Gái vẫn còn nhớ mãi đêm đó. Gái bước
theo cậu Hai mà chân đi không đành. Cảnh
vật nhòe đi vì mắt Gái đầy nước mắt. Gái
thương Ba Má Gái, Gái không cất nỗi hình
ảnh của Má Gái lo âu nhìn theo Gái và
cậu Hai lúc dứt tay bà để lên đường. Cậu
Hai không nói một tiếng nào, nắm tay Gái
kéo Gái đi phăng phăng theo cho kịp
người dẫn đường. Gái và cậu Hai leo lên
chiếc xe jeep lính, chiếc xe phóng đi
trong màn đêm lặng lẽ. Chẳng mấy chốc
Gái và cậu Hai lại được chuyển sang một
chiếc xe khác. Ðoạn đường trong đêm lần
này dài hơn, cuối cùng chiếc xe dừng lại
cạnh một bờ sông. Mùi sông rạch quen
thuộc xông lên, Gái không lầm được.
Người dẩn đường dùng đèn ra hiệu, Gái
thấy ánh đèn chớp mở ba lần ở một góc
tối. Người dẫn đường ra hiệu cho Gái và
cậu Hai đi theo. Hai đứa men theo bờ
sông và được lặng lẽ chuyển sang một
chiếc ghe nhỏ. Chiếc ghe êm như ru, tắt
đèn luồn lách trên con sông nhỏ. Người
lái tàu hẳn rất thông thuộc với đoạn
sông rạch này Gái ôm chặt tay cậu Hai
thì thấy cậu Hai vòng tay ôm Gái như
muốn trấn an. Cậu vẩn không nói một
tiếng nào từ nảy giờ. Có lẽ cậu cũng như
Gái, đang tập trung đối diện với những
chuyển biến ghê ghớm của thời cuộc. Gái
thấy cay cay ở mắt. Gái nhắm mắt lại ,
đầu óc trống rỗng. Trong đêm tối chiếc
ghe nhỏ vẫn lặng lẽ lướt trên dòng dông
như một bóng ma.
Gái chợp mắt ngủ quên trên vai cậu Hai
không biết bao lâu. Cho đến lúc cậu Hai
khẻ lay Gái , Gái giật mình mở mắt thì
trong bóng đêm trên sông, Gái lại thấy
bóng đèn chớp tắt. Một lần nửa Gái và
câu Hai được chuyển sang môt con tầu nhỏ,
sau này cậu Hai nói đó là loại giang tốc
đỉnh của lực lượng tuần tiểu đường sông.
Trên tàu đã có nhiều người, đàn bà, đàn
ông, con nít...Có lẽ Gái và cậu Hai là
trạm hẹn cuối cùng vì sau đó Gái thấy
chiếc tàu lướt rất nhanh, không nghỉ.
Gái dõi ánh mằt nhìn thì chỉ thấy vài
ành đèn của ghe đánh cá trên sông. Hai
bên bờ sông hãy còn tối đen. Chiếc giang
tốc đỉnh lao đi vùn vụt.
Lúc trời gần sáng, Gái nhìn đồng hồ cậu
Hai, thì lúc đó là 4 giờ 45 sáng, con
sông bắt đầu mở rông ra, Gái không nhìn
thấy hai bên bờ sông. Càng lúc chân trời
phía trước càng mở rộng. Cậu Hai nắm bàn
tay Gái, bóp nhẹ. Cậu nói nhỏ với Gái:
“-Mình sắp ra biển...”
Thì đúng như cậu Hai nói chẳng mấy chốc
mặt nước càng lúc càng rộng ra, bờ sông
nhạt nhòa ở phía sau. Đến lúc gần sáng
thì chiếc giang tốc đỉnh cập vào hông
một còn tàu sắt lớn, chiếc HQ 336. Toàn
bộ người được chuyển lên con tàu sắt này.
