| Sáng hôm ấy,khi 
                  đi qua một khu lò gạch bỏ hoang,thấy thấp thoáng bóng người,Ba 
                  Bình lại kiên nhẩn tìm cách tiếp cận thăm dò tung tích Tám 
                  Hoạnh.Quan sát kỷ anh thấy có tất cả bốn người đẩy hai chiếc 
                  xe bò đến xúc gạch vụng chở ra sông. Chờ cho họ đẩy xe 
                  đi xa,anh mới men theo các lùm cây kín đáo tiến dần đến và leo 
                  lên miệng chiếc lò gạch cũ.Trên đó có một bờ gạch kín đáo có 
                  thể nằm nép vào quan sát mọi hoạt động của những người xúc 
                  gạch.Anh hy vọng nếu họ là người lạ,anh sẽ tới tìm cách bắt 
                  chuyện.  Nhưng khi hai 
                  chiếc xe rỗng quay trở lại chạy lộc cộc trên con đường đất lổn 
                  nhổn khập khểnh Ba Bình bổng giật thót người.Kẻ đã hãm hại đời 
                  anh mà anh đang cần gặp không ngờ lại xuất hiện ngay trước mặt. Theo chiếc xe đi 
                  đầu,anh nhận rỏ mặt Hải Cóc đang cầm càng,và Tám Hoạnh đang 
                  lom com đẩy phía sau.Tám Hoạnh bước đi tập tểnh mệt nhọc,mặt 
                  gầy quắt đen đủi.Ông ta bước đi cà giật,uể oải như bị đau một 
                  bên chân…Cả bọn bỏ càng xe dừng lại,Hải Cóc nâng vạt áo lau 
                  cổ,nhổ toẹt nước bọt ra trước mặt rồi rít qua khẽ răng:- Mẹ kiếp.Ông Tám hôm nay làm ăn sớ rớ thế này thì đến tối 
                  cũng chẳng kịp về.
 Tám Hoạnh ngồi phịch xuống đất,ngã lưng vào tường ngồi im.Nghỉ 
                  một lát,Hải Cóc đứng dậy ném chiếc xẻng cho Tám Hoạnh:
 - Bây giờ đến lượt ông xúc cho đầy hai xe.Nói thì ngon quá.Đứa 
                  nào được cắt đi làm cùng ông thiệt là mạt vận.
 Nói rồi hai đứa ngoắc tay nhau đi xuống mé sông.Đứa còn lại 
                  kiếm một góc tường mát mẻ nằm duổi thẳng cẳng.Lát sau y ngáy 
                  như bò rống.
 Tám Hoạnh ngồi 
                  dựa vào đống gạch thở dốc một hồi,rồi nằm lăn ra đất tay ôm 
                  lấy chân,co rúm người lại một cách đau đớn như bị chuột 
                  rút.Lát sau ông ngồi dậy,lần thắt lưng lấy ra một chiếc lon 
                  đựng bia đã cũ,đáy lon móp bẹp,miệng lon xâu một sợi dây móc 
                  để thường xuyên đeo bên người.Tay ông run run mở cạp quần,ghé 
                  sát chiếc lon lại rồi khom người đi tiểu vào trong chiếc lon 
                  đó.Khi chiếc lon đã đầy,ông nân lên miệng uống nhấm nháp từng 
                  ngụm nhỏ một cách thận trọng. Uống được chừng 
                  một nữa,ông lần túi lôi ra một mãnh khăn mặt rách mướp,thấm 
                  vào chổ nước tiểu còn lại trong lon,đưa lên xoa dần từ trán 
                  xuống cổ,đến ngực và hai cánh tay.Đó là phép nội ẩm ngoại đồ 
                  của Niệu liệu pháp đã từng được vài môn phái dưỡng sinh áp 
                  dụng.Sau đó ông gượng nhẹ vén quần lên,đắp nước tiểu vào,xoa 
                  bóp trên cẳng chân sưng vù và bầm tím,như cẳng chân đã chết 
                  ngâm lâu ngày dưới nước. Ba Bình lặng 
                  người nhớ đến ông ta ngày nào oai vệ bên bàn tiệc thết đãi cấp 
                  trên.Khi ấy ông cầm chiếc khăn mặt trắng muốt,tẩm nước hoa 
                  thơm phức lau khắp từ trước mặt ra sau gay một cách khoan 
                  khoái rồi quay lại phía sau bảo các cô phục vụ đưa đồ 
                  nhậu.Những bửa say sưa nhậu nhẹt,hò hét ngả nghiêng,bia lon 
                  xếp la liệt trước mặt,uống cho đến khi chảy tràn ra mép,ướt 
                  đẩm cả ngực áo.  Con người ấy giờ 
                  đây thiểu não đến thế hay sao?Uống nốt lon nước tiểu,Tám Hoạnh móc mãi dưới đáy túi quần mới 
                  lôi ra một gói giấy báo đen xỉn và nhàu nát.Bàn tay ông lóng 
                  ngóng xé lấy một mảnh báo và móc ra một dúm thuốc lá đen,thận 
                  trọng cuốn thành một điếu sâu kèn nhỏ xíu.Ông châm lửa hút 
                  từng hơi dài và nuốt khói vào sâu trong phổi.Hút xong đến hơi 
                  thuốc cuối cùng,tàn lửa cháy sát môi,ông mới chịu nhổ mẩu giất 
                  ra.Ông đăm đăm nhìn về phía trân trời.Ở đó dãy núi Vũng Tàu 
                  hiện ra màu xanh lam đậm,trên đỉnh núi lô nhô những giàn,những 
                  cột ăng-ten nhỏ xíu.Đôi mắt mệt mỏi và lờ đờ như luyến tiếc 
                  khát khao một quá khứ rực rở đã mất đi
 
 Aân oán cuộc đời có vay có trả,và tạo hoá công bằng đã dành 
                  cho ông số phận một con chim gãy cánh,chỉ còn biết đau đớn 
                  nhìn bầu trời rộng rãi luyến tiếc những ngày oanh liệt.
 Đột nhiên như có 
                  luồng điện phóng tới,Tám Hoạnh đứng bật dậy vội vàng vớ lấy 
                  chiếc xẻng xúc gạch.Tay ông run lẩy bẩy như người kiệt 
                  sức,nhưng vẫn cố gắng hất được những viên gạch vụn vào xe.Từ phía xa Hải Cóc và tên đồng bọn đã hiện ra sau đám cây chà 
                  là.Tới nơi,y vất mấy con cá xuống đất đảo mắt nhìn Tám Hoạnh:
 - Trời đất ơi!Trong khi bọn này trần thân kiếm cá thì mấy ông 
                  chổng mặt lên trời ngủ đã đời hả?Lao động là cải tạo thế giới 
                  mà ông nào thấy việc cũng sợ như cha chết!Chút xíu gạch mà xúc 
                  đến giờ chưa xong.
