| Đang đọc thì Khang thấy bị mất vài trang 
					trong quyển nhật ký. Không biết có phải do bị cháy mất hay 
					bị xé mất chỉ biết cái chuyện Quỳnh Huơng làm gì kế tiếp thì 
					bị đứt mất một khúc . Khang đang tính lật sang trang sau xem 
					tiếp nói gì thì nghe điện thoại reng reng. Nhấc máy lên bên 
					kia là dọng ông Thắng: 
 Cậu làm gì sao lâu thế ? Tôi đang chờ bên này từ nãy giờ!
 Khang vội bào chữa:
 
 Em đang ngồi duyệt lại bản thảo của chồng hồ sơ mới thu thập 
					bên kia ạ!
 Qua liền đi!
 Dạ xếp!
 
 Khang đóng quyển sách lại rồi bỗng dưng dụ dự có nên mang 
					quyển sách này theo để trình bày hay không? Có lẽ cô gái 
					viết quyển nhật ký này không ngờ rằng những gì cô viết trong 
					đó sau khi cô tử nạn lại có nguời đang đọc . Nhưng có lẽ 
					những bí mật còn nhiều trong quyển sách này có thể liên can 
					đến vụ nổ máy bay chăng? Băn khoăn một lát rồi Khang vội cất 
					quyển sách vào hộc tủ khoá lại kỹ càng rồi mang đống hồ sơ 
					đi gặp ông Thắng .
 
 Chiều hôm ấy từ bộ hình sự về, Khang ghé ngang văn phòng 
					mình mang quyển nhật ký về để đọc nốt . Một sự tò mò khiến 
					Khang mạnh dạn đi tìm Tuyết để hỏi thêm cô ta đã biết gì 
					chưa về quyển nhật ký này? Gọi điện cho Tuyết thì cô ta 
					không ở cơ quan, gọi cầm tay thì không ai nhấc máy! Thất 
					vọng Khang mang quyển nhật ký ra đọc tiếp .
 
 
 ...Năm ấy tôi tròn 20 tuổi . Sau kỳ thi hạch sách tôi đậu đủ 
					điểm để vào làm cho bộ ngoại giao. Bố tôi đã "an bài" chu 
					đáo cho tôi mọi chuyện nên trong cơ quan sự việc khá thoải 
					mái . Ban đầu tôi đuợc giao nhiệm vụ chuyển dịch những thông 
					tin tiếng Pháp có liên quan đến chuyến công du của Tổng 
					Thống Pháp sang Vietnam. Công việc nhàm chán nhưng khá bận 
					rộn vì bên mình muốn tìm hiểu quan điểm chính trị từ phía 
					bên kia trong chuyến công du này .
 
 Hàng ngày tôi làm việc từ sáng đến chiều, tối thì tôi về nhà 
					riêng của tôi tại thành phố nơi tôi thuê một căn hộ nhỏ vừa 
					đủ thoải mái một mình . Tôi có một nguời bạn cùng cơ quan, 
					hai đứa chơi với nhau khá thân mật và tuơng đắc . Ba cô ta 
					là một công chức ngành giáo dục, nghe nói nhà cô ta lo lót 
					rất nhiều tiền mới đủ để cô ta vào làm chức thư ký cho bộ 
					ngoại giao.
 
 Tôi không hiểu tại sao nhiều nguời lại phái tốn tiền bạc để 
					vào đó làm việc như vậy!? Bộ trong này có sung suớng hơn 
					những việc khác hay sao? Nếu tôi không bị bố tôi ép, tôi 
					chẳng cần vào trong đây làm việc đâu. Chẳng thà tôi vào 
					truờng cao đẳng Mỹ Nghệ rồi học nhạc, và chơi đàn piano còn 
					suớng hơn.
 
 
 Ngày 21 tháng 5, nam 19XX
 
 Hôm nay thức dậy tôi nghe tiếng điện thoại cầm tay kêu inh 
					ỏi . Cầm lên nghe, thì ra cô bạn tôi. Cô ta tên Bình Minh (sao 
					đúng lúc vậy):
 Bình Minh đây, dậy chưa?
 
 Trời qủy thần, gọi gì sớm vậy bà!
 
 Ê Huơng! Bồ biết gì không?
 
 Biết gì?
 
