Sau khi thỏa mãn xong thú tính,
gã đeo mặt nằm ịch cạnh bên mình tu nữ Quỳnh Mai. Nàng bây giờ
nằm sóng soài trên mặt đất, nước mắt lăn tròn trên khuôn mặt
bơ phờ, đờ đẫn. Tủi nhục chất đầy tâm tư. Nàng cũng không buồn
nhúch nhích, không buồn đẩy hắn đang gác tay trên mông nàng.
Ngay cả dịch thể của hắn đang chảy trong người nàng lan tràn
ra hai bên vách đùi, nàng cũng không màng tới. Có lẽ trong
thời gian nhất thời này linh hồn của nàng đang chơi vơi một
nơi thiên đàng nào đó, chỉ còn lại cái xác không đau đớn nằm
lõa lồ trơ trẽn...
Hắn bàng hoàng mở mắt ra, vừa rồi do xuất tinh quá mệt mỏi hắn
đã lịm đi năm phút. Nhờ vậy, hắn thấy tỉnh táo hơn nhiều dù
thời gian thiếp đi không là bao. Trước mặt hắn, Quỳnh Mai vẫn
nằm đó. Trần truồng. Mềm nhũn. Hơi thở của nàng nhịp nhàng từ
bên hông. Có lẽ nàng đang ngủ ? – Hắn thoáng nghĩ – Nếu khi
nãy hắn ngủ nàng mà tập kích hắn, may ra nàng có cơ hội thoát
thân. Nhưng nàng đã không làm vậy, hắn cũng không biết tại sao.
Ngồi dậy, hắn liếc thoáng xuống lưng nàng. Nước da nàng trắng
mịn, làm cho hắn thỏa dạ. Phải nói rằng nàng vừa có da lại có
dáng. Hắn đưa mắt lướt một đường từ đầu xuống tới chân nàng,
ngồi trở ngược về trên. Khuôn mặt nàng đẹp như một diễn viên
Cũng Lợi mà hắn có dịp xem phim lúc còn ở trên Thành phố. Thấy
nàng vẫn nằm im, hắn mặc áo vào, rồi rón rén bước ra ngoài và
khép cửa lại.
Hắn đi rồi, Quỳnh Mai mới uể oải ngồi dậy. Tuy bẹn nàng còn
đau nhức, nhưng nàng đã tỉnh táo trở lại từ lúc hắn còn đang
ngủ. Không hiểu sao lúc nãy nàng không thừa cơ bỏ trốn. Có thể
nàng chẳng biết phải trốn đi đâu ? Cả người nàng bây giờ nhơ
nhuốc, đâu có xứng làm một tu nữ trinh khiết nữa. Trở về với
làng à ? Người ta sẽ khinh khi nàng! Nếu không cũng dèm pha
nói xấu! Bao nhiêu năm rèn luyện làm một tu nữ chân chính,
nàng dư sức bỏ ngoài tai những lời nói kim đâm dao cắt, nhưng
chỉ riêng bản thân nàng khó mà chấp nhận cảm thông cho nàng
được. Hay trở về nhà khẩn khoản với cha mẹ về tai nạn này đây,
biết đâu ông ba sẽ chấp nhận cho nàng chung sống ? Điều này kể
ra còn khó hơn, chẳng thà nàng chết bờ chết bụi đâu đó mà họ
có tiếng thơm, danh tốt; Hơn là vác cái thân bị cưỡng bức trở
về bôi nhọ đi cái đạo đức của gia đình nàng. Thôi thì để phận
này cho bề trên xét định ...
Lững thững bước tới thùng nước, nàng ngồi xuống múc một ca
nước lạnh rửa sạch tay chân trước khi nàng tẩy gội những dơ
bẫn do hắn để lại trên người nàng. Những ca nước mát được nàng
thong thả rưới lên đầu, nàng thấy tỉnh táo trở lại, và nhẹ
nhàng hơn. Bây giờ trông nàng, dường như đã bớt đi sự ái ngại
khi tắm truồng, có lẽ giờ đây hắn có thình lình bước vào thì
nàng cũng mặc nhiên không cần dấu diếm. Còn gì để che giấu nữa
chứ! Mọi thứ đã bị phanh phui ra hết rồi, e thẹn để làm chi,
đối với nàng hắn đâu phải là một kẻ lịch sự tế nhị ! Nếu hắn
muốn coi nàng trần truồng hắn có thể lột sạch nàng ra bất cứ
lúc nào. Thậm chí còn hơn thế nữa!
