| Ông Thạch-Quản, tin sẽ đến thành phố Sydney 
					trên chuyến bay thứ Ba thượng tuần tháng 10, đoàn tựu gia 
					đình với vợ con. Chị Đoan Hạnh và hai con quá vui mừng náo 
					nức đón chồng, tuy nhiên lo không xe, lòng hơi bâng khuân 
					nên ba mẹ con bàn nhau nhờ cậu Phương hơn nhờ Quốc Lâm vì 
					nhà xa, xe lại nhỏ, xe cậu lớn 8 chỗ ngồi vả tánh cậu lại 
					...vui, -hai người lớn Quản-Phương-, gặp nhau nói chuyện 
					tương hợp hơn Quốc Lâm còn e-dè lần đầu gặp nhạc phụ. Ngoài 
					ra chị Hạnh đâu quen thân với ai nữa đâu. Tuy nhiên tất cả 
					cùng hội tụ tại phi cảng. Sáng hôm đó, chị Hạnh, Diễm Thanh lại nhà Duyên trang 
					điểm mái tóc, khuôn mặt xem chị thật duyên dáng, sang trọng 
					nổi bậc trong chiếc áo trắng, môi đỏ, má hồng. Còn Thanh 
					trang nhã trưởng thành như cô thiếu nữ. Mọi người điểm tâm 
					cà phê sữa, Phương cầm tay lái chị Hạnh ngồi trước, còn 
					Thanh và Liêm ngồi sau, đến phi trường quá sớm dò xem màn 
					hình báo tin 8. AM phi cơ mới hạ cánh; cả năm người có dịp 
					rảo bước khu bán đồ, chụp vài tấm hình kỷ niệm. Đoan Hạnh 
					lấy làm vui sướng song hành bên Phương với Liêm-con trai 
					mình, và có thời giờ ngắm quang cảnh hành khách phi trường 
					quốc tế Sydney luôn nhộn nhịp người đi kẻ đến dập dìu xôn 
					xao; từ ngày đến Úc đầy lần đầu vào phi cảng. Từ trên tầng 
					lầu hai, qua khung kính những chiếc phi cơ của hãng Quantas, 
					Thái Airlines, Singapore, Việt Nam... thật khổng lồ ngừng 
					vào bến bãi, và xa xa những “chim sắt” đang lượn mình trên 
					bầu trời lộng gió, nếu tưởng tượng đó là một “khối sắt bay” 
					chứa hai, ba trăm hành khách vượt xuyên lục địa và đại dương 
					sắp đáp xuống an toàn.  Còn Thanh nắm tay bạn trai-Quốc Lâm, dạo vòng quanh dán 
					mắt vào các áo quần thời trang theo mùa đang bày bán. Kinh 
					nghiệm cho biết dù máy bay đã đáp xuống, nhưng phải 
					check-out hành lý, hành khách ra sớm nhất là 45 phút sau. 
					Phương tìm mua bó hoa hồng để vợ chồng trao nhau, chứng tích 
					tình yêu ngày vui đoàn viên; càng làm Đoan Hạnh cảm động 
					nghĩa cử cao đẹp của vợ chồng Phương. Họ quay lại cổng đứng chờ hơn 15 phút trôi qua, mới thấy 
					một vài hành khách người Tây phương sách suitcase và xe kéo 
					nhỏ hành lý ra sớm, tiếp theo dòng người Á châu khệ-nệ trên 
					chiếc trolley đầy hành lý từ quê nhà, quà cáp mang sang, hay 
					là của...”hồi môn” tẩu tán sau cùng?.  Lanh mắt chị Hạnh vui mừng reo to:”ba kia các con”, mọi 
					người trố mắt theo dõi, nhưng ông Quản cứ lầm lũi tiến bước, 
					hòa lẫn trong đám đông, nào biết đã đến cổng chót; nơi hàng 
					chục thân nhân đón mừng ngày đoàn tựu chồng, vợ, con... lòng 
					họ nao nao chờ gặp mặt, từng giọt nước mắt đoàn viên lăn 
					tròn trên đôi má, cầm lòng không đặng chồng, vợ ôm nhau 
					thành nhóm, những ngấn lệ mừng mừng tủi tủi, nỉ non sau bao 
					năm xa vắng, trắc trở, lo âu... đã rơi tõm xuống đất chợt 
					tan biến vào không gian.
