| Ngồi gõ tài liệu cho trưởng phòng, bỗng từ 
                  đâu Thảo bay vào rồi la tóang lên rằng 
 - Ê! Lính mới tới rồi mày
 
 - Ai ?
 
 - Thì lính mới, tao nhớ mày rất thích thú lắm mà
 
 - Đánh cái văn bản này tao hết hứng rồi
 
 - Dẹp đó đi, cả văn bản lát cũng xong mà, còn giây phút gặp 
                  đầu tiên thì ngàn lần mới có dịp .
 
 Thế rồi Thảo lôi Hồng ra ngoài mặc cô giãy giụa .. Thiệt là 
                  hết ý kiến với con này luôn! Thảo và Hồng ra ngoài đã thấy mọi 
                  người bu quanh trưởng phòng . Để ý kĩ thì thấy có dáng ai đó 
                  đứng cạnh, vẻ mặt nghiêm cũng có thể, mà hồi hộp thì cũng đúng 
                  . Nói chung là Hồng không quan tâm cho lắm . Cô chỉ biết là 
                  trưởng phòng mà xong việc giới thiệu này thế nào cũng gõ của 
                  phòng cô mà hỏi văn bản . Mà giờ đứng coi thế này thì lấy đâu 
                  cô trả lời hả trời ?? Với lại 6 trang chứ ít ỏi gì hả ? Con 
                  Thảo này đúng là hết chuyện lại đi ...
 
 - Đây là anh chương từ tỉnh chuyển vào . Giọng trưởng phòng 
                  vẫn đều đều không thấp cũng không cao .. Anh sẽ làm trưởng 
                  phòng điều hành khu vực này, còn tôi sẽ chuyển qua ngành khác 
                  ..
 
 - Như vậy trưởng phòng đi thiệt sao ?
 
 Hồng và Thảo tròn mắt khi nghe tin ấy, ở gần trưởng phòng nhất 
                  mà hai cô lại không biết về điều ấy . Hồng mấp máy môi
 
 - Chị đi thiệt sao ? Chị đi đâu đặng tụi em tới thăm
 
 - Đi về làm tròn phận sự vợ trong gia đình chứ sao
 
 - Trời, chị lấy chồng hả ?
 
 - Ai vậy chị ?
 
 - Nói chung là mọi người sẽ biết mặt anh ấy sớm thôi, ngay 
                  trong ngày cui của tôi . Được chưa ?
 
 - Chị nhớ nhé!
 
 Hồng rưng rưng nứơc mắt khi nghĩ đến cảnh xa người đã từng dìu 
                  dắt mình trong công ty này . Ngừơi con gái trong cương vị 
                  trưởng phòng của công ty vẫn tiếp tục giọng trầm lắng của mình
 
 - Nhưng công việc thì vẫn tiếp tục điều hành bởi anh Chương, 
                  tên thật là Nguyễn Văn Chương . Anh rất hiền nên yêu cầu các 
                  cô hãy còn chưa có bạn trai hay vì tức giận người yêu của mình 
                  mà "hành hạ" . Mong các bạn nể tình tôi mà đừng làm tội tình 
                  người mới .
 
 Hồng vội nhanh nhảu đối đáp
 
 - Chị yên tâm, có em "chăm sóc" cho ảnh . Em đảm bảo mốt chị 
                  về thăm thể nào chị cũng phải khen em mát tay quá đấy
 
 Nghe Hồng nói vậy, chị trưởng phòng và mọi người cười . Còn 
                  riêng người mới tức là người sẽ thay cái chức đang sắp bị bỏ 
                  trống khẽ cười để lộ ra cái răng khểnh với đôi mắt khẽ nheo 
                  lại . Thảo húyt tay Hồng nói nhỏ
 
 - Trời! Tao bị trúng tiếng sét ái tình rồi mày . Dễ thương cực!
 
