Tối hôm ấy tôi cũng chẳng dùng
cơm, và qua ngày hôm sau tôi bắt đầu sốt nóng. Đầu nặng
như đá tôi không thể bước xuống giường. Nguyên nhân có lẽ
là do trận mưa lớn và những xúc động tình cảm đêm qua. Ở
đây chỉ có một y sĩ ở chợ huyện, nhưng ông ấy chỉ có đủ
khả năng trị một vài chứng bệnh thông thường.
Bác Châu quả là một y sĩ tư gia giỏi, bác đã chăm sóc cho
tôi một cách chu đáo, chọn thức ăn, chọn thuốc cảm và đo
nhiệt độ cho tôi. Hai hôm đầu bệnh có vẻ nặng, tôi bị nóng
đến ba mươi chín độ, người mê mê man man không biết trời
đất gì cả. Trong cơn bệnh, tôi cứ nằm trên giường khóc và
đòi về nhà với mẹ, như những đứa bé con khóc nhè vì nhớ
me. Bác Châu và Diễm Chi lúc nào cũng kề cận bên cạnh. Mãi
đến khi tôi tỉnh táo đôi chút, bác mới nhẹ nhàng an ủi và
tìm mọi cách để làm cho tôi vui. Diễm Chi mang cả chú két
thân yêu của nàng vào tận đầu giường để làm tôi khuây khỏa.
Tôi xúc động thực sự trong thế giới đầy ắp tình thân yêu
ấy.
Một buổi tối sau hai ngày ngã bệnh, vừa tỉnh dậy, đột nhiên
tôi nghe có tiếng hỏi bên ngoài:
- Sao, Thu đỡ chưa?
Đó là tiếng của Phong, giọng bác Châu hỏi ngược lại:
- Tại sao mày không vào hỏi thăm nó, để nó vui nó mau lành
bệnh?
Tiếng Phong đáp nhanh:
- Không được đâu me. Cô ấy ghét con lắm, con vào chỉ tổ
làm cô ấy giận thêm thôi.
- Mày làm gì mà nó giận? Có phải mày làm nó đòi về không?
Phong hỏi ngập ngừng:
- Cô ấy đòi về à? Thế mà con tưởng...
- Mày tưởng cái gì?
Phong yên lặng một lúc mới lên tiếng:
- Không có gì cả, có lẽ cô ấy hiểu lầm con.
Tiếp đó là tiếng thở dài. Anh chàng có vẻ đau khổ. Lòng
tôi chợt thấy mềm hẳn xuống. Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn
mặt có đôi mày sậm đang ủ rũ. Định gọi lớn kêu chàng vào
nhưng tôi lại nghe tiếng bước chân xa dần. Phong đã đi rồi.
Nhắm mắt lại, tôi nghe lòng mình hơi thất vọng. Bác Châu
dừng chân trước giường tôi, bàn tay mát lạnh của bác âu
yếm đặt nhẹ trên trán nóng hổi của tôi:
- Uống thuốc nhé con, Lệ Thu?
Tôi mở to mắt, những giọt nước mắt được giữ lại từ nãy giờ
đang rơi ra. Bác Châu lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy hơ? Thu?
- Con...con...! Tôi định nói bác bảo Phong vào, nhưng không
hiểu sao tôi lại nói lảng đi.
- Con hơi nhức đầu.
Nằm trên giường gần một tuần lễ. Thật ra thì tôi đã hết
bệnh trước đây hai ngày, nhưng vì vết thương lòng chưa lành,
nên tôi không dám ra khỏi phòng, không dám nhìn Phong, tôi
không rõ khi trông thấy chàng tôi sẽ xử sự ra sao. Tôi cũng
không rõ mình nghĩ gì. Phong là một gã lang bạt, lang bạt
trăm phần trăm chứ không nói đùa đâu. Hắn không có cái vẻ
lạnh lùng của Tú, không có cái mặt tình tứ của Á Nam, cũng
không có một nội tâm phong phú như ông Bạch. Nhưng tôi không
hiểu tại sao mình cứ nghĩ đến hắn mãi. Tôi cũng không thể
che giấu tình cảm của mình đối với Phong. Một tuần lễ đó,
chắc Phong và Sao Ly quấn quít nhau dữ lắm. Tôi biết, Phong
không bào giờ chịu cô đơn, nhất định phải sử dụng thời gian
trống vắng của mình vào những việc khuây khỏa đó. Nhưng...nhưng
những chuyện đó có ăn nhằm gì tới tôi đâu, sao tôi phải
thắc mắc?
Tôi có giận Phong không? Điều đó tôi cũng không biết. Nhưng
hình ảnh xảy ra ở chòi chứa củi hôm ấy sao cứ mãi lởn vởn
trong óc. Cái hôm cưỡng ép giữa ban ngày là một sỉ nhục
không thể tha thứ được. Có thể gì giận Phong nên tôi mới
nghĩ luôn tới hắn? Sau cơn bệnh, bản tính yếu đuối của tôi
cũng lành. Bây giờ tôi không nên để ý đến hắn, hắn chỉ là
một thứ lãng tử dơ bẩn! Tôi không yêu hắn, mà Sao Ly có
yêu hắn đâu? Thế mà hắn dám hôn tôi? Hắn là một tên vô trách
nhiệm, ham vui. Nhưng...nhưng tại sao tôi cứ nghĩ mãi đến
hắn chi vậy?
Ông Bạch đến thăm, thái độ của ông làm tôi cảm thấy được
an ủi rất nhiều. Ông chúc cho tôi mau lành bệnh. Diễm Chi
ngồi bên giường tôi thân ái nhìn ông cười, ông Bạch đáp
lại bằng cái nhìn đầm ấm. Tôi nghĩ tới đoạn Bảo Ngọc khám
phá ra mối tình của Xuân Lân và nói: " Kể từ giờ phút
này, mỗi người chỉ còn cho nhau những dòng nước mắt âm thầm
mà thôị" Đột nhiên tôi thở dài, quay mặt vào vách.
