| Trong các trường cải tạo ở vùng này việc trốn đi là chuyện 
                  thường ngày,và có đến một ngàn lẻ một cách để trốn.Sông rạch dọc ngang chằng chịt và những vùng hoang dã mênh 
                  mông là cái bẩy ghê gớm.Biết bao người liều lỉnh ra đi phải 
                  chết vì đói,vì thiếu nước ngọt,vì cá sấu,rắn độc,vì lạc lối 
                  chìm nghỉm dưới vùng lầy sâu thăm thẳm.Cách trốn đàng hoàng 
                  hơn là đút lót cho Tám hoảnh ba thứ đồ dùng có giá trị,cho đến 
                  với việc ngủ với hắn một đêm là có giấy phép về thành phố để 
                  giải quyết khó khăn đặc biệt hoặc chữa bệnh hiểm nghèo.Có giấy 
                  đó,được lên tàu về bến đàng hoàng rồi dông luôn.Ít bửa sau Tám 
                  Hoạnh xếp họ vào danh sách trốn trại,mất tích.Thế là xong 
                  không ai truy nã nữa.
 Ba Bình và Huệ Trắng thì không thề đi “chui”như vậy.Chỉ có 
                  cách là dấn thân vào đầm lầy và rừng hoang,vượt sông Soài rạp 
                  về Long An để tìm đất mới làm lại cuộc đời. Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang khi tiếng Sáu Hà đột ngột 
                  vang lên: -Anh Ba!Anh Tám mời anh tối nay lên họp các đội trưởng sản 
                  xuất.Đúng bảy giờ anh có mặt đề bàn kế hoạch đắp đập Tắc Bầu 
                  Sấu.
 Thấy vắng vẻ,Sáu Hà ghé tai anh thì thầm:
 -Tình hình nguy ngập lắm anh phải lo giữ mình cẩn thận.Huệ 
                  Trắng đợi anh và nhất quyết thực hiện như ý định.Anh phải cứu 
                  lấy nó.
 Ba Bình quay lại nắm tay cô gái:
 -Đâu có đó,em đừng sợ.Về ngay đi em.Tạm Biệt!
 
 Đúng 7 giờ tối,cuộc họp bắt đầu như những cuộc họp giao ban 
                  thường lệ.Ba Bình ngồi phía cuối bàn đối diện với Tám Hoạnh.Đó 
                  là vị trí cuối phòng họp,xa thủ trưởng nhất.
 Tám Hoạnh đưa mắt nhìn khắp một lượt gật đầu hài lòng với sự 
                  sắp xếp của Hải Cóc.Gã ta mở đầu cuộc họp với giọng nói ung 
                  dung từ tốn:-Hôm nay chúng ta họp giao ban để bàn một số việc cấp 
                  bách.Trước hết tôi xin phổ biến lệnh khẩn của quận-Đến đây gã 
                  đột ngột chuyển giọng,nhìn về phía Ba Bình-Đó là lệnh bắt giữ 
                  can phạm Ba Bình.
 Vừa dứt lời hai cửa ngách cuối phòng họp bật mở,hai họng súng 
                  lao ra chỉa thằng vào đầu Ba Bình.Nhanh như chóp Hải Cóc và 
                  Phú Ngão ngồi sẳn hai bên Ba Bình vội quay sang đè tay anh 
                  xuống rồi choàng vội chiếc còng số tám vào.Ở trường này chưa 
                  có cuộc bắt bớ nào mà cần đến bốn tay có võ và hai cây súng 
                  như thế.
 Đòn bất ngờ của tám Hoạnh vừa tung ra ba Bình đã kịp thời phản 
                  ứng.Tróng nháy mắt hai cây súng đã bị Ba Bình chụp gọn.Hải Cóc 
                  và Phú Ngão bị đá lăn lóc vào góc nhà quằn quại.
 Ba Bình dằn mạnh hai cây súng xuống bàn trừng mắt nhìn Tám 
                  Hoạnh lúc này mặt trắng bệt,môi tái ngắt.Cả cuộc họp sững sờ 
                  không ai dám nhúc nhích.
