| 
        Trong lúc chờ má về, nó tranh thủ tắm một cái, nãy giờ cười giỡn với con Phượng                                      cười cũng toát mồ hôi
        hột, vã lại cái sự kiện ba con Thanh về, ngoài việc được
        quà,                                      nó còn cảm thấy một cái gì đó ... 
 Đứng thật lâu trước gương nhà
        tắm, nhìn tấm thân đẩm nước nó cũng cảm nhận được                                      là nó có một thân hình thật
        đẹp. Cái gì cũng vừa phải cân đối chứ không như con
        Phượng. Con
        Thanh thì hơi gầy. Nhắm mắt lại, vừa xoa nhẹ tay lên ngực nó vừa tưởng                                      tượng cái cảnh ba má con Thanh ôm nhau trên
        giường, má con Thanh cũng trần truồng                                      như nó bây
        giờ, cả ba con Thanh nữa, với cặp tay rắn chắc và thân người cao to, cũng                                      trần truồng ... chợt nó giật mình khi cảm thấy một dòng nước nhẹ phụt
        ra, không ngăn                                      lại được, rời tay trái khỏi
        ngực, nó lướt nhẹ tay xuống bên dưới, qua đám lông nhỏ                                      loăn xoăn xếp vào nhau và cảm thấy người nó nóng ran lên một cảm giác rạo rực                                      mà trước giờ nó chưa từng cảm
        thấy. Đang đê mê thì nghe tiếng má nó gọi, bao nhiêu                                      cảm giác tan biến
        sạch, nó la lên
 
 "Con đang tắm"
 
 Rồi nó nghe tiếng má nó lách cách mở cửa rồi hỏi
        "tắm chi sớm vậy con"
 
 "Con nóng quá với con tính qua con Thanh làm báo tường cho lớp mình đó
        má"
 
 "Rồi, vậy là trưa không về nữa chứ gì"
 
 "Dạ"
 
 Nó vừa mặc đồ xong bước ra cửa là má nó nói
        "Sáng nay má gặp má của thằng Trung, con biết thằng Trung lớp kế lớp mình không
        ?"
 
 "Dạ biết"
 
 "Má nó nhờ má dạy kèm, thằng Trung học cũng khá
        mà, nhưng má nó muốn nó khá                                      hơn để thi cho chắc
        ăn. Nhà nó thì không có chổ học nhà nó làm xưởng
        dệt, ồn quá                                      vã lại má ghé nhà nó hoài cũng không
        tiện, người ta nói nọ kia nên má kêu chiều                                      3-5-7 ghé lại nhà mình
        học" ngưng một chút mà nó tiếp
        "con thích thì học chung luôn với nó, còn nếu không thì
        thôi, vì con khá hơn nó, phải học chậm theo nó cũng không
        tốt"
 
 Nó nghĩ, vậy là chiều 3-5-7 nó với hai đứa kia tha hồ đi chơi để cho má nó dạy
        kèm.                                      Vừa vô nhà tắm, má nó nhắc thêm
        "má gặp má con Thanh ngoài chợ, hình như hôm                                      nay ông Nhân về nếu con gặp cho má gởi lới cám ơn cái xấp vải lần trước
        nha". Rồi                                      sực nhớ gì
        nữa, má nó dặn thêm "má lấy xấp vải may hai bộ đồ cho má con mình trong                                      tủ
        đó, con lấy ra mặc đi cho đàng hoàng"
        .
 