 - Cái gì ? Mày có bồ rồi mà còn đeo thêm nữa là sao
 
 - Kệ! Tao khen thì cứ khen . Mày coi hắn có cái răng khểnh 
                  chết người kìa
 
 - Tao chẳng thấy cái gì đẹp cả, mũi thì thấp lè tè, mắt thì cứ 
                  híp híp lại y như ..
 
 - Được rồi, tao biết mày sắp nói con gì rồi ..Im cho tao nhờ
 
 Người con trai mới vào đâu có biết rằng mình đã có một người 
                  để ý nhưng không phải thương mà để phê bình . Anh không biết 
                  sau này dài dài tùy theo thời gian anh sẽ ở, phải đối đầu thế 
                  nào với sự đối chọi từ Hồng . Mới gặp mặt nhưng Hồng đã không 
                  có chút ấn tượng về chàng trai mới tới đã làm xao động trái 
                  tim các cô hãy còn dính bụi trần trong công ty, tất nhiên là 
                  cô chưa tính đến con bạn mình, nó thì giờ đang ở lưng chừng . 
                  Đáng lẽ lên được thiên đàng rồi nhưng cũng tại răng khểnh làm 
                  nó vướng mắc lại .
 
 Ngừơi mới tên Chương lần này cất tiếng
 
 - Tôi mới vào, nếu có gì sai sót xin mấy chị giúp đỡ cho . 
                  Mong rằng chúng ta hợp tác lâu dài .
 
 - Anh bao nhiêu tuổi mà kêu tụi này là chị, bộ muốn cho tụi 
                  này ế hết hay sao? Chanh chua, Hồng hỏi lại
 
 - 26 tuổi thưa cô . Xưng hô được chưa thưa cô ? cô .. Chữ "cô" 
                  đựơc kéo dài ra khiến mọi người cười rộ lên làm Hồng đỏ mặt . 
                  Người cô lúc này có cái gì đó tức không thể tả .
 
 - Hồng đó em, phó trưởng phòng đó . Có tiếng siêng năng, tháo 
                  vát rất đựơc việc .
 
 - Em nghe nói hồng là loài hoa rất đẹp nhưng cũng rất dễ làm 
                  người phải đau vì bị gai đâm . Thực ra thì em chưa cầm hoa đó 
                  tặng ai nhưng kinh nghiệm hôm nay đã dạy em một bài học .
 
 "Hắn đang mỉa mai mình .. " Hồng tức lên, đạp sang chân Thảo 
                  làm cô phải quay sang hỏi
 
 - Mày làm gì vậy ? Mày ghét tao thì cứ nói ghét tao chứ đừng 
                  có hành hạ bàn chân nhỏ bé của tao
 
 - Tại thằng răng khểnh của mày đó . Có bồ thì cứ mơ tới bồ đi 
                  ở đó mà mơ tới hắn .. Tao phải nói thằng bồ mày khôn hồn thì 
                  lo giữ mày mới được .
 
 - Cho mày nói .. Im để người ta nói tiếp kìa
 
 - hừ
 
 Chương sau khi nhìn Hồng và biết cô đang cay cú vì bị mình trả 
                  đòn liền mỉm cười như làm hòa với cô . Tuy nhiên, anh chỉ nhận 
                  lại cái nhìn đầy viên đạn với tất cả âm khí trong đó . Anh chỉ 
                  biết lắc đầu mà nghĩ " Thế này thì mình còn phải gay go lắm 
                  đây" . Thảo cảm nhận sắp có chiến tranh bùng nổ ngay sau khi 
                  Chương vào nên cô nói
 
 - Tui đề nghị thế này hay tụi mình sau giờ làm, gặp nhau tại 
                  quán nào đó tổ chức một bữa tiệc gọi là tiễn chị trưởng phòng 
                  và chào mừng anh Chương .
 