Làm sao để cho mọi người hiểu được tình cảm của mình trong
lúc này đây?
Tôi có thể ra khỏi phòng nhưng rồi lười biếng nằm dài suốt
cả ngày, ngay cả việc cơm nước cũng để cô Hương mang vào
như cũ. Có lẽ bác Châu biết tôi hết bệnh, nhưng vẫn để tôi
nằm nghỉ. Lúc lúc, bác nhìn tôi dò hỏi. Trưa hôm ấy, cô
Hương mang cơm vào, tôi ngạc nhiên vô cùng chỉ thấy trên
mâm, ngoài thức ăn như thường lệ, còn có một chuỗi hoa Tình
Lụy. Đếm thử, thấy đến mười đoá. Những đóa hoa mang đầy
nỗi thương nhớ kết thành một chuỗi dài nằm đều trên vành
mâm trông tuyệt đẹp, nó làm tôi nhớ đến lúc tung tăng trong
rừng, trên đồng cỏ, bên bờ hồ. Lòng tôi nghe ấm lại. Tôi
hỏi Hương:
- Ai làm cái này đây?
Hương cười đáp:
- Dạ thưa cậu Hai.
Mặt tôi sa sầm ngay xuống. Hắn chỉ cốt tinh nghịch chớ có
tình nghĩa chi đâu. Hương chỉ lên mâm cơm nói:
- Còn một mảnh giấy nữa kìa.
Lúc bấy giờ tôi mới thấy trên một đóa hoa Tình Lụy, có một
mảnh giấy thật nhỏ. Do dự một lúc, tôi mở ra, nét chữ của
Phong ngằn nghoèo.
"Tôi đang đứng bên ngoài cửa, đợi quyết định của Thu.
Nếu Thu sẵn sàng cho tôi gặp thì hãy nhận chuỗi hoa Tình
Lụy này, còn ngược lại Thu vẫn để nguyên nó trên mâm cho
cô Hương mang ra. Tôi sẽ hiểu và sẽ rút lui ngay. Không
dám quấy rầy Thu nữa.
Nhưng dù thế nào tôi cũng xin chúc Thu mau lành bệnh và
mong Thu ít ra cũng nhận lời chúc đó.
Phong"
Tôi do dự một chút rồi nhận chuỗi hoa. Cô Hương lui ra ngoài.
Tôi ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích, tim tôi càng
lúc càng đập nhanh. Cửa phòng phía sau có tiếng động, rồi
tiếng chân bước nhẹ về phía tôi. Tôi không dám động đậy,
cũng không dám ngẩng đầu lên. Một tiếng gọi thật ấm, thật
nhẹ vang lên:
- Lệ Thu!
Tôi ngẩng mặt lên chạm ngay tia mắt của chàng. Một luồng
điện chạy nhanh qua người làm tôi bị chấn động. Ánh mắt
của chàng tràn ngập tin yêu và thành khẩn. Phong cúi thấp
người xuống, gần như quỳ trước mặt tôi, mặt chàng ủ rũ trông
thật tội nghiệp. Và cứ thế chúng tôi không ai nói một lời
nào. Thời gian ngừng chảy và thế gian này không còn một
vấn đề nào hệ trọng đối với chúng tôi nữa. Gã đàn ông đang
quỳ trước mặt tôi đây, một người vốn bất kham, ngạo nghễ.
- Anh Phong! Mắt tôi bắt đầu nhòa lệ, tôi không chận lại
được, bờ đê đã vỡ và nước đang tuôn tràn, Phong ngẩng đầu
lên, chàng đưa tay vuốt ve mặt tôi:
- Lệ Thu! Thôi em đừng khóc.
Chàng càng bảo tôi càng khóc nhiều hơn. Bao nỗi uẩn ức đè
nén lâu ngày trong người được dịp tuôn ra, Phong van xin
không ngớt:
- Thôi mà Lệ Thu, em đừng khóc nữa, anh đã biết lỗi rồi,
anh hư đốn, em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm nhé
Thu, đừng khinh bỉ anh em nhé, anh sẽ chuộc lỗi.
Tôi ôm chặt đầu Phong vào lòng, nước mắt vẫn rơi, Phong
đứng lên ôm cứng tôi, chàng kề gương mặt của chàng và gương
mặt đầy nước mắt của tôi. Tình yêu đã âm thầm đến, bao nhiêu
hình bóng từ lâu ngự trị trong tim tôi, như ông Bạch, Tú,
Á Nam đều dần lùi vào lãng quên mất hút. Cả trái tim tôi
bây giờ chỉ còn có một người - đó là Phong! Và bây giờ tôi
mới biết rằng mình chỉ cần có chàng mà thôi chớ không phải
một người đàn ông nào khác. Phong lấy khăn tay ra, cẩn thận
và nhẹ nhàng lau mặt tôi, vẫn giọng nói êm đềm như ru:
- Thu, đừng khóc nữa em nhé! Cơn bệnh vừa qua làm cho em
ốm nhiều đi, cả người em chỉ còn trông thấy đôi mắt mà thôi.
Suốt tuần qua em đã nghĩ gì? Chắc chắn là em không nghĩ
đến anh, trong khi anh cứ kiếm cớ để đi ngang qua phòng
em luôn, em có biết không?
Tôi nín khóc, lắc đầu:
- Em không biết.
- Anh không dám vào thăm em, vì em nóng tính quá, nói ra
câu nào cũng như là lấy dao xẻ thịt người ta. Nhưng em cũng
có lý, anh chẳng xứng đáng cho em yêu tí nào cả. Thu! Em
biết không, anh đã tìm mọi cách để chiếm cho được trái tim
của em.
Tôi ngại ngùng:
- Em tưởng anh không thành thật.
