| Từ trong văn phòng của Tuyết buớc ra Khang để 
					ý thấy vài ánh mắt đang nhòm ngó mình như dò hỏi tò mò khiến 
					anh thấy nửa mắc cỡ nửa bực mình . Khang cố tình huýt sáo vu 
					vơ như để làm cho tự nhiên nhưng vưa đi ngang qua đám nhân 
					viên phòng B2 thì anh nghe có tiếng cuời khúc khích như chọc 
					ghẹo mình: 
 "Ủa sao đi...lẹ vậy?"
 "Nhìn ổng kìa! Sao đi...cà nhắc!?"
 
 Tiếng xì xầm làm Khang muốn "độn thổ" cho chóng mà không 
					biết phép . Anh quýnh qúa nên lúc đi không biết rằng khuy 
					quần chưa kéo lên, để lòi cả cái vạt áo ra ngoài hèn gì cả 
					bọn phòng B cuời ngặt nghẽo . Khang lúng túng vừa đi vừa kéo 
					vội cái phẹc lên rồi dông thẳng về phòng mình ngồi thở hổn 
					hển!
 
 Chưa lần nào thấy phiêu lưu như vầy! Khang đã từng nghe 
					tiếng đồn đãi về "tác phong" của dân phòng Bê Nhì (B2) rồi, 
					nhưng hôm nay mới đuợc "kinh nghiệm" qua. Nghĩ lại, Khang 
					thấy mình như vừa bị "hiếp dâm" hay sao ấy! Vừa nôn nao, vừa 
					sờ sợ bị ai biết! Nhưng xét cho cùng Khang thấy mình cũng 
					không đến nỗi thiệt hại gì hết, nguợc lại là khác .
 
 Những ý nghĩ miên man cứ quay quần trong đầu Khang, hết hình 
					ảnh đôi tay thoăn thoắt của Tuyết vọc lên xuống rồi cái màu 
					tim tím hoa cà của cái quần xì líp lúc nãy như chụp lấy cái 
					đầu Khang. Rồi hai mảnh mông trắng ngần như trứng bóc như 
					căng ra truớc mắt mình làm Khang muốn điên đảo tâm hồn!
 
 Móc vội gói 555 ra, tìm nhanh một điếu đưa lên môi châm lửa 
					Khang tìm lại bình tĩnh trong giây lát và xua đuổi những 
					hình ảnh khiêu dâm trong đầu mình đi để còn làm việc.
 
 Điện thoại reng:
 
 "Alo! Khang nghe đây!"
 
 "Có rồi! Để soạn xong thì qua ngay"
 
 "Vâng! Vâng! Okê!"
 
 "Thôi bye"
 
 Khang mang cái cặp táp hồ sơ đi nhanh ra ngoài . Bất chợt 
					nghe ai gọi:
 
 "Anh thám tử ngốc!"
 
 Khang quay lại, thì ra Tuyết đang đứng đằng hành lang. Khang 
					không biết nói sao chỉ hỏi:
 
 Gì thế!?
 
 Tuyết nói:
 
 Anh rảnh không?
 
 Không! Bây giờ cần đi gấp!
 
 Tuyết phụng phịu:
 
 Cứ như gặp tà không bằng! Mới đấy đã muô'n lánh mặt rồi!
 
 Khang không biết nói sao chỉ biết gãi tai. Nhưng rồi cũng 
					nói như bào chữa:
 
 Không phải vậy! Mà mình gấp thật đấy!
 
 Tuyết nói như đùa:
 
 Lúc nãy cũng gấp lắm nhỉ ?? Nhưng anh gấp qúa làm em không 
					kịp đưa cho anh cái này .
 
 Gì thế ??
 
 Tuyết đưa tay ra một cái bao nylon đen hình như đựng cái gì 
					trong đó .
 
