Trời vừa mờ sáng mẹ đã từ giã vợ chồng bác để
trở về thành phố. Đứng bên cạnh tấm biển " Nông Trại Lệ Thanh"
tôi nhìn theo mẹ cho đến khi xe mất hút. Lòng tôi mang mang,
sự ly biệt ở đây không có nước mắt, không cả lời dặn dò, vì
tất cả những điều cần nói, tối qua mẹ đã nói hết với tôi rồi.
Bây giờ chỉ còn sự im lặng. Tôi không nói năng gì cả, mà dù có
muốn tôi cũng không biết phải nói gì. Tôi có cảm giác như tình
cảm giữa mẹ con tôi có một khoảng cách quá xa. Nhưng rồi khi
bóng mẹ khuất sau lớp bụi mờ, thì tôi cảm thấy thật cô đơn. Mẹ
đi về giải quyết bao nhiêu chuyện rắc rối. Từ đây, cuộc đời
của người sẽ ra sao? Còn đời tôi rồi sẽ như thế nào?
Bác Châu vòng tay ngang hông tôi, nhẹ nhàng bảo:
- Thôi chúng ta vào, hình như đêm qua con ngủ không thẳng giấc,
vào ngủ thêm chút nữa nhé.
Tôi hít mạnh khí trời vào lồng phổi.
- Dạ thôi, để cháu đi vòng vòng chơi, không khí ở đây thật
trong lành.
Diễm Chi sốt sắng:
- Tôi đưa Thu đi nhé.
Tôi không biết trả lời sao, vì nói thật, trong giờ phút này
tôi chỉ muốn được ở yên một mình. Con người nhiều lúc cần được
thu gọn trong chiếc giỏ cô đơn. Bác Châu đã giúp tôi giải
quyết vấn đề:
- Diễm Chi, con còn phải cho gà ăn nữa nhé!
Diễm Chi nhìn tôi tiếc rẻ:
- Tôi quên mất, thôi chị đi trước đi, một lúc nữa tôi ra tìm
Thu.
Tôi đáp nhanh:
- Được rồi, tôi đi dạo một mình cũng thích.
Bác Châu dặn dò:
- Đừng đi xa quá nhé con. Ra khỏi nông trại con đi dọc theo
con đường mòn ở bìa rừng là ra bờ suối. Đi đường đó có bóng
cây, bằng không mặt trời lên là nóng không chịu nổi.
- Vâng.
Tôi đưa mắt quét qua khắp vùng đất xanh tươi trước mặt. Bác ,
bác Châu cùng Diễm Chi quay trở lại khu nhà êm ả. Tôi tần ngần
đứng đấy một lúc, rồi bước ra vùng cây râm mát. Đầu óc tôi
trống rỗng. Không khí buổi sáng đầy sương và hơi thở của cây
lá mát rượi. Mặt trời đã leo lên khỏi cánh đồng cỏ, làm nên
vùng trời đỏ chói có viền mây tím nhạt. Dãy núi xa mờ làm
thành bức màn trắng đục. Chân bước đều trên đường mòn, tôi
không cố ý tìm xem nó có đúng là con đường đưa đến cánh rừng
và bờ suối hay không. Cúi thấp đầu tôi đếm những bước chân của
mình một cách vô nghĩa, cố tránh không để chân đạp trên cỏ.
Thẩn thờ như kẻ mộng du, tí nữa là tôi đã vấp phải những con
vật lông mềm. Tôi giật mình đứng lại và nghe thấy có tiếng
cười. Ngẩng đầu lên, bầy trừu của bác và cô bé chăn trừu đang
cười tôi. Tôi lắc đầu để cho bao nhiêu bối rối bay đi. Cô bé
chăn trừu cưỡi trên lưng một con trừu chạy quanh. Hình ảnh đó
tôi thích thú, đứng nhìn cô bé đùa giỡn với đám trừu một lúc
tôi lại cúi đầu xuống lầm lũi bước đi. Tôi sẽ làm quen cô bé
này, nhưng ngày hôm nay không được vì không hứng. Mặt trời lên
cao hơn làm tan những hạt sương mai trên cành cây ngọn cỏ.
Nhìn chiếc bóng của mình nằm dài trên cỏ chiếc váy ngắn của
tôi phập phồng trong gió, trong lá cờ xanh tươi mơn mởn, tôi
cúi người xuống ngắt một lá cỏ răng cưa rồi bước đi. Trông
thấy hai đóa hoa vàng tôi cũng ngắt luôn và đính vào mép tai.
Tôi ước ao một bờ hồ để tôi ngắm xem lúc ấy gương mặt tôi thế
nào. Nước? Tôi nghe có tiếng nước chảy róc rách đâu đây, tôi
nhanh chân đi theo có tiếng nước.
Nắng đã mất, tôi đã bước vào khu rừng thưa. Rừng cây gần như
chỉ gồm toàn cây bàng với lá. Trên đường ngập lá bàng, những
chiếc là màu vàng khô héo mà mỗi khi bước lên là nghe xào xạc
êm tai la. Ánh nắng bây giờ chỉ là những sợi tơ trời vàng nhạt.
Trên một cành cây, một tổi chim nằm trơ vơ, chú chim non thập
thò mong me. Tôi muốn cười, nhưng không hiểu sao tôi cười
chẳng nổi. Bước ra khỏi rừng, đến một khe suối nhỏ, nước chảy
ngoằn nghoèo như muốn gặp gỡ những chiếc rễ cây bên bờ. Chọn
một cành cây khô tôi khuấy khuyấy nghịch nghịch nước. Những
hòn đá trong lòng suối trông thật dễ thương. Bỏ giày cầm nơi
tay tôi bước vào lòng suối cạn, đá sỏi làm nhột nhạt chân tôi.