 Ba Bình dỏng dạc:
 -Tám Hoạnh!Đưa tờ giấy cho mọi người xem coi có đóng mộc của 
                  quận không?Dẹp trò bịp bợm đó đi!Đứa nào gian dối ăn chăn ăn 
                  cắp của công để sống phè phởn bỏ mặt anh em đói khát?Ba Bình 
                  này thì anh em chắc hiểu hết.Đất thì hoang mặn xác xơ,người 
                  thì bần cùng lưu lạc,gặp nhau nới đây thì phải dưa nhau mà tìm 
                  đường sống.Tám Hoạnh xảo trá hảm hại Ba Bình này thì tôi buộc 
                  phải ra đi,mong anh em thông cảm.
 Ba Bình khoác hai khẩu súng lên vai,rồi tống một quả đấm vào 
                  thẳng bảng mặt đáng ghét của tám Hoảnh:
 -Cái này là tao thay mặt cho Huệ Trắng.Tám Hoạnh,nếu mày mà 
                  không bỏ thói ức hiếp anh em thì hãy coi chừng.Còn hai khầu 
                  súng thì ngày mai ra Cống Tôm số ba mang về.Đứa nào đuổi theo 
                  sẽ lãnh đủ!
 Ba Bình lao ra sân giữa làn mưa dày đặc.
 **   *
 Họ chạy miết trong đêm.Ánh chớp loang loáng từng đợt bùng lên 
                  soi rỏ con đường ướt đẩm nước mưa trơn trợt.Khi trời gần sáng 
                  mưa bắt đầu ngớt.Họ dừng lại bên bờ một dòng sông rộng. 
                   Huệ Trắng vui sướng quên cả lạnh cóng,áp sát bộ ngực sũng nước 
                  vào vai Ba Bình hỏi dồn dập:-Tới sông Soài Rạp rồi phải không anh?làm cách gì qua sông 
                  được?Chân em đã lạnh cứng rồi?
 Ba Bình băng khoăng nhìn dòng sông phẳng lẳng trôi đi chầm 
                  chậm.Bờ sông lác đác mấy bụi cây thấp đẩm nước.thủy triều dâng 
                  lên làm cho dòng sông càng thên mênh mông,kéo dài xa hút tầm 
                  mắt.Anh linh cảm thấy một sự khác thường nào đó.
 Đứng bên này sông Soài rạp vào giờ triều len đáng lẽ nước từ 
                  biển vào phải chảy từ phía tay trái sang tay phải.Thế mà giờ 
                  đây tại sao nước sông lại chảy từ phải sang trái,ngược với quy 
                  luật dòng triều?.Nhớ lại chặng đường họ đã vượt qua Ba Bình 
                  hoảng hốt khi nghĩ đến khả năng hai người đã lạc hướng trong 
                  đêm. 
                   Giữa lúc đó ,từ khúc ngoặt bên trái của dòng sông đột ngột 
                  hiện ra một vầng sáng rực rỡ trôi lừ lừ giống như một tòa nhà 
                  cao tầng di động.Tiếng động rì rầm,trầm đục vang mỗi lúc một 
                  lớn.Lát sau xuất hiện một chiếc tàu biển đồ sộ lướt đi lừng 
                  lửng trên sông. Ba Bình lặng yên đứng im nhìn con tàu trôi đi như một cơn ác 
                  mộng.Tim anh như cứng lại,một cảm giác lạnh buốt kinh khủng từ 
                  trong từng thớ thịt lan ra.Thế là quá rõ.Thay vì tìm về sông 
                  Soài Rạp ở phía tây thì họ đã lạc hướng về sông Lòng Tầu ở 
                  phía đông.Các tàu viễn dương không thể vào cảng Sài Gòn qua 
                  sông Soài Rạp vì cửa sông đã bị bồi cạn.Sông Lòng Tầu có lực lượng thủy quân tuần tra rất nghiêm 
                  ngặt.Nếu vượt qua được thì họ còn phải vượt qua rất nhiều trạm 
                  kiểm soát bên long Thành,Bà Rịa,vượt qua địa bàn thành phố mới 
                  về đến miền Tây.Còn nếu quay trở lại thì con đường phía sau 
                  chắc chắn đã bị bủa vây.