- Không thành thật với em à? Phong đặt tay tôi vào ngực
chàng: - Này, em lắng nghe xem tim anh đập ra sao? Ban nãy
đứng chờ ngoài cửa, anh sốt ruột quá, đến khi cô Hương đi
tay không ra, tim anh muốn ngừng đập. Lệ Thu, em tin anh
không? Chưa bao giờ anh bị xúc động như thế!
Tôi ngu ngơ gật đầu, Phong tiếp:
- Còn nhớ hôm đó không hơ? Thu? Hôm mà em đánh một giấc
ngon lành trong rừng đấy? Trong lúc ngồi nhìn em say ngủ,
anh đã trực gíac được rằng mình sắp gặp phải rắc rối. Đến
khi em tỉnh dậy, đất trời đột nhiên sáng hẳn lên. Một tình
cảm là lạ làm anh choáng váng. Và kể từ đó anh đã cố gắng
làm quen với em. Anh như con thiêu thân bị ánh đèn thu hút,
càng lúc càng muốn đâm vào cõi chết và anh biết rằng mình
sẽ không thể nào sống nổi nếu thiếu em. Thu, em hấp dẫn
như một bà phù thủy mê hoặc. Tôi không nói gì cả. Đã mấy
trăm lần tôi nghĩ về tình yêu, tôi đã tưởng tượng bao nhiêu
hình ảnh về cảnh này, nhưng tôi không tưởng tượng ra cái
cảm giác ngây ngất như lúc này. Hai tay Phong nâng mặt tôi,
mắt chàng say đắm trong mắt tôi. Một lúc, Phong hỏi:
- Thu còn giận anh không?
Tôi chép miệng nhưng không biết phải trả lời sao. Tại sao
lại giận chàng? Tôi đã quên mất. Chuyện đó đã xưa lắm rồi,
tôi làm sao nhớ cho được? Phong cố mỉm cười với tôi, cố
trở lại với vẻ tươi vui hằng ngày (Vì nãy giờ mắt chàng
vẫn còn nhòa lệ).
- Tại sao hôm nay em không nói gì cả vậy? Thu, em muốn mắng
anh thì cứ mắng đi, chớ đừng im lìm như thế.
Tôi lắc đầu, ngập ngừng:
- Em thấy không cần phải nói gì cả, chỉ có một điềụ..
- Điều gì?
- Anh vẫn còn hung dữ làm sao ấy!
Phong cười, hình như câu nói của tôi làm chàng sung sướng:
- Em lúc nào cũng thế! Rồi đột nhiên cúi xuống hôn tôi với
tiếng thì thầm: - Lệ Thu! Lệ Thu!
Đây là nụ hôn thứ hai của chàng khiến tôi đê mê rụng rời,
và không rõ từ phút nào đôi tay tôi đã ôm sát chàng. Hồn
tôi bay bổng tận đâu đâu, tôi như kẻ rơi xuống sông đang
bị nước cuốn tròn xoáy nước! Khi môi chàng rời khỏi môi
tôi thì tôi không còn biết gì nữa (hoặc tôi không muốn biết
gì nữa). Mắt nhắm nghiền, nhưng tai vẫn mở to để nghe tiếng
chàng gọi:
- Thu, em giống như một món quà của nhà ảo thuật!
Rồi nụ hôn kế tiếp lại đến, lần này mạnh mẽ, dữ dội hơn.
Không phải là con nước xoáy nước, mà là một trận bão cuồn
cuộn thổi. Tôi không thể nghĩ ngợi, không thể thở được.
Toàn thân tôi bây giờ tan thành nước, tan thành đất, thành
hư vô.
Có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng, tôi giật mình, nhưng Phong
vẫn ôm chặt không cho tôi cử động. Tôi hoảng hốt:
- Có người vào kìa.
- Mặc ho.
Thật lạ lùng. Khi chàng buông tôi ra thì tôi bây giờ không
còn là tôi lúc trước nữa. Một đời sống mới đã thành hình.
Và tôi bây giờ đã thoát xác thành một người khác, thích
khóc, thích cười, thích hát một cách ngô nghê. Vùng tay
ra như một kẻ mê ngủ sau nhiều ngày chợt tỉnh. Đời sống
đẹp khôn cùng, tôi yêu đời quá! Tôi sung sướng quá! Người
tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Một buổi chiều trầm lặng trôi nhanh, chúng tôi ngồi bên
nhau trong phòng, lúc cười, lúc nói, lúc giận hờn đổ lệ,
cũng có lúc chỉ nhìn nhau yên lặng. Mâm cơm nằm yên trên
bàn đã nguội lạnh, tôi đã quên ăn, cũng như chàng đã quên
ăn. Có một điều lạ lùng là sao chẳng ai đến quấy rầy chúng
tôi cả thế? Mãi đến lúc cảm thấy đói, chúng tôi mới ăn sạch
thức ăn đã nguội lạnh trong mâm. Bữa cơm thật ngon, thật
vui. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Ánh nắng đã tắt và đêm
đã đến. Đến một cách thật nhanh chóng. Bữa cơm tối hôm ấy,
tôi và Phong cùng lúc xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ăn. Diễm
Chi mừng rỡ khi thấy tôi lành bệnh. Tú thành thật thăm hỏi
bệnh tình tôi, bác Châu với đôi mắt dịu dàng, hiền từ của
một bà mẹ mỉm cười với tôi. Lập tức, tôi hiểu bà đã nhận
ra tất cả. Bác Châu thật tế nhị và nhạy cảm. Không một cái
gì có thể thoát qua khỏi đôi mắt thông minh của bác. Không
chừng việc xảy ra ban chiều cũng là do bà sắp xếp để không
ai đến quấy rầy chúng tôi. Bác mắt tròn xoe nhìn tôi, giọng
nói vang lên như sấm:
- Hết bệnh chưa hơ? Thu? Con gái sống ở thành thị bao giờ
cũng vậy. Dầm mưa có một trận mà đã ngã bệnh cả tuần. Thôi,
ăn đi, ăn nhiều một chút cho lại sức.
