| Đèn bật sáng trưng, bác nằm ngửa ra, kê cái gối dưới dít. Mu 
					lồn với mớ lông den dày rậm nhô lên, hai tay bác banh lồn ra 
					sau khi hai bắp dùi đã dang rộng. Lần đầu tiên em nhìn tận 
					mắt lồn dàn bà. Lông lồn bác nhiều qúa cho nên bác phải dùng 
					tay banh mép lồn ra. Da non màu dỏ đổ ướt nhẹp nước lồn. 
					Phía dưới có cái lỗ nhỏ sâu hoắm. Em lấy ngón tay nghịch cái 
					lỗ dó, thì bỗng bác rên lên :- Anh biết nhiều qúa, vậy mà em đâu có ngờ, hả Du. Hồi còn 
					sống, bữa nào mệt, chơi hổng được, chồng em hay đút hai ngón 
					vô đụ thế cặc cho em ra
 đó Du ơi! Lỗ đó là lỗ lồn đó.
 - Ủa, sao nó nhỏ có chút xíu mà hai ngón vô lọt được?
 - Nhỏ vậy mà đầu con nít ra lọt đó, mình ơi! Không tin, anh 
					cho hai ngón vô thử coi. Làm dùm em đi mình !
 Em tò mò, chụm hai ngón lại, đút hết vô. Bác hẩy cái đít lên, 
					chu mỏ, hú liên tục, rồi cầm tay em thụt, bác la :
 - Xúc lúa, xúc khoai ra khôi kho em, đem về bển bán đi! Trời 
					ơi, cám ơn trời cho con được đụ thằng con nít nhô tuổi thua 
					con trai tôi! Đã qúa, Du ơi là Du? Cặc anh nhỏ qúa, đụ nãy 
					giờ không đã. Bây giờ được hai ngón anh vô, nghe như cặc ông 
					Tư, chồng em. ông Tư ơi? Tôi ngoại tình nè. Ai biểu ông bỏ 
					tôi mà di bất ngờ làm chi. Đụ ngón tay vừa cứng vừa lâu, 
					sướng hơn cặc của ông nữa, ông biết không? Du ơi làm ơn cho 
					thêm ngón nữa được không? Đó, cưng ơi, ui, ui, chật qúa đi 
					mình ơi! Sướng dễ sợ lắm Du ơi! Ba ngón, ui, ui...
 
 Bác thục liên tục bàn tay em cả hơn nửa tiếng. Miệng bác nói 
					cái gì em không hiểu. Bác chửi mấy thằng chó đẻ Việt Cộng. 
					Bác đào mả từ Stalin, Mao Trạch Đông cho tới Hồ Chí Minh ra 
					mà băm, mà xới Gần một tiếng, bác năn nỉ em cho luôn 4 ngón 
					rồi bắt em cúi xuống nút hột le. Lúc đó em đã biết tự dộng 
					thục lồn bác. Hai bàn tay bác tự bóp mềm cặp vú và nghiến 
					răng lại, ển đít lên, ra một cái
					trời long đất lở ? Em cũng sướng theo. Từ đó em mới biết lồn 
					đàn bà to thật. Em định rút bốn ngón tay ra, bác không chịu, 
					giữ tay em lại, nằm thở, mắt nhắm liu riu, miệng thì thào :
 - Để nguyên vậy mình ơi! Em chưa đã đâu, nghỉ một chút em đụ 
					nữa. Một năm tròn rồi chớ ít ỏi gì sao. Sống mà không có hơi 
					đàn ông con trai, kể như chết rồi. Giàu có mà làm gì? Sang 
					trọng mà làm gì? Anh đưa cặc đây cho em bú một mách nữa, Du 
					ơi! Xoay ngược lại, đó. Tay anh thục tiếp lồn em. Trên này 
					em bú cặc anh. Đụ vậy chấc đã lắm, mình ơi !
 
 Bác kéo cặp giò của em lên, bắt em úp cặc lên mặt bác. Dưới 
					này bốn ngón tay em lại tiếp tục dụ tàn canh như hồi nãy. 
					Bây giờ, chẳng những em biết thục, mà còn biết xoay, lộn đủ 
					chiều và móc cái mòng đóc cúa bác nữa. Tay kia em cầm cái 
					hột le của bác mà se nhuyễn nhừ. Bác ngậm cặc em vừa bú vừa 
					la rần trời. Mưa bên ngoài như thác đổ. Càng về đêm, càng 
					nặng hạt. Gió thổi vù vù. Vừa thụt em vừa ngấm lồn bác say 
					đấm. Nhất là bộ lông lồn dày rậm. Hai bắp đùi trấng bóc. Bác 
					bóp hai mông đít em có khi đau điếng mà em lại khoái. Bác 
					ngậm luôn hai hòn dái em vô miệng, lần lần cái lưới Em sướng 
					muốn chết được. Thỉnh thoảng
 bác đâm cái lưới vô lỗ đít em nữa.
 