 - Thảo nói tiễn chị cứ như chị sắp chết không bằng
 
 - Chị tha tội, em dùng từ không chính xác .. coi như là chia 
                  tay chị đi hen
 
 - Tui dư sức biết cô bày trò để nghỉ sớm chứ gì
 
 - Úi, không có . Em nói sau giờ làm mà
 
 - Vậy giỏi . Mọi người đồng ý không ?
 
 - Khỏi nói tất nhiên rồi .
 
 - Anh Chương nhớ có mặt nghen! Thảo la to lên .. Cho tụi em 
                  nhờ đó ..
 
 Trời ạ! Con này thiệt là .. Hồng chỉ lắc đầu chào thua . Bạn 
                  nó thua mà nó không giúp, lại đi giúp kẻ gì đâu, đã vậy còn 
                  xưng em ngọt xớt nữa . Không khéo bồ nó nghe được chắc chỉ 
                  việc ôm mộng mà rớt xuống chín tầng mây thôi . Dẹp! Về làm nốt 
                  công việc thôi .
 
 Hồng quay lưng tiến thẳng về phòng làm việc bỏ mặc sau lưng 
                  tiếng vỗ tay chào mừng Chương . Từ xa, Chương nhìn theo người 
                  con gái vừa nãy đối đáp với mình, người cũng vừa ban ân huệ 
                  cho anh bằng con mắt hình viên đạn với tất cả hứa hẹn những 
                  chuyện sẽ xảy ra không hay cho anh trong tương lai . " Đúng là 
                  con gái thành phố khác thiệt! Chanh chua thiệt" Chương vừa lắc 
                  đầu vừa mỉm cười .
 Giờ tan sở, tất cả mọi người ùa lại tập trung trứơc cổng . 
                  Thảo nói
 - Để coi, mọi ngừơi ai cũng có xe duy chỉ anh Chương là người 
                  mới tới nên xem ra trong số chúng ta phải có người đèo anh rồi
 
 - Giờ anh chịu ai thì người đó chở .
 
 - Ý hay! Anh chọn ai trong số những bông hoa đang hé nở đây hở 
                  anh Chương
 
 - Thật tình nếu phiền các cô quá thì thôi vậy, tôi đón xích lô
 
 - Trời! Ai lại để người mới tới lại phải làm vậy nữa, chắc gì 
                  anh biết trả giá xe ở thành phố này . Thôi, Hồng mày chở ảnh 
                  được không ? Hồng !
 
 Không để ý cuộc bàn tán sôi nổi từ nãy giờ chỉ chung quanh đề 
                  tài là anh Chương nên cô ngước nhìn trời mây, nghĩ giờ này 
                  chắc mẹ mình cũng đã nấu xong cơm tối nhưng cô đã gọi sẽ về 
                  trễ nên xem ra chắc vắng lắm đây .
 
 - Hồng!
 
 - Gì ? Cô nghe Thảo giật vai mình
 
 - Mày lơ mơ tới đâu rồi hả con kia ? Anh Chương chọn mày chở 
                  ảnh đó
 
 - Cái gì ? Tao ..
 
 - Không nói lôi thôi, anh Chương qua xe con Hồng mà ngồi . Tất 
                  cả lên đường ..
 
 Giỏi cho con này! Mày chỉ huy, tính toán quá hay! Tại sao cứ 
                  nhè mình mà chở tên này chứ ? Đúng là ngày hắn vào là ngày xui 
                  cho mình . Đợi đó đi Thảo! Mày sẽ còn khóc dài dài với tao vì 
                  vụ này . Hồng ấm ức rồ ga rồi quay lại anh Chương nói
 
 - Lên xe chứ còn đứng đó làm gì ?
 
 - có cần tôi chở hay không ? tôi cũng biết lái
 
 - Không cần . Mắc công tôi bị phạt tiền vì chuyện không đâu 
                  nữa . Lên xe dùm không khéo con Thảo cằn nhằn tôi nữa .
 
 - Tùy cô thôi!
 
 Chương nhún vai khi thấy sự cầu hòa của mình không được Hồng 
                  đáp lại . Anh chỉ biết phó số cho trời định .
 
