| Mai chớp chớp đôi mắt. Nàng đã tỉnh giấc. Đây là đâu ? Nàng 
                  thấy mình mẩy rã rời, đau nhức. Trước mặt ánh sáng lờ mờ của 
                  ngọn đèn cầy le lói. Một vệt sáng nhợt nhạt ở gần bên kia góc 
                  phòng. Nàng thấy vài nấc thang. Không khí nơi đây thật ngột 
                  ngạt ẩm thấp. Nàng thấy hơi lạnh dưới lưng và ngứa ngáy khó 
                  chịu, đưa tay xuống định gãy mới hay cả hai đã bị trói, kể cả 
                  chân. Bốn đầu dây được ai móc vào bốn vách tường. Người nào đã 
                  trói nàng ở đây, nàng mơ mơ màng màng nhớ lại đã vật lộn với 
                  tên đeo mặt nạ và nàng không còn nhớ gì sau đó nữa. Nghe tiếng 
                  lách cách của dây xích, nàng giật mình hoảng sợ. Chúa ơi! Hắn 
                  bắt mình vô đây để làm gì. Tối quá! Mình đã ngất xỉu bao lâu 
                  rồi. Trời bên ngoài chắc có lẽ đã tối. Nàng cố gắng gượng dậy, 
                  vừa lạnh vừa đói. Từ sáng tới giờ nàng chưa có hột cơm nào 
                  trong bụng, cũng bởi đi cho kịp buổi rao giảng sáng nay. Nhờ 
                  vậy mà nàng quên đi cái sợ trong chốc lát. - Có ai ở đây không ? Bắt tôi để làm gì ? – Nàng thử gọi.
 Không có tiếng trả lời.
 - Có ai không! Làm ơn ... – Nàng gọi lớn hơn.
 Vẫn không một ai trả lời nàng.
 
                   Nàng giật dây cho bốn cái xiềng sắt khua nhau leng keng. Càng 
                  lúc càng mạnh. Mười phút trôi qua, vẫn không một động tịnh 
                  ngoài những tiếng nàng làm ra và tiếng gió thổi phù phù thông 
                  qua từ vệt sáng. Nàng hơi hoang mang, biết là sớm muộn gì kẻ 
                  xấu cũng lộ mặt. Nhưng trong tình cảnh này 1 phút cũng dài hơn 
                  1 ngày. Nàng quỳ xuống, nhớ tới lời Kinh. Nàng lẫm nhẫm đọc. 
                  Nhờ vậy mà nàng bớt thấy đói. Nàng đọc kinh không biết bao lâu, 
                  mệt lã nàng thiếp đi. 
 Tiếng lách cách của chìa khóa cửa làm nàng tỉnh lại. Lờ mờ 
                  trước mặt vẫn là vệt sáng của cây nến. Cửa mở. Nàng trông thấy 
                  đôi chân trần hướng về phía bước tới. Nàng từ từ ngước lên. 
                  Khuôn mặt nàng chẳng bao giờ muốn thấy xuất hiện trước mắt 
                  nàng. Tên mặt nạ giơ ngọn đèn dầu lên cao để soi mặt nàng. Qua 
                  ánh sáng yếu ớt đó, nàng thấy ánh mắt hắn long lanh khác lạ. 
                  Trên môi hắn không một nụ cười, bằng phẳng, lạnh lùng.
 - Anh là ai ? Bắt tôi để làm gì ? Tôi không có tiền! Tôi là 
                  người tu – Nàng cố tình nhỏ nhẹ với, cuối câu nàng nhấn mạnh 
                  hai chữ “người tu” cốt để cho hắn thấy sai mà tha cho nàng.
 Hắn không trả lời nàng. Giờ cao ngọn đèn để soi cả người nàng 
                  rồi quay mặt bỏ đi .
 - Anh! Anh! Ông! Ông ... làm ơn trở lại ..., bắt tôi làm gì 
                  ... tôi không có gì hết ... thả tôi ra đi ...