Ánh nắng đã gay gắt với cái gáy trần của tôi. Nước mát thật dễ
chịu. Cúi người xuống nhìn bóng mình trong nước, mặt đỏ gay,
mái tóc rối bù vì gió, trên đó có cắm hai đóa hoa vàng. Ngắm
mãi mà tôi vẫn không tìm ra hình ảnh mình. Vừa đứng thẳng
người lên, chơi tôi nghe có tiếng nói thật lạ bên tai:
- Đúng rồi! Đúng rồi, như vậy đó. Đừng đứng lên. Ngu quá!
Giật mình, tôi không hiểu là tiếng ai chửi ai. Tôi quay lại,
một người đàn ông đang đứng bên cây bàng cạnh bờ suối, hắn
đang chỉ chỏ tôi. Tôi nhìn quanh. Chung quanh tôi đâu còn ai
nữa đâu, hắn đã ngừng chỉ chỏ, nhưng tôi vẫn còn đứng đờ người
ra, một tay đang cầm bảng pha màu, một tay cầm bút vẽ, trước
mặt gã là một giá vẽ. Bây giờ thì tôi đã hiểu, tôi bước lên bờ
bên kia, những đám cỏ gai muốn cắt đứt cả lòng bàn chân trần
của tôi. Đến cạnh hắn, tôi ngắm nghía. Hắn độ hai mươi bảy,
hai mươi tám tuổi, mái tóc rối như tổ qua. Cặp mắt hắn là phần
nổi nhất trên khuôn mặt to và đen, vương vất vẻ mơ màng, hay
nghi ngờ, buồn bã. Tóm lại, hắn là một kẻ có đầy đủ dáng dấp
của một nghệ sĩ, chẳng có vẻ gì là thích hợp với vùng núi rừng
này cả.
Tôi bước ra phía trái hắn, ngắm bức tranh, tôi ngạc nhiên hết
sức vì trên nền giấy trắng ngoài những nét xanh dậm nhạt không
có một cái gì nữa cả.
- Anh chưa vẻ gì cả mà? Có phải tôi đã làm hỏng bức tranh của
anh không?
Hắn buông bút thở dài:
- Tôi cứ nghĩ là mình sẽ hoàn thành bức họa này. Nếu cô cứ giữ
cái dáng cúi người xuống dòn nước khỏang 10 phút thôi.
- Anh đang vẽ tôi đấy à?
Hắn nhún vai:
- Đúng ra là tôi muốn vẽ cảnh mặt trời lên, nhưng mà... tôi
không bắt được hứng. Đã 3 ngày qua tôi cứ vẽ cảnh ấy mãi mà
không thành công, đợi đến cô xuất hiện, dáng dấp cô trên dòng
nước.. khổ thật, tôi cứ nghĩ mình đã họa xong rồi chứ, nếu cô
đừng cử động...
Nhìn thấy hắn ảo não tuyệt vọng, tôi tội nghiệp. Không ngờ ở
một nơi như thế này mà vẫn có họa sĩ. Tôi an ủi:
- Hay là tôi đứng lại như cũ để cho anh hoàn thành bức tranh
nhé.
Hắn chau mày khổ sở:
- Vô ích, tôi đã mất hứng rồi. Tôi không thể thành công được,
nếu tôi không có hứng.
" Toẹt!" hắn rứt tờ giấy và vo tròn lại rồi ném xuống suối.
Cuộn giấy tròn bị giòng nước cuốn đi mất. Tôi tiếc rẻ:
- Sao anh không thử lại xem, biết đâu chẳng tìm lại được hứng?
- Vô ích, tôi biết là vô ích khi tôi không còn hứng thú gì nữa!
Bắt đầu từ khi cắp sách đến trường đến nay, tuy đã đậu xong tú
tài tôi vẫn không biết rõ chữ " hứng thú " có nghĩa là thế nào.
Có một thời tôi ước mong mình trở thành một văn sĩ. Tôi đã cố
viết rất nhiều nhưng tôi có hoàn thành được tác phẩm nào đâu?
Phải chăng đó là do tôi không có hứng? Theo tôi nghĩ, không
phải thế, điều quan trọng của vấn đề là nhẫn nại. Nhưng tôi
chẳng có. Dù sao, tôi cũng tiếc nuối, nhất là khi biết mình là
nguyên nhân của sự mất hứng này. Tôi bị ray rứt nhưng tôi
chẳng biết phải làm thế nào để bù đắp "tội" vừa qua ( tôi tự
cho đó như cái tội). Trước mặt tôi là những ngọn đồi xanh, cao
thấp tiếp nối, những khu rừng thưa rải rác. Thỉnh thoảng điểm
một vài cây loại lá đỏ . Con suối ngằn ngoèo len lỏi giữa dòng
màu xanh đó. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Nếu muốn vẽ, tôi thấy còn
biết bao nhiêu đề tài.
Chỉ vào một thân cây to, tôi nói:
- Hay là anh vẽ cái cây đó đi. Nếu anh muốn, tôi sẵn sàng đến
đấy ngồi cho anh vẽ.
Người họa sĩ vẫn lắc đầu:
- Càng không được, ngồi một cách biểu diễn như vậy càng làm
mất tự nhiên đi. Chỉ có tự nhiên mới đẹp. Vẽ theo kiểu đó tôi
không thích! Nhìn tôi một lúc hắn hỏi: - Cô là ai mà tôi chưa
được biết?
- Tôi là khách ở nông trại Lệ Thanh.
Hắn gật đầu:
- Nông trại Lệ Thanh à? Nơi đó hiếu khách lắm.
Thu xếp giấy bút lại, hắn không buồn hỏi đến tên tôi, có lẽ
điều này chẳng quan trọng lắm đối với một nghệ sĩ hay lơ đãng.
Thu xếp giấy bút xong, hắn cặp giá vẽ vào nách:
- Thôi chào cô, tôi về trường bây giờ.
Hắn là ai vậy mà về trường? Có phải là ông hiệu trưởng đa tài
không? Mặc kê. Tôi lắc đầu xua đuổi mọi ý nghĩ. Quay lưng lại,
tôi đi ngược về phía trên.
