| Vạn sự khởi đầu nan, Phương hướng dẫn chị 
					Hạnh đến trường tư học lái xe để có thể tự túc, vì chàng 
					lịch sự ký chi phiếu ứng trả trước. Còn anh Quản, Phương căn 
					dặn vợ-Loan, chị Ánh Hoa, và số bạn thân ngoài khu phố, đăng 
					tên, ghi danh anh ưu tiên kiếm bất cứ việc gì. Hằng năm 
					ngành Bưu điện Trung ương vào dịp Christmas: thư từ, thiệp 
					chúc Tết, các bưu kiện tấp nập..., vì thế chánh phủ thường 
					tuyển tạm -casual- một số nhân công khuân vác thư, chuyển 
					bưu phẩm... 
					 Ánh Hoa giới thiệu ông Quản vào Bưu điện, nể trọng Phương 
					nói là anh rể của mình, tận lực đưa rước cùng làm ca trưa 
					với bà. 
					 (Hầu như người Việt ở tiểu bang NSW thường làm trong 
					ngành Bưu điện: bán tem thư, từ lựa thư, chuyển bưu kiện... 
					Các tiểu bang khác nam giới lái xe tram- xe điện chạy trong 
					thành phố. Tiểu bang Nam Úc làm nông trại trồng hao màu..., 
					QLD nặng du lịch). Hiểu tâm lý hầu hết người tỵ nạn nào 
					mới đến Úc, từ áo quần, giầy, vớ, tới mái tóc đều xốc xếch..., 
					y như hoàn cảnh gia đình bà 20 năm về trước phải nhờ vào 
					lòng từ tâm của các Hội Từ thiện cho áo quần, biếu đồ gia 
					dụng: tủ giường, bàn ghế..., chỉ có khác là vợ chồng bà cùng 
					bên nhau. Chị cũng soạn áo quần của chồng, của con đưa cho 
					mặc, giầy vớ..., thức ăn bà làm thêm phần, còn làm hết giờ 
					ra car park bà đưa về tận nhà với sự vui vẻ, có thêm người 
					đồng hành nói chuyện. 
					 Ông Quản vừa có trình độ lại vừa đứng tuổi, ăn nói có 
					duyên khá mạch lạc và chững chạc của vị sĩ quan chế độ cũ, 
					ai cũng biết anh vừa ra trại cải tạo nên anh em làm chung 
					Bưu điện kính nể và giúp đỡ hướng dẫn tận tình, chẳng bao 
					lâu 6 tháng thử việc có người về hưu ông được tuyển làm 
					chánh thức -permanent.
 
 Phương vì dịch vụ buôn bán luân chuyển nhiều nơi giao hàng, 
					cứ mỗi năm cần thay xe mới, khai thuế- trừ vào lợi tức buôn 
					bán, chánh phủ Úc đánh 47 % của người thu nhập cao, vì thế 
					nhà giàu thường đổi xe khi chạy chừng 3-4 chục ngàn cây số. 
					Bà Hoa thích kiểu xe của Phương lái an toàn, cả nhà thường 
					đi biển chơi, picnic chở hết cả gia đình và hành lý.
 Ánh Hoa với Phương tình cảm mặn mà “già nhân ngãi non vợ 
					chồng”, sẵn sàng nhường xe với giá biểu 50% đổi với hãng 
					Toyota. Bà cũng đem xe đến trade-in. Phương nhận xe mới 
					toanh-brand new- , xe cũ chờ tune-up (vì hãng bảo trì miễn 
					phí). Hoa lái xe Phương làm chủ, còn xe của bà chỉ sang 
					nhượng nửa giá cho vợ chồng ông Quản, như đã hứa với nhau, 
					họ làm thủ tục chuyển nhượng tại công ty, ông Quản sẽ trả 
					góp theo mức lương hằng tuần. Sáu tháng sau, ông Quản đoàn 
					tựu nhờ ăn uống đủ đầy, tinh thần và thể lý thoải mái vì gần 
					vợ âm dương quân bình, nhìn ông hồng hào khỏe mạnh khác xa 
					ngày mới đến, còn mái tóc “muối tiêu” cũng nhuộm đen. Nếp 
					nhăn chân chim trên hai khóe mắt cũng phẳng lỳ. Tinh lực 
					sung mãn trông anh trẻ như trai ba mươi. Ngồi bên bà Ánh Hoa 
					lái đưa về nhà, với mùi dầu thơm đắt tiền tỏa ra ngào ngạt 
					cả trong xe,-vì họ ổn định nếp sống rồi-; ông cảm thấy 
					thương vợ và con vô cùng, nhất là hồi ức số bạn bè “đồng 
					cảnh” đang cải tạo, trong chốn lao lý giờ nầy còn miệt mài ở 
					mãi đâu đâu, tương lai mờ mịt khiến tâm tư ông rối bời...-Anh Quản, hôn em rồi tạm biệt hẹn trưa mai gặp.
