Cô không nói tiếng nào hết chỉ bỏ
ra ngoài, Hắn hiểu rõ là Cô muốn gì . Và các
bạn trong lớp đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra .
Cô đi trước, Hắn đi sau chỉ để lại tiếng ồn
ào của cả lớp . Vài đứa cười vui vẻ vô
tư, vài đứa tiếc tiếc điều gì đó, vài
đứa ngẩn ngơ khó hiểu, vài đứa hối hận (thằng
Quang và thằng Quân) và có đứa thì buồn tiu
ngĩu (Thy).
Thế là Cô đưa Hắn lên phòng hiệu trưởng để
cho Hắn giải thích cho rõ hành động "vô kỷ
luật" của Hắn. Trong chuyện này Cô thấy ngờ
ngợ điều gì đó mà chưa biết rõ, nhưng linh tính
Cô bảo cho Cô biết là lần này không dễ dãi
với Hắn được, Cô muốn chứng tỏ mối tình
giữa Hắn và Cô là hoàn toàn không có . Sau
khi dẫn Hắn vào và nói rõ cho thầy hiệu trưởng
về chuyện phạm quy của Hắn, Cô trở về lớp.
Còn lại Hắn một mình đối chất với thầy hiệu
trưởng Nguyễn Văn Thanh.
Có lẽ đây là cái lúc hồi hộp và sợ sệt
nhất trong đời của Hắn. Đối diện với thầy,
Hắn cảm thấy mình bé nhỏ như con kiến đứng
trước một con voi. Chưa bao giờ Hắn lại bị bắt
lên văn phòng như thế này . Hắn biết rằng lần
này Hắn cố tình làm trái với nội quy của trường
tuy không nặng nhưng vì đây là nội quy vừa mới
được đích tay thầy hiệu trưởng ban bố hồi
tuần rồi, nghiêm khắc lắm. Hắn biết lần này
chết chắc rồi ! Ai biểu Hắn "ngông cuồng tự
đại" làm chi để bây giờ mang họa vào thân.
Thiệt ngu quá! Trời không biết có nắng chăng
mà Hắn thấy mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu
tuôn ra ướt đẫm cả lưng và hai nách. Cũng
may là áo Hắn mặc là màu đen , nếu không thì
ai cũng thấy hai quầng nổi vòng hai bên nách .
Mắc cỡ chết.
Không biết cuộc đối thoại với thầy hiệu trưởng
gay go đến cở nào . Không biết Hắn phải giải
thích ra sao . Nhưng Hắn đã bị phạt đứng cột cờ
suốt buổi học còn lại . Chỉ xui cho Hắn làm con
vật tế thần, con vật "làm gương" cho cả
đám học sinh sau này không dám làm trái nội
quy mới ra của thầy hiệu trưởng. Cũng đáng
thôi, khi đó thì Hắn mới thấm thía sự trừng
phạt đích đáng, không chỉ bị đứng nắng mà
còn bị Cô giận không biết sẽ có được sự
tha thứ hay không .
Giờ đây Hắn đứng đây, dưới cột cờ trắng,
chỉ có hai cái bóng một ốm dài và một tròn
tròn ngắn, ngẫm nghĩ . "Cũng tốt thôi, đó
lại cái mà mình chả muốn hay sao, dứt bỏ mối
hoài nghi của mọi người về mối tình vụng trộm
của mình và Cô. Vậy thì còn đòi hỏi vì nữa.
Mình đã chả làm một chuyện oai hùng là gánh
luôn trách nhiệm che chở cho sự trong trắng của
Cô hay sao. Nếu mình có bị khổ thì cũng đáng
mà. Thật ra đứng đây thấy cũng oai lắm. Anh
hùng mà!"
Một tiếng . Hai tiếng. Rồi ba tiếng đồng hồ trôi
qua . Hắn chẳng biết phải làm sao để kéo dài
sự chịu đựng, tay chân bỗng nhiên lủng bủng.
