|  Sáng nay, như mọi buổi sáng đáng chán khác của mùa
        hè, nó lại phải ngồi học bài.                                      Phải ngốn ngấu cái môn lịch sử khó
        ưa. Vì sao, vì má nó là giáo viên chủ nhiệm, và                                      vì cuối năm nay là nó phải thi lên cấp 3. Được mặc áo dài có lẽ là lý do duy nhất để                                      nó và mấy đứa con gái trong lớp chú tâm học hành ở cái tỉnh xó xỉnh vùng biển                                      Nha Trang
        này. 
 Sáng nay, má nó đi chợ, tranh thủ mấy ngày nghĩ để chăm sóc gia
        đình. Nó biết má nó                                      nói vậy chứ trong mấy ngày
        nghĩ, má nó tranh thủ ra chợ để kiếm "mối" dạy thêm cho                                      mấy đứa học trò của mấy người bạn của má nó ngoài
        phố. Ba nó mất từ hồi nó                                      còn ở trong bụng mẹ ... chiến tranh là vậy
        đó. Giải phóng xong má nó ở vậy đi dạy ở                                      cái trường huyện này nuôi nó không đi lại với ai
        khác. Cuộc đời má nó cũng cực khổ, con nhà tiểu
        thư, lỡ lấy ba nó từ năm 16 tuổi rồi theo ba nó hành quân về cái                                      xó xỉnh
        này. Ba nó mất đi nó cũng chẵng còn tin tức gì về nội ngoại
        nữa.
 
 Đột nhiên nó mỉm cười, nhiều lúc nghĩ khi má nó lấy chồng chỉ hơn nó 1
        tuổi, ha ha                                      ha không biết hồi đó ba đã làm gì má nó mà một năm sau là nó đã ra
        đời. Nghĩ đến                                      đây nó lại thấy trong người có một cảm xúc khó tả
        "mình sẽ không lấy chồng giống má" nó mơ tưởng đến người chồng tương lai của
        nó, phải cao lớn, đẹp trai như là ba của                                      nhỏ Thanh bạn cùng lớp
        nó. Ba nhỏ Thanh làm thủy thủ, đi suốt, lâu lâu về nhà một                                      lần là cho nó và con Thanh đủ thứ bánh kẹo và mấy cái tượng nhỏ nhỏ bằng
        đá,                                      bằng thủy tinh. ừ, kể ra má con Thanh cũng
        tội, có chồng cũng như không, có lần nhỏ                                      Thanh nó kể có lần ba nó về nhà lúc
        1:00 giờ tối, đến 4 giờ sáng lại đi, chỉ kịp hôn                                      nó một
        cái. Thời gian đều giành cho mẹ nó cả. Nhớ tới đây nó chợt đỏ
        mặt, nhỏ                                      Thanh kể là ba má nó làm đùng đùng suốt
        đêm, nó nói cứ nghe tiếng của hai ổng bả                                      là nó không tài nào chợp mắt
        được, tới sáng dây là má nó đi không muốn nỗi, lại                                      bắt nó trước khi đi học phải ghé qua tiệm vàng của má nó nhắn với bà bạn giử sạp                                      hàng
        giùm, để mấy đứa nhỏ trong chợ khỏi leo lên phá ...
 
 Nó lại miên man nghĩ, không biết hai người làm gì với nhau nhỉ ? cái vụ hôn nhau thì nó                                      có thấy trong mấy tờ quảng cáo phim chiếu ngoài rạp - nơi mà nó chẵng bao giờ được                                      đi. Nhưng hôn nhau thì làm sao mà đùng đùng được. Nó với nhỏ Phượng lớp trưởng có                                      hỏi đùa con Thanh mấy lần nhưng nó chỉ cười cười nói đùa là ba má nó ... vật nhau.
 