 Như một làn roi quất mạnh vào Tám Hoạnh,ông nẩy người,mặt cúi 
                  gầm xuống,lóng ngóng xúc mãi mà mấy viên gạch vỡ vẫn cứ bật ra 
                  ngoài.
 Hải Cóc đi kiếm 
                  củi nướng cá rồi cùng tên đồng bọn nằm dài ra bóc các miếng 
                  lườn cá ăn nhồm nhoàm.Tám Hoạnh vẫn gắng sức xúc gạch,mồ hôi 
                  chảy ròng ròng từ trán xuống má ,loang lổ trên mảnh áo sờn như 
                  sơ mướp cho đến khi xe đã đầy ông ta buông xẻng nằm vật ra thở 
                  dốc.Hải Cóc đem cái đầu cá chẻm gói trong miếng lá đưa cho Tám 
                  Hoạnh:
 - Nhất thủ nhì vĩ.Phần ông cái đầu.
 Tám Hoạnh nhìn miếng đầu cá,mắt ông ứa nước.
 Nhưng vị cá nướng 
                  thơm ngào ngạt với những góc cạnh cháy xem đầy hấp dẫn đã làm 
                  ông phải cầm lấy nhấm nháp,mút từng mẩu thịt trong các kẽ 
                  xương.Ông ăn chậm chạp,dường như phải cố gắng lắm mới nuốt 
                  được. Lát sau Hải Cóc 
                  đứng lên khoát tay ra lệnh.Cả bọn xúm vào làm việc. Ông ta đã phải 
                  nếm mùi đau khổ của kiếp sống bần cùng,phải uống nước tiểu 
                  trong lon bia để chống đở bệnh tật,phải chịu đựng những đau 
                  đớn tinh thần và thể xác để còn được mở mắt nhìn đời.Tự nhiên Ba Bình thấy mọi nổi thù oán,căm hờn của anh với ông 
                  ta dần dần nguội lạnh.Anh thấy chẳng còn điều gì cần thiết để 
                  nói với ông ta nữa.
 *
 * * *
 Ba Bình trở lại tìm ông Hai và Uùt An.Tới nơi,mọi cảnh vật đã 
                  thay đổi.Khúc sông nhỏ trước nhà ông Hai đã có một con đập 
                  chắn ngang,
 Anh đi mãi dọc theo bờ sông mà không tìn thấy dấu vết của căn 
                  nhà bằng lá dừa nước,nơi đã đùm bọc cưu mang anh.Cuối cùng anh 
                  cũng tìm ra được dấu tích của mảnh vườn củ cỏ hoang đã mọc 
                  đầy,nhờ có mấy cây bông gòn mà ông Hai đã trồng năm trước.
 Hàng cây bông gòn đã đâm thẳng lên cao.Các cành cây khẳng khiu 
                  như những bộ xương gầy guộc và trơ trụi,treo lủng lẳng những 
                  quả bông gòn khô quắt.Một vài mảnh quả ở đâu đó tách ra để cho 
                  những sợi bông bay lả tả dưới ánh nắng vàn sậm,làm cho quang 
                  cảnh buổi chiều càng trở nên hiu quanh.Lác đác vài cánh cò 
                  trắng cô đơn bay lên rồi lại đậu xuống như còn đang cố níu lấy 
                  ánh mặt trời sắp lặn để kiếm thêm miếng ăn.
 Xung quanh vắng tanh không một bóng người để anh hỏi thăm biến 
                  cố gì xãy ra từ ngay anh bước chân ra đi.Anh thấy nhớ Uùt An 
                  da diết không biết giờ này cô lang bạt nơi đâu.Quang cảnh vắng 
                  vẻ,hoang vu của mảnh vườn củ nhà ông Hai làm anh thấy cô 
                  đơn.Ngay đêm ấy Ba Bình tìm đến thăm lại ngôi mộ của Huệ Trắng.
 Khi qua ngã ba sông cuối cùng thì trời đã gần sáng,chỉ còn lại 
                  vài ngôi sao lóng lánh trên bầu trời.Mặt đất vẫn còn tối 
                  mịt,các lùm cây bụi cỏ bất động hòa lẩn vào nhau thành một màu 
                  đen sậm.
 Đến đầu đoanï sông thẳng,quang cảnh đột ngột hiện ra khiến Ba 
                  Bình phải dừng lại.Một dải sáng mờ mờ,trắng nhạt nổi lên thấp 
                  thoáng trên nền trời tối đen của hàng cây ven sông phóng thẳng 
                  từ bờ trái sang bờ phải.Ba Bình thận trọng tiến đến gần vừa 
                  chăm chú quan sát.Mãi đến khi phía chân trời hừng sáng anh mới 
                  nhận ra đó là một cây cầu đồ sộ.Hàng tay vịn và những dầm cầu 
                  bê tông màu trắng dăng dài trên những chiếc chân cầu vững chãi 
                  mọc thẳng từ đáy sông.
 Quanh cầu vắng vẻ không một bóng người.Anh thận trọng tiến dần 
                  từng bước cho đến khi chắc chắn không giáp mặt ai,mới treo lên 
                  đỉnh mố cầu.Chiếc cầu đã làm xong,nhưng nền đường thì vừa mới 
                  đắp,mặt đất còn lổn nhổn.Đứng trên đỉnh mố cầu,anh bối rối vì 
                  dấu tích của ngôi mộ không còn.
 Theo ghi nhớ thì đoạn sông thẳng ngắn ngủi,hai bên cong lại 
                  như tay ngai vẫn còn đây.Dãi rừng thoái hoá hổn độn xơ xác kéo 
                  dài đến chân trời vẫn thế,nhưng nay đã có con đường băng qua 
                  như một nét vẽ cứng cáp và mạnh bạo.
 Dải đất cao và hẹp mọc toàn chà là vàng úa,lá xòe ra lay lắt 
                  như những lưỡi kiếm cong queo,nơi để ngôi mộ Huệ Trắng nay đã 
                  được san thành đường dẫn lên cầu.
 Nấm mồ bé nhỏ giờ đây đã trùng lấp vào khối đất đồ sộ sau mố 
                  cầu,không còn dấu vết.Ba Bình thầm trách ông kỹ sư cầu đường 
                  nào đã vô tình cho xây chiếc cầu đúng ở đoạn sông này,vùi lấp 
                  nốt những kỷ niệm cuối cùng về Huệ Trắng.
 Anh lại thầm trách mình đã đặt ngôi mộ đúng nơi này.Nhưng lúc 
                  đó anh đâu biết cơ sự lại như thế.Một nấm mồ một con người chỉ 
                  là một hạt cát giữa rừng Sác mênh mông.Lúc đó anh đã chọn một 
                  thế đất đẹp nhất,một đoạn sông dể nhận biết nhất để đánh 
                  dấu.Anh không thể ngờ thế đất đẹp ấy cũng thu hút sự chú ý của 
                  ông kỹ sư cầu đường khi đi tìm đất làm cầu.