Trưa đó, hắn có trở lại một lần. Hắn mang cho nàng một số
truyện để đọc. Đối với nàng lúc này, đọc truyện là niềm giải
khuây duy nhất. Khi một nữ tu thấy thẹn lòng mình trước kinh
Thánh thì chỉ có truyện đọc mới trám đi chỗ trống trong suy
nghĩ việc làm của nàng! Ít ra nàng cũng giết được thời gian
trong lúc bị giam cầm. Nàng đón nhận từ tay hắn mớ sách đã cũ,
rách bìa, không tựa tên gì cả. Không biết hắn lấy chúng từ đâu.
Hắn cũng thiệt tỉ mỉ chứ ! Biết nàng thích đọc sách để mang
đến đây cho nàng giải khuây. Không dám ngước mặt nhìn hắn,
nàng nói ởm ờ hai tiếng “Cám ơn!” rồi đón lấy từ tay hắn.
Không ngờ trong tình cảnh này mà nàng còn cảm ơn kẻ đã hãm
hiếp mình, âu chỉ có tu nữ như nàng mới làm được. Hắn không
đáp lại lời nàng, chỉ quay mặt bỏ đi, khóa cửa, và bước thẳng
đến cầu thang, lên tới trên thì hắn mới nói vọng xuống: “Tôi
kiếm cho cô bộ quần áo khác để thay đổi, cô muốn loại nào”.
Quỳnh Mai đáp vọng lên: “Mấy năm qua tôi chỉ có mặc áo Dòng tu
không biết có quen khi ...”. Nàng bỗng ngưng lại vì không biết
phải nói tiếp như thế nào, thật tình nàng vẫn thích mặc áo tu
hơn. Không nghe hắn lên tiếng, nàng đoán hắn đã bỏ ra ngoài .
Trở về với đống sách truyện, toàn những truyện của Quỳnh Giao,
nàng chọn đại một cuốn và lật sang trang đầu. Nàng ngốn nghiến
đọc gần nửa cuốn thì cơn buồn ngủ ập đến. Khí hậu oi bức bên
ngoài hay làm cho con người trầm lại trong bóng mát. Nàng
thiếp đi ...
Hắn trở về với bộ áo Dòng tu đen trên tay và một bộ đồ lót. Áo
của ai đây, hắn đi đâu mà lấy về? Thì ra hắn đã lẽn đến phòng
nàng lấy đi bộ áo Dòng của nàng mang đến đây. Tiếng mở cửa làm
cho nàng tỉnh dậy. Nàng ngồi lên trong lúc hắn bước tới và đưa
cho nàng cái hộp quẹt, một mớ đèn cầy và bộ áo Dòng cùng đồ
lót. Nàng đón lấy và nhận ngay ra bộ áo của mình thì mừng lắm,
nhưng mặt nàng đỏ gay lên vì e thẹn. Nàng biết hắn đến nhà
nàng để đánh cắp, đồ lót nàng giấu rất kỹ dưới đáy tủ mà hắn
cũng lục ra. Nhưng thôi kệ, bây giờ nàng rất cần chúng, suốt
thời gian qua nàng chỉ mặc toàn quần áo dơ. Nàng muốn nói hai
tiếng “cám ơn” với hắn nhưng hình như hắn không có vẻ gì thiện
chí lắm. Trân trân nhìn nàng qua khóe mắt của chiếc mặt nạ,
hắn quày quặt bỏ đi.
- Anh định đi đâu nữa ? – Nàng chợt bắn tiếng kéo giật hắn trở
lại.
Thật tâm thì nàng không thù hắn gì cho lắm, đôi khi tấm lòng
bát ái của người tu còn cao hơn người ta tưởng – Nàng là vậy
đó! Nàng thực sự muốn trò truyện với hắn hết sức, chuyện gì
cũng được. Nàng mong muốn được hiểu về con người hắn nhiều hơn.