 Trong đám, nhỏ Phượng là hơn cả bọn một tuổi nên cho làm lớp trưởng. Đám con trai                                      trong lớp hả ? nó xách tai một lượt. Con Thanh lại nhỏ con nhất bọn, da trắng hồng, tóc                                      dài cột bím tay chân lúc nào cũng mủm mỉm đúng là tiểu thơ con nhà giàu. Nó lại                                      nhìn lại bản thân nó, so với đám dân ở đây, mấy đứa trong lớp toàn là dân mắt tét                                      da đen vùng biển, nó là nhất rồi, do má nó cưng nó từ nhỏ, chỉ bắt làm việc nhẹ và                                      học bài. Nhiều lúc nó cũng muốn phụ má nó nhưng đều bị gạt đi. Nhớ mấy tháng                                      trước ngực nó còn nhu nhú. Nó chỉ mong được như con Phượng nên từ mấy tháng nay nó           
                           siêng tập thể dục lắm, sáng nào cũng ra chạy bo
?vài vòng quanh sân, làm việc nhà                                      nhiều hơn nên bây giờ mông nó đã căng tròn, bộ ngực cũng đã phồng lên dưới bộ                                      đồ bộ. Nó mỉm cười nghĩ nó chỉ thua nhỏ Phượng 1 tuổi, tới nắm sau thì chắc gì bây                                      giờ bằng nó lúc đó.
 
 Giờ này chẳng có ai ngoài vườn, má nó thì phải hơn
        1 giờ mới về. Nó lấy xoay                                      người nghiêng lại nhìn vào cái tủ gương kê sát tưởng, và mở toang một cánh cửa sổ.                                      ánh nắng chiếu vào làm nổi bật thân thể nó trên lớp áo trắng điểm mấy cái bông                                      nhỏ màu hồng. Nắng ấm trên da thịt làm nó cảm thấy được một cảm giác rạo rực                                      khó tả, nó khẻ mở hai chiếc cúc áo trên cùng, kéo cổ áo để cho nắng sưởi ấm sâu                                      hơn trên da thịt mịn màng của nó.
 
 Đang miên man thì cánh cửa sổ kia bị mở tung ra, nó giật mình, tim đập loạn lên vừa                                      then, chưa kịp hoàn hồn thì thất xuất hiện cái bản mặt con Phượng nhe răng cười.
 
 "Sưởi nắng ấm nhỉ ?" Nhỏ Phượng vừa híc híc cười vừa nói.
 
 "Con quỷ" nó ấp úng vừa gượng cười vừa gái mấy hột nút lại, rồi như không chịu                                      được cái bản mặt dể ghét của nó, nó vớ cái ly nước uống dỡ vừa hắt ra vừa nói
        "vậy thì sưởi chung cho vui nè"
 
 Có tiếng con Phượng la ơi ới rồi mới thấy cửa trước mở ra. Cái mặt nó nhăn nhó vừa                                      giủ áo, vừa thổi vừa phủi.
 
 "Ai biểu gây với tao - Ha ha ha" Nó cười rũ ra.
 
 Rồi đột nhiên nó nín bặt rồi ấp úng hỏi
 
 "Mày ... mày hông mặc áo trong hả ?"
 
 Nhỏ Phượng cười hì hì bảo "Tao quên mất, sáng nay thằng Tuân qua nộp bài toán học                                      thêm làm trể hôm trước, tao còn đang ngủ, nó rủ tao qua mày kiếm mấy tài liệu làm                                      báo tường hè này" Ngưng một chút, nó cười hệch hệch nói ...
        "thằng Tuân nó có vẽ                                      mếch mày rồi nghen" cứ một hai đòi qua.
 
 "Xì ... ủa mà nó đâu rồi ?"
 
 "Ừa thấy ghét vậy đó, nói vậy mà vừa ra khỏi cổng nha tao là nó nói quên cái gì ở                                      nhà, kêu về một chúc rồi qua mày liền" Nói đến đây nó lại cười ha hả
        "ai biểu ngu,                                      tới chung với tao là được thấy mày sưởi nắng rồi"
 
 "Mày có muốn ướt nữa không đó ?" Nó lại cầm cái ly còn một ít nước lên dọa nhỏ                                      Phượng.
 
 Nhỏ Phương nhảy vội qua một bên, rồi lại đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, nó lại sà                                      ngay xuống bàn học thì thầm.
 