 Ngồi nghỉ một chút,anh gượng dậy lần trong túi tìm một thẻ 
                  hương và một chùm hoa bằng nhựa màu.Anh đã mua hương hoa từ 
                  một thị trấn nhỏ ở miền tây gói kỹ trong mấy lần bao nhựa để 
                  trở về cắm lên mộ Huệ Trắng.
 Anh cầm bó hoa và nén hương cháy đỏ rất lâu mà không biết đặt 
                  vào đâu.
 Trong lòng anh bồn chồn bứt rức không yên,và cuối cùng anh 
                  đành cắm hương và đặt hoa xuống ngay trên nền đất mố cầu mới 
                  đắp.
 Anh đau đớn nghĩ đến số phận cuộc đời thật là nghiệt ngã,Trong 
                  nhóm bạn bè vui chơi từ thuở học sinh,Thu Vân đã trở về đây 
                  sang trọng và rực rở trong tòa lâu đài khoa học như ngôi biệt 
                  thự nổi giữa dòng sông,nhưng giữa anh và cô là một khoảng cách 
                  xa vời.Còn Huệ Trắng,hình bóng cô luôn bên anh nhưng cuộc đời 
                  thật thì hoàn toàn cách biệt.
 Sự căng thẳng về tinh thần và thể xác đã làm cho Ba Bình thấy 
                  đầu óc quay cuồn choáng váng.Anh lần xuống gầm cầu lách vào 
                  một khe hẹp giữa đầm cầu và bệ mố nằm dài trong đó.Bốn bề là 
                  những vách bê tông lạnh ngắt sát vào da thịt như một chiếc áo 
                  quan bằng đá cứng.
 Ba Bình đã khóc,nước mắt chảy ra nóng hổi rơi xuống vành 
                  tai.Đói khát,mệt nhọc đã làm anh ngủ thiếp dần.Trong giấc 
                  mơ,anh thấy lại bóng Huệ Trắng đêm nào đứng trên bờ sông Vàm 
                  Nâu dang tay gọi anh trước khi trườn mình xuống nước:
 - Anh ơi – mau bơi với em đi…!
 Anh chạy theo gọi to:
 - Đợi anh với,em ơi…!
 Anh cố chạy theo,nhưng đôi chân cứ chùn lại và bóng Huệ Trắng 
                  cứ vượt xa mãi mãi…
 *
 * * *
 Nằm dưới gầm cầu anh thao thức chờ trời sáng.Anh nhớ đến ông 
                  Năm Hiền người hiểu rỏ tâm tư và hoàn cảnh của anh,đã qien 
                  thân với anh từ ngày chịu án ở Côn Đảo
 Vào tù,anh vẫn hãnh diện cho rằng mình bị bắt chẳng qua là do 
                  sơ suất để lở thời cơ nên thua cuộc.Anh sẽ vượt ngục,sẽ tinh 
                  khôn hơn,sẽ cao thủ hơn để chơi tiếp những ván bài mới với 
                  cảnh sát Đô Thành.
 Câu chuyện tâm sự với ông Năm Hiền đã tạo nên bước ngoặc đời 
                  anh.Đó là một đêm trời tối đen như mực,hai người phải đi bắt 
                  rùa biển và hốt trứng rùa nộp cho cai ngục.Trong lúc ngồi ẩn 
                  mình trong những rặng cây ven bờ chờ những con rùa từ những 
                  làn sóng đen ngòm lao lên bờ các để đẻ trứng,anh đã kể cho ông 
                  Năm Hiền nghe những ước mơ của mình khi vượt ngục.
 Ông Năm chân tình khuyên anh:
 - Cháu còn bồng bột quá.Con người chỉ sống có một lần,đâu có 
                  nhiều dịp để làm liều ,làm thử,để phung phí sức lực tuổi xuân 
                  rồi làm lại.
 Hiểu ra điều đó Ba Bình thấy mình may mắn vì đã gặp được một 
                  người chân chính,đã chân tình khuyên bảo anh những điều hay lẽ 
                  phải trong cuộc sống.
 Song thành kiến của người đời thật là nặng nề ghê gớm.Khi ra 
                  tù,mẹ anh qua đời vì một tai nạn rủi ro,còn anh kiếm một việc 
                  làm bình thường cũng rất khó khăn,vì lý lịch quá nặng nề.Anh 
                  phải làm đủ mọi nghề để kiếm sống qua ngày nhưng cũng luôn bị 
                  nghi ngờ theo dõi.Cho đến một ngày kia,anh bị hốt chung với 
                  đám bụi đời,xì-ke,dựt dọc,đưa xuống cải tạo tại trường Tắc Bầu 
                  Sấu.
 Ông Nằm Hiền khi đó là một nhân viên trong Ban kinh tế mới của 
                  Quận,cũng chẳng bênh vực nổi anh.Ông phải điên đầu với bao 
                  nhiêu câu hỏi nghi vấn:dồn dập về những ngày ông ở tù.
 Nhưng khi đến Duyên Hải,vùng đất hoang mặn này đã giúp anh lấy 
                  lại niềm vui trong cuộc sống mới cùng với những con người 
                  nghèo khổ bất hạnh trụ lại nơi này.
 Cuộc sống của trường vừa khá lên một chút thì ông Hiệu trưởng 
                  rút về công tác trên quận,Tám Hoạnh được điều về làm Hiệu phó 
                  nắm quyền điều hành toàn bộ công việc.Ông ta quen biết 
                  rộng,nhiều bạn nhậu,có ô dù vững chãi nên đã kéo bè kéo cánh 
                  để sống như một ông vua con ở Trường Cải Tạo.
 
 Ngày mai anh sẽ trở về Sài Gòn tìm gặp ông Năm Hiền hy vọng 
                  ông sẽ cho anh biết rỏ những gì liên quan đến số phận của 
                  anh.Nếu bị bắt lại,anh sẽ đương đầu với số phận để tự minh 
                  oan,tự giải cứu cho mình.
 Sương đêm thấm vào các khối bê tông lạnh buốt khiến anh không 
                  ngủ được.Cuộc gặp gở với Thu Vân đã khơi dậy trong lòng anh 
                  những sôi nổi khác khao của thời trai trẻ.
 Anh đứng bên lan can cầu lặng lẻ nhìn trời sao lấm tấm.Chỉ 
                  mình anh còn lại giữa cánh đồng vắng vẻ,nhưng anh không cảm 
                  thấy cô đơn.