Hình ảnh người họa sĩ đã biến mất. Những đám cỏ gai với những
búp cỏ màu đỏ dưới ánh nắng trông nó trong và sáng như những
hạt hồng ngọc. Vẹt cỏ qua bên, tôi bước tới, ngắt một vài cái
bỏ miệng nhai nhai. Vị chua chua không ngon lành như tôi tưởng,
nhưng chúng đẹp quá. Tôi ngắt một bó lớn xong mới chịu bước ra.
Nắng càng lên cao càng nóng bức khó chịu.
Mặt trời lấp lánh trên lá, mồ hôi đổ trên trán, mặt bị thiêu
rát da. Khát quá, tôi bước vào bóng râm của khu rừng kế cận. Ở
đây, chỗ nào cũng đầy cây, bây giờ tôi không còn biết đường
nào đưa tôi về nông trại Lệ Thanh nữa rồi. Bóng mát làm tôi
thấy dễ chịu. Lá tòng thoảng hương. Đứng tựa lưng vào thân cây
to, tôi không hiểu tên là gì, nhưng bên dưới lẫn lộn trong
những lá vàng khô héo có những cánh hoa nhỏ màu tím. Một cảm
giác thoải mái, êm cái làm lắng từng tế bào tôi vào cõi mộng
mơ.
Mùi thơm nhẹ vẫn thoảng qua, gió lọc qua khu rừng không còn
mang theo hơi nóng oi bức. Có một chú ong len lỏi trên cành
cây, phát ra những tiếng ung ung nhè nhe. Lá vẫn rơi rơi, rơi
trên vai, trên người tôi, trên kia hai chú chim nhỏ đang nói
với nhau líu lo. Tôi ngáp dài, một đêm không ngủ và một buổi
sáng bách bộ mệt mỏi! Tôi táy máy đưa một búp cỏ đỏ lên miệng
ngậm, vị chua chua trôi qua cổ họng. Tôi nhắm mắt lại, tất cả
những việc vừa trông thấy vừa trải qua, thật dễ thương. Chuồi
mình xuống thấp hơn, gối đầu lên gốc cây, sự rã rời lan dần từ
chân lên tận mắt. Tôi lại ngáp, đầu óc mơ mơ màng màng. Tôi
nghe có tiếng chim kêu, tiếng ong kêu, rồi tôi đi dần vào giấc
ngủ lúc nào không biết.
Có lẽ tôi đã ngủ, tôi đang nằm mơ, trong cơn mê, tôi nghe rõ
có tiếng người rồi tiếng cười, tiếng cười thật trong. Tôi muốn
mở mắt ra nhìn, nhưng mệt quá... Tiếp đó, có tiếng người đàn
ông van xin:
- Đừng chạy nữa ngừng lại đi, anh nói chuyện đứng đắn với em
mà.
Tiếng người con gái thách thức:
- Tối nay đi, anh dám đến không?
Người con trai đau khổ:
- Anh van em mà.
- Anh thật vô dụng, anh yếu đuối như côn trùn không có xương
sống.
- Có ngày rồi em sẽ hiểu được anh Sao Ly ạ!
Sao Ly hay Sa Ly, hay là một cái tên khác tôi nghe không rõ,
chỉ thấy tiếng người đàn ông tiếp tục:
- Đừng bỏ chạy nữa, sao không đứnh lại cho anh nói chuyện đàng
hoàng:?
Tiếng người con gái tinh nghịch, rồi tiếng nói vọng lại xa xa:
- Được rồi, thế tối nay anh đến!
Tiếng người con trai xa dần, chỉ còn vang lại tiếng gọi:
- Sao Ly! Sao Ly!
Tôi cố gắng mở mắt lên, cảm thấy mình hạ tiện quá, núp trong
này nghe chuyện riêng của người khác là một điều không tốt.
Lắc đdầu nhìn quanh, chỉ thấy những chiếc lá đung đưa theo gió,
còn tiếng người vừa nói chuyện với nhau ban nãy sao chẳng thấy?
Cố vươn vai lần cuối, giữa kẻ lá xanh xa xa, hình như thấy có
một khối gì màu đỏ đỏ, nhưng rồi cũng biến mất. Bốn bề trở nên
vắng lặng, tiếng chim kêu, tiếng ong vo vẹ. có lẽ tôi đã ngủ,
đã nằm mơ. Nhắm mắt lại, tôi không còn để ý điều gì nữa, tôI
thật sự cảm thấy buồn ngủ quá.
Chìm vào giấc ngủ, tôi đánh một giấc thật lâu, thật ngọt,
trong cơn mơ tôi thấy cha mẹ tôi và tôi đang ngồi yên trên một
chiếc xe song mã hồi thời Trung cổ chạy như bay vào rừng. Mẹ
ôm chặt tôi, cha giữ tay lái. Cả 2 đang cao giọng hát bản "
Khu rừng thành Vienne" tôi gõ nhịp theo lời ca, rồi làm tiếng
chim hót. Tiếng vó ngựa trên đường trường hợp thành bản đại
hợp xướng. Nhưng lạ làm sao là tôi chỉ là con bé tám, chín
tuổi, mẹ lại trẻ như cô công chúa và cha đẹp như Robert Taylor
trong phim "Hiệp sĩ bàn tròn".
Khi giật mình tỉnh giấc, hình ảnh cha và mẹ tôi cũng mất luôn,
chỉ có những sợi nắng vàng xuyên qua kẽ lá. Chớp chớp mắt, tôi
không tin những cái gì đang xảy ra trước mắt. Chỉ mưới ba mươi
tiếng đồng hồ trước đây, tôi vẫn còn ngồi trong phòng khách
sang trọng nghe những dĩa hát của Sylvie Vartau mà bây giờ lại
nằm giữa rừng ngủ sao? Ngồi ngay ngắn lại, tôi chợt giật mình.