 Tiếng cửa đóng sầm lại cắt ngang câu nói của Quỳnh Mai. Nàng 
                  sụp người xuống, thừ người vẻ thất vọng. Cái đói làm nàng bức 
                  rức nhưng cái tù túng bởi bốn sợi dây trói ở cùm tay chân làm 
                  nàng càng khó chịu hơn. Tên cướp lại lẳng lặng bỏ đi, vậy là ý 
                  gì ? Hắn muốn đánh đòn tâm lý với nàng chăng ? Tại sao hắn 
                  không thực hiện ý đồ mà hắn bắt nàng tới đây ngay. Nhốt nàng ở 
                  đây có lợi lộc gì cho hắn ? Để hãm hiếp ư ? Nghĩ tới đây, 
                  Quỳnh Mai không khỏi rùng mình. Nàng cố suy nghĩ cho ra chuyện, 
                  ra lẽ, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, kể cả cái bao tử của nàng 
                  cũng thế. Cơn đói đang hành hạ nàng. Nàng phải tìm chuyện để 
                  làm, sao cho xao lãn cơn đói. Nàng bắt đầu quan sát thật kỹ 
                  chung quanh. Căn phòng cao chỉ chừng 2 mét, rộng và dài khoảng 
                  5 mét. Tối. Tường được trát bằng đất sét không sơn phết nên 
                  càng tối. Ngoài một cái bàn, hai cái ghế và cái giường cây 
                  nàng đang ngồi chẳng có vật dụng gì khác. Đây là căn hầm đúng 
                  hơn là một cái phòng. Ngay cả cánh cửa chỉ là một tấm ván kéo 
                  qua và dùng dây xích khóa lại. Mười lăm phút trôi qua chống 
                  chế với cơn đói mà nàng tưởng dài hơn cả tháng. Nàng nằm dài 
                  ra giường, miên tưởng tới chuyện ngày mai, chuyện của tuần sau, 
                  và tháng tới. Còn bao nhiêu chuyện cần nàng làm. Bây giờ lại 
                  nằm đâỵ Sao cho kịp. Bọn học sinh còn phải trả bài Giáo lý 
                  sáng mai nữa, nàng hứa sẽ dẫn chúng đi chơi suối tháng tới, 
                  còn gia đình anh Năm có người vợ tàn tật nàng hứa tiếp tay anh 
                  gặt lúa cho mùa này. Vụ đám cưới của con ông Sáu nàng còn phải 
                  lo ... Bao nhiêu chuyện ... Nàng thiếp đi trong cơn đói ... 
                  Tỉnh dậy nàng thấy mắc tiểu khôn cùng. Nhìn quanh chẳng thấy 
                  nhà tắm nào, vậy thì tiểu nơi đâu, chẳng lẽ mình phải đi đại 
                  ngay tại giường này. Không thể nào! Từ nhỏ tới lớn mình sinh 
                  trong một gia đình đàng hoàng lễ nghĩa, làm chuyện “đi” bậy 
                  này kỳ chết được. Nhưng nếu không làm chắc chịu không thấu đâu. 
                  Nghĩ đoạn, Quỳnh Mai ngồi dậy, bước xuống giường. Sợi dây xích 
                  còng vào tứ chi nàng chỉ cho phép nàng đi được hơn hai bước. 
                  Nàng ngồi xuống, tìm vào nơi khuất ánh sáng và từ từ trút bỏ 
                  chiếc quần trắng ra. Đang giữa chừng thì nàng nghe tiếng lách 
                  cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng hoảng hốt nín lại, vội vả 
                  kéo quần lên, ngồi trở lại giường. Tên đeo mặt nạ xuất hiện 
                  nơi ngạch cửa với hai tay xách hai bên. Một cái như là cái bô 
                  dùng cho việc vệ sinh. Một cái dĩa và một cái l y dùng cho cơm 
                  nước. Hắn đưa nàng một cái dĩa và ly nước còn cái bô hắn đút 
                  dưới đít giường. Hắn hất tay ra hiệu bảo nàng ăn. Dường như 
                  hắn không muốn nói chuyện, có lẽ sợ nàng nhận ra giọng của hắn. 
                  Vì quá đói, nàng đưa tay đón lấy. Hắn bước lui hai bước, ngồi 
                  lên ghế quan sát nàng. Nàng nhìn hắn do dự chưa muốn ăn. Rồi 
                  nghĩ sao đó, nàng lại đưa lên miệng ăn. Chẳng biết gì quá đói 
                  hay vì đồ ăn hắn nấu cũng không tệ nên nàng ăn ngấu nghiến. 
                  Chỉ một thoáng thôi thì hết. Ăn xong, nàng đặt dĩa xuống 
                  giường. Bưng ly nước uống một nửa. Hắn từ từ đứng dậy, bước 
                  tới hai bước, cằm lấy dĩa và quay mặt bỏ đi. Quỳnh Mai nhìn 
                  theo, bất giác nàng phải thốt lên để mong hắn trở lại:- Xin lỗi anh... Cám ơn anh. Thức ăn ngon lắm.
 Hắn không màng quay lưng lại, chỉ khẻ gật đầu, rồi bước đi.