 
 Gần tối hôm sau, chuyến ca nô khách ghé bến An Thủy Đông đã 
                  đưa Ba Bình về bến Nguyễn Kiệu trên sông Sài Gòn
 Dọc đường mọi người đi lại tự do không thấy ai bị xét giấy.Anh 
                  lên bến rẽ vào đường Hàm Nghi,lên xe lam chạy thẳng về nhà ông 
                  Năm Hiền.
 Ông Năm Hiền vẫn ở trong căn nhà cũ,bằng gỗ lợp tôn giữa một 
                  con hẻm nhỏ.Gặp Ba Bình,ông mừng rở kể lại cho anh nghe về số 
                  phận Tám Hoạnh như anh đã biết,rồi giục giã:
 - Cháu viết ngay một lá thư gửi lên quận trình bày hoàn cảnh 
                  và nguyện vọng của mình.Mọi quyền lợi của cháu sẽ được phục 
                  hồi.
 Ba Bình thắc mắc:
 - Cháu sẽ phải tố cáo tội lỗi của tám Hoạnh?
 - Không cần.Ông ta đã khai nhận hết tội lỗi của mình,kể cả 
                  chuyện vu oan cho cháu.Ông ta tự nguyện bán bớt nhà đất để đền 
                  bù số tiền thất thoát.Nhờ vậy ông ta được xét miễn tố và chịu 
                  kỷ luật một năm cải tạo.
 - Vậy cháu phải viết đơn làm gì nữa?
 - Để hoàn tất hồ sơ trả lại quyền tự do cho cháu.Nhân có anh 
                  Ba Hưng hiệu trưởng mới đang về họp tại đây,ngay mai sẽ giải 
                  quyết ngay.Nghe anh em trong Trường kể chuyện oan của cháu,Ba 
                  Hưng rất thông cảm,chỉ mong cháu về để giải quyết mọi quyền 
                  lợi,kết thúc vụ bê bối ở trường.
 Ba Bình không ngờ 
                  mọi việc được giải quyết một cách dể dàng,ngoài sức tưởng 
                  tượng,nên không dám tin là sự thật.Anh thắc mắc muốn biết ai 
                  đã phát giác ra tội lỗi của Tám Hoạnh,câu chuyện đổ bể bắt đầu 
                  từ đâu,…thì ông Năm Hiền gạt đi:- Chuyện đó dài lắm.Mai mốt có dịp xuống trường cháu hãy tìm 
                  hiểu.Nhưng hãy nhớ rằng số phận con người là điều đáng quan 
                  tâm nhiều hơn so với các thủ đoạn phạm tội và các chi tiết 
                  nghiệp vụ để điều tra vụ án.À!còn cô gái hôm đó đi cùng với 
                  cháu,nay đâu rồi?
 Ba Bình lạnh toát người.Anh run run lúc lâu mới kể lại được 
                  cho ông nghe nỗi bất hạnh của Huệ Trắng.
 Ông Năm Hiền đưa anh cốc nước:
 - Thôi.Cháu uống đi và bình tỉnh lại.Cháu tính tiếp theo sẽ 
                  làm gì?
 Suy nghĩ một chút,anh trả lời:
 - Cháu cũng chưa biết tính sao.Cháu muốn trở về trường thăm 
                  lại anh em.Rồi sau đó tùy tình hình sẽ liệu.
 Ông Năm cười vui vẻ:
 - Nếu cháu trở lại trường củ.Anh Ba Hưng sẽ rất mừng.Xuống 
                  trường cháu sẽ thấy nhiều công việc mới mẽ và thú vị.
 Như sực nhớ ra điều gì,ông Năm đứng lên lục trong tủ sách,kiếm 
                  ra một tấm ảnh.Rồi hào hứng giới thiệu:
 - Một chị Việt kiều Mỹ mới về nước tên là Thu Vân,tiến sĩ sinh 
                  học rất say mê về rừng Sác.Nhà nước cấp cho chị ấy một biệt 
                  thự nhưng chị ấy không ở,mà đóng một ngôi nhà nổi để đi nghiên 
                  cứu khắp vùng Duyên Hải.Chị ấy rất cần một người am hiểu rừng 
                  Sác mà chưa tìm được.Nếu cháu nhận lời giúp chắc chị ấy mừng 
                  lắm.
 Ba Bình yên lặng ngắm tấm ảnh,cố hình dung xem Thu Vân giờ đây 
                  không biết làm gì trong ngôi nhà nổi này.
 Ông Năm Hiền lại hỏi:
 - Cháu có biết cánh đồng phân chấp ở vùng Tắc Bà Kèo không?
 - Có.Cháu đã đến đó nhiều lần.
 - Chị Thu Vân muốn tổ chức một lộ trình khảo cứu qua vùng 
                  đó.Chị ấy đang nghiên cứu dùng chất bùn ở đầm lầy để chế tạo 
                  chất thuốc kích thích sinh trưởng cho gia súc và cây cối.Nhưng 
                  ai cũng sợ không dám dẫn đường cho chị ấy qua đầm lầy.
 Thấy Ba Bình yên lặng, ông Năm khuyến kích:
 - Cháu cứ nhận lời đi,bác sẽ viết thư giới thiệu với chị Thu 
                  Vân.Tới đó cháu sẽ thấy nhiều chuyện thú vị.Bác không muốn nói 
                  trước,để dành những điều bất ngờ cho cháu.
 **   *
 Chiếc tàu gỗ phải 
                  đợi đến gần nữa đêm mới nương theo dòng nước thủy triều chảy 
                  ra biển để trở về Tắc Bầu Sấu.Khi Trời sáng rõ,Ba Bình leo lên nóc tàu ngồi gần cột tín hiệu 
                  bên trên đài chỉ huy để ngắm nhìn dòng sông quen thuộc.Khi qua 
                  khỏi khúc quanh cuối cùng quang cảnh trường cải tạo đã hiện ra 
                  với nhiều ngôi nhà gỗ nhỏ có hai mái hình chử V mà anh đã thấy 
                  trong đêm mưa hôm trước.