 Bà Hoa tưởng ông làm việc quá mệt, lim dim chìm trong 
					giấc nồng. 
					 Ông giựt mình về thực tại, bà nghiêng má chờ tặng nụ hôn. 
					Lần bước vô nhà với mùi dầu thơm còn phảng phất trong tâm tư, 
					thì vợ ra mở cửa đón chồng ôm chầm hôn môi mừng rỡ nhau, 
					trong bộ đồ ngủ khêu gợi. Ông thấy hai nền văn hóa Việt-Úc 
					khác nhau, bắt buộc ông lần lần hội nhập và mỗi nụ hôn như 
					truyền đi một mãnh lực chân tình riêng biệt..., vợ chồng vô 
					phòng bật áo ra ông mút vú vợ, còn bà vuốt ve mơn trớn nhau, 
					vừa hạ cơn hứng chớp nhoáng mới đi tắm, ăn nhẹ vợ chồng dìu 
					nhau lên giường tìm lạc thú đêm thanh. **   *
 Cảm thấy gia đình bảo lãnh đoàn tựu xong, 
					Đoan Hạnh muốn mở tiệc mừng, để cám ơn mọi người chân tình 
					giúp đỡ, hiện nhà ở chung với cha chồng vừa chật, vừa cũ, 
					khu bình dân xập xệ thiếu đủ mọi tiện nghi. 
					 Bà suy nghĩ muốn mượn nhà cậu Phương hay dì Duyên, sân 
					sau vừa rộng lại sang trọng, trên dưới cả 50- 60 người khách 
					lớn nhỏ, không kể gia đình thông gia nhà chồng Diễm Thanh. 
					Mình sẽ hỏi với dì Duyên vào sáng mai; để chiều tối Thanh về 
					điện thoại dò ý cậu mợ Phương xem sao?. Chi phí đãi tiệc bà 
					Hạnh muốn con, cháu, em trai gánh chịu.Phương đang dùng cơm nghe điện thoại reo, ngỡ là Đoan Hạnh 
					thường liên lạc hâm nóng tình yêu, hay kể chuyện vui trong 
					ngày.
 -Cậu chưa nhận ra ai hả? Thanh nhớ... cậu, mợ và các em gọi 
					thăm đây, cậu rảnh hả? Em muốn cậu mợ cho mượn chỗ ngoài sân, 
					nếu được Chủ nhật nầy tổ chức BBQ mừng Ba sang Úc. Em lái xe 
					đưa Má lên gặp cậu trả tiền hàng và biếu quà. Phương ra chờ 
					đón ở ngỏ:
 -Ý kiến ăn mừng hay đó, chị và cháu đa đoan vậy?. Hai mẹ con 
					muốn gì cậu mợ không sẵn lòng? Vô nhà mau, mợ Loan đang chờ.
 
					Anh Quản qua Úc có mua hai bộ tranh làm quà biếu cậu mợ, còn 
					bộ kia biếu dì Duyên, vợ chồng xem tranh cẩm xà cừ: Ngư, 
					Tiều, Canh, Mục rất đắc ý. Chị ưu ái cám ơn Phương lần nữa, 
					tìm việc làm, chỉ dẫn mua chiếc xe trả góp quá rẻ hơn giá 
					thị trường tạo phương tiện di chuyển gia đình.-Chị mở tiệc BBQ tiện nhất, tâm lý chung-người Việt mình có 
					tánh hay rề-rà thường đến trễ, dù tham dự tiệc vui-. Nếu có 
					thực khách nào bận việc lại chậm, ăn sau cũng chẳng ai mất 
					phần!?
