Bàng hoàng. Hắn
run run đứng dậy. Như chợt tỉnh một cơn mê trước cảnh tượng
kinh hồn hắn vừa mới tạo ra. Khuôn mặt xinh đẹp của Quỳnh Mai
bây giờ nhầy nhụa tinh khí, nhớ đến khi nãy hắn không khỏi
thấy hổ thẹn vì hành vi quá đê tiện của mình. Đứng đực ra đó
nhìn nàng, hắn nửa muốn xin lỗi nàng nửa muốn thôi. Còn Quỳnh
Mai, nằm trơ trẽn dưới sàn đất, nàng ôm mặt khóc thút thít, có
vẻ đắng cay lắm; Nàng như không màng tới chuyện chùi sạch vết
dơ trên mặt mình... Một lần mang nhục đã đủ. Hai lần nàng đã
không kham. Rồi ba lần, nàng chịu sao thấu. Nàng cảm thấy cuộc
đời chắc không còn ý nghĩa để sống tiếp ... nhưng biết làm sao
hơn... Bao ý nghĩ xấu tốt bấn loạn trong đầu nàng song chỉ tạo
sự trống không lạnh lẽo ở thân thể nàng. Cảm giác như chơi vơi
lơ lững của một con diều đứt dây ...
Cúi xuống lấy
chiếc áo Dòng tu đen, hắn bước tới bên nàng, ngồi xuống và
trang trọng đưa cho nàng, có ý bảo nàng mặc vào. Nàng vẫn
không cử động. Chỉ khóc. Nàng khóc tỉ tê, rõ ràng vết thương
lòng đang xâu xé nàng... “Xin lỗi!” – Bằng giọng thì thào hắn
nói, và cằm cái áo đưa lên mặt nàng để lau chùi vết loang lỗ
đang lan tràn. Nàng để yên cho hắn làm vậy. Cho tới khi hắn
lau xong, nàng vẫn trơ trơ như tảng đá. Hắn nói thêm năm ba
tiếng xin lỗi nữa, nhưng nàng có lẽ không buồn nghe nên day
lưng về phía hắn. Hắn năn nỉ nàng thêm chút nữa song kết quả
cũng như nhau. Cuối cùng, hắn đứng dậy, đi vòng qua giường của
nàng để lấy chiếc áo Dòng tu màu trắng nàng phơi, hắn phủ lên
tấm thân trần của nàng một cách trịnh trọng. “Tôi trở ra ngoài
trước, cô nằm đây nghỉ một lát. Sớm mặc áo quần vào coi chừng
bịnh ...” – Vỏn vẹn chỉ như vậy, rồi hắn bỏ đi.
Quỳnh Mai ngồi
dậy. Nàng thấy hơi lạnh. Cái lạnh của thời tiết và cái lạnh ớn
vào tận sống lưng khi nghĩ đến chuyện vừa rồi. Mau mắn đến bên
thùng nước để rửa mặt, nàng kỳ cọ rất lâu, làm đỏ hết cả da
mặt. Rồi nàng tắm thật kỹ lưỡng trước khi mặc quần áo vào. Lên
giường, nàng trùm kín mềm lại. Nhớ tới ban nãy, nàng cắn răng
ngậm ngùi để rồi bật lên tiếng khóc khôn nguôi.
Sau đó, hắn có
trở xuống để thăm nàng một lần và mang cho nàng một cái máy
cassette với những bản nhạc Thánh ca mà hắn có. Coi như chuộc
lại chút tội lỗi với nàng. Nghe thấy nàng khóc hắn không dám
động tới, mà chỉ lui cui dọn dẹp các chén dĩa và thức ăn vức
tứ tung trên nền nhà, rồi trở lên nhà trên.
Đêm đó trời trở
lạnh. Hắn giật mình thức giấc sau một cơn ác mộng kinh hoàng.
Chợt nghe tiếng ho ở bên dưới, hắn lò dò mặc áo quần lại, cầm
đèn cầy bước xuống phòng thăm nàng. Quỳnh Mai nằm co ro như
con tép bị luộc chín, nàng ho đui đũi đến lồng cả phổi nên âm
thanh nghe khản đặc.
