| Quả đúng như ông Tư Chỉ Huy dự trù, 
										khoảng 5 giờ sáng hôm sau, chiếc tàu của 
										Gái gặp được hạm đội Mỹ. Trong khung 
										trời xám xịt của ngày hôm đó, chiếc tuần 
										dương hạm lừng lững nổi bật trên khung 
										trời, trông thật dễ sợ. Họ bật đèn sáng 
										chóa. Ông Tư sắp xếp cho chuyện chuyển 
										người sang dưới sự chỉ huy của tàu Mỹ. 
										Từng đợt, từng đợt, đàn bà con nít đi 
										trước, phao nổi mang lên người, được 
										chuyển lên hai chiếc ca nô rồi sau đó 
										mới chuyển sang chiếc tàu lớn bên kia. 
										Ðó là lần đầu tiên Gái phải rời tay cậu 
										Hai đi trước. Cậu Hai nói to với Gái : 
 “Ðừng lo, anh sẽ gặp lại em trên đó...”
 
 Khi leo lên bong tàu Gái nhìn thấy những 
										người lính Hài quân Mỹ đứng thành hàng, 
										họ nghiêm chỉnh ra dấu cho những ngưới 
										tỵ nạn đi theo một hướng nhất định. Gái 
										nhìn một ông lính Mỹ , thấy ổng gật đầu 
										chào. Gái chào lại, thầm nghĩ họ rất tử 
										tế và đàng hoàng. Cuối cùng thì Gái đến 
										chổ tạm nghỉ. Căn phòng rất rộng và đầy 
										cả người, những người đồng số phận với 
										Gái. Trong ánh mắt mọi người là sự hoang 
										mang, lo sợ, không biết ngày mai sẽ ra 
										sao. Gái tìm một chỗ ngồi thuận tiện để 
										có thể nhìn thấy cậu Hai khi cậu lên tàu.
 Gái chờ mãi thì cuối cùng cũng thấy cậu 
										Hai lên đến nơi, Gái mừng rỡ chạy ra. 
										Gặp lại cậu, Gái thấy vững tâm hơn. 
										Trong bước đường lưu lạc này Gái chỉ có 
										cậu Hai là người thân duy nhất của Gái...
 
 Sau này Gái mới biết, Gái và cậu Hai và 
										những người cùng được hạm đội Mỹ cứu vớt 
										hôm đó, là những người may mắn. Nhiều 
										người đã mất mạng, vùi thây trong lòng 
										biển trong những ngày đất nước chìm 
										trong cuộc hỗn loạn bi đát nhất của thế 
										cuộc. Và vàì năm sau là cuộc di tản bi 
										tráng của hàng triệu người Việt. Số tử 
										vong trên đường vượt thoát càng tăng 
										cao. Các trại tỵ nạn ở Thái Lan, Mã Lai, 
										Phi Luật Tân được thiết lập để tạm cư 
										cho đợt sóng di tản này. Phận số quê 
										hương Gái và những người tỵ nạn thật thê 
										thảm hơn bao giờ...
 **   *
 Cuộc thế làm Gái mở mắt ra rất nhiều. 
										Gái tiếp xúc với nhiều trạng huống khó 
										khăn của đời sống. Gái chứng kiến nhiều 
										cảnh đời lưu lạc còn khốn khổ hơn Gái và 
										cậu Hai. Ðảo Guaam là nơi tạm trú đầu 
										tiên. Gái và cậu Hai ở đó được hai tháng 
										thì được chuyển sang California. Ở nơi 
										đây hai đứa bắt đầu cho một đời sống mới. 
										Gái làm con chim xa cành, xa tổ, lưu trú 
										ở xứ lạ quê người. Con chim phải uốn 
										lưỡi học tiếng lạ, ngọng nghịu lúc đầu 
										nhưng chẳng mấy chốc thì đã có thể hót 
										líu lo tiếng người. Gái tung tăng như 
										chim khám phá đời sống mới.
 Rồi Gái có con với cậu Hai, thằng con 
										trai của hai đứa giống cậu Hai y đúc, nó 
										tên Nguyễn Hải Hồ, cái tên hai đứa chọn 
										để kỷ niệm những ngày lưu lạc. Hai đứa 
										sống hạnh phúc bên nhau trong cảnh gia 
										đình êm ấm. Cậu Hai vừa đi làm vừa đi 
										học. Gái cũng vậy. Bốn năm sau đó Cậu 
										Hai học xong bốn năm đaị học, nghành kỹ 
										sư điện. Gái chậm hơn nhưng cũng ra 
										trường một năm sau đó, Gái học nghành 
										điện toán. Cuộc đời Gái tưởng có thể yên 
										bình như vậy. Nhưng không ngờ sóng gió 
										một lần nữa phủ lên đời Gái....
 
 Gái nhớ đó là ngày cuối tuần, chiều chủ 
										nhật. Gái đang loay hoay chơi đùa với 
										con trai
 của Gái thì điện thoại reo, tiếng người 
										bên kia đường dây nghe thật hoảng hốt:
 “ Chị Cúc hả...chị .. có ở nhà, chị..
 Gái hơi lo, nhưng nhận ra giọng Thanh, 
										người bạn rất thân của cậu Hai, Gái hỏi:
 “Anh Thanh hả, có chuyện gì xảy ra..?”
 Anh Thanh trả lời:
 “ Chị chờ ở nhà tôi ghé lại ngay, anh 
										Thành bị ngất xỉu trên sân tennis, đã 
										đưa vào cứu cấp...”
 Gái nghe ù ở tai, tim Gái nghẹn lại, 
										chân Gái như nhũn đi. Gái ngồi xuống đó 
										cố giữ bình tĩnh. Tay Gái mân mê lên cái 
										mặt ngọc Phật Bà, Gái cầu nguyện như mọi 
										lần...
 