 Chiếc tàu viễn dương thong thả đi khuất về khúc ngoặt phía xa 
                  như một giất mơ vừa tàn.Những đợt sóng do con tàu dồn nước tạo 
                  nên dôi lại phía sau va đập ầm ầm vào bờ như hăm dọa,thách 
                  thức với ba Bình một sự thực phủ phàng,báo trước những nỗi 
                  gian nan đang chờ trên con đường trốn chạy của họ. 
 Trời đã sáng rõ nhưng những lớp sương trắng vẫn còn quanh quẩn 
                  trên ngọn những lùm cây hoang.Ba Bình dắt Huệ Trắng chạy miết 
                  về phía tây tới một ngôi miếu hoang,đổ nát mà năm trước anh đã 
                  phát hiện trong một lần đi khảo sát đất đai.
 Ngôi miếu lọt thỏm giữa một khoảng rừng cây mọc xô bồ,rậm 
                  rạp.Chẳng biết người ta xây nó từ bao giờ và đã trải qua bao 
                  hưng phế.Giờ đây tường và mái đã xụp xuống nền đất,chỉ còn lại 
                  chiếc bệ thờ xây gạch rỗng khá cao,phía sau có lối chui vào 
                  như một hầm chú ẩn.Lòng bệ đầy rêu mục.Ba Bình và huệ Trắng ra 
                  sức dọn dẹp.lúc lâu,lòng bệ đã sạch sẽ và trở thành”căn nhà lý 
                  tưởng” 
                   Bấy giờ hai người mơi xem lại hành lý mang theo.Gọi là hành 
                  lý,nhưng thực ra cũng chỉ có một chiếc túi xách nhỏ của Huệ 
                  Trắng.Ba Bình ra đi tay không.Chiếc túi ướt sũng,hai bộ đồ 
                  mang theo củng ướt nhẹp.Chỉ có một gói ni lông lớn mà Huệ 
                  Trắng đã bao bọc cẩn thận là bên trong vẫn còn khô.Trong đó có 
                  một tấm chăn hoa bọc kỹ mấy gói mỳ ăn liền,một gói đường ,một 
                  hộp sữa,chiếc quẹt ga và một lọ dầu gió.Giờ đây,chừng đó cũng 
                  là một kho lương thực quan trong. Ba Bình kiếm cành cây làm sào phơi ,bảo Huệ Trắng cởi quần áo 
                  ướt hong cho khô.Họ không dám đốt lửa ban ngày vì sợ khói.Huệ 
                  Trắng lạnh cóng,rung rẩy trong tấm chăn quấn kín ngang người. 
                   Bấy giờ họ mới thấm mệt,đói,phải mở gói mỳ ăn liền ra ăn 
                  sống.Aên xong Ba Bình đi ra ngoài quan sát nghe ngóng động 
                  tịnh.chưa đi được một vòng,bổng thấy tiếng Huệ Trắng kêu lên 
                  hoảng hốt trong bệ thờ. -Oâi !đau quá anh ơi,chuột rút chân em!
 Ba Bình vồi quay vào mở tấm chăn để xem chổ chân đau.Anh hồi 
                  hộp vì biết rằng trong tấm chăn là Huệ Trắng không còn một 
                  mãnh vải trên người.Từ thuở ban đầu của mối tình trong trắng 
                  anh chưa hề nhìn thấy thân thể cô.Đến lúc giở tấm chăn ra,anh bổng thấy rụng rời lo lắng.Tấm 
                  thân ngà ngọc mà anh đã tôn thờ trong những năm xa cách lưu 
                  lạc,giờ đầy bầm tím nhợt nhạt như mới vớt từ dưới sông lên.Đôi 
                  mắt kiêu sa đen thẩm của Huệ Trắng giờ đây ngây dại đau đớn.Ba 
                  Bình vội vàng ôm chặt lấy tấm thân lạnh buốt của Huệ Trắng mở 
                  hộp dầu gió ra xoa bóp khắp cơ thể cô.
