Ngày tiếp theo
nắng lên.Chập tối họ tiếp tục lên đường.Ba Bình trụ liệu một
cuộc hành trình quay trở lại đoạn đường đi lạc,phải vượt qua
đất của trường Tắc Bầu Sấu và nhiều vùng hoang vắng để đến bờ
sông Soài Rạp.Đường đi phải tránh được các trạm kiểm soát các
chốt tuần tra trên sông và các vùng có đội lao động đang khai
hoang ,đắp đập.
Hai hôm sau khi hai người đến ven rìa một vùng đồng lầy thì đã
quá nữa đêm.
Aùnh trăng hạ tuần chiếu qua màn mây một thứ ánh sáng lờ
mờ.Mặt đất khô ráo,phẳng ly chỉ một màu xám đen mở ra vô tận.
Cả hai mệt mõi rả rời.Họ ngồi bệt xuống bờ đất.Ba Bình vừa
vong tay choi Huệ Trắng dựa,vừa chỉ tay về phía trước mặt,nơi
có một vì sao cô độc đang sắp lặng xuống sát chân trời:
-Ráng vượt qua cánh đồng phân chấp này chúng ta sẽ đến một chổ
có thể dừng chân suốt ngày mai,tha hồ cho em ngủ.
Huệ Trắng nhìn theo tay Ba Bình,chỉ thấy một vật đen mờ cao
hơn mặt đất một chút.
-Đó là nơi nào vậy anh?
-Một chiếc lô cốt thời xưa,đã bỏ hoang.
-Em chẳng thấy gì cả.Sao anh biết?Lở ở đó có người thì sao?
-Anh đã khám phá ra nó hồi năm ngoái.Phải vượt qua đầm lầy này
mới tới.Anh bạn cùng đi với anh bữa đó xuýt chết chìm ở cánh
đồng này.
-Trời ơi!Vậy làm sao chúng mình qua được?
-Đừng lo.Trước hết phải ngồi nghĩ lấy sức đã.Anh sẽ có cách để
qua.
Ba Bình để Huệ Trắng nằm ngã trong vòng tay và xoa đôi chân đã
mõi nhừ cho cô.Một lúc sau anh nói:
-Đây là cánh đồng phân chấp,một dạng than bùn lỏng do các thân
cây tích tụ và mục rữa từ ngàn năm nay.Trên mặt của nó là lớp
mỏng tiếp xúc với không khí nên khô ráo và chắc chắn hơn chút
ít.Còn bên dưới do ảnh hưởng của nước ngầm,nó vẫn là bùn lầy
nhảo quánh.
-Vậy là có thể đi trên mặt mà không thụt chân?
-Không biết cách đi thì chỉ dẩm chân lên là thụt lún xuống
sâu.Biết cách đi sẽ không bị xa lầy!
Huệ Trắng úp mặt vào ngực Ba Bình,rụy cồ,co người lại,vòng tay
xiết chặc lấy anh nhún nhẩy:
-Oâi,thế thì em sợ lắm.Em không biết cách đi qua đâu.
Ba Bình vổ nhẹ lên lưng Huệ Trắng:
-Không sợ bí quyết là đặt bàn chân xuống mặt bùn cho ngang đều
đặn,để trọng lượng phân bố thật đều.Chúc mũi chân hay ấn gót
xuống sẽ gây lực tập trung làm cho chân thụt xuống ngay.Cứ thế
nhanh nhẹn,nhịp nhàng bước đi từng bước sao cho chân sau chưa
kịp lún đã có chân trước tựa để bước lên.Đi liền một mạch.Sang
bờ bên kia mới được dừng.Đứng lại một chút xíu sẽ lún xuống
sâu!
Sau khi tập luyện
cho Huệ Trắng đi thử vài vòng,hai người nghỉ lấy sức chuẩn bị
bắt đầu một cuộc vượt đầm lầy căn thẳng.
*
* *
Mặt trăng đã ló
ra khỏi đám mây,nhưng lưỡi liềm yếu ớt của nó vẫn chỉ đủ sức
tỏ xuống một màu vàng loãng.Đất trời gồm hai nữa âm dương đối
chọi,bên trên là màu trắng bệt nhờ nhờ,bên dưới là màu đen
xám,nhàn nhạt mênh mông.Tất cả lặng yên như đã chết.Ở giữa hai
khoảng âm dương ấy là hai bóng đen đang lướt đi,vùng vẩy,lắc
lư,uốn éo như hai bóng ma.