 Nhà có sân sau liên kết rộng rãi tụi em vui vẻ nghênh đón 
					mọi người. Đoan Hạnh, ngồi phòng khách bàn bạc với Loan 
					làm các món ăn: sườn heo ướp với mè trộn ngũ vị hương, thịt 
					bò, thịt trừu miếng, làm rau cải thập cẩm, thêm nồi súp tôm 
					cua và cơm chiên Dương châu cho người lớn tuổi và các trẻ em. 
					Bà lo sợ làm ít, hay không hợp khẩu vị “dân nhậu” và thanh 
					niên nên hỏi ý kiến mợ Phương. Chị thế cơm chiên bằng gỏi 
					sứa tôm thịt, “mồi chua” bắt mánh với bia lon, rượu mạnh. 
					Gỏi chị cứ đặt tiệm Thanh Hải, ông chủ dân nhậu làm có thêm 
					“đĩa biển” tức con đồm-độp đựng riêng trong hộp- dành cho 
					nam giới, ăn cường dương không chê đâu được, dịp tổ chức 
					party mấy ông đưa phái yếu đi mây về gió hùng hục cả đêm; 
					lại vừa rẻ chị đỡ bận tay, rồi tự gia đình mình đến lấy. 
					Trong khi Diễm Thanh trao tiền hàng cho Phương xong, và xin 
					phép ra sân sau mở đèn xem địa điểm có vẻ tươm tất, thật vừa 
					ý. Quay vào garage nơi chứa hàng, chàng lấy số áo ngực, 
					bikini giao hàng mới cho Thanh-Cả 2 tháng em vừa lo học bài, bận thực tập, thêm Ba mới qua 
					thì giờ quá eo-hẹp không lên thăm cậu thật nhớ rụt rã tâm tư 
					!?.
 -Cậu mến Thanh lắm, bồn chồn đứng ngồi không yên... chẳng 
					biết làm sao?!, ngập ngừng tỏ vẻ cảm động mê mệt bên cô gái 
					trẻ.
 Về đêm tiết trời mát dịu đến lành lạnh, không gian 
					thật mơ màng, rạo rực. Hai người thể hiện sự ham muốn dậy 
					sóng trong lòng, để người đối diện vuốt ve, âu yếm, họ liền 
					ôm nhau hôn nồng nhiệt như đôi sam bắt cặp dính chặt. Nụ hôn 
					thật thong thả, đắm đuối, tràn ngập cảm xúc mê ly và kéo dài 
					khi họ tựa vào vách; xong Phương tung áo thoa nắn vú, miệng 
					hôn môi, má liên tục không ngừng, một lúc khom mút hai bầu 
					vú mơn mởn căng cứng, nàng miên man sướng vô tận... như bản 
					nhạc dạo đầu. -Cậu à cho em thám hiểm khu “đất cấm” nhen. Phương mải mê 
					nên im lặng- như đồng lõa; cô nàng vò vọc xiết cho cậu bấn 
					loạn, vừa ăn cơm chưa tiêu thực, giờ “tráng miệng” bằng cặp 
					đào tiên ngọt ngào, bằng nụ hôn lạc quan yêu đời. Còn Thanh 
					tự tươm âm khí ướt cả quần lót của mình.
 -Cậu Phương à!, sao ôm cậu như có hấp lực thu hút lạ kỳ làm 
					em muốn khuỵu gối, bị tiếng sét ái tình sai khiến phải không?. 
					Dù mới “dã chiến” lỗ tai lùng bùng, chân tay bủn rủn. Chồng 
					tương lai, anh Lâm- hai người cũng lảng mạn, lên giường âu 
					yếm, cũng vồn vã nhưng không rậm rật đến tuôn trào dòng dâm 
					thủy.
