Căn phòng tối đen chỉ lờ mờ ánh trăng nhàn
nhạt hắt vào qua song cửa, ánh sáng tuy leo lắt nhưng cũng
đủ để Sỹ Kiệt với nhãn quang sắc bén của mình ngắm nhìn trọn
vẹn thân hình đàn bà nảy nở đang kề cận bên mình. Không còn
một chút vải vóc, cả nàng và hắn đều sẵ sàng làm cái việc đó,
hắn thấy Sở Băng run rẩy nằm yên như đón chờ điều đó, nàng
đang chờ hắn nằm lên người nàng và biến nàng trở thành một
người đàn bà. Sỹ Kiệt biết việc làm đó với hắn lúc này
không gì có thể dễ dàng hơn, dương vật của hắn đã căng cứng,
hắn cũng biết chỗ đó của Sở Băng cũng đã ướt đẫm. Bay đầu
hắn đã bú lồn, đã chăm sóc rất cẩn thận nơi đàn bà của nàng.
Tuy khi nãy hắn mới chỉ hẩy cặc vào lồn nàng chút ít nhưng
quãng đường ngắn ngủi hắn bước vào động đào của nàng cũng đủ
để hắn cảm nhận sự ướt rượt nơi lỗ lồn nàng. Chưa một điều
gì có thể khiến Sỹ Kiệt cảm thấy bị kích thích hơn thế, kể
từ khi rời Tây Vực bước vào Trung Nguyên, hắn đã chơi qua
không biết bao nhiêu đàn bà con gái nhưng hắn chưa từng được
nếm thử một người con gái hoàn toàn trong sạch và trinh
nguyên như Sở Băng. Cảm giác tò mò muốn khám phá cũng như vẻ
đẹp não nùng của nàng khiến cho con cặc hắn không cần bất kì
một tác động nào từ bên ngoài cũng tự nhiên cương cứng lên
hết mức. Hắn có thể thấy nàng nằm đó, hoàn toàn loã thể,
dang hai chân hai tay ra hoàn toàn nhu thuận đáp ứng mọi
mong muốn của hắn.
Ánh trăng chiếu lên làm da thịt đàn bà trần trụi của Sở
Băng khiến Sỹ Kiệt cảm thấy như mình đang được chiêm ngưỡng
một pho tượng dát vàng dát ngọc, nhưng có điều đó là một pho
tượng sống động. Sỹ Kiệt thấy lồng ngực nàng phập phồng theo
từng hơi thở, kèm theo đó, hai bầu vú tuyệt mĩ của nàng cũng
đong đưa lên xuống khiến hắn thấy tắc nghẹn trong cổ họng.
Thẩm Sỹ Kiệt đã toan cúi xuống, hắn dạng hai chân ra
chuẩn bị ngồi lên người nàng, Sỹ Kiệt ghé môi hôn lên bầu vú
của nàng, hắn ngậm lấy đôi núm vú nhỏ xinh của người trinh
nữ mà lòng dạt dào cảm xúc. Sỹ Kiệt hơi cúi lom khom người
trên thân thể ngọc ngà ấy, cái đàn ông của hắn đã ở đúng vị
trí, cái đầu khấc nằm ngay sát cửa động đào chỉ chờ một động
tác ấn người của hắn là sẽ xâm chiếm trọn vẹn cơ thể đàn bà
kiều mị kia. Cái vật đó của hắn đã chạm vào lớp da thịt mềm
mài bên ngoài lồn nàng, lớp lông phơn phớt trên gò mu cao
vút của nàng chạm vào lớp thịt nơi đầu cặc khiến Sỹ Kiệt cảm
thấy nhột nhạt.
Sở Băng rùng mình trong tay hắn, nàng vẫn chưa dám mở mắt,
da thịt khắp toàn thân nàng đang bị kích thích đến cự độ,
nhất là vùng giữa hai chân nàng. Nàng vừa sợ hãi vừa thẹn
thùng, cảm giác tủi nhục dâng trào khi nàng biết mình sắp bị
niến thành đàn bà bởi một người đàn ông xa lạ. Dòng lệ nóng
hổi trào ra mà bản thân nàng cũng không tài nào kìm nén nổi.