Cách đi gò bó đó
đã làm Huệ Trắng mất sức,thở mạnh dần,gấp gáp và hổn hểnh.Dáng
người xiêu xiêu,bước chân đặt xuống đã líu ríu không chuẩn
xác.Ba Bình đi cạnh lo lắng nhưng không thể nắm tay hoặc bế
xốc cô lên như những lần vượt ruộng thông thường.Anh chỉ có
thể nó những lời âu yếm động viên giữa hơi thở dồn dập vì hồi
hộp và thấm mệt:
-Ráng lên chút nữa đi em!……Cố gắng đều bước!….Chút xíu nữa
thôi!…..
Bức tường đá xiêu vẹo của chiếc lô cốt đã hiện ra.Ba Bình bổng
thấy nền bùn dưới chân nhảo dần,mỗi bước đặt xuống đã thấy lún
nhiều hơn và bám dính lấy bước chân.Ước lượng quãng đường chỉ
còn vài chục mét nữa anh trấn tỉnh bảo huệ Trắng:
-Bình thỉnh em!Không sao đâu,cố gắng lên!
Những bước cuối
cùng đất mềm ra nhanh chóng nhưng Ba Bình đã gắng sức vượt lên
đặt chân được đến bờ đầm lầy.Huệ Trắng đi sau bổng hét
lên,loạng choạng ngã xuống.Chân cô bắt đầu thụt xuống bùn.
Ba Bình như ai bóp chặt lấy tim mình.Khi thấy Huệ Trắng bị
thụt xuống cách bờ một khoảng khá xa.Nếu trở ra,anh sẽ bị sa
lầy trước khi nắm được tay cô.
Huệ Trắng nức nở gọi Ba Bình.Càng cựa quậy chân cô càng bị
dính chặt xuống lớp đất bùn.
-Anh ơi!Cứu em với!Anh ơi!
Ba Bình cố nén nổi lo lắng đáp.
-Bình tỉnh!Đừng cựa quậy!Anh sẽ đưa em vào!
Huệ Trắng hiểu
rằng lớp mặt bùn đã bị vỡ nhão ra,mỗi lần cựa quậy càng lún
sâu xuống,nên cô sợ hải không dám động đậy nữa.Nhưng dòng bùn
lạnh buốt vẫn dần dần dâng lên cuốn chặt quanh mình.Đầm lầy
lạnh lùng,chậm chạp nuốt dần Huệ Trắng từ bụng lê ngực.Phía
chân trời đã rạng dần.Mảnh trăng mờ đi nhợt nhạt như sợ hải.
Ba Bình lập cập
lục tung chiếc túi xách nhỏ,lấy tấm chăn dùng răng xé toạt ra
từng mảnh.Anh kéo căng dải vải để thử độ bền rồi nối lại thành
sợi dây dài,ném ra cho Huệ Trắng.
Lúc này bùn đã
ngập đến nách, Huệ Trắng lấy hết sức lực với tay nắm lấy đầu
dây.Ba Bình ở trên bò dồn sức kéo.Huệ Trắng được lôi ra khỏi
vũng lầy.Khi Ba Bình kéo được Huệ Trắng vào bờ thì cô đã ngất
xỉu,toàn thân đẩm bùn,hai mắt nhắm nghiền,chỉ còn hơi thở thoi
thóp trên cánh mũi.
Chiếc lô cốt nằm
dừa lưng vào vùng đầm lầy,xung quanh bụi cây chà là mọc dày
đặc.Con đường cạnh bên đã bị xóa sạch trong cánh đồng loan
loáng nước mặn.
Ba Bình dọn dẹp
được một góc bục gạch cỏn lại để làm chổ nghỉ nghơi.Khó khăn
lớn nhất là không có nước ngọt.Những cơn khát đang đe dọa hai
người.May sao trong những hốc tường đổ,những vùng trũng của
mặt bê tông còn đọng lại một vài vũng nước sau những trận mưa
từ hôm trước.Ba Bình đục lon sữa dự trử cho Huệ Trắng uống.Cô
đã dần dần hồi tỉnh,nhưng nổi khiếp sợ không sao xóa sạch.