 - Cho tôi hỏi anh tên chi. Tôi tên Quỳnh Mai. Tôi đến đây hơn 
                  nửa năm rồi. Anh biết tôi chứ.
 Hắn vẫn không trả lời. Chỉ khẻ gật đầu, rồi khép cửa lại. 
                  Quỳnh Mai có thể nghe được tiếng bước chân của hắn trên các 
                  nấc thang. Hắn đi rồi, nàng trở lại với sự trầm tư suy nghĩ. Hắn thực sự 
                  là ai ? Là người mình quen biết ? Tướng hắn cao lớn vạm vỡ, 
                  trong làng này không biết có bao nhiêu người ? Nàng biết được 
                  con ông chín Phùng cũng cao lớn đô con, nhưng tàn tật ở đôi 
                  chân. Hắn thì đi đứng rất vững vàng. Còn bác sáu Thạch Công 
                  người Campuchia làm thuê cấy lúa cũng cao lớn, nhưng nước da 
                  của bác đen đúa. Hắn có nước da trắng hơn. Vậy thì hắn là ai ? 
                  Một trong những con chiên đến nghe nàng rao giảng, hay là một 
                  trong những phụ huynh của đám trẻ nàng dạy giáo lý. Là ai đây 
                  ? Mặc kệ là ai , chỉ biết hắn có đồ gì đó thật xấu xa mà nàng 
                  chưa biết được. Quỳnh Mai thiếp đi trong triền miên suy nghĩ. 
                  Trong giấc mơ nàng thấy viện trưởng trách móc nàng không giữ 
                  gìn ý tứ để xa vào cạm bẫy, nàng thấy viện phó quở phạt nàng 
                  không cho nàng tắm mấy ngày, đó cũng là một cực hình đối với 
                  nàng. Rồi nàng mơ thấy ba má nàng chửi mắng nàng làm cho họ 
                  mất đi danh giá, và cuối cùng nàng mơ thấy mình bị hãm hiếp. Nàng tỉnh dậy thì trời hãy còn tối, vệt sáng bên kia góc phòng 
                  báo cho nàng biết vậy. Còn sớm, nhưng nàng không muốn ngủ lại 
                  vì sợ sẽ gặp lại ác mộng. Nàng chợt nhớ tới xâu chuỗi định lần 
                  chuỗi cầu kinh nhưng nàng phát hiện ra nó đã không còn trên 
                  mình nàng. Tiếng gà gáy làm nàng choàng tỉnh. Thì ra nàng đã thiếp đi trở 
                  lại. Nàng loay hoay trên giường chẳng biết làm gì. Nàng thấy 
                  nửa ly nước còn để đầu giường, nàng bưng lên xúc miệng, còn 
                  một ít nàng rửa mặt. Xong xuôi nàng thấy buồn tiểu, bước xuống 
                  giường nàng tìm ra cái bô hắn để dưới đít giường. Nàng cẩn 
                  thận ngồi lên đó. Tiếng róc rách của dòng nước vỗ vào thành 
                  kim loại của cái bô làm nàng phát ngượng. Nàng cố nịn nó lại 
                  và nhả nó ra từ từ. Nàng chợt thở dài chán ngán: Tưởng đâu cái 
                  khổ đã dứt nào lại gặp cái khổ hơn! Tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng biết hắn trở lại. 
                  Nàng ngồi lên ngay ngắn. Hắn bước vào với hai tay xách hai bên. 
                  Vẫn thức ăn và những vật dụng vệ sinh. Vẫn cái mặt nạ trên mặt 
                  hắn. Bước tới đưa nàng thức ăn sáng, hắn lấy đi cái bô để ở 
                  đít giường, rồi mang ra đặt ở ngạch cửa. Hắn trở lại thổi tắt 
                  đèn. Ánh sáng hắt qua từ lỗ trống trên tường và từ cửa ra vào 
                  đủ thấy mọi vật trong căn phòng nhỏ. Nàng bưng dĩa thức ăn, ăn 
                  đại, cũng chẳng cần chào hỏi hắn làm gì, hắn có thèm trả lời 
                  đâu mà hỏi. Nàng ăn trong khi hắn ngồi đó quan sát nàng. Nàng 
                  thấy hơi ngại khi có người cứ chăm mẵm vào người nàng. Nàng 
                  nhìn lại thân thể, mới hay một vạt áo của nàng xệ qua một bên 
                  làm bộ ngực trần trắng nõn lộ ra, kết quả của cuộc dằn co ngày 
                  hôm qua. Vội vàng nàng co rúm người lại, đặt dĩa cơm xuống, và 
                  đưa tay kéo lại vạt áo. Hắn thấy hết tất cả nhưng vẫn không 
                  lên tiếng. Đoạn thì hắn bước tới bên giường, nàng sợ hãi lùi 
                  vào sát đuôi giường. Hắn đưa tay xoè ra tới phía nàng, nàng 
                  nhìn hắn lưỡng lự. Hắn chồm lên. Nàng vọt lên tiếng:- Anh muốn gì ?
