| Kể từ ngày đó tôi ít 
                  nói chuyện với Hùng hơn. Tại sao lại thế Hùng, dù sao Hùng 
                  cũng không nên như thế chứ, một nổi đau thầm kín nào đó chợt 
                  nhói lên trong tim tôi. Tôi cảm thấy như hận Hùng, nhưng lại 
                  thấy thương Hùng, có lẻ Hùng vì bọn tôi, Hùng có thể không 
                  thích làm điều đó với Sinh nhưng vì tình thế ép buộc, tôi giữ 
                  lấy suy nghĩ đó cho riêng mình. Rồi một hôm, Hùng bào với bọn tôi rằng tối đó sẽ không về nhà. 
                  Thằng Thắng cứ thắc mắc theo gặn hỏi, còn tôi thì đã hiểu ra 
                  được phần nào. Tôi nhìn Hùng bước đi mà không sao kiềm nén 
                  được. Tôi ngồi mãi ở phía sau nhà nơi mà Hùng và Sinh đứng hôm 
                  trước, nghĩ ngợi lung tung càng nghĩ tôi càng thấy buồn và 
                  thấy đau xót… giờ này Hùng đang ở đâu làm gì vời ai, tôi lần 
                  lần tưởng tượng ra một khung cảnh mà tôi không thề nào xoá 
                  nhòa nó được. Bầu trời mỗi lúc một sáng hơn, nhưng ngôi sao cô 
                  đơn lần lần chìm vào trong không gian vô tận của nó, một lực 
                  hút vô biên nào đó đả kéo toàn bộ bóng tôi vào trong cỏi vô 
                  biên.
 Tôi mệt mõi vào nhà, tôi ngã người xuống bên Thắng, kéo tấm 
                  chăng đắp hờ nữa người, tôi nhìn Thắng ngủ sao mà vô tư thế, 
                  còn Hùng đã ra về chưa hay vẫn còn trong giấc ngũ đẹp. Tôi lim 
                  dim và thiếp đi.  Thắng đang sửa soan để đi lấy báo… nó như một cái đồng hồ, 
                  đúng 5 giờ là bung mền dậy để lo đi rồi. Nó khép cửa lại, 
                  tiếng lép bép của đôi dép nhựa cũ rích nhỏ nhần nhỏ nhần rồi 
                  biết mất trên con đường kênh nhỏ.  Hôm nay có lẻ tôi không thể đi làm được, tôi giúp việc cho một 
                  quán ăn đã được mấy tháng rồi, bà chủ là một người tốt bụng, 
                  có lẽ tôi phải ngủ thêm một chút, tôi sẽ làm bù vào tối nay. 
                   Đang mơ mơ màng màng, tôi thấy có luồn gió lạnh ào vào, thì ra 
                  Hùng đã về rón rén đẩy cửa vào. Tôi cố tình làm như đang ngủ 
                  nhưng thực ra tôi đang ké mắt theo dõi từng cử chỉ của Hùng. 
                  Gương mặt hốc hác của Hùng, vẽ mệt mõi rã rời của Hùng làm tôi 
                  thấy xót xa.  Móc vội vàng chiếc áo và quần dài lên vách Hùng ngã người 
                  xuống chiếu cạnh tôi và nhắm mắt lại. Tôi không sao ngủ tiếp 
                  được nữa những hình ảnh tôi bắt gặp về Hùng, những hình ảnh 
                  xảy ra khi Hùng ở lại qua đêm nhà Sinh, mùi mồ hôi của người 
                  con trai trong những lần đầu tiên bộc phát làm tôi như say 
                  ngất, có lẽ tôi cũng đã trỡ thành như thế rồi sao, có phải tôi 
                  đang yêu Hùng?  Sự tò mò làm tôi phải nhìn vào đủng quần của Hùng, nới ấy một 
                  khối u nhổ lên, bên ngoài có những vết loang còn chưa kịp khô. 