 Khang cầm lấy thấy nó không nặng lắm, như dò hỏi bằng ánh 
					mắt Khang nhìn Tuyết và đợi câu giải thích . Tuyết nói:
 
 Một ít đồ mà anh em bên B2 tìm đuợc trong cabin hành lý của 
					cái máy bay đó mà! Anh hãy xem truớc có đóng góp đuợc gì cho 
					việc điều tra hay không nhé! Khang định mở ra xem, nhưng 
					Tuyết đã nói:
 
 "Tối mật"
 
 Như hiểu ý Khang không mở ra mà cầm vậy đi luôn về phòng 
					mình . Đóng của cẩn thận rồi Khang mới lấy kéo cắt cái túi 
					nylon ra thì thấy bên trong có một ít giấy tờ chứng minh và 
					một cái hộ chiếu bị cháy nám đen thui nhưng còn đọc đuơc 
					phần duới "Phạm Quỳnh Huơng". Lục lọi thêm thì phát hiện một 
					quyển sách khổ 2 tấc vuông bìa bị cháy đen, nhưng còn đuợc 
					hơn 85% nguyên vẹn! Khang chẳng biết là quyển sách gì mà sao 
					lại đuợc bỏ trong bọc "Tối Mật" như vậy . Tìm tòi một hồi 
					anh bèn lấy cái hộ chiếu ra xoi xoi ánh đèn rồi tìm hiểu: 
					"Ai là Phạm Quỳnh Huơng?"
 
 Với cái tên và hàng số trên chứng minh Khang sửng sốt đọc 
					một loạt thông tin cá nhân hiện lên màn ảnh vi tính:
 
 Phạm Quỳnh Huơng
 Ngày Sinh: 20/11/1981
 Nới sinh: Đà Lạt
 Nghề nghiệp: Thông dịch viên.
 Nơi làm việc: Bộ ngoại giao
 Quân hàm: trung úy Quân Báo .
 
 Như có gì là lạ khiến Khang muốn biết thêm về nguời này. 
					Khang vội gọi điện sang cho Tuyêt:
 
 Alo! Chị Tuyết có đấy không?
 
 Bên kia trả lời Tuyết vừa đi họp rồi . Khang cúp máy . Suy 
					nghĩ một lát Khang lấy cái túi ra tìm hiểu thêm thì thấy 
					ngoài những cái chứng minh hộ chiếu, một cái hộp son phấn 
					hình trái tim mà phía trong có khác tên Quỳnh Huơng ra thì 
					chỉ có quyển sách đen cháy nám . Khang cầm quyển sách đọc 
					ngoài bìa chỉ thấy chữ bên ngoài không còn rõ nữa, nhưng lật 
					vào trong thì Khang thấy còn khá rõ ràng:
 
 "Tôi tên Phạm Quỳnh Huơng năm nay tôi 21 tuổi và những gì 
					tôi viết sau đây là nhật ký thời gian tôi làm việc tại trụ 
					sở bộ ngoại giao. Tôi viết để ghi lại những vui buồn mà đời 
					tôi đã gặp, đang trải, và sẽ phải làm hầu sau này tôi sẽ 
					dùng vào việc viết một tác phẩm cho riêng mình và cho mọi 
					nguời .
 
 Tôi sinh ra trong gia đình bố tôi là một quân nhân, mẹ tôi 
					làm truởng phòng một cơ quan nhà nuớc . Tôi có hai anh trai 
					và một đứa em gái nhỏ hơn tôi 3 tuổi . Nhà tôi ở Đà Lạt 
					nhưng bố mẹ tôi thuờng ít ở nhà vì công việc đòi hỏi nên họ 
					đi công tác thuờng xuyên, lúc chỗ này lúc chỗ nọ . Anh em 
					chúng tôi sống với nhau, trong nhà có hai nguời làm một đàn 
					ông và một đàn bà .
 