Khi một con người phạm tội như thế ắt phải có một lý do nào đó
đàng sau. Có thể hắn bị thất thường về tâm sinh lý chăng ? Hay
một quá khứ đau đớn khó vượt qua được. Biết đâu nàng có thể
giúp được hắn không chừng ?
- Tôi gọi anh là ... – Nàng nói tiếp – Anh cho đại tôi một cái
tên nào đó để dễ xưng hô, tôi không cần biết tên thiệt ...
- Tôi thứ Hai, gọi tôi là Hai ! – Hắn do dự trả lời.
Để tránh gây xúc động mạnh không tốt cho hắn, nàng bắt đầu
bằng những lời đối thoại đơn thuần.
- Anh ở xứ này bao lâu ? Tôi vừa mới đổi đến đây không lâu –
Nàng hỏi.
- Tôi biết vậy. Và đó là một trong những lý do tôi bắt cô về
đây – Hắn nhát gừng đáp.
- Chỉ có một lý do đó thôi sao ? Là anh bắt tôi về đây ? Vì
mục đích ... ?
- Tại cô đẹp ...
- Và ... ?
- Và cô là tu nữ ?
- Tại sao là tu nữ phải bị bắt đến đây ?
- Tôi ghét tu nữ !
- Tại sao anh lại ghét tu nữ ?
- Cô hỏi nhiều quá ! Tu nữ nào cũng đáng bị trừng phạt cả, đều
là giả dối – Hắn gằn giọng.
- Có phải tôi đụng chạm tới chỗ nào gây xúc động đến cho anh ?
Không lẽ ai cũng ...
- Không, cô không làm bất cứ điều gì sai trái ... chỉ ngoài
khoác chiếc áo tu nữ. Tu nữ thì phải chịu vậy thôi ...
- Anh có quá khứ không tốt đẹp với người tu ?
- ...
- Gia đình anh có người làm tu nữ ? – Nàng hỏi tiếp.
- ... (Hắn đanh mặt lại)
- Là má anh, chị anh, hay là vợ của anh ?
- Đừng nhắc tới con điếm đó nữa ? – Hắn quát lên.
- Là vợ của anh Hai à ? Tại sao vậy ? Anh có thể kể cho tôi
nghe.
- Chính nó, nó là một con điếm chính cống.
- Chuyện đã xảy ra như thế nào ? Vợ anh ruồng bỏ anh?
Phải mất hơn nửa tiếng sau hắn mới bình thản trở lại. Chuyện
quá khứ có lẽ là một vết thương sâu hoắm trong lòng hắn. Sau
này dò hỏi nàng mới biết: Trước đây hắn yêu thương và đeo đuổi
một người con gái sắp thành tu nữ nhưng mải vẫn không được ước
nguyện. Và sau đó, hắn được tin nàng xuất tu không làm Sơ nữa
để cưới một người đàn ông có địa vị. Được đâu vài năm, gia
đình chồng phá sản, nàng mất hết tất cả. Trong lúc túng quẩn
đã tìm đến hắn để nương tựa. Sẵn còn yêu nàng, hắn đã chứa
chấp nàng và sau đó hắn xin cưới nàng làm vợ vì đã lỡ mang
thai. Sau khi sinh đứa con thì hai vợ chồng lục đục. Vợ hắn
vốn đã không yêu thương vì hắn nên sớm muộn sau chuyện nhỏ hóa
ra to. Hắn thì sáng say chiều xỉn, vợ hắn thì la cà cờ bạc,
lêu lỏng. Trong một lần tình cờ trở về, hắn bắt gặp vợ hắn
đang chung chạ với một người đàn ông khác. Hắn lao vào đấm đá
túi bụi, chuyện ẩu đả dẫn tới cái chết của gã đàn ông đó, và
hắn phải đi tù, vợ hắn bưng nguyên cái tài sản của gia đình
hắn và đi tái giá nơi khác cùng với đứa con thơ. Suốt thời
gian trong tù lao khổ, hắn trở thành một thằng điên, thề sẽ
trả thù khi ra tù. Song, sau khi ra tù, hắn tìm mãi vẫn không
ra con mụ vợ. Thế là suốt thời gian qua, nay đây mai đó để tìm
kiếm không kết quả, hắn dừng chân ở miền quê này dựng chòi
sống tạm bợ cho đến khi gặp Quỳnh Mai, thì hắn nghĩ tới chuyện
trả thù trên mình nàng. Coi như một hình thức giận cá chém
thớt. Bởi hắn cho là không người tu nữ nào tốt cả, và hắn muốn
chứng thực ra điều ấy. Chỉ xui cho Quỳnh Mai xuất hiện không
đúng chỗ, đúng lúc nên mới bị hắn bắt đến đây.