                  Thôi thật rồi, những gì tôi nghĩ là hoàn toàn đã diễn ra thật 
                  sự. Hùng ơi, tôi không thề nào mất Hùng được. Tôi nằm nghiên 
                  và nhìn Hùng say sưa trong vô vàng hình ảnh hiện về. 
                   Trong giấc ngũ say Hùng luôn nói nhãm những từ mà đây tôi nghe 
                  là hiểu ra tất cả. Bất chợt Hùng xoay người sang và ôm tôi vào 
                  lòng mà chìm trong giấc ngũ, tôi thật ngỡ ngàng và cảm thấy có 
                  một sức hút nào đó thật mãnh liệt một cảm giác hưng phấn mà 
                  tôi chưa bao giờ có. Tôi vẫn nằm im như muốn những hành động 
                  vô thức tiếp theo của Hùng. Thỉnh thoảng Hùng xoa bàn tay lên 
                  mong tôi, vuốt ve lưng tôi và tuông ra những câu ngắn ngủn đầy 
                  dâm dục. Tuy tôi được Hùng vuốt ve trong cơ mộng nhưng cảm 
                  giác ấy làm tôi không thề nào từ chối được, tôi có cảm giác 
                  được và muốn làm như thế với một người con trai kể từ đó. 
                   Rồi điều gì đến cũng lại đến, tối hôm đó trời có vẽ mưa phùng, 
                  căn nhà trống trãi của chúng tôi thật lạnh lẽo, càng về khuya, 
                  trời thêm gió, những luồng khí lạnh cứ quấn lấy chúng tôi, 
                  càng lúc 3 chúng tôi như càng nằm ép vào nhau cho bớt lạnh. 
                  Chỉ có một tấm chăn mõng chúng tôi rút vào nhau, hơi ấm của 3 
                  chúng tôi như hoà vào nhau cùng giúp nhau chống chọi lại cái 
                  lạnh.  Tôi luôn thích nằm giữa, vì thế Hùng và Thắng như 2 vệ sỹ bao 
                  lấy tôi thỉnh thoảng Hùng và Thắng ôm lấy tôi trong sự vô tư. 
                  Nhưng đối với tôi bây giờ thì đó là một điều cần thiết. Ở tuổi 
                  này chúng tôi rất cần một sự giải toả và bức xức của tuổi mới 
                  lớn. Hùng thì không cần điều đó nữa vì Hùng đã trở thành một 
                  người đàn ông rồi còn gì. Tôi cũng muốn như thề nhưng người 
                  tôi muốn là Hùng. Đêm nay chúng tôi nằm xác bên nhau, thân thể 
                  3 chúng tôi như ép vào nhau. Sự cọ xác da thịt lên nhau làm 
                  cho tôi thêm kích thích. Nhưng động tác vô thức của Hùng trong 
                  lúc ngủ làm tôi đê mê. Nhiều lần Hùng đã sờ vào nơi ấy của tôi, 
                  tuy lúc đầu hơi nhột nhưng trong chốc lát thì cảm giác nhột 
                  nhật đó biến thành sự đê mê ngất ngây, một cảm giác lân lân 
                  khó tả. Cái ấy của tôi nhưng cố ngoi lên chống lại nhưng lần 
                  vuôt ve lên xuống của Hùng. Tôi xoay hẳn người về phía Hùng 
                  như muốn cho Hùng đuợc dễ dàng hơn hành động, và cũng muốn che 
                  dấu một điều gì đó với Thắng.  Thật bất ngờ tôi thấy Hùng rút tay lại thật nhanh, Hùng đã 
                  tỉnh ngũ và đang nhìn vào mắt tôi như dò xét, tuy tôi giả vờ 
                  nhắm mắt nhưng tôi vẫn hé mắt theo dõi Hùng, hành động đó của 
                  tôi không thể dấu được Hùng, chúng tôi nằm rất xác nhau, những 
                  gì biểu hiệu lên khuôn mặt của nhau thì người kia đều nhận 
                  biết cả. Hùng biết là tôi cố ý để Hùng làm điều đó và tôi cũng 
                  biết Hùng cũng đã trở thành một người đàn ông rồi. Không thể 
                  dấu mãi được nữa tôi mở mắt nhìn Hùng và nắm lấy tay Hùng xiết 
                  chặt, các ngón tay của tôi đan xen vào tay Hùng, Chúng tôi 
                  xiết chặt tay nhau mà không nói lời nào cả.  Kể từ đêm hôm đó tôi và Hùng vui vẻ trở lại, chúng tôi luôn 
                  gần nhau để kể chuyện với nhau nghe, và trong những chuyện đó 
                  tôi cũng như Hùng không quên kể lại những gì đã xảy ra với 
                  Hùng và nhưng gì tôi đã biết về Hùng. Bao tháng sống chung với 
                  nhau bây giờ chúng tôi mới hiểu về điêu thầm kín về nhau. 