 "Ê, tao kể cho nghe chuyện này, cấm chọc tao nha" rồi chẵng cần biết là nó có đồng                                      ý   hay không, nó làm một lèo
        "Hồi sáng nay thằng Tuân được dịp rữa mắt nha mày,                                      lúc nó tới nhà, tao đang còn trên giường, mà mày biết rồi, cái áo ngủ ngắn ngủn                                      hôm trước tới nhà tao bận cho mày coi đó, tối qua nóng quá tao mới mặc nó đi ngủ,                                      đang còn mắt nhắm mắt mở thì nghe thằng Tuân réo inh ỏi rồi còn bấm cái chuông                                      reng reng của cái xe đạp nó nữa, vậy là tao phải phi thân dậy chộp cái chìa khóa dưới                                      đất khi má tao đi chợ khóa cửa rồi quăng vô nhà, mở vội cái cửa là thấy cái mặt                                      trắng bệch nhể nhại mồ hôi của nó dưới nắng. Đành phải kêu nó dựng xe cho nó vô                                      nhà, vừa tới cửa là nó đã nhắc cá
i dụ báo tường, làm tao cũng tá hỏa, lỡ hẹn với
 má mày là thứ 5 này có mà chưa làm gì cả, loay hoay học thêm quên mất tiêu". Rồi                                      hình như thấy lạc đề, với vẽ mặc tinh quái nó lại thì thầm
        tiếp." mày biết sao không,                                      nhe nó nhắc xong tao la
        "chết cha" một tiếng rồi "bay" lại cái tủ sách, cái đám giấy                                      màu và bài viết tụi lớp mình nộp, tao để trên kệ không biết còn không, tao chỉ dám                                      má tao gói trái cây hết quá. Leo lên cái ghế kê sát tủ, tao bê cái đám bụi bặm                                      này xuống
        " nó chỉ vào cái mớ hỗn độn mang theo "rồi nó lại rũ ra cười
        "mày biết                                      sao không, lúc quay lại tao thấy nó dứng như trời trồng, mặt nó đỏ như gấc tay chân                                      luống cuống, lúc đầu tao không biết tại sao nhưng theo ánh mắt của nó xuống chân tao,                                      tao mới hỡi ôi ..."
 
 Lúc này thì nó mới hiểu ra, vã lại nó cũng không nhịn cười được khi thấy cái vẽ mặt                                      con Phượng, đúng là cái con nhỏ.
 
 "Chưa hết đâu" con Phượng lại cười sặc sặc "tối qua nóng quá tao cởi mất cái quần                                      trong ? Ha ha ha"
 
 "Trời đất" nó sửng sốt " vậy là thằng ... thằng Tuân nó ... nó thấy hết trơn hả ?"
 
 "Còn khuya, lúc đầu tao cũng nghĩ vậy, nhưng nghĩ lại lúc nhón lên là tao ... khép chân                                      mà, cùng lắm thấy được cái mông của tao là cùng ? Ha ha ha"
 
 "Thấy vậy cũng là quá rồi đó bà"
 
 "Đâu có bằng tao thấy mày hồi sáng" Con Phượng diễu
 
 "Nhưng mày là con gái, tao đâu có sợ"
 
 "Lỡ sáng nay nó đi với ..." nói chưa hết câu con Phường đã chỉ ra
        đường. "Kìa, ổng tới                                      kìa, coi bộ sáng nay đui mắt rồi hay sao mà chạy xe coi bộ lạng quạng dữ" rồi chợt nghĩ                                      ra cái gì đó, nó chợt nói, ê mày có cái cáo nào khác không chứ nó vô mà thấy tao                                      ướt vầy là ... đui luôn quá"
 
 "Trong phòng trong có cái áo bông chiều qua tao ủi sẵn để trên giường đó" Nó ra mở                                      cửa còn con Phượng thoắt cái đã vô trong nhà.
 
 Thằng Tuân mới gặp nó đã ấp úng
        "sáng đúng ra tui tới sớm nhưng quên đồ nên                                      phải về lấy" rồi chợt nhớ ra, nó hỏi tiếp
        "Phượng tới chưa ?"
 
 "R...o...ồ...i" nó kéo giọng "học sinh giỏi mà còn hay quên như ông chắc bọn tui ở lại                                      lớp hết quá"
 
 Thằng Tuân là đứa học giỏi nhất lớp, má nó cưng lắm nên mấy đứa trong lớp hay                                      cặp đôi với nó. Còn nó thì chúa ghét thằng này, một mặt vì nó học giỏi, mặt khác                                      con trai gì mà cứ xìu xìu ểnh ểnh như con gái, không giống người tình trong mơ của nó tí                                      nào nên nó hay nói với mấy đứa trong lớp
        "mai mốt mà tận thế, chết hết chỉ còn                                      mình tao với thằng Tuân tao cũng không thèm lấy nó" mấy đứa bạn méc lại thằng                                      Tuân, nó chỉ mỉm mỉm cười. Làm nó càng ghét hơn nữa.
 