- Cô có sao không ? – Bằng một giọng sốt sắng, hắn hỏi.
Quỳnh Mai không đáp, tiếp tục ho.
Hắn bước chầm chậm đến sát giường nàng, đưa đèn soi lên cao để
nhìn cho rõ nàng. Nàng trùm kín cả đầu nên hắn không thấy được
mặt. Cái mền run run lên mỗi khi Quỳnh Mai bật lên tiếng ho.
- Cô có sao không ... Cho tôi sờ thử trán ... Chắc là cô nhuốm
bịnh rồi! Ho quá ...!
Nói đoạn hắn đưa tay sờ lên đầu nàng qua lớp vải mền.
- Trời ơi, cô nóng hổi à ! Trúng gió rồi ! ... Để tôi cao gió
cho – Hắn thốt lên.
- Không cần anh lo cho tôi ... Anh đi đi ! – Nàng thào thào
qua hơi thở.
- Không được. Trúng gió rồi sẽ trở nặng thêm nếu ...
- Để cho tôi chết đi còn tốt hơn.
- Cô giận tôi à – Hắn nói .
- Giận anh ... – Nàng cười khỉnh qua hơi thở – Giận anh làm
chi ? Tôi giận tôi thì đúng hơn.
- Cho tôi xin lỗi mà !
- Không cần xin lỗi tôi đâu. Chỉ tại tôi thiếu hiểu biết ! Tôi
tưởng sẽ thay đổi được anh.
- Tôi không biết tại sao tôi làm vậy, chính tôi còn không biết
tôi là ai! Lúc đó tôi như thấy mình là một kẻ khác ... Tôi
đáng chết ... đáng chết!
- Anh đừng biện luận nữa, việc anh làm chỉ để cho Chúa phán
xét – Nàng ho lên – Tôi ... ặc ặc ... không tin anh đâu ...
- Biện luận ... Tôi chỉ nói lòng thật cho cô hiểu ...
- Tôi không cần hiểu ... Anh đi đi !
- Tôi nhất định phải cạo gió cho cô mới được ... dù muốn dù
không.
Nói rồi hắn nhanh
nhẩu bỏ đi và trở về với hộp dầu cù là cùng cái đồng hồ để bàn
của hắn. Đặt cẩn thận cái đồng hồ lên đầu giường nàng, mang
cây đèn cầy tới soi sáng, hắn mới mở hộp dầu ra. Quỳnh Mai ho
lên sù xụ trông có vẻ thểu não lắm. Đỡ nàng dậy, hắn kéo mền
xuống. Quỳnh Mai với mái tóc lù xù có vẻ uể oải vô cùng. Tứ
chi nàng bủn rủn cả nên không muốn phản kháng gì nữa. Nàng
ngồi im, để cho hắn vạch áo nàng lên, hai mắt nàng nhắm chặt,
cảm thấy đầu mình nặng chình chịch như có ai đang bổ búa xuống
hai bên thái dương của nàng. Cứ thế, hắn cạo miết trên lưng
nàng. Các vết gió hình xương cá nổi oằn lên như các lằn roi
quất, đỏ chạch. Hắn cạo luôn gáy cho nàng trước khi đỡ nàng
nằm ngửa ra để cạo lên ngực nàng. Quỳnh Mai muốn chống cự lắm
khi hắn chạm vào vú nàng, song vì quá mệt mỏi nên nàng cứ để
yên cho hắn. Cạo gió xong, hắn thoa dầu khắp người nàng. Nàng
thấy cả người ấm hơn trước, đầu bớt nhức đi nhiều. Lúc này
nhìn lại mới thấy ngực mình mở trần ra, nàng mau mắn khép vạt
lại. E thẹn nói:
- Cám ơn anh. Anh đi ra được rồi ... cho tôi nghỉ.