 Người Huệ Trắng ấm dần lên.Những mạch máu nhỏ ly ty đã thấy 
                  ửng hồng dưới làn da mịn màng.Đôi môi cô đã hết tím tái,trở 
                  nên mềm mại nóng bỏng trong bờ môi của Ba Bình.Họ vụng về trao 
                  nhau nụ hôn đầu tiên sau bao năm xa cách.Lúc này cả hai đã hoàn toàn trần truồng.Ba Bình ngây người 
                  nhìn cơ thể hấp dẫn Huệ Trắng.Gò ngực săn cứng cao ngất.Nhủ 
                  hoa nở to mời mọc.Thấp dưới chiếc eo thon là bờ mông tròn 
                  trịa,cặp đùi thon dài hổ trợ cho đám lông rậm rì che nữa kín 
                  nữa hở cái hang động không đáy.Tự nhiên Ba Bình thấy tay chân 
                  mình trở nên thừa thải,hơi thở thì hổn hển.Huệ Trắng đưa tay 
                  nắm chặt lấy tay Ba Bình.Lưỡi của họ lại tìm đến với 
                  nhau.Dương vật thì áp sát cửa mình Huệ Trắng rà quét vòng 
                  ngoài,nó chùi tới chùi lui nhẹ nhè khắp cửa mình làm Huệ Trắng 
                  lên cơn sốt.Ba Bình bắt đầu nhấn vào.Huệ Trắng dang hai chân 
                  ra thiệt rộng tay thì bấu chặt vai anh.Anh bắt đầu nhấp nhanh 
                  dần trong lúc dâm thủy của Huệ Trắng túa ra như nước suối tí 
                  tách từng giọt chảy xuống.Cô ôm vai Ba Bình rướn người lên 
                  cùng lúc anh nhún mạnh,Ba Bình có cảm tưởng đầu khất mình bị 
                  âm đạo bóp mạnh nhưng anh vẫn tiếp tục đè mông xuống,mạnh nữa 
                  mạnh hơn nữa.Huệ Trắng rên nhẹ trong cổ họng,cái cảm giác 
                  sướng tột đỉnh xuất hiện trong cô,lan khắp mọi ngóc ngách cơ 
                  thể,từ đầu đến chân và dữ dội nhất là ở giữa người cô.Hai chân 
                  Huệ Trắng vòng lên ôm chặt lấy thân Ba Bình ép xuống
 ..Bạch…Bành …Bạch…Bách……..Bách…..Chát…Chát…tiếng da thịt hòa 
                  lẫn trong tiếng rên vì sướng ngất như một bản tình ca đầy cung 
                  bật cao thấp.Ba Bình nắc mạnh hớn chúi người đến trước bên 
                  dưới Huệ Trắng cũng rướn người cao hơn….máu chảy rần rật trong 
                  người Ba Bình đẩy bật luồn tinh khí vụt vào người Huệ 
                  Trắng..Cả hai thân thể trần truồng bất động trong giấy lát rồi 
                  mềm oặt quấn vào nhau
 
 Huệ Trắng gối đầu lên ngực Ba Bình thiêm thiếp ngủ.Bệ thờ lạnh 
                  lẻo,nhưng tấm chăn đã giữ lại được hơi ấm cho cả hai người.
 
                  Bên ngoài,chốc chốc một cơn mưa ào xuống rồi lại tạnh.Tiếng 
                  gió thổi qua các ngọn cây rào rào cùng với tiếng sóng dồn dập 
                  từ xa vọng về một âm thanh vô tận và đơn điệu.Ba Bình tưởng cả 
                  ngôi miếu cổ lêng đênh trong một giất mơ.Huệ Trắng thỉnh 
                  thoảng giật mình ôm chặt lấy anh ,thảng thốt. 
                  Những kỷ niệm xa xôi thời hai người còn là học sinh trung học 
                  lại ùa về tràn ngập trong Ba Bình .Ngày đau buồn nhất là ngày 
                  anh mất Huệ Trắng để rồi chán trường tủi nhục lao vào bước 
                  ngoặt cuộc đời… 
                   Ngày ấy Huệ Trắng có tên là Ngân Huệ.Và anh,bạn bè thường gọi 
                  là Trần Bình. 