Một người đàn ông trẻ đang ngồi trước mặt, hai tay ôm lấy gối,
dáng tư lự, hắn đang chú tâm nhìn tôi như đang thưởng thức một
món gì. Tôi mở to mắt ra trừng trừng nhìn hắn, kinh ngạc, tôi
cứng họng, tôi không biết phải phản ứng ra sao. Nhìn thấy tôi
hoảng hốt, có lẽ hắn thích thú lắm, vẽ cỡn bợt trên đôi mắt
tinh anh của hắn càng hiện rồ. Bỏ cọng cỏ đang ngậm trên môi
xuống, hắn gật gù:
- Cô giống như nàng công chúa ngủ trong rừng. Tôi đang lo sợ
cô ngủ mãi chẳng thèm thức giấc vì lời nguyền của bà phù thủy
chưa được giải.
Tôi dụi mắt, khi đã xác định được là mình không nằm chiêm bao
tôi mới trừng hắn:
- Ông là ai?
Hắn hỏi ngược lại:
- Cô là ai?
Tôi nhìn hắn, không hiểu tại sao bỗng dưng tôi cảm thấy phải
thủ thế. Sao hắn chă/ng trả lời tôi? Cái nhìn đăm đăm của hắn
thật khó chịu, nhất là nụ cười. Tôi có cảM giác như mình là
chú chuột đang bị mèo vờn.
- Ông không cần phải biết tôi là ai.
Tôi vẫn bực mình nói rồi đứng dậy, tôi thấy mình vẫn còn đi
chân trần nhưng giày thì tìm mãi chẳng thấy, tôi cúi xuống
vạch mấy đảm cỏ ở gần đấy. Người kia lẳng lặng đứng dậy, đưa
đôi hài ra:
- Có phải cô định tìm cái này không?
Tôi ngẩng đầu lên, mắt nhìn hắn rồi giật mạnh hai chiếc giày
xỏ vào chân. Thế mà hắn vẫn cười. Tôi hỏi:
- Ông cười cái gì?
- Tôi không có quyền cười nữa à?
Tôi chau mày:
- Ông không thể nào trả lời tôi bằng cách khác được sao?
Vừa nói, tôi vừa nìn hắn, bây giờ tôi mới phát giác ra một
điều là có một cái gì không phải, không thích hợp ở trên người
hắn với khung cản ở đây. Chiếc áo sơ mi ngắn tay đúng "mốt"
màu đỏ sậm với chiếc quần dài màu tro nhạt. Tôi ghét nhất là
hạng đàn ông thích mặc áo sơ mi đỏ thế này.
- Ông không có vẻ gì giống dân quê ở đây cả.
- Cô cũng thế.
Hắn đáp, đôi mắt hắn đăm đăm về phía ngực tôi, tôi nhìn theo
và đỏ mặt ngay. Tôi không ngờ cổ áo mình lại hở rộng đến thế.
Tôi cài nút áo lại, người con trai đưa chiếc khăn tay của hắn
cho tôi và nói:
- Lau sạch miệng cô đi, mủ cỏ màu đỏ lem nhem chẳng đẹp tí
nào. Môi cô hồng sẵn rồi, cần gì phải tô màu làm chi?
Tôi giận tràn hông, nhưng lỡ quên mất khăn tay ở nhà. Đành
giựt lấy chiếc khăn của hắn chùi quanh mép xong trả lại. Hắn
thản nhiên lấy lại, cẩn thận xếp lại xong cho vào túi, và hỏi
tôi:
- Đã có bao nhiêu khăn tay đàn ông lau mép cho cô rồi?
Tôi sa sầm nét mặt:
- Yêu cầu ông cẩn thận lời nói một chút, tôi không biết ông là
ai, tôi cũng không có thói quen đùa giỡn với kẻ lạ mặt. Ông
nên nhớ là nói bậy với lắm mồm chẳng phải là lịch sự đâu nhé!
Hắn đỏ mặt, nét cười trên môi hắn đã biến mất. Hắn có vẻ giận
dữ, nhưng nét giận đó tan biến rất nhanh, hắn cố lấy lại vẻ tự
nhiên, nói:
- Thôi, cho xin lỗi, tính tôi hay đùa cợt nên lỡ lời, mong cô
đừng để ý.
Giọng nói có vẻ thành khẩn khiến tôi cảm thấy bứt rứt.
Trong trí tôi, tôi nghĩ hắn nói mấy câu hối hận hơn là xin
lỗi.
- Ông đừng buồn, thật ra tôi không để ý đến điều đó đâu.
Hắn cười, nụ cười vui vẻ thật, tôi phủi nhẹ những chiếc lá và
bụi bám trên người xuống. Nhìn đồng hồ, tôi giật mình. Đã mười
một giờ trưa! Như thế là tôi đã rong chơi ngoài rừng suốt một
buổi sáng. Bác trai và cả nhà có lẽ đang đổ xô đi tìm tôi. Tôi
vội nói:
- Thôi tôi phải về!
Nói xong tôi vụt chạy đi thì nghe có tiếng gọi giật phía sau:
- Ê! Cô đi đâu đó?
- Về nông trại Lệ Thanh.
- Cô đi sai đường rôi. Nếu cô theo đường đó là đi vào rừng
đấy.
Tôi thở ra, chỉ có trời mới biết. Chung quanh chỉ toàn là rừng
không còn một con đường mòn, tôi làm sao biết hướng đây?
- Vậy tôi theo đường nào? Anh có biết đường về nông trại Lệ
Thanh không?
- Biết, cô theo tôi.
Tôi theo hắn ra khỏi khu rừng, cái nắng trưa như thiêu đốt,
mới bước ra khỏi vùng bóng mát là tôi cảm thấy chói chang, may
là gió núi vẫn thổi, xoa dịu đi phần nào sức nóng hừng hực.