Hắn dùng dằn bỏ đi, nhưng trở lại với hai thùng nước sạch khác.
Nàng vốn biết không hỏi thêm được điều gì nơi hắn nên không
định gợi chuyện nữa, và hắn trở ra ngoài. Trời có lẽ đã hoàng
hôn nên nàng thấy mát mẻ hơn trước. Thu dọn lại các thứ cho
ngay ngắn, nàng vốn là một người ngăn nắp, nàng bước tới sát
vách để thay đèn cầy mới và bật viêm quẹt lên. Căn phòng sau
khi thắp sáng thấy tươi tắn hơn. Từ tốn cởi hết áo quần dơ bẩn
ra, nàng mặc lên bộ áo Dòng màu đen và mang bộ áo trắng đi
giặt. Do không có xà bông, nên nàng giặt kỹ từng chút một.
Xong thì nàng tìm một chỗ trên đầu giường để máng nó lên. Nàng
cẩn thận cất đi chiếc quần lót ở bên trong. Rồi nàng trở lên
giường nghỉ mệt. Là lúc nàng nghe tiếng lục đục trên trần nhà.
Nàng đoán là hắn đang chuẩn bị bữa cơm tối cho hắn và nàng vì
cũng giờ này hôm qua, cũng tiếng lục đục này, sau đó nàng có
được một buổi cơm nóng ngon lành; Nghĩ tới thức ăn nàng bỗng
thấy đói cồn cào. Nàng mong cho hắn làm xong cho sớm, không
phải chỉ để cho nàng ăn thôi, nàng còn muốn có người trò
truyện. Dường như nàng không quen một mình suốt cả ngày. Lúc
trước, thời còn đi tu, vắng người lắm cũng còn có phó viện đến
bắt nàng làm cái này cái nọ, hay các chị em tu nữ vây quanh
bàn chuyện Kinh thánh, tệ lắm thì còn được tưới hoa ở hậu viện,
chứ đâu có để nàng quạnh quẻ chẳng có gì làm thế này. Bây giờ
nàng thà có hắn ở đây bắt nàng làm cái này cái kia, chứ đừng
bắt nàng ngồi không, sẽ chán chết!
Sớm sau, nàng nghe tiếng bước chân quen thuộc của hắn trên các
nấc thang. Nàng buông quyển truyện xuống và ngồi ngay ngắn trở
lên. Hắn bước vào với măm cơm nóng hổi trên tay. Đặt nó lên
bàn, hắn kéo rê rê cái bàn đến bên giường của nàng. Quỳnh Mai
nhanh nhẹn đứng lên tiếp tay cho hắn. Các món ăn thật ngon
miệng, toàn những thứ mà nàng thích. Tự hỏi hắn làm sao biết
được điều này, trừ phi hắn rình mò nàng nhiều tháng qua mới
thấu hiểu về con người nàng. Các món như canh chua khóm, rau
muống xào, cá kho khô ... Một chén nước mắm dằm ớt cay làm
nàng nhớ đến thuở ấu thời hết sức! Nuốt nước bọt, nàng khen
món ăn hắn làm thật ngon miệng. Hắn cười đáp “cám ơn”, đó là
lần đầu tiên hắn nói tiếng cám ơn với nàng. Nếu không phải hắn
đeo chiếc mặt nạ kia thì chắc mặt hắn lúc này rất hiền lành.