 Cả một đoạn đường dài nhưng Chương không tài nào bắt chuyện 
                  được với Hồng . Xem ra con đường đi tới tiệm ăn không dài và 
                  gian khổ bằng con đường cầu hòa với cô gái khó tính này . 
                  Chương nghĩ như thế và thở dài . Bỗng Chương nghe tiếng két và 
                  để giữ thăng bằng, theo phản xạ, anh vòng tay ôm lấy eo của 
                  Hồng . Cảm thấy có ai đó đang đụng chạm vào người, Hồng vốn 
                  không có thiện cảm khi người khác đụng người cô nênnói khẽ với 
                  hai hàm răng đay nghiến
 
 - Làm ơn rút tay ra khỏi người tôi dùm . Đừng có mượn cớ đèn 
                  đỏ mà giở trò ở đây .
 
 - Tôi đâu có cố ý, chẳng qua tại tôi nghe tiếng két nên phản 
                  xạ tự nhiên ..
 
 - Thôi khỏi cần minh oan, anh tưởng anh có thể viện cớ này nọ 
                  ..
 
 - nè cô, tôi không biết cô có ý tốt hay xấu gì nhưng xin đừng 
                  nghĩ tôi là hạng người mượn trường hợp này mà làm trò gì bậy 
                  ..
 
 - Vậy thì rút tay ra khỏi hông tôi ngay .
 
 - Tốt thôi . Đây là lần đầu cũng như lần chót tôi đi nhờ xe cô 
                  .
 
 - Yên tâm, anh không còn dịp nữa mà đi nhờ xe .
 
 Cuộc đối thoại chấm dứt ngay khi đèn xanh bật lên . Hồng phóng 
                  xe thẳng theo cuộc hẹn của mọi người trong công ty . Phía sau, 
                  Chương cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng bên trong tận tâm hồn . 
                  Anh nghĩ dù gì có thể Hồng là con gái thành phố nên khác tỉnh, 
                  không nhẹ nhàng sâu lắng nhưng giờ qua cách nói của cô lúc nãy 
                  thì anh không còn nghĩ sẽ kết bạn với cô như mong muốn ban đầu 
                  . Hai người im lặng trên đường giữa bao tiếng ồn .
 
 - Tới rồi! Xuống xe dùm!
 
 - Cảm ơn!
 
 Đúng hai tiếng cám ơn xong, Chương quay người hòa vào mọi 
                  người đang quây quanh anh . Hồng thấy Chương như thế cũng hơi 
                  chột dạ . Cô biết nãy mình có nói quá lời vì rõ ràng anh không 
                  hề cố ý, đó chỉ là phản xạ tự nhiên, nếu là cô thì cô cũng sẽ 
                  làm như vậy . Chỉ tại ác cảm ban đầu nên cô trút giận lên anh 
                  .. Nhưng chẳng lẽ mình chạy theo xin lỗi rồi mọi người sẽ bu 
                  quanh hỏi chuyện gì đã xảy ra thì sao ? Hồng đắn đo đứng mãi 
                  cho tới khi Thảo chạy ra
 
 - Sao mày đứng ngoài này ? Còn không mau vào chiến đấu nữa chứ
 
 - Tao ...
 
 - Lại dở chứng không ăn nữa hả ? Muốn mọi người hùa ra khiêng 
                  mày vào như lúc trước à ?
 
 - Tao không biết tại sao tao không muốn ăn lúc này ?
 
 - Hay .. hai người cãi nhau trên đường đi hả ? Anh Chương làm 
                  gì mày ?
 
 - Có .. Không .. tại bất chợt tao không muốn thế thôi . Mày 
                  biết tao quá rồi
 
 - Đúng nhưng mày thường không muốn ăn khi mày làm cái gì đó 
                  sai hay cãi nhau sao đó ... cho nên tao nghĩ ..
 