Hắn đứng đó trông nàng thêm chút nữa. Đợi cho nàng trùm kín
mền lại, có vẻ đã thiếp đi rồi hắn mới bỏ đi. Lát sau hắn có
trở lại với một cái nồi bốc khói trên tay và một cái mền vải
khoác trên vai.
- Cô ngồi xuống đây, xông thuốc này sẽ giải cảm. Nhà tôi không
có thuốc nên chỉ có cách này mới mau hết bịnh – Hắn nói và lay
nàng dậy.
Quỳnh Mai lừ đừ nương theo cánh tay của hắn để ngồi dậy. Hắn
bồng nàng đặt lên một cái miếng ván để trên sàn nhà. Rồi đặt
cái nồi thuốc nóng cạnh nàng trước khi phủ khắp người nàng với
cái mền bông hắn mang theo.
- Cô ngồi yên đó năm phút cho mồ hôi vả ra thì sẽ giải được
cảm. Tôi hay làm cách này từ nhỏ tới lớn, rất có hiệu quả.
Thuốc này xắt ông thầy giỏi lắm!
Quỳnh Mai không đáp lời hắn theo thông lệ hắn hỏi. Có lẽ vì
nàng quá mệt mỏi và cũng có lẽ nàng đang bận tâm trong lòng
với những gì hắn đang làm cho nàng. Từ ngày nàng rời gia đình
đi tu, thì đây là lần đầu tiên có người chăm sóc tỉ mỉ cho
nàng khi lâm bệnh. Nàng bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh đi, bao
thù ghét đối với hắn chợt tan biến ...
- Cô nhớ cởi đồ ra, xông thuốc sẽ hiệu quả hơn – Hắn nói.
- Khỏi cần ... tôi tự lo được ... cám ơn anh!
- Không được, cô nghe lời tôi cởi hết đồ ra ...
Không hiểu sao, hắn chỉ nói có hai câu thôi thì nàng đã ngoan
ngoãn làm theo. Từ trong mền, nàng cởi từng chỗ một và truyền
quần áo ra cho hắn. Hắn bắt lấy và máng lên giường cho nàng.
Sau 10 phút xông thuốc, nàng gọi hắn tới để đưa khăn cho nàng
lau. Rồi nàng mặc áo vào ngay lúc hắn bỏ ra ngoài. Trở lên
giường nằm, nàng thấy đầu bớt nhức đầu hết 9 phần. Nàng định
bụng nói tiếng cám ơn với hắn lúc hắn trở lại, nhưng chưa biết
có thực hiện được điều đó không vì bây giờ nàng sợ làm thân
với hắn lắm! Sợ thân rồi nàng sẽ trở nên tha thứ cho hắn mọi
điều ...
Hắn trở lại khoảng 10 giờ tối với tô cháo nóng trên tay.
- Xin lỗi cô ... chắc cô đói lắm! Ăn tô cháo gừng này vô giải
cảm liền – Hắn ân cần nói.
- Cám ơn anh ... Tôi không muốn ... miệng mồm tôi thấy chát
đắng.
- Đó là triệu chứng của bịnh, cô phải ráng ăn để lấy sức.
- Chắc không ăn ...
- Cô muốn tôi đúc cho ăn ...! Lúc nhỏ, tôi bịnh má tôi cũng
thường hay đúc cho tôi ...
- Thôi anh, để tự tôi được rồi ... – Nàng nói rồi đón lấy tô
cháo từ tay hắn.
Dù không muốn ăn nhưng thấy hắn có lòng như vậy, nàng không
muốn phụ; Cũng vì bản tánh nàng lương thiện hiền từ, nên nàng
cố ăn cho hết. Trong lúc đó, hắn đến cái máy cassette để mở
nhạc cho nàng nghe, bản “Em hiền như Masouer” đã làm cho nàng
lưng tròng nơi khóe mắt. Và nàng đã ăn hết tô cháo thật. Đêm
đó, hắn ngồi lại ở giường nàng rất lâu để trò truyện với nàng.
