kiện vạm vỡ.  Sỹ Kiệt ngắm nhìn khuôn mặt của Sở Băng, đột nhiên hắn thấy 
					chột dạ. Hắn nhận ra những nét ngây thơ của một trinh nữ, vẻ 
					bẽn lẽn rất đáng yêu khác hẳn một cô gái từng trải lăn lộn 
					chốn phong trần. Tự dưng cơn giận dữ của hắn qua đi, có điều 
					hắn vẫn không khỏi suy nghĩ mông lung về bước đường trên 
					giang hồ mà hắn sắp phải trải qua. Mải suy nghĩ Sỹ Kiệt 
					không để ý là nàng đã cởi hết áo quần trên người hắn, phải 
					ngần ngừ một lúc Sở Băng mới dám ngồi quỳ xuống kéo tuột cái 
					quần lót ra khỏi người hắn, mặt ửng đỏ không dám nhìn vào 
					thân hình vô cùng rắn chắc của gã. Những bắp thịt của hắn 
					tuy không nổi cuồn cuộn nhưng săn chắc thon mảnh, vì thế khi 
					hắn mặc quần áo bên ngoài vào người ngoài khó có thể nhận ra 
					hắn là một cao thủ luyện võ công. Chỉ khi vào phòng the 
					không còn gì trên người như lúc này thì mới biết được.- Công tử vào bồn để nô tỳ cọ rửa cho người. - Sở Băng cúi 
					mặt lí nhí nói, vẫn không dám nhìn lên vì nàng sợ bắt gặp 
					phải chỗ kín đáo trên cơ thể đàn ông của hắn.
 Hắn nhảy mạnh vào chiếc bồn gỗ nước nóng đang bốc hơi nghi 
					ngút làm nước bắn tung toé ra ngoài. Không phải hắn cố ý làm 
					vậy mà đó chỉ là một thói quen, hắn nhớ lại lúc nhỏ thường 
					tắm mình trong một chiếc hồ trong vắt ở nơi rừng núi ẩn cư. 
					Nghĩ lại những ngày đó, Sỹ Kiệt không khỏi buồn bã, hắn 
					quyết phải trả thù những kẻ đã đẩy gia đình hắn vào cảnh tan 
					nát, biến hắn trở thành cô nhi. Cơn giận trong người làm hắn 
					không kiềm chế nổi, khí bốc ra từ các huyệt đạo làm cho nước 
					trong bồn vốn đã sôi nay lịa càng bốc hơi sủi bọt sùng sục.Sở Băng đang cần mẫn lấy khăn lau khắp thân thể, cọ lưng cho 
					hắn thấy thế sợ hãi quỳ xuống
 - Thẩm công tử, nô tỳ phạm phải lỗi gì xin người cứ trách 
					phạt, nô tỳ sẽ xin sửa đổi.
 Sỹ Kiệt liếc thấy nàng líu ríu ở đó, bộ xiêm y mỏng nay dính 
					nước lại càng dính bết vào da thịt khiến những chỗ kín của 
					nàng phơi bày ra hết. Hắn không dằn được lòng bế xốc nàng 
					lên đưa vào phòng ngủ gầy ngay cuộc ái ân.Bộ cung trang của Sở Băng quá đỗi dễ dàng để hắn cởi tuột 
					hết ra, toà thiên nhiên trắng phau lộ ra khiến hắn cảm thấy 
					niềm đam mê nhục dục dâng trào. Hắn đặt nàng nằm ngửa loã 
					thể trên chiếc giường, theo cái tư thế mà nàng có thể bộc lộ 
					tất cả mọi bộ phận thầm kín trên người nàng cho hắn ngắm 
					nghía.
 Hắn hôn lên môi, lên mắt rồi dúi đầu vào hẻm tạo bởi hai bầu 
					vú vun cao của Sở Băng, mùi da thịt đàn bà toả ra từ cơ thể 
					của nàng khiến hắn ngây ngất. Hắn lướt nhẹ như cơn gió xuống 
					đến vùng hạ đẳng của nàng, hai mép thịt nơi chỗ đó xếp lại 
					vừa khít che đi của động đào. Hắn thực sự ngạc nhiên, vốn dĩ 
					nơi lỗ lồn của các cô kĩ nữ, dù có giữ gìn khéo đến đâu đi 
					chăng nữa cũng sẽ hằn đầy những dấu vết của những cuộc truy 
					hoan với khách làng chơi. Nhưng vùng kín của Sở Băng như một 
					khu vườn rậm rạp vẫn còn hoang sơ, hai mép thịt không bị ngả 
					màu nâm sẫm mà vẫn trắng hồng quyến rũ. Gò mu cao vút của 
					nàng hắn biết sẽ hứa hẹn những tư thế ái ân tuyệt vời, thân 
					thể run rẩy kia chắc chắn sẽ tạo cho hắn niềm cảm hứng ngút 
					ngàn của nhục dục. Đột nhiên trong đầu hắn loé lên ý nghĩ quái dị, chẳng lẽ.....Nhưng 
					hắn tự bác bỏ ý nghĩ đó của mình, hắn nghĩ đó là một sự 
					không thể, cho dù cái lồn kia, rồi cả bầu vú với hai chiếc 
					núm bé xíu kia rõ ràng là của một cô gái trong trắng. Bản 
					thân Sỹ Kiệt cũng không thể tưởng được lão họ Dư lại thưởng 
					cho hắn một tạo vật tuyệt mĩ, mà lại còn thanh khiết như vầy. 
