Đời phiêu bạt giang hồ, chưa có chuyện gì là Thẩm Sỹ Kiệt
chưa từng trải qua, những chuyện bất ngờ động trời dù to tát
đến đâu hẳn cũng đã kinh qua ít nhiều. Lại thêm rèn luyện
tâm pháp từ nhỏ nên gặp cảnh nào, bao giờ hắn cũng có thể
bình tĩnh đối phó. Nhưng khi vừa bước vào phòng ngủ bắt gặp
cảnh Sở Băng đang kề thanh đao vào ngực tự vẫn thì khiến cho
Sỹ Kiệt cực kì hoảng sợ. Hắn khép cửa phòng như mọi khi thì
vừa quay trở lại đã gặp nàng đứng đó trong bộ cung trang
mỏng manh màu trắng, trông nửa như một thiên thần, lại như
có phần giống một hồn ma vậy.
Sỹ Kiệt định tâm phóng tới giàng lấy thanh đao trong tay
nàng nhưng lại sợ nàng ấn mũi đao xuống cái cổ trắng ngần
của mình thành thử hắn chỉ có thể đứng yên không dám cử động.
Sở Băng run rẩy thanh đao nức nở nói:
- Công tử, nếu người thực tâm chê bỏ thì tiện thiếp xin chết
tại đây cho người hả dạ. Chẳng lẽ công tử khinh thị thiếp
xuất thân từ chốn kĩ viện nhơ nhớp.Sỹ Kiệt giật mình, thầm tự trách mình mấy ngày qua vô ý
không hiểu tâm tình của nàng, hắn vội vã thanh minh
- Nàng đừng hiểu lầm. Ta quả thực không dám mạo phạm đến
thân thể nàng chứ không có ý khinh miệt gì nàng cả. Sở Băng,
nàng phải biết ta rất yêu mến nàng.
Mấy lời đó của Sỹ Kiệt khiến cho ánh mắt của Sở Băng bỗng
như sáng lên, nàng biết lòng mình đã thầm yêu hắn, ngưỡng mộ
phẩm cách của hắn, chỉ tị hiềm hắn khinh rẻ nàng là kĩ nữ.
Tuy nàng vẫn còn là gái trinh, nhưng với quan niệm thời đó,
chỉ cần con gái đặt chân vào kĩ viện, sống một ngày trong kĩ
viện cũng tức là đã trở thành đĩ điếm rồi. Vì vậy, chẳng thể
trách Sở Băng không mang trong lòng sự mặc cảm, nhất là khi
nàng rất muốn dâng hiến đời con gái của mình cho Sỹ Kiệt mà
hắn lại dửng dưng với nàng như vầy. Đã bao đêm cả hai cùng
ngủ một giường trong phòng trọ nhưng đêm nào cũng như đêm
nào, Sỹ Kiệt luôn nằm bế khí không mảy may màng tới Sở Băng
nằm bên đang bị lửa tình khơi gợi. Nàng là nữ nhân nên cũng
có tâm sự muốn được một người đàn ông anh hùng như hắn chiều
chuộng là lẽ đương nhiên.
Thực ra thì bản thân Sỹ Kiệy cũng cắn rứt, cũng ham muốn
được làm chủ tấm thân ngọc ngà sẵn sàng dâng hiến của nàng,
dần dà hắn cảm thấy mình vô cùng quyến luyến nàng. Nhưng hắn
biết mình có kẻ thù trước mắt, còn mối nợ máu của cả Thẩm
gia mà hắn có trách nhiệm phải báo thù để vong hồn hơn ba
mươi người nhà được mãn nguyện. Sỹ Kiệt biết hắn chưa chắc
sống được quá thêm một ngày, một tháng hay một năm nữa, hắn
không muốn mình làm khổ một người con gái ngây thơ trong
trắng như Sở Băng. Hắn tự thấy mình chẳng có quyền gì để
cướp đoạt lấy thứ quý giá nhất đời con gái của nàng, Sỹ Kiệt
cũng sợ mình đa mang không thể nào toàn tâm chuyện báo thù
như trước nữa nếu trót ăn thứ trái cấm đó.