 Rồi tiếng má nó át đi trong tiếng dội nước ... 
        "Thượng" bộ đồ bộ mới, nó thả bộ qua nhà thằng
        Tuân, vừa đi vừa miên man nghĩ ...                                      má nó còn trẻ
        quá, mới băm mấy mà phải ở vậy ... nhiều lúc nó cũng muốn nói                                      má nó lấy chồng
        đi, đừng lo nghĩ nhiều về nó nhưng suy nghĩ kỹ lại
        thôi, cái này để                                      có gì má nó tự
        nói. à mà mấy
        hôm nay hôm nào cũng thấy má nó thức khuya, mà có bài gì đâu mà
        chấm, sắp hè                                      mà ? Chắc là má nó soạn giáo án cho năm
        mới.
 "Tuân ơi
        Tuân" vừa tới ngõ là nó đã rống lên, chẵng có ai trả lời
        cả. Vô tới của,                                      cũng tò mò nó nhìn qua cửa sổ vào phòng học thì thấy cái cuộn giấy để trên
        bàn.                                      Kêu thêm tiếng nữa thì nghe có tiếng nhỏn nhoẻn
        "chị chờ em chút" phrừ ... đúng là                                      anh em như
        nhau, nói cứ lí nhí ... con bé chạy ra mở cửa, người sũng nước vừa phân bua
        "em đang giặt đồ, chị vô lấy giùm em, tay em ướt" nó liếc con em thằng
        Tuân, da cũng                                      trắng bệch, bộ ngực nhỏ nhoi nhoi dưới cái áo thun sũng
        nước, nó chợt nghĩ "hai năm                                      trước mình cũng vậy
        thôi" ôm cuộn giấy, nó bảo "em vô trong đi kẻo trúng
        gió" 
 Bước ra ngõ, nó đi ưởn hẵn ra ...
 
 Nó gặp má con Thanh ngay đầu cửa, vẽ mặt tươi cười
 
 "Dạ thưa bác"
 
 "ừ vô đi cháu, mấy đứa nó chờ con ở trỏng" rồi vẽ mặt má con Thanh sáng hẵn lên                                      khi thấy một chiếc xe du lịch dừng trước
        cửa, hai nhỏ trong nhà cũng vừa ra tới nơi, con                                      Thanh nhào ngay ra ôm lấy ba
        nó, rồi xoay qua đám thùng, giỏ xách lổn ngổn mà ông                                      tài xế đang dỡ
        xuống. Hai đứa, nó và con Phượng cũng vui lây, phụ xách giỏ vô
        nhà,                                      còn má con Thanh thì ôm cứng lấy ba
        nó, làm con Phượng cứ lấm lét nhìn mãi khiến nó                                      cũng mắc cười ...
 Màn đón tiếp diễn ra nhanh
        chóng, ba con Thanh ra vẽ ngạc nhiên khi nhìn con Phượng vớinó, lẩm bẩm "hai đứa này lớn dữ rồi há" con Thanh liền đệm vô
        "con cũng lớn vậy                                      sao ba không
        thấy" Ba nó ấn cái đầu nó xuống khi thấy nó cố nhón lên cho cao tới                                      cổ ba nó rồi cười
        "con thì vẫn còn con nít"
 
 Ba con Thanh nhìn thấy nó mặc bộ đồ
        mới, cố nhớ một chút rồi mỉm cười ... nó ấp                                      úng lí nhí nói
        "má cháu gởi lời cám ơn bác ... hai bác" rồi như sực nhớ cái
        gì, ba con                                      Thanh liếc nhanh vô nhà trong rồi kéo nó ra một chổ bảo
        "Bác gởi quà này cho má cháu, đưa tận tay nghe" Rồi với vẽ mặt phong sương đỏ
        ửng, ổng đưa tay bẹo má nó rồi                                      bảo
        "mấy đứa lớn quá, bác nhìn không ra, đẹp nữa" nó sướng run lên
        "phải công                                      nhận ba con Thanh khéo nịnh
        thiệt, hèn gì má nó
        ..."
 
 Cả bọn kéo nhau lên phòng, vừa nhai kẹo vừa ướm thử mấy bộ áo dài ba con Thanh                                      đặt may trước từ mấy hôm nay, mỗi đứa được một
        bộ. Con Thanh không có vẽ gì khó                                      chịu
        cả, bỡi lẽ mấy đứa quá thân nhau, với lại nó đã có đủ thứ rồi ...
 
 Đa số mấy bộ đều hơi chật cả, tội nhất là con
        Phượng, nó không gài nút áo được nó                                      than thở
        "cái bộ của tao, chỉ vừa được cái eo". Bộ con Thanh thì ngắn
        ngủn, cái vạt áo                                      chỉ tới đầu
        gối, con Phượng giểu "mày cứ nhón lên thì làm sao mà không
        ngắn" nó                                      chêm theo con Phượng một câu
        "mày đừng có nhón như con Phượng hồi sáng chứ" rồi                                      cả bọn lại rũ ra cười
        "để cho thằng Tuân đui mắt hả" con Thanh vừa nhìn con Phượng                                      cừa cười híc híc ... chắc là trong lúc nó ghé nhà thằng Tuân lấy
        giấy, con Phượng đã                                      kể cho con Thanh nghe chuyện sáng nay
        rồi.
 