Trong một thoáng, Quỳnh Mai thấy lòng mình trở về với con
người bình thường chân chính, một con người cần có tình cảm
gái trai.
Nàng ngồi xuống ghế, hắn ngồi đối diện. Nàng làm dấu Thánh
trước buổi cơm để cám ơn Chúa. Nàng mời hắn ăn. Hắn lắc đầu.
Nàng hỏi:
- Sao anh không cùng ăn ... cho vui!
- Cám ơn cô, cô ăn trước đi ... tôi không tiện.
Chợt nàng nhớ ra, hắn đeo mặt nạ hình sọ người bít tới cằm nên
không thể ăn được. Muốn ăn chỉ có cách cởi nó ra.
- Anh sợ bị tôi thấy mặt ? – Nàng hỏi.
Hắn gật đầu.
- Tôi hứa là sẽ không tố giác anh nếu sau này tôi được anh thả
...
Hắn lắc đầu ...
- Tôi thề với Chúa ... với địa vị tu ...
Nàng định nói “địa vị tu nữ” thì chợt nhớ ra mình không còn
xứng với địa vị đó nữa ...
- Xin cô thông cảm. Dù cô không tố giác tôi, tôi cũng không có
mặt mũi nào nhìn cô. Cô là một tu nữ tốt. Nhưng tôi biết chắc
chắn rằng tôi sẽ lại phạm tội trên mình cô ...
Ngưng một lúc, hắn nói tiếp:
- Trừ phi là tôi thả cô ra, nhưng tôi không thể làm điều này
được. Có lẽ tôi đã mến cô ...
- Xin anh đừng nói vậy, tôi đã hiến mình cho Chúa, cho Giáo
hội rồi thì không còn có ý định nào khác. Anh xúc phạm đến tôi
thiết nghĩ tôi không còn xứng với Chúa nữa, nhưng mong anh
cũng đừng nghĩ đến chuyện riêng tư gì với tôi.
- Tôi biết là tôi không thể nào có được cái ơn huệ đó ...
nhưng mà thôi, cô ăn cơm đi để nguội. Để tôi mở trói cho cô
...
- Không, không cần thiết nếu như anh thật lòng không muốn ...
một tay tôi ăn vẫn được ...
- Vậy thì cô ăn đi.
Nàng gật đầu, cầm đũa lên ăn. Trong lòng ngẫm nghĩ, hắn không
phải là một người tệ, bản chất hắn là một người hiền lương
biết phải quấy, chỉ là hoàn cảnh hắn phức tạp đã biến hắn như
thế mà thôi. Hắn nhìn nàng ăn không khỏi chạnh lòng, người con
gái yêu kiều ngày xưa một lòng hắn cảm thương như chợt xuất
hiện trong chiếc áo Dòng tu nữ, hiền lành, chân chất. Hạnh
phúc nhất có lẽ những phút giây này, bao kỷ niệm đẹp đẽ với cố
nhân đang diễn ra trước mặt hắn. Hắn thấy lòng nao nao khó tả,
đôi mắt vương vương ngấn lệ.
- Anh sao vậy – Quỳnh Mai chợt hỏi.
- Không ... không có chi !
- Sao anh có vẻ có tâm sự.
- Nhìn cô, tới nhớ tới người yêu tôi lúc xưa cũng trong bộ áo
này.
- Ơ ... vậy xin lỗi anh ... đã gợi lại cho anh nỗi buồn xưa.
- Chẳng có gì, đều là chuyện cũ cả ... Quen rồi cô!
- Hay là anh kể sơ về đời anh và cô ấy cho tôi nghe đi ...
trong lúc tôi đang ăn – Nàng hỏi.
- Chuyện tôi có gì đâu mà kể, cô! ... Thật ra tôi và cô ấy có
duyên nợ, duyên tới rồi duyên đi, chỉ còn lại nợ trả hoài chưa
dứt.
- Thấy anh có lẽ triết lý, chắc đời sống tâm tư của anh phiền
não lắm.
- Suốt thời gian trong tù mà cô, khổ cái tâm gắp trăm lần cái
xác.
