| Tôi lớn lên bên bờ kênh đen, năm tháng 
                  đi qua cuộc đời của tôi cũng không có gì gọi là vàng son cả. 
                  Cuộc sống tuổi thiếu niên của tôi, một nổi ám ảnh cuộc đời. Không 
                  biết vì lý do gì 3 chúng tôi đã gặp nhau trên những ngã đường 
                  và cùng về đây sống với nhau, căn nhà ổ chuột với giá 50 ngàn 
                  cho những đứa mồ côi như bọn tôi là quá đắt. Mỗi ngày thằng 
                  Hùng thằng Thắng phải để dành ít nhất là 1 ngàn để bỏ vào hủ, 
                  cuối tháng bọn nó sẽ phải trả tiền thuê nhà, còn tôi thì phải 
                  lo tiền nước và tiền điện, nói là tiền điện chứ bọn tôi chỉ 
                  trả cho một bóng đèn 6 tất mà thôi, không bao nhiêu chỉ khoản 
                  hăm mấy ngàn nhưng đối với bọn tôi thì thật là vất vã. 
                   Vào ban 
                  ngày 3 chúng tôi mỗi người trên một ngã đường, thằng Hùng thì 
                  đánh giầy cho bọn tây ở các khách sạn thỉnh thoảng cũng trúng 
                  mánh lắm, còn thằng Thắng thì vừa bán báo vừa bán vé số tuy nó 
                  kiếm được ít tiền nhưng sướng hơn thằng Hùng nhiều. Mà cũng 
                  đúng mỗi đứa một tánh mà, thằng Hùng láu lĩnh và hơi ma lanh, 
                  không như thằng Thắng hiền quá đi, có hôm nó bán được đâu 
                  chừng mười mấy ngàn thế mà khi về gần tới nhà bọn bụi đời phía 
                  trước chặn lại lấy hết và còn bắt nó cởi quần cho bọn chúng 
                  xem vậy mà nó im re làm theo lời bọn chúng. Đã 18 tuổi rồi mà 
                  sao hiền quá. Nói ra không phải tôi chê 2 đứa nó chứ kể ra thì tôi cũng là 
                  người đẹp trai nhất nhà, trông tôi có vẽ là một chàng lọ lem 
                  thì phải … cũng phải tôi nghe mấy đứa trong trại mồ côi kể 
                  rằng lúc trước có một quí bà đã giao tôi cho trại mồ côi nuôi 
                  rồi sau nó bà ta mất dạng. Sao tôi nhớ mọi người ở đó quá, 
                  thằng Minh, thằng Nhân như một cặp vợ chồng, thằng Vương hay 
                  cởi truồng khi ngủ nữa … bọn chúng làm tôi thấy nhớ mái ấm năm 
                  xưa quá, nếu hồi đó anh Linh không ép tôi cặp bồ với ảnh thì 
                  chắc bây giờ tôi cũng còn vui đùa với bọn chúng rồi. Tôi trốn 
                  đi cũng được gần một năm rồi còn gì, không biết bọn chúng còn 
                  nhớ tới tôi không nữa.
 - Mầy nghĩ gì mà thẩn thờ thế Đức? thằng Thắng ở ngoài đi vào 
                  vừa đẩy hộp đồ nghề của nó vào xó nhà vừa nhìn tôi hỏi.
 - Sao tao nhớ mái ấm quá… mày có thấy nhớ quê mày không?
 - Tao bỏ nhà lên thành phố 3 năm rồi mà nhớ cái nỗi gì nữa chứ, 
                  có lẽ nhà tao bây giờ cũng đã bán rồi, bố tao chắc đã theo con 
                  mụ đàn bà đó rồi, tao còn gì để mà nhớ chứ.
 Tuy nó nói vậy chứ tôi thấy trong khoé mắt nó có gì đó ướt ướt, 
                  khuôn mặt láu lĩnh của nó bây giờ, trầm tĩnh lại, nó như đang 
                  nhớ về tuổi thơ xa xưa của nó. Nhiều đêm tôi còn nghe nó thút 
                  thít khóc, có lẽ nó nhớ mẹ nó. Mẹ nó đã bó nó ra đi vì một tai 
                  nạn, còn bố nó thì dường như quên nó mà theo một người đàn bà 
                  khác.
 Thằng Hùng tuy nhỏ tuổi hơn tôi nhưng xem ra nó là người to 
                  con nhất nhà này đấy, năm nay nó 17 tuổi thế mà trông dáng một 
                  thanh niên lắm, tướng nó trông rắn chắc bởi nó khẻo mà da lại 
                  hâm đen nữa. Tôi nói nhỏ cho các bạn biết nha, hôm trước tôi 
                  có bắt gặp thằng con bà chủ nhà cứ theo sờ mó rờ rẫm nó đấy, 
                  người như nó con trai cũng thấy thích huống chi con gái.