 Nó loay hoay mãi với cái áo, không đến nổi tệ như con Phượng nhưng cái tất cả đều                                      chật
        cả, nhất là cái mông, vải nó cứ căng ra, đi tới đi lui là mấy đường vắt sổ ở                                      đấy quần cứ cọ cọ ...
 
 Đang thử thì ba con Thanh vào, hai tay xách theo một lô
        sách, truyện tranh nước ngoài,                                      một hộp kẹo sô-cô-la lớn với mấy viên kẹo ngậm to bằng nữa bàn
        tay, mấy cái                                      bánh mì mặn ? cái này chắc mẹ con Thanh mới mua ? rồi một chị người làm mang theo                                      vô một khay nước ngọt và cái càmèn đựng bánh canh
        cua.
 "Đãi mấy cô tiểu thư đây" ba con Thanh cất tiếng oang oang, rồi thấy mấy đứa đang                                      mặc dỡ mất bộ đồ ổng kêu lên
        "thôi chết rồi, mấy cô tiểu thư này cao nhanh quá,                                      mới đặt may trước  có nữa tháng là chật hết rồi" rồi sà ngay xuống trước con Phượng, nghiêng người lấy                                      tay gài nút cho nó, tội nghiệp, ngực nó cứ bị bó lại, nên cái nút bấm cứ bị bung ra.
 
 "Hông được đâu ba ơi" nó lắc đầu nguầy nguậy qua qua chị người làm
        "Chị Trang để                                      đó em dọn cho" rồi lăng xăng dọn mấy ra phòng ngoài
     
