| Liên Tâm vô tình uống vội xuống cổ 
          họng, cũng chẳng nhả ra cho kịp vì tia bắn quá lẹ đi thẳng 
          vào trong, vả lại nếu bây giờ chị nhổ ra thì chẳng khác nào 
          phí đi công lao chịu khó của chị, đã rằng chị chịu hạ mình phục 
          vụ từ A tới Z cho thằng Quân sung sướng thì phải ráng làm 
          luôn cho đặng, chị nhất định phải để thằng Quân được thỏa dạ 
          lên mây chín tầng mây xanh thì mới hài lòng. Chị cũng thừa 
          biết rằng ... đàn ông mà! Ai cũng vậy hết, hễ nhìn thấy chị 
          em phụ nữ ta, hạ mình hạ giọng, không tỏ ra gớm ghiết khi 
          gần gũi chỗ kín của họ, xem cái ?của quí? của họ như hạt 
          trân châu, và nhất là dám nuốt tinh trùng của họ thì họ 
          còn gì hạnh phúc cho bằng, bởi thế dù có nghèn nghẹn ngay 
          cổ họng chị cũng ráng nở nụ cười để cho trọn cuộc chơi tình 
          ái, để xứng với tài nghệ sâu sắc của chị. 
 Mặt trời ló dạng bên hông cửa sổ . Có lẽ tiếng gà gáy 
          văng vẳng đâu đó . Thằng Quân tỉnh dậy mới hay là mình lại 
          trễ giấc thêm một lần nữa. Nó luống cuồng vơ vội lấy áo 
          quần, mặc lẹ, chạy vào nhà tắm xối nước lên đầu, rửa mặt 
          qua loa, vuốt lại mái tóc bờm sờm mới thức dậy, rồi định 
          lẻn trở về.
 Ngoài phòng, Liên Tâm vẫn còn nằm ngủ, mền đã bị thằng 
          Quân tung ra lúc nãy nên tấm thân trần của chị lại được cái 
          cơ hội tắm ánh bình minh trước cặp mắt nai con bước vào chốn 
          bồng lai của thằng Quân.
 Chị nằm nghiêng đó như con bê non mềm mại nằm nhởn nhơ sau khi 
          đã đầy bụng cỏ non, bờ mông nún thịt trắng phau chẻ giữa hai 
          gò thịt nun núc như nàng thiếu phụ tròn trịa mặt trắng như hoa 
          bưởi nghiêng mặt khẻ cười duyên với thằng Quân, tấm lưng 
          trần thon nhỏ thiệt khéo tạc vừa mám với cái eo thon thon 
          hủn xuống nằm chót vót dưới đáy sống lưng và từng nhịp đàn 
          hồi nhấp nhô lên xuống theo hơi thở của chị.
 Thằng Quân nhìn chị trần truồng khêu gợi, rồi nhìn cái đồng 
          hồ đáng ghét cứ thúc dục nó trở về nhà mau, để má rầy, 
          rồi cuối cùng nó dằn lòng không được bước đến sát bên 
          giường để ngắm kỹ một lần nữa một pho tượng khỏa thân hoàn 
          mỹ cho hả dạ trước khi nó ra về, đoạn nó bấm bụng tiếc hùi 
          hụi quay đầu đi, song đâu được vài bước nó xoay người lại 
          rồi thình lình vói tay mò mẫm lên tấm lưng trần khiêu khích 
          của chị . Như có dòng điện nam châm hút hai thái cực nam và 
          nữ lại với nhau, thằng Quân đã sờ vào rồi thì chẳng muốn 
          rút tay về, nó cứ mân mê xoa nựng xem như được chút nào thì 
          hay chút nấy, nhất là khi vuốt ve lên bờ mông trơn láng so 
          với bàn tay hơi sần dày của nó trước khi từ giả ra về, 
          thằng Quân lại không thể cưỡng cầu với lý trí nó nữa, con 
          tim nó thôi thúc dục vọng lại trào dân: đêm qua nó vẫn chưa 
          được làm tình với chị thì nó còn chưa được thỏa mãn trọn vẹn, 
          đâu thử tìm cách nào đó tranh thủ ân ái với chị sao cho thật 
          nhanh chóng, mười phút, mười lăm phút cũng không trễ lắm 
          đâu, cũng còn về kịp, cùng lắm thì nó sẽ phóng xe cho thật 
          nhanh, vả lại đằng nào đã trễ rồi, ?bà già? thế nào cũng 
          chưởi cho một tăng, chết thì chết quyết phải tranh thủ tìm 
          cách làm tình với chị mới được. Nghĩ vậy với bao lý do tự 
          bào chửa, thằng Quân nhẹ nhàng bước trở lại giường, đưa 
          ngực áp sát vào mông Liên Tâm, một cảm giác man mác áp 
          sát vào nơi hạ bộ, thằng Quân hơi xôn xao liền lòn tay qua 
          chạm vào bầu ngực mát rượi dẫu hơi rin rít vì khí hậu ẩm 
          nóng của miền nhiệt đới, cảm giác trong tay là hai cái núm 
          con con cỡ một góc tư hột đậu phộng được thiên nhiên ý nhị 
          đã ban cho phái đẹp hai hạt đỉnh hồng, và ai đó đã khéo léo 
          điểm lên ngọn, nằm cheo ở bên triền đồi, nghiêng theo lực 
          hút của trái đất, thỏng thòng.