 Hắn khựng lại vì tiếng của nàng có vẻ đanh đá. Song, hắn lại 
                  chồm lên tiếp, ngồi lên đầu giường. Hắn nhìn nàng hơn một phút. 
                  Quỳnh Mai thấy hơi khiếp sợ trước sự vạm vỡ của hắn. Nàng co 
                  ro sát xuống giường, hai tay quàng chặt lấy ngực. Hắn từ từ 
                  tiến lên. Nàng la toáng lên:
 - Anh làm gì ? Không sợ xuống hỏa ngục hay sao ?
 Hắn cười nhẹ, cái cười nhếch môi, làm như hắn không bao giờ 
                  tin chuyện ấy. Hắn tiếp tục dấn thân tới sát bên nàng. Nàng 
                  vội nhổm dậy tránh né, và bước xuống giường.
 - Đụng tới tôi, anh mang tội chết.
 
  Hắn ngồi thụn xuống. Hắn có vẻ rất kiên nhẫn với phản ứng của 
                  nàng. Rồi bất thần hắn phóng tới ôm chặt lấy nàng, hắn hôn xối 
                  xả lên mặt nàng. Quỳnh Mai chống trả quyết liệt, nhưng cơ hồ 
                  không làm gì hắn được. Nàng chỉ hô toáng lên: - Anh hãm hiếp tôi, tôi chỉ có đường cắn lưỡi!
 Chợt hắn ngưng lại. Buông nàng ra, hắn nhìn nàng. Dường như 
                  hắn sợ nàng tự tử. Hắn lui trở lại, rồi quay lưng trở đi không 
                  quên mang luôn cái bô để sẵn ngay ngạch cửa. Hắn trở lại 5 
                  phút sau, để cho nàng thêm một xô nước, rồi quay đi ngay. Nàng 
                  nhìn theo hắn, cảm giác trộn rộn. Nhớ tới nụ hôn cuồng bạo của 
                  hắn nàng sững sờ. Đưa ngón tay lên môi, nàng cắn nhẹ và gầm 
                  mặt xuống đăm chiêu. Lát sau, nàng hối hả đọc kinh xám hối 
                  không ngừng ...Trưa đó, khí hậu nóng bức, nóng khủng khiếp, gấp đôi cái nóng 
                  thường ngày trên đó. Mồ hôi nàng vã ra đầy lưng. Nhìn thấy xô 
                  nước mát nàng thèm được tắm hết biết. Nhưng lỡ hắn vào đây, 
                  thấy nàng lõa thể sẽ không kềm được dục vọng lại hại đến cho 
                  nàng.
 Hai mươi phút tranh đấu với tư tưởng, nàng chịu thua, nhất 
                  định phải tắm chứ không thể để dơ dáy thế này được. Thà nhịn 
                  đói chứ nàng không thể nhịn tắm. Thế là nàng nhanh nhẩu trút 
                  hết áo quần, xếp gọn gẽ trên giường, rồi ngồi thụp xuống cạnh 
                  giường. Nàng đưa đôi tay bụp những ngụm nước và phát lên mặt. 
                  Nước giếng mát rượi làm nàng thấy khoan khoái dễ chịu. Nàng 
                  cẩn thận tắm rửa thân thể. Phải nói nàng rất khéo léo xử dụng 
                  một xô nước nhỏ nhắn kia để tắm cả thân người. Tắm táp xong, nàng mặc áo trở lại. Tiếng lách cách của chìa 
                  khóa tra vào ổ làm nàng giật mình. Nàng vẫn chưa quen với âm 
                  thanh đó. Hắn bước vào với những dụng cụ cần thiết như bàn 
                  chải đánh răng, lược chải đầu, kiếng soi mặt, khău lau và một 
                  cái mền trên tay, vậy là nàng biết nàng phải xử dụng nó cho 
                  đêm nay và những đêm về sau. Hắn quay lưng đi ngay. Nàng nhìn 
                  theo ngớ ngẫn. Lát sau hắn trở lại với hai thùng nước lớn hai 
                  bên. Hắn cứ đi lên đi đi xuống vác hết thứ này đến thứ kia 
                  chất ngổn ngang trong căn phòng này. Nhìn thấy hắn, nàng thểu 
                  não trong lòng, có lẽ hắn định nhốt nàng dài hạn ở đây. Hắn 
                  vẫn không nói tiếng nào, lui cui đóng đinh hình như đang làm 
                  một cái gì đó. Nàng chợt hỏi:- Anh định làm cái gì vậy ?