Người con trai kia có vẻ rất quen thuộc với phương hướng vùng
này, vừa bước đi hắn vưa huýt sáo, không thèm để ý gì đến cái
nắn cháy người. Tôi thầm nghĩ, có lẽ " Lệ Thanh" rất nổi
tiếng, nên chỉ cần nói ra là ai cũng biết cả.
Đi một đoạn, hắn quay hỏi tôi:
- Nóng không cô?
- Khá nóng.
- Lần sau có vào rừng cô nhớ mang theo cái nón vải, bằng không
với cái nắng này cô có thể bị say nắng. Bảo Diễm Chi nó cho
mượn, nó có rất nhiều nón, nhưng ít khi dùng đến vì nó có ra
ngoài bao giờ đâu!
Tôi nghi ngờ:
- Anh... Anh là ai vậy?
Nụ cười hiện trên môi, hắn đáp một cách bình thản:
- Tôi là Phong.
Tôi như trên trời rơi xuống.
- Trời, anh là anh Phong học ở đại học ngành địa chất đó phải
không? Nghe nói anh không có về mà?
Hắn vẫn cười:
- Tôi vừa về đến nhà sáng nay, lúc thấy cả nhà nhốn nháo vì sợ
cô khách quý đi lạc, tôi liền đứng ra nhận lãnh đi tìm, nhưng
mà khi tìm được cô thì thấy cô ngủ ngon lành nên không nỡ đánh
thức cô dậy, tôi đợi sốt ruột một tiếng đồng hồ.
Tôi thấy nóng mặt:
- Sao anh chẳng đánh thức tôi chứ?
- Làm như vậy tàn nhẫn quá, giấc ngủ là một trong những gì quý
giá nhất của đời người.
- Thế... thế anh ăn cơm chưa?
- Nếu cây cỏ, vỏ cây có thể dùng được thì tôi đã dùng từ lâu
rồi.
Tôi hơi áy náy, nhưng nhớ lại hình bóng đo đỏ trong đám lá ban
nãy với những câu đối thoại của người con trai và con gái rồi
nhìn chiếc áo đỏ của Phong, tôi bình tĩnh lại:
- Nhưng tôi biết anh không buồn.
Phong tươi hẳn:
- Khỏi nói, tôi đã ngắm no mắt rồi!
Người gì mà hay nói nhảm. Tôi gắt:
- Anh bảo anh ngắm ai? Có phải ngắm người con gái hò hẹn anh
tối nay không?
Phong không hiểu:
- Cái gì? Cô nói cái gì?
- Người con gái, người con gái ban nãy nói chuyện với anh đó?
- Người con gái nào đâu? Ngoài cô ra, trong rừng này đâu còn
người con gái thứ hai nào nữa đâu? Cô có nằm mơ không?
Nhìn dáng hắn tôi hơi bối rối. Nằm mơ? Có thể tôi đã nằm mơ,
vì suốt một buổi sáng tôi mơ mộng lẩn thẩn. Lắc đầu, tôi bảo
hắn:
- Có lẽ tôi nằm mơ thật đấy. Tôi nghe có tiếng người con trai,
tiếng người con gái đối đáp nhau, rồi sau đó mệt quá tôi ngủ
luôn, thế mà tôi cứ tưởng là anh đó chứ!
- Thế à? Phong liếc nhanh tôi: - Có lẽ người ở dưới huyện đấy.
Ở đây cách chơ huyện không xa lắm, vả lại bây giờ người dân
tộc và người kinh yêu nhau cũng nhiều lắm.
Ái tình từ xưa tới nay dù ở nơi văn minh hay chốn sơn cước,
vẫn là câu chuyện tuyệt vời. Tôi biết chắc đó không phải người
sơn cước. Nhưng đây không phải là vấn đề để tôi phải bận tâm.
Điều quan trọng là phải nhanh chân lên, bằng không... Tôi mong
rằng bác và những người trong gia đình đừng phải đợi tôi về
dùng cơm. Khu nhà " trầm mặc" - Tôi đã gọi nhà bác như thế, đã
hiện ra trước mắt, chúng tôi nhanh chân rảo bước về nhà.
4
Đi dạo trong rừng tôi mới biết là mình vừa phạm phải một lỗi
lớn. Bác Châu đứng nơi cửa trong ngóng, vẻ lo âu lộ ra ngoài
mặt. Vừa nhìn thấy tôi bà thở phào:
- Lạy trời lạy phật! Con đi đâu mà đi dữ vậy?
- Xin lỗi bác, con đã đi hơi xa.
Phong đứng cạnh tôi nói:
- Cô ấy đi vào tận khu rừng ở sườn núi phía đông làm một giấc
ngon lành đó me.
Bà nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng bà cười thông cảm, vỗ nhẹ lên
vai tôi, bà nói:
- Có lẽ đêm qua cháu không ngủ được phải không? Nhưng cháu
đừng vào rừng ngủ như vậy, rắn rít nguy hiểm lắm! Bác lo quá.
Tôi rùng mình:
- Rắn à? Ở đây nhiều rắn lắm sao bác?
- Rừng núi là nhà của rắn mà. Cô đừng quên rằng trước khi con
lộ này được khai thông ở đây là nơi hoang vu. Ngoại trừ người
dân tộc ra là chỉ có rắn và thú dữ thôi đấy nhé.
- Quả thật tôi lơ đãng và ngu quá! Bác Châu cười cười trấn an:
- Thôi đừng dọa Lệ Thu nữa, thật ra rắn chỉ là con vật hiền từ
và nhút nhát, nếu ta không đạp lên người nó. Thôi, lại dùng
cơm đi, mọi người đang chờ, cơm canh nguội lạnh hết rồi.
Tôi càng thấy hối hận:
- Ủa? Chưa ai dùng cơm hết à? Con hối hận quá, ngày đầu tiên
đến đây mà đã làm đảo lộn trật tự gia đình bác rồi.
Bác Châu gạt ngang:
- Thôi bỏ qua chuyện ấy đi, lâu lâu bị đảo lộn trật tự một lần
thế mà tốt, đúng quy tắc quá chỉ là cái máy thôi.