 Ngôi nhà văn 
                  phòng mới xây,mái ngói đỏ,tường vôi vàng nằm sau chiếc cột cờ 
                  cao vút,với lá cờ đỏ lớn đang bay phần phật.Từ cột cờ đó,một 
                  hàng cờ lá chuối đủ màu sắc rực rỡ nối tiếp nhau dăng dài. Nước xuống 
                  kiệt,bãi bùn lầy lội lan rộng ra gần giữa sông.Nhưng khác hẳn 
                  trước kia,một chiếc cầu tàu nhỏ đã chạy suốt từ bờ sông ra mép 
                  nước.Chiếc tháp cao ngất đặt trên chiếc tàu sắt mà anh thấy 
                  trong đêm hôm trước chính là chiếc búa đã đóng cừ thi công 
                  chiếc tàu này,hôm nay cũng được dăng đầy các chuỗi dây xanh đỏ. Trên cầu chật 
                  ních những người.Tiếng nhạc và trống đệm vang xa trên mặt 
                  sông.Khi chiếc tàu quay mũi ghé vào gần đến cầu tàu thì một 
                  người trên cầu tiến ra châm lửa vào tràng pháo dài treo dưới 
                  tấm biểu ngữ đỏ:“ Nhiệt Liệt Chào Đón Quý Khách” Tiếng pháo bắt 
                  đầu nổ giòn giã,khói xanh bay mù mịt.Ba Bình không thể ngờ ngày mình trở về trường lại được thấy 
                  quang cảnh tưng bừng như vậy.Một chiếc cầu tàu hiện lên vững 
                  vàng,thẳng tắp dưới dòng biểu ngữ:”Lễ Khánh Thành Cầu Tắc Bầu 
                  Sấu”
 Con tàu nhẹ nhàng 
                  áp mạn vào cầu mới.Đợi cho đoàn khách vào hết văn phòng,Ba 
                  Bình mới lên bến,hòa vào đám đông để tìm lại những người bạn 
                  cũ.Đang ngở ngàng trước những thay đổi thì một vòng tay từ 
                  phía sau xiết chặt lấy vai.Anh quay lại mừng rở nhận ra ngay 
                  Ba Tân đang ôm chặc lấy anh,nhấc bổng lên và quay quanh một 
                  vòng:- Trời đất ơi!không ngờ vẫn còn được gặp nhau.Tưởng anh đã 
                  vượt biên đi đến đâu rồi chớ!
 Ba Bình cười:
 - Chút xíu nữa thì cũng đi thôi.Nhưng mình không có số xuất 
                  dương.Anh em ở nhà khoẻ không?
 - Khoẻ.Kiếm anh hoài mà không biết ở đâu.Anh thấy trường hồi 
                  này khác xưa chứ?
 - Khá lắm!Coi bộ ngon lành đó.
 Ba Tân kéo anh vào căn tin.Căn nhà rộng đã được sữa sang 
                  lại,có nhạc xập xình phát ra từ hai thùng loa lớn.Một bên là 
                  quầy bán cà-phê,một bên là bán mì và phở,khói từ mấy nồi nước 
                  lèo bay lên nghi ngút,mùi phở bò ngào ngạt hấp dẫn.
 Ba Bình đang lách 
                  đi trong đám đông vội đứng sững lại.Trước mắt anh là Tám 
                  Hoạnh.Ông ta trông thấy Ba Bình đột nhiên hiện ra như từ dưới 
                  đất mọc lên thì kinh hoàng đứng lặng,mắt mở to không còn thần 
                  sắc,mặt trắng bệch,hai tay run rẫy như lên cơn sốt.Bát phở 
                  nóng bỏng đang bưng trong tay từ từ nghiêng đi đổ tràn xuống 
                  vạt áo và ống quần.Anh vội đưa tay đở lấy bát phở.Ông Tám run rẩy buông bát phở 
                  vào tay anh như một con cáo trao miếng mồi thế mạng vào tay 
                  con sư tử rồi lùi lại,lùi mãi,đến lúc nhận ra cửa ngách kề 
                  bên,ông mới ù té chạy ra vườn.
 Ba Tân vội chạy theo giữ ông lại:
 - Ông Tám ! Bình tỉnh.Vô ăn phở đi!
 Mặt Tám Hoạnh vẫn trắng bệch,hai môi tím ngắt,vươn cổ thở 
                  dốc.Ông ngồi rũ người xuống một chiếc ghế đá,hai tay ôm 
                  trán,chống khuỷu tay xuống chiếc bàn xi măng trước mặt.
 Ba Tân ngồi xuống bên cạnh vổ về cho ông đỡ sợ:
 - Ông Tám yên tâm! Ba Bình đã về đây! Vẫn yên lành nguyên vẹn!
 Anh cười lớn.Không ngờ tiếng cười khiến cho Tám Hoạnh trợn 
                  gáy,toát mồ hôi lạnh,miệng lắp bắp:
 - Anh Ba.Xin anh tha lỗi cho tôi…
 Ba Bình nhìn Tám Hoạnh một cách độ lượng:
 - Thôi.Mọi việc đã an bài,chuyện cũ cho qua hết!Ông Tám đừng 
                  lo.
 Tám Hoạnh ngước nhìn Ba Bình,trong mắt toát lên vẽ hối tiếc 
                  thành thực:
 - Tôi chẳng biết lấy gì để bù đắp những tội lỗi của tôi đối 
                  với anh.Anh giết tôi đi,theo luật giang hồ,đó cũng là xứng 
                  đáng!
 Ba Bình rút khăn tay ra ,an ủi:
 - Thôi.Ông Tám khỏi lo chuyện cũ.
 Anh đưa cho Ba Tân lau những vệt nước mỡ và những cọng 
                  hành,những lát ớt còn bám trên ngực áo và ống quần ông Tám,rồi 
                  đứng dậy đi đến quầy bán vé.
 Khi quay lại,anh đem tới đặt lên mặt bàn ba ly cà phê sữa nóng 
                  và một gói thuốc ba số năm.
 Anh bật lữa,mời Tám Hoạnh hút thuốc.
 **   *
 Ngôi nhà bè của 
                  Thu Vân được đặt cho một cái tên rất dể thương: nhà bè Hương 
                  Tràm. Cuộc khảo sát bắt 
                  đầu,lộ trình đi sâu vào vùng rừng hoang lại phát sinh những 
                  trở ngại không thể nào lường trước được.Ngay cái tên của no ù- 
                  Tắc Chó Tru đã gieo vào lòng người một ấn tượng lo âu,ghê 
                  rợn.Nhưng thực ra đến nay,ở đó không còn con chó nào sống 
                  nổi,không một con thú nào ở lại. Cả một hệ sinh 
                  thái phồn vịnh đã bị suy thoái hoàn toàn.Rừng mất đi để lộ ra 
                  những rạch nước mà trong bản đồ không thấy có,luôn luôn làm 
                  cho Thu Vân và các bạn đồng nghiệp lạc lối.Các bờ rạch bị xói 
                  mòn.Tiến đất lở ùm ùm từ ngày này qua ngày khác đã gậm nhấm 
                  dần các dãi đất ven sông.Mặt nước,bãi bùn cứ rộng ra mãi.Sông 
                  bị cạn kiệt. Trong những ngày 
                  khó khăn ấy,cứ rãnh rổi lúc nào là Thu Vân lại nhớ đến người 
                  khách mới quen có cái tên Hai Hào giống Trần Bình như anh em 
                  sinh đôi.Người đó xuất hiện mang theo bức thư ông Năm Hiền gửi 
                  cho cô.Bức thư vừa làm cho Thu Vân buồn,vì người khách với 
                  Trần Bình là hai tên khác hẳn,nhưng lại làm cho cô vui vì Hai 
                  Hào sẽ ở lại cùng đoàn trong nhiều ngày nữa.Thu Vân đã gọi 
                  người khách bằng từ anh thân mật.Tuy anh đến với cô vui vẻ,tận 
                  tâm nhưng chỉ có một cái tên Hai Hào là duy nhất. Từ khi có Hai Hào 
                  các lộ trình khảo sát đã tiến hành rất nhanh.Chẳng cần bản đồ anh đã đưa Thu Vân và các bạn đến những nới 
                  cần thiết,khi quanh co trên các sông rạch,khi thì lội bộ thẳng 
                  tắp qua các đồng hoang trơ trụi.Chằng mấy chốc,họ đã thực hiện 
                  đến lộ trình cuối cùng trên đầm lầy phân chấp.