 -Đó là tình cảm gia đình cậu mợ đối với Thanh, còn em trong 
					cơn ngây ngất bởi cảm xúc tràn bờ bất thường, thế thôi... 
					Cũng có thể do kích thích tố nữ oestrogen cao quyến rũ người 
					Nam như cậu.
 Diễm Thanh từng diện kiến những “cây súng” 
					của bệnh nhân hằng ngày, bắt gặp loại có “nòng ngắn”, loại 
					“to khẩu độ”, loại có cái “đầu chềnh vềnh”, cái khác thì phô 
					bày “đầu tròn” lớn hai lần thỏi son mướt rượt. Thiểu số 
					người Á châu như chiếc “chả giò” vừa cuốn, chưa chiên còn 
					xìu yểu. Nhưng đa số người Tây phương khẩu súng hùng hồn hơn. 
					Trái của cậu Phương hơi nhỏ, dài thượt cả gang tay, da dẻ 
					trắng thân cong vòng, cảm tưởng đút vào âm hộ phụ nữ như sấm 
					sét nổ vang, như bị trời giáng. Thanh nhớ theo sách vở, lấy 
					trí thông minh suy luận: người Nam nào có bửu bối kỳ diệu 
					thể hiện đầy tính trăng hoa, lảng mạn, ham hố dục tình, vì 
					thế hầu hết các nữ y tá trong bệnh viện bắt buộc mặt 
					xú-chiêng có pad chống đỡ và thêm áo cánh, để ngăn ngừa bệnh 
					nhân nổi hứng “bóp ẩu”, khuyên nữ sinh viên nên cẩn trọng 
					khi tiếp cận... Còn Phương bị cảm xúc đến ngây dại, sướng 
					khoái bởi bàn tay êm diệu ngọc ngà của “cô y tá” trinh 
					nguyên “thăm viếng” lướt qua lại chàng sướng bấn loạn, kích 
					thích cao độ, liền xuất vọt dương khí ướt đẫm cả tay cô. Họ lấy khăn ướt-wet towels- lau sạch sợ vào nhà khỏi bị phát 
					lộ.
 Hai người quay vào phòng khách, hai nữ vẫn còn tọa đàm. Lại 
					thấy mợ Loan biếu lố kem thoa dưỡng da mặt, như quà đối lưu 
					đặt trên bàn.
 Má à! địa điểm rộng rãi, sạch sẽ tươm tất, nên hỏi mượn cậu 
					mợ liền... và xong qua nhà dì Duyên.
 -Còn thuốc “ngừa thai” của con cho má đó, biếu mợ.
 Dạ con sẵn sàng nhưng thuốc nhiều loại, hiệu và tên cùng tác 
					dụng, tốt nhất con thử “test” trong âm cung và nhịp tim của 
					mợ ghi vào phiếu lưu như làm môn thực tập mới dám biếu.
 -Mợ có ngại hay mắc cỡ gì không?, em ra xe lấy y-cụ.
 Theo bước chân Thanh, chị Hạnh cũng rời sang nhà dì Duyên.
 -Em sẽ giúp mợ, cứ nằm ngửa người cho thoải mái, chờ dòng 
					máu ổn định đo áp huyết, xong nhét “ống thủy tinh” -bộ test 
					có tên Fertell của Đức phát minh- vào âm cung. Loan ưỡn mông 
					cao cởi quần lót, co gối cao Thanh từ từ ấn thủy kế vào, 
					nàng rướn lên như tiếp cận dương vật cấm phụt ngâm đôi phút, 
					trong khi chờ đợi Thanh thành thạo, thực tập rành tay nghề 
					đo áp huyết và đặt ống nghe nhịp tim ghi vào phiếu tâm động 
					đồ. Diễm Thanh biếu mợ Loan ba vỹ thuốc diệt tinh trùng- phụ 
					nữ quen gọi ”thuốc ngừa thai”, được cung cấp miễn phí, uống 
					trước mười phút khi nam nữ muốn gần nhau hành sự-tác chiến 
					liên tục- có tác dụng an toàn. Hằng năm có nhiều “cô gái trẻ”, 
					nhiều “ca” vợ chồng thụ thai ngoài ý muốn, phải hủy bỏ phôi 
					thai... Còn thuốc “ngừa thai” dạng uống đều đặn theo chu kỳ 
					kinh nguyệt phụ nữ phải mua với toa bác sỹ gia đình cấp.
