|      
        Có tiếng ông Văn Long thở dài sườn
        sượt. Từ ngày
        vợ ông bỏ đi đến giờ đã hơn nửa tháng, ông đã xuống nước
        nhỏ nhắn bà trở về nhưng bà Long lờ đi. Bà cũng không có mặt
        ở ngoài tiệm vải hằng ngày. Khi bà tới là để xem xét sổ sách
        hoặc tiếp vài người mà bà đã có hẹn trước. Bà giao cho cô
        Sáu Vàng mô? nhân viên tin cẩn giúp việc cho bà đã lâu năm
        trông coi hết mọi viê?. Ông Văn Long biết bà vợ đến ở nhà
        bà Thu, bạn của bà, ở cao ốc có tên là Cửu Long, đường Hai Bà
        Trưng nhưng ông không muốn đến đó để gặp bà. Còn đến tiệm
        vải để gặp bà thì lại càng mất mặt quá. Nhân viên tiê? vải
        sẽ còn coi ông ra thứ gì nữa.Ông chán biết vì ông đã trở
        thành bất lực nên bà mới bỏ nhà ra đi. O?g tin chắc chỉ trong
        nửa tháng qua bà đã cắm sừng ông, điều đó ông chẳng
        cần. Ông đã trở thành người bất lực vĩnh viễn thì làm sao ông có
        thể cấm bà đi ngủ với trai? Bà mới có ngoài 30
        tuổi, xuân tình
        phơi phới ngăn cấm bà đi tìm trai cũng chẳng khác nào cấm mô?
        đứa trẻ không được kẹo trong khi có hàng chục hũ kẹo được
        bày la liệt trong nhà.       
        Bây giờ sự thể đã như thế này, nếu bà vợ ông trở về
        mà rồi bà còn đi ngủ lăng nhăng với trai, với bất kỳ ai ông
        cũng hứa với bà ông sẽ làm ngơ.       
        Bỗng ông Long nghĩ đến những vụ đấu thầu. Khối bạn đồng
        nghiệp của ông đã trúng thầu nhờ họ dâng em vợ, chị vợ hay cả
        vợ của họ nữa cho mấy tên quan năm, quan sáu có quyền
        thế. Nếu
        bà Long chịu hy sinh giúp ông như kiểu các bà kia đã hy sinh giúp
        chồng thì đỡ cho ông biết mấy. Khổ nỗi bà chẳng bao giờ ngồi
        nghe ông nói đến 10 phút thì làm sao ông có thể nói rõ cho bà nghe
        những chuyện như thế.       
        Ông Văn Long lại thở dài. Khổ quá ông muốn tự vận chế đi
        cho rãnh nợ đời. Nhưng còn ông còn  bà
        mẹ và mấy đứa em ở dưới tỉnh, ông chết không
        đành.       
        Suy tính đến hai ngày ông Văn Long mới quyết định gửi cho bà
        mô? cái thơ. Thôi thì mình xuống nước để cho bả trở về quán
        xuyến việc nhà.        
        Thằng Tám tài xế và chị bếp coi bộ hơi lộng rồi
        đa. Vắng
        chủ nhà gà mọc đuôi tôm là vậy. Ông đi từ sáng đến tối
        mới về thì ở nhà chỉ có bà là chủ nhà thôi chớ còn ai vô
        đây nữa.       
        Ông vừa viết vừa đắn
        đo, s au cùng, ông quyết định: Hứa
        sẽ để cho bà hoàn toàn tự do, bà muốn giao du thân mật với ai
        cũng được, từ hôm bà bỏ nhà ra đi đến nay nếu bà có cặp
        bồ, vui vẻ với người nào ông cũng bỏ qua miễn là bà trở
        về.       
        Ông cũng không quên úp mở rằng nếu bà về và bằng lòng
        thay ông đi giao thiệp với mấy thằng Tây có quyền thế thì sẽ giàu
        to, ông có đầy đủ dữ kiện nên mới viết ra điều này để bà
        rõ.       
        Khi xếp lá thư bỏ vào phong bì ông lại thở dài. Đây là
        văn kiê? đầu hàng ông biết như vậy. Bà Long mà trở về thì bà
        sẽ là bà chủ thật sự, còn ông nhất nhất sẽ phải tuân lời
        bà.       