 Năm 15 tuổi tôi có niềm say mê trở thành nghệ sỹ chơi đàn 
					piano. Tôi học nhạc từ nhỏ nhưng bố mẹ tôi chỉ cho rằng tôi 
					thích học vì chẳng biết làm gì trong giờ rảnh rỗi sau buổi 
					học . Tôi say mê và yêu thích âm nhạc, vì thế tôi hay có 
					tính trầm cảm thích mộng mơ một mình . Năm ấy bố tôi đi công 
					tác xa, còn mẹ thì đang hùn hạp với bạn mở công ty riêng nên 
					không ngó ngàng gì đến chúng tôi cả . Em gái tôi năm áy vừa 
					lên lớp Tám tư thục còn hai anh tôi thì một nguời đang ở Đại 
					học, còn anh thứ hai tôi đang ở chuẩn bị thi vào đại học . 
					Năm ấy tôi phát hiện một chuyện lạ:
 
 Tôi thay quần áo thì thấy một ít máu đỏ duới đũng quần . Tôi 
					sợ lắm những tuởng mình có bệnh gì đến nơi. Về sau, khi mẹ 
					về tôi hỏi bà, thì bà bảo:
 
 "Con có kinh rồi! Thế là dậy thì nhé con gái của mẹ"
 
 Năm tôi 16 tuổi, tôi cao 1m63 cơ thể tôi có nhiều thay đổi 
					lạ khiến tôi thấy khó chịu nhất là ngực tôi sao cứ căng lên 
					mãi như vỡ tung ra. Chỗ kín cũng thấy ngứa ngáy vì tôi phát 
					hiện mình có lông nhiều quá. Kinh nguyệt tôi ra đều đặn và 
					tôi quen với nó dần .
 
 Năm đó tôi thi giải Âm Nhạc Tuổi Trẻ Beethoven đuợc hạng 
					nhất . Mẹ tôi vui lắm nhưng bố tôi càu nhàu:
 
 "Xuớng ca vô loài! Học gì không học"
 
 Thế là ông bắt tôi đi hoc ngoại ngữ . Tôi học tiếng Anh và 
					tiếng Nga, nhưng niềm đam mê âm nhạc vẫn không rời bỏ tôi.
 
 Năm 17 tuổi tôi thi vào đại học . Đáng ra tôi sẽ vào truờng 
					Quốc Gia Âm Nhạc để học đàn và nhạc lý thì bố tôi nhất quyết 
					không chịu, ông bảo:
 
 Con phải học ngoại ngữ! Ngành ngoại giao thích hợp con hơn! 
					Nhà mình đâu có chuyện con cái đi đàn cho thiên hạ nghe mà 
					ngửa tay lấy tiền!!
 
 Tôi thi đậu và vào đại học ngành Chính Trị Xã hội và Ngoại 
					Ngữ!, tôi bỏ dần ý nghĩ trở thành nghệ sĩ duơng cầm .
 
 Năm 18 tuổi, tôi biết nói tiếng Anh, Pháp và Nga lưa loát . 
					Bố tôi có nói chỉ cần tôi ra truờng ông sẽ bảo đảm công việc 
					ở Bộ ngoại giao sẽ chào đón tôi.
 
 Mẹ tôi vẫn bận chuyện làm ăn, nhiều khi tôi buồn chẳng có ai 
					nói chuyện, em gái tôi thì nó cũng bận học hành tối ngày vả 
					lại nó tánh tình như bố tôi là thích bay nhảy, mộng lớn là 
					Quyền Lực theo truyền thống con nhà võ . Anh trai lớn tôi 
					lấy vợ rồi đi làm ở Nga cho công ty dầu khí . Còn anh hai 
					tôi đang học ngành Luật, anh thích đọc sách và cũng mê nhạc 
					giống tôi. Anh em chúng tôi thuờng nói chuyện về Pushkin và 
					Balzac, Tolstoi...rồi Mozart, Beethoven, Schubert anh tôi là 
					nguời giỏi biện luận, nói chuyện rất trôi chảy, nhiều khi 
					tôi học ở anh nhiều thứ .
 
