Những năm dài trôi qua, tôi là của mẹ, mẹ là
của tôi, gian phòng nầy là của hai ngườị Thế mà bây giờ, chỉ
một khỏanh khắc biến đổi, tất cả đều thay đổị Mẹ đã ra đi, tôi
lại sắp đi xa, gian phòng này rồi đây sẽ đón nhận aỉ Không
biết tôi đứng lặng như vậy bao lâu, việc đón xe lửa cho đúng
giờ đã bị quên lững, mãi đến khi tiếng cửa mở làm tôi giật
mình quay lại, bà hiệu trưởng họ Lâm bước vào vỗ về tôi:
-Ức My, con đến Đài Bắc ngay bây giờ sao con?
-Vâng ạ!!! Tôi nhỏ nhẹ đáp
-con đi chuyến xe bốn giờ rưỡi chiêù naỵ
-Sao gấp quá vậỷ con vẫn có thể ở thêm vài ngày nữa được mà.
Tôi lắc đâù không đáp. Bà hiệu trưởng lại nói tiếp:
-Thôi được, muốn đi thì đi cho sớm vậỵ. Bây giờ chỉ còn bác ở
lại, buồn quá.
Bà hiệu trưởng lại thở dài chăm chú nhìn tôi
-Này Ức My, bác với mẹ cháu sống gần gũi nhau đã trên mười hai
năm, như thế cũng có thể kể như là tâm tình lắm rồi, thế mà
bác vẫn không hiểu nổi mẹ cháụ Tại sao mẹ cháu lại không tin
tưởng bác, bác không thể chăm sóc cháu được hay sao mà lại
phải bắt cháu chạy đến nương trọ nhà một giáo sư ở tận phương
trời xa xôỉ Một người bạn mà suốt mười mấy năm không liên lạc,
liệu giáo sư La nghị có chăm sóc chu đáo cháu được hay không?
Tôi vẫn không đáp, tôi biết là bà làm hiệu trưởng trường tiểu
học này đã
lâu, lại cũng chơi rất thân với mẹ., nhưng tôi biết mẹ không
để tôi sống với
ngườị, vì một mục đích, một hy vọng duy nhất, đó là làm thế
nào tôi có thể lên đại học." con phải biết chỉ có một ngườị có
thể đưa con đến mục đích đó là Giáo sư họ La" Mặt khác, tuy bà
hiệu trưởng Lâm là người bạn tốt của mẹ, nhưng bà có đến sáu
đứa con, một người hiện học ở đại học, ba ở trung học và hai ở
tiểu học, do đó mẹ sợ bà ta không thể lo thêm cho tôị
-Thôi được, bà Lâm nói
- Muốn kịp xe lửa thì phải đi nhanh đi kẻo trễ. Đến đó con xem
tình hình xem nếu có thể ở được thì ở, bằng không thì trở về
đây, thêm một miệng ăn cũng chẳng có bao nhiêu con nhé!!
Tôi gật đầụ Bây giờ thì chỉ còn đúng một giờ nữa là tàu hỏa
bắt đầu chạy . Tôi bước ra cửa, bà Lâm lặng lẽ theo saụ Ra đến
ngoài, nỗi tiếc nuối làm tôi do dự, tôi quay lại nhìn gian
phòng to không hơn sáu manh chiếu mà mẹ con tôi đã sống trên
mười hai năm, giờ phải xa cách. Thôi, tạm biệt!! Những giọt
nước mắt chua xót làm mờ cả mắt.
-Ức My!
Có tiếng ai gọi tôi, tôi quay đầu lạị Một đám đông đầy đủ cả
mọi người, giáo sư Trương Ngụy .... và hầu như đủ cả những
người bạn đồng nghiệp của mẹ tôi ... Tôi thở một hơi dài để
giọt lệ khỏi lăn xuống má. Phải làm thế nào để tỏ ra mình đã
là người lớn. Tôi thẳng người đến chào từng người một và nói
lời từ biệt cố giữ vẻ mặt nghiêm trang và yên lặng để nghe
những lời chúc may mắn. Lí nhí một vài tiếng cám ơn. Rồi sau
cùng tôi rời khỏi cổng trường tiểu học, rời khỏi một nơi mà
suốt bao năm tôi đã sống yên ấm.(Hết Chương 1 ... Xin xem
tiếp
Chương 2) |