 Căn nhà nổi được 
                  chuyển đến neo lại ở nhánh sông phía trước của chiếc tòa lô 
                  cốt đổ nát,nơi đã được sữa thành một trạm đo khí tượng. Quang cảnh đầm 
                  lầy mênh mông làm cho Thu Vân thích thú. Ba Bình nghĩ ra 
                  một kiểu giày trượt có đế bằng ván rộng để áp suất bàn chân 
                  trên bùn giảm xuống.Thu Vân tập xử dụng đôi giày trong vài giờ 
                  là lướt đi thành thạo.Cô đưa chân trượt nhẹ trên mặt bùn,cố 
                  gắng giự cho đế ván cân bằng để ép xuống mặt bùn đều đặn.Đế 
                  giày của Ba Bình phải rộng hơn vì anh phải mang theo các dụng 
                  cụ nặng.Đồng lầy đơn điệu và buồn tẻ từ lâu lắm đến bây giờ mới thấy 
                  hai bóng người lướt đi dưới đôi chân kỳ lạ,không phải những 
                  bước đi đầy lo âu hồi hộp trong đêm trăng ảm đạm như Huệ Trắng 
                  trước đây,mà là những động tác vững vàng tin cây trong lộ 
                  trình nghiên cứu dưới ánh nắng chói chang.
 Sau khi khảo sát 
                  khắp vùng Thu Vân lựa chọn được những vị trí thích hợp để Ba 
                  Bình giúp cô thực hiện các lỗ khoan lấy mẩu đất dưới đất.Bộ 
                  khoan đất mi-ni xách tay cũng đủ các bộ phận giống hệt các bộ 
                  khoan đất trong các giàn khoan lớn của các đoàn địa chất.Nhưng 
                  tất cả đều được thu lại nhỏ gọn xinh xắn để dể dàng xếp gọn 
                  trong chiếc va ly.Nó dùng để thực hiện các lổ khoan rất 
                  nhỏ,sâu chừng vài mét khi thăm dò sơ bộ. Ba Bình phải lát 
                  những tấm ván sàn trên mặt bùn để lấy chổ đứng.Mũi khoan chọc nhẹ xuống dể dàng xuyên qua lớp đất phủ mặt.Đến 
                  độ sâu chừng ba mét,mũi khoan đụng phải một vật gì như một lớp 
                  đất cứng.
 Ba Bình ngạc nhiên nhìn Thu Vân:
 - Kỳ quá nhỉ.Đất chắc lắm.Hay là đến đáy rồi?
 Thu Vân thấy hiện tượng khác thường,chưa hiểu chuyện gì sẽ xãy 
                  ra,nhưng vẫn nói đùa:
 - Coi chừng.Có khi mũi khoan chọc phải xương sọ con gì đã chìm 
                  xuống đó.Anh cứ nhấn xuống đi.
 Ba Bình xoay mạnh cần khoan và ấn tiếp xuống,bổng nhiên thấy 
                  mũi khoan thụt nhanh như xuyên tới một lớp bùn nhảo.
 Thu Vân nói:
 - Anh lấy lên xem mẫu đất có gì?
 Ba Bình vừa rút cần khoan khỏi lổ.Thu Vân vội vã cúi xuống đón 
                  lấy mẫu đất ở mũi khoan.
 Một làn gió nhẹ thổi qua.
 Từ lổ khoan bốc lên một mùi khó chịu sặc sụa,thoáng ngửi đã 
                  nôn nao khó thở.
 Thu Vân kêu lên:
 - Tránh xa ngay!Coi chừng khí độc!
 Ba Bình giật lùi lại
 Trong lúc anh còn 
                  đang lúng túng chưa biết làm gì,thì Thu Vân đã với lấy chai 
                  nước,xáp lại gần để dốc ngược xuống lổ khoan.Nước từ trong 
                  chai ùn ục chảy ra,làm chất khí ùa vào lòng chai thành những 
                  chuỗi bọt, khi khí độc tràn vào đầy chai cô cố gắng đóng kín 
                  nút chai lại. Đến lúc ấy cô chỉ 
                  đủ sức đưa chiếc chai cho Ba Bình,giọng thều thào đứt quãng:- Giữ cẩn thận… Trong chai là mẩu khí… Lấp miệng lổ khoan ngay.!
 Ba Bình đở lấy chiếc chai,thấy mặt ThuVân tái nhợt ,môi tím 
                  ngắt,mắt nhắm nghiền đầu ngã nghiêng lảo đảo,tay giơ lên chới 
                  với nắm lấy tay anh.Ba Bình vội vàng đở lấy Thu Vân và bịt lổ 
                  khoan lại,lúc ấy cô đã lả người đi không còn biết gì nữa.Anh 
                  lo lắng nhìn ra xung quanh.