        Bà Văn Long nhũ danh Lý Hoa đọc thư của ông Long rất
        kỹ.
        Chiều lại bà gọi điện thoại đến sở của Thu bảo nàng về tiệm
        vải của bà để cùng đi ăn.       
        Ngồi ăn ở nhà hàng Kim Hoa, Thu đọc bức thư của ông Văn
        Long do Lý Hoa trao cho, nhờ cố vấn có nên trở về hay
        không? Thu
        đọc ngẫm nghĩ rồi phát biểu:      
        - Theo tao thì để cho thằng chả chờ mô? tuần nữa rồi hãy
        viết trả lời. Mày hẹn sẽ trở về, nhưng không nói rõ bữa
        nào.
        Để cho thằng chả vừa mừng là mày bằng lòng trở về vừa lên
        ruột vì mày không nói chắc ngày về.       
        Lý Hoa có vẻ phục tài cố vấn của Thu:      
        - Mày tính như vậy được lắm. Tao sẽ làm theo lời
        mày. Như
        vậy là chả đã đầu hàng, mình về tác oai, tác quái, dại gì đi
        luôn, để cho chả rước bà con, giòng họ ở dưới tỉnh lên ở
        chiếm cái nhà luôn uổng công tao gầy dựng. A? nhưng chả nói gì
        về cái vụ giao thiệp với Tây, mày có ý kiến gì
        không?      
        Thu suy nghĩ giây lát rồi vỗ trán:      
        - Tao nghĩ ra rồi. Thằng chả không nói thẳng ra đây nhưng tao
        biết thằng chả định mượn mày làm cái mồi để nhử mấy thằng
        Tây có quyền thế. Vì là thằng chả không được quyền ghen nữa
        thì thà thả bò cho đi ăn cỏ còn có lợi.       
        Lý Hoa đồng ý với ý kiến của Thu. Nàng bảo Thu:      
        - Tụi mình học trường đầm ra nhưng tao cũng hơi ngán mấy
        thằng Tây dê xồm. Nhiều thằng trông như khỉ đột, sợ thấy
        mồ.       
        Thu cười hăng hắc, nói nhỏ vào tai Lý Hoa, vì nàng sợ các
        thực khách ngồi ở bàn kế bên nghe lóm:      
        - Nó to thì củ của nó cũng to, chơi càng sướng chứ
        sao.       
        Lý Hoa nạt nhỏ:     
        - Thôi đi. Mày thì lúc nào cũng nghĩ đến cái
        đó. Nhưng tao
        nghe nói mấy thằng Tây nó to con như đười ươi, nhưng củ của nó
        nhỏ lắm. Và nó chỉ làm hùng hục được mấy phút là hạ mã
        ngay.
        Nếu vậy thì chán phèo.      
        - Chưa chắc. Vả cái đó còn tùy. Tao nghe con Thoa nó nói có
        thằng Tây chơi dai lắm, chơi đến mấy tiếng chưa ra. Nếu mày mà gặp
        mô? thằng như thế thì đã biết mấy. Vừa được tiếng là hy sinh
        cho sự nghiệp của chồng con, vừa được hưởng khoái
        lạc.      
        Lý Hoa bỗng sực nhớ đến vụ mà Chín Tùng sắp
        đặt. Cũng
        là bảo nàng đi mồi chài mấy thằng Tây để làm áp phe chuyển
        ngân lậu.      
        Lý Hoa lẩm bẩm:     
        - Cũng lại là Tây nữa. Sao mà lắm Tây thực dân
        thế.      
        - Mày nói gì đó? Thu hỏi.      
        - À, tao nhớ lại hôm trước tên Chín Tùng có nói với tao
        mô? áp phe mà chính yếu là phải dụ mấy thằng Tây ở sở Hối
        đoái để chuyển ngân lậu.      
        Thu lại cười như nắc nẻ:     
        - Vậy là mày có số chơi Tây. Nhưng áp phe có xứng đáng
        để cho tụi mũi lõ chơi không?  Hay
        chỉ là áp phe tép riu. Tao hơi ngờ khả năng bố trí bắt áp phe của
        thă?g Tùng. Đừng có tưởng bọn Tây thực dân nó
        ngu. Có khi
        bọn Tây lợi dụng nó làm mày banh càng gãy gọng xong rồi thì nó
        thí cho cái áp phe còm thì tức lắm, hô? máu ra
        được.      