Mắt Hắn bắt đầu nổi hoa đom đóm những tia chớp
tắt trắng vàng, đầu Hắn nóng bừng mồ hôi rịn
xuống hai bên màng tang. Hắn biết là cả trăm
cặp mắt từ những ngõ ngách kẻ hở xuyên
qua cửa sổ của những phòng lớp đang chăm chăm
nhìn Hắn , nhìn với ánh mắt tò mò chế giễu.
Hắn bỗng thấy mình chính là một tội đồ thật
thụ . Mặc áo đen đứng dưới cột cờ giống
như một hình ảnh nào đó mà Hắn được biết
qua trong sách giáo khoa chăng. Hắn mường tượng.
Thôi đúng rồi, hình như Hắn đã tưởng tượng
ra được cảnh đó rồi , "Mình đang đứng
ở pháp trường đây mà, người ta đang xử
bắn mình đây mà! Hàng trăm cặp mắt kia như đang
trêu ghẹo mình đó . Nhất là cặp mắt của nhỏ
Thy thật là quỷ quái . Hình như nó đang nhìn mình
kìa . Trời ! Thiệt là xúi quẩy . Năm nay thiệt
là xui, nhớ kỳ rồi mùng một Tết mình có đi
lễ chùa với gia đình ở chùa Vĩnh Nghiêm mà,
mình có xin trời phật cho năm nay được bình an
mọi chuyện đều tốt đẹp mà sao kỳ vậy nè ,
chưa đầy hơn tháng thì có chuyện ngay ..."
"Trời ơi! Sao chóng mặt quá vậy nè . Ráng
lên con ơi! Mình không thể để bị quê được .
Nếu mình xĩu ở đây thì trách ai bây giờ .
Sao Cô không giúp mình vậy cà, phạt mình thì
không sao, nhưng bắt đứng ba tiếng ở đây thiệt
là đáng giận, đáng trách. Chóng mặt quá
..."
Hắn không biết Hắn đứng đó được bao lâu
. Nhưng lúc Hắn mở mắt ra thì Hắn thấy mình mẩy
của Hắn nóng bức vô cùng . Hai mắt Hắn lờ
mờ để nhận ra những người đứng chung quanh.
Hình như là thằng Minh, thằng Quang, thằng Quân và
nhỏ Thy .
- Tỉnh rồi hả, bây ơi nó tỉnh rồi !-thằng Quang
lớn tiếng.
- Nó tỉnh rồi !-thằng Minh nói tiếp lầm bầm
trong miệng.
Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng hãy còn yếu ớt
và thằng Minh đưa tay đỡ lấy đầu Hắn :
- Tụi tao đâu có ngờ Cô lại phạt mày nặng
dữ vậy nè . Biết vậy tụi tao đâu có cá với
mày làm chi. Cũng tội nghiệp mày lắm.
Thằng Quang ra vẻ bên vực:
- Đúng đó. Tới giờ tao cũng không tinh là Cô
lại phạt Hắn nặng như thế. Dẫu sao thì Hắn cũng
có công lao đối với lớp chứ bộ . Nhớ không
lúc trước đó, cái lúc Cô bị bệnh thì ai đây
lo cái vụ chép và giảng bài cho cả lớp
Thy cũng ra vẻ bất bình chen vào:
- Thì là Hoàng chứ ai, phải không. Mà Cô cũng
kỳ thiệt, phạt dữ thế này, nếu là Thy thì có
lẽ Thy xĩu từ sớm hơn rồi.
Hắn trả lời nhưng có vẻ bên vực cho Cô:
- Không phải đâu là thầy hiệu trưởng thôi,
mình biết Cô giáo bất chấp phải đành làm vậy
bởi vì lúc đó mình thấy mặt Cô không lộ vẻ
tức giận.
Thy tiếp tục bát bỏ và bên vực cho Hắn:
- Thì ai cũng vậy, cũng đều có phần. Nếu Cô
không đem Hoàng lên phòng hiệu trưởng thì đâu
có chuyện gì, phải không. Cùng lắm thì bị viết
tờ kiểm điểm thôi.