Tôi ăn thật ngon, Phong cũng thế. Suốt bữa cơm chúng tôi
nhìn nhau như quên ăn. Tôi nghĩ rằng có lẽ bàn ăn ai cũng
nhìn thấy cảnh đặc biệt này. Điều đó khiến tôi đỏ mặt, nhưng
cũng làm cho tôi sung sướng.
Sau buổi cơm, tôi và Phong đi dạo bên cánh đồng cỏ. Trời
đẹp trăng sáng. Hôm nay là mười sáu hay mười bảy âm lịch
gì đó, mặt trăng to và tròn hơn cả ngày mười lăm. Chung
quanh mặt trăng là một vầng sáng tỏ. Tôi nắm lấy Phong nói:
- Cầu nguyện đi anh.
- Tại sao?
- Mẹ bảo em trong những dịp trăng tròn cầu nguyện điều gì
cũng được ứng nghiệm cả.
Phong nắm chặt tay tôi, nhìn lên trăng nói:
- Vậy thì anh xin cầu nguyện một điều, mong rằng Lệ Thu
sẽ suốt đời vui vẻ!
Ý nguyện của chàng hoàn toàn ngoài sự suy đoán của tôi.
Tôi nhìn chàng, tưởng rằng chàng sẽ cầu xin cho 2 đứa không
bao giờ rời nhau chứ? Phong choàng qua vai tôi nói:
- Chỉ cần em vui là hơn tất cả rồi. Nhưng ở gần bên anh
thế này, em có vui không?
Tôi nhẹ gật đầu.
- Thế thì chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau em nhé.
Buổi tối hôm nay trời tuyệt đẹp. Những đám mây trôi trên
cao. Trăng sáng và tròn, sương đêm mờ phủ trên vạn vật,
cỏ cây như ru ngủ trong ánh trăng ngà. Đêm đẹp như giấc
mộng. Đẹp như tình 2 chúng tôi. Tôi biết cầu xin gì hơn
nữa bây giờ? Gió đêm lạnh nhưng lòng tôi thật ấm. Phong
cởi áo ra, khoác lên vai tôi:
- Anh không muốn thấy em bệnh. Nhìn em ốm đau cả tuần mà
anh đau lòng khôn cùng.
Đạp trên ánh trăng, chúng tôi chậm rãi bước. Tôi định hỏi
Phong về việc xảy ra nơi nhà chứa củi hôm nọ, nhưng bây
giờ bỏ qua hết, không có chuyện gì quan trọng phải nhắc
đến nữa, vì nhắc đến có thể làm hỏng cảnh đêm trăng đẹp
hôm nay. Tôi tựa sát vào người chàng say sưa với cảnh vật
thơ mộng. Trước mắt có một ngọn cây thấp và trơ trọi đứng
lạnh lùng giữa ánh trăng, tôi ngờ ngợ nhìn nó, hình như
không phải là cây. Đúng rồi, không phải là cây mà là một
bóng người. Nắm chặt áo Phong, tôi hỏi:
- Nhìn xem, hình như trước mặt có ai kìa!
Vâng, tôi không lầm. Đúng là một người đang đứng dưới trăng
nhìn về phía khu nhà trầm mặt. Phong lên tiếng:
- Ai đó?
Bóng người vẫn đứng yên, chúng tôi tiến đến gần hơn, hình
như người ấy đang chìm đắm trong suy tư, không để ý đến
sự hiện diện của chúng tôi.
- Ông Bạch mà, ông ấy đứng đây làm gì nhi?
Tôi kéo tay Phong lúng túng:
- Có lẽ ông ấy đi dạo mát!
- Không phải như vậy, ông ấy đang suy nghĩ cái gì đấy, chúng
ta đến gần xem.
- Đừng anh!
Tôi cản Phong lại. Tôi thoáng hiểu, nếu chẳng phải ông ấy
đang đau khổ vì tình thì cũng có nghĩa là đang chờ đợi.
Phong lắc đầu:
- Có lẽ ông ấy hóa đá rồi đấy, sống cô đơn như ông ấy cũng
tội thật!
Cũng không có gì là đáng tội, tôi nghĩ, ông Bạch đang yêu
và được yêu. Dù cho bị ngăn cách bởi hai tinh cầu khác biệt
nhưng vẫn hưởng được cay đắng, vui sướng. Tình yêu đẹp quá!
Con người đã phải đánh đổi bao nhiêu thứ mới được nó, như
tôi với Phong vậy. Bất giác, tôi siết chặt chàng hơn:
- Thôi chúng ta đi nhé!
Chúng tôi bỏ đi và không muốn quấy rầy ông Bạch. Chúng tôi
yên lặng nghĩ về người đàn ông đứng tuổi này. Chỉ mới mấy
hôm trước thôi tôi cũng hay nghĩ tới ông, nhưng bây giờ
tôi đã tỉnh, tôi đã hiểu rõ tình cảm của chính mình. Vâng,
thật tội cho ông Bạch. Không phải chỉ tội cho ông Bạch,
mà còn tội cho ca? Diễm Chi. Cắn nhẹ môi, tôi quyết định
phải giúp ho.
Tôi và Phong tựa vào nhau đi trở về khu nhà trầm mặc.
16
Sự thức giấc của một cuộc sống thường bắt đầu sau giấc ngủ
dài. Sau cơn mê tôi thấy mình đầy sinh khí. Bóng tối trong
gương hôm nay sao duyên dáng hơn thường ngày. Đôi mắt tròn
say đắm đôi má hồng với cặp mắt tươi tắn đầy ước mơ mộng
mi. Tôi hôm nay như vậy đó. Chạy tung tăng trên cánh đồng
rộng, cơ thể đầy sức sống, chúng tôi thủ thỉ cả ngày không
biết chán. Câu cá bên bờ suối, bách bộ trong rừng dệt mơ
bên bờ hồ Mộng. Sống núi trở thành chứng nhân cho hai chúng
tôi. Nơi nào cũng tràn ngập những chứng tích của tình yêu.