Sỹ Kiệt có thể nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của Sở Băng, hắn
thở dài
- Ta vốn muốn giấu thân phận của mình với nàng, không phải
bởi ta không tin tưởng nàng mà bởi ta vốn mang sát nghiệp
rất lớn.Mười hai năm trước, khi ta mới tròn mười tuổi thì
toàn gia của ta đã bị thảm tử, phụ mẫu cùng ba mươi sáu
người khác trong Thẩm gia bị đều tàn sát. Khi toán người mặc
đồ dạ hành xông vào nhà ta thì cha ta đã nhờ cửu thúc của ta
mang ta chạy trốn, có lẽ cha ta đã biết trước được thảm kịch
đó sẽ xảy ra nên muốn ta thoát để bảo toàn tông mạch họ Thẩm.
Giọng của Sỹ Kiệt trầm hẳn xuống, hắn bước tới nhẹ nhàng gỡ
thanh tiểu đao ra khỏi tay Sở Băng dìu nàng ngồi xuống. Nàng
tựa đầu vào vai hắn, nước mắt vẫn chảy không phải bởi tủi
hờn nữa mà vì thương cảm cho số phận của hắn.
- Thúc thúc của ta đưa ta chạy trốn đến nửa đường thì bị bọn
người kia đuổi kịp, chúng muốn nhổ cỏ nhổ tận rễ. Thúc thúc
của ta bị bọn chúng bốn tên xông vào, ông bị giết ngay trước
mắt ta. Lúc ta sợ hãi nhắm chặt mắt chờ kiếm của bọn chúng
vung xuống đầu mình thì vừa may sư phụ của ta tình cờ ngang
qua đã cứu được ta. Ông nhận ta làm đồ đệ mang về Tây Vực ẩn
cư, còn dạy ta võ công để báo thù nữa. Ba năm trước sư phụ
ta đã qua đời, ta vào Trung Nguyên tìm kiếm kẻ thù cho đến
tận nay.
- Trung Nguyên này rộng lớn đến như vậy làm sao công tử có
thể tìm được tử thù.
- Ta vốn biết vầy nên ba năm qua đi lại trên giang hồ ta đã
cố ý khuếch danh mình là Thẩm Sỹ Kiệt, đứa con còn sót lại
của họ Thẩm năm xưa. Sỹ Kiệt ta không thể tìm được kẻ thù
thì ta sẽ bắt hắn tự dẫn xác đến tìm ta. Tuy ta ở chỗ sáng
hắn ở chỗ tối, phần ta muôn vàn bất lợi, nhưng chỉ có cách
đó mới có thể bắt hắn lộ mặt là ai mà thôi. Nhất định hắn sẽ
tìm giết ta để tận sát nhà họ Thẩm.
- Như vậy thì quá nguy hiểm cho công tử, người đâu thể biết
được khi nào kẻ thù tìm đến mình. - Sở Băng ép sát người vào
Sỹ Kiệt run sợ, đôi môi nàng mấp máy run rẩy đủ thấy nàng lo
lắng cho hắn đến nhường nào.
Sỹ Kiệt thở dài
- Đúng vậy, chính vì lẽ đó ta không muốn nàng theo ta, sẽ
rất nguy hiểm. Ngay bản thân ta còn không thể đoán biết
trước ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra với ta.
- Không, dù nguy hiểm thế nào nô tỳ cũng chấp nhận, xin công
tử đừng bắt nô tỳ ly khai người. - Nàng ôm chầm lấy hắn như
thể hắn sẽ rời xa nàng ngay lập tức.
- Nhưng ta có thể sẽ chết... - Hắn bị dứt lời bởi bàn tay
búp măng của nàng đặt lên miệng hắn, hắn thấy nàng mím môi
đứng dậy trước mặt hắn, mặt đỏ rần lí nhí nói
- Nô tỳ muốn xin được làm người bảo toàn tôn tự của họ Thẩm,
mong công tử đừng từ chối. Nô tỳ không dám xin danh phận nào
hết, chỉ cần công tử chấp nhận đièu này thôi.