                   **   *
 Khi Trần Bình trở về nhà thì Ngân Huệ đã lên xe hoa,rạp cưới 
                  đã thu dọn xong,căn hà của Ngân Huệ ở kề bên trở nên buồn bả 
                  vắng lặng.Trần Bình chạy ra cửa sau,ngồi trên chiếc ghế 
                  sắt,nhìn lên cánh cửa sổ trên lầu nhà Ngân Huệ.Cánh cửa đóng 
                  chặt. Sợi dây thép mong manh như sợi tóc thòng từ cánh cửa sổ nhà 
                  Ngân Huệ xuống vườn hoa của Trần Bình vẩn còn đây.Trước kia 
                  mỗi lần nghe tín hiệu anh chạy ra là đã thấy cuối đầu dây ròng 
                  xuống khi thì cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp anh thích khi thì 
                  những đầu bài toán khó,lúc thì món quà nho nhỏ.khi Ngân Huệ 
                  nghe tiếng huýt sao của anh,ra kéo dây lên thì là những quyễn 
                  tiểu thuyết tình yêu,những bài toán đã giải sẳn những gói xí 
                  muội những trái cóc….Ngân Huệ ra đi mà không cởi bỏ sợi dây 
                  càng làm anh đau lòng. 
 Một lảo nhà giàu có,quyền thế ham mê sắc đẹp của Ngân Huệ tìm 
                  mọi cách để mua chuộc mối lái,chiếm đoạt cô bằng được.Một gia 
                  đình nề nếp như gia đình Ngân Huệ không thể nào chấp nhận cuộc 
                  hôn nhân ấy.Thế là một hôm cảnh sát ập đến khám nhà,bắt cha 
                  Huệ đem đi.Bà mẹ khóc hết nước mắt chạy chọt khắp nơi nhưng 
                  không được.cuối cùng khi hiểu được đầu đuôi sự việc ,thì chỉ 
                  còn cách duy nhất gã Huệ cho lảo già đó,mọi sự sẽ im 
                  xuôi.Trong lúc hoang man cùng đường,mẹ con Huệ không còn cách 
                  nào khác là buông xuôi theo số mệnh để cứu lấy người cha.
 Ngân Huệ kể cho Trần Bình nghe câu chuyện ấy trong đêm chia 
                  tay cuối cùng đầy nước mắt.Lần đầu tiên người con trai 18 tuổi 
                  thấy thấm thía nổi tuổi nhục yếu hèn chẳng biết làm gì để cứu 
                  người yêu.Lần đầu tiên anh hiểu luật đời khắc nghiệt,con người 
                  giành giật chà đạp lên nhau để sống,mạnh được yếu thua.Anh 
                  quyết ra đi tìm bằng được vị sư phụ để có đủ sức mạnh nói 
                  chuyện với đời.Một ngày nào đó anh sẽ trở về……Con đường về 
                  không còn hoa đào rơi,không còn nụ cười trinh trắng của cô bạn 
                  láng giềng……Nhưng anh sẽ có sức mạnh để trả mối hận tình.
 
                  Thời gian cứ thế trôi đi thoắt một cái anh đã trở thành một 
                  tướng cướp lừng danh.Một phần cũng là anh dại dột không hề 
                  biết mình là nạn nhân của báo chí.Tính hiếu thắng đã làm anh 
                  say mê hãnh diên khi thấy tên mình xuất hiện trên mặt 
                  báo.Những vụ cướp anh gây ra chẳng qua là để quấy phá lảo đầu 
                  hói chồng Ngân Huệ và trêu ngươi những anh chàng thám tử cảnh 
                  sát Đô thành. Dạo đó truyện kiếm hiệp,trinh thám,truyện vụ án tràn ngập thị 
                  trường.Nhiều cuốn đã tường thật tỉ mỉ từng chi tiết các thủ 
                  đoạn,cách thức thực hiện vụ cướp.Sách dạy cụ thể kỹ lưỡng đến 
                  mức có thể áp dụng ngay được. 