Lúc đứng bên bờ hồ Lụy Tình, nhìn chiếc bóng của hai đứa,
chúng tôi bảo nếu 2 chiếc bóng kia mà chồng khít lên nhau
thì hai đứa sẽ trở thành vợ chồng mai sau. Kết quả là được
như ý nguyện. Niềm vui say như đắm.
Đi ngang qua một vách núi, tôi thấy một đóa hoa lan mọc
trên cao. Cái hoa lôi cuốn tôi, và Phong lại một lần nữa
phải vất vả leo lên bờ dốc thật trơn khiến chàng suýt chút
nữa đã té ngã.
Sau giây phút vất vả, chúng tôi lại yên lặng ngồi bên nhau
ở bờ hồ Mộng, ngắm những mây trắng phiêu du trên nền trời
xanh. Nước hồ như ru. Phong đột nhiên quay sang tôi hỏi:
- Lệ Thu, tại sao em lại có mặt ở nông trại Lệ Thanh này?
Tôi nằm yên. Tại sao tôi lại ở đây? Số mệnh an bài để cho
cha và mẹ tôi thôi nhau, rồi tôi và Phong gặp gỡ? Phải chăng
định mệnh đã đền bù lại sau giây phút khổ đau?
- Có lẽ tại vì ở đây có anh.
- Em sẽ mãi mãi ở lại nơi đây chứ?
- Em sẽ phải đi, nếu mẹ em đến rước.
- Nhưng em sẽ trở về.
- Vâng, anh hỏi chi vậy?
- Vì ở đây, bên bờ hồ Mộng đầy sa mù, anh sợ không có gì
là thật hết.
Phong đưa tay vuốt nhẹ thân tôi, từ bờ vai đến tay, từ đầu
đến mặt.
- Anh sợ rằng do sương khói của hồ Mộng tạo thành, có thể
biến mất trong bất cứ lúc nào.
Tôi khẽ kêu lên:
- Anh khùng thật! Rồi xoay người lạị, một tay tôi chống
vào cằm, một tay đặt lên ngực chàng: - Anh Phong, anh có
biết là anh có một trái tim lành mạnh thì làm gì có chuyện
tưởng tượng đó. Đó là chưa nói anh có một khối óc thực tế.
Với khối óc đó ít khi thêu dệt được chuyện hoang đường.
Anh hãy nhìn kỹ em xem, em là con người bằng xương bằng
thịt.
Phong nhìn thẳng vào tôi:
- Thế à?
- Vâng.
- Vậy thì phải có cái gì chứng minh mới được.
Phong kéo tôi về phía chàng, đôi môi nóng bỏng kê sát vào
môi tôi, chúng tôi lăn tròn trên cỏ. Cánh tay cứng rắn của
chàng siết chặt lấy thân tôi, toàn thân tôi tan rã. Rồi
bàn tay Phong lần vào nếp áo tôi. Hoảng hốt, tôi kêu lên:
- Đừng...dừng...anh Phong!
Phong vẫn không buông tôi, chúng tôi lăn tròn đến tận mí
nước. Tóc chàng đẫm ướt, lúc đó Phong mới buông tôi ra thẹn
thùng:
- Xin lỗi Thu.
Tôi mỉm cười lắc đầu, lấy khăn tay lau sạch nước ở mặt ở
tóc chàng. Phong tựa đầu lên gối tôi, nhắm chặt mắt lại.
Chúng tôi cứ thế ngồi im lặng.
Trong rừng đột nhiên có một chiếc bóng xuất hiện, một đôi
mắt đen và tròn như mắt beo nhìn chòng chọc vào chúng tôi,
tôi khẻ cử động, Phong lên tiếng:
- Gì đấy?
- Sao Ly. Sao Ly đang nhìn trộm chúng ta.
- Thế à?
Phong vội vàng nhìn lên, nhưng Sao Ly đã ẩn vào rừng lá.
Phong vòng tay ôm gối, chàng nói:
- Không ai có thể làm cho nàng dừng bước. Không một ai đủ
khả năng để làm Sao Ly an nghỉ, khỏi tung tăng mãi trong
rừng. Tôi ngắt một đóa hoa Tình Lụy, nhìn vào từng chiếc
cánh một.
- Chúng ta ích kỷ quá phải không anh? Chúng ta chỉ biết
mình hạnh phúc rồi không thèm lưu ý đến ai hết. Anh Phong,
anh có cảm thấy là chúng mình cần phải giúp đỡ Sao Ly với
anh Tú không?
Phong lắc đầu:
- Không có cách nào để giúp họ được cả, Thu à! Sự khó k
hăn ở đây là về phía Sao Ly. Cô ấy không yêu anh Tú mà.
- Sao anh biết?
- Chỉ cần nhìn là biết ngay. Sao Ly tuy thật thà nhưng cô
ấy bất tri. Không có cách nào để thuyết phục cô ấy được.
Lửa ghen bốc lên mặt, tôi nói:
- Anh kinh nghiệm quá nhi?
Phong trều:
- Em ghen à?
- Hứ!
Tôi nguýt chàng xong cả 2 cười to. Bây giờ Sao Ly đã đi
mất, tôi không phải để ý đến nàng nữa. Chúng tôi nắm tay
nhau chạy về phía rừng, xuống núi.
Trong thế giới của những kẻ yêu nhau lúc nào cũng bận rộn,
những chuyện bận rộn không đâu. Chúng tôi không để ý đến
cái nhìn của ông bà . Không quan tâm đến mối tình của Tú
với Sao Ly, của ông B.ach và Diễm Chi. Cho đến một buổi
tối khi Diễm Chi mang chiếc mặt gối đã thêu xong vào phòng
tôi, lúc tôi đang ngồi trước quyển " Khu nhà trầm mặc
yêu dấu" . Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi phải viết,
bao nhiêu tình cảm bâng khuâng, rung động trong lòng. Tôi
phải viết, phải viết mới được! Lòng tự nhủ như thế, khi
đặt tay vaẫn lúng túng không biết phải mở đầu ra sao.