 Anh dạy tôi tư tuởng phóng khoáng của Balzac, truờng phái 
					lãng mạn của Beethoven vân vân, tôi kính nể anh rất nhiều . 
					Nhiều khi anh em chúng tôi nói chuyện về chất lãnh mạn rất 
					sôi nổi, say sưa.
 
 Anh bảo:
 
 Làm nguời khổ lắm, không có tự do thà chết còn hơn!
 
 Tôi đáp:
 
 Thế anh có dám chết vì yêu không?
 
 Anh nói hăng say:
 
 Chết vì yêu là dại!! Tình yêu chỉ là con quái vật! Em đừng 
					tìm nó!
 
 Tôi nói: Em chẳng biết quái vật hay gì nhưng chắc nó cũng 
					suớng hơn nhiều thứ trên đời lắm .
 
 Có lần tôi tắm vừa xong đang mặc quần thì tôi thấy như co' 
					ai đang rình ngoài cửa nhìn trộm mình thay đồ . Tôi thắc mắc 
					lắm nhưng rồi thôi không tìm hiểu .
 
 Năm 19 tuổi, một hôm đi học về tôi thấy bố tôi đang ngồi đọc 
					báo, còn mẹ thì nói chuyện điện thoại như cãi vã với ai về 
					cái gì đó .
 
 Tôi chào bố, ông bảo:
 
 Tháng sau cho con vào đó tập sự đấy! Bộ đã đồng ý với bố rồi 
					. Con phải ráng lên nghe!
 
 Nghe vậy tôi cũng thản nhiên, vì tôi biết cái này sớm muộn 
					cũng đến thôi, ở nhà mọi chuyện đều do bố tôi sắp xếp cả!
 
 Tôi lên lầu về phòng mình bắt gặp anh ba tôi. Anh nhìn tôi 
					hơi khác lạ hơn mọi khi tôi không hiểu có gì kỳ kỳ với anh.
 
 Tuần ấy sinh nhật 19 tuổi của tôi.
 
 Nhiều bạn bè đến dự, có cả các bạn trong quân đội của bố tôi 
					đến nữa xe hơi đậu hết cả con đuờng trong khu biệt thự chỗ 
					chúng tôi ở . Mẹ tôi mừng tôi một cái hộp son phấn có khắc 
					hai chữ "Quỳnh Huơng" cho tôi. Bên trong một cái dây chuyền 
					óng ánh bằng vàng rất đẹp! Tôi sung suớng đón nhận mọi tình 
					thuơng.
 
 Tiệc tùng say sưa xong thì đám bạn tôi ra về cả, các bạn bố 
					tôi lại kéo nhau đi chỗ khác say sưa tiếp . Mẹ tôi cũng đi 
					với các bà bạn đánh bài ở nhà một nguời quen. Còn lại mình 
					tôi trong phòng và một đống quà cáp bề bộn trong phòng.
 
 Tôi vào nhà tắm cởi quần áo ra định tắm rửa rồi đi ngủ thì 
					nghe anh tôi gọi:
 
 Huơng ơi! Đâu rồi!??
 
 Tôi ấp úng trả lời:
 
 Em trong này, đang tắm!
 
 Anh tôi lại gần của bên ngoài nói vọng vào:
 
 Happy birthday công chúa! Anh từ Saigòn chạy suốt đêm mới về 
					kịp để cho em cái này!
 
 Tôi đang trong trạng thái không có quần áo gì, ra cũng dở mà 
					đứng yên cũng dở . Tôi bảo anh:
 
 Có gì anh để ngoài ấy lát em ra xem!
 
 Anh nói: Không đuợc đâu, ra ngay kẻo ăn đòn!
 
 Tôi lấy cái khăn tắm quấn vội quanh nguời rôi mở cửa buớc ra 
					bẽn lẽn nhìn anh tôi. Thấy anh đang đứng truớc của guơng mặt 
					rạng rỡ tay cầm một cái hộp nhỏ anh đưa tôi.
 