Khi chúng tôi đặt chân tới cửa phòng ăn, thì tôi càng hối hận
hơn, trên bàn, cơm đã dọn sẵn. Bác trai đang chắp tay ra sau
đi tới đi lui nóng nảy. Tôi biết ông đang bực mình lắm. Diễm
Chi rụt rè ngồi nép bên ghế. Thấy tôi bước vào, mặt nàng rạng
rỡ lên. Bác Châu lên tiếng ngay:
- Thôi vào dùng cơm đi. Diễm Chi, con vào gọi con Hương đem
cơm nóng ra, nhanh lên!
Bác nhìn tôi với ánh mắt gay gắt:
- Cô còn ở đây mấy tháng nữa lận, tốt nhất cô phải hiểu rõ giờ
dùng cơm chứ?
Tôi thật ngại ngùng, từ thuở bé tôi không hề bị mắng chửi hay
trách móc, bây giờ... bác Châu bước tới, kéo tôi về phía bà:
- Ngồi xuống đây Lệ Thu, bác trai đói bụng nên bực mình.
Rồi bà bảo chồng:
- Anh ăn cơm đi, Lệ Thu nó mới đến mà anh đã làm nó sợ, tội
nghiệp nó.
Bác ngồi xuống ghế, rảo mắt khắp bàn:
- Thằng Tú đâu rồi? Sao không có bữa ăn nào có mặt đông đủ hết
vậy?
Bác Châu đáp:
- Tôi bảo nó đi tìm Lệ Thu, nó sẽ về đến ngay mà. Tôi thật hối
hận, chỉ vì một phút lơ đễnh mà tôi đã gây phiền lòng chủ.
Ngồi xuống, tôi thấy giận mình quá. Cô Hương đã mang cơm nóng
ra đổi lấy cơm nguội, ( đây là người tớ gái miền núi, khoảng
mười bảy mười tám tuổi). Tôi do dự cầm đũa lên, bác Châu bảo:
- Lệ Thu, còn đợi bác gắp thức ăn cho nữa sao? Ăn đi, đừng
ngại ngùng gì hết.
Tôi cảm thấy tốt nhất là mình nên vâng lời. Nâng chén lên, tôi
yên lặng dùng cơm. Bác là người ăn mạnh nhất, những đũa cơm
lùa nhanh vào miệng không ngừng. Hết một chén, ông mới ngẩng
mặt nhìn lên:
- Phong, mày nói tao nghe xem, tại sao bãi trường mười mấy hôm
rồi mà mày chẳng chịu về nhà?
Phong nhìn cha miệng mỉm cười:
- Chắc cha không thích nghe con nói dối đâu, phải không?
- Khỏi nói. Mày nói thật tao nghe.
- Nếu con muốn nói dối cha, con sẽ bảo là con bận ở lại trường
giúp giáo sư sửa bài. Nhưng cha muốn con nói thật, thì con nói
vậy. Con ở lại là vì con muốn đặt cho cha chiếc áo da. Nhưng
tiệm may may chậm quá, con không thể đợi được.
- Mùa hè nóng thế này mà mày lại đi đặt áo da cho tao à?
- Vâng, cũng vì thế mà người trong tiệm cũng bảo là con điên.
Ông lắc đầu:
- Hừ! Chính tao, cũng bảo mày điên thật đấy!
Kết luận xong, ông lại tiếp tục và cơm vào miệng, nhưng trên
mặt vẻ mãn nguyện đã hiện rõ ( dù ông cố gắng lấp liếm). Tôi
quay sang nhìn Phong, hắn đang cười đắc ý với mẹ, nhưng bác
Châu vẫn thản nhiên như không. Bác trai ăn hết ba chén cơm thì
Tú về tới, đầm đìa mồ hôi. Vừa nhìn thấy chàng, tôi vội nói:
- Thành thật xin lỗi anh, tôi đi xa quá làm anh phải tìm suốt
buổi:
Bác quay sang tôi. Sự nóng nảy đã biến mất thay vào đấy là sự
vui vẻ:
- Ở đây đẹp lắm phải không? Cô có thấy bầy dê của chúng tôi
chưa?
- Dạ, có a.
- Trừu hay dê?
- Dạ trừu.
- Chúng tôi còn trên hai mươi con dê, chúng nó dễ thương lại
ngon nữa.
- Ngon à.
- Ngon lắm, để hôm nào tôi bảo ông Viên giết một con dê con,
đem nướng ăn tuyệt lắm. Nướng nguyên con thì thơm khỏi chê.
Ông hít mạnh vào lồng ngực, điệu bô như đang được thưởng thức.
Phần tôi thì cơm không thể nuốt trôi nữa. Nghĩ đến cảnh chú dê
con suốt ngày lẩn quẩn bên chân dê mẹ, bi bắt lột da, nướng...
thật tội!
Tú kéo ghế ngồi đối diện với tôi qua bàn ăn, cô Hương mang đũa
và chén cơm nóng cho Tú. Tú nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, tò
mò. Tôi không hiểu có gì trên mặt mình chăng? Nghĩ đến việc
vừa tờ mờ sáng là hắn phải lo cho mẹ tôi về thành phố, sau đó
lại phải phơi đầu trong nắng trưa đi tìm tôi, tôi thấy mình
thật có lỗi. Hắn vừa và cơm vào miệng, vừa nhìn tôi chậm rãi
nói:
- Dì Uyên bảo tôi chuyển lời cho cô là dì muốn cô phải viết
thư thường cho dì. Cô cứ viết đi, tôi sẽ mang xuống huyện gởi
cho.
Phong chen vào:
- Giao cho tôi cũng được.
Tôi muốn nói rõ cho Tú biết sự hối hận của mình:
- Từ đây đến chợ chắc mệt lắm phải không?