Diễm Chi đẩy cửa bước vào cười:
- Chị xem, em thêu có đẹp không?
Nàng trải mặt gối lên bàn, cánh hoa cúc trông như thật,
khiến tôi nhớ đến bao nhiêu hình ảnh, vì mối tình nồng nhiệt
mà tôi đã quên chiếc áo gối thêu hoa cúc và ông Bạch. Ông
Bạch! Tôi đột nhiên nhớ tới hình ảnh ông ấy đứng bên rừng
trúc. Bóng đen bên khung cửa. Đôi mắt ngút ngàn sầu đaụ...Tôi
phải giúp đỡ ho. Nhưng, giúp đỡ bằng cách nào đây?
- Đẹp quá! Ông hiệu trưởng chắc sẽ thích lắn.
Diễm Chi ngồi xuống cạnh tôi:
- Ông ấy thích hoa cúc nhất, bây giờ chỉ cần làm thêm tay
bèo chung quanh là xong. Lúc đầu em định làm một đôi, nhưng
ông Bạch bảo không cần. Rồi ông ngâm câu thờ gì có ngọn
đèn leo lét, giấc ngủ cô đơn...
Tôi đọc ngay ra:
Ngọn đền leo lét bên giường
Cho người bầu bạn giấc buồn đơn côi.
Diễm Chi ngừng mũi kim, nói:
- Vâng, đúng rồi, 2 câu đó đó. Ông Bạch có vẻ cô đơn quá!
Tôi nhìn Diễm Chi. Đôi mắt buồn kia đã ngắm nghía từng mũi
kim một Đột nhiên tôi thấy phục Diễm Chi quá. Tại sao nàng
lại có thể yêN lặng an phận như vậy? Biết rằng mối tình
giữa mình và ông Bạch là một mối tình tuyệt vọng, mà vẫn
có thể cam chịu không phản đối hay tranh đấu gì cả sao?
- Em ngồi đây thêu có làm phiền chị không?
- Không.
Tôi đáp mà mắt không rời làn da trắng muốt sau gáy của Diễm
Chi. Bác Châu có chấp nhận ga? Diễm Chi cho ông Bạch không
nhi? Tôi thấy điều này cũng không có hy vọng gì. Nhưng gia
đình này cũng mến chuộng ông Bạch lắm. Cho dù ông ấy lớn
hơn Diễm Chi những hai mươi tuổi, nhưng tình yêu làm gì
có sự ngăn cách của tuổi tác? Nếu tôi là một trong hai người,
có lẽ tôi đã công khai cho mọi người thấy tình yêu của mình,
dù cho có gặp phản đối, tôi cũng sẽ tranh đấu bằng đủ mọi
cách để đạt được thắng lợi mới thôi. Nhất là ông Bạch, ông
ấy là đàn ông tại sao lại không đủ can đảm để tranh đấy
cho mối tình của mình? Diễm Chi hỏi nhỏ:
- Chi. Thu, chị có định trở thành chị dâu của em không?
- Ha? Tôi đột nhiên thấy nóng ran cả mặt: - Tôi chỉ muốn
làm bạn với Chi.
Diễm Chi cười thật tươi:
- Chị sẽ không có thời giờ để làm bạn với em đâu. Anh Phong
có bao giờ muốn rời chị đâu, phải không? Diễm Chi suy nghĩ
một lúc, rồi lại nói: - Cha mẹ em muốn chị với anh Tú, không
ngờ chị lại thích anh Phong hơn. Tình cảm con người nghĩ
cũng lạ thật, phải không chị? Em...
Diễm Chi định nói thêm nhưng lại thôi. Tôi hỏi:
- Cũng giống như trường hợp của Chi vậy phải không?
Diễm Chi lắc đầu, những mũi kim trên tay thoăn thoắt, giọng
nàng trầm hẳn xuống:
- Chị đã biết cả rồi cần gì em phải nói ra.
Tôi cắn nhẹ môi. Khuôn mặt Diễm Chi buồn như mặt nước hồ
thu trông thật tội. Tôi không thể không xúc động được:
- Tại sao Chi không kể hết cho mẹ nghe?
- Em không dám, và lại nói cho mẹ biết có ích lợi gì đâu?
Tôi lớn giọng:
- Vậy thì ông Bạch phải nói, ông ấy lấy hết can đảm của
người đàn ông ra để trình bày, chứ giấu giếm như thế này
có ích lợi gì đâu?
- Cái gì mà ông Bạch? Diễm Chi kêu lên, rồi quay sang tôi
ngạc nhiên, đôi mắt to mở rộng: - Chi. Thu, chị nói cái
gì lạ vậy?
Tôi hơi giận:
- Chi làm gì mà phải hoảng hốt như vậy? Tôi thông cảm cho
2 người mà!
- Nhưng...Nhưng mà...Em không hiểu chị muốn nói gì ca?
Tôi cố dằn xuống:
- Tôi muốn nói đến mối tình của Chi với ông Bạch. Hai người
phải can đảm đối đầu với thực tế chứ làm gì phải yên lặng
một cách khổ sở thế?
Diễm Chi há hốc miệng:
- Chị bảo sao? Chị có điên không? Làm gì có mối tình giữa
em và ông Bạch?
Tôi bực tức:
- Tôi không có điên, Chi điên thì có!
Diễm Chi ngơ ngác:
- Em điên à? Nhưng em đâu có yêu ông Bạch hồi nào đâu?
Bây giờ lại đến lượt tôi ngỡ ngàng. Nhìn gương mặt thành
thật của người con gái trước mặt, tôi biết cô ta không nói
dối, nhưng tôi không dám tin rằng tai mình vừa nghe một
sự thật.
- Chi nói sao? Chi không yêu ông Bạch à?
- Vâng, em chỉ kính trọng ông ấy vì ông ấy là người trí
thức, em tội nghiệp khi thấy ông Bạch cô đơn, nhưng đó không
phải là tình yêu? Phải không chi. Thu?