 Hôm nay có phái đoàn trung uơng xuống cơ quan bất ngờ đó, 
					nhớ ăn mặc kỹ kỹ nghe!
 
 Sao bà biết có phái đoàn xuống, mà còn bất ngờ thì sao mà 
					biết hay vậy!
 
 Bình Minh thản nhiên đáp:
 
 Hôm qua nghe lén ông truởng phòng nói điện thoại, mình ngồi 
					ở cạnh nên nghe đuợc!
 
 Quỳnh Huơng thắc mắc:
 
 Mà có gì nghiêm trọng không?
 
 Có sao không? Sẽ có việc động trời đó! Nghe tớ đi, nhớ chuẩn 
					bị kỹ vào! Thôi đi nè!
 
 Chào!
 
 Tôi cúp máy rồi đi tắm . Nghe Minh nói, tôi dùng sà bông 
					thật kỹ và kỳ kọ những nơi kín thật chu đáo để cho sạch . 
					Đâu đó xong xuôi, tôi đi hơ và uốn tóc . Hằng ngày tôi thích 
					để tóc xõa ngang vai, nhưng hôm nay tôi búi ngọn lên cao để 
					nguyên cái cổ trắng ngần kiêu hãnh . Duyệt một lúc tôi chọn 
					bộ veston văn phòng màu xám nhạt, và thắt nơ đỏ truớc ngực, 
					chân mang vớ gia nâu và guốc nhọn cao gót . Như thấy chưa đủ, 
					tôi liền tô cho môi đỏ thêm rực rỡ . Nhìn mình trong guơng 
					tôi hài lòng, mỉm cuời rồi sách cặp đi làm .
 
 Trưa hôm ấy có phái đoàn đến thật! Một tốp toàn những ông 
					đứng tuổi, tôi đoán họ là nhóm đại biểu trên trung uơng. Văn 
					phòng chúng tôi ở thành phố, chịu sự điều khiển của Bộ từ 
					ngoài Bắc . Tuy nhiên ở đây có trên duới 100 nhân viên trực 
					thuộc và 20 cán sự viên không chính thức làm việc . Cả cơ 
					quan nháo nhào lên vì có phái đoàn đột xuất đến thăm . Nguời 
					tiếp đón và tháp tùng là ông Bình, truởng ban tư tuởng và 
					văn hóa trực thuộc bộ ngoại giao trong Nam. Có cả xếp của 
					tôi, ông Lâm, chúng tôi hay gọi là Lâm "Sung", vì ông ta mê 
					gái lắm! Nghe nói nhân viên nữ trong này rất nhiều nguời đã 
					bị ông "duyệt xét" qua.
 Chuyện phái đoàn nhốn nháo ngoài tầm điều khiển của tôi. 
					Phận sự của tôi là "tiếp tục làm việc đi", như ông Lâm bảo 
					vậy! Tôi lại bàn ngồi dịch những bản thảo hồ sơ tiếng Nga, 
					và cả tiếng Trung Quốc nữa . Đang làm việc thì tôi nghe điện 
					thoại tôi reng. Tôi nghe thì có lệnh gọi tôi lên văn phòng 
					đại sảnh. Đuợc lệnh tôi đi ngay, vừa ra cửa gặp phải Bình 
					Minh cô ta hỏi tôi đi đâu tôi đáp:
 
 Lên phòng 3 (tức phòng họp nội bộ).
 
 Minh nháy mắt tôi, ráng cẩn thận nhe.
 
 Tôi ừ hử rồi đi ngay. Lên đến nơi tôi ngạc nhiên vì có đủ 8 
					nguời gồm 6 ông thuộc phái đoàn, và hai ông Bình, Lâm đang ở 
					đó . Tôi cúi chào mọi nguời rồi đứng đấy .
 
 Chợt ông Bình lên tiếng:
 
 Tôi xin giới thiệu đây là Phạm Quỳnh Huơng, nhân viên phòng 
					phiên dịch cúa cơ quan đây! Cô bé này tuy còn nhỏ nhưng 
					trình độ ngoại ngữ giỏi lắm! Đậu điểm cao nhất trong kỳ thi 
					tuyển của bộ thực hiện đấy! Cô ta biết bốn ngoại ngữ gồm Nga, 
					Pháp, Anh và Trung Hoa. Nghe nói cô ta đã dịch gần xong 
					quyển Chiến Tranh và Hoà Bình từ Nga sang tiếng mình rồi đấy 
					.
 