Sỹ Kiệt giật mình, hắn nhớ tới việc mình là hậu nhân duy
nhất của họ Thẩm, nếu chẳng may hắn ngộ nạn thì...Trong các
tội bất hiếu thì tội không có con nối dõi là tôi nặng nhất -
" Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Trước nay Sỹ Kiệt mới
nghĩ đến việc báo thù, bao năm qua hắn tâm niệm nếu không
rửu được mối huyết thù thì thực muôn phần bất hiếu với tổ
tiên họ Thẩm.Nhưng giờ giả tỷ như hắn không thể báo thù mà
bị chết dưới tay của kẻ thù thì chẳng hoá ra hắn phạm hai
tội bất hiếu cùng một lúc hay sao. Hắn không dám từ chối lời
đề nghị muốn làm việc này của Sở Băng nhưng hắn không có đủ
can đảm để mở miệng nói ưng thuận. nàng đồng tình cho hắn
gieo giống vào bụng nàng, nàng muốn có một đứa con mang dòng
máu của hắn, Sở Băng hiểu ngay vẻ lần chần của hắn, nàng bẽn
lẽn lại gần và bắt đầu tuột hết quần áo ra, nàng hạ gục nốt
chút do dự còn lại của Sỹ Kiệt. Hắn bàng hoàng, đây không là
lần đầu tiên hắn trông thấy nàng trong cảnh loã lồ , nhưng
chưa bao giờ hắn thấy tấm thân trần truồng của Sở Băng đẹp
như đêm nay. Chính tấm chân tình của nàng đã cảm động hắn,
Sỹ Kiệt ngần ngừ hồi lâu nói:
- Cảm tạ nàng đã nhắc nhở ta, ta quả thực u mê chưa bao giờ
nghĩ ra chuyện này. Ta chẳng biết lấy gì để đền đáp tấm chân
tình này của nàng.
Biết hắn đã ưng thuận, Sở Băng mừng rỡ thụp xuống, khuôn mặt
nàng đang từ u sầu ủ rột trở nên vui sướng vô cùng, nàng
hiểu Sỹ Kiệt đã chấp thuận
- Công tử,nô tỳ......
- Chẳng lẽ nàng đã định tâm dâng hiến cho ta tấm thân trinh
bạch của nàng mà còn tiếc không gọi ta một từ tướng công
được hay sao, ta không muốn thê thiếp của mình xưng nô tỳ
cới ta chút nào. - Sỹ Kiệt ngắt lời nàng, hắn bước tới nâng
tấm thân trần truồng đang quỳ mọp dưới đất đứng dậy.
Sở Băng bàng hoàng, chẳng thể ngờ được hắn lại coi nàng là
vợ, thực ra nàng tình nguyện làm mọi chuyện đàn bà với hắn
đâu có cần chút danh phận nào, nhưng sự công nhận nàng của
Sỹ Kiệt khiến nàng vô cùng sung sướng. Sở Băng hiểu mình
không hề lầm khi trao gửi cho hắn, nàng biết hắn có cảm tình
với nàng, Sở Băng rơi lệ lã chả vì sung sướng. Nàng e lệ nép
tấm thân nõn nà của mình vào người Sở Băng, từ tốn cởi quần
áo cho hắn như một người vợ hiền cùng chồng trong phòng ngủ.
Bàn tay nàng thoăn thoắt cởi bỏ lớp vải vóc trên người hắn,
từng thứ, từng thứ một nàng cởi ra rồi vất nhẹ nhàng xuống
đất, nàng rùng mình khi lại đứng trước tấm thân cừơng tráng
loã thể của hắn. Nàng run run nắm đôi tay nhỏ bé vào dương
vật của Sỹ Kiệt, nó đã vươn vai trở thành một viên dũng
tướng bự con sẵn sàng đưa nàng trở thành một người đàn bà
đúng nghĩa.
Sỹ Kiệt đứng yên mỉm cười, hắn để yên cho Sở Băng mân mê
dương vật của mình, hắn muốn nàng làm quen với nó để lát nữa
khi hắn xâm chiếm động đào trinh nguyên của nàng thì nàng
bớt đi cảm giác e sợ và bỡ ngỡ. Sỹ Kiệt nhắm mắt đầy đam mê,
sự dâng hiến ngượng nghịu, ngây thơ của nàng xuân nữ khiến
hắn thấy thích thú.
Từ nhỏ sư phụ hắn đã chỉ dạy hắn đủ mọi công phu trên giường
bên cạnh việc rèn luyện võ công. Nhưng sư phụ hắn cũng nói
việc hành lạc chỉ như một phương cách để giúp hắn tồn tại
trên giang hồ mà thôi, ân ái được người biến thành một thứ
võ công đặc biệt chớ không phải là một công việc đầy lạc thú
thế này. Trong giây phút dìu Sở Băng đến giường để chuẩn bị
cỡi lên bụng nàng làm tình, Sỹ Kiệt bỗng dưng quên hết mọi
điều sư phụ dạy, chỉ còn lại bản năng của một con đực khoẻ
mạnh vạm vỡ cùng với quyết tâm muốn đút vào bụng Sở Băng một
đứa bé trai nhằm bảo toàn tông mạch họ Thẩm.