Tôi bối rối:
- Thế...Chi nói Chi yêu một người, người đó không phải là
ông Bạch, sao Chi lại thêu áo gối cho ông ấy?
Đôi mắt đẹp của Diễm Chi tròn xoe:
- Ông Bạch không phải là người em yêu, em thêu áo gối cho
ông ấy vì thấy không ai giúp cho ông ta chuyện đó. Vả lại
em cũng thích việc thêu thùa, tất cả những việc nữ công
trong nhà này đều do tay em hết. Chi. Thu, tại sao chị lại
nghĩ thế. Ông Bạch với em ngăn cách nhau nhiều quá, ông
ấy nói 10 câu thì có đến 8 câu em không hiểu gì cả. Có điều
em kính trọng ông Bạch vì ông ấy đáng bậc cha mẹ, lại coi
em như con. Như thế thì làm gì có chuyện yêu nhau được phải
không?
Nếu đúng như vậy là tôi đoán sai tất cả rồi. Kẻ dùng chim
câu để đưa thư là ai? Tại sao tôi không nghĩ ra được. Diễm
Chi trong trắng ngây thơ, hoàn toàn cách biệt với ông Bạch.
Nhưng tại sao ông Bạch lại buồn bã khi hướng về khu nhà
trầm mặc trong đêm khuya thế kia? Không phải vì Diễm Chi
vậy thì vì ai? Nhìn ánh trăng vằng vặc bên ngoài rừng trúc,
tôi thẩn thờ. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu
tôi, tôi nghĩ có lẽ ông Bạch chẳng yêu ai trong nông trại
này cả mà chỉ vì cái không khí ấm cúng gia đình khiến cho
ông nhớ và buồn, có lẽ đúng như Phong nói, tôi chỉ là một
đứa con gái thích thêu dệt, hoặc tiểu thuyết hóa mọi chuyện
nên nhìn bất cứ một người nào tôi cũng có thể gán ghép cho
họ một vai trò nào đó. Tại sao tôi lại có thể ghép Diễm
Chi với ông Bạch cho được, há chẳng phải là một chuyện đáng
buồn cười lắm sao?
Quay lại nhìn thẳng vào mặt Diễm Chi, tôi hỏi:
- Người Chi yêu là ai?
- Chị.. chị không biết thật sao?
- Thật, tôi đã ngộ nhận to tát, tôi cứ tưởng ông Bạch là
tình nhân của Diễm Chi chứ!
Diễm Chi nhìn tôi với đôi mắt " Rượu tuy chưa uống
thế mà say". Nàng thú thật:
- Người em yêu là Á Nam!
Á Nam! Thế mà tôi chẳng nghĩ ra được! Một nghê sĩ có đôi
mắt sầu mộng. Nhưng tại sao? Tại sao? Đột nhiên tôi thấy
có một cái gì là la. Nam với Diễm Chi cũNg xứng đôi lắm
chứ? Nhưng hắn có phải là mẫu người chung thủy không?
Diễm Chi lo lắng:
- Sao, có chuyện gì không hay sao hở chị?
Tôi ấp úng:
- Không có gì cả. Nhưng...Nam có yêu Chi không?
Giọng Chi buồn buồn:
- Em nghĩ là có, nhưng Nam là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì
thường vì nghệ thuật nhiều hơn, chị cũng hiểu chứ? Ở thời
đại này, người như chàng chẳng có mấy ai, biết bỏ nơi phồn
hoa để vào sống ở vùng thôn quê nghèo khổ chỉ là để tìm
hứng khởi. Chị có nhìn thấy anh ấy là một nhân tài không
hở chị?
- À..à có thể lắm, tôi cũng không biết.
Diễm Chi có một cảm quan thật nhạy:
- Hình như chị không thích anh ấy lắm ha?
Tôi đính chính:
- Không, không phải như thế, nhưng 2 chữ " nhân tài"
khó định nghĩa lắm, không một ai đảm bảo người này mới thật
là nhân tài còn người kia thì không. Sự tài giỏi đâu có
thể dùng cân mà cân được?
- Chi. Thu, chị không dựa vào sự thành bại mà luận anh hùng
chứ?
- Làm sao có thể đoán như vậy được. Theo chị nghĩ chỉ cần
ông Nam cố gắng, còn việc thành hay không thành có gì là
hệ trọng đâu? Nhưng chị thấy ông Nam không phải không trọng
công danh. Diễm Chi, ông Nam yêu Chi đến độ nào?
- Anh ấy bảo em là nguồn hứng của anh ấy, nguồn hứng của
hội hoa. Đối với một nghệ sĩ khi diễn tả như thế là tột
cùng rồi còn gì, phải không chị?
Tôi ngẩn người ra. Nguồn hứng? Trong đêm mưa to gió lớn
trong rừng Nam cũNg đã bảo tôi là nguồn hứng của hắn nữa
mà? Và ca? Diễm Chi nữa? Không có chữ gì khác để diễn tả
tình yêu khác hơn sao? Có nhiều nguồn hứng như thế tại sao
họa một bức vẫn không thành? Chống tay vào cằm, tôi bảo
Diễm Chi:
- Có lẽ ông Nam còn bảo Chi là nguồn sáng của ông ấy, Chi
lôi cuốn và ông ấy muốn Chi làm người mẫu cho ông ấy vẽ
một bức tranh có hậu cảnh là nền trời là mây núị..
Diễm Chi sung sướng:
- Vâng, tại sao chị biết cả vậy?
Tôi cao giọng tiếp:
- Bức họa đó sẽ là một bức họa được vào chung kết giải hội
họa quốc tế?
Diễm Chi há hốc mồm nhìn tôi:
- Trời sao chị nói giống y như anh Nam bảo với em vậy?
Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ con người thật của Nam rồi, chỉ
tội nghiệp cho Diễm Chi khờ dại? Rồi nghiêm nghị tôi hỏi
Diễm Chi:
- Diễm Chi, có thật lòng yêu ông Nam không?