 Bàn tay em ướt như nhúng vào thau nươc hồ. Chưa bao giờ em 
					dám mơ được vào phòng bác, úp cặc lên mặt bác cho bác bú. 
					Được bú thì sướng thiệt nhưng em vẫn thèm được đụ như hồi 
					nãy, nên em xin bác :
 - Con thèm đụ bác Nguyệt một lát, được không?
 - Anh thèm đụ em hả? Được chớ. Ráng giữ cho lâu nhen.
 
 Hai bàn tay bác lại banh lồn. Em đút cặc vô nắc. Em biết là 
					cặc mình nhỏ qúa, chẳng làm bác sung sướng bằng bốn ngón tay. 
					Nhưng em vẫn thèm được nằm hẳn lên người bác. Hai tay tha hồ 
					bóp vú. Môi em hôn, nút lưoli bác... Và được nghe
 Lạy trời cho anh mau lớn 18, 19 tuổi, đụ mới đã Lúc đó em sẽ 
					để dính bầu, đê một đứa con giống hệt anh... Bộ Du thèm đụ 
					em lắm hả? Chịu làm chồng em luôn, nhen Du?
 - Dạ.
 - Anh mà 18 tuổi, chắc cặc to như người lớn, bú ngon lắm à ? 
					Du có biết tại sao em thêm đụ anh không?
 Không, tại sao?
 - Tại gương mặt anh giống hệt ba anh, chú Thời. Hồi còn con 
					gái, đáng lẽ em lấy ba anh chớ đâu phải ông Tư. Em cặp với 
					ba anh, ăn ở như vợ chồng hết gần 2 năm chớ đâu phải ít. Gần 
					dến ngày làm đám hôi, em bắt gặp ba anh dẫn một cô gái đi
					Cần Thơ chơi. Vậy là em ghen, em bỏ. Em cặp với ông Tư, làm 
					vợ ông Tư luôn cho bó ghét. Em muốn ba anh phải đau khổ lại 
					với em, khi mỗi ngày thấy em nhởn nhơ, đùa vui trước mắt. Ba 
					anh đau khổ thật Cho nên bây giờ dù biết em đã là chị dâu, 
					ba anh vẫn còn yêu em như hồi trước.
 
 Một bữa ông Tư chồng em, có dịp đi Sài Gòn hết tuần lễ, ba 
					anh mò qua thăm em, nấm tay em năn nỉ, trở lại với chàng. 
					Chàng hiểu em sống với ông Tư là để trả thù chàng, chứ chẳng 
					có chút yêu thương, hạnh phúc. Chàng nói :
 - Bộ hết người rồi hay sao mà em lại lấy anh ruột của anh? 
					Em bất anh công khai phải gọi em bằng chị, trong khi chúng 
					mình đã từng "ăn ở" như vợ chồng? Ba năm rồi Nguyệt à! Em có 
					thấy anh hao gầy, xanh xao di không? Anh hiểu chính anh có 
					lỗi trước. Nhưng hình phạt ghê gớm em đang đáng xuống đời 
					anh, như vậy chưa đủ sao? Xin cho anh tạ lỗi vì anh không 
					còn đủ can đảm, nghị lực chịu thêm đau khổ...
 
 Du thấy đàn bà chưa? Khi họ trả thù thì trời đất cũng rung 
					chuyển. Đêm đó, ba anh ở lại. .Chàng quyết xin em cho chàng 
					ôm em ân ái một lấn. Em khóa cửa, im lặng. Vì chàng không 
					hiểu được nỗi đau to lớn của em khi nhìn chàng cầm tay cô 
					gái tên Kim vào phòng ngủ Thế Tường ở Cần Thơ. Nỗi đau như 
					đá đè lên ngực. Thấy cơm mà không thèm ăn. Nằm xuống thức 
					trấng đêm. Người xanh xao vàng võ. Em quyên sinh hết 3 lần. 
					Cả 3 lần đều được cứu sống. Mối hận vẫn còn ngùn ngụt trong 
					tim em. Chưa đã nư. Hôm nay em cặp luôn cả với anh, vì thừa 
					biết trước sau, ba anh cũng phát hiện. Cho nên, lúc nãy em 
					có nói : "Xin Du hãy làm
					chồng em! " Yêu cha, lấy không dược, em phải lấy con. Nếu 
					chú Thời, ba anh có biết, thì việc cũng đã rồi. Đã rồi và 
					tàn nhẫn như cái đêm chàng dẫn Kim vào khách sạn.
 
