| Diễm đã no nhưng vẫn còn ngồi lại bàn ăn, nàng giả bộ cắm cúi ăn để lắng
        tai nghe. Đạt như vô tình, nói tiếp với vợ: -Cái thằng Mạnh coi vậy mà hỏng được. Tưởng nó hiền lành. Dè đâu, trong
        sở có con thư ký mới vô làm là nó đớp liền. Tối nào hai đứa nó cũng đưa nhau đi ăn,
        đi nhảy hết.
 Vân thật thà hỏi:
 -Sao anh biết ?
 -Mấy thằng bạn anh thấy. Tụi nó hẹn hò nhau mỗi đêm mà.
 -Hèn chi cả tháng nay mất xác luôn. Hỏng thấy ghé như lúc trước nữa.
 Diễm ngồi đó mà lòng đau như xé. Từ cái hôm Mạnh phá trinh nàng xong là
        biến mất luôn. Lúc đầu, nàng nghĩ là Mạnh còn hối hận, chưa dám đến gặp nàng, Diễm chờ đợi.,
        mong nhớ đến điên người, nhưng vẫn nhất quyết không thèm gọi Mạnh. Diễm có cảm tưởng là ai cũng hiểu sự
        thèm khát, nứng lồn của nàng quá cỡ rồi. Giờ hiểu
        ra thì Mạnh đang đeo đuổi theo hình bóng một cô gái khác. Nàng tức giận
        điên lên được. Cái thứ đàn ông khốn nạn, mất dạy, đeo đuổi, chìu chuộng
        nàng cho đã rồi tuột quần, đút con cặc thúi vào lồn con nhỏ xong rồi trốn mất
        biệt. Phải chi hai đứa làm tình với nhau vài ba tháng, chán chê rồi bỏ đi
        thì cũngđược. Đằng này, hắn chỉ thọc cho lủng cái màng trinh của nàng xong là nó "chẩu" luôn. Chẳng màng gì đến
        chuyện nàng bị vết thương kéo da non, ngứa ngáy tối ngày nứng điên nứng
        khùng cũng vì hắn. Diễm thề sẽ làm bất cứ cái gì, trước là để trả thù Mạnh, sau là
        để... cho lồn đỡ ngứa. Khi Đạt dàn cảnh, mời Minh đến nhà dùng cơm thì Vân có vẻ vui
        ra mặt.
 Đạt nói nhỏ với vợ. Chàng muốn làm mai Minh cho Diễm. Thấy Minh có vẻ lịch sự, ăn nói hoạt bát, thì Vân cũng
        rất vừa lòng. Mà thật ra thì Vân cũng muốn Diễm có nơi có chốn đàng hoàng
        cho nàng yên tâm. Cha mẹ mất sớm, chỉ có hai chị em đùm bọc lẫn nhau. Dù không nói ra, nhưng Vân rất thương Diễm. Lúc nào nàng
        cũng mong cho cô em mình được may mắn và hạnh phúc. Cả tháng nay, từ hôm
        ở bệnh viện về, Vân để ý thấy Diễm thay đổi rất rõ. Diễm
 trở nên ít nói, ít cười. Suốt ngày nàng cứ ở trong phòng như cố tình xa
        lánh mọi người. Vân đâm nghi, nàng thấy hai vú Diễm căng to ra, mông nở
        nang tròn trịa hơn, hay suy tư, thẩn thờ thì Vân biết ngay là con nhỏ này
        đã nếm thử qua cái mùi...cặc lõ rồi. Dù gì thì Vân cũng đã qua cái thời
        kỳ đó. Cái thời kỳ nằm bang càng trên xe cho Dượng Chín cong lưng tha hồ
        nắc,
 xong rồi xé lấy giấy báo chùi...Người nàng cũng nở nang y hệt như
        Diễm bây giờ. Vân biết, nếu không có chồng, chắc có ngày Diễm sẽ chết vì...đứt dây
        nứng...
 Tình cảm giữa Minh và Diễm tiến triển mau chóng theo chiều hướng thuận lợi.
        Minh đang đau khổ vì bị người tình bỏ rơi, và đang cần một người con gái
        thay thế cho đỡ cô đơn thì gặp Diễm. Một người đẹp không thua gì người yêu
        cũ, mà lại có phần trội hơn. Nết na, thùy mị và nhất là được tiếng...đàng hoàng đứng đắn.
        Minh hãnh diện vô cùng. Riêng Diễm thì cũng chẳng say mê gì Minh. Nhưng
        cùng đang bị người tình thọi cho một quả rách màng trinh xong rồi vọt mất.