        Ba con Thanh vẫn chưa chịu thua, bất giác nó thấy ba con Thanh nuốt nước bọt. Con
        phượng
                                      chỉ mói kéo quần tới nữa mông thì không cách nào lên được. Cái áo thì phong phanh                                      mà con Phượng lại vừa tháo móc áo trong, tính
        "biểu điễn" thời trang áo dài mát mẽ                                      coi chơi mà. Mặt con Phượng đỏ ửng lên, chân tay luống cuống không biết kéo cái nào                                      trước. Ba con Thanh cũng tự nhiên, trấn tỉnh rất nhanh và vòng ra phía sau con Phượng,                                      thử kéo quần lên cho nó, quần thì chật nên ổng loay hoay phía sau mãi. Con Phượng co                                      một chân lên, luýnh qua luýnh quýnh, mặt đỏ ửng, miệng há cả ra. Cuối cùng ba con                                      Thanh mỉm và buông tay ra, nó liếc thấy ba con Thanh xoa người lại và mút đầu ngón                                      tay giữa, còn con Phượng thì hấp tấp vơ vội bộ đồ chạy vô phòng tắm. 
 Mãi nhìn, chính nó cũng quên là nó đang bận đồ rất chật, mãi đến khi ba con Thanh                                      bước lại thì nó mới giật mình, tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 "ô, té ra chỉ có con Dung mặc còn hơi vừa
        !" rồi ba con Thanh bảo "đứng xích ra sáng                                      cho bác coi
        nào" rồi ông ta nắm ta kéo nó ra ngoài lan can. Hai tà ao dài phủ cái quần                                      chật mông không qua nổi mắt của
        ổng. "Chật quá" ba con Thanh chép miệng, phải nới                                      ra một
        chút, để bác đo nào" rồi ổng rất thản nhiên mở hai cái khuy ngay trước
        bụng.                                      Rồi môt tay luồn ra phía sau bật chợt ba con Thanh ủa lên một tiếng ngạc nhiên nho
        nhỏ,                                      lúc này nó mới sực nhớ là lúc nãy quần chật quá kéo không lên nên nó mới bỏ                                      cả quần lót
        ra, mà bây giờ ... Mặt nó đỏ lên, bất chợt đáy quần nó bật ướt
        sủng,                                      xoay người lại, nó tính gài cái khuy quần nhưng cái fecmotuya lại vướng vô vai ba con
        Thanh, quần đã chật nền chỉ nghe "rẹt", cái fecmotuya bung ra rồi trước sự ngỡ ngàng                                      của
        nó, ba con Thanh bất ngờ thật nhanh kéo quần nó xuống rồi vục đầu vào đám                                      lông loăn xoăn của
        nó, nó cảm thấy lưởi của ba con Thanh lướt một đường thật nhẹ                                      từ sau ra trước rồi bất chợt ổng vòng tay ra
        sau, ghì chặt mông nó rồi mút một cái                                      thật
        mạnh. Nó đờ cả người ra, quần ướt đẩm, rồi đột nhiên ba con Thanh buông hai tay                                      nãy giờ bấu chặt hông nó ra và đứng
        dậy, mỉm cười và hôn nhẹ lên trán nó một                                      cái rồi bước vô nhà
        trong. ổng hôn lên gáy con Thanh một cái rồi dặn
        " mấy đứa ở chơi, ba má đi nghĩ trưa". 
 Lúc này toàn thân nó vẫn còn căng
        cứng, máu chảy rần rật rồi tất cả chợt vỡ òa ra, nó có cảm giác như tất cả sinh lực trong cơ thể nó đều tuôn ra
        ngoài, nước đã ướt                                      đẩm cái quần cả quần đã tụt xuống đầu
        gối, tuôn theo hai bên bắp đùi và chảy cả                                      xuống
        sàn. Thu hết sức lực, nó kéo quần lên và chạy vội vào nhà
        tắm. Nó bắt gặp                                      ngay cảnh con Phượng cũng đang ở trang thái giống
        nó, mắt dại đi, răng nghiến chặt,                                      quần vất bừa xuống
        đất, một tay ghì chặt vào cái vòi sen, một tay vòng ra phía sau và                                      cho vào giữa cặp mông tròn
        lẵn. Nước thấm qua kẻ tay nó nhỏ thành giọt dài xuống
        đất, nó nhìn theo ánh mắt con Phượng và chợt thấy rõ cái lan can phía
        trước, nơi mà ba                                      con Thanh vừa mới tuột quần nó xuống ...
 
 Con Phượng lúc này đã tỉnh, nhìn nó cười cười hỏi
        "Có sướng không ?"
 
 Nó đỏ mặt đáp "giống mày vừa nãy
        đó" rồi ngập ngừng hỏi tiếp "ê mà hồi nãy                                      ổng làm cái gì mày vậy
        ?"
 
 Con Phượng ngượng nghịu "ổng đứng phía sau cho tay vào trong quần lót tao rồi ngoáy                                      vòng
        vòng, tay kia ổng luồn lên bóp ngực tao đau muốn chết"
 
 Nó nói "ủa, vậy mà tao không thấy gì
        hết, tao chỉ thấy mày há hốc miệng, đờ ra rồi                                      chạy vào đây ... Hi hi
        hi"
 
 "Con Thanh đâu rồi"
 
 "Chắc nó vẫn loay hoay với mấy món đồ ăn ngoài phòng
        trước"
     