 Liên Tâm vẫn còn ngủ như vẫn chưa rõ thực hư cái cảm giác 
          mơn man trong lòng. Thằng Quân thì cứ điềm nhiên lần hai ngón 
          tay dọc theo đường vòng no bụng của bờ ngực để tìm cái núm, 
          nhẹ nhàng nó se hai đầu ngón tay lại, hột đậu phụng nằm nheo 
          nhóc trong hai đầu ngón tay .
 Liên Tâm vẫn còn ngủ nhưng hơi khẻ trở mình, thằng Quân bèn 
          áp sát hạ bộ nó vào mông chị, cảm giác thèm sự giao hợp 
          cứ thúc dục nó liên tu bất giác nó phải nuốt nước miếng 
          xuống cổ họng để giằng co, hơi thở nó trở nên hào hển, song 
          bàn tay nó vẫn không mệt mõi pha pha lên từng thớ thịt mềm 
          mại hơn các nơi khác trên thân người.
 Liên Tâm lại khẻ trở mình, lần này lại cựa đầu thức giấc 
          nhưng mắt vẫn còn nhắm lim dim, nửa mê nửa tỉnh như bị người 
          ta chuốt rượu, thấy cảm khoái trong lòng nhưng vẫn còn chưa 
          biết xúc giác đó đến từ đâu, song theo phản ứng tự nhiên 
          chị cứ lùi mông ép sát vào dương vật thằng Quân như tìm một 
          chỗ nương tựa thích đáng, mà lúc này dương vật thằng Quân đã 
          cứng như trái chuối sống ai đó cố tình nhét trong quần.
 Thằng Quân không chần chờ gì nữa, nó vạch quần xuống ? vạch 
          chứ không tuột hẳn, không biết có phải nó tranh thủ thời 
          gian, làm xong thì kéo vội ? chỉ đưa trái chuối sống còn dính 
          chút mủ chuối ở đầu khấc dúi dúi vào kẻ mông tìm nơi ẩn 
          náu, hai tay thằng Quân bắt đầu hoạt động ráo riết ở phía 
          trước như sợ ai đó giành hết phần ngon không bằng.
 Dường như Liên Tâm đã tỉnh hẳn và biết thằng Quân đang làm 
          gì, thầm mỉm cười trong lòng , song chỉ uốn éo thân người hòa 
          hợp với sự âu yếm của thằng Quân. Thằng Quân càng nóng 
          lòng cứ ép đùi tới sát vào mông chị, cố đưa cái oi bức khó 
          chịu của thằng con trai tràn trề sinh lực tìm chỗ êm ái ướt 
          sũng của người chị gái khát khao sự âu yếm, để chui vào. Chỉ 
          thấy Liên Tâm ưỡn mông tìm thế sao cho tiện lợi, ngay khi đầu 
          khấc đi ngang qua cửa âm đạo, Liên Tâm như người yếu tim bị 
          người ta bất thần hù dọa làm hớp hồn nấc lên một tiếng tim 
          đứng nghẹn, hai tay gòng chặt quàng ra sau níu lấy mông thằng 
          Quân ấn sâu vào như sợ thằng Quân bỗng nhiên đổi ý thì 
          uổng mất cái cảm giác đầu tiên khó tạo, chỉ bàn tay của chị 
          kẹp chặt vào đít, thằng Quân thừa hiểu ý nên còn có nước 
          là nảy mạnh về phía trước cho chị toại nguyện.