 Hơi mắc cỡ tôi đính chính: Em chỉ dịch chơi trong lúc rảnh 
					rang thôi ạ, không có gì là nghiêm túc cả đâu ạ ...
 
 Mọi nguời cuời rồi nhìn tôi chăm băm như khám xét tôi vậy 
					...Tôi thấy kho' chịu truớc muời sáu con mắt cứ nhìn tôi từ 
					chân lên đến đầu . Một lúc trôi qua, ông Lâm lên tiếng:
 
 Huơng này! Anh giới thiệu với em: Đây là "anh" Muời Chung, 
					đại biểu quốc hội . Còn đây là "anh" Tư Hoài, thư ký văn 
					phòng quốc hội . Đây là bác Thành Đạt, trung tá quân khu Ba 
					Đình, trung đoàn truởng trung đoàn phòng vệ thủ đô đó nhe. 
					Cứ giới thiệu đến ông nào, ông ta cũng dùng chữ "ANH" lót 
					vào mặc dầu có ông già hơn cả bố tôi. Lần luợt giới thiệu 
					hết đại khái, họ là nhân vật trong chính quyền trực thuộc 
					trung uơng chỉ định vào Nam lần này để làm một chuyện đặc 
					biệt: đó là tuyển một đội ngũ nhân viên trong bộ ngoại giao 
					rồi trao cho họ một số công tác mà các ông gọi là "Vô cùng 
					hệ trọng" đối với chính phủ .
 
 Tôi ngồi nghe rồi trán tôi chảy mồ hôi. Từng luợt mỗi ông 
					hỏi tôi mọi chuyện về học vắn lẫn chuyện đời tư cá nhân tôi, 
					gia đình tôi. Tôi không thể nói dối đuợc, vì truớc mặt họ là 
					hồ sơ lý lịch của tôi đang nằm trên bàn, như một con bệnh 
					nằm trên bàn mổ để bác sĩ khám xét vậy!
 
 Khó khăn lắm cũng trôi qua. Họ quyết định cho tôi vào "đội" 
					công tác bí mật có tên là Phong Thần . Cái tên Phong Thần 
					nghe sao rợn qúa, tôi nổi gia gà . Vì trách nhiệm tôi nhận 
					công tác này một cách thận trọng .
 Vài hôm sau tôi có lệnh lên một khách sạn 4 sao trong thành 
					phố để gặp mật một giao tiếp viên. Tôi không còn làm việc ở 
					cơ quan nữa để công tác . Tôi có nói với bố mẹ tôi về chuyện 
					này, mẹ tôi thì chẳng biết gì cả riêng bố tôi cho rằng đây 
					là cơ hội tốt để tôi lên cao trong nghề nghiệp!
 
 Tôi lên phòng 408A theo như huớng dẫn trong lá thư đã gửi 
					cho tôi. Tôi đứng gõ cửa, một cái, hai cái, ba cái! Một lát 
					có một nguời đi ra mở cửa, tôi nhìn anh ta vẻ mặt lạnh lùng, 
					râu mép rậm và tóc rất dầy, nguời cao to. Anh nhìn tôi:
 
 Cô đúng giờ quá nhỉ! Vào đi.
 
 Tôi đi vào trong. Bên trong phòng là một không gian sang 
					trọng đầy đủ tiện nghi, ánh đèn vừa đủ sáng, ấm cúng . Tôi 
					thấy trong đó còn có vài nguời đàn ông khác, và một cô gái 
					cũng khá trẻ đẹp đang ngồi ở bàn gần cái Bar. Họ đứng dậy 
					chào tôi, anh dẫn tôi giới thiệu:
 
 Xin tự giới thiệu tôi là Quân, phó đội truởng công tác kỳ 
					này, ngòai ra tôi có hàm đại úy quân báo . Tôi chịu trách 
					nhiệm giao liên mọi thành viên trong đội với công việc cần 
					thiết . Còn đây là chị Hà, anh Vinh, và anh Tâm. Họ là 
					chuyên viên các môn như tâm lý, thông tin học và tình báo . 
					Hôm nay chúng ta gặp ở đây là để chuân bị cho Huơng quen 
					biết với vài nhiệm vụ cần thiết truớc khi lãnh công tác 
					trong đội Phong Thần .
 Hôm đó tôi ngồi nghe họ nói về việc học làm quen với môi 
					truờng mới lạ, phức tạp và đa dạng trong thế giới ngành mật 
					vụ tình báo . Tôi ghi chép rồi ráng lãnh hội học hỏi nơi họ 
					. Chị Hà như là chuyên viên tâm lý nên chị nói cho tôi nhiều 
					điều bổ ích lắm .
 