        Đang cơn ngứa ngáy, không lẽ cứ chơi "dưa leo, cà tím" hoài thì cũng chán. Nay có Minh nhào vô thì cũng đỡ buồn. Thứ nhất là có đồ thiệt chơi. Sau nữa
        là để trả thù người tình bạc bẽo. Diễm tạo thêm điều kiện cho Minh tiến
        tới...
 Thu cẩn thận vào buồng tắm xem xét kỹ một lần nữa trước khi thay đồ để đi
        chơi với Mạnh. Mấy hôm nay, Mạnh cứ rủ rê nàng lên sòng bài Las Vegas chơi
        nhưng Thu cứ khất lại. Chẳng phải là Thu không thích đi hay lo sợ bị Mạnh
        thịt. Nhưng là vì nàng đang ở vào thời kỳ kinh nguyệt. Đi chơi với kép mà..."dựng cờ đỏ" thì còn
        ra cái thể thống gì nữa. Thà là không đi. Ở nhà dù sao cũng đỡ...tức khí.
        Thu mừng rỡ. Chiếc quần lót màu trắng sạch trơn. Như vậy là nếu cần thì
        cũng...cho ăn thua được. Nghe tiếng kèn xe quen thuộc của Mạnh. Thu khoác
        chiếc túi du lịch lên vai, bước ra cửa...  Chiếc BMW mui trần của Mạnh nuốt dần đoạn đường Las Vegas. Mối tình Mạnh
        và Thu đã đến gian đoạn chín mùi rồi. Mạnh biết là mình muốn ăn giờ nào
        là ăn, chẳng có gì trở ngại. Thu đối với Mạnh còn hơn cả một người vợ chìu
        chồng. Nàngvừa thương yêu vừa kính nể Mạnh, thì Mạnh muốn gì mà không được. Nhưng Mạnh không muốn
        vội. Lúc nào Mạnh cũng muốn thi vị hóa cuộc tình. Chàng muốn lần đầu tiên
        hai người cho nhau phải thật là thơ mộng. Mạnh không thích kiểu làm tình
        "phàm phu tục tử" chụp giật, lén lúc. Mạnh biết là nếu
        muốn, thì chàng cũng có thể chơi Thu ngay tại phòng chàng hay
        ở phòng Thu. Nhưng chàng lại muốn để dành nó. Và bây giờ đã đến lúc.
        Mạnh càng nghĩ càng thấy vui trong lòng. Bất giác chàng mĩm cười. Thu nảy
        giờ chăm chú nhìn Mạnh. Nàng ngạc nhiên hỏi: -Anh cười cái gì vậy ? Bộ cười em hả ?
 Mạnh nghĩ thầm. " Đúng, anh cười là vì sắp sửa được đè ngửa em ra mà
        thọc"
 Nhưng chàng lại trả lời:
 -Ơ, anh nghĩ...sau nầy có con có cái với nhau rồi chắc anh phải sắm xe van
        đi chơi mới đủ chứ xe này coi như...hết xài.
 Thu sung sướng đua tay cấu vào lưng Mạnh, môi trề ra nói lẫy:
 -Muốn đông con thì đi kiếm bà khác đi, chớ em sợ lắm. Con đông em lo không
        xuể.
 Mạnh đùa dai:
 -Em đừng lo, chừng nào em lo không xuể thì anh sẽ kiếm thêm vài bà nữa về
        lo phụ em.
 Thu hứ Mạnh một tiếng. Nàng hờn dỗi:
 -Ham lắm.
 Mạnh cười xòa. Chàng lái xe một tay, còn tay kia dang ra kéo Thu vào lòng
        mình. Thu ngã úp trên đùi Mạnh. Nàng cảm thấy mặt mình nóng rực lên khi
        cảm nhận được gò má của mình đang tiếp giáp với khúc gân cứng ngắc, to
        lớn của Mạnh bên trong lớp vải quần.
 Las Vegas vào dịp lễ thật là rộn
        rịp. Dân chơi tứ xứ ồn ạt đem tiền về để
        nộp cho các chủ sòng bài. Người đi kẻ tới, xe cộ ngập
        đường, tạo nên một
        dấu sắc thái đặc biệt chỉ có nơi có sòng bài mà
        thôi. Mạnh lái xe thẳng
        vào Vallet Parking của một sòng bài thuộc loại sang trọng nhất nằm trên đường Las Vegas Blvd. Có tên là MGM Hotel& Casino. Mạnh cũng chẳng
        thích đánh bạc cho lắm. Nhưng lâu lâu thì cùng đi chơi. Mà đã đi chơi thì
        Mạnh thích thoải mái, không tiếc tiền. Xong thủ tục mướn phòng anh chàng
        Bellman sách vali đưa hay người lên phòng để hướng
        dẫn, Mạnh dìu Thu đi theo sau thật là tình tứ, anh chàng Bellman mở cửa
 phòng bước vào, Mạnh liền móc túi ra lấy tờ 5 đô nhét vào tay anh Bellman
        và nói:
 -Thank you.