Sỹ kiệt nhìn thấy, hắn giật mình, đây là lần thứ hai khi
hắn sắp làm trò thú vật đó với Sở Băng thì chính dòng nước
mắt của nàng thức tỉnh hắn. Tất cả những gì luân lí bao năm
qua hắn được học ở nơi sư phụ hiện rõ trong đầu hắn mồn một,
lời nói của sư phụ lại văng văng bên tai hắn. Học võ là để
làm điều thiện, để chống lai sự bất công chứ không phải làm
những điều vô luân như thời gian qua hắn vẫn làm. Mồ hôi vã
ra đầm đìa khắp người Sỹ kiệt, hắn sợ hãi tụt xuống khỏi
người Sở Băng trước con mắt thẹn thùng những đầy ngạc nhiên
của nàng. Chỉ còn một ly nhỏ nữa thôi là nàng sẽ thuộc về
hắn nhưng mọi thứ lại dứng lại ở trên cái bờ vực mong manh
đó.
Sỹ Kiệt nằm vật ra giường, sợ hãi như một kẻ vừa thoát
khỏi cõi chết trở về. Hắn hít thở một hơi thật sâu, cố sức
vận công phu hàm dưỡng của mình để trấn áp lại lửa dục phừng
phừng. Trong lúc đó thì Sở Băng quay lưng lại phía hắn, úp
mặt vào tường khóc rấm rứt, Sỹ Kiệt ôm lấy tấm thân nàng sát
vào hắn, hai cơ thể trần truồng dính sát vào nhau nhưng Sỹ
Kiệt không còn muốn hành động như thú vật nữa. Hắn nhắm mắt
để nội khí chảy qua các huyệt đạo khắp toàn thân lẩm nhẩm
khẩu quyết Hỗn Nguyên tâm pháp nhằm giữ cho tâm hồn trống
không phẳng lặng.
Lát sau khi mà lửa dục đã hoàn toàn nguội lạnh và Sỹ Kiệt
sắp đi vào trạng thái vô thức thì chợt hắn thấy trên ngực
mình có cái gì đó mềm mềm áp vào, chính là bầu vú non mát
lạnh của Sở Băng. Nàng vòng cánh tay trắng ngần qua người
hắn, bàn tay mềm mại vuốt ve lớp da thịt tắn chắc của Sỹ
kiệt rồi cả thân hình vệ nữ kia trườn lên áp vào thân hình
rắn chắc với những múi thịt nổi lên như thép nguội của Sỹ
Kiệt. Giờ thì chính người xuân nữ mới bị cắn rứt bởi lửa
tình, nàng rấm rứt vì Sỹ Kiệt khơi dậy trong nàng những khát
kháo đầu đời rồi lại không thảo mãn những khao khát muốn
được tìm hiểu ái ân của nàng. Sở Băng loã lồ nằm trong vòng
tay tình lang, bị hơi ấm nóng cùng với mùi nam nhân nồng nàn
của hắn kích thích. Nam nhân lửa dục đã kìm nén những nữ
nhân thì hương xuân lại đang phơi phới.
Nàng không phải dâm nữ nhưng chính phong thái cư xử của
Sỹ Kiệt khiến lòng nàng không khỏi rung động, chàng là nam
nhân đầu tiên trong cuộc đời nàng nhưng khiến cho nàng linh
cảm rằng đây chính là bậc anh hùng mà nàng có thể gửi thân
cả đời. Khi ban đầu Sỹ Kiệt muốn giao hoan thì Sở Băng còn
thấy sợ hãi tủi phận nô tỳ, nhưng khi chàng từ chối không
muốn làm hoen ố thân nàng thì chính Sở Băng lại trở nên hiếu
thắng, muốn được dâng hiến cho chàng. Vô tình cựa quậy trong
lòng Sỹ Kiệt làm cho đùi non của nàng chạm phải chỗ kín của
chàng, khiến cho cả hai không khỏi giật mình. Sự đụng chạm
ấy suýt chút nữ hạ gục được lớp khí boả vệ của Sỹ Kiệt. Gần
như vô thức nàng bẽn lẽn rướn người, đôi môi thơm tho run
rẩy hôn lên mắt lên môi chàng. Sỹ Kiệt cũng mất tự chủ bất
giác đưa tay vuốt dọc sống lưng nàng, từ cao xuống thấp mãi
cho đến khi chạm phải bờ mông nảy nở tròn trịa, đầy đặn
giống hệt hai bầu vú bên trên.
