Nằm hoài cũng chán,
phone sao mãi không reng lên như thường lệ...Thảo cứ chằn chọc
mãi..Luân thật lạ! Hôm nay anh không gọi cho Thảo đúng như anh
hứa. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra tới anh sao? Anh đi công tác
hơn hai ngày, đây là lần đầu tiên anh không phone cho Thảo. Cả
con Hồng nữa, mọi hôm nó không thấy cô gọi thì sẽ gọi hỏi thăm
liền...Sao hôm nay mọi người thay đổi thế..Sao mà Thảo thèm
nghe tiếng chuông điện thoại, hồi nãy có reng hai ba lần làm
cô cứ đứng lên giống như trong tư thế xuất binh lao xuống lầu,
vậy mà sao đó nghe tiếng ba hay mẹ nói, cười, lập tức cô
hiểu..đó không phải cho cô...Luân đi mà cô như có lửa cháy
trong lòng, không nghe giọng cười của anh, không được anh gọi
tên cô bằng giọng nói ấm áp trìu mến.. Cô khao khát được anh
âu yếm trong từng cử chỉ, từ những cái hôn nồng cháy được đặt
trên môi, rồi trên cơ thể của cô. Dường như khi anh đi công
tác thì anh mang cả tâm hồn cô theo luôn.
Quen Luân chỉ trong một
dịp tình cờ khi cô được phái làm đại diện cho toàn phòng tham
quan bên đối tác. Và người đưa Thảo đi tham quan không ai khác
là Luân. Nhưng lúc đó cô chẳng chú ý đến anh cho mấy. Luân
xuất hiện trước mặt cô như bao người con trai bình thường khác
... Anh đón cô bằng một câu mở đầu rất ư là mát mẻ ngay khi cô
đi cạnh bạn đồng nghiệp
- À! Xin chào các cô..
cô đây chắc là Thảo bên đối tác chúng tôi..nghe đâu cô cũng
nổi tiếng bên đó lắm phải không?
Luân chào Thảo nhưng
chính xác thì anh đi chào người bạn đang đứng bên cạnh Thảo
làm cô này phải cười và chỉ cô. Luân dường như hơi sựng
lại..lúc đó anh im một chút rồi cười xoà
- Vậy mà tôi không biết
chứ! Xin lỗi cô nha!
Còn Thảo nãy giờ chứng
kiến tận mắt, nghe tận tai, trong cô là máu sôi lên, cô lúc đó
chỉ muốn làm một cái gì đó cho tên đang đứng trước mặt cô phải
hối hận vì tội dám vô lễ với mình. Hắn dám nhắc đến quá khứ
lịch sử của cô và Hồng, cũng vì bênh Lài lần đầu vô làm mà cô
và bạn của mình bị mấy nam trong công ty chọc là những người
con gái trái tim băng giá. Giá gì nỗi mà gía, Hồng ít ra cũng
có anh bạn hồi cấp ba thương nhưng cô lại không biết, còn bản
thân Thảo thì chí ít cũang ba anh theo làm đuôi tuy nhiên, cô
lại cho lơ đi tất. Hồi đó chỉ vì ham học và cũng vì đôi vai
hai người gánh đầy nhiệm vụ nên cũng không màng đến sự theo
đuổi của người khác.
Tên này dám nhắc lại nỗi
đau không chính xác là quá khứ của hai cô, mà nhát là Thảo thì
cô không thể tha được. Suốt buổi tham quan hôm đó, Thảo luôn
dành ánh mắt đầy" thương yêu" của mình cho Luân. Những ánh mắt
ấy thỉnh thoảng cũng được anh đáp lại bằng cái nhìn thoáng
qua..nhưng sau đó thì trên khuôn mặt anh xuất hiện sự lo lắng.
Cuối buổi, anh cố đứng gần Thảo để bắt chuyện hay chính xác
hơn là hỏi nguyên do vì sao cô lại ưu ái cho anh những ánh mắt
vậy
- Cô Thảo thấy buổi tham
quan này thế nào?
- Tốt nhưng tôi nghĩ
công ty quý anh nên sửa chửa lại chút
-Sửa chửa, tôi không
thấy ở đây mình cần sửa chửa gì cả. Cô cho tôi biết ý kiến cụ
thể đi
- Dễ hiểu thôi mà. Cần
sửa chửa hay huấn luyện lại người thuyết trình hôm nay đó mà.
- À, tôi hiểu ý cô rồi.
Thế thì quý cô đây không hài lòng gì về người thuyết trình ấy.