Tú mỉm cười:
- Chiếc mô-tô này thuộc loại 250 cc, đúng ra là của Phong,
chạy nhanh có hạng, chỉ nhấp nháy là đến nơi.
Phong hỏi tôi:
- Cô dám ngồi xe phóng nhanh không?
- Chưa thử nên tôi chưa biết.
- Để hôm nào cô ngồi tôi chở xem nhé. Tôi muốn vòng lên đèo
Ngoạn Mục, nhưng chưa thử lần nào.
- Vậy mà tôi tưởng xe mô-tô không leo dốc được chứ?
- Cao quá thì không được, nhưng thường thường thì qua dễ dàng,
nói chi là xe này thuộc loại 250 cc nên cũng không có gì đáng
ngại. Vả lại nếu không trèo lên nổi thì ngừng lại có sao đâu,
đi không?
Tôi không biết tại sao lại gọi là 200, 300 cc. Xe chứ đâu phải
dung tích đâu mà bảo là "cc". Chưa trả lời, tôi đã nghe tiếng
Diễm Chi ngăn:
- Thôi, chị đừng đi với anh Hai, anh ấy chạy xe bất kể sống
chết.
Bác Châu lên tiếng:
- Chỉ có khùng điên mới dám đem mạng mình ra đùa với tử thần.
Ông chợt cười to, vừa cười ông vừa vỗ vai Phong nói lớn:
- Đàn bà lúc nào cũng là đàn bà. Phong, con đừng lo, họ không
thích thì cha con mình đi vậy. Mùa đông nhé, mùa đông có sương
đi mới thích.
Bác Châu châm chọc:
- Ông ha? Còn lầu nó mới đi với ông. Ai mà lại đi chơi với ông
già bao giờ, phải không Phong?
Mọi người cười to thật vui vẻ. Trong gia đình tôi ai lên bàn
ăn là cắm đầu ăn một mạch, không bao giờ có được cái không khí
trẻ trung thế này. Dùng cơm xong, bác vươn vai, rồi đưa tay
xoa bụng thỏa mãn:
- Tú, bây giờ tao đi ngủ, hai giờ rưỡi đánh thức tao để hai
cha con mình trồng hết mẫu đất thực nghiệm nhé! Quay sang
Phong ông bảo: - Mày nữa, mầy cũng phải tiếp một tay.
Phong nhăn mặt:
- Thưa cha, mà... !
Ông cắt ngang:
- Đừng có tìm cớ trống tránh, tao bảo làm là mày phải làm. Mày
phải noi gương tốt của anh mày, chớ đừng có làm điệu bộ công
tử bột.
Phong thở dài:
- Thôi được rồi, thưa cha, nhưng mà... khách nhà ta cũng cần
có bạn?
Tôi cười:
- Anh đừng bận tâm về tôi, tôi không thiếu người trò chuyện
đâu. Không có anh tôi vẫn vui như thường.
Phong gật đầu miễn cưỡng nói:
- Tôi hiểu rõ điều đó, không có tôi, cô chẳng sao cả, nhưng
không có cô đối với tôi thì ngược lại.
Hắn trề môi, bước ra khỏi phòng ăn. Tôi trở về phòng mình, mở
cửa sổ cho những ngọn gió mát ngoài vườn tuôn vào phòng. Ngồi
trước bàn, nhìn vào chiếc kính mà bác Châu cho tôi để trang
điểm, tôi chăm chú nhìn gương mặt cháy nắng của mình bằng đôi
mắt ngơ ngác. Nhìn vào gương mà tôi phải giật mình, mái tóc
rồi bù ngắn cũn cỡn, trên đó vẫn còn hai đóa hoa dạị ( Trời
ơi! Hai đóa hoa vẫn còn nằm trên tóc, hèn gì mà bọn con bác
Châu lại chẳng nhìn tôi ngạc nhiên sao được?). Vai tôi đầy
những cọng cỏ đuôi chồn, tôi gỡ hai đóa hoa trên tóc liệng
xuống, lượm những cọng cỏ đuôi chồn trên vai lấy lược chải lại
tóc. Bây giờ thì đã gọn gàng một chút. Ngồi yên ôm lấy gối,
tôi bắt đầu tư lư.
Mười chín tuổi! Cái tuổi vàng son của một đời người, mùa xuân
của tuổi nhỏ. Tôi đã hưởng được gì trong mùa xuân đó? Thi rớt
đại học, lại chẳng có một tài cán gì. Đúng rồi! Tôi phải viết.
Trước ngày đến nông trại Lệ Thanh, tôi đã nghĩ và tôi sẽ viết
trong suốt mấy tháng " bị giam cầm" ở đây. Mở hộc tủ, tôi lấy
một quyển sổ thật đẹp. Ở trang thứ nhất, tôi ký tên Lệ Thu.
Quyển sổ gọn và đẹp, giấy có thể rứt rời dễ dàng, có nẹp một
băng lụa nhỏ. Nhìn ra cửa sổ, trời râm mát, tôi đặt tên cho
quyển sách của tôi (mà tôi sẽ ráng viết thật nhiều) một cái
tên thật kêu: "Trong khu nhà trầm mặc yêu quí". Đặt tựa xong,
tôi không biết phải viết gì trước gì sau. Viết về cây cối của
ngôi nhà trầm mặc này? Viết về đàn cừu? Về núi rừng? Về giấc
ngủ dước gốc cây? Trời mây suối mát? Chàng họa sĩ bên dòng
nước? Anh em nhà họ ? Ném bút xuống, tôi đứng lên. Tôi không
thể nào nắm vững tư tưởng của mình. Đó có lẽ là nguyên nhân
làm tôi không thành văn sĩ được.
Trong phòng rất yên. Gia đình họ có thói quen ngủ trưa, trong
khi giấc ngủ ban sáng của tôi đã quá đầy đủ. Mở cửa, tôi bước
ra ngoài và tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ đi quá xa như
vầy.
