| 
                  - Mày thấy cái áo này 
                  thế nào? Thảo lay vai Hồng khi thấy bạn mình đang ngồi thừ 
                  trước gương 
                  - Sao? 
                  - Tao hỏi mày thấy cái 
                  áo này có hợp với tao không? 
                  - Ừ thì hợp 
                  - Con kia, mày để tâm 
                  trí đi đâu vậy? Ăn tối chưa hả? Sao cứ như người trong mộng 
                  thế 
                  - Không sao, chắc tại 
                  tao còn bị ám ảnh bởi sấp hồ sơ chưa đọc xong 
                  - Dẹp hết đi, tối nay là 
                  hết nhiệm vụ rồi mày. Cứ trong đầu là công việc với công việc 
                  Hồng cười, xem ra con 
                  này không biết lòng cô đang nghĩ gì..mà làm sao Thảo đoán chi 
                  cho mệt! Cô đang trong tâm trạng yêu đời, vì tối nay thôi Thảo 
                  sẽ được gặp lại Luân mà sau bao thời gian xa cách..Còn Hồng 
                  thì cô cũng chẳng biết nên khóc hay cười nữa. Nhìn bạn mà cô 
                  mừng, còn trông lại mình thì một sự tủi thân lại dấy lên. 
                  Chương giờ chắc đang sửa soạn để rồi lát nữa gặp cô tư vấn..và 
                  sau cùng đi gặp người ấy của anh. Có ai đã từng trong tình 
                  huống này như Hồng ...yêu một người để rồi đứng đó, trông anh 
                  đến với người con gái khác... 
                  - Hồng! Màu này thế 
                  nào..có làm tao già đi không? 
                  - Già gì..mày còn trẻ 
                  chán, anh Luân không chê mày đâu 
                  - Tao giờ rối trí quá 
                  - thôi để tao chọn..để 
                  coi..cái áo hồng này dễ thương đó 
                  - Nhưng áo này sợ ... 
                  - Dẹp, nghe tao..áo này 
                  mặc với cái đầm này trông xinh đó...mặc thử cho tao coi 
                  - Ừ.. đợi tao nghe! 
                  Thảo chạy biến vào phòng 
                  thử đồ..Hồng im lặng, với cô thì đêm nay hẳn là ngày không đẹp 
                  và lãng mạn như bao người con gái thường thầm thì với nhau.. 
                  - Thế nào? Thảo lên 
                  tiếng 
                  - Con này, sao mày lẹ 
                  thế? 
                  - Kệ tao, nhanh tay mà 
                  mày 
                  - Được đó, thấy tao lựa 
                  chọn hay không? Áo màu hồng nhạt hai dây này rất dễ thương đi 
                  với váy màu cà phê sữa này quá hợp rồi, khoác thêm áo len mỏng 
                  nữa là xong..được chưa con kia? 
                  - Tao thấy sao sao đó 
                  - Mày lo quá thôi, tao 
                  đảm bảo anh Luân không chê mày là được 
                  - Thiệt sao 
                  - Trời yêu nhau ngần ấy 
                  mà ảnh dám chê là tao lột da ổng liền cho mày 
                  - hehe..tao biết mày 
                  mà..Mày thấy được chứ? 
                  - Rất đẹp là đằng khác 
                  - vậy thì tao yên tâm 
                  rồi..mày đói bụng không để tao xuống nấu gì cho mày ăn 
                  - Tao mới ăn hồi chiều 
                  rồi, nhưng thôi kệ..kêu dùm tao mấy cái bò bía đi.. 
                  - Chiều mày..hehe 
                  - Con khùng! 