 Đầm lầy vắng vẻ 
                  đến rợn người. Từ đây đến lô cốt 
                  còn một khoản rất xa mà Thu Vân cứ nấc lên khó thở.Còn chính 
                  anh cũng thấy hoa mắt,tay chân bải hoải không còn sức lực.Anh 
                  vội nới khuy áo ngực và thắt lưng cho Thu vân dể thở.Anh xoa 
                  nhẹ cho cô bớt nghẹn,lau mặt cô bằng chiếc khăn mặt ướt.Sau đó 
                  anh bế cô trong tay gắng thận trọng lần mò từng bước về tòa lô 
                  cốt. Lúc này mỗi giây 
                  trôi qua tưởng chừng như vô tận.Từng giọt mồ hôi đọng lại ướt 
                  đẩm trên trán và chảy dài xuống mặt.Cho đến khi Ba Bình đặt 
                  chân được lên nền lô cốt thì hơi độc đã giảm dần tác dụng. Trong vòng tay 
                  anh,Thu Vân thấy rỏ sức lực mình dần dần hồi phục,cô áp mặt 
                  vào bộ ngực ướt đẩm mồ hôi của Ba Bình với một cảm xúc như 
                  quen như lạ.Thu Vân ngước nhìn Ba Bình.Bóng anh hất ngược trên 
                  nền trời như một khối tượng vạm vở và vững chắc làm cô hồi hộp 
                  nhớ lại những ký ức những kỷ niệm của tình yêu ban đầu mơ mộng 
                  và say đắm,qua nhiều năm đã quên đi nay lại tái hiện.Lý trí 
                  luôn nhắc Thu Vân hãy hoài nghi,coi đó là tinh yêu không 
                  tưởng,nhưng càng nghĩ đến càng thấy khó gỡ. Cuối cùng Thu Vân 
                  đã thổ lộ những điều muốn nói với anh mà không dám nói ra:- Khi em ở Mỹ về,ai cũng cho em là người sung sướng và đầy đủ 
                  nhất.Chẳng có ai biết rằng khi rời quê hương em đã mất đi một 
                  tinh yêu ban đầu quý giá,cho đến bây giờ em vẫn chỉ là một cô 
                  gái cô đớn.Em đã tìm khắp nới mong gặp lại người em yêu thuở 
                  ban đầu,dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi mà không thể nào tìm 
                  thấy được.Anh … anh có phải là…Trần Bình?
 
 Thu Vân chỉ đủ sức nói đến thế rồi dừng lại nhìn anh, bối rối 
                  và hồi hộp.Ba Bình khẽ gật đầu ôm chặc Thu Vân vào lòng hôn 
                  lên đôi môi đang đọng những vệt nắng chiều loáng thoáng,rồi áp 
                  chặc vầng trán căng thẳng vào ngực Thu Vân,bàn tay anh nhẹ 
                  nhàng đặt vào cái nốt rùi đen nho nhỏ mà anh đã diểm phúc nhìn 
                  thấy nhiều lần từ lúc còn chưa biết và chưa dám…
 
 Ba Bình cảm nhận được thân thể Thu Vân nóng rần lên trong vòng 
                  tay anh.Bầu vú Thu Vân mềm và êm như nhung dưới lớp áo.Anh cứ 
                  bóp đều đều nhè nhẹ,rồi cảm nhận nó to lên vàsăn cứng lại.Sau 
                  khi khám phá bộ ngực no nê bàn tay lần dần xuống bụng rồi mò 
                  hẳn vào bên trong quần lót xoa xoa bóp bóp.Thu Vân thở khì 
                  khì,rồi thở mạnh hơn,mạnh hơn nữa.
 
 Trong ánh nắng vàng yếu ớt của buổi chiều tà Thu Vân trở đẹp 
                  một cách nảo nùng.Ba Bình không thể làm gì hơn là đặt thêm một 
                  nụ hôn nồng cháy lên gương mặt với đôi mắt nhắm nghiến của Thu 
                  Vân,má cô hồng lên hây hây trông thật gợi cảm,và hôn lên môi 
                  một nụ hôn thật nhẹ nhàng ,lưỡi anh tách bờ môi chạm vào lưỡi 
                  Thu Vân tạo ra một cảm giác nồng ấm,ngứa ngáy bức rức trong cơ 
                  thể.Ba Bình tuột cái quần của Thu Vân xuống rồi cuối xuống hôn 
                  lên làn da nóng ấm của cặp đùi thon và trắng mịn.Những sợi 
                  lông đen nhánh mọc xòe qua hai bên đáy quần lót làm anh nóng 
                  cả mặt.Aâm hô Thu Vân bầu lên căng cứng dưới lớp vãi xanh đầy 
                  khiêu khích,ánh nắng rọi lên da làm da thịt ửng hồng thật dể 
                  thương.Anh vén mép xi-líp lên để nhìn mảng thịt đỏ hồng ẩn 
                  dưới cánh rừng rậm đen nhánh.Hàng râu mép của anh chà nhẹ làm 
                  cái mồng đốc giật giật vì bị kích thích quá độ.
 Ba Bình từ từ cởi 
                  những mãnh vãi vướn víu ra khỏi người cô.Tòa thiên nhiên lồ lộ 
                  ra trước mắt Ba Bình.Anh ôm cô,dang hai chân Thu Vân ra như 
                  hình cánh chim,mu cô đưa cao lên khi anh cạ dương vật vào mồng 
                  đốc.Cửa mình Thu Vân bây giờ ươn ướt chất nhờn.Ba Bình mạnh 
                  dạng dùi thanh thịt nóng bỏng của mình vào.Khi đầu khất vừa 
                  lọt vào trong một cảm giác bốc lên như xoắn lấy óc Ba Bình,anh 
                  nhấp hai ba cái để đẩy dương vật vào sát hơn,nhưng cửa mình 
                  Thu Vân chưa nở nên dương vật Ba Bình chỉ vào được một 
                  đoạn.Anh chồm người,hai tay ôm chặt lấy cặp mông nẩy nở của 
                  Thu Vân ghì xuống. Từng chút một 
                  dương cụ của Ba Bình chui vào sâu trong người Thu Vân.Cuối 
                  cùng nó cũng nằm trọn vẹn trong thân thể cô,và anh bắt đầu 
                  nhấp.Thu Vân rên rĩ theo mỗi cú nhấp của Ba Bình,thân thể như 
                  muốn nổ tung rồi trôi bồng bềnh không trung,sướng vô cùng 
                  tận.Ba Bình nhấp mạnh và ấn vào sâu cho đến khi không thể vào 
                  sâu hơn nữa,đón nhận cảm giác sướng khoái do người yêu đầu 
                  tiên mang lại.Rồi trong khoảnh khắc tuyệt diệu ấy Thu Vân thấy 
                  sướng,sướng ngây ngật khi bắp thịt bắt đầu co thắt ,dâm khí 
                  tuôn ra ào ạt,cô ôm lấy mông Ba Bình ưỡng người lên cho dương 
                  vật vào sát hơn. Trong khi âm đạo 
                  Thu Vân đang co thắt thì tinh khí của Ba Bình cũng bắt đầu bắn 
                  tung toé vào bên trong.Toàn thân Thu Vân rung lên vì sung 
                  sướng đón nhận luồng tinh khí nóng hổi. Hai người ôm chặt 
                  nhau cho đến khi giọt tinh của Ba Bình ngừng chảy.Khoan khoái 
                  trong cả thể xác lẫn tâm hồn… **   *
 Kết thúc đợt khảo 
                  sát,Thu Vân phải chỉnh lý các số liệu và các mẩu vật đã sưu 
                  tập được đề về nước để báo cáo cho hội đồng khoa học.Ba Bình 
                  nhân rãnh đã tạm biệt nhà bèvề thăm Trường Tắc Bầu Sấu. Giữa lúc đó,con 
                  cá sấu xanh lại trở về quấy phá.Một tuần trước,nó rượt một bà 
                  bắt cua.Bà này chạy thoát nhưng nó táp một cái gọn hết cả bao 
                  cua lớn.Tiếp đó một học sinh của trường có vợ ở thành phố 
                  xuống thăm,được nghĩ để đón vợ.Anh đang rửa chân tay thì bị cá 
                  sấu rút đi,để lại người vợ trên bờ khóc lóc thảm thương mà 
                  không ai cứu nổi.Đêm hôm trước,cá sấu lại mò về khu chăn nuôi heo của nông 
                  trường.Vừa mò vào chuồng heo,cá sấu chưa kịp làm gì,thấy động 
                  nó đã vội bỏ đi.Mọi người phỏng đoán đêm nay thế nào nó cũng 
                  quay lại,và nhờ Ba Bình chỉ huy cuộc săn bắt.
