| Con Diễm ăn xong bữa cơm một cách vội
          vã. Nó tỏ vẻ mệt mỏi, buồn ngủ ra mặt cho mọi người nhìn
          thấy.
        Vét nốt một vài hột cơm cuối cùng trong chén, đùa hết vào
          miệng, vùa nhai vào miệng nó vùa
        bước lại tủ lạnh để kiếm nứơc uống. Vân chị Diễm cùng
          đạt, anh rể nàng vẫn thản nhiên ngồi tại bàn ăn tráng
          miệng, Cả hai chẳng buồn
        để ý đến nàng. Chiều nào cũng vậy, sau bủa cơm Diễm dọn dẹp sạch
          sẽ, rủa chén bát xong mới hết trách
        nhiệm.Nó lặng lẽ bỏ lên phòng tắm rửa, học bài, chuẩn bị bài vở cho ngày
          mai, bỏ mặc bà chị ruột với ông anh rể ở lại nhà
        duơì phòng khách xem Tivi, bàn chuyện làm ăn hay giởn hớt
        cười đùa gì mặc kệ. Cha mẹ nàng  mất lâu rồi, tù cái hồi còn chiến
          tranh. Hai chị em Vân, Diễm dắt nhau lên Sài
        Gòn sống nhờ người dì ruột một thời gian dài cho đến ngày theo bà dì di tản sang Mỹ năm 1975
        nhờ ông Dượng là một sĩ quan binh chủng Hải Quân. Năm
        đó Vân vừa tròn 20 tuổi và Diễm vừa được 16
          tuổị.
        Giữa xứ lạ quê người, hai chị em phải chia nhau đi làm
        những việc lặt vặt đủ mọi thứ để kiếm tiền sinh sống qua
          ngàỵ. Bà Dì
        thì đã quen thói " vợ sĩ quan" bao nhiêu năm quạ người
        bà lúc nào cũng trùm kín mít như con chim cú kể cả lúc ở trong
          nhà, Bà thuộc loại
        người " Nắng hỏng ưa, mưa hỏng chịụ Sợ gió, kỵ mù
          suơng". Từ?cái năm 19, 20 tuổi bà may mắn lọt được
        vào đôi mắt "dê" của Dượng Chín, và đuơ.c Dượng
        cuơì hỏi, đem về sống chung khu cư xá sĩ quan, thì Dì càng lúc càng
        đẹp ra, trắng da, dài tóc, học đòi trang điểm, chải chuốc cho ra vẻ một bà Trung Uý
        như người tạ. Từ cái ngày Dượng Chín thăngchúc đại Uý và về làm Trưởng ban 4 Tiếp Liệu thì Dì Chín lên
        chưa thấy rõ. Tiền  bạc vô như nước nhờ nhũng vụ bán xăng
          dầu, nhũng cú áp phe, chạy chọt
        để khỏi bị đưa ra tác chiến của đám thanh niên con nhà giàụ Gia
        đình Dượng Chín ngày một giàu có thêm, thì Dì cũng bỗng nghiễm nhiên trở thành một mệnh phụ phu nhân tân
          thờị. Giờ
        qua đến Mỹ mới thấy hết cái vụng về, dốt nát của
          Dì, không theo kịp với cuộc sống văn minh nơi xú lạ quê
          người, Dì Chín ngày càng mặc cảm với cái quê mùa của
          mình. Dĩ
        vãng vàng son ngày nào bây giờ đã trở thành một nghiệp dĩ theo ám ảnh dì
        Chín trong mọi sinh hoạt của cuộc sống hàng ngàỵ. Từ đó Dì Chín
        đâm ra buồn bục, khó chịu với mọi người trong nhà.
