Nhĩ Khang từ hôm cùng Tử Vy đến Thung lũng
lãng quên trở về, là đã có nhiều sự thay đổi. Một khát vọng
tình cảm nhen nhúm, không mập mờ mà rất rõ ràng.
Nhĩ Khang biết mình đã yêu Tử Vy. Và cái tình yêu đó, nó giống
như một dòng sông đang đổ ra biển. Càng lúc nước chảy càng
cuồn cuộn, và không gì ngăn cản được nữa. Nhưng mà Nhĩ Khang
lại vướng phải vấn đề quá nghiêm trọng là không biết xử sự ra
sao, vì cái lý lịch của Tử Vy quá đặc biệt, trong khi chuyện
hôn nhân của bản thân lại không thể do mình tự định đoạt. Vì
vậy... chuyện tương lai sao quá mù mịt. Phải giải quyết thế
nào đây? Và ngày ngày Nhĩ Khang như người mất hồn. Cứ mãi suy
nghĩ về chuyện đó. Cái thái độ của Nhĩ Khang không qua khỏi
được mắt ông Phước Luân và bà Phước Tấn. Họ đã một lần cảnh
cáo Khang.
- Không được đâu nhé con! Chuyện này rất quan trọng. Con phải
thực tế. Vị trí của Tử Vy hôm nay vô cùng đặc biệt. Con không
thể yêu cô ấy. Không thể làm gì cả vì nếu Tử Vy chỉ là một cô
gái dân gian bình thường thì con có thể giữ lại làm thiếp cũng
được. Đằng này, cô ấy không là một người bình thường mà có gốc
gác hoàng tộc, nên cũng không thể hành động một cách hồ đồ,
vậy là phạm thượng!
Nhĩ Khang đứng thẳng lưng nói:
- Con sẽ không hành động ngu dại như vậy. Mà sẽ cưới Tử Vy đầy
đủ lễ nghi. Con muốn Tử Vy là vợ chính thức của con, ngoài cô
ta ra, con không chấp nhận một cô gái nào khác đâu.
- Làm sao con có thể cưới hỏi chính thức đầy đủ lễ nghi được,
khi mà hoàng thượng không hề hay biết có sự hiện diện của đứa
con kia trên cõi đời này? Đến lúc Hoàng thượng chỉ hôn, làm
sao có danh sách tên tuổi của Tử Vy? Đấy con rõ rồi chưa?
Ông Phước Luân nói, bà Phước Tấn dặn thêm:
- Con hẳn biết rõ chuyện đó cơ mà? Khi mà Hoàng thượng chỉ hôn,
con có dám kháng chỉ không? Như vậy làm sao con có thể bảo là
ngoài Tử Vy ra, con không cưới một người nào khác? Bây giờ con
đã trưởng thành, đã là người lớn rồi, đã làm quan trong triều
mà còn nói những lời ngang bướng, vô trách nhiệm như vậy được
ư?
Lời khuyên của cha mẹ càng khiến cho Nhĩ Khang rối trí và Nhĩ
Khang biết. Tất cả những gì cha mẹ nói đều đúng. Có điều tình
yêu một khi đã cháy lên rồi thì làm sao dập tắt đây? Vì đó là
một tình cảm phát xuất tự đáy lòng.
Lời của cha: “Tử Vy nào có hiện hữu với Hoàng Thượng" làm Nhĩ
Khang suy nghĩ. Có lẽ chuyện thuyết phục Tử Vy đừng vào cung
làm rõ chuyện là một sai lầm. Phải để cho vua biết có một Tử
Vy hiện hữu trên đời mới được. Tử Vy có thể vào cung ở chung
với Tiểu Yến Tử được cơ mà...
Và cái ý niệm đó của Nhĩ Khang, đã được một bất ngờ biến thành
sự thật.
Nhĩ Khang không biết cha mẹ mình đã nói gì với Tử Vy, mà hôm
ấy, khi đi dự chầu ở triều đình về, chàng không thấy Tử Vy và
Kim Tỏa đâu cả. Trên bàn chỉ có một bức thư:
Nhĩ Khang huynh kính mến,
Thật vô cùng có lỗi với huynh. Bây giờ thì địa vị của Tiểu Yến
Tử đã ổn định, tôi không còn gì phải nghĩ ngợi nữa, nên đi đây.