 
 Ba ngày sau, tôi lại lên một khách sạn khác để gặp anh Quân. 
					Đến nơi tôi thấy có anh Quân, chị Hà nhưng không có ai khác 
					. Chị Hà mời tôi uống nuớc cam vắt trong khi anh Quân ra 
					ngoài nói điện thoại .
 Một lát thì anh Quân vào, anh ta bảo tôi đứng dậy . Tôi làm 
					theo, anh ta bảo tôi cởi bỏ hết quần áo ra. Như không ngờ, 
					tôi ngơ ngác nhìn chị Hà như dò hỏi. Chị Hà nói:
 
 Em cần phải quen với cái việc "cởi đồ" truớc mặt nguời khác 
					phái đi nhé, vì nó cần thiết lắm đấy . Tôi nghe chị nói thì 
					tôi liên tuởng đến việc tôi bị rơi cái khăn tắm truớc mặt 
					anh ba tôi. Tôi mắc cỡ, nhưng rồi tôi bình tĩnh lại nhìn anh 
					Quân mà tôi tuởng tuợng ra đó là anh tôi hôm nào nhìn tôi 
					trong buồng tắm đi ra.
 
 Tôi nhẹ nhàng cởi khuy áo, rồi cởi bỏ áo nịt vú ra. Anh Quân 
					vẫn đứng nhìn tôi một cách "lạnh lùng", tôi run run đưa tay 
					tuột cái quần vải khakis của tôi xuống . Còn lại mảnh quần 
					xì líp, tôi luống cuống cúi xuống rồi cởi ra nốt . Tôi đứng 
					hoàn toàn trần truồng truớc mắt anh Quân và chị Hà, tôi hơi 
					nguợng vì ở đây có tới hai nguời khác đang nhìn tôi thế này!
 
 Chị Hà tiến lại gần tôi sờ mó tôi khiến tôi thấy nhột nhạt 
					rùng mình! Chị chép miệng:
 
 Tiêu chuẩn nguời mẫu đấy chứ! Có điều còn kém tự nhiên, 
					không có dáng thanh lịch của một Vệ Nữ!
 
 Nghe chị nói tôi muối mắng thầm trong bụng: Bà có ngon bà 
					cởi đồ cho nguời khác ngắm đi rồi nói!
 
 Như hiểu tôi nghĩ gì chị Hà lên tiếng:
 
 Em đừng nghĩ việc cởi đồ cho đàn ông ngắm là một sự nhục nhã! 
					Hãy hãnh diện với những gì mình có và hãy tự tin vào bản 
					thân thì mình sẽ có năm muơi phẫn trăm tự nhiên ngay!
 
 Anh Quân đang đứng bỗng lên tiếng:
 
 Em có quan hệ tình dục bao giờ chưa?
 
 Sao lại hỏi quái ác thế ? Tôi không biết đáp sao, tần ngần 
					hồi lâu. Chị Hà nói hộ:
 
 Đừng ngại, em phải vuợt qua cảm giác mặc cảm xấu xa! Ở đây 
					chúng ta chỉ có một mục đích: đó là huấn luyện em thành 
					nguời mới cho công tác!
 
 Tôi nói:
 
 Em có rồi!
 
 Anh Quân hỏi em có mấy lần!?
 
 Tôi nói nho nhỏ:
 
 Dạ, ba bốn lần rồi!
 
 Bạn trai hay sao?
 
 Tôi ầm ừ cho qua. Nhưng anh Quân lại hỏi tiếp:
 
 Em mất trinh lúc bao nhiêu tuổi!?
 
 Muời chín ạ!
 
 Như vậy cũng hơi muộn! Nhưng anh biết nhà là gia đình có 
					hạng nên chuyện này dễ hiểu .
 