Chuyện trời , chuyện đất, chuyện mây, chuyện nước, chuyện đời
rồi chuyện đạo đều được mang ra. Hai người như tri kỷ quen rất
lâu. Trước mặt hắn, nàng bỗng trở thành một vị tu nữ thành
khẩn đang nghe hắn tâm sự, và nàng đã giải bày cho hắn những
uẩn khúc ở trong lòng. Nhờ vậy, hắn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều,
không lâu sau, thì hắn ngủ thiếp đi trên giường nàng...
Còn Quỳnh Mai ...
sau khi đắp mền lại cho hắn, nàng đến bên chiếc bàn, nơi có
ngọn đèn cầy le lói, nàng chắp tay khấn niệm với đấng tối cao
định bụng đọc bài Kinh cho tới khi trời hừng sáng. Mấy hôm
trước đây, nàng có ý sẽ bỏ bê việc cầu Kinh vì tự rõ mình
không xứng, nhưng đêm nay nàng không đọc Kinh sẽ không được,
vì trong lòng nàng bỗng dưng có tạp niệm, có chút thú vui nhục
dục trong tư tưởng, lòng đạo đức của nàng lung lay. Nàng muốn
dùng lời Kinh để tự trấn an mình. Nhưng những cám dỗ của con
người nàng tưởng dễ dàng vượt qua, song thật lòng nàng thấy
hơi sợ ... Con người ấy ác độc thế kia tại sao nàng bỗng dưng
không thấy thù hằn hắn gì cả. Nàng mong rằng tình yêu nhân
loại của nàng quá bao la đối với hắn chứ không phải một cảm
tình cá nhân nào khác. “Chúa ơi, xin Chúa hãy tha tội cho đứa
con lầm lỗi này!” – Nàng lẫm nhẫm và bước tới bên giường. Hắn
vẫn nằm đó pho pho với những giấc mộng đẹp của hắn, ngày mai
này sẽ chẳng có gì khác lạ, hắn sẽ được phây phây bên nàng.
Còn nàng, ngày mai này và kể từ đây về sau, đời nàng hoàn toàn
đổi khác với vết dơ đã thắm trong tâm hồn. Chính hắn đã phá
hủy tương lai của nàng như thế đấy! Hắn là kẻ nào ? Nàng quyết
định xem mặt hắn là ai nên đưa tay gỡ nhè nhẹ cái mặt nạ gớm
ghiết đó ra. Thật không ngờ, đàng sau cái khuôn mặt sọ người
gớm ghiết kia là một gã đàn ông có một khuôn mặt cạnh hàm khỏe
mạnh, cái mũi cao, râu quai nón và vầng trán rộng; Trên má
phải, hắn có một vết sẹo nằm ngang có lẽ là kết quả của cuộc
chiến với người tình địch năm xưa, nàng nghĩ. Âu ra ... hắn
cũng là một người đàn ông điển trai nếu không phải do năm
tháng bị đày đọ thân xác đã biến hắn thành già nua. Nàng đặt
cái mặt nạ lại chỗ cũ và trở về bàn ngồi. Tiếng gà gáy xa xa
... nàng chợt thở dài quạnh quẽ nhìn thẳng vào vách nhà ...
Hắn tỉnh dậy khi
mặt trời mọc chéo ngang tằm mắt. Quỳnh Mai đã thiếp đi lúc nào
đó ở bên bàn. Hắn rón rén đỡ nàng lên tay và mang đến bên
giường. Quỳnh Mai tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ như ngủ. Trong tay
hắn, nàng bỗng thấy mềm ra như bột. Một cảm giác gì đó thật
khó tả lâng lâng trong lòng nàng... Đặt nàng xuống giường cho
ngay ngắn, hắn kéo cái mền ngang lên tới bụng nàng, hôn nàng
lên trán rất lâu rồi ron rén bỏ đi ... Nàng mở choàng mắt ra
sau khi nghe tiếng cửa đóng lại. Trong lòng nàng chợt rộn rã
với bao cảm giác ngộ nghĩnh mà nàng chưa bao giờ có trong đời.