 - không có đâu .. thôi mày đừng nói nữa, tụi mình vào mắc công 
                  mọi người chờ .
 
 - nhưng, mày nói không muốn ăn mà ..
 
 - Tao đổi ý rồi, đứng nghe mày nói nữa chắc tao chết . Thà ăn 
                  còn hơn nghe mày nói
 
 - Giỏi lắm con kia! Tao không tin là tao không moi được chuyện 
                  từ mày
 
 - Cứ tự nhiên . Mày có vào không hả ?
 
 - vào .
 
 Thảo và Hồng bứơc vào tiệm, bên trong mọi người đã tụ tập ngồi 
                  quanh bàn . Thảo ngồi xuống chỗ của mình, kế trưởng phòng . 
                  Còn Hồng thì miễn cưỡng lắm mới ngồi cạnh Chương . Không biết 
                  vô tình hay cố ý mà ai đã để sẵn cái ghế trống cạnh Chương nên 
                  Hồng đành chấp nhận tình cảnh này .
 
 Xung quanh, mọi người cười nói vui vẻ . Duy chỉ có Hồng thì 
                  chỉ lâu lắm mới nở nụ cười cho qua chuyện . Cô không biết rằng 
                  cả buổi Thảo quan sát cô một cách kĩ lưỡng, không hề bỏ sót 
                  một thái độ nào của cô bạn mình . Còn Chương thì cười nói vui 
                  vẻ, thật ra anh cũng chẳng hứng thú gì mấy với tiệc tùng nhưng 
                  mọi người đã như thế này thì anh cũng phải góp vui chút . Chỉ 
                  có điều anh rất bực mình khi Hồng gọi anh là người mượn thời 
                  cơ để làm điều sai trái . Suốt cả buổi, anh không hề để ý xem 
                  thái độ của Hồng thế nào, rằng cô có chút ăn năn gì không khi 
                  anh quay lưng không thèm nhìn cô . Chương không muốn tốn thì 
                  giờ để chỉ ngồi cãi những chuyện vớ vẫn với cô .
 
 Tiệc tàn, ai nấy đều chuẩn bị ra về trong tâm trạng vui vẻ . 
                  Thì bỗng Thảo la lên
 
 - Óai! Vậy lấy ai chở anh Chương về đây ?
 
 Chỉ có câu hỏi đó thôi mà mọi người đều nhao nhao cả lên . 
                  Cũng phải thôi, không biết kiếp trước tất cả có nợ nhau không 
                  mà ùm vào toàn là nữ với nữ, chẳng lấy một chàng trai nào cho 
                  ra hồn cả . Cho nên khi Chương vào, các nữ nhi trong công ty, 
                  chính xác thì trong khu vực này thì rất vui mừng . Chí ít cũng 
                  có người đỡ đần công việc nặng nhọc của mình .
 
 Chương nghe thế liền cười
 
 - Để tôi đón xe ôm về cũng được
 
 - Í, không đựơc . Ai để của báu của cả phòng .. lộn .. người 
                  mới vào phải đón xe về chứ, phải không mấy chị ?
 
 - Đúng rồi
 
 - Thế giờ tới ai chở anh Chương về đây ?
 
 - Khó à nha! Nhà anh Chương cũng xa lắm à, mà tụi này ai cũng 
                  bận việc hết!
 
 - Tui có ý kiến, người nào chở anh Chương tới đây thì người đó 
                  chở ảnh về
 
 Trời ạ! Cũng con Thảo lanh chanh này nữa, vậy mà không biết 
                  hồi xưa, cô chấm nó chỗ nào mà phong chức lớp phó kỉ luật nữa 
                  . Hại mình biết bao nhiêu là chuỵên mà nó còn thấy chưa đủ sao 
                  ? Hồng vò đầu bứt tóc khi thấy cô bạn thân mình cứ đẩy vào 
                  tình huống khó xử thì từ đâu bỗng có tiếng
 