                  Hồng cười..đúng là con 
                  này thiệt.. Thảo quay vào với dĩa bò bía nghi ngút khói xung 
                  quanh 
                  - Bò bía tới này 
                  - Con này, lớn rồi mà cứ 
                  như con nít, ai chịu cho được 
                  - Kệ tao 
                  - Ừ thì kệ mày, mốt đừng 
                  có nhờ tao giúp mày chọn đồ à 
                  - thôi mà, tao chỉ có 
                  mày thôi chứ có ai đâu 
                  - Giỏi lắm 
                  - Mày lát đi với ông 
                  Chương hả 
                  - Ừ! Nhưng chỉ là giúp 
                  ổng lựa quà cho người yêu thôi 
                  - Cái ông này, hết chỗ 
                  nhờ rồi sao mà nhờ mày..phải có ý đồ mới được 
                  - Tao chẳng thấy có mưu 
                  với đồ gì đây hết 
                  - Mốt nếu có gì thì đừng 
                  than là sao tao không báo cho mày trước..Mắc công lúc đó có 
                  người nói đã phải rước sao quả tạ  
                  Hồng cười..trong thâm 
                  tâm cô mong sao nếu được thì hay quá nhưng thực tế vẫn là thực 
                  tế. Lài chắc hẳn là vui lắm khi biết rằng người nó thương đáp 
                  lại tình cảm của nó. Còn cô vẫn mãi là cô, trái tim cô không 
                  còn ai để nhớ để mà thương. Có tiếng nói vọng từ dưới nhà 
                  - Hồng! Cháu có bạn trai 
                  tới tìm 
                  - Dạ! cám ơn bác 
                  Thảo đang ăn bò bía, cô 
                  bụm miệng ngồi cười 
                  - Mày nghe má tao nói gì 
                  chưa? 
                  - Tao biết..chẳng có gì 
                  hết á 
                  - Hehehe...bạn trai 
                  nhá..anh Chương là bạn trai mày nhé 
                  - Con này, tao giải 
                  quyết bốn cái thôi, còn lại giao cho mày đó. Ăn lẹ rồi chuẩn 
                  bị đi gặp Luân đi 
                  - Mày né hay lắm à 
                  - Tao không né. Gần sắp 
                  tới giờ của mày rồi kìa 
                  - Á.. 
                  Hồng chạy xuống nhà vẫn 
                  còn nghe tiếng Thảo ngồi cười 
                  - bạn trai nhá! Hai 
                  người mà thành đôi chắc phải cảm ơn mẹ tao đó 
                  - Ừ! Hồng đáp lại với 
                  mong muốn như lời nói đó sẽ là sự thật 
                  Chương đang đậu ở ngoài, 
                  anh nhìn chung quanh để xem xét. Trông anh bình thản đến kì 
                  lạ..chắc hôm nay là ngày anh sẽ nói và bày tỏ lòng mình nên 
                  anh cố tỏ ra tất cả đều đang trong tầm kiểm soát. 
                  Hồng bước ra, Chương 
                  quay lại..Một thoáng sững sờ làm cô ngạc nhiên 
                  - Tôi có gì à 
                  - Không...chỉ tại Hồng 
                  đẹp thiệt 
                  - Tức cười quá ông ơi! 
                  Thôi đi 
                  - Ừ, cô muốn ăn quán nào 
                  - Ăn? Anh có bị gì không, 
                  đi mua quà cho người yêu anh mà còn ăn uống à 
                  - Tôi tính rồi, cô ấy 
                  còn bận nhiều lắm..nên dư sức cho tôi và cô ăn rồi lựa quà 
                  - Trời ơi..thôi tùy 
                  anh..tiệc của anh chứ đâu phải của tôi đâu 
                  - Vậy thì đi 
                  Cả hai dừng trước một 
                  quán mì gõ ven đường...Chương nhanh nhẹn kêu và hỏi Hồng 
                  - Em...không..cô ăn gì? 
                  Một lần nữa...tiếng "em" cứ như muốn tuôn ra..Chương như luống 
                  cuống sửa lại lỗi sai của mình... 
                  - Anh hôm nay bị cà lăm 
                  á...tôi như cũ thôi 
                  Nói rồi, cô quay mặt 
                  nhìn ra ngoài đường. Tất cả đều đang trên đường đi của nó..Lác 
                  đác vài kẻ đi thơ thẩn như đêm nay không phải cho riêng mình, 
                  giống cô..Có thể sẽ có người chỉ tay mà nói "giống gì..nhà 
                  ngươi có người ngồi cạnh mình, còn ta đơn phương là đơn phương 
                  ..." Biết nói gì hơn, ngồi gần Chương mà anh cứ như xa tầm tay 
                  với cô..Chẳng lẽ đến giờ này, cô phải thét lên rằng" cô đã 
                  thực sự yêu Chương" để mà anh có thể thấy được lòng cô..nhưng 
                  như vậy thì sao? Anh có thể nào từ bỏ người con gái kia để mà 
                  chìu ước muốn nhỏ nhoi ấy không  
                  - Cô ăn đi 
                  - cám ơn 
                  - Trông cô hình như cũng 
                  đỡ hơn hồi sáng..xanh thấy sợ luôn 
                  - Giống xác ướp không 
                  - Hình như nặng hơn nữa 
                  - Vậy thì coi như anh 
                  phải trả tiền cho chầu này 
                  - Thì tôi có nói là cô 
                  trả đâu 
                  - Anh... 
                  - Hết ý kiến chứ gì 
                  - Trời..hôm nay cái gì 
                  đã khiến anh trở nên cam đảm mà đối lại với tôi thế 
                  - Tôi cũng không biết 
                  nữa..chắc Hồng đó 
                  - Tôi không dám à 
                  - Mà tôi hỏi...nếu có 
                  người tỏ tình với cô...thì cô sẽ làm gì 
                  - Tôi? Có ai mà tỏ với 
                  tình chứ 
                  - Không..ý tôi là đặt 
                  trường hợp đó chứ 
                  - Tôi cũng không biết 
                  thế nào nữa...nếu người tôi thích mà nói yêu tôi thì chắc lúc 
                  đó, mặt mũi đỏ lên, không nói được gì luôn quá. Còn không thì 
                  không gì  xảy ra hết 
                  - Thiệt sao 
                  - Thiệt 
                  - Cô thích màu gì? 
                  - Màu xanh và trắng
                   
                  - Vậy à ?Sao tôi không 
                  biết 
                  - Mà sao anh hỏi về tôi 
                  chi vậy? Đi mà suy nghĩ về người của anh á 
                  - Tại tôi muốn thăm dò 
                  xem con gái mấy người có quá phức tạp không đó mà 
                  - Trời...hết ý kiến luôn 
                  rồi 
                  - cô ăn đi..nguội rồi 
                  kìa 
                  Giải quyết xong, hai 
                  người đi tới tiệm quà mà Hông biết..trông Chương có vẻ như 
                  bình thường..mà cũng như chẳng quan tâm gì hết tới quà cáp lúc 
                  này mặc dù anh đã tỏ ra rất hồi hộp...Mà thôi, anh đâu phải là 
                  của cô đâu 
                  - Anh thấy cái này thế 
                  nào 
                  - Cũng được 
                  - đi mua quà cho người 
                  của anh mà anh cứ cái gì cũng được sao mà mua... 
                  - Tôi không biết nữa...hay 
                  là cô để tôi đi coi khắc chỗ này đi rồi tính 
                  - Tuỳ anh..tôi lại coi 
                  chỗ kia 
                  - Ừ 
                  Một lúc sau, hai người 
                  gặp mặt...Chương có gì đó giấu đằng sau lưng anh...Hồng ngạc 
                  nhiên hỏi 
                  - Anh có gì mà cứ như là 
                  sợ ai thấy á 
                  - Quà mà lị 
                  - Anh mua rồi? 
                  - Ừ..không cho cô biết 
                  được đâu...bí mật quân sự à 
                  - Tôi có quen hay phải 
                  là người anh sẽ tỏ tình đâu mà bí với chả mật..cũng chả ham 
                  thắc mắc làm chi ... 
                  - Hehe...giờ cô muốn đi 
                  đâu không? 
                  - Tôi về..mệt rồi 
                  - Về thiệt à? 
                  - tất nhiên, giải quyết 
                  cho anh với con Thảo xong rồi thì về chứ sao 
                  - Cô không có bạn trai 
                  gì hết à 
                  - Đã bảo tôi là chằn 
                  rồi..anh dư sức biết mà 
                  - Ừ..thế thì tôi không 
                  hỏi nữa.. đưa cô về vậy 
                  Một nỗi tủi hờn nhen lên 
                  trong Hồng...người tôi thương là anh đâý..anh có biết không? 
                  Mà biết thì để làm gì cơ chứ...có ích gì đâu. 
                    
                  ===========Update 
                  ở đây ============= 
                  Chương chở về nhà...cô 
                  chỉ như là một con rối..nhắm tới phòng mình mà vào thôi...kiệt 
                  sức lắm rồi...cô không còn gì để mà mơ ước nữa... sao mình 
                  phải dính vào lưới tình yêu chi cho khổ thế này...đã 9 giờ 
                  rưỡi rồi à..sao nhanh thế..chắc giờ này anh đang tìm cách liên 
                  lạc với người con gái ấy...Mà cô cũng có thể đoán được người 
                  đó là ai rồi... 
                  ......Chợt có linh cảm 
                  gì đó khiến cô tỉnh giấc...nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ 30..chắc 
                  tại mình ảo tưởng quá..giờ này mà còn ai gọi mình chứ...nói 
                  rồi cô trùm mềm lại..không thể nào, rõ ràng cô nghe mà...tiếng"Hồng" 
                  ..có ai đó đang kêu mình...cô chạy lại cửa sổ..Trời! 
                  Chương..trông anh như có chuyện gì đó vui lắm...anh cố vẫy tay 
                  kêu cô xuống...chắc anh hạnh phúc lắm sau khi...Cô mở cửa, 
                  Chương cười 
                  - Anh muốn phá tôi tới 
                  chừng nào 
                  - cô ngủ à? Con gái gì 
                  mà ham ngủ thế 
                  - Kệ tôi à..con gái thì 
                  đã sao..giờ này mà anh còn muốn gì nữa..sự việc đã thành công 
                  rồi chứ gì 
                  - Thành công? Sự việc 
                  nào 
                  - Trời..già rồi hay sao 
                  mà còn không nhớ... 
                  - À..giờ thì mới... 
                  - Hả... 
                  - Hồng... 
                  -Gì? Cô cố tỏ ra là 
                  không có chuyện gì nhưng một chút gì đó của người con gái mắc 
                  bảo cô không nên nói gì thêm...vì.. 
                  - Anh...yêu..em 
                  Ngập ngừng lắm Chương 
                  mới có thể thốt ra từng chữ được như thế..và đồng thời, anh 
                  đưa gói quà mà hồi tối anh giấu cô..đó là ba bong bóng, xanh 
                  với trắng ..trên đó, anh ghi " I LOVE YOU" ở mỗi cái....Thì ra, 
                  anh hỏi màu cô thích là để cho việc này...nói gì hơn được như 
                  thế...tất cả quá bất ngờ với cô... 
                  - Em nói gì đi chứ... 
                  -... 
                  - Mặt em đỏ rồi..vậy là 
                  em yêu anh  
                  -... 
                  - Trời..em đỏ hơn 
                  nữa..nói rồi Chương ôm chặt Hồng... 
                  -Bỏ ra, nghẹt thở muốn 
                  chết...bộ muốn giết người ta hay sao...Hồng vừa then vừa nói 
                  ...Sao tiếng "người ta" ...cô nói như không có gì để suy 
                  nghĩ..cô sợ mình vuột mất giây phút, cơ hội này... 
                  Chương cười 
                  - Có ôm mới biết cô ốm 
                  đến mức nào, gầy vừa thôi. Giờ là tui sẽ giám sát cô đó, liệu 
                  hồn, giờ giấc ăn uống mà giây thun là tui sẽ bắt cô ăn gấp đôi.
                   
                  - Đây chưa có nói làm 
                  bạn gái anh mà 
                  - Hồng nói rồi đó thôi...e 
                  hèm...đỏ mặt trước người mình yêu nếu như người ấy nói tiếng 
                  thương..nãy em đỏ mặt lên cũng nói rồi. 
                  - Anh tin sao? Giỡn thôi 
                  mà 
                  Chương buông Hồng ra...anh 
                  hơi bị thất vọng ...nếu như chỉ giỡn thì anh sẽ ra sao khi mà... 
                  - Thiệt...thiệt sao..em 
                  nói hồi chiều chỉ giỡn thôi sao 
                  - Thì ai kêu hồi chiều 
                  anh hỏi tôi quá trời chi..nên tôi chọc anh thôi 
                  - Vậy thì ....hồi nãy là 
                  tôi ngộ nhận rồi...tôi không biết nói gì bây giờ....xin lỗi 
                  Chương quay lưng đi, anh 
                  cảm thấy như trời đất sụp đổ hoàn toàn..vậy là coi như Hồng từ 
                  chối lời anh rồi...bao công sức, hi vọng cho ngày hôm nay, 
                  mong sẽ được nói tiếng yêu với cô giờ thì....Đã bao lần anh 
                  tưởng cô cũng có chút gì đó với mình..nhưng đến nước thế này 
                  thì hoá ra anh ngộ nhận hoàn toàn..Hồng với anh là bạn 
                  thôi..chỉ là bạn thôi... 
                  - Khoan, anh Chương! 
                  Chương vẫn lẳng lặng 
                  bước đi, anh dường như không nghe thấy tiếng gọi của cô...mà 
                  giờ nói gì được nữa, những hành động của anh hồi nãy khiến anh 
                  cảm thấy không muốn thấy cô. Hồng chạy tới, chặn ngang đường 
                  của Chương và nói 
                  - Sao anh không trả lời? 
                  - Anh..chẳng có gì để 
                  nói...anh 
                  - Nãy anh nói rồi anh 
                  còn ôm chặt tôi làm tôi muốn nghẹt thở mà...sao giờ không còn 
                  gì để nói thì sao 
                  - Thì tất cả đó là từ 
                  lòng anh....nhưng xem ra em đã không chấp nhận anh..Đã như thế 
                  thì anh còn nói gì được nữa chứ 
                  - Anh nói gì? 
                  - Ý em là sao? 
                  - Anh có nói gì với tôi 
                  đâu 
                  - .... 
                  - Anh chỉ đưa ba cái 
                  bong bóng này thôi là nói sao? 
                  - Thực sự..anh không 
                  biết nói gì lúc này... 
                  - anh nói lại cho tôi 
                  nghe ý anh muốn nói với tôi là gì? 
                  - Anh không thể.....em 
                  đã từ chối rồi còn gì? 
                  - Tôi từ chối? 
                  - Thì đã rồi đó....vậy 
                  thì anh cần gì lặp lại lời nói đó nữa chi 
                  - Chính bởi gì tôi không 
                  nghe anh nói gì hết thì sao tôi từ chối hay nhận lời anh được 
                  ..đúng không? Anh cứ nói lại cho tôi nghe! 
                  - Anh.... 
                  - Lớn lên! 
                  - Anhhhhh.... 
                  - rồi sao? 
                  -...yêu........emmmm 
                  - Em là ai? 
                  - Còn bắt bẻ nữa....ai 
                  đang nói chuyện với tôi đây...Chương bắt đầu cảm thấy mình trở 
                  thành trò chơi mà người biến anh như thế không ai ngoại trừ 
                  .....Hồng... 
                  - Em là ai?  
                  - Thì emmmmmmmm....Hồng 
                  - Khoan! Ai cho anh đi...anh 
                  chưa biết tôi đồng ý hay nhận lời mà... 
                  - Thì anh đã nhận rồi 
                  chứ đâu 
                  - Đã bảo không đi 
                  mà..sao anh bướng thế 
                  - Thì giờ đứng lại.. 
                  được chưa.. 
                  Hồng đứng trước mặt 
                  Chương, cô nhìn thẳng vào mắt anh..Dường như không cần 
                  nói..tất cả đều được thể hiện qua cái nhìn...Thực sự trong 
                  Chương hồi hộp..anh hi vọng những gì mà cô nói vừa rồi cũng 
                  chỉ là giỡn...Hãy nói đi em! Anh biết em cũng  
                  như anh mà...Lạy trờii! 
                  Dường như ông trời đang 
                  chơi trò tình duyên nên bắt anh phải vượt qua tất cả thử thách 
                  hay sao..Hồng nhìn anh rồi mỉm cười 
                  - anh đợi tôi chút xíu....tôi 
                  có cái này cho anh 
                  - Anh không cần em đưa 
                  cho anh bất cứ cái gì hết...anh chỉ muốn biết bây giờ em đang 
                  suy nghĩ như thế nào... 
                  - Cứ đợi..cấm đi đâu hết 
                  Cô chạy nhanh vào nhà, 
                  đến cạnh những giấy màu và cuốn sách"Nghệ thuật xếp hình"..làm 
                  tất cả trong giới hạn của mình 
                  Chương đứng dưới nhà mà 
                  lòng anh nghe như có lửa cháy...Sao lâu quá...nửa tiếng rồi....Một 
                  lát sao, Hồng chạy xuống...hai gò má cô ửng hồng lên 
                  - Nè 
                  - Cái đó là gì vậy ...Chương 
                  tò mò khi thấy cô đưa cho mình một hũ được bọc cách kín đáo... 
                  - Anh về mà mở ra...có 
                  người nhờ tôi đưa anh đó 
                  - Ai? 
                  - Tôi không trả lời được 
                  Cầm hũ quà trên tay mà 
                  Chương đầy thất vọng...nếu cô thích anh thì cô sẽ nói chứ 
                  không như thế này... 
                  - Ừ....thôi được ... 
                  - Anh về đi! Tôi vào nhà 
                  đây 
                  - Vậy còn.... 
                  - Còn gì? 
                  -        
                  Thôi không có gì...em vào nhà..à không, 
                  Hồng vào đi..tôi về 
                  ..Nằm trong phòng với 
                  tất cả sự im lặng bao trùm, Chương cảm thấy không gì chán hơn 
                  ngay lúc này. Anh ngước nhìn gói quà mà Hồng đã đưa với tất cả 
                  sự thất vọng. Anh chỉ đặt nó ở một góc trên bàn như thế kể từ 
                  lúc anh trở về. Làm sao anh còn tâm trí để mà mở quà ngay lúc 
                  này nữa khi mà những thứ như thế không thể nào thay thế được 
                  tất cả đã xảy ra tới anh.  
                  Mẹ anh bước đến cạnh hồi 
                  nào Chương cũng không hay. Bà vừa mới từ quê lên thăm anh tuần 
                  trước. Nhìn anh rồi nhìn gói quà đang ở trên bàn 
                  - Con sao thế? Còn gói 
                  quà này của ai mà con không mở. 
                  - con không sao đâu, 
                  chắc tại làm việc mệt quá mà. 
                  - Mẹ không biết chuyện 
                  gì hết về cá nhân của con, nhưng mẹ nghĩ trong ngày này, mà có 
                  người nào đó tặng con một chút tấm lòng. Con lại không mở để 
                  rồi lúc người ấy hỏi thì con ăn nói sao? Dẫu rằng có thích hay 
                  không thì con cũng nên mở để mà biết ai chứ? Mẹ thấy không tên 
                  người gửi trên quà nên mẹ khuyên con. 
                  - Vâng, lát nữa con sẽ 
                  làm 
                  - Mẹ đưa ý kiến cho con 
                  thôi. Còn không thì cũng không sao.  
                  - giờ này sao mẹ chưa 
                  ngủ? 
                  - Tại mẹ thấy còn đèn ở 
                  phòng khách sáng nên biết con còn thức. 
                  - Mẹ đi ngủ đi, mai về 
                  quê lại rồi. Nhưng đồ con mua cho mẹ, mẹ sắp hết chưa 
                  - Rồi. Thôi mẹ đi ngủ 
                  đây 
                  Chỉ một thoáng rồi tất 
                  cả đâu vào đấy, im lặng hoàn lại im lặng. Anh thở dài. Mẹ sao 
                  hiểu được tâm trạng mình, người con gái mình yêu thì không 
                  chấp nhận mình. Thì mình đâu còn ham muốn để mà đón nhận người 
                  khác chứ...Anh đã từ chối Lài cũng chỉ vì anh biết anh yêu 
                  Hồng thực sự và anh biết không ai thể thay thế cô được trong 
                  tâm trí anh. Anh biết giờ này, Lài đang khóc hay làm gì đó để 
                  mà quên đi tất cả..Giống anh giờ..sao mà vô vị quá đi...Rồi 
                  anh nhìn gói quà..anh giận dữ quơ và...bất ngờ, nó rớt xuống 
                  sàn nhà nhưng không gây tiếng động..giống như nhẹ tênh vậy...Quà 
                  gì mà kì vậy...Tò mò, anh nhặt nó lên và mở ra..từ từ...hết 
                  bất ngờ này tới bất ngờ khác...đó là hũ bằng giấy làm bằng tay 
                  và đựơc bọc lại bằng giấy kiếng đàng hoàng. Anh mở ra, bên 
                  trong toàn là những con hạc cũng bằng giấy nhưng với tất cả 
                  những màu sắc, từ trắng tới xanh, vàng..tất cả xen lẫn nhau... 
                  Anh đổ hũ giấy, từng 
                  cánh hạc rơi ra...1,2,3,4...rất nhiều..xem ra khỗ chủ của nó 
                  đã phải làm trước đó và giờ đưa cho anh...Một mảnh giấy nhỏ 
                  rơi ra. Anh cầm lên đọc.. 
                  " Anh Chương! 
                  Những cánh hạc này, em 
                  đã làm từ hơn tháng trước. Thực sự, em cũng mới học thôi nhưng 
                  em đã cố làm cho đủ năm trăm cánh hạc. Vì em biết nó tượng 
                  trưng cho sự bền vững mãi mãi. Hôm nay, em đã hiểu được lòng 
                  anh, điều mà em đã chờ đợi rất lâu. Thực sự, em rất bất ngờ và 
                  hạnh phúc nữa. Em yêu anh! Thực sự..những cánh hạc này tượng 
                  trưng cho tình yêu mà em dành cho anh..nó không phải về số 
                  lượng mà về ý nghĩa..mãi mãi..em yêu anh...thực sự Chương! 
                  Cũng như anh nói không thể nào tặng chocolate vì nó vừa đắng 
                  mà cũng ngọt ngào, em quyết định tặng anh những con hạc này.. 
                  Hiểu em chứ anh? 
                  Chúc anh ngủ ngon! 
                    
                  Hồng 
                  Quên nữa, anh nhớ cho em 
                  gửi lời chúc chuyến đi tốt đẹp tới mẹ anh. Nhắn với bà rằng em 
                  giờ đang thèm món ốc xào bà làm rồi..hic..hic "   
                  Vậy ra..Chương hét lên 
                  sung sướng..cũng may anh còn nhớ mẹ đang ngủ.. Anh xoè tay đón 
                  lấy những cánh hạc mà Hồng cố công làm cho mình..nâng niu 
                  chúng..mai thôi, anh sẽ bắt em ăn uống đàng hoàng..anh hứa với 
                  em là anh sẽ học món ốc  xào để làm cho em ăn Hồng ơi! Mai 
                  thôi...trong mơ, anh thấy mình tay trong tay với cô cũng trong 
                  dịp valentine với những ảo mộng bao quanh...và bất chợt từ đâu 
                  một đàn hạc với tất cả màu sắc rực rỡ vây quanh hai người, 
                  hiện lên hình trái tim... 
                  Cánh hạc....ngày mai xem 
                  ra không dài lắm đâu!   
                  Hết |