Chiếc giang tốc đỉnh không ngưòi bị bỏ
lại trôi lâp lờ trên mặt biển. Chiếc tàu
sắt khởi động để lại con sóng lớn ở phía
sau. Lúc Gái lên tàu thì Gái thấy xung
quanh, trên bong tàu đầy cả người. Người
dẫn đường lại xuất hiện. Bây giờ Gái mới
nhìn thấy rõ người đó. Anh này còn trẻ
nhưng rất ít nói, gương mặt rắn rõi, sạm
nắng. Anh tiến tới ra hiệu cho Gái và
cậu Hai đi theo anh. Hai đứa len lỏi
giửa hàng người rôi leo lên cao hơn.
Cuối cùng anh dẫn đường đưa Cậu hai và
Gái đến gặp một sĩ quan Hải quân. Người
sĩ quan trong bộ quân phục trắng đã đứng
tuổi. Ông dơ tay bắt tay cậu Hai, vỗ vỗ
vai cậu rồi tự giới thiệu:
“ Gọi chú là chú Tư được rồi. Chú dới ba
cháu là chỗ thân thiết. Cháu bây giờ lớn
bộn rồi...”
Quay lại Gái , ông hỏi:
“- Dợ cháu đây hả...
Cậu Hai vá Gái cùng gật đầu chào Ông Tư.
Ông ngắn gọn :
“- Hai đứa tự nhiên nghỉ ở đây. Ðừng đi
lại lộn xộn. Thức uống, đồ ăn có đủ
trong phòng, cần gì hai cháu cứ tự nhiên...
Rồi ông giải thích thêm:
“Mình đang trực chỉ ra hải phận quốc tế.
Ðệ thất hạm đội Mỹ còn ở đó. Họ sẽ cứu.
Các cháu cứ yên tâm.
Ông ra ngoài. Cửa phòng khép lại, cậu
Hai đứng nhìn ra ngoài từ khung cửa số.
Gái ôm tay cậu nhìn theo. Ngoài kia trời
đã bắt đầu sáng. Con tàu sắt xả hết tốc
lực lướt sóng. Mặt biển xám xanh, Gái
nhìn không thấy đâu là bờ. Chung quanh
chỉ toàn là mặt nước mênh mông. Mênh
mông đến rợn người. Gái xoay lại ở một
huớng khác. Gái cố tìm hình ảnh quen
thuộc của đất đai Gái lớn lên bám rễ,
nhưng vô vọng, Gái không thấy gì ngoài
mặt nước. Gái thấy nghèn nghẹn cổ họng.
Lúc Gái muốn khóc thì vòng tay ôm của
cậu Hai an ủi Gái. Cậu Hai ôm Gái ở đằng
sau. Hơi ấm của cậu thật dễ chịu. Gái
nghe cậu Hai thầm thì bên tai:
“- Em có sợ không ?”
Gái gật đầu:
“ Em lo ...nhiều hơn sợ..
Cậu Hai trấn an Gái:
“Em nhớ Má dặn không, có chuyện gì cứ
cầu nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát...”
Gái dạ. Cậu Hai hỏi:
“Em có muốn nằm nghỉ một lát không?”
Gái lại dạ. Hai đứa nằm đó mà mắt mở
thao láo. Ðược một lát thì cậu Hai vòng
tay ôm Gái. Tay cậu lòn qua làn vải áo,
len dưới cái nịt vú, cả bàn tay cậu chụp
lên vú Gái như tìm một hơi ấm thân thuôc.
Gái thấy hơi ấm từ bàn tay của cậu ấp ủ
đột nhiên thấy yên tâm trở lại. Gái nghĩ
thầm thì ra người ta hay nói vợ chồng
quen hơi...Hai đứa nằm ngủ quên trong
vòng tay ôm, không biết bao lâu lúc Gái
thức dậy thì trời đã sáng tỏ.