Thằng Quân bỗng chen vào, giọng nói nó đều đều
ra vẻ một nhà triết lý:
- Thôi đi nói chi nhiều cho mắc công, bỏ qua mấy
cái chuyện lẻ tẻ đó đi, tụi mình là con trai
mà, bị phạt đứng cột cờ thì có gì đâu mà
lạ, tụi này có pha ly nước chanh cho mày uống
nè . Nhỏ Hân em mày hồi nảy đi mua thuốc giải
cảm cho mày rồi . Má mày nói mày bị trúng nắng
thì cũng vừa tội của mày. Bả nói mày học
không lo học đàng hoàng chỉ còn hơn 1 năm nữa
thôi thì là ra trường, ra đời rồi , sao không
ráng. Nhưng tao biết bả chỉ nói vậy thôi nhưng
cũng lo cho mày lắm . Bả nấu cho mày một nồi
cháo cá để giải nhiệt ở dưới bếp kìa.
Thy cười cười rồi nói:
- Nói đi nói lại thì đã chứng minh được
Hoàng và cô giáo không có vấn đề gì khác
lạ, quả thật là lời đồn thì khó tin . Lúc
đầu Thy cũng không tin rồi, tại ông Minh làm
như hay lắm, quả quyết này quả quyết nọ để
rồi mới xảy ra chuyện này.
Thằng Quang ra vẻ lạc quan nói:
- Mày đừng lo Hoàng, bọn tao đã nhờ má mày
viết đơn xin phép cho mày nghĩ bệnh hết tuần
này rồi và Cô cũng đã chấp nhận rồi, ráng
nghĩ hết tuần này đi rồi tụi tao bao mày đi
ăn phở cho mày ngán luôn.
- Ờ ờ ... ! - Hắn trả lời cho qua chuyện như
không màng tới chuyện phở nữa.
Nhỏ Thy bỗng lên tiếng đổi đề tài:
- À, còn hai ngày nữa là lễ Tình nhân, mấy
bồ có ai rãnh không ?
Cả đám im lặng, mỗi đứa một suy nghĩ riêng
tư .
Thấy im lặng, Thy bèn lên tiếng tiếp:
- Không ai lên tiếng có nghĩa là rãnh phải
không ?
Thằng Minh quay sang nhỏ Thy ra vẻ trêu ghẹo nói:
- Chi vậy, định mời Minh làm người tình của
Thy phải không ?
Thy cũng đâu có vừa, mấy câu chọc gái này
nhỏ thọ giáo nhiều rồi:
- Không dám đâu ! Nếu xếp hàng phân loại cao
thấp, Thy nghĩ Minh nằm ở mút chỉ . Thy có mối
rồi, hỏi vậy thôi cũng biết mọi người
không có rồi . Ai nấy cũng im lặng như là
chạm phải cái lòng tự ti lớn tổ bố vậy .
Thằng Quang kên kên lên nói liền:
- Ai nói đó ! Mình có hẹn với con Mai hàng
xóm kìa.
- Còn mình thì thiếu gì . Con Huệ, Kim , Thúy -
Minh nói tiếp theo.
- Ba sạo không hà!- thằng Quân nói .
- Nói chơi thôi, chỉ có con Huệ thôi cũng đủ
xài rồi, còn mày đó Quân mấy năm nay tao
thấy mày coi bộ ế quá rồi đó . Đợi thêm
vài năm nữa coi như quăng mày ra chợ Sida
cũng chẳng con nào thèm .
Thằng Quân ra vẻ hiền triết nữa, thằng này
nếu để lâu ngày chắc thành thói quen triết
lý, nó nói xong thì cưới tít mắt:
- Đời độc thân có gì lạ khổ đâu . Vẫn
sống phây phây hahahá.
Nghe tới đây Hắn cũng ráng chồm dậy nói:
- Thôi thì mày chịu đại cô chủ quán Liên
Tâm đi . Tao thấy cái mòi của chị ta cũng kết
mày lắm!
- Liên Tâm nào ?-thằng Quân làm ra vẻ ngớ
ngẫn.