Hắn hôn nàng, rõ ràng là hắn vừa mới hôn lên trán, nàng vẫn
còn chưa tin. Sao hắn tình điệu thế kia, nàng cứ tưởng hắn là
một người chỉ biết có thô bạo và ngang tàn. Bỗng nhiên nàng
thấy con tim mình đập liên hồi ... Ôi, Chúa ơi có phải con đã
phạm điều răn của Giáo hội rồi ... Con đã yêu hắn rồi chăng –
yêu một kẻ tồi tội xấu xa, một đứa con của ma quỷ trong khi
chính con là một người tu nữ ? Sự mâu thuẩn ray rức lên trong
người nàng, liệu đức tin của nàng giúp nàng vượt qua sự khốn
khó này chăng ? Nàng quỵ người xuống đất, ôm chân giường mà
khóc sụt sùi.
Một tuần, rồi một
tuần sau nữa, mọi việc vẫn xảy ra bình thường trong căn hầm
của gã mang mặt nạ sọ người, duy chỉ có điều khác lạ là nửa
tháng qua hắn cố gắng không đụng chạm tới Quỳnh Mai, hắn còn
tỏ ra săn sóc cho nàng từng ly từng tí. Điều đó càng làm cho
nàng lo lắng thêm cho định mệnh Chúa cố tình tạo ra chuyện cắc
cớ để thử thách đức tin của nàng. Đã bao đêm liền nàng suy
nghĩ về hắn nhiều, nhất nhất cử động của hắn nàng đều để ý tới.
Bây giờ, ý chí tu trì của nàng như là chỉ mành treo chuông,
lung lay đứt lìa đi bất cứ lúc nào. Những cám dỗ dục thể mà
người đời ít khi vượt qua được, kể cả nàng cũng khó giữ nỗi
lòng son. Tình yêu, đôi khi là một sức mạnh vô hình đánh gục
gã bất cứ ai quả không sai. Song, trong tận cõi lòng của nàng,
một điều gì đó nàng vẫn còn mong muốn, cái ý chí khôi phục
chức vị tu nữ vẫn canh cánh bên lòng. Nên nàng phải nhất định
phải tạo ra hoàn cảnh để căm thù hắn, và chỉ có lúc khinh khi
ai đó người ta mới hết yêu được. Và nàng có cái cớ ghét bỏ hắn,
để khỏi phải yêu hắn ! Khỏi phải yêu một con người không xứng
đáng với Chúa, với xã hội, không xứng làm một con người!
Thời gian đó,
nàng được hắn cho tự do đi khắp phòng. Nàng không bị buộc tay
trói chân nữa. Mọi thứ cần thiết trong phòng nàng lần lượt
được hắn “tha” xuống. (Hắn vẫn còn đeo mặt nạ vì ngỡ rằng nàng
còn chưa biết mặt hắn.) Hắn càng lúc càng tỏ vẻ trân qúi nàng
hơn. Nhưng chính vì muốn tránh cái tình yêu không kết quả ấy
hắn đang thuyết phục nàng, nàng chủ quyết tìm đến hắn trong
địa vị của một người con gái tầm thường đòi hỏi ở thể xác.
Đương nhiên hắn đáp lại lòng nàng một cách chân thành của một
tình yêu đẹp đẽ mà thật hắn cũng không ngờ là nàng có thể chấp
nhận một cách dễ dàng như thế ...
Ngay khi được
nàng tự nguyện trao thân, hắn đã mừng muốn điên lên được, và
ngay ngay đêm đó hắn đã “yêu” nàng bằng cả trái tim của người
đàn ông giành cho nàng, hết sức là cuồng dại! Và những ngày
sau đó, căn phòng nàng chìm đắm trong nhục dục trần tục của
con người!. Rõ ràng sau những cuộc truy hoang đến mệt lã, nàng
thấy lòng mình khinh khi hắn nhiều thêm, coi như nàng đạt được
phân nửa điều mong muốn. Nhất là những đêm sát phạt, những
cuộc vui chỉ có đam mê của xác thịt, đến tàn canh rồi chỉ còn
lại cảm giác trống trãi nhạt nhẻo, nhưng nàng lại thấy nhẹ
nhàng, thoải mái hơn.