        Hai đứa lau người sơ rồi bước ra, nó cảm thấy đói kinh khủng, buồn ngủ nữa. Thấy đã                                      dọn đâu đó nhưng không thấy con Thanh đâu, hai đứa vừa nhai bánh mì vừa quanh ra sau                                      tủ thì thấy con Thanh đứng đó quay lưng lại, chỉ mặc mổi cái áo dài, cái quần thì đã                                      vắt lên ghế. Một chân nó đứng dưới đất, một chân co lên ghế trong tay nó cầm một                                      cái máy hồng hồng và một sợ dây thòng xuống. Đột nhiên nó rên lên một tiếng                                      thất to, tắt nghẹn lại rồi nó gục xuống bàn, tay hất tung mớ truyện tranh xuống đất. Hai                                      đứa sợ quá chạy lại đỡ nó thì thấy trong nay nó cấm một cái công-tắc nhỏ xíu, một                    
                  sợt dây thòng xuống và mất hút sau lớp lông đen nhánh của nó. T
ay kia nó cầm một                                      cuốn hình màu có chụp hình hai người vời tư thế mà nó và con Phượng coi đều đỏ mặt.                                      Lật nhanh mặt sau, nó và con Phượng có thể biết được phần thứ hai của cái contac là                                      gì. Uể oải, con Thanh nhẹ nhàng rút ra từ dưới bụng một vật mày hồng nhỏ bằng ngón                                      tay út có những đường gân nổi đang xoay nhẹ nhẹ. 
 Rồi như chợt tỉnh, con Thanh ấp úng nói
        "quà của ba tao ... hồi sáng ba tao nói khi nào                                      rảnh thì gởi cho mày đó Phượng, còn nếu thích thì cứ dùng, ba tao sẽ mua cho mày cái                                      khác" Rồi có vẽ đã bớt mệt nó cười
        "Hi hi hi đầu tiên tao cũng chẵng biết cái gì,                                      nhưng coi cái cuốn sách hướng dẫn rồi làm thử" im một chút rồi nó cười hic hic ...
        "phải công nhận là tao chưa bao giờ có cảm giác vầy á - mà hai đứa làm gì trong lâu                                      vậy
        ?"
 
 Rồi hai lần lượt kể cho con Thanh nghe, nghe xong nó suy nghĩ một chút rồi nói
        "Ba tao                                      sống theo cách phương Tây, nên chuyện đó thoải mái lắm, mà ổng chưa có làm gì hai                                      đứa mày mà, phải không
        ?" rồi nó bật cười "trái lại tụi bây còn sướng mê đi - Ha ha
        ha"
 
 "Qủy mày, nhột thấy mồ luôn" nó chống chế.
 
 "Con Dung sướng nhất phải không Phượng"
 
 "Ừa, ê nhưng mà tao thấy nó lạ lắm, ba mày đi ra một hồi rồi, nó còn đứng như trời                                      trồng một hồi rồi mới
        "wuắc"
 
 "Mày có cảm giác này lần đấu phải không Dung" con Thanh hỏi
 
 "Ừa" nó ngượng nghịu đáp
 
 "Tao cũng vậy" con Thanh tán thành.
 
 "Hi hi hi tụi bây nhỏ hơn tao mà, tao ... tao làm hoài à"
 "Ủa ? mày làm sao
        Phượng" 
 "Hi hi hi tối nào tao khó ngủ tao cũng dùng ... dùng tay chà một hồi là
        "đi" luôn"
 
 "Ha ha ha giống như lúc nãy mày vừa nhìn trộm tao với ba con Thanh vừa làm chứ
        gì"
 Dung chọc "Ê mà mày biết không
        Thanh, con Phượng nó làm từ ... sau ra trước á"
 
 "Ái ... thua ... tao thua đừng có nhéo" Con Phượng nhanh như sóc vòng ra phúa sau của nó
 ôm chặt lấy eo, tay kia nó nhéo từ trên xuống
        dưới. Vừa nhột, vừa đau, vừa tức. Nó                                      cười rũ
        ra.
 
 Con Phượng buông nó ra rồi đe con Thanh
        "còn mày, mày mà cười như nó nữa là tao ...                                      nhét nó vô nữa
        đó" rồi như sực nhớ ra điều gì , nó hỏi tiếp
        "mà mày có thấy đau                                      không Thanh
        ?"
 
 "Có, ít thôi, sách nó nó là phải lựa đúng chổ mới không
        đau, cứ nhét đại là đau lắm,                                      còn đi luôn đời con gái nữa ha ha ha
        ..."
 
 Một lát sau, nó đề nghị "thôi tao đi ngủ một
        tí, không biết sao mỏi quá" vậy là cả ba                                      đứa chất đống lên giường của con
        Thanh. nó thiếp đi lúc nào không biết ...
 (Hết Phần 2 ... Xin xem tiếp Phần
        3) 
   Xin các
          bạn vui lòng nhấp chuột vào các bản quảng cáo để
          ủng hộ Cõi Thiên Thai! (Vietnamese
                Stories)Last Update: Nov 15, 2000
 This story has been read (Since Mar. 22, 2000):
 
          Counter 
 |