Buổi chiều,ba
Bình để Huệ Trắng trong lô cốt,đi thám sát quanh vùng.Anh đã
bắt được một con rắn lớn và hai con cá trong một vũng cạn.Vậy
là buổi chiều có thể yên tâm.Tối đến có thể đốt lửa để nấu
nướng.Anh quyết định nghĩ tại đây một đêm để lấy sức đi tiếp
một đêm nữa đến bờ sông Soài Rạp.
*
* *
Hôm sau tuy Huệ
Trắng chưa khoẻ hẳn,nhưng hai người vẫn phải tính chuyện lên
đường.Vào buổi tối họ đã đến bờ sông Vàm Nâu một nhánh nhỏ đổ
ra sông Soài Rạp.Sông Vàm Nâu giờ đây nước dâng đầy.Aùnh sáng
sao mờ mờ đủ để nhìn thấy những đợt sóng lăn tăn.Bơi qua sông
này đối với cả hai người chẳng khác cuộc dạo chơi trên mặt
nước như những năm xưa họ cùng nhau đi bơi ở câu lạc bộ bơi
lội.Chỉ có khác lúc này tất cả trời sao,sông nước đều vắng vẻ
chỉ có hai người,như hai hạt giống đầu tiên mà tạo hóa gieo
xuống mảnh đất hoang sơ từ thuở khai thiên lập địa.
Họ cởi hết quần áo bọc vào mảnh vải ni lông buộc chặc để qua
bờ bên kia mặc lại cho khô.
Lúc ấy trăng đã
nhô lên ở chân trời.
Ba Bình thấy rõ
toàn thân Huệ Trắng nhẹ nhàng mềm mại vươn mình trong động tác
tháo bỏ y phục,làn da trắng nõn của cô nổi bật trong ánh trăng
màu da cam mịn mành.Huệ Trắng đứng quay mặt ra ngoài nên anh
chỉ trông thấy hai mông đít dày múi trắng hếu.Cô bước dần
xuống nước hai tay khoát nước thỉnh thoảng lại lấy tay vẩy
nước lên kỳ kỳ hai bầu vú.Anh bước đến nắm lấy tay cô,kéo đến
một bờ đất thấp và cả hai trường mình nằm xuống.Cặp ngực Huệ
Trắng cạ vào ngực anh.Dương vật Ba Bình hùng dũng chỉa ngay
cửa mình cô,rung rẩy.Cô vòng tay qua cổ kéo anh vào sát
hơn.Đôi môi hé mở.Bất giác hai tay Ba Bình ôm đầu cô nghiêng
qua đáp vào môi Huệ Trắng.Họ say sưa trao nhau nụ hôn nồng nàn
dài lê thê cả chục phút.Ba Bình lúc này đè sấp Huệ Trắng,đè
bẹp cả hai trái vú của cô.Hai đùi Huệ Trắng dang rộng,dương
vật Ba Bình thình lình chui vào giữa hai chân cô khi Huệ Trắng
hẩy đít mạnh.Khúc gân cứng ngắc của anh từng chút một chui vào
hết trong người Huệ Trắng.Tim hai người đập mạnh hòa nhịp cùng
trong vũ khúc tình ca.Những cảm xúc hạnh phúc kỳ lạ,nổi yêu
thương lâng lâng trổi lên.Huệ Trắng bấu chặc đôi vai Ba
Bình,nhìn thật lâu khuôn mặt người yêu,cô thấy rỏ anh đang xúc
động.Ba Bình tự nhiên thấy Huệ Trắng đẹp lạ thường,anh cảm
thấy thương cô vô cùng đồng thời trong người anh trổi dậy một
cảm giác kỳ lạ,một linh cảm đầy bất trắc,linh cảm có lẻ đây là
lần cuối cùng anh được ôm Huệ Trắng trong vòng tay.Lắc đầu xua
đuổi ý nghĩ đó đi,Ba Bình siết mạnh hai cánh tay qua nữa người
Huệ Trắng.Cả hai hoàn toàn bất động mà nghe sướng ngất
trời,hạnh phúc tuyệt diệu…
Khung cảng chung quanh bình yên tỉnh mịch.Vạn vật cây cỏ củng
cúi đầu thanh tịnh.Tất cả như im lặng lắng nghe đôi tình nhân
vừa tìm được hạnh phúc lứa đôi.