 Cầm lấy tôi mở ra thì trong đó có một cái bông Quỳnh làm 
					bằng cẩm thạch xanh biếc đuợc trạm trổ tinh vi. Tôi thích 
					lắm cám ơn anh rối rít . Có lẽ vì thích qúa nên tay tôi 
					luống cuống làm sao nên cái khăn quân quanh bụng tôi bị tuột 
					xuống!
 
 Vừa bất ngờ vừa mắc cỡ tôi hối hả cúi xuống định luợm cái 
					khăn lên che lấy thân thể tôi. Bỗng anh tôi nói:
 
 Đẹp như đóa Quỳnh thật! Nhưng không biết có ...thơm không?
 
 Tôi lúng túng khi nghe anh nói, rồi tôi nhìn cái bông quỳnh 
					bằng pha lê đang cầm trên tay, bất chợt tôi hãnh diện khi 
					biết mình đẹp như vậy! Tôi nói nửa đùa nửa thật:
 
 _Dĩ nhiên cái hoa pha lê của anh không có thơm bằng em đâu!
 
 Tôi định kéo khăn lên che nguời lại thì anh tôi buớc lại 
					đoạt lấy cái khăn trong tay tôi rồi vứt ra xa lắc . Tôi sững 
					mắt nhìn anh rồi hỏi:
 
 Anh...??
 
 Im lặng một lát anh nói:
 
 Quỳnh Huơng của anh cho thử mới biết!
 
 Không ngờ câu nói đùa của tôi đã châm ngòi cho một tình 
					huống phức tạp làm tôi bối rối! Tôi nói:
 
 Anh biết làm gì!?
 
 Để yêu!
 
 Sao thế đuợc!??
 
 Tôi chưa nói gì thì anh tôi sáp lại gần ôm lấy eo tôi kéo 
					vào nguời anh. Tôi thở hổn hển vì hồi hộp!! Nhưng tôi thấy 
					yếu đuối truớc sức mạnh táo bạo của anh. Tôi đứng yên trần 
					truồng trong tư thế bị ôm chặt không thoát đuợc .
 
 Anh nhìn tôi chòng chọc, tôi mắc cỡ qúa quay mặt đi chỗ khác 
					. Anh thì thầm bên tai tôi như đủ để tôi nghe thôi:
 
 Cho anh biết cái mùi Quỳnh Huơng này đi!
 
 Bàng hoàng này chưa qua đã đến bàng hoàng khác! Tôi lúng 
					túng không biết nói sao thì anh đã cúi xuống nút bầu vú bên 
					phải của tôi vào miệng . Anh ngậm như đứa bé đang ngậm cái 
					ti ti! Tôi như nghẹt thở truớc việc đó của anh. Miệng anh 
					tham lam di chuyển khắp ngực tôi, rồi lên môi tôi. Anh hôn 
					tôi nhẹ nhàng trên làn môi làm tôi cảm động muốn khóc lên!
 
 Không biết sao tôi chỉ đứng như trời trồng khi anh thụp 
					xuống duới háng tôi. Anh lấy tay phải bế chân trái của tôi 
					gác lên vai anh rồi anh hít hít vào háng tôi.
 
 Tôi nhột qúa bỗng cuời khúc khích lên thích thú . Anh nói 
					như giỡn:
 
 Hoa Quỳnh chưa tắm mà như vầy, tắm rồi thì thế nào !?
 
 Tôi nói: Thì chết hết các con buớm!
 
 Anh nói:
 
 Cho con buớm này chết nhé!
 
 Tôi nói: Anh để em đi tắm rồi tính!
 
 Anh buông tôi ra, nhặt cái khăn lên tôi đi vào phòng tắm mở 
					nuớc ra tắm . Tôi đứng yên cho nuớc chảy xối xả xuống thân 
					hình mềm nhũn của tôi mà bao ý nghĩ chạy trong đầu tôi. Tôi 
					không biết có phải như vậy là tội lỗi không, nhưng tôi thấy 
					hơi thích thích khi đuợc anh tôi xem mình như một đóa Quỳnh 
					đang nở rộ .
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
					
					Phần 3) |