Tôi sẽ đi thật xa. Mặc dù trong tim tôi vẫn còn quá nhiều bịn
rịn. Tôi sẽ không bao giờ quên được những ngày tôi đã sống
dưới mái gia đình huynh. Ở đó có rất nhiều kỷ niệm, ở đó tôi
thật sự hưởng được cái không khí gia đình, mọi người đều tốt
với tôi, tôi thấm thía ý nghĩa của câu “Sinh tử có nhau" “Khắc
dạ ghi tâm" là gì. Tôi nói thật đấy và biết ơn huynh vô cùng.
Đừng buồn vì chuyện ra đi của tôi. Tôi đã ra đi một cách vui
vẻ và chúc phúc cho những người ở lại. Xin hãy thay tôi chăm
sóc cho Tiểu Yến Tử. Gởi lời thăm cha mẹ huynh và Nhĩ Thái
huynh.
Ký tên
Tử Vy
Nhĩ Khang tái hẳn mặt khi đọc xong lá thư. Chàng đi tìm cha mẹ
với đôi mắt đỏ hoe
- Cha mẹ đã nói gì với Tử Vy vậy? Tại sao lại có thể cư xử một
cách vô tình với một cô gái đôn hậu, hiền lành như thế? Cha mẹ
đuổi cô ấy đi ư? Cha mẹ cũng biết là Tử Vy không còn nhà cửa,
cha mẹ mà? Cô ấy cũng không còn Tiểu Yến Tử, không còn gì hết!
Rồi Tử Vy sẽ đi đâu? Bức thư tuy ngắn gọn nhưng rõ là đầy nước
mắt. Con biết, cha mẹ chẳng hề quan tâm gì đến sự đi ở của Tử
Vy, cũng như quan tâm đến nỗi khổ của con.
Nói xong Khang bỏ chạy ra ngoài không đợi phản ứng gì của ông
bà Phước Luân cả.
Chuyện Nhĩ Khang đi tìm Tử Vy là một chuyện tìm kiếm tuyệt
vọng. Trước hết chàng đi đến Viện người nghèo, ở đấy Liễu
Thanh, Liễu Hồng đều cả quyết là không hề trông thấy thầy trò
Tử Vy. Dù Nhĩ Khang có năn nỉ thế nào, họ vẫn lắc đầu, Liễu
Thanh còn nói:
- Cô ấy ở nhà huynh mà? Đi mất rồi ư? Sao huynh không trông
chừng để người ta đi mất?
Nhĩ Khang chẳng biết trả lời sao. Chỉ thấy cái thế giới này
sao rộng lớn quá. Muốn tìm Tử Vy và Kim Tỏa giữa dòng người
ngược xuôi chẳng chút dễ dàng. Giống như tìm kim trong biển.
Rồi chàng lại lo sợ. Chẳng khéo tìm không ra, rồi Tiểu Yến Tử
hỏi trả lời sao? Cô nàng mà chẳng thấy Tử Vy lại quấy rối lung
tung nữa cũng phiền.
Khang tìm thế suốt ba ngày, vẫn không ra tung tích thầy trò Tử
Vy đâu.
Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, Nhĩ Khang đành phải cùng
Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đến Thấu Phương Trai.
Tiểu Yến Tử vừa được tin đã hét toáng lên:
- Tại sao lại để Tử Vy bỏ đi? Đi mất rồi à? Thế này là thế
nào? Làm sao để tôi chuộc được lỗi mình đây?
Nhĩ Khang với gương mặt mệt mỏi:
- Tôi đã tìm cô ấy suốt ba ngày nay mà chẳng có được một chút
tin tức gì. Vì vậy chắc có lẽ phải đến Tế Nam thôi. Nhưng mà
tôi lại không biết địa chỉ của Tử Vy ở Tế Nam mới chết chứ?
Thế Tiểu Yến Tử có nghe cô ấy nói không? Ở quê còn ai? Biết gì
cứ nói lại hết cho bọn này nghe đi!