        Lý Hoa gật gù ra điều nàng cũng am hiểu chớ không phải là
        mô? nai tơ.      
        Thu vỗ vai Lý Hoa nói nhỏ:     
        - Còn thằng Tám tài xế. Từ hôm â? đến nay nó trốn biệt
        tăm luôn. Mày có gọi về nhà bảo chị bếp nhắn lại nó
        không?     
        - Có, tao có bảo con nhỏ Sáu. Tao chỉ nói mơ mơ hồ hồ
        thôi.
        Nhưng thằng nhỏ mất dạng luôn. Tao nghi là tại mày
        quá. Tôí hôm
        đó chắc mày hành hạ nó cả đêm nên nó sợ nó trốn là
        phải.
        Mày tham quá, phải ăn từ từ chứ gặp mồi là ngấu nghiến đớp
        làm sao bền được. Thế còn thằng nhỏ 18 tuổi của mày
        đâu?     
        - Gia đình nó gởi nó lên Đà lạt học rồi. Chán
        quá. Tối
        nay có mục gì không?  Kép thì tao
        không thiếu, bỏ đi cũng chưa hết, nhưng tao chỉ thích mấy tên dễ sai
        bảo. Tao thích loại đàn ông chịu lụy vì đàn bà chứ không thích
        mấy thằng tỏ ra ta đây thân cao thước rưỡi làm chức này chức
        nọ. . .      
        Nghe tới đây Lý Hoa không nhịn được cười. Nàng cười rũ
        rượi, cúi gầm đầu xuống mà cười.      
        Vài ba thực khách ở bàn bên cạnh thấy Lý Hoa cười như
        điên thì nhìn nàng ngạc nhiên.      
        Thu vội gọi bồi tính tiền rồi kéo Lý Hoa ra xe. Ra đến xe Thu
        đề nghị:     
        - Tao có biết hai thằng trạc tuổi mình, tụi nó mướn chung
        mô? apartment ở đường Calmette. Cả hai đều độc
        thân. Không đẹp
        trai lắm, nhưng là loại đàn ông có học thức, rất nịnh tao mỗi khi
        gặp tao. Duy có điều tụi nó dễ sai bảo khi nằm với mình trên
        giường hay chăng lại là chuyện khác, vì tao chưa xài hai thằng đó
        bao giờ. Mày có muốn bắt tụi nó đưa đi nhảy rồi sau đó tùy cơ
        ứng biến cho qua đêm hay không?     
        Lý Hoa gật đầu đồng ý. Thu lái xe về Cửu Long vào lúc 9
        giờ tối. Hai kép này thuộc loại con nhà khá giả, có đi Tây
        học.
        Hiện làm cho hãng xăng Con Sò. Cả hai đều từ chối việc lấy vợ
        mặc cho gia đình chửi rủa. Đi làm về là cả hai đi với đào đến
        khuya. Đêm nào cũng như đêm đó.      
        Trọng được người quen giới thiệu với Thu. Chàng có dịp
        nhảy với Thu tại mô? party. Thấy Thu đẹp lộng lẫy nhưng có vẻ
        kiêu kỳ nên chàng hơi ngại không dám mở miệng tán
        tỉnh. Chàng
        dắt Thành bạn ở chung nhà và là đồng nghiệp, đến giới thiệu
        với Thu, dụng ý là để Thành dọ dẫm đường đi, nước bước
        hộ. Gặp đường có gài mìn thì Thành ráng lãnh đủ. Chuyện này
        chứng tỏ Trọng thuộc loại người tính toán biết lợi dụng kẻ
        khác.      
        Còn Thành thì trái ngược hẳn. Chàng thuộc loại phổi
        bò,
        thẳng như ruột ngựa.      
        Ngay từ lúc đầu gặp Thu, Thành đã chóa mắt vì sắc đẹp
        của Thu. Nhưng chàng cũng hơi e dè vì chàng biết đàn bà đẹp hay
        chứng lắm.      
        Chàng có dọ hỏi về Thu thì được giới ăn chơi cho biết
        nhiều chuyện về Thu và họ bảo: "Thôi tạm quên món đó
        đi.