Dạo đó, theo ý
chỉ của hắn đề nghị và nàng đồng ý, hắn mang từ đâu về một
dụng cụ thủ dâm cho nữ giới. Một món vật màu xanh, dài 15 cm,
to đầu, bự bảng với nhiều đường gân bao bọc. Vậy mà nàng cũng
chấp nhận, một chuyện đối với một người tu nữ như nàng không
thể nào nghĩ tới...Thế là suốt đêm hắn hành hạ nàng với những
màn châm chọt, moi khoét. (Xem hình). Cả người nàng ê ẩm, đau
nhức, tuy khoái cảm lan tràn nhưng trái tim nàng bắt đầu rỉ
máu, đàng sau chiếc mặt nạ gớm ghiết kia, với nàng, khuôn mặt
điển trai nàng si dại thuở trước đây bây giờ đã nhạt mờ trong
cảm giác của nàng. Nàng đã giảm đi tình yêu nơi hắn một cách
rõ rệt...
Lần đó, nhân cái
đêm Sinh nhật nàng, hắn có làm bữa tiệc nho nhỏ tặng nàng. Đêm
đốt nến chia vui, hắn lại lăn xả vào người nàng với những màn
khẩu dâm bất tuân ranh giới của đạo đức. Tuy nàng cười với đôi
môi nồng thắm, trong mắt nàng hằn lên một mối căm thù đỏ máu.
Từ yêu nàng trở thành hận. Nhất là khi hắn lột mặt nạ của hắn
xuống, khuôn mặt điển trai kia bỗng biến thành con quỷ Satan
ác độc. Nàng chết lặng đi trong chốc lát. Thôi, đã mất hết tất
cả, kể luôn sự an ủi của nàng đàng sau chiếc mặt nạ đó ... Và
thế, hắn dùng nàng cho trò chơi nhục dục, đèn cầy đốt cháy hắn
bao lại bằng áo mưa ngừa thai, và biến thái vô cùng, hắn đã đi
vào người nàng bằng vật đó ...
Sau cái đêm đó,
Quỳnh Mai đã không còn bình thường nữa, một người con gái ngày
xưa đã trở thành tàn nhẫn với mối thù thâm sâu trong lòng.
Nàng quyết giết hắn rồi tự tử! Thà có tội với Chúa hơn phải
chịu hành hạ nhục nhã ...
Nhưng thời gian lại dần trôi qua, nàng vẫn chưa có một cơ hội
ra tay ... Cho đến khi một ngày kia đến...
Tiếng gà gáy đánh thức nàng dậy ...một âm thanh mà nàng đã
nghe hơn cả trăm lần những tháng ngày qua ... Mở choàng mắt ra,
nàng nhìn lên xà nhà, ai đó treo thẳng đuột không cục cựa ...
Hắn đã tự kết liễu đời mình ngay trước đầu giường từ lúc nào
đó trong khi nàng ngủ. Lá thư xưng tội của hắn được viết rất
tỉ mỉ từ rất lâu: “... Đứng trước thập tự giá, con là con
chiên lỗi đạo, nhưng đáng tội hơn khi một con người không biết
sữa đổi ... Con có tội với Giáo hội với Chúa bao nhiêu, thì
nhân gấp trăm lần con có lỗi với nàng ... Chỉ có cái chết mới
xóa được hết tội này, để con hết khổ đã yêu nàng ...”
Quỳnh Mai thấy
lòng mình nguội lạnh trước cái xác của hắn, nhưng ý trong thơ
làm nàng rơi lệ. Ý nghĩ quyên sinh lại hiện ra trong đầu ...
Những ngày sau đó
trong bệnh viện, nàng thấy đời mình vui trở lại khi biết được
tin nàng có mang. Quả như đứa con trong bụng nàng đã tái sinh
cuộc đời của nàng ...
Hết
Kinh Bích Lịch |