- Sao anh không bỏ qua chuyện quá khứ đi để sống một cuộc đời
thanh thản. Ai mà chẳng làm lỗi, anh hãy tha lỗi cho cô ấy,
thương yêu cô ấy như Chúa đã thương yêu anh vậy!
- Tôi không làm được đâu cô à! Tôi hận cô ấy đến tận xương tủy.
- Nếu anh có dịp trả thù cô ấy như anh nói thì anh mới yên vui
hay sao.
- Đúng vậy ...! Ngày nào tôi chưa hả dạ là ngày đó tôi như
sống trong địa ngục.
- Nhưng nếu anh trả thù cô ấy trên mình tôi anh có được sự hả
dạ nào không ?
- Có chứ ! Ít ra cũng giải tỏa sự áp bức trong lòng tôi.
- Áp bức gì ? – Quỳnh Mai hỏi.
- Một áp lực vô hình dày xéo tôi mỗi đêm. Tôi hay nằm ác mộng
thấy ma quỷ ..., tôi thấy vợ tôi đến giết tôi ...
- Thế anh định đối xử với vợ anh ra sao nếu như gặp bà ?
- Tôi sẽ giết bả!
- Anh không sợ đi tù à ?
- Đã từng đi tù rồi, còn sợ chi!
- Anh sẽ được hả dạ khi giết chết bả! Vợ anh có đáng tội chết
sao ?
- Đáng chứ ... Mấy mươi năm lao tù, cái mạng tôi coi như đã bỏ
... bả phải trả lại cho tôi tất cả.
- Anh có nghĩ cô ấy đã một thời là người anh thương nhất không
?
- Nhớ lại thời xưa cô ấy luôn là người tôi tôn sùng nhất,
nhưng nhớ lại lúc con tiện tỳ gian dâm với thằng chó chết, tôi
khinh rẻõ nó nhất.
- Sự hận thù chất chứa trong anh quá sâu nặng! Tôi không biết
có giúp gì cho anh được .
- Có ...! Làm người tôi tôn sùng nhất và làm người tôi khinh
rẻ nhất.
- Vậy tôi phải đóng cả hai vai trong tuồng kịch anh làm đạo
diễn à ?
- Đúng vậy ... cô không có quyền lựa chọn. Tôi bắt sao cô phải
làm vậy!
- Xin hỏi ... không biết anh định nhốt tôi tới bao giờ ...
- Tới bao giờ thì kệ tôi ... Bây giờ cô có ăn thì cứ việc ăn,
được ngủ thì cứ việc ngủ, nghe lời tôi thì tôi đối xử tốt còn
không thì cô đừng có trách – Hắn lớn giọng.
- Tôi không trách anh đã hãm hiếp tôi, hành hạ tôi, hoặc để
trả thù ai đó trên mình tôi, nhưng xin anh là ... được rồi thì
hãy tha cho tôi. Tôi còn cha còn mẹ, còn gia đình người thân ở
bên ngoài.
- THÔI DẸP ĐI! Cô đừng có trả giá với tôi – Hắn thét lên – Tôi
muốn bắt cô đến chừng nào cũng được. Mặc kệ cô có gia đình
người thân nào cả ...
Hắn đứng lên quạt mạnh cả cánh tay lên trên bàn, tất cả dĩa
chén thức ăn đổ lăn xuống đất. Hắn túm lấy Quỳnh Mai nơi vạt
áo kéo ghịt về người hắn.
- Con tiện tỳ để ông cho con biết thế nào là bị hành hạ ...
TỚI ĐÂY!
Hắn lôi nàng qua cạnh bàn, ôm chặt nàng từ phía sau. Nàng dùn
dằn, “Anh buông tôi ra có được không, anh làm mạnh quá tôi đau
...”. Hắn giật áo nàng xuống, đôi vai trần nàng lộ ra trước
ánh mắt sáng hoắc của hắn, “Tao thích làm mạnh đó, được không!”.