 Cậu Hai bị nghẽn mạch máu cơ tim khi 
										đang chơi tennis. Cậu qua đời thật đột 
										ngột không một lời báo trước.Khi vào 
										bệnh viện Gái cứ tưởng cậu nằm ngủ, Gái 
										lay cậu rồi Gái khóc. Gái khóc cho một 
										phần người của Gái bị mất mát. Gái khóc 
										cho người Gái thương yêu nhất không còn 
										kề cạnh Gái. Gái khóc cho phận số ngắn 
										ngủi của cậu Hai. Gái khóc cho đứa con 
										trai của Gái và cậu Hai không còn cha 
										chăm sóc. Nước mắt Gái như mưa, Gái thấy 
										lạc lõng cô đơn ở xứ người khi không còn 
										cậu Hai bên cạnh. Mà không phải Gái sang 
										Mỹ là vì có tình yêu của cậu Hai hay sao? 
										Mà không có cậu Hai thì Gái sống ở xứ 
										này để làm gì nhỉ? Gái tự hỏi để rồi 
										thấy mặt đất sụp dưới chân mình....
 **   *
 Hai năm sau đó...Gái không ngờ rồi Gái yêu được lần nữa. 
										Khi nhớ lần Gái yêu lại Gái cứ tưởng Gái 
										nằm mơ. Cái chết của cậu Hai là cái đòn 
										sinh tử của định mệnh oan nghiệt giáng 
										trên đời Gái. Nhiều khi nữa đêm thức 
										giấc Gái vẫn không chịu tin Gái đã xa 
										cậu Hai vĩnh viễn. Gái héo hon trong ánh 
										mắt ái ngại của bạn bè. Cho đến khi Gái 
										gặp một bà cụ già, má của một người bạn 
										của Gái. Bà cụ lặng yên nghe chuyện Gái. 
										Bà để Gái khóc. Rồi bà ôm vai Gái dỗ 
										dành như Má Gái vẫn thường làm mỗi khi 
										Gái buồn. Bà nói với Gái như thế này:
 
 “Con à, mỗi người sinh ra đời với một 
										phận số. Nhiều khi mình không hiểu thấu 
										lẽ huyền vi của Phật trời. Con cứ nhìn 
										xung quanh, sống và chết chỉ cách nhau 
										một hơi thở. Hôm nay bác cháu mình ngồi 
										đây nhưng khoảnh khắc sau nào ai biết 
										được?
 Chồng con mạng số ngắn ngủi nhưng con có 
										nghĩ là chồng con đã sống cuộc sống hết 
										sức hạnh phúc hay không? Cho đến lúc 
										chồng con ra đi bác nghĩ nó đã sống trọn 
										vẹn đời sống của nó, trong tình yêu của 
										con. Con có nghĩ vậy không?...”
 
 Ðột nhiên Gái cảm thấy một an ủi rất lớn 
										từ lời nói của bà cụ. Rằng cậu Hai đã có 
										cái hạnh phúc mà hai đứa trọn vẹn cho 
										nhau cho đến giây phút cuối cùng của đời 
										sống cậu. Rằng tình cảm của cậu Hai vẫn 
										sống trong tim Gái... Gái hỏi bà cụ:
 
 “ Nhưng bác ơi sao con thấy đời con 
										trống vắng, con không có anh Thành bên 
										cạnh con thấy cuộc đời như không còn gì 
										đáng sống...”
 
 Bà cụ mĩm cưới , nụ cười thật hiền hòa, 
										Gái như thấy miệng cười của Phật Bà Quan 
										Thế Âm:
 
 “ Con ơi, nếu Bác giả định như con ở vị 
										trí của chồng con bây giờ, phải chăng 
										con mong chồng con sẽ tiếp tục vui sống, 
										phải chăng con mong ảnh sẽ tiếp tục sống 
										có tình yêu, có hạnh phúc, chớ không héo 
										hon gầy mòn vì sự ra đi của con? Khi yêu 
										mình vong thân vì người mình yêu. Ðó mới 
										chính là tình yêu đích thực. Con không 
										ích kỷ khư khư đòi chồng con phải yêu 
										con trọn đời cho dù con không còn tồn 
										tại trên cỏi đời này phải không? Bác 
										nghĩ chồng con cũng vậy...”
 
 Gái bừng tỉnh. Lời bà cụ thật chí tình 
										mà lý lẽ thâm sâu.
 Bà cụ và Gái sau đó như bạn tâm giao. Bà 
										khuyên Gái tham gia vào những sinh hoạt 
										thiện nguyện, đi lễ chùa cầu nguyện cho 
										vong linh cậu Hai. Bà kéo Gái vào những 
										sinh hoạt thướng nhật giúp Gái quên đi 
										nỗi buồn rầu ám ảnh đời Gái. Gái tích 
										cực hơn trong đời sống của Gái.
 
 Cho đến một bữa chiều thứ bảy ...một 
										buổi chiều khác của định mệnh...
 (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem 
					tiếp Phần 
					17) |