 - Tao mua 3 cái bắp của thằng Tư bán dạo nè, ăn đi mầy (Nó đưa 
                  tôi một cái, nó một cái cùng ăn)
 Tuy không nói ra nhưng tôi cũng thừa biết là cái thứ 3 kia là 
                  phần của thằng Thắng rồi. Bọn tôi lúc nào cũng vậy mà, có gì 
                  cũng đem về nhà cùng ăn.
 - Không biết sao hôm nay Thắng về muộn vậy, mầy biết mấy giờ 
                  rồi không Đức?
 Tôi ầm ừ cho qua chuyện chứ tụi tôi làm gì có đồng hồ mà xem. 
                  Mọi ngày thằng Thắng đâu về muộn thế này. Tôi và Hùng bắt đầu 
                  lo cho nó, có khi nào bọn bụi đời lại bắt mạt nó nữa không? 
                  Tôi và Hùng gặm ngấu nghiến những hạt bắp cuồi cùng rồi vội vã 
                  chạy ra bãi đất hoang gần nhà tìm thằng Thắng.
 Bãi đất trống lạnh lẽo không một bóng người, tôi và thắng bớt 
                  lo hơn, nhưng rồi lại thấy sợ, chẳng lẽ Thắng gặp chuyện gì 
                  khác????
 - Thôi chết rồi Hùng ơi, đằng phía đầu đường có chuyện gì mà 
                  đông người như thế có lẽ là tai nạn, qua đó xem thử đi.
 Hai chúng tôi chạy vội đến, chổ đó cũng khá xa nhưng không 
                  biết động lực nào làm tôi và Hùng chạy như điên tới mà không 
                  biết mệt. Tôi run sợ khi nghĩ đến điều đó, cố len lỏi vào đám 
                  đông và tôi như khựng lại, toàn thân tôi như đóng băng, nhưng 
                  mồ hôi ở đâu lại tuông ra nhiều thế. Tiếng thằng Hùng la ơi ới 
                  làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi như đỗ sụp xuống bên Thắng.
 Mùi 
                  thuốc xác trùng của bệnh viện làm tôi khó chịu, biết Thắng 
                  không có gi trầm trọng lắm nên tôi cũng yên tâm. Có lẽ Thắng 
                  nằm lại khoản vài tiếng là có thể về nhà được, tuy máu ra 
                  nhiều nhưng vết thương không lớn lắm, bọn nhà giàu ở chung cư 
                  kế bên thật là đồi bại, bọn chúng đã để ý Thắng lâu nay thì 
                  phải, hôm nay canh lúc Thắng về ngang đó bọn chúng gọi Thắng 
                  vào căn hộ để mua vé số, vé số bọn chúng không mua nhưng lại 
                  dỡ trò với Thắng, chúng đòi trả cho Thắng 50 ngàn nếu Thắng 
                  đồng ý để bọn chúng làm trò với Thắng, biết bọn chúng muốn gì 
                  nên Thắng từ chối bỏ vể, cay cú vì Thắng làm bọn chúng cục 
                  hứng mà chúng đã lấy xe đủi theo và xô Thắng ngã rồi chạy mât. 
                  Tôi thấy tội cho nó quá, cũng may là tụi tôi cũng góp được 80 
                  ngàn để lo vết thương cho nó. Vài ngày nữa phải thanh toán cho 
                  bà chủ nhà rồi, mà bây giờ nó bị như thế, tôi nhìn Hùng, Hùng 
                  nhìn tôi không ai nói với ai được điều gì, nhưng trong lòng 
                  chúng tôi đều nghĩ đến chuyện đó.  Kể từ 
                  khi bọn tôi đến ở đây chúng tôi đã gặp nhiều chuyện như cố níu 
                  kéo chúng tôi vào vòng xoay của nó… càng lúc từng người một 
                  trong chúng tôi bắt đầu bị chịm dần vào trong từng cạm bẩy của 
                  cuộc đời. - Thắng ráng ăn một chút đi, cháo gà bà sáu đó, tao đã mua cho 
                  mầy 5 ngàn luôn đó, mầy ăn cho chóng khoẻ.
 Mặt thằng Thắng như cau lại có vẽ như thắc mắc…
 - Mầy đừng lo, hồi chiều tao đánh giầy cho một thằng tây, nó 
                  cho tao luôn 10 ngàn mà. (bà sáu kể cũng thương tụi nó, biết 
                  tụi nó không có tiền nhưng bà sáu vẫn luôn bán chịu cho tụi nó 
                  trong những lúc đói lòng)
 Tôi nhìn tụi nó mà thấy càng buồn hơn. Thắng đã về nhà được 
                  hơn 2 ngày rồi mà vẫn không khoẻ, nó tuy không to khoẻ như tôi 
                  và Hùng, nhưng nó vẫn tròn trịa dễ thương, vậy mà chỉ vài ngày 
                  thôi nó trông thê thảm quá, máu ra nhiều mà không có gì ăn bồi 
                  dưỡng cả. Trên má tôi dường như có gì đó âm ấm lăn dài.