Sở Băng trần truồng nằm trên giường và đã hoàn toàn sẵn sàng
dâng hiến cho hắn, Sỹ Kiệt biết nàng còn rất bỡ ngỡ trong
việc trai gái nên hắn rất từ tốn và chậm rãi, đem hết nhưũng
kinh nghiệm cùng kĩ nữ bấy lâu nay ra áp dụng trên thân thể
của nàng. Hắn lắng nghe tiếng rên rỉ của Sở Băng cùng lúc
với một dòng dâm thuỷ trong veo ứa ra từ cửa mình nàng ướt
đẫm những ngón tay chai sạn của hắn, Sỹ Kiệt mỉm cười ghé
sát tai nàng thủ thỉ
- Đã đến lúc rồi đó, nàng còn e sợ chuyện đó không
Sở Băng hiền hoà nhìn hắn, mặt đỏ bừng nhưng vẫn diu dàng
gật đầu ưng tuận, nàng đã cảm nhận được cái đàn ông của Sỹ
kiệt trước cửa động đào của nàng. Nhanh chóng sau khi nàng
gật đầu, Sở Băng cảm thấy đau nhói nới giữa hai chân của
nàng, cảm giác đau đớn như xé đôi người nàng ra mặc cho Sỹ
Kiệt đã hết sức nhẹ nhàng. Nàng bấu chặt hai tay vào tấm
lưng rắn chắc của hắn, cặp đùi trắng ngần mịn màng choàng
qua quắp chặt lấy Sỹ Kiệt như bấu víu một chỗ tựa giúp nàng
vượt qua đau đớn đầu đời.
Tình yêu cũng như sự sung sướng đước trao thân cho người
trong mộng khiến Sở Băng thêm can đảm theo Sỹ Kiệt lặn ngụp
trong bể ái ân. nàng quá bỡ ngõ trước những động tác hành
lạc, trước những kiểu ái ân mà mặc dù đã được chỉ dạy sơ qua
khi còn trong kĩ viện nhưng vì chưa làm bao giờ thành ra
nàng phải nhờ đến Sỹ Kiệt dịu dàng hướng dẫn mới có thể làm
nổi. Sỹ kiệt cũng hiểu nàng đau đớn và còn ngây thơ nên hắn
rất từ tốn, nhẹ nhàng đưa dương vật vào ra động đào của nàng.
Chậm chạp, chừng canh giờ sau mới thấy hắn ghì siết lấy
người nàng và xuất khí vào bên tỏng. Sỹ Kiệt để yên cho cái
đàn ông của hắn dần dần teo nhỏ lại trong cơ thể của Sở băng,
hắn ghé sát tai nàng thì thầm những lời ái ân nồng nàn khiến
Sở Băng vừa thích thú vừa ngượng ngùng. Vốn dĩ những lời nói
của Sỹ Kiệt, nếu là ở chỗ khác thì sẽ là những lời hết sức
dâm ô truỵ lạc, nhưng vì nó được thốt ra khi cả hai đang
chung giường nên dạt dào tình cảm.
- Nàng có đau không - hắn ân cần hỏi thăm dù hắn biết với
nàng, mọi đau đớn đều không thể so sánh được với niềm vui
dâng hiến cái quý giá nhất cho hắn.
- Tướng công hạ mã đi, chàng sắp đè bẹp thiếp mất rồi - Sở
Băng nói lí nhí khiến hắn giật mình nhảy xuống khỏi người
nàng, Sỹ Kiệt trách mình vô tâm khi cơ thể nặng ngàn cân của
hắn đè trọn lên thân hình nhỏ bé mảnh mai của nàng nãy giờ.
Hắn vui sướng khi thấy dòng khí trắng đục của hắn hoà lẫn
với thứ máu trinh nguyên đỏ tươi của nàng trào ra ngoài cửa
động, hắn cảm kích trước sự dâng hiến quá lớn lao nàng dành
cho hắn. Đây là lần đầu hắn hành lạc với một trinh nữ, Sỹ
Kiệt linh cảm được nàng chính là người vợ hiền tuyệt vời của
hắn, của nhà họ Thẩm.
Sở Băng đỏ bừng mặt nhưng nàng không hề phản đối khi hắn lại
leo lên người nàng gầy lại cuộc ái ân, hai kẻ khách giang hồ
cố níu kéo lấy đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng bằng những
trò chơi tuyệt vời của xác thịt.
(Hết
Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần
5) |