Trên đường đi, Gái chứng kiến chiếc tàu
sắt này đã dừng lại nhiều lần để vớt lên
tàu nhiều người khác, họ cũng đang lênh
đênh trên biển cả tìm đường đào thoát,
có điều nhiều người chỉ có con ghe nhỏ
thuộc loại đi sông. Cậu Hai nói Ông Tư
chỉ huy rất kỷ luật. Ðàn ông, lính tráng,
con trai lên tàu đều bị lục soát, vũ khí
bị tưóc bỏ.Thực phẩm nước uống đưọc cung
cấp đầy đủ đến mọi người. Lính của ông
Tư cũng vậy, họ tuân thủ lệnh cấp trên
nghiêm chỉnh, cho nên tình trang an ninh
trên tàu được bảo vệ tối đa.
Gần đến chiều tối thì ông Tư quay lại
gặp câu Hai và Gái, Ông nói:
“ Chú đã liên lạc được tín hiệu của hạm
đội Mỹ. Theo tính toán của chú thì mình
sẻ “rendez-vous” vào khoảng 5 giờ sáng
mai. Chú tổ chức lễ hạ kỳ bây giờ. Hai
cháu xuống bong dưới dới chú.”
*
* *
Ðó là buổi lễ làm thay đổi thật nhiều
suy nghĩ và hiểu biết của Gái về tình
cảm với quê hương . Bởi lẽ Gái chưa từng
chứng kiến cái bi tráng của những người
lính thua trận, giã từ vũ khí, cuốn lại
ngọn cờ trong uất nghẹn.
Lúc Gái xuống chỗ hành lễ thì mọi người
đã hiện diện đông đủ. Nét mệt nhọc, lo
âu hằn trên gương mặt mọi người. Ông Tư
Chỉ Huy nói ngắn gọn trên chiếc loa nhỏ:
“-Thưa anh em, bà con, chúng ta sắp sửa
dược hạm đội Mỷ cứu. Buổi lễ hạ kỳ này
mong toàn thể anh em bà con nghiêm chỉnh
chào lần cuối, giã biệt ngọn cờ của
chúng ta...
Giọng ông Tư nghẹn ngào. Ông đưa cái loa
cho thuộc hạ.
Hai hàng lính hài quân trong quân phục
trắng, súng ống chỉnh tề, trong thế nghỉ
đứng dọc theo bong tàu. Người chỉ huy hô
nghiêm, tiếng hô nghe rợn ngưới vang
trong sóng biển. Ngọn cờ vàng từ trên
đỉnh cao của con tàu đang được chậm chậm
kéo xuống. Thì bài quốc ca được cất lên,
“ Này Công Dân ơi..” Gái thấy mọi người
cùng hòa giọng. Ở trên những gương mặt
sạm nắng, khắc khổ của những người lính,
Gái thấy những dòng nước mắt tuôn chảy.
Những giòng nước mắt cho quê hương bỏ
lại của những người lính đã đỗ máu để
gìn giữ, giờ phài đào vong. Gái cũng ứa
nước mắt, Gái chợt nhận ra tình yêu quê
hương xứ sở đã len lõi từ lâu trong máu
Gái. Những giòng nước mắt Gái chia xẻ
với những người lính đã bảo vệ an ninh
cho Gái, cho cậu Hai học hành mơ mộng
tương lai.
Tiếng gió biển thổi tung ngọn đại kỳ
nghe rõ mồn một khi bài quốc ca chấm
dứt. Người lính kéo cờ nắm lại ngọn
cờ.Hai sĩ quan khác tiến lên, họ chậm
chậm xếp lá cờ lại theo thủ tục, rồi
giao lại cho Ông Tư Chỉ Huy. Ông giơ tay
lên mũ chào kiểu nhà binh. Ông ôm lá cờ
vào nguc rồi xoay lưng bước. Những bước
chân của ông sao Gái thấy cũng như bước
chân của Gái lúc từ giả Ba Má Gái và ông
Tám ra đi. Những bước chân Gái nghĩ nặng
đến ngàn cân. Trong yên lặng của mọi
ngưới. Gió biển vẫn lồng lộng thổi...
(Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem
tiếp Phần
16) |