                  Oùc phiêu lưu mạo hiểm và trí tưởng tượng của Ba Bình bị kích 
                  thích cao độ.Anh say mê nghĩ ra cách tổ chức thực hiện các vụ 
                  cướp một cách công phu,tỉ mỉ.Dựa trên quy luật tâm lý và các 
                  thủ đoạn nghiệp vụ trong sách điều tra hình sự,anh đã cố ý tạo 
                  ra những hiện trường khác thường.Các dấu vết vớ vẫn để lại tại 
                  những nới anh đột nhập được anh chủ tâm xếp đặt làm các nhà 
                  thám tử ưa phân tích,phán đoán bị dắt đến những giả thuyết ly 
                  kỳ như mê hồn trận.Anh cố tạo ra một phong cách riêng vừa là kẻ trôm vừa là hiệp 
                  sĩ,vừa là tay chơi vừa là thám tử,vừ là tướng cướp vừa là kẻ 
                  hảo hán tài hoa.Sự kiện đó lập tức được báo chí khai thác dưới 
                  mọi hình thức.Những thiên phóng sự điều tra đầy rẩy những giả 
                  thuyết phán đoán lơ lửng theo nhiều hướng khác nhau,câu dầm 
                  suốt kỳ báo này sang kỳ báo khác làm tai tiếng Ba Bình vượt 
                  quá khả năng có thật của anh.
 
                  Đương nhiên,bộ máy cảnh sát hết sức khó chịu và phải ra 
                  tay.Nhân vật người hùng Ba Bình chỉ như một huyền thoại mới 
                  bùng lên bị dập tắt,chỉ còn lưu tryền trong ký ức mọi 
                  người.Tất cả những hậu quả của một thời dại dột vẩn còn bám 
                  theo ba Bình âm thầm và dai dẳng cho đến ngày nay như một 
                  duyên nợ tiền kiếp. **   *
 Huệ Trắng đang ngủ ngon,bổng nhiên hoảng hốt,tay chân rung 
                  rẩy.Ba Bình giật mình:-Tỉnh dậy em!anh đây,anh đây!
 Huệ Trắng nhận ra Ba Bình bên cạnh nhưng vẫn bàng hoàng nức 
                  nở.Vòng tay cô siết chặt lấy Ba Bình,đầu dụi mãi vào anh như 
                  sợ anh sẽ tan biến đi mất. 
                  Mười mấy năm trôi qua,cuộc đời cô đã trải qua nhiều biến 
                  đổi.Từ một cô học sinh Ngân Huệ ngây thơ,có một mối tình đầy 
                  mộng tưởng đến cuộc hôn nhân trên lệch,sống trên đống vàng mà 
                  không hạnh phúc.Huệ Trắng phúc chốc đã phải chấp nhận số phận 
                  tủi nhục làm vợ bé của một lảo già có chức quyền thời ngụy.Sau 
                  giải phóng,thất vọng vì đời riêng ngang trái,nàng theo bạn bè 
                  dốc hết tài sản riêng để vượt biên.Chuyện đổ bể,không 
                  thành.Đến khi gặp lại người tình xưa thì cả hai đều vướn phải 
                  cảnh tù tội,cùng đường phải dấn thân vào con đường lưu lạc. 
                  Ước mơ lớn nha6t của họ vào lúc này là qua được sông Soài 
                  Rạp,dắt nhau về miệt Long An,Đồng Tháp.Ở đó có những vùng rừng 
                  chàm mênh mông,những cánh đồng ngập nước bạt ngàn,đất rộng 
                  người thưa,không ai biết tung tích.Chỉ cần một mái nhà nhỏ 
                  cũng đủ là niềm hạnh phúc của cuộc đời họ. 
                   Nằm trong vòng tay nhau dưới gầm chiếc bệ thờ hoang tàn,xung 
                  quanh chỉ có gió và tiếng sóng xa xa cả hai cùng lo lắng nghĩ 
                  ngợi.Ngày mai đây sẽ ra sao?Con đường trở về một cuộc sống 
                  hạnh phúc nhỏ bé vẫn dài dằng dặc,vòng tay Ba Bình liệu có che 
                  chở được người tình của mình vượt qua những chặng đường đầy 
                  bất trắc hay không? (Hết Phần 
                  2 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 3) |