 Tất cả đều hướng ra car park chất hành lý vào xe, dọc hành 
					lang chụp vài bức ảnh lưu niệm, xong Lâm-Thanh lên xe riêng 
					của mình. Ngồi trước với Phương, ông Quản hơi choáng ngợp xứ 
					Úc quá trù phú, nhiều ngôi nhà cao từng nối dài cả cây số, 
					công viên cây xanh rợp trời, đường sá xe cộ chạy ngược xuôi 
					như mắc cưỡi, freeway nối kết nhau..., rồi xe chạy vào đường 
					hầm giữ tốc độ 110 km, luồng gió ào ào tạt ngược vào xe, ông 
					hơi khó chịu cảm tưởng như xe phía trước tông thẳng vào 
					người ông, đó là “ảo giác” do xe chạy bên trái, khiến đa số 
					người mới đến Úc lần đầu muốn nôn ruột- buồn nôn-. Nước Úc 
					rộng gấp 12 lần quê hương Việt Nam, nhưng lòng nhân đạo tiếp 
					nhận cưu mang hàng vài trăm ngàn người tỵ nạn, lòng từ tâm 
					và độ lượng của họ to lớn ví như ngũ đại dương..
 Xe về đến nhà, Liêm mở cửa nắm tay cho cha mình bước 
					xuống, vì có thể loạng quạng vấp té, Đoan Hạnh cặp tay chồng 
					vô nhà, đứng sẵn thềm nhà thân phụ, mẫu và cô em dâu đón 
					mừng. Liêm tự lo khiêng hành lý vào phòng ngủ cha mẹ mình, 
					mọi người ngồi phòng khách thì Diễm Thanh và Lâm vừa bước 
					vào theo.  Lại lưng tròng những dòng nước mắt tích tụ bao tháng năm 
					chờ đợi đoàn viên. Thanh chạy ôm cha hôn như kiểu Tây phương, 
					Lâm con rể bắt tay và ôm chầm nhau, Liêm cũng siết chặt cha 
					mình, ông bỡ ngỡ trong niềm vui sướng nhìn hai con khôn lớn 
					và đẹp đẽ ra, lòng thầm cám ơn người cha và vợ nuôi dạy chu 
					toàn. Trong lúc mọi người uống trà tại phòng khách, đàm đạo câu 
					chuyện: ”ngày dài... trên quê hương”, ông Quản để ý mọi 
					người đều phương phi da thịt hồng hào, môi, má đỏ hây hây.., 
					còn hiền thê- Hạnh trang điểm quá đẹp lộng lẫy như mệnh phụ 
					đài các; riêng mình làn da xám xịt nhăn nheo, tóc lốm đốm 
					hoa râm, thon gầy trong bộ quần áo rộng..., chợt ông Quản 
					hắt hơi liên tục và khóe mắt đỏ bừng lên. Diễm Thanh biết 
					cơn “bệnh” dị ứng thời tiết mùa hè xứ Úc, lấy thuốc đưa cho 
					cha uống và khuyên mẹ cùng vào phòng săn sóc ông.
 Phòng ăn đang chuẩn bị dọn bửa, Thanh lo phục vụ cậu Phương 
					chiếm cảm tình riêng, và căn dặn –Em bận học, để mẹ đến lau 
					dọn nhà cậu là mạch sống của gia đình, cậu đừng mướn người 
					khác...em giận đa, cô khôn khéo rót lời mật ngọt cho nhau. 
					Phương không ngờ Thanh dễ mến lại có ẩn ý và tình cảm thầm 
					kín với mình.