 Mỗi cái ưỡn mông tới của thằng Quân như một tia sáng xé tan 
          màn đêm làm chóa lòa cặp mắt của kẻ mù, như sắt đá dao 
          nhọn khoét sâu vào bí đạo u tối chật hẹp của Liên Tâm, và 
          càng đi thì đường càng lầy lội trơn ướt, tiếng rên rỉ ỉ ôi 
          nghe thấy sao động lòng phàm.
 Thằng Quân dùng dằng tới tấp năm bảy cái, làm cái giường 
          phát bực phang ra tiếng kêu kót két. Nhưng nó không ngưng hẳn 
          ở mấy nhịp nhanh đó mà còn nối tiếp với sức lực bình sinh 
          của thằng con trai bẻ gãy sừng trâu, tay ôm chặt lấy eo chị 
          kéo ghì về phía sau, rồi cứ đà mà lao thẳng tới như mũi nhắm 
          ngay chốc hồng tâm mà dùi . Trong giây phút bàng hoàng cực 
          độ Liên Tâm chẳng biết làm gì hơn là phản ứng theo sự tự 
          nhiên, chị giơ cao đùi, mông ưởn ngược ra phía sau cố xòe hai 
          cánh hoa âm hộ mộng nước cho thằng Quân chuỵt mạnh, miệng thì 
          kêu rêu tên thằng Quân trong tắt nghẹn.
 Dẫu là một người từng trải hay có ráng kềm chế hết mình 
          nhưng bất cứ ai trong tình cảnh này cũng khó kéo dài cuộc 
          chơi được. Như con ngựa chứng phi nước kiệu về phía vực thẳm 
          bất vãn hồi, chỉ còn nước lao mình xuống chết tốt, con ngựa 
          hí vang tiếng sau cùng, rồi bất chợt nằm im, tay quàng chặt 
          lấy người Liên Tâm, lúc đó không gian lắng đọng chỉ còn có 
          cảm giác ron rót của tinh trùng bơi bơi ào ào qua cửa khẩu. 
          Một cảm giác nhầy nhụa trơn ớt bao quanh lấy hai mảng thịt đã 
          mềm nhão như ổ bánh mì được cắt đôi kẹp hờ miếng lạp xưỡng 
          đã phồng chín rỏng mở rưới từng đợt xuống ruột bánh mì, một 
          cảm giác êm ru dai dẳng đang ngự trị trên hai thân thể lõa 
          lồ, trai và gái .
 
 Sáng đó thằng Quân lại vắng hai tiết đầu vô cớ, nhưng nó 
          lại chẳng lấy làm lo lắng gì, vì hai tiết Văn và Toán đối 
          với nó quá dễ dàng, vốn đã giỏi Văn từ nhỏ cộng thêm chịu 
          khó đọc nhật báo đều đặn thằng Quân đã tạo cho mình cái 
          vốn liếng văn chương đủ xài cho hết các năm ở trung học. 
          Chưa kể mấy năm trước nó còn đại diện trường đi thi học sinh 
          giỏi bộ môn Văn, cũng ráng leo đến cấp toàn quốc rồi mới 
          rớt. Bạn bè trong lớp nể nang nó lắm, nhất là phục cách 
          làm thơ của nó, tuy chưa đủ trình độ cao siêu để được ghi tạc 
          vào bia đá như ai song cũng làm bao nhiêu anh chàng chôm vài 
          đoạn về viết lưu bút để khoe tài với mấy cô bạn gái. Môn 
          Toán thì nó cũng không tệ, nói chung tích phân, đạo hàm gì 
          nó cũng làm rào rào, tìm Sin lấy đối chia Huyền, Cô-Sin lấy 
          Cạnh kề Huyền chia nhau, tìm Tăng đối trước kề sau, Cô-Tăng 
          kề sau đối trước cũng lào lào như ai, tuy công thức toán học 
          phức tạp hơn không thuộc vanh vách như thằng Minh song cũng 
          không đến nổi nào so với mức trung bình của lớp.
 Thằng Quân canh me đến giờ chơi sau tiết thứ hai thì chuồn vào, 
          tiết thứ ba đụng ngay giờ Anh Văn của cô Kim Anh, nó lại 
          chẳng học bài làm bài gì ráo. Đêm qua nó định bụng tính toán, 
          sau khi trở về từ nhà chị Liên Tâm, nó sẽ ráng dịch luôn 
          bài tập tiếng Anh rồi mới đi ngủ, để mai còn có bài nộp cho 
          cô giáo, nhưng người tính thiệt không bằng trời tính, tình yêu 
          tính, ái ân dục vọng tính, thằng Quân thôi đành cam chịu .