        Khó khăn lắm. Hách lắm. Nếu nàng đã biết số điện thoại của toa
        rồi mà nàng chưa gọi toa có nghĩa là toa không được nàng tuyển
        chọn, toa không được lọt vào mắt xanh của nàng. Vậy cứ ráng
        chờ. Đừng có mon men lại building Cửu Long tìm người
        đẹp, sẽ bị
        hố to. . .      
        Tối nay nghe điện thoại reo, Trọng bắt điện thoại
        lên.      
        Khi biết là Thu gọi Trọng dọ dẫm:     
        - À, người đẹp. Lâu quá không gặp lại. Thu định gọi tôi
        hay Thành? Chắc là gọi nó, tôi làm sao có
        được diễm phúc được người đẹp gọi, có phải vậy
        không?     
        Nói xong Trọng cười dòn:     
        -  Gọi cả hai. Bữa nay Thu có
        một người bạn gái đến chơi. Tụi này định đi Arc-En-Ciel. Xong sang
        bên Grande-Monde. Vậy hai bạn có bằng lòng hộ tống tụi này
        không?     
        Trọng cười nói nịnh:     
        - Đuợc hộ tống một người đẹp nhất Saigon như Thu thì làm sao
        mà từ chối. Chuyện ngàn năm một thưở. Thế định mấy giò thì
        bọn này đến đón.      
        - 9 giờ. Nhớ nghe. Thôi để lát nữa gặp sẽ noí chuyện
        nhiều. Cúp đây. Thành từ nhà tắm ra hỏi ai đấy. Trọng thuật lại
        đầu đuôi. Thành reo lên:     
        - Vậy là tối nay tụi mình có mục rồi! Khoái
        quá. Sao bỗng
        dưng bà ấy lại gọi tụi mình thế nhỉ. Nghe nói bà ấy có hàng tá
        kép đẹp trai kia mà. Vậy là đêm nay bọn mình nhảy chết
        thôi. Xong
        rồi dụ dỗ mục khác, liệu có được không?     
        Trọng trề môi:     
        - Mày đừng tưởng bở. Tụi nó cần kép đi hộ tống để
        trả tiền dancing, tiền ăn ở Grande-Monde chứ dễ gì dụ dỗ tụi
        nó.
        Có tụi nó dụ dỗ mình thì có lý. Tao lỡ nhận lời rồi chả lẽ
        mình lại gọi lại từ chối, chứ thật ra tao hơi ngại con nhỏ Thu. Ai
        cũng biết nó thuộc loại dâm đãng số mô? nhưng nó thích thằng
        nào thì thằng đó được hưởng, gặp đứa nó khônh thích mà ai
        sáp lại tán tỉnh, nó quạt ngay vào mặt, giữa công
        chúng, xấu hổ
        đến độn thổ mà trốn. tao ngại lắm.      
        Thành nghe Trọng khai xấu về Thu chàng cũng hơi chột
        dạ. Con nhỏ
        đó ghê lắm chứ vừa gì.      
        Nhưng nghĩ cho cùng hôm nay cũng là ngày vui, mất ít tiền con có
        xá chi. Nghĩ vậy chàng thúc giục Trọng sửa soạn áo
        quần. Chàng
        dụ Trọng:     
        - Nếu mày ngại chi thì tao sẽ làm đầu tàu đêm nay. Bữa khác
        tới phiên mày. Mình phải tỏ ra anh hùng chứ. Chưa đánh trận nào
        đã sợ cuốn cờ chạy dài à? Nó đã khó khăn mình phải áp
        dụng chiến thuật:     
        - Chỉ ăn chơi thôi rồi đưa nó về, phớt tỉnh ăngle không
        thèm tán tỉnh, dụ dỗ gì cả xem nó phản ứng ra sao.      
        Trọng nghe Thành thuận chi hết đêm nay thì đồng ý
        ngay.      
        Lý Hoa quan sát hai kép này một cách kín đáo. Không đẹp trai
        nhưng cũng tàm tạm. Cả hai đều ăn mặc chải chuốt, aó quần đều
        thuộc loại đắt tiền. Trọng lái xe. Thành ngồi băng sau với Lý
        Hoa.
        Thu ngồi băng trước. Thành kể nhiều chuyện vui khiến Lý Hoa cười
        hinh hích. Thu có vẻ nghiêm nghị nên Trọng chăm chú vào việc lái
        xe.