Theo bản năng mỗi khi hành lạc với đàn bà, hắn lòn tay
vào giữa hai mông nàng, cặp đùi Sở Băng khẽ dang ra cho hắn.
Sỹ Kiệt mò mẫm hai chiếc lỗ nhỏ xinh bên dưới của nàng,
những ngón tay của hắn như muốn đi vào những con đường bí
mật nơi kín đáo hạ thể của nàng. Sỹ Kiệt lại nghe thân thể
mình động tình trở lại, sợ hãi, hắn hít mạnh vội vã mấy
luồng chân khí, cố thanh trừng tạp niệm. Một lát khi nghe
lòng yên tĩnh trở lại, Sỹ kiệt vôi rụt tay trở lại dần dần
chìm vào trạng thái hư vô không còn biết gì xung quanh.
Sở Băng biết chàng đã tự bế các các giác quan ngủ say,
cảm giác vừa ngượng ngập, vừa thẹn, vừa giận chàng không
nhiệt thành chiếm hữu, nàng lăn ra xa người hắn nằm sát vào
tường. Sự mệt mỏi khiến nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ, dần dần hai cơ thể say nồn lại dính sát vào nhau để
trao cho nhau chút hơi ấm.
Sáng ra Sở Băng dậy trễ, mở mắt ra nàng thấy Sỹ Kiệt đang
ngồi ngắm nhìn mình trong lúc ngủ, thân thể trần truồng của
nàng được phủ tấm mền mỏng. Nàng thẹn đỏ mặt khi bắt gặp ánh
mắt hắn nhìn nàng
- Công tử, công tử làm vậy kì quá. Nô tỳ xấu xí đâu đáng để
công tử ghé mắt.
- Nàng ngủ trông đáng yêu lắm đó, ta quả tình không nhìn
ngắm không được. - Sỹ Kiệt tươi cười nhìn khuôn mặt đang đỏ
bừng lên của Sở Băng.
- Vậy..vậy sao đêm qua công tử không...không - giọng thanh
thoát của Sở Băng lạc đi tủi hờn - Nô tỳ biết mình xấu xí
nhơ nhớp không đang hầu hạ công tử.
- Không phải vậy, nàng quá trong trắng, chính ta mới không
xứng đáng.
Sỹ Kiệt dang tay ôm lấy nàng vào lòng, chiếc mền tuột ra để
lộ một phần toà thiên nhiên tuyệt mĩ. Sỹ Kiệt vuốt ve mái
toc huyền, thủ thỉ
- Năm xưa sư hụ ta bắt ta phải thề nguyện cả đời không được
đem lòng thương yêu bất kì một người con gái nào. Người bắt
ta phải căm thù, đối với phụ nữ, chỉ được dâm mà không được
yêu. Mấy năm qua ta luôn làm điều đó, vốn định lấy nàng về
để hành hạ nhưng giờ ta biết nàng không phải là đối tượng để
ta phát tiết mối hận của ta và của sư phụ.
Sỹ Kiệt trở nên tư lự, buồn bã.
- Giờ nàng mặc lại xiêm y rồi có thể trở về Mộng Hương Viện,
chỉ cần coi như đêm qua là một giấc mộng chợt qua.
Hắn muốn giải thoát cho người con gái xinh đẹp này, Sỹ Kiệt
biết với hắn, nàng ta hoàn toàn không có tương lai. hận thù
mà đôi vai hắn phải gánh quá đỗi chồng chất, sát nghiếp mà
hắn phải mang là không thể giải trừ. Ngờ đâu Sở Băng khẳng
khái thỏ thẻ
- Nô tỳ vốn dĩ chỉ là một đồ vật của Mộng Hương Viện, nay đã
thuộc về công tử rồi thi nô tỳ còn quay lại chốn đó làm gì.
Thẩm công tử, chả lẽ người muốn nô tỳ phải ở cái chốn bùn
nhơ đó sao.
- Ý ta không phải vậy, chỉ là...
Sở Băng ngắt lời hắn
- Nô tỳ nguyện theo công tử, chỉ cần người chấp thuận thì
tiểu tỳ xin làm trâu ngựa phục dịch người cả đời, dù cực khổ
cay đắng ra sao cũng không dám oán thán nửa lời.