 - Để em chở anh về, chị Hồng còn bận việc nhà nữa chứ
 
 Quay lại thì vị cứu tinh là Lài, nổi tiếng hiền nhất trong tất 
                  cả . Lài không những xinh xắn mà cô còn được trong nhiều công 
                  việc . Ở gần Lài, người ta không cảm thấy mệt mỏi mà trái lại 
                  thú vị khi khám phá cá tính của cô . Đặc biệt, cô có má lúm 
                  đồng tiền duyên chết người và một thân hình cân đối . Cả khu 
                  ai cũng quý mến cô . Chỉ có điều hôm nay thật đặc biệt khi một 
                  người con gái vốn ít nói như cô hôm nay xung phong chở Chương 
                  về khiến tất cả đều ngạc nhiên .
 
 Chương lần đầu tiên phát hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh, lại 
                  có cái gì đó rất đặc biệt khiến con tim anh khẽ rung động . 
                  Vẫn giữ thái độ điềm nhiên mặc dù anh biết có cái gì đó không 
                  bình thường về bản thân khi anh nhìn Lài
 
 - Không phiền cô ...
 
 - em tên Lài
 
 - Vậy thì có phiền Lài không ?
 
 - Không ạ! Tại em thấy chị Hồng mệt nên giúp chị ấy thôi
 
 Hồng mỉm cười nghĩ "Ai chứ xem ra con bé này không hiền như 
                  mình tưởng ban đầu .. mà thôi có người giúp là được " Nghĩ thế, 
                  Hồng liền cười nhoẻn
 
 - Vậy thì hay quá, mình còn phải về sớm kẻo gia đình lo nữa . 
                  Cám ơn Lài ha, đâu có như ai nãy giờ toàn đề nghị những món 
                  độc chiêu ... Vừa nói Hồng vừa liếc về Thảo lúc này đang biết 
                  bạn mình đang trách thầm nên cô ngó lơ chỗ khác .
 
 Thế là, mọi người ra về với sự hài lòng và an tâm khi có người 
                  chở Chương . Chỉ trừ có Thảo là cô về với tất cả sự trách cứ 
                  của Hồng . Đi kè nhau, Hồng la quái lên
 
 - Mày hay lắm, con kia!
 
 - Không dám nhận! Mà mày tức gì chứ ?
 
 - Mày toàn đẩy tao vào đừơng cùng không à . Hồng chở anh 
                  Chương, Hồng đưa anh Chương về . Giỏi sao mày không đưa ổng về 
                  mà bắt tao thế mạng là sao ?
 
 - Muốn lắm nhưng tao bị kềm rồi
 
 - Giờ mày mới nhớ mày có người yêu rồi hả ?
 
 - Kệ tao
 
 - Vậy hả ? Ai nói là tao thích cái răng khểnh chết người của 
                  anh Chương ? Ai ?
 
 - Tao được chưa
 
 - Giỏi đó! Biết nhận là tốt .
 
 - Thì tao khen đâu có nghĩa là tao thương ảnh
 
 - Lí sự .
 
 -Tao qụeo đây, về cẩn thận nha mày!
 
 - ừ!
 
 Thảo qụeo cua khi đèn xanh bật lên . Chỉ còn Hồng thẳng tiến 
                  tới nhà với tất cả những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng . Cô 
                  thấy mình sai khi lỡ trách Chương nhưng thực sự tại sao như 
                  thế thì cô không thể nào giải thích được . Từ đây, mình phải 
                  cẩn thận mồm mép mới được . Nhưng chẳng lẽ mình không xin lỗi 
                  người ta một câu cho ra hồn còn hơn mang nặng trong lòng mãi . 
                  Vậy thì mai gặp hắn rồi nói để chứng tỏ Hồng này cũng là nữ 
                  nhi đàng hòang chứ không chanh chua, dễ làm người ta chảy máu 
                  như Chương đã chọc . Nghĩ thế, cô an tâm về nhà và đánh một 
                  giấc tới tận sáng.
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  3) |