 Tôi toát mồ hôi ra khắp lưng. Chị Hà hỏi:
 
 Em biết đàn ông lúc muời chín tuổi, vậy có phải nguời tình 
					đầu tiên của em không?
 
 Tôi nói run run: Dạ Không ạ!
 
 Vậy nguời đó có liên hệ ra sao với em? Anh Quân hỏi dồn .
 Nhưng tại sao anh chị hỏi kỹ thế!?
 
 Vì phải xác định rằng em sẽ không bị nguời đó ảnn huởng đến 
					sau này lúc công tác! Vì nếu anh ta là nguời tình hứa hẹn 
					của em, sau này em sẽ phải hy sinh mối tình này và anh ta sẽ 
					bị tổn thuơng. Nên truớc khi em đi thêm sâu vào công tác, 
					chúng tôi phải thẩm định em có quan hệ thế nào trong xã hội 
					cũng như tình cảm, vậy thôi!
 
 Tôi ấp úng: Em không biết nói sao, nhưng nguời làm em đau 
					khổ đầu tiên lại là nguời ...anh của em!
 
 Chị Hà: Ồ lên một tiếng. Có thật không?
 
 Không biết nói sao, tôi chỉ muốn khóc lên . Tôi muốn mặc 
					quần vào rồi chạy biến cho khỏi chỗ này!
 
 Anh Quân nói:
 
 Hai nguời quan hệ mấy lần ?
 
 Dạ hai lần thôi. Còn những lần sau là nguời khác, nguời đó 
					là ông Lâm truởng phòng đấy!
 
 Tôi nấc lên khóc. Chị Hà trấn an: "Không sao! Em cho biết sẽ 
					làm em thấy dễ chịu đi!"
 
 Anh Quân nói: Chúng tôi không phán xét hành động của em, chỉ 
					biết như thế có nghĩ là em cũng đã biết tình dục rồi!
 
 Tôi gật đầu xấu hổ . Chị Hà nói thế bản lãnh của em làm cho 
					đàn ông ra đuợc bao nhanh?
 
 Thật khốn nạn! Tôi có phải con điếm đâu sao lại có "bản lãnh" 
					cho đàn ông ra nhanh bao nhiêu?
 
 Chị Hà hỏi: Thế lúc đầu em quan hệ với nguời anh bao lâu thì 
					anh ta ra?
 Không chịu nổi nữa, tôi ngồi thụp xuống sàn nhà lấy tay che 
					đậy lại phần nào thân thể của tôi. Chị Hà nói: Đừng mắc cỡ, 
					hãy nghĩ đây là công việc "tôi hệ trọng" của em!
 
 Tôi nói: Chúng em chỉ qua loa một buổi ngắn, em không nhớ!
 Anh Quân hỏi: Thế anh ta có làm lâu không?
 
 Không lâu lắm, nhưng cũng đủ làm cho em ra nuớc . Tôi nói 
					như kể tiếp: Anh ấy cho em nằm trên nguời anh ấy rồi chúng 
					em tập thử cách làm tình! Lần ra đầu tiên anh ấy bắn trên 
					bụng em. Lần sau thì anh ấy có làm khoảng năm phút thì ra.
 
 Thế còn lần sau? Chị Hà hỏi tôi.
 
 Lần với ông Lâm sao?
 
 Chị Hà gật đầu .
 
 Ông Lâm chơi gái có hạng, em chỉ biết ông cùng với em quan 
					hệ ở khách sạn lúc em mới vào làm không lâu. Ông ta chơi 
					giói lắm, nhưng em nghĩ cũng khoảng muời, muời lăm phút gì 
					đó thì ông ta gục trên bụng em.
 
 Thế cũng giỏi đấy! Anh Quân cuời một cái làm tôi thoả mãn 
					sung suớng, vì chưa bao giờ tôi thấy anh ta cuời từ lúc gặp 
					tới giờ!
 Bây giờ em phải lên giuờng với tôi!
 