- Nói nhiều, nói những
cái mà không hề đi vào chủ đề, điển hình là mới gặp mặt nhau
đã tung đòn hiểm ác như thế
- À, thì ra cô giận tôi
à
- Tôi không nói tôi
giận anh à
- Thế nhưng khuôn mặt cô
đã báo cho tôi biết, công với cái ánh mắt cô nhìn cũng đã nói
lên tâm trạng cô rồi
- Vậy ra anh phải làm
sai gì với tôi nên anh mới hiểu và cảm nhận điều đó chứ đúng
không
- Xem ra hôm nay tôi đi
làm mà quên xem ngày rồi. Tôi thua cô, cho phép kẻ hèn mọn này
mời quý cô một ly nước được không
- Xem ra anh mời tôi hôm
nay, chắc mốt anh còn mưu dài dài, thôi và để khỏi mang tiếng
cho anh là bên công ty tôi cử người sang quậy phá..tôi từ
chối.Cám ơn! Chào anh!
Thảo cười mỉm làm Luân
như có một luồng điện xẹt qua. Cô gái này đã khiến anh thích
thú, trong tất cả những cô gái mà anh quen và cũng đã từng
quan hệ thì đây có lẽ lần đầu anh cảm nhận mình đối với cô gái
sau này là sự gắn bó dài dài. Luân đứng nhìn bóng Thảo ra khỏi
cửa, trong anh mong có ngày được gặp lại cô và điều ấy xảy ra..
Hôm ấy Thảo đi chợ cho
mẹ, tình cờ cô thấy mấy trái cây ngon, đang lựa thì bỗng nghe
giọng nói của một người con trai, rất quen..xem ra cô cũng
không nhớ nổi.. Nhưng thôi kệ, cô cứ tiếp tục công việc của
mình.
- À, cô Thảo đây mà.
Sao hắn biết tên mình
vậy. Thảo ngước nhìn lên. Là hắn, tên đáng để cô băm hắn ra
giờ lại hiên ngang đứng trước mặt mình. Luân vẫn cười, mà theo
an biết vũ khí lợi hại nhất ở anh là nụ cười, anh hi vọng nó
có thể giúp anh làm cho mối quan hệ vốn là ghét thành chút gì
đó. Nhưng tất cả là số không.
Thảo đã đáp lại nụ cười
của anh bằng những tia nhìn từ đầu tới chí cuối vốn không có
thiện cảm mấy, chỉ có khác là không lộ rõ thôi vì hai người
đang ở chợ mà. thảo đáp
- A, ngọn gió nào đưa
anh đến những nơi chỉ dành cho phái nữ chúng tôi mua đồ để mà
phục dịch mấy anh
- Đâu phải chợ là nơi
cho mấy quý cô vốn quen nhàn nhã trong công ty vào đâu đúng
không thưa cô
- hừ..Tên này láo cá
lắm..Thảo tức nhưng chẳng lẽ cô buôn giỏ đi chợ xuống mà giao
đấu với hắn, mất thể diện chết. Còn đấu mồm thì đến chừng nào
mới xong, cô còn phải về nhà làm đồ trưa cho mọi người. Cô
đành cười xoà
- Anh nói đúng lắm,
nhưng thôi tôi có việc phải đi trước
Chẳng lẽ anh để cho cô
ra đi mà trong tay chưa nắm được thông tin gì từ cô hay sao?
Luân vội đuổi theo
- Cô đi chợ thế này, lại
xách nặng nữa, có cần tôi giúp cô không
- Ồ, không dám làm áo
anh dơ đâu
- Tôi nói thực đấy
- Thế thì cám ơn anh.
tôi tự lo được.
Thảo đang thắc mắc tại
sao cái tên đáng ghét này cứ nằng nặc xin cho hắn chở cô về
nhà làm gì không biết nữa. Mà việc gì cần hắn chở,nhà cô gần
chợ này có mấy bước chân. Nhưng không hiểu sao hôm ấy, ông
trời lại giúp Luân thế nhỉ? Cô nằm cười mỉm một mình..Sau khi
đi chợ xong, cô về nhà nhưng muốn về lại phải đi qua một hẻm
vốn nổi tiếng là không an toàn. Hôm đó, cô đã bị mây tên lưu
manh chặn đường thì Luân từ đâu chạy tới, anh đã hô hoán kịp
thời giải vây cho cô. Thực sự, cô biết mình phải cảm ơn anh
mới đúng nhưng sao hôm ấy, cô chỉ cười rồi đi thẳng làm anh
gọi với theo cô.
Trong lúc giằng co với
mấy tên kia, cô vô tình làm rơi ví và anh đã kịp nhặt được rồi
men theo địa chỉ trong đó mà . Cầm trên tay, Thảo thấy mình đã
hành động một cách vô lí đối với ân nhân của mình. Cô đỏ mặt
- Cám ơn anh
- Không có chi. Cô chỉ
cần cẩn thận là được.
- Anh vào nhà không?