 
 Theo danh mục học kỳ, xét từng loại “võ-khí“: cậu Phương có 
					“cây súng” dài thân cong thì mợ Loan có âm môn như “con ngao” 
					miệng no tròn, âm môi thường dầy, tướng mệnh phụ nữ quý cách, 
					âm mao rậm rạp phủ kín dày đặc cửa động Thiên cung, ẩn chứa 
					dâm tính kín đáo, biết che đậy. Xứng hợp kiểu ”chày nào cối 
					nấy”, cặp vợ chồng nầy trước khi đi đến xây dựng, thường 
					“tác chiến” rung rinh trời đất, tiền dâm hậu thú.
 Khác với 
					phụ nữ có âm môn hình “con chem chép” miệng dài chạy tận hậu 
					môn, âm môi thường mỏng, âm mao cũng trung bình thể hiện 
					tánh phụ nữ nồng nàn ái ân bất tận, “hồng diện đa dâm”. Chưa 
					bàn tướng cách “trường túc bất tri lao”. Gia chủ, chồng đút 
					“cơm nhà” hay cho “ăn cháo nhà”. Đến một lúc “thuộc như cháo 
					nhừ” -nghĩa là rành rồi-, đâm ngán ngẩm phải ăn thêm “cháo 
					chợ” , “cháo thành” tức kiếm thêm trai tơ, quơ “của lạ” tận 
					hưởng thêm, mới thỏa chí bình sinh... Chỉ mới một tối, 
					được thực tập với hai khách quen “phơi của” trong ý tình tao 
					nhã, cũng là cách ôn tập bài vở cuối niên thi ra trường. 
					 Nghề y-tá thú vị là ở điểm đó...thấy, rờ tự do... miễn 
					phí. Xa hơn Thanh hy vọng khi tốt nghiệp sẽ mở phòng mạch 
					tư, chu cấp thuốc cho phụ nữ, thiếu nữ vốn tính e-lệ; thay 
					vì phải đến bịnh viện với hằng trăm thứ bất tiện và tâm lý 
					bệnh nhân vốn không mấy thích. **   *
 Họ thuê hai “nhà lầu hơi”, đặt trọn bên 
					sân nhà dì Duyên cho đám trẻ em nhảy lên, xuống, trửng giỡn, 
					để cha mẹ an tâm ăn uống. Hai sân nối kết khá rộng tha hồ 
					trẻ nít đùa giỡn, đèn sáng khách đi lại thung dung... 
					 Quan khách đến thường kè kè kết bia, kẹp nách chai rượu 
					hay một món quà giao lưu, ít ai đi tay không, ngoại trừ là 
					thân đưa bao đỏ, lì xì tiền mặt. Khi nhập tiệc thực khách tự 
					self service gắp thức ăn cho vào dĩa giấy, dùng muỗng nĩa 
					nhựa, tìm góc nào có ghế sẵn, hay tụm nhau đứng thành nhóm, 
					ngồi quây quần ăn uống, nói cười thỏa thuê... trong khi vợ 
					chồng ông Quản, cháu Thanh, Liêm và vợ chồng chú Út lo tiếp 
					đãi chu đáo. Gia đình ông Thạch Quản vui vầy đoàn tựu sau 
					hơn 10 năm xa cách, con cái ăn học thành tài, thành nhân bàn 
					tay và khối óc của người di dân gốc châu Á góp phần rất tích 
					cực, đặc biệt thế hệ hậu duệ đã và đang cùng bao sắc tộc 
					khác xây dựng một nước Úc đa văn hóa theo kịp trào lưu tiến 
					hóa của nhân loại. 
					 (Hết Phần 4 .... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					5) |