Tiểu Yến Tử giậm chân:
- Làm sao tôi biết? Tôi chỉ nghe Tử Vy nói đã bán hết nhà cửa
vườn tược, lấy tiền làm lộ phí lên Bắc Kinh. Còn thân nhân ư?
Mẹ Tử Vy đã không còn qua lại với ai từ lâu rồi, vì những
người trong thân tộc họ cũng không chấp nhận một người họ hàng
hư đốn như thế. Chắc chắn là Tử Vy không quay về Tế Nam, dù cô
ấy thường nói vậy. Về làm gì nơi chẳng còn ai?
- Vậy thì ở Bắc Kinh này, ngoài cô ra, cô ấy còn quen biết ai?
Tử Vy có thể đi đến đâu nữa?
- Tử Vy chỉ quen Liễu Thanh, Liễu Hồng.
- Ngay từ khi biết chuyện thầy trò Tử Vy bỏ đi, tôi đã đến
ngay Viện người nghèo. Nhưng Liễu Thanh và Liễu Hồng đều nói
là không thấy họ quay về, cả đám trẻ con cũng bảo thế!
Tiểu Yến Tử buồn bực, tự trách:
- Tôi đã biết là không thể tiếp tục thế này mãi mà. Có lẽ Tử
Vy đã nghĩ rằng cô ấy bỏ đi tôi sẽ sống vui hơn. Tôi sẽ yên
lòng trong cảnh sống nhung lụa này... Vì vậy quả là tội lỗi.
Tôi đã hại Tử Vy! Tội tôi đáng chết!
Tiểu Yến Tử khóc và tự đưa tay vả vào mặt mình. Nhĩ Thái thấy
vậy nói vào:
- Đừng có tự trách mình như vậy, chuyện này chẳng liên can gì
đến cô cả, mà trăm sự là tại Nhĩ Khang huynh thôi.
Tiểu Yến Tử nghe vậy trố mắt nhìn Nhĩ Khang:
- À vậy ra huynh đã đuổi thầy trò Tử Vy đi? Tại sao anh lại
hành động như vậy?
Nhĩ Khang đau khổ:
- Làm sao tôi có thể đuổi Tử Vy đi chứ? Tôi van nài cô ấy ở
lại thì có. Tôi đã nói rồi, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả công
danh sự nghiệp, để cùng cô ấy đến góc biển chân trời nào cũng
được. Miễn sao có Tử Vy!
Tiểu Yến Tử tròn mắt nhìn Nhĩ Khang. Sự bộc bạch của Nhĩ Khang
thật bất ngờ, như vậy là...
Vĩnh Kỳ thấy vậy đỡ ngượng cho bạn:
- Nhĩ Khang! Từ nào đến giờ huynh là người bình tĩnh nhất. Hôm
nay làm sao thế? Cái gì từ từ nói. Thấu Phương Trai này đâu
phải là nơi an toàn đâu? Biết đâu Dung Ma Ma đang núp ở đâu
đây đang theo dõi bọn mình. Vì vậy đừng dông dài, Tiểu Yến Tử
hãy nói đi, Tử Vy còn khả năng đến nơi nào nữa không? Chúng ta
phải tìm cho ra, bằng không Nhĩ Khang sẽ là người đầu tiên
phát điên đấy.
Tiểu Yến Tử suy nghĩ một chút, rồi vừa đi vừa nói:
- Chúng ta phải đến cầu Lệnh Phi nương nương vậy. Tôi cần phải
ra khỏi cung ngay. Chỉ có tôi mới có thể tìm được cô ấy. Các
huynh hãy kéo hết qua nhà Ngũ A Ca đi, một lúc tôi sẽ sang đấy
sau.
Yến Tử giống như một mũi tên “Sẹt!” một cái đã có mặt ở phòng
ngủ của Lệnh Phi nương nương. Vừa thấy mặt Lệnh Phi, đã quỳ
xuống:
- Lệnh Phi nương nương! Hoàng A Ma nói nếu con muốn ra khỏi
hoàng cung thì phải sang đây trình cho nương nương một tiếng