                   Kể từ đó cỏ những ngày tôi và Hùng cùng lúc không đi làm. Và 
                  suốt cả ngày hôm đó chúng tôi không thể tách rời nhau được, 
                  chúng tôi trao hết cho nhau nhưng gì người kia cần cới những 
                  gì mình có. Cả một thời gian dài Thắng vẫn không hay biết về 
                  điều đó. Cho đến một hôm, vì Thắng bị đau nên quay về nhà sớm 
                  hơn thường lệ, khi đẩy cửa bước vào trong ánh mắt của Thắng là 
                  2 cơ thể trần truồng đang cuốn lấy nhau. Thắng như khựng lại, 
                  không nói lấy được lời nào….  Thắng giận 2 chúng tôi gần một tháng sau khi đã nghe những lời 
                  tâm sự của bọn tôi thì Thắng cũng đã vui vẽ trở lại. Những gì 
                  xảy ra với chúng tôi ở tuổi mới lớn này có thể chỉ là để đáp 
                  ứng nhu cầu của nhau? Hay đó là biều lộ của những mối tình?? 
                   Mãi cho đến khi tôi bắt gặp Thắng đã dẫn một người bạn trai về 
                  nhà khi chúng tôi đi vắng thì mới biết rằng, không thể giải 
                  thích được những gì mình làm, mọi suy nghĩ có thể thay đổi. Và 
                  điều cuối cùng là những gì mình làm hoàn toàn theo bản năng 
                  của một con người và không ai có thể xác định được điều đó khi 
                  đang ở ngoài cuộc chơi.  Khi bắt gặp Thắng cùng người con trai đó vào nhà và đóng cửa 
                  lại, tôi như hiểu ra phần nào và không muốn phá đám. Chỉ âm 
                  thầm đứng bên ngoài chờ đợi. Nhưng âm thanh và sự rung động 
                  bên trong đã cho tôi biết điều gì Thắng đang làm… Tôi cố tình 
                  vắc ngang chiếc áo lên cửa sổ và đi ra bờ kênh hóng gió, gió ở 
                  đây mát dịu và êm ái. Còn trong căn phòng rách nác kia, một 
                  cơn bảo tình đang dày xéo nhưng lại làm cho những cơ thể phải 
                  run lên vì hạnh phúc.  Trời đã chập choạng tối, có lẽ họ đã hoàn thành một cuộc mây 
                  mưa, tôi lững thững đi vào. Trong phòng hcỉ còn lại mình Thắng, 
                  chiếc áo của tôi bây giờ đang móc lên vách, tôi hiểu và Thắng 
                  của hiểu. Và từ đó cả 3 ch1ung tôi không còn dâu diếm nhau bất 
                  kể điều gì nữa, lúc đầu Thắng nghe chuyện Hùng với Sinh rồi 
                  tôi với Hùng … Thắng ngỡ ngàng rồi cười teo téc… tôi cũng phì 
                  cười theo Thắng, lúc đó Hùng cũng vừa về thấy chúng tôi cười 
                  nắc nở với nhau Hùng cũng cười theo, 3 chúng tôi đều cười…. (Hết 
                  Phần 2... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 2) |