Lúc này Huệ Trắng nằm yên trên nền cỏ,Ba Bình nằm đè cả người
lên trên người cô, dương vật vẫn nằm yên trong lòng âm đạo.Anh
chống hai gối xuống đất dùng cơ mông thúc dương vật chọc thật
mạnh vào lòng âm đạo.Tiếng bìm bịp phát ra khi dương vật cọ
vào thành âm đạo qua lớp dâm khí cùng với tiếng bành bạch càng
lúc càng nhanh hơn.Huệ Trắng ôm chặc lấy Ba Bình mà rên rĩ.Đến
một lúc có lẽ không kềm được nữa ba Bình bổng rống lên thật to
rồi dùng hết sức tống một mớ tinh dịch dồn ứ trong ống niệu
đạo thẳng vào cuối âm đạo.Huệ Trắng cũng bấu mười ngón tay vào
lưng Ba Bình,rướn bụng lên,nét mặt cực kỳ sung sướng,hai chân
bấu chặt lấy hông anh.Xuất tinh xong,Ba Bình khoan khoái duổi
thẳng chân, người vẩn đè lên thân thể Huệ Trắng.
Một chốc sau, Huệ
Trắng đẩy Ba Bình sang một rồi bên giục anh lên đường.Ba Bình
chậm rãi đứng lên,cúi lượm bọc quần áo đeo vào trước ngực
trong lúc Huệ trắng đang do dẩm bước dần đến mép nước.
Lúc sắp xuống nước Huệ Trắng còn đứng lại bên bờ dang tay gọi
Ba Bình:
-Anh ơi,bơi thi với em đi!xem ai sang ben kia trước nha!
Huệ Trắng sãi mình vào làn nước sông mát lạnh,cô thoan thoắt
sải tay nhịp nhàng vượt xa Ba Bình.Đã đến gần bờ,đột nhiên bên
trái một làn nước cuộn lên kéo thành một vệt dài về phía Huệ
Trắng,để lại những đợt sóng xao động dữ dội trên mặt sông.
Ba Bình lao vội
đến.
Trong khoảnh khắc
ngắn ngủi,Huệ Trắng vùng vẫy thét lên một tiếng hải hùng và có
một xoáy nước dữ nào hút cô ngập xuống đáy sâu.Ba Bình chưa
kịp xử trí gì thì từ đáy sông một làn nước mạnh bật lên,kèm
theo một vật cứng quật vào ngực anh.
Trong giấy lát
anh bị hất tung theo làn nước.
Ba Bình chỉ còn
kịp cảm thấy ngực mình bị đập vào một đám bùng nhùng,nhầy
nhụa,với những mấu gai sắc nhọn rồi không biết gì nữa.
*
* *
Anh cảm thấy lờ
mờ rằng mình còn đang tồn tại,những cảm giác dần dần phục
hồi.Anh như bị quay tròn trong khoảng không chân tay như bị
trói chặt không sao cựa quậy nổi.Choàng dậy và nhận ra mình
đang úp ngực xuống đống rể cây hổn độn và nhiều mấu nhọn,toàn
thân đau nhức.
Sương đêm đã
xuống ướt đẩm và lạnh buốt.
Mặt trời đã ngã
về tây.Nước triều đã rút,dòng sông hẹp hẳn lại thành một dải
nước lăn tăn lấp loáng.Nhớ đến luồng nước cuồn lên mãnh liệt
trên sông và tiếng thét tuyệt vọng của Huệ Trắng,anh rùng mình,
co người lại,lấy hết sức gọi đến lạc giọng:
-Huệ ơi…….!Em ơi…….ơi…….ơi……!
Tiến gọi anh lan đi khắp mặt sông,kéo dài đến tận lùm cây xa
tít nhưng không một hồi âm.Các hàng cây vẫn lặng lẽ,dòng sông
vẩn thảng nhiên cuốn theo những vật sáng lấp lánh trôi đi vội
vã.
Anh lại gục xuống thiếp đi không hay gì nữa.