 "Cái cuộn giấy bìa lớn đâu ông ?" Con Phượng vừa đi ra vừa hỏi, rồi liếc thấy thằng                                      Tuân đi tay không, nhỏ Phương dãy nãy
        "trời ơi, kêu về nhà lấy cuộn giấy mà rồi lại                                      ghé tới đây tay không? ông có bị gì không
        vậy?"
 
 Thằng Tuân lúng túng thấy rõ, mặt nó có vẽ mệt mỏi, nên nó thấy tội nên nó                                      nói với nhỏ Phượng
        "thôi, chả có vẽ mệt rồi, mày mà la một hồi chả xỉu là không                                      có ai đỡ đâu" quay qua thằng Tuân, nó bảo
        "thôi, lớp phó học tập về nhà mà ngủ đi,                                      lát tụi này ghé nhà con Thanh, tạt qua lấy luôn, khỏi nhờ đến ... lớp phó"                                      ấp úng một lát, thằng Tuân tán thành
        "thôi vậy cũng được, nếu lát tui không có                                      nhà thì cứ nói nhỏ em tui, tui để cả cuộn dưới bàn học" rồi nó quay xe ra dông tuốt.
 
 "Ha ha ha" con Phượng lại rũ ra cười, cái áo nó mặc đã chật, lại cười to nên mấy cái                                      cúc trước ngực cứ căng ra, rồi đột nhiên ngừng lại
        "ê, lát nữa mình ghé con Thanh hả                                      ?"
 
 "Ừ?, phòng nó rộng rãi, lại nền gạch mới đủ chổ để dán mấy xấp giấy lên bìa, bên                                      mày cũng được nhưng nhà mày tối quá, với lại mày hay vất đồ lót tùm lum nữa, xui                                      lắm, mai mốt báo mình điểm thấp nhất là chết"
 
 Con Phượng hình như không quan tâm đến câu chọc của nó, nói tiếp
        "Ê, Dung nè, hôm                                      qua tao gặp con Thanh ngoài chợ chổ tiệm má nó, nó nói hôm nay ba nó về được mấy                                      ngày đó, bọn mình qua không biết có ... sao hông ?"
 
 Nghĩ một lát, nó nói "chắc không sao đâu, tới nhà nó mình vô phòng nó mà, với lại                                      ban ngày ồn lắm không nghe cái gì đâu ? Ha ha ha"
 
 Con Phượng lại cười tinh quái "nghe cũng được chứ sao, tăng thêm cảm hứng làm báo ?                                      Ha ha ha" rồi như cảm thấy chưa đủ, nó dặm thêm
        "hôm trước tụi mình hỏi con Thanh ba                                      má nó làm gì mà đùng đùng, nó không nói thì hôm nay mình phải lại coi mới được ? Ha                                      ha ha"
 
 Nghĩ tới cảnh ba má con Thanh nằm ôm nhau, nó đỏ mặt lên nhưng vội quay đi không                                      cho con Phượng thấy, vã lại con Phượng cũng đang nhanh chóng gom cái đám hỗn độn                                      mang theo, mà hình như nó cũng khoái cái dụ này lắm.
 
 Với cái giọng chỉ huy của lớp trưởng con Phượng bảo
        "Tao về nhà thay áo rồi qua con                                      Thanh luôn, mày chờ má về rồi qua thằng Tuân lấy cuộn giấy, hẹn khoảng 9 giờ đó" 
        Đi ra cửa nó rồi nó còn vọng vô một câu "mình taop đủ rồi, mày đừng làm cho thằng                                      Tuân nó đui luôn nha mậy ? Ha ha ha"
 (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp Phần
        2) 
   Xin các
          bạn vui lòng nhấp chuột vào các bản quảng cáo để
          ủng hộ Cõi Thiên Thai! (Vietnamese
                Stories)Last Update: Nov 15, 2000
 This story has been read (Since Mar. 25, 2000):
 
          Counter 
 |