             
        Khiêu vũ trường Arc- en- Ciel hôm nay thật là đông khách. Có
        lẽ là vì ngày cuối tuần. Thu nhảy với Trọng. Thành nhảy với Lý
        Hoa, nhưng họ đổi đào, kép sau vài ba bài. Lý Hoa thuộc loại dễ
        dãi thấy hai anh chàng này có vẻ lịch sự nên nàng vui vẻ lắm.
        Nàng nghĩ nếu đêm nay một trong hai người này đề nghị với nàng
        thì nàng sẽ cho, không biết ý của Thu ra sao?     
        Về phần Thu nàng cũng nói chuyện vui vẻ nhưng trong thâm tâm
        thì không thích cả hai anh chàng này. Thu biết Trọng muốn tán tỉnh
        nàng nhưng ngại ngùng sao đó nên không dám ngỏ lời. Còn Thành
        thì tỏ ra cởi mở hơn, nói nhiều hơn, nhưng cũng chưa tán nàng câu
        nào.      
        Thấy cả hai gã không gả nào săn đón ráo riết nên tự ái
        của Thu bị thương tổn đôi chút: "Đã vậy thì đêm nay thà mình
        về ngủ vói con Hoa còn hơn. Bọn mi không quị lụy thì tội gì ta
        cho" Thu lấy quyết định ngay từ lúc chưa rời vũ trường. Tuy
        nhiên nàng nói thầm: tên Thành có vẻ được hơn tên Trọng. Nếu
        ngày nào đó mình kẹt kép mà muốn chơi sẽ gọi Thành. Còn tên
        Trọng nếu Lý Hoa nó ưng thì  phát
        cho nó.      
        Nàng càng thiên về Thành hơn khi thấy cả hai chầu: tiền nước
        ở vũ trường và tiền ăn ở Grande-Monde đều do Thành chi. Trọng
        ngồi tỉnh bơ trong khi Thành mở bóp.      
        Thu rất ghét những ông có máu kẹo nên càng cho Thành thêm
        điểm.      Ăn xong Trọng về nhà của hai chàng ở đường Calmette đánh
        phé năm ba đồng chơi cho vui nhưng Thu gạt đi. Nàng nháy mắt cho Lý
        Hoa rồi bắt Thành lái xe đưa về building Cửu Long.      
        Vừa vào phòng Lý Hoa đã hỏi ngay:     
        - Sao mày không chịu về nhà tụi nó đánh phé, có vây tụi
        nó mơí có cơ hội xin xỏ mình chứ. Tụi nó không còn trẻ như
        thằng Tám nhưng tao nghĩ xài tạm đêm nay cũng được. Còn hơn chỉ
        có hai đứa mình ôm nhau ngủ.      
        Thu nhún vai:     
        - Mày dễ dãi với bọn chúng quá đâu được. Hèn chi mày cho
        tên Chín Tùng làm xả láng. Tao thì hơi khác. Tao khó khăn lắm, thà
        là như thằng Tám mà tao thích. Vì mình trọn quyền hành hạ nó và
        xem nó như một món đồ chơi. Còn đã là kép thì phải quị lụy tao
        và tình nguyện làm nô lệ dù chỉ là nô lệ một đêm hay vài
        đêm. Bảo gì thì làm nấy, có phải thức suốt đêm cũng phải
        thức để phục vụ tao.      
        - Làm sao mày biết được tụi nó không quị lụy mày. Đã có
        dịp nào để cho chúng bày tỏ đâu?     
        - Ờ thì để đó mất đâu mà sợ. Nếu tụi nó gọi và mời
        mình đi chơi nữa, lúc ấy sẽ tính. Tao nghĩ hai đứa nên chay tịnh
        đêm nay. Ngày mai nếu mày muốn tao sẽ triệu tập hai kép khác đến
        phục vụ mày, chịu chưa? (Hết
          Chương 6 ... Xin xem tiếp Chương
          7) Xin các
          bạn vui lòng nhấp chuột vào các bản quảng cáo để
          ủng hộ Cõi Thiên Thai! (Vietnamese
                Stories)Last Update: Nov 15, 2000
 This story has been read (Since Mar. 19, 2000):
 
          Counter 
 |