Aùnh mặt trời nóng bỏng trên làn da đã làm Ba Bình tỉnh
lại.Huệ Trắng của anh đã bị cá sấu rút đi giữa lúc bơi sang
sông.Làn nước do đuôi nó quẩy lên đã xô tạt anh vào bờ.Đám rể
cây lởm chởm đã đập vào ngực anh ,nhờ có bọc quần áo đeo trước
ngực đã đở bớt nếu không thì những mấu nhọn sẽ đâm vào da anh
sâu hơn nữa.Các vết thương bị nhét đầy bùn đất đã se lại và
cầm máu.Con sấu này phải thuộc lạo lớn đặc biệt,mới đủ sức
quẩy đuôi như vậy,và nó đã tỏa ra rất thành thạo trong thủ
đoạn bắt mồi.
Có còn hy vọng gì
cứu được Huệ Trắng ?Thâm tâm anh không thể chấp nhận cô đột
nhiên biến mất khỏi cuộc đời này.Anh gắng gượng đứng lên,rồi
men theo bờ sông,len lỏi vào các lạch nước,lội qua các cánh
rừng chà là,đi mãi,đi mãi.
Trên một vũng bùn
cạnh bờ sông những phần thi thể còn lại của Huệ Trắng chưa bị
cá sấu ăn hết.Đầu và nữa trái còn lại của huệ Trắng đã tím
bầm,khô cứng dính bết bùn đất.Con sấu đã tha cô đến đây,quần
nát đất thành một vùng và ăn hết một nữa thân người.Trong bàn
tay trái còn lại Ba Bình còn thấy chiếc nhẩn của Huệ Trắng có
khắc chử “H” hoa.Anh nhớ cánh tay phải của cô một chiếc vòng
cẩm thạch.Đó là hai kỷ vật mà Huệ Trắng giữ gìn cẩn thận hồi
còn ở trường cải tạo.Chiếc vòng đã mất đi cùng cánh tay.Ba
Bình muốn khóc mà mắt anh khô khốc.
Anh nâng nịu thu
nhặt thi hai Huệ Trắng rửa sạch đất bùn,bọc vào nững bộ quần
áo của cô và quấn kỹ bắng tấm vải nhựa mang theo.Xong việc,anh
xuống sông rửa mặt,bổng nghe một tiếng “ùm” trầm đụt từ khúc
ngoặc của dòng sông vọng đến.Tiếng nước va đập như có một khối
gì lớn rơi xuống kèm theo tiến nước bắn rào rào.Tiếng động vừa
dữ dội vừa đe dọa vang vọng khắp mặt nước.
Anh chợt nhớ
ra,khi cá sấu ăn mồi chưa hết nó bỏ đi một thời gian rồi quay
lại.Ba Bình bật nẩy người,vội vàng ôm chặc gói vải nhựa chạy
vọt lên bờ băng qua cánh đồng chạy sâu mãi vào phía những dải
đất cao.Sau lưng anh dường như có hàng trăm chiếc mõm cá sấu
đang chồm đến.
Chạy mãi,chạy mãi cho đến khi biết chắc không còn một con sấu
nào đuổi theo ba Bình mới dừng lại,thở dốc từng hồi.những vết
thương ở chân và ở ngực bắt đầu bật máu.Anh xé áo ra băng tạm
rồi tìm chổ chôn Huệ Trắng.
Men thao bờ sông
anh tìm ra một đoạn dòng sông thẳng và ngắn,hai bên là hai
khúc cong quay lại như tay ngai.Trong vùng quây đó,có một dải
đất nhỏ và cao mọc tòn cây chà là xen lẩn những bụi ráng đại
và tràng cỏ xơ xác.Anh kiếm những cành cây để đào một hố nhỏ
và sâu,cẩn thận đặt bọc ni lông xuống rồi đấp lên thành một
nấm đất.
Không một nén
nhan.
Không một cành
hoa.
Ba Bình đứng yên
lắng hồi lâu trước nắm mồ rồi ngước nhìn xa xắm về phía trước.
Bên kia đoạn sông
thẳng là một dãy rừng hổn độn,xơ xác.Dãy núi Vũng Tàu xanh
nhạt trên nền trời xám ngắt.
(Hết Phần 3 ...
Xin mời xem tiếp
Phần 4)
|