 Ba Bình cùng Ba 
                  Tân quan sát kỹ dấu vết vá quy luật hoạt động của nó,để bố trí 
                  gài mồi.Mồi nhử cá sấu là một con vịt lớn,được buộc vào một 
                  gốc cây nhỏ ở gần bờ nước mé sau chuồng heo. Cách đó chừng 
                  mười thước,anh kê một chiếc bàn làm chổ tỳ súng.Hai khẩu súng 
                  trường được nạp đạn sẵn,dựa chắc chắn trên bàn và lấy sẳn phần 
                  tử đường ngắm.Phía sau bàn,anh kê hai chiếc ghế để ngồi rình 
                  cho khỏi mỏi. Chiều hôm đó,họ 
                  lấy các mẩu lòng vụn và tiết heo rải dọc từ chổ buộc vịt co 
                  đến sát mép nước. Đêm đến,trời tối 
                  đen,mây quần vũ và sà thấp trên đầu,che lấp hết các ngôi 
                  sao.Tầm nhìn bị bó hẹp,làm cho họ phải quan sát rất khó 
                  khăn.Nhưng lúc đó mới là dịp thuận lợi để con sấu quen đường 
                  cũ trở về bắt heo.Ba Bình và Ba Tân ngồi phục lặng lẽ trong 
                  bóng tối,không ai nói một lời. Quá nữa đêm,sương 
                  xuống ướt lạnh áo,hai người vẫn kiên trì đợi,thỉnh thoảng lại 
                  đưa mắt,bấm tay nhau xem bạn mình có ngủ quên không.Càng về 
                  khuya,họ càng kiên nhẩn đợi chờ và hồi hộp không biết cách cài 
                  mồi của mình có gì sơ suất làm cá sấu nghi ngờ không quay lại. Bổng nhiên từ 
                  phía rạch nước vọng đến một tiếng “khì..”rất nhẹ ,giống như 
                  tiếng thở dài não ruột làm cho mọi người đêu chăm chú. Họ căng mắt nhìn 
                  vào bóng tối,và nhận ra trong tiếng nước động khe khẽ là một 
                  khối đen sì từ mép nước lùi lũi tiến lên chỉ hơi sẫm hơn một 
                  chút so với nền đen dày đặc xung quanh,nhờ nó động đậy nên mới 
                  phân biệt được. Con vịt buộc bên 
                  chiếc cọc kêu khẽ một tiếng.  Hai người nín 
                  thở,áp má vào báng súng,chăm chú hết sức để đưa đường ngắm dõi 
                  theo cái bóng đen ngòm.Ba Bình thấy toàn bộ khối đen đã lọt 
                  vào khoảng cách thuận lợi,bèn hô khẽ:- Bắn … !
 Phía trước họ hai quần lửa nhoán lên chói cả mắt.Trong khoảnh 
                  khắc cực kỳ ngắn ngủi họ cảm thấy khối đen trước mặt lớn lên 
                  đột ngột và đổ ụp lên đầu.Cả hai lùi lại rất nhanh.Chiếc bàn 
                  bị tung lên rồi quật xuống đất gãy vụn.
 Ba Bình và Ba Tân sẳn sàng bắn tiếp.Nhưng sau đó,chỉ còn tiếng 
                  vật vã lục đục trong đống gỗ vụn của chiếc bàn gãy nát,càng 
                  ngày càng yếu dần rồi yên lặng.
 Nghe tiếng reo 
                  của Ba Bình và Ba Tân,mọi người rọi đèn đốt đuốc chạy ra. Trước mắt họ,con 
                  cá sấu xanh nằm bất động như một chiếc ghe úp xuống.Lưng nó 
                  xám xịt đầy những ô vàng mốc thếch.Cái đuôi dài ngoằng,đầy 
                  những mẩu gai lởm chởm vẫn còn khe khẽ động đậy.Hai phát đạn 
                  đã xuyên vào cổ và lưng nó,máu chảy ra đỏ ngầu.Mọi người lấy 
                  thước ra đo,chiều dài của nó tới ba mét tám. Bộ da của nó được 
                  lột ra ngay,và theo tục lệ,chiếc bao tử được dành cho người 
                  nào hạ nổi nó. Mọi người hồi hộp 
                  chờ xem trong bao tử của nó có những gì.Trong đám bùn đất và 
                  thức ăn hôi hám,có đủ thứ linh tinh:một vài khúc xương còn 
                  sót,một chiếc giày da,mấy mảnh bao tải rách… Khi đãi ra,Ba Tân 
                  tìm được một chiếc vòng đeo tay.Ba Bình dùng nước xối 
                  sạch,bổng anh bật nẩy người khi nhận ra đó là chiếc vòng cẩm 
                  thạch.Anh vội vàng xem khắp mặt trong và nhận ra trong chiếc 
                  vòng có chạm một chử H hoa.Đây là chiếc vòng của Huệ Trắng mà 
                  anh đã từng ngắm nghía nhiều lần trong lúc hai người còn đang 
                  trên đường chạy trốn. Con cá sấu đã 
                  gieo tai hoạ cho anh và Huệ Trắng ở trên sông Vàm Nâu đêm 
                  ấy,đã đi lang thang đâu đó,rồi theo thói quen hàng năm lại trở 
                  về,cho đến giờ đã đền tội.  **   *
 Đêm cuối cùng 
                  chia tay nhau để Thu Vân về Mỹ,hai người ngồi bên bức tường đá 
                  trên sân thượng tòa lô cốt cũ nhìn ra phía đầm lầy. Xung quanh họ chỉ 
                  có ánh trăng với những làn gió mang theo vị mặn và hơi nước ẩm 
                  mát từ cửa biển Cần Giờ thổi tới.Chuyến đi thực địa trong rừng Sác đã kết thúc.Còn bao nhiêu 
                  điều cần nói.
 Ngày mai họ sẽ xa 
                  nhau. Hết 
                  Phương Vy06/2003
 |