 Trong khi mọi người đều ăn uống, nói cười vui vẻ.  Phòng trong chị Hạnh tiếp tay ra áo cho chồng máng lên 
					giá, ông còn loay hoay mặc quần đã thấy vợ trần truồng đưa 
					tay như đón mời, nhìn vợ như “bà chủ” đẹp diễm lệ, như tiên 
					nga giáng thế, còn hơi mặc cảm như tên “nô lệ” được ban ân 
					sủng- đúng hơn một “định nghiệp” của người cải tạo vừa giải 
					an-, ông lại bàng hoàng ngơ ngác lần nữa nhìn từ tấm ra 
					giường trắng sạch phẳng lỳ, đèn trần sáng choang, phòng ốc 
					sơn phết khang trang. Căn phòng trở thành tổ ấm cho hai con 
					tim khao khát, một thứ duyên tình thật đậm đà, tư duyên thế 
					kỷ chớm nở.-Anh ơi!, làm gì ngẩn ngơ quá vậy!?
 Đây hiền thê của anh, hãy phỉ chí đi em đã khóa cửa rồi.
					 Hai viên thuốc làm ông tươi tỉnh hẳn, hồ hởi bên vợ, mùi 
					da thịt bừng lên tận ngách mũi, hai tay chị lại ôm ghì sát 
					cho ngực áp ngực, hôn cuồng nhiệt, mút miệng như Tây phương 
					đầy truyền cảm khơi dậy niềm háo hức, nhiệt tình hưởng ứng 
					bên nhau; ông thấy cảm mến vợ hơn mười năm “gìn vàng thủ 
					tiết”, cảnh “vợ chồng ngâu” chờ nhau giờ phút nầy.Đoan Hạnh đón chờ niềm hạnh phúc bên chồng, liền nằm lên 
					giường dâng trọn bộ ngực trái bưởi với quầng đen to, đầu vú 
					nhô cao màu hạt dẻ săn chắc, đầy khiêu khích. Hai bầu vú chị 
					Hạnh ẩn kín nội lực sung mãn trên khuôn ngực người phụ nữ Á 
					châu mênh mông, cùng phơi lộ nước da nồng nàn màu sắc. Bên 
					dưới nổi bậc chòm âm mao đen kịt dựng đứng, tất cả dửng dưng 
					nghênh đón. Dù ông Quản còn hơi mệt vì trên phi cơ chập chờn 
					giấc ngủ suốt đêm qua, song dựng đứng cột cờ tự lúc nào, nó 
					ra vào thoăn thoắt, bị âm hộ bóp sát khít khao; chị vợ ngây 
					ngất nhớ ngày tháng xa vắng nhau ăn hiệp theo từng cú nắc 
					đưa tình, sướng đến lịm cả thần hồn. Dương và dâm thủy hai 
					người đồng loạt xuất ra, càng giúp con cu êm ả thần tiên hơn... 
					Chị Hạnh ghì mạnh vào mình còn ông chồng ưỡn đít nắc mạnh 
					dồn dập, một lúc lại ngưng, nựng cặp vú vợ, ôi sao nó sướng 
					khoái vô ngần, khiến bà vợ tê tái nên rên khe khẽ trong 
					miệng, rồi ông rùng mình phóng thêm dòng âm tinh trào ra mép 
					âm môn. Ông cứ quần thảo nắc nhịp rồi nghĩ, chị Hạnh cứ 
					thiết tha quên hết cớ sự chung quanh, bất chợt ông đạt khoái 
					cảm tột đỉnh, miệng phát ra tiếng á... á.. ah... kéo dài đi 
					đôi dòng tinh dịch phóng thẳng trong âm hộ vợ, hai người vào 
					nhà tắm gần đó làm vệ sinh, quay lại giường.
 -Anh ơi!, thỏa mãn chớ?!, rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
 (Hết Phần 2 .... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					3) |