 Vừa nói anh Quân vừa đi lại ẵm tôi lên, vẫn trần truồng 
					không mảnh vải anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giuờng . Tôi hồi 
					hộp khi thấy anh ta cởi đồ ra. Thật hùng vĩ làm sao, nhình 
					anh trong dáng bộ cao to rắn chắc toàn thân của anh toát ra 
					một sức mạnh dữ dội làm tôi rung động khủng khiếp . Trên 
					ngực anh có một hình xâm con cho sói nhe răng.
 Anh thoát y hoàn toàn, cái duơng vật dài và to nhưng đang 
					ngủ gục hay sao ấy, nó chúi xuống như buồn rầu . Anh tiến 
					lại gần tôi, đưa tay chỉ con cu nói:
 
 Em phải làm sao trong một phút nó phải đứng dậy thì coi như 
					em đủ tiêu chuẩn!
 
 Tôi không ngần ngại nữa, chồm dậy tôi đưa tay nắm lấy con cu 
					của anh bỏ vào miệng nút nút . Cái này tôi đã thử qua với 
					anh ba tôi rồi, hồi đó tôi cũng bú cặc cho anh trong phòng 
					tắm, anh đã bắn tinh vào họng tôi như chối chết!
 
 Con cu nằm gọn trong mồm tôi, anh Quân khẽ gầm gừ như con 
					chó dữ! Tôi tăng vận tốc lên dùng môi và luỡi liếm xung 
					quanh quy đầu rồi lại nút vào miệng! Tôi nghe có mùi vị nồng 
					nồng toát ra.
 
 Anh Quân bảo: Đuợc rồi đấy! Một phút rồi lấy ra nào!
 
 Đẩy đầu tôi ra, con cặc của anh thoát ra khỏi mồm tôi đứng 
					lên hùng dũng như một tráng sĩ hiên ngang. Tôi cuời nụ thích 
					thú còn chị Hà thì nói:
 
 Thổi kèn hay thế ??
 
 Tôi đùa: Em biết nhạc lý mà!
 
 Anh Quân đẩy tôi nằm ngủa ra, banh hai chân tôi rộng hai bên 
					rồi anh tiến gần vào đẩy nguyên con cu vào giữa mình tôi. 
					Tôi nhón nguời lên đón nhận nguyên cái khúc đó vào nguời . 
					Anh thúc một cái thật mạnh làm tôi phát "Hự" lên một tiếng 
					to rồi tôi nhắm mắt lại mặc cho anh chơi tôi tàn khốc!
 
 Chưa bao giờ tôi thấy suớng như thế! Anh qủa là một nguời 
					đàn ông mạnnh khỏe . Chim tôi bắt đầu thóat nuớc lênh láng 
					hai bên đùi, anh vẫn húc như "bò húc" vào háng tôi nghe "bành 
					bạch!!" rung cả cái giuờng .
 
 Đuợc khỏang muời lăm phút, anh lật tôi nằm sấp lại nói như 
					ra lệnh:
 Banh mông ra đi!
 
 Tôi ngoan ngoãn vâng lời, đưa hai tay ra sau banh rộng mông 
					mình ra. Một cảm giác chật chội chèn vào giữa háng tôi, anh 
					đút từ từ vào lồn tôi từ phía sau rồi nhấn cả thân hình anh 
					lên lưng tôi.
 
 Nằm sấp như thế tôi thấy khó thở vô cùng vì phải chịu cả 
					thân hình to lớn của anh đè xuống phía sau . Mông tôi bị anh 
					phập vào nghe phồm phộp! Tôi rên lên càng lúc càng to. Không 
					biết đã lâu chưa sao anh vẫn chơi lâu thế! Tôi nghĩ bụng 
					phải cho hắn gục mới đuợc!
 
 Thế là tôi hóp bụng lại khẽ vận vẹo cái lưng rồi chổng mông 
					cao lên như bò, cơ bắp âm hộ tôi thắt mạnh từng hồi như vắt 
					nuớc! Tôi thấy anh Quân đút vào kéo ra yếu dần, tôi đoán 
					chắc sắp thành công.
 
 Thật vậy chưa đầy ba chục cái anh đã phụt một đợt khí nóng 
					hổi vào nguời tôi. Anh đè tôi nằm xuống tay banh toạc mông 
					đít tôi ra để trút tinh khí của anh vào đấy. Anh ra xối xả 
					trong lồn, tôi đón nhận tất cả không chối từ. Anh thở một 
					cái rồi rút cặc ra khỏi nguời tôi. Anh bảo:
 Khá lắm!
 (Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
					
					Phần 4: Hành Động Siêu Cấp) Chuyện còn dài. Hy vọng sẽ là nguồn thư giãn cho các bạn. |