					Hắn vẫn bán tin bán nghi cho đến lúc bắt đầu dùng dương vật 
					của mình đút vào động đào của nàng thì hắn mới biết điều hắn 
					do dự lại đúng là sự thực. Tuy mới bươn trải giang hồ chưa đầy hai năm nhưng hắn đủ 
					kinh nghiệm để hiểu sự vướng víu khi hắn đút cặc vào lồn 
					nàng có ý nghĩa là gì. Sở Băng nhắm chặt mắt dâng hiến, hai 
					hàng lệ chảy dài trên mặt cho đến lúc đầu khấc của hắn chạm 
					phải tấm màng trinh trắng của nàng thì Sở Băng bật khóc vì 
					đau đớn. Tiếng khóc của nàng làm hắn giật mình, lửa dục bốc 
					lên ngùn ngụt nhưng lương tri thức tỉnh khiến hắn không thể 
					thúc cặc vào sâu hơn nữa trong lồn nàng mà chỉ dừng lại ở đó. 
					Ánh đèn leo lét hắt từ ngoài vào khiến hắn không chỉ nhìn rõ 
					làn da ngọc ngà và thân hình mũm mĩm của Sở Băng mà còn 
					trông rõ dòng nước mắt trên gò má nàng. Hắn chợt nhận ra 
					mình đang bức hiếp một cô gái ngây thơ trong trắng. Khó khăn lắm Sỹ Kiệt mới có thể rút dương vật đang căng cứng 
					ra khỏi cửa mình của nàng, hắn ghé sát vào tai nàng lầm thầm 
					nói tiếng xin lỗi.Có điều hắn không ngờ là mình càng xin lỗi lại càng khiến Sở 
					Băng tủi nhục, đôi mắt đen to tròn lại càng tuôn lệ nóng hổi
 - Công tử nào có lỗi gì. Chỉ tại nô tỳ ngu muội không biết 
					cách chiều chuộng công tử làm mất hứng của công tử mà thôi.
 Nàng xấu hổ ngồi dậy, mái tóc đen dài buông xoã che đi một 
					bên vú, Sỹ Kiệt thấy nàng nhổm dậy đối diện với mình trên 
					giường
 - Chẳng lẽ vì nô tỳ không có kinh nghiệm gối chăn mà công tử 
					chê bỏ nô tỳ sao.
 - Ta chẳng có tâm trạng nào để cướp đi đời con gái của nàng 
					cả, tuy ta đã trót xâm nhập vào chỗ kín của nàng nhưng mọi 
					thứ của nàng vẫn y nguyên, nàng yên tâm. Ta tuy chẳng là bậc 
					quân tử nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân đốn mạt đến mức 
					cưỡng hiếp một cô gái trong trắng.
 - Nô tỳ ngu muội cũng biết lễ nghĩa, thân này đã thuộc về 
					chàng, nếu chàng chê không đoái hoài thì nô tỳ xin chết chứ 
					còn mặt mũi nào nữa. - Giọng nàng rất thành khẩn khiến hắn 
					trở nên đờ đẫn - Nô tỳ biết phận mình dơ bẩn, chỉ dám xin 
					được ở bên làm tỳ nữ hầu hạ phục dịch công tử, nô tỳ hoàn 
					toàn tự nguyện.
 Sỹ Kiệt im lặng, hắn nhìn thân hình tuyệt mĩ đang run rẩy 
					trước mặt mình. Con cặc của hắn tuy không còn cương cứng như 
					lúc nãy khi vào động đào nhưng vẫn còn nóng hổi và co giật 
					giữa hai chân. Hắn thở dài chỉ còn biết quạt tắt ngọn nến 
					đang cháy để căn phòng trọ chỉ còn duy nhất một màu đen. (Hết 
					Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					3) |