 - Hùng sao bọn bay không chịu trả tiền nhà tiền điện nước cho 
                  tao huh? Hôm nay là trể 7 ngày rồi đó.
 Thằng Sinh con bà chủ hống hách la lối đòi tiền bọn tôi. Nó có 
                  vẽ làm khó dễ bọn tôi đây. Nó biết rõ bọn tôi đang trong lúc 
                  như thế này, vậy mà nó còn làm khó dễ, không biết nó muốn gì 
                  đây.
 Thằng Sinh là con cưng của bà Chủ, nó trông cũng đẹp trai lắm 
                  nhưng tính nết nó giống con gái quá, suốt ngày cứ theo bám mấy 
                  đứa con trai trong xóm. Tiền tụi tôi trả cho nó chỉ là tiền 
                  tiêu vặt của nó thôi, mẹ nó xí phần cho nó mà.
 Nhưng lúc vui thì nó cho tụi tôi khuất vài ngày còn nếu nó bực 
                  bội thì suốt ngày kêu réo. Hễ lúc nào tụi tôi kẹt mà nó qua 
                  đòi nợ thì Hùng kéo nó ra phía sau làm gì đó một chặp thì nó 
                  im lặng đi về.
 Hôm nay thấy nó làm dữ quá Hùng cũng sợ liền kều tay nó nháy 
                  mắt, nó biết nhưng làm ngơ. Hùng cũng thấy sợ, không biết làm 
                  cách nào khác. La lối một hồi nó nói Hùng:
 - Tối nay có tiền hay không có tiền mầy cũng phải qua nhà tao, 
                  để tao tính với mầy (Nó vung vẩy bỏ đi….)
 Đã 20 tuổi rồi mà như con nít vậy, đúng là “đồ con gái” …
 Và rồi tối hôm đó Hùng đã đến nhà thằng Sinh, kể từ đó nó 
                  không nhắc tới chuyện tiền nhà tụi tôi thiếu nữa, nhưng cũng 
                  kể từ đó tôi thấy Hùng như lạc lõng vào cõi mơ hồ nào đó, nó 
                  như âu sầu hơn. Trầm tư ít trò chuyện với bọn tôi hơn.
 Có nhiều đêm tôi còn nghe nó mớ ngũ nói lãnh nhãm gì đó, đại 
                  lọi như: “Thôi mà, nhẹ thôi mà…”, “Tao không thích, đủ rồi …”, 
                  “như vậy được chưa…”….
 Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho đến một hôm….
 - Có anh Hùng ở nhà không Đức? Sinh bước vào nhìn ngó nghiên…
 - anh Hùng? tôi hơi thắc mắc hỏi lại…
 - Ừ, ah … thôi anh Hùng đứng đằng sau nhà kia mà nảy giờ không 
                  thấy, nói xong nó đi thẳng ra sau.
 Tôi cũng không bận tâm về chuyện đó, kể từ sau buổi tối Hùng 
                  đến nhà Sinh thì tôi thấy 2 đứa nó thỉnh thoảng gặp nhau như 
                  thề.
 - sịt…nhẹ thôi, có Đức ở nhà đó….
 Tôi nghe tiếng thì thầm như thế không hiểu gì thì lại nghe mấy 
                  câu tiếp theo…
 - anh cởi ra đi, em không chịu nổi nữa ….
 - ở đây ah, thôi đi, Đức bắt gặp đấy, chỉ bên ngoài thôi..
 Tôi ngỡ ngàng, chẵng lẽ Hùng đã làm chuyện đó với Sinh??? Tôi 
                  không thể để thắc mắc này trong lòng được, rón rén lại xác tấm 
                  phên vách, tôi nhìn qua khe nứa thấy bóng mờ mờ của Sinh và 
                  Hùng. Tôi không thể tin được, Hùng đứng quay lưng vô nhà, còn 
                  Sinh thì đứng phía sau ôm lấy Hùng một tay sờ soạn lên ngực 
                  Hùng một tay thì vuốt ve lên khối u bên dưới hán của Hùng. Tôi 
                  choán ván, không ngờ rằng điều đó lại xảy ra, tôi cảm thấy như 
                  mình bị mất đi một điều đó thật quí báu. Tôi chợt nhận ra điều 
                  gì đó, có lẽ Hùng đã làm thế trong tối hôm đó với Sinh để đổi 
                  lấy sự bình yên????
 (Hết 
                  Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 2) |