Cả ngôi nhà chìm đắm trong giấc ngủ của rừng núi. Tôi đi dọc
theo hành lang đến gần những lồng chim bồ câu của Diễm Chi.
Tôi đùa với con San Hô và Phi Thúy. Tôi lấy cọng cỏ đuôi chồn
quét nhẹ lên mo? San Hô, đồng thời dạy cho nó nói:
- Mạnh giỏi! Mạnh giỏi!
Con vật quả thật cứng đầu ngoài đôi mắt mở to nhìn tôi và
chiếc đầu nghiêng nghiêng, nó không chịu làm theo lời tôi bảo
gì cả. Vừa định bước chân đi, tôi nghe có tiếng chân người
bước tới gần, rồi giọng nói của bác Châu:
- Phong, con nói thật cho mẹ nghe xem, con ở lại làm gì lâu
thế?
Tiếng Phong cười hì hì:
- Con bận đặt may áo da cho cha.
- Mày đừng có qua mặt tao. Nhãn hiệu " made in Japan" rành
rành trên áo chưa gỡ ra mà mày dám bảo thế. Không lẽ mày đặt
làm ơ? Nhật à?
- Mẹ!
- Yên trí đi, mẹ đã gở cái nhãn đó đi rồi, nhưng mẹ không muốn
con nói dối mãi, tại sao con chẳng chịu nói thật với mẹ?
- Đó là con muốn tránh để cha la hét um sùm, có lợi lộc gì
đâu, phải không mẹ?
- Vậy thì con cho mẹ biết, mười mấy ngày qua con làm gì? - Con
đi Vũng Tàu với các bạn chơi.
Tiếng bác Châu trách móc:
- Lương tâm con chẳng thấy bị cắn rứt sao? Anh con suốt ngày
ngoài đồng làm việc cực khổ, còn con thì cứ ham ăn chơi lêu
lỏng.
Giọng Phong nũng nịu:
- Mẹ biết là con chẳng thích hợp với công việc đồng áng thì
làm sao con chịu được khuôn phép của cha chứ?
- Mày nói thật tao nghe, mày có bồ chưa?
- Có lẻ có.
- Một hay nhiều cô?
- Họ không đi về phía tôi nên giọng nói càng lúc càng xa rồi
loãng dần. Qua khỏi rừng trúc, bóng họ biến mất, tôi vẫn đứng
lặng nơi ấy mấy giây đồng hồ, không hiểu mình đang nghĩ gì.
Tiếng gió thổi qua khe lá trúc, rồi tiếng vỗ cánh, tôi ngẩng
đầu lên, một con chim câu đang lướt qua cành trúc, chui vào
tổ. Khi nó vừa đặt chân lên nóc chuồng tôi mới nhớ ra nó là
chú Ráng Chiều. Thử đưa tay vẫy, tôi gọi:
- Ráng Chiều ơi, đến đây.
Ráng Chiều chỉ nghiêng đầu nhìn mà không bay đến. Tôi nhón
chân, dùng chiếc cỏ lông chồn khều vào mặt nó. Ráng Chiều vỗ
cánh bay lên, đảo một vòng rồi lại đáp lên nóc chuồng. Trong
khi đảo cánh, một chiếc lông rơi xuống cạnh chân tôi, cúi
xuống nhìn: thì ra đó là mảnh giấy màu trắng. Tôi nhắt lên, tò
mò mở ra xem, bên trong có hàng chữ:
Phải đợi chờ đến bao giờ?
Lòng nôn nả này đến bao giờ mới đạt được?
Đợi chờ mãi không còn chịu đựng được nữa, hãy hồi âm.
Có người đã lợi dụng Ráng Chiều để chuyển thư cho Diễm Chi?
Tôi giật mình. Nàng lúc nào cũng thẹn thùng e lệ mà! Thế người
tình của cô ta là ai? Tôi không cố tình chen vào đời tư kẻ
khác! Nhìn mảnh giấy trong tay tôi, tôi biết phải làm sao đây?
Cột trở lại vào chân chim ư? Nhưng Ráng Chiều đã bay mất. Làm
sao đây? Tôi cầm mảnh giấy trong tay tư lư. Đúng rồi, mỗi chú
bồ câu có một lồng riêng. Vậy thì nhứt định Ráng Chiều phải
trở về chiếc lồng thứ năm ở dãy thứ nhất. Đúng rồi, tôi xếp
mảnh giấy lại đặt vao góc lồng chim. Tôi nghĩ rồi nàng sẽ tìm
ra. Quay người lại, bước nhanh, tôi muốn trốn lánh mảnh giấy
ám ảnh kia.
Suýt chút nữa tôi đã đụng vào bác Châu. Bác hỏi:
- Lệ Thu, con không ngủ trưa à?
- Dạ buổi sáng con ngủ được một giấc rồi, nên bây giờ thích ở
đây chơi hơn.
- Chúng nó dễ thương phải không? Những con vật đáng yêu của
Diễm Chi đấy!
- Nhưng chúng chẳng thích con.
- Rồi nó sẽ quen mà.
Tôi nhìn ra rừng cây:
- Con muốn đi bách bộ một lúc.
Bác Châu cười:
- Nhưng đừng đi xa quá nhé!
- Vâng, con sẽ không dại dột nữa đâu.
Ra khỏi rừng trúc, tôi không đi xa lắm. Đứng dưới những hàng
trúc cao tôi nhìn cánh đồng nằm yên trong nắng. Trước mặt là
những khóm mạ của nông trại, những hàng cây thẳng cành tôi
không biết tên đang tươi tốt. Đi xa một chút, tôi thấy có hai
người nông phu đang khom lưng làm việc. Đấy là bác và Tú.
Ngày thứ hai, khi trở lại khu lồng chim, tôi đã thử đặt tay
vào trong "nhà" của Ráng Chiều, mảnh giấy nhỏ ngày qua đã biến
mất...(Hết Chương 2 ... Xin xem tiếp
Chương 3) |