“Làm ơn nhẹ tay dùm anh ...” – Nàng nhỏ nhẹ . Nhưng hắn nào có
nghe. Kéo tóc nàng ngược ra sau làm cho cổ nàng trắng nõn lồ
lộ ra trước mắt hắn, hắn ham hố kề miệng lên hít hà. Hắn liếm,
hắn mút. Hai tay hắn chờn vờn ra phía trước ngược nàng, mơn
man. Quỳnh Mai nghe trong lòng đau nhói, cảm giác ngay mông
mình một vật cứng chỏi thẳng vào. Bằng một động tác thô bạo,
hắn kéo xộc áo nàng xuống, hai tay hắn vồ ngay hai bầu vú của
nàng, rồi hắn xọt bụng nàng tuột luôn cái lưng áo cho rơi
xuống chân. Chọt bàn tay phải của hắn vào quần lót của nàng,
hắn tìm ngay vào chỗ kín của người phụ nữ và nhào nắn cho phủ
phê. Tay trái hắn cặp ngang hông nàng không cho nàng cựa quậy.
Vì bị trói cả ngay tay nên nàng hơi gặp khó khăn khi chống cự.
Thật lòng thì nàng cũng chẳng muốn chống cự làm gì, chỉ qua
hắn quá thô bạo làm cho nàng thấy khó chịu nên mới cựa quậy
cho có lệ, chứ nàng hiểu rằng trong tình thế này có chống cự
cũng vô ích thôi. Sau khi đã lột trần nàng ra rồi, hắn cũng
tìm cách để tự thoát y. Nâng Quỳnh Mai lên bằng hai đôi tay
khỏe mạnh của hắn, hắn giở trò giao hợp với nàng (xem hình
minh họa).
Quỳnh Mai trong tư thế khó khăn không làm gì được. Nàng chỉ
biết có chờ đợi những gì sắp xảy ra với nàng. Nàng thấy đau
thốn ngay cửa mình, dương vật hắn to đùng dúi dúi vào lỗ âm
đạo vốn chưa có nước nhờn. Hắn dùng tay xốc xốc nàng lên đồng
thời hắn nhảy câng cẩng như con chuột túi xứ Úc châu, cho tới
khi dương vật hắn chu sâu vào trong. Quỳnh Mai bấm chặt bờ môi
để tránh bật ra thành tiếng. Cảm giác rợn người khó tả nàng đã
biết qua lại tái diễn, một cảm giác khó cưỡng cầu khi lâm vào
trạng thái dù lý trí có mạnh mẽ đến cỡ nào. Nàng chỉ còn biết
buông lỏng cả tứ chi, xuôi theo cảm giác. Sau khi đã vào sâu
trong người nàng, hắn bê nàng hạ xuống đất, đặt nàng trong tư
thế tứ chi chạm đất, hắn từ phía sau đẩy phăng phăng tới như
một cỗ động cơ chày vỗ vào cối. Những âm thanh bì bạch của da
thịt vả vào nhau chảy cả mồ hôi ra ngoài. Thình lình hắn đẩy
nàng lật ngửa trở qua , cho nàng nằm ra sàn đất, hắn cặp hai
chân nàng hai bên tay nách của hắn và thúc hừ hự như anh chàng
phu xe đẩy nước gút. Đến khi hắn thấy hai đầu gối hắn mỏi nhừ,
rát buốt, hắn đổi tư thế trèo lên ngực nàng. Hắn dúi dương vật
hắn vào giữa hai bầu vú và dùng tay ép hai bên lại. Tiếp tục
những động tác giao hợp, hắn phẩy phua với nhũ hoa của nàng
... cho tới khi mắt hắn đờ lại, miệng hắn mở to và rên lớn.
Trong mắt hắn, khuôn mặt của Quỳnh Mai nhạt nhòa và đẹp lạ
thường. Rùng mình, hắn đổ ào một chuổi tinh khí trắng bệt nóng
hổi phóng lên mặt nàng - xem hình minh họa. Hai ba đợt sau
phun sền sệt phủ khắp mặt của Quỳnh Mai. Nàng nhắm mắt lại,
miệng mím chặt, song những lời ban xin tha tội cho hắn chạy
quằn quện trong đầu nàng ....
(Hết Phần 4 ... Xin xem tiếp
Phần 5) |