- Bà đặt sạo kìa mày. Thì chị Liên Tâm ở
bến Bạch Đằng đó - Hắn bệnh mà cũng ráng
nói .
- Người ta có bồ rồi !-Quân nói .
- Mặc kệ! Miễn sao chưa cưới thì mày vẫn còn
cơ hội thấy vẻ mặt của mày chắc là chịu
mòi rồi- thằng Quang chêm vào .
- Thôi đi , không dám đâu, coi chừng bị dao phai
với lại cổ lớn tuổi hơn tao và cũng không
hạp với tao - thằng Quân trả lời .
Tuy thằng Quân nói thế nhưng
nó cũng có vẻ muốn lắm . Cuộc đời của nó
chưa biết tình yêu là gì, nó cũng muốn thử
lắm, nhưng nó thừa biết đó chỉ là một giấc
mơ hảo huyền khi dám mơ tưởng tới cô chủ
quán. Trong vòng một năm qua, nó thấy trong mình
thay đổi lạ thường . Cơ thể rạo rực mỗi khi
nghĩ tới phái nữ . Nhiều đêm nó trằn trọc
để nhớ tới những nữ minh tinh hay mo-đồ
(model) khoe cặp chân dài và cặp ngực trắng
phau ngồn ngộn mỗi khi nó có dịp đọc báo Thời
Trang Phụ Nữ. Những lúc đó nó không còn biết
làm gì hơn là phá đi tự chủ bản thân của
nó tự xử "bầu tâm sự" ở một nơi
bí ẩn nào đó. Có khi nó ôm chiếc gối dùi
vập và ngủ thiếp đi cho tới sáng với những
mộng đẹp còn dang dỡ rơi rớt ở trên gối.
Thy lại trở về với đề tài lúc nảy còn
dang dỡ:
- Còn Hoàng, chắc không có ai đi chơi lễ Tình
nhân rồi phải không ?, bệnh như vầy đi sao nổi.
Hắn định nói là "còn lâu" nhưng nghĩ
lại Cô chắc còn đang giận mình . Vã lại bây
giờ thấy trong mình yếu ớt quá . Đầu nhức bưng
bưng , đến hôm đó biết có còn khỏe không
ở đó mà đi chơi. Nghĩ tới đó Hắn bèn nói
:
- Chắc không đi quá Thy, thấy trong mình yếu xìu
hà ! Với lại đâu có ai đâu mà đi .
- Thiệt Hoàng không có bồ sao, vậy mà Thy đồn
là Hoàng cũng có số đào hoa lắm - Thy cố tình
dò hỏi.
- Bây giờ thì không nhưng trước đó thì đếm
mười ngón tay cũng chưa đủ- thằng Minh nói chêm
vào. Nó thường vậy đó, đợi người ta nói
dứt để "thọc gậy bánh xe".
- Sạo mày !-Hắn chặn lại .
- Thế thì Hoàng ở một mình hôm đó hả !-Thy
nói .
- Đành vậy thôi. Đời con thiêu thân mà!
- Trời không có bồ bộ thế giới sụp đổ sao
mà-Quân nói .
Bỗng giọng con Hân ơi ới ở bên dưới:
- Thuốc tới rồi nè!
Cả bọn nhìn nhau, bỗng Quân cắt ngang sự im lặng
- Đã tối rồi, thôi tụi mình về để cho Hoàng
nghĩ ngơi. Chuyện còn dài mà, có gì ghé tạt
ngang thăm nó, nếu khỏe thì rũ đi nếu không
cho nó nằm nhà .
Cả bốn đứng dậy chào Hắn:
- Bye Hoàng!
- Bye! See you next week!-Hoàng cười gượng rồi nằm
xuống .
Thy ngó lại một lần nữa rồi bước ra ngoài .
Gặp nhỏ Hân đang đi lên.
Xem tiếp phần 36 để xem biết chuyện của Hoàng
và Thy
[email protected]
(Hết
Phần 35 ... Xin xem tiếp
Phần 36)
|