 Những phút đầu tiên của mỗi tiết học là những phút căng 
          thẳng nhất của đời học sinh mà họ thỉnh thoảng gọi là giờ 
          phút chết, giờ giới nghiêm ? vì ai cũng im thin thít ? giờ lên 
          đoạn đầu đài để chờ chết, là giờ trả bài.
 Thằng Quân ngồi bàn kế chót cứ rút đầu như con rùa thụt 
          trong cái vỏ, nó cố tình tránh ánh mắt bao quát chim ưng của 
          cô từ trên bục giảng. Khi cô bước qua trái là bỗng nhiên 
          thằng Quân nghiêng mình theo, len lõi núp sau lưng những tấm 
          lưng xếp so le để tìm một khoảng trống mà đứng từ trên nhìn 
          xuống không thấy được. Mỗi bước chân của cô là tim thằng 
          Quân đánh thình thịch, nó thầm ước cô không gọi nó lên trả 
          bài lần này nếu toại nguyện về nhà nó sẽ cúng hai trứng 
          hột gà.
 Quân!
 Thằng Quân giật thót mình, trứng hột gà trong trí tưởng tượng 
          của nó bỗng vỡ tan, trái tim nó như có cánh bay lên trời .
 Dạ, cô! ? thằng Quân lí nhí ...
 Đời học sinh vui nhỉ, cái đám học trò lúc nào cũng cứ tưởng 
          là qua mặt được thầy cô của họ, thiệt lầm! Thầy cô đã 
          từng trải qua một đời học sinh rồi, những mánh mung cọp bi, 
          quay cóp chắc thầy cô cũng một thời đi qua, hay có lẽ một 
          thời chứng kiến những người bạn học bị thầy cô bắt quả tang 
          gian dối, ít ra thì cũng có vài lần. Nhất là cái màn gọi 
          lên bảng trả bài, đừng tưởng núp núp là như trùm mền chẳng 
          ai thấy được ta nhe, các cô còn thấy rõ ta đang trong mền làm 
          gì và nghĩ gì nữa kìa, vậy mới là thấy cô chứ! Nội nhìn bản 
          mặt nào sợ sệt không thuộc bài, bản mặt nào kên đời ta 
          đây thuộc bài thì biết hết, song đừng tưởng giả bộ là qua 
          cửa khẩu dễ dàng nghe, lỡ mà lộ tẩy một lần thì sau này sẽ 
          mang tiếng luôn và cứ bị kêu lên trả bài hoài, dù có thuộc 
          bài thiệt đi chăng nữa.
 Em, lên trả bài!-cô nói chậm rãi nhưng tiếng nào tiếng nấy 
          như búa bổ xuống đầu thằng Quân, nó chỉ thấy choáng váng, 
          mồ hôi rịn ứt lưng quần, cái cảm giác hồi hộp đó cơ hồ so 
          sánh với cái cảm giác đêm qua gần gũi với Liên Tâm lắm à!
 Thằng Quân yếu xìu đứng dậy, cầm cuốn tập, xách lòng thòng 
          bên đùi ? điệu bộ của kẻ không thuộc bài là vậy đó ? bước 
          chậm chạp về phía bục giảng. Con đường chỉ rộng hơn 1 thước 
          và dài hơn 10 thước mà sao nó thấy minh mông quá, nó thấy 
          như lạc giữa trời sa mạc Sahara hoang dã, chúng bạn nó cứ đưa 
          mắt len lén nhìn nó rồi nhìn cô, nhìn thằng bạn xấu số sắp 
          sửa đứng trên đoạn đầu đài chờ đao phủ xuống đao.
 - Động từ bất quy tắc của ?To Get? là gi ? ? cô nghiêm trang 
          hỏi.
 Thằng Quân mừng rúm, tưởng gì hỏi một câu dễ ờm, nó nhanh 
          nhẹn:
 - Get, Got, Gotten.
 Thằng Quân đứng im hồi hộp, nó biết nó trả lời đúng câu 
          này ...
 - Em hãy đặt một câu ở thì Liên Tiến ...
 Thằng Quân không cần suy nghĩ trả lời:
 - I am going to school .
 - Good! Good! But that was so easy . I am going to give you a harder 
          question.
 Thằng Quân hơi ngớ người, đoan đoán cô nói điều gì đó, nó lo 
          lo ...
 Cô nhìn thằng Quân một lượt rồi hỏi:
 - Could you make a sentence with a word ?wish? with correct grammar, 
          if you could I give ten points ?