 Lẽ ra, em phải đợi thêm hai năm cho anh được 16, vì nữ thập 
					tam, nam thập lục. Nhưng cõi lòng em không đợi được. Phần vì 
					em vẫn sùng sục muốn trả thù Phần vì anh giống hệt Thời hồi 
					niên thiếu, hồi chàng với em lén lút tình tự, ân ái suốt 2 
					năm. Em trả thù Thời vì YÊU chàng, chứ không phải vì GHÉT. 
					Cho nên em phải lấy anh, lấy anh để đỡ nhớ Thời và cũng để 
					chàng thấm đòn trả thù cay độc của em.
 
 Nói xong, bác ôm em nắc cuồng si. Hôn em đa diết và cứ gọi 
					em là Thời. Sao lại có cuộc trả thù dai dẳng, cay độc như 
					thế.
 - Thời ơi, anh phá trinh em, dưới cây bàng, bên cồn tranh. 
					Anh dạy em bú cặc? Dạy em đụ ngồi, đụ đứng đủ kiểu. Anh hứa 
					nhất định phải lấy em làm vợ. Rồi sao lại bỏ em? Em phải lấy 
					lại con trai anh mà đáng lẽ nó phải là con em? Anh không
 hiểu đàn bà. Em dạy cho anh hiểu. Đụ em đi Du. Ơi! Đụ thật 
					mạnh vào. Anh đụ càng mạnh, em càng hả mối thù to lớn. Khi 
					Du lớn lên, em sẽ có con với anh. Lúc đó chú Thời sẽ bò mà 
					khóc! Quằn quại mà khóc!!!
 Em chậm rãi hỏi bác Nguyệt :
 - Bây giờ người con gái tên Kim đó ở đâu?
 - Ở trong nhà anh chớ đâu?
 - Ủa, nhà Du đâu có người đàn bà nào tên Kim... ồ, thôi Du 
					biết rồi. Có phải má Du không? Đoàn Thị Kim?
 Bác Nguyệt im lặng, cứ ôm em đụ rần trời, hôn em da diết. 
					Mặt bác hừng lên cơn sướng dỏ au. Mà mắt thì trào lệ , nói:
 - Du bao nhiêu tuổi, thì em chịu cơn đau bao nhiêu năm. Cho 
					đến khi nào em có con với anh, may ra lòng em nguôi di... ơi, 
					mang bầu với anh? Đụ mạnh thêm đi, chồng bé ơi! Em sướng vô 
					cùng Du ơi! Giống hệt hồi em đụ ba anh vậy.
 
 Em hiểu cặc mình qúa nhỏ so với lồn bác. Vậy mà sao bác 
					Nguyệt diễn tả sung sướng ngất trời. Có lẽ bác sướng vì đang 
					trả được thù với ba em. Hai tay hai chân bác quấn chặt người 
					em, rồi từ phía dưới, bác hẩy lên đụ sầm sập. Em lại cũng 
					biết mình dang giúp bác trả thù cha mình là bất hiếu.
 
 Nhưng chất thuốc trong những viên kẹo và hai cái bánh em ăn 
					lúc nãy làm em không còn biết gì phải, trái Em cứ ôm đụ bác 
					Nguyệt dã man. Như lời bác nói, em kéo dài được trận đụ cũng 
					nhờ chất thuốc của ông Thày Miên. Sướng thì có sướng mà em 
					không cảm thấy muốn ra. Bác Nguyệt hình như đã ra hết mấy 
					lần. Bởi mỗi lần bác ra, thì như con hổ đói say mồi :
 - Du ơi, nghe em trút hết nỗi hờn vào trận ra này? Đó, anh 
					nghe không? Em quyết phải mang bầu đêm nay mà. Cha anh đã 
					làm cho em dâm. Thời đã làm em thành con điên. Lý do em lấy 
					ông Tư cũng chỉ vì ông Tư giống hệt cha anh. Sống với ông Tư 
					là em sống trong mộng ảo. Trong tim em không có ông Tư. Em 
					đã ôm ông Tư mà nghĩ đó là Thời, người em yêu đến chết! Thời 
					ơi! Em đang ra nữa đó, Ui, sướng, sướng lắm Thời ơi!
 
 Bác vừa ra, vừa nhìn em không chớp mất, vừa gọi tên Thời. 
					Đến 10 giờ, dù trời vẫn còn đổ mưa như trút, em với bác cùng 
					ra một cái sướng thấu mây xanh. Lân đầu tiên trong đời thiếu 
					niên, em hưởng được cái sướng không tiền khoáng hậu.
 - Chết rồi Du ơi! Ra cùng một luc là chấc chắn em sẽ có bầu. 
					Đứa con này sẽ giống hệt Thời, sẽ giống hệt anh. Hình như 
					anh bắn ra nhiều lấm trong em phải không? Em đã phá trinh 
					anh. Nước khí con trai 14 tuổi dã vào lồn em. Bữa nay là 
					ngày trứng em rụng. Ai hỏi em có bầu với ai, em sẽ mạnh đạn 
					bảo với Du, con trai người tình của tôi!
 
					(Hết Phần 29 … Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					30) |