        Ngược lại, hai chị em Vân và Diễm đang trong tuổi mới
          lớn. Cả hai
        đều có nhan sắc lộng lẫỵ. Mỗi ngày hai chị em thúc dậy thật
          sớm, theo ông
        Dượng đi bỏ báo, đến khi xong xuôi về đến nhà thì đã khoảng
        7giờ sáng. Sau khi ăn uống qua loa lót lòng rồi hai chị em
        đến trường. Cuộc sống êm ả kéo dài đâu được hơn 1 năm thì trời
        xui đất khiến, nên một tờ báo bị đóng của.?Số báo
        đi giao hàng ngày càng giảm xuống còn phân nửa. Tiền bạc cũng bắt
        đầu bị thiếu hụt. Tình trạng đó khiến Dượng Chín phải tìm kế hoạch mới
        để cứu nguy cho gia đinh. Con Diễm mỗi ngày phải đến nhà một
        người quen giữ con cho người ta từ lúc 6giờ sáng. Buổi
          chiều, hai vợ chồng
        đi làm về, nó mới được về nhà nghỉ ngơi 1, 2 tiếng
        đồng hồ thì lại phải đến trường ban đêm để học Anh
          Văn. Còn Dì Chín thì rút trong nhà quanh năm suốt
          tháng, chỉ lo cơm
        nước cho mọi người. Việc bỏ báo kiếm cơm thì chỉ còn lai Vân và
        Dượng Chín đảm trách. Tiếng đồng hồ báo thức khiến Vân tỉnh
          giấc, nàng mắt nhắm mắt mở ngồi dậy mở
        cửa phòng bước vào nhà tắm đánh răng súc miệng. Ngày nào
        cũng vậy, cứ 3 giờ sáng, nghe tiếng đồng hồ báo thức là Vân lẹ làng lo làm vệ
          sinh, xong mặc thêm
        đồ ấm rồi theo Dượng Chín đến nhà báọ Vân chải xong lại mái
          tóc,
        vừa mở cửa phòng tắm định bước về phòng thay đồ thì
        đã thấy Dượng Chín đứng sẵn đó tự bao giờ, Từ trong nhà tắm ánh
        đèn sáng rực chiếu xuống tấm thân tràn trề nhựa sống của Vân
        đang lồ lộ trong chiếc áo ngủ mỏng manh khiến Dượng Chín ngẩn
          người. Ông nói một câu cho đỡ ngượng:
 -Cháu chuẩn bị nhanh nhanh để đị.
 Con Vân trả lời ma không dám ngó lên:
 -Dạ con về phòng thay đồ làxong?ạ
 Nói xong nó đi thẳng về phòng khép của lại, Dượng Chín
        bước vào nhà tắm mà đầu óc ông như đang đi theo những
        bước chân của Vân vào phòng nàng thay đồ. Từ ngày hai chị em Vân về sống với vợ chồng
          ông, cả hai
        đứ? như hai cái bóng mờ mà ông chưa bao giờ để mắt
          đến. Hai chị em nói giống như một loại con nhà nghèo được ông nuôi cơm
        để cho ăn học và để sai bảo làm những công việc lặt vặt bếp núc ở trong
          nhà. Hôm nay tình cờ
        ông phát hiện ra nét đẹp của đứa cháu gái 
        vừa tròn  22 tuổị. Ông nhớ tới những đường cong tuyệt mỹ của Vân mà không ngăn nổi
        được chút nước bọt dâng tràn lên trong cuống họng
          mình. Trên
        đường đến tòa báo, Dượng Chín nói chuyện với Vân khác hẳn với mọi
          lần.
        Những từ ngữ Dượng, Vân" được thay thế cho những
        chữ "mày, tao" khó nghe tự lúc nào:
 -Vân, lúc nầy cháu học hành ra sao rồi ? Nói cho Dượng
          mừng.
 -Dạ , nói chung thì cũng được, cháu chỉ ngại tiếng Mỹ mình không bằng
        người ta nên đôi khi cũng bị trở ngại đôi chút.
 -Cháu ráng một thời gian nữa đi rồi Dượng sẽ cố gắng lo cho cháu vào
        Đại Học.
 Vân mừng rỡ nhưng vẫn e dè.
 (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp Phần
        2) |