 Thằng Quân suy nghĩ mông lung rồi đáp:
 - I wish ... I wish I can be a superman!
 Cả lớp cười thúc thích khi nghe thằng Quân muốn đòi làm Siêu 
          Nhân, thằng Quân hơi quê ... song cô giáo cũng khen nó:
 - Được! Good! That is a good sentence, however, you should have said, 
          ?I wish I could be a superman, or I wish I were a superman?. Tuy 
          nhiên em cũng có học bài cô cho em 10 điểm ...
 Thằng Quân hí hửng ...
 - Nhưng em không là bài tập ở nhà cô trừ em năm điểm ...
 Thằng Quân bí xị, lủi thủi trở về chỗ ngồi . Đi ngang qua Hắn, 
          nó liếc mắt, bậm môi như ra hiệu cho Hắn biết, mẹ kiếp! Năm 
          điểm thôi ... nếu là mày thì mày được 10 điểm rồi, quên làm 
          bài tập thì trừ hai điểm là cùng, trừ chi tới năm điểm lận, 
          đúng là có thành kiến với mình mà!
 Tan học ra về, ai nấy cũng vui vẻ như thường lệ chỉ trừ có 
          thằng Quân vẫn còn ấm ức về con số năm tiết Anh Văn. Bộ 
          bốn tụi nó chụm lại xì xầm điều gì đó, nhỏ Thy xuất hiện 
          thình lình:
 - Ê, nói xấu gì đó mà chùm nhum lại vậy.
 Thằng Minh quay lại thấy con Thy mặt mày hớn hở:
 - À tụi này tính chiều nay lên phi trường chơi bowling.
 - Chơi bô-linh hả, trời ơi, thích vậy! Cho này đi chung với ? 
          Thy hí hửng.
 - Con trai không hà, Thy đi có tiện không ? ? Thằng Quang nói .
 - Bộ Thy chưa từng đi chung hay sao !
 Thằng Minh chêm vào:
 - Không phải đi chơi bô-linh không đâu, tụi này còn có hẹn 
          rước anh họ của Minh từ Mỹ về nữa .
 - Thì có Thy theo rước cũng được vậy ? Thy nói .
 - Nhưng tới khuya anh họ của Minh mới tới, chỉ sợ nhà Thy 
          không cho Thy đi chơi khuya thôi ? thằng Minh nói .
 - Không sao! Thy có xe, chừng nào Thy muốn về thì Thy về, miễn 
          sao trước 11 giờ thôi .
 Bộ bốn thằng nhìn nhau dò xét, như đồng tình qua ánh mắt, Hắn 
          bèn lên tiếng:
 - Vậy hẹn với Thy chiều nay tại nhà Hoàng đi! Thy lái xe tới 
          .
 - Vậy hé! Chiều nay Thy tới đó nghen! Nhớ đó . Thôi Thy đi 
          trước nghe, phải ghé qua chợ mua thịt về cho má , má dặn ...
 Nhỏ Thy đi rồi, bộ bốn thằng lại xào xáo, xì xào chuyện gì 
          đó nghe chắc hấp dẫn lắm nên mặt đứa nào cũng sáng rỡ .
 Thằng Quang nhớ tới lời hứa mấy hôm rồi của thằng Minh, 
          ?chừng nào anh họ tao về dẫn mày đi chơi mút mùa luôn ...?, 
          nó hớn hở ra hồn. Hắn, thằng Quân cũng vui lây, tuy thằng 
          Quân cũng hơi tiếc vì vắng Liên Tâm mấy ngày tới đây, liệu 
          nó diện lý do gì đây để đi chơi vũ trường với anh họ thằng 
          Minh. Hắn thì cũng đã vơi buồn chuyện tình yêu với cô giáo, 
          nhưng không hẳn là đứt lìa, nó chỉ ngấm ngầm chờ ngày bùng 
          nổ mà thôi, rồi khi đó sẽ có thằng thật bi ai . Thằng Minh 
          thì khỏi nói là vui nhất rồi, vừa sắp được anh họ dẫn đi 
          chơi, lại sắp được mớ quần zeans ảnh mang về theo lời hứa 
          trong email, kể cả vài chai xứt nách, một chai nước hoa hiệu 
          Giò nữa ...
 Để xem cuộc vui của bộ bốn này ở vũ trường Sài Gòn ra sao ?
 (Hết Phần 
          51 ... Xin xem tiếp
          Phần 52) |