Sỹ Kiệt thở dài
- Nếu nàng đã nói vậy thì ta cũng không thể làm khác được,
vậy tạm thời nàng cứ theo ta, nhưng khi nào cảm thấy muốn ly
khai thì đừng khiên cưỡng.
- Tạ ơn công tử chấp thuận. - Ánh mắt Sở băng chợt sáng bừng
vui sướng, nàng khấu đầu với Sỹ Kiệt ngay trên giường, thân
thể nàng lúc này hoàn toàn không có gì che đậy trước hắn lần
này làm Sỹ Kiệt nóng mặt xấu hổ. Hắn vội xua tay
- Nàng đừng đa lễ như vậy, ta, ta....nàng mặc xiêm y vào đi,
thế....,thế không tiện.
Thẩm Sỹ Kiệt vốn trước nay đã nhìn đàn bà con gái khoả thân
không ít nhưng chưa bao giờ hắn thấy ngượng, con tim hắn
chưa bao giờ đập loạn xạ như lúc này khi thấy Sở Băng trong
tình cảnh này, vội kẽo cái mền lên che lấy thân thể nàng ta
- Nô tỳ đã thuộc về công tử thì tấm thân hèn mọn này cũng là
sở hữu của người, còn gì ngại ngùng. Nhưng nếu công tử muốn
thì nô tỳ sẽ được mặc lại xiêm y, xin công tử... - nàng cúi
mặt, giọng nói nhỏ hẳn đi - xin công tử.. lánh tạm cho nô tỳ
thay xiêm y khác, bộ xiêm y này đâu còn sạch sẽ nữa.
Sỹ Kiệt vội vàng ra khỏi phòng lấy cớ là xuống gọi tên
tiểu nhị làm mấy món điểm tâm, thực ra hắn cũng cảm thấy sự
có mặt của mình thật ngại, cảm giác trong người như có điều
gì đó lâng lâng.
Sỹ Kiệt đưa Sở Băng đi theo, hắn nhằm hướng nam đi tới,
trên đường đi nàng chăm sóc hắn vô cùng cẩn thận, từ những
việc nấu nước thổi cơm đến chuyện tắm rửa thay áo quần Sở
Băng đều làm không chút ngại ngùng. Sỹ kiệt vốn là cô nhi
nên hắn rất cảm động bởi sự chăm sóc nhu thuận của nàng từng
li từng tí, chỉ có thiếu điều chăn gối là nàng ta chưa được
chắn cho phép hầu hạ mà thôi. Hắn cũng kể qua về mình cho
nàng, nhưng chỉ là những chuyện không quan trọng vì hắn
không muốn nhắc tới gánh nặng mà mình đang mang cho nàng.
Trên đường thiên lí tình cảm giữa hai người ngày càng nảy
sinh cho dù trong chuyện yêu đương trai gái, thực ra Thẩm Sỹ
Kiệt vẫn chỉ là một tên ngốc tử. Trong tâm hắn rộn ràng khi
tiếp xúc Sở Băng nhưng bản thân hắn chưa hiểu, đúng hơn ra
là chưa dám hiểu dó là tình yêu trai gái. Còn Sở Băng chỉ
dám gởi gắm lòng mình vào những ánh mắt trộm nhìn ai oán mà
thôi, đêm đêm cả hai vẫn chung giường trong quán trọ nhưng
tuyệt nhiên Sỹ Kiệt không hề đụng chạm đến thân thể nàng hay
làm điều gì thất thố.
Đến đêm hôm thứ mười sáu thì cả hai đã đến ngoại thành
Hoa Châu, Sỹ Kiệt sắp xếp đâu đó, dặn dò tên chủ quán trọ
chăm sóc cho con ngựa quý của chàng cùng với con ngựa của Sở
Băng rồi mới yên tâm về phòng. Hắn sững người khi vừa bước
vào phòng đã thấy Sở Băng. Nàng đứng đó trong chiếc áo ngủ
màu trắng mỏng manh, mái tóc vẫn còn hơi ướt nước, buông dài.
Sỹ Kiệt kinh sợ phát hiện ra nàng đứng đó chờ hắn đã lâu,
hai hàng lệ đang chảy dài còn trên ngực nàng đang tự kề một
thanh tiểu đao sắc nhọn.
(Hết
Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
Phần
4) |