Diễm Chi thở dài, đặt mảnh vải thêu lên bàn, nắm tay tôi
giọng xúc động:
- Chi. Thu, chị đừng cười em nhé, nói thật với chị em yêu
Nam đến muốn điên lên, muốn chết đi được vì chàng.
Tôi rùng mình, Diễm Chi nhìn thấy, lo lắng:
- Sao chị?
Tôi cắn môi:
- Không có gì cả. Này Chi ạ, nếu Chi yêu Nam cũng như Nam
yêu Chi, sao Nam lại chẳng thú thật với 2 bác? Yêu đâu có
phải là một chuyện xấu xa mà cần phải giấu giếm?
Diễm Chi thở dài, buồn buồn:
- Chị không hiểu đâu chi. Thu, chị không hiểu được anh Nam.
Tôi lẩm bẩm:
- Tôi không hiểu ông Nam? Sợ tôi hiểu nam còn hơn Chi nữa
là...!
Diễm Chi giải thích:
- Anh Nam là một nghệ sĩ, anh ấy dâng hiến cả đời mình cho
nghệ thuật, anh ấy không muốn lập gia đình. Anh ấy bảo người
nghệ sĩ không thể lập gia đình được, họ sống lang bạt, bốn
biển là nhà, làm sao có thể có vợ con, có trách nhiệm được?
- Ông Nam nói với Chi như thế à?
- Vâng, anh Nam là con người nghệ sĩ, anh ấy chỉ sống riêng
cho cuộc đời của mình. Nghĩ gì, làm gì đều không giấu giếm
ai cả.
Tôi giận:
- Hắn chỉ biết sống cho hắn thôi à? Còn trách nhiệm thì
sao? Diễm Chi cố gắng biện hộ cho người yêu:
- Chị không hiểu anh Nam đâu. Anh ấy không muốn lừa dối
em nên mới nói cho em biết tất cả đó chứ. Anh Nam bảo nếu
lấy nhau rồi một ngày nào đó máu giang hồ anh ấy nổi dậy
thì em khổ đã đành mà chàng cũng khổ. Chúng em sẽ cãi vã
nhau suốt ngày để rồi đi đến ly di. Vì thế, chỉ nên yêu
nhau thôi chứ đừng lấy nhau. Tình yêu sẽ bền vững theo thời
gian chứ không phai tàn.
- Ông Nam yên một cách cuồng loạn không nghĩ đến tương lai
như vậy mà Chi vẫn yêu được ông sao?
- Tình yêu không phải là nguồn sống duy nhất của người nghệ
sĩ, họ còn có nghệ thuật nữa.
Tôi nói như hét:
- Nghệ thuật! Nghệ thuật! Ngụy biện! Chưa bao giờ tôi nghe
ai bảo nghệ thuật với tình yêu không thể đi đôi với nhau
được. Tôi chỉ cần Chi cho biết là hắn có thực sự yêu Chi
không là được rồi. Nếu thực sư. Chi là nguồn cảm hứng của
hắn, thì nếu hắn mất Chi là hắn mất luôn cả nghệ thuật.
Chi hiểu không nếu thật tình hắn yêu Chi thì Chi đã là định
mệnh của hắn. Chi hiểu không?
Diễm Chi nhìn tôi lắc đầu:
- Chị đừng làm em phải bối rối, chị Thu. Em biết chị ăn
nói giỏi, nhưng có điều, em tin Nam, em biết chàng yêu em,
chính vì yêu em nên anh Nam mới không chịu lấy em, chàng
không muốn em phải khổ, không muốn thấy cảnh rơi Lệ
- Nhưng thế này Chi không thấy khổ sao? Thế này mà Chi vẫn
không được nước mắt sao?
Diễm Chi ngập ngừng một chút, xong ưỡn ngực nói:
- Tuy khổ, nhưng em vẫn thấy mãn nguyện.
Diễm Chi tuy cứng đầu nhưng thật thà. Không biết làm thế
nào hơn, tôi nhún vai nói:
- Thôi, nếu Chi thấy mãn nguyện thì tôi không còn gì để
nói nữa, nhưng dù sao Chi cũng đừng quá tin Á Nam. Tôi biết
hắn không tốt lắm đâu, hắn lại là người không muốn gánh
trách nhiệm, chỉ biết lợi dụng nghệ thuật để chạy thôi.
Nhưng thôi, Chi tin hắn là tùy, tôi chỉ mong là sau này
Chi sẽ tránh được cản phải chảy quá nhiều nước mắt.
- Chị Thu, rồi từ từ chị sẽ hiểu anh Nam. Yêu người nghệ
sĩ là phải chấp nhận sự đau khổ, em còn biết phải làm gì
hơn.
Tôi cũng cười, siết chặt tay Diễm Chi:
- Nghệ sĩ là một chuyện, nhưng cũng cần phải có tình yêu
nữa chứ? Dù sao Diễm Chi dễ thương quá! Hắn mà không biết
nắm lấy cô ta là hắn dại.
- Ái tình không nhất thiết p hải có hôn nhân ràng buộc.
Bao nhiêu cặp vợ chồng lấy nhau nhưng vẫn phải sống cảnh
đồng sàng di mộng, ngược lại đã có những mối tình bất diệt
với thời gian. Chị Thu, chị làm sao biết được chuyện anh
Nam không cưới em là anh Nam dại chứ?
- Nhưng một ngày nào đó Chi phải lấy chồng?
- Em không bao giờ lấy chồng.
- Chi thật lạ. Nhưng sống có mấy ai đoán được tương lai.
Bên ngoài ánh trăng trải dài trên lá trúc, có tiếng chim
cu hót đâu đây. Thật vậy, chuyện mai sau làm sao ai mà biết
được? Bất giác chúng tôi nhìn nhau cười.
(Hết Chương 8 ... Xin xem tiếp Chương
9) |