 Mạnh đưa tay đóng cánh cửa lại, Thu cố làm ra vẻ tự
        nhiên, nhưng chân của
        nàng như muốn khuỵu xuống. Lần đầu tiên theo người yêu vào phòng khách
        sạn,
        mà lại biết chắc là chỉ chốc lát nữa đây thôi, nàng sẽ được nếm mùi của
        cái món mà nàng đã thèm khát từ năm 15,16 tuổi. Thu vừa nôn
        nao, vừa bẽn lẽn, trong lòng hồi hộp khó tả...
 Mạnh bảo Thu đi tắm rửa cho mát. Xong, hai người xuống nhà hàng dùng
        cơm.
        Họ âu yếm nhau hơn cả một cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng
        mật. Buổi cơm
        nhanh chóng trôi qua. Mà buổi cơm nào nơi đây cung trôi qua nhanh chóng
        như vậy. Thiên hạ lên đây để cờ bạc, hoặc đi
        chơi, chứ không ai đi
        Las Vegas ma` để ăn uống bao giờ. Thiên hạ thích ăn tiền hơn là ăn
        uống.
 Mạnh lôi Thu vào sòng bài và đưa tiền cho nàng đánh
        thử. Thu từ chối, nàng nói:
 -Em không thích đánh bài đâu.
 Mạnh đã biết Thu theo chàng là vì yêu chàng, muốn được chàng
        "thọc" cho
        đã mới theo chàng lên đây. Nhưng Mạnh cũng làm bộ
        hỏi:
 -Ơ hay, lên đây mà không đánh bài thì đến để làm gì
        vậy...cô nương.
 -Thu muốn đi với anh lên đây cho biết. Với lại...thấy anh đi một mình cũng
        buồn nên đi cho anh vui. Anh cứ đánh đi, em ngồi coi được
        rồi.
 Nghe Thu nói vậy, Mạnh đề nghị:
 -Vậy thì...anh với em qua kéo máy cho vui
 -Ok. Thu hân hoan trả lời.
 Hai người ngồi máy sát nhau. Tiếng máy kéo rột rẹt nghe thật vui tai, âm
        thanh của những bạc cắc rớt xuống ào ào càng gây thêm sự thích
        thú, hấp dẫn. Thu vui vẻ vô cùng. Thỉnh thoảng hai người lại mừng rỡ khi trúng
        lớn.
        Cả hai ôm nhau, trao nhau những nụ hôn say đắm giữa ánh mắt độ lượng của
        những người chung quanh. Cuộc vui kéo dài gần hai giờ
        sáng. Cả hai đều có vẻ mệt mỏi. Thu đề nghị về phòng
        nghĩ ngơi. Thật ra thì Thu muốn về phòng ngay sau buổi cơm, nhưng chẳng
        lẽ để cho người yêu biết mình "dâm" quá cũng
        kỳ. Nàng cố làm bộ cho ra vẻ:
 -Anh ở lại chơi cho vui. Em mệt quá, để em về phòng ngủ trước
        nha.
 Mạnh cũng chẳng vui sướng gì ở lại một mình. Chàng âu yếm
        nói:
 -Nếu em mệt thì mình cùng về phòng. Anh lái xe cả ngày cũng mệt
        rồi.
 Hai người kiểm lại số tiền trúng, không ngờ cũng được 4,5 trăm
        đồng. Thu
        mừng rỡ nắm tay Mạnh đi đến phòng "Cashier" để đổi lại tiền giấy cho
        nhẹ.
        Nàng đề nghị:
 -May quá, lần đầu vào sòng bài mà lại ăn. Em đề
        nghị...bỏ hết ra ăn mừng.
 Mạnh lẳng lơ nói nhỏ vào tai Thu:
 -Chút nữa lên phòng hai đứa mình ăn mừng nghe.
 Thu hơi ngạc nhiên, nhưng nàng chợt hiểu ra, hai gò má đỏ hây
        hây. Nàng
        cấu vào lưng Mạnh một cái thật đau rồi nói:
 -Anh...ghê lắm đó.
 (Hết Phần 8 ... Xin xem tiếp  Phần 9) |