 
                   Hắn chỉ quay đầu lại nhìn nàng. Mắt hắn chớp chớp qua cái khóe 
                  của chiếc mặt nạ. Nàng chờ đợi một lời nói thốt ra từ cửa 
                  miệng hắn. Nhưng không, hắn đã quay lại tiếp tục với công việc. 
                  Nàng nhìn quanh, rồi nhìn hắn, mồ hôi ướt đẫm áo hắn, cơ hồ 
                  hắn không màng tới. Liếc xuống nàng thấy chùm chìa khóa hắn 
                  vắt ở lưng quần. Nàng nghĩ tới cơ hội trốn thoát. Chỉ còn có 
                  cách ... Nàng lại nhìn quanh, tìm kiếm một vật gì đó, một khúc 
                  gỗ to bảng nằm gần chần giường. Rón rén, nàng bước xuống, cố 
                  không cho bốn sợi dây xích khua tiếng động. Chỉ còn hai bước 
                  nữa thôi. Nàng nhặt nó lên. Hắn vẫn say sưa đóng đinh không 
                  hay nàng đứng sau lưng hắn. Nàng nâng thanh gỗ lên cao. Tim 
                  nàng đập loạn xạ, tự nhũ: Chúa ơi, hãy tha lỗi cho con! Và 
                  nàng nhằm ngay đầu hắn đập xuống. Binh! Hắn ngả ngang qua một 
                  bên, lồm cồm bò dậy, nàng đập hắn thêm mấy cái nữa. Hắn ngất 
                  đi. Nàng nhanh nhẹn run rẩy tìm xuống thắt quần hắn. Vớ vội 
                  chùm chìa khóa nơi đó, nàng mừng rỡ mở còng ngay cổ chân nàng. 
                  Nhưng hơi tò mò, và với bẫm sinh nhân từ, nàng sợ hắn chết đi, 
                  nàng nhìn lại hắn. Đầu hắn đổ máu, loang lỗ xuống vách tai, 
                  làm ướt đi cái mặt nạ. Nàng thấy tội cho hắn quá! Nhưng thôi 
                  nàng phải thoát khỏi nơi này trước đã. Loay hoay mãi, cuối 
                  cùng nàng cũng mở được bốn khóa, nàng nhanh nhẩu chạy ra ngoài. 
                  Đi được giữa cầu thang, nàng chợt ngẫm nghĩ: Phải trở lại xem 
                  mặt hắn là ai, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không bao giờ biết được 
                  hung thủ, sau này biết đâu hắn lại hại đến nàng nữa. Nghĩ đoạn, 
                  nàng quày quả trở lại. Hắn vẫn nằm sóng soài nơi đó. Nàng rón 
                  rén sau lưng hắn, ngồi xuống, đưa tay sờ lên tóc hắn. Tóc hắn 
                  cứng quá! – nàng ngẫm nghĩ. Nàng đưa hai ngón tới, gỡ từ từ 
                  cái mặt nạ ra, tim nàng như nhảy ra ngoài. Hắn là ai với hàm 
                  râu đen kẽm gai. Mũi hắn cao, mặt xương xương, với chân mày 
                  rậm. Trông hắn thật quen, như đã gặp nhau rất nhiều lần, song 
                  có lẽ trong bóng tối nàng không dám xác nhận hắn là ai. Còn 
                  đang phân vân thì thình lình hắn choàng chộp lấy nàng. Quỳnh 
                  Mai hoảng hốt bật lùi ra. Nàng chùi đến sát chân giường thì 
                  kẹt lại. Hắn yếu ớt rề rề tới sát bên nàng. - Xin lỗi, tôi không có ý đánh anh – Nàng sợ sệt nói.
 Hắn ngồi dậy, nhào tới ôm nàng. Hắn có vẻ rất giận dữ nên hành 
                  động của hắn rất mạnh bạo. Quỳnh Mai chống cự tới tấp, nhưng 
                  vô dụng so với sức khỏe của hắn. Chỉ không đầy hai phút thì 
                  hắn đã đè lên người nàng. Quỳnh Mai như con cá nằm trong rọ 
                  chỉ quẩy đuôi cho có lệ, tứ chi nàng bị dán chặt xuống mặt đất, 
                  chỉ còn đầu nàng có thể lắc lư.  (Hết Phần 2 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 3) |