- Tôi được phép à
- Trước tôi chỉ chọc anh
thôi
- Cám ơn
Luân bước vào nhà Thảo
với một chút hi vọng mong manh đang được thắp loé lên. Anh hi
vọng nhiều lắm trong nụ cười chào xã giao của mình, nhưng nó
làm anh thất bại. Giờ chỉ vì nhờ chai mặt, đi theo và kịp giải
nguy cho cô mà anh được người ta mời vào.
Cũng chính từ đó mà, cô
và Luân từ từ trở nên thân nhau. Cuối tuần nào, hai người cũng
hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó theo như Luân hay đùa " để mốt
hai đứa mình có gì không gặp nhau được thì cứ ra ngoài đường
là sẽ nhìn thấy nhau". Lúc đó, Thảo cười và vờ trách
- Anh bỏ em chứ gì
- Anh á?
- Anh đó chứ ai
- Bỏ em theo ai chứ?
- Theo ai thì sao em
biết được chứ. Anh cũng đào hoa ra khối đó
- Thì anh đào hoa nên
mới tìm được một bông hoa quí như em đó mà
- Anh dám..
Lúc đó Luân hôn nhẹ lên
tóc của Thảo làm cô thấy mình như một người con gái yếu ớt
đang cần một đôi vai vững chắc nương tựa. Cô bỏ lại sau lưng
tất cả mọi ưu phiền, trách nhiệm đang đè trên vai cô, xoá hết
tất cả...Anh đã ôm Thảo vào lòng, cởi từng chiếc cúc...cả đêm
hôm ấy, đời cô đã thuộc về Luân hoàn toàn.
Luân lo cho Thảo từng li
từng tí, những lúc cô buồn, anh là người ở bên cạnh chia sẻ.
Cho nên lúc anh tới báo là anh sẽ đi công tác xa, trong cô cả
một nỗi buồn
- Anh đi rồi anh về mà
- Em biết
-Thế sao em cứ buồn. Em
buồn thì anh buồn theo
- Em đâu có đâu. chắc
tại công việc đấy
- Em không gạt anh được
đâu.
- Chừng nào anh về
- Anh cũng chưa biết nữa.
Khi nào về, anh ọgi điện cho em nghen! Chịu chưa
- Ừ...
- Ngoan, em đừng có buồn
mà
- Không, em không buồn
đâu. Em đợi anh về. Anh nhớ gọi điện mỗi tối cho em là được
- Anh hứa
- Hứa thiệt nghen!
- ừ.
Thế rồi Luân đi..mỗi
ngày...cô chờ điện thoại. Anh gọi một lần...nhưng rồi sau đó
thì bặt tin. Cô như muốn nghẹn lại.. không hiểu sao cô lại ra
như thế này. cô yêu Luân thực sự...
- Thảo ơi, con có phone
nè.. Tiếng mẹ vọng lên làm cô thức tỉnh trong cơn mê...hay là
anh gọi...hi vọng...nhưng khi cô cầm phone thì cô lại không
muốn người gọi là Luân...
- Alô
- Em đó hả? Giọng người
con trai bên kia vang lên đầy ấm áp
- Ai đó?
- Em đang giận anh chứ
gì
- Luân..em không giận
anh
- Thôi mà, tại công việc
cứ lu bu lên nên gọi trễ mà..
Thảo chợt oà khóc lên,
khiến Luân lo lắng
- Em sao thế? Ai ăn hiếp
em à
- Tại anh không gọi làm
cho em lo lắng...em tưởng anh có chuyện gì chứ..em sợ mất anh
lắm...
- Anh hứa với em mà,
ngày nào anh cũng gọi hết..chỉ là gọi trễ thôi...Anh không sao
ở đây hết..anh cũng sợ mất em lắm
- Thiệt hả?
- Ừ, anh....yêu em
mà..em là người con gái có ý nghĩa nhất với anh. Em có hiểu
không? Một ngày không nhìn thấy khuôn mặt em, nghe em nói hay
la anh..là anh nhớ lắm..có biết không
- Em cũng thế..
- Ừ..em sao rồi?
- Em vẫn bình thường..mà
anh biết gì không?
- Gì?
- Anh nhớ em kể về cái
anh mới vào làm hôm qua đó
- ừ, rồi sao?
- Em để ý hình như anh
ấy mến cái Hồng rồi
- Trời ạ...em cũng tinh
dữ ta! Đúng là Thảo của anh khác thiệt
- Anh nói móc em chứ gì
- hì..đâu có
- Anh nhớ đó..
Nghe giọng anh..Thảo cảm thấy nhẹ nhõm..tiếng nói của Luân đã
theo cô vào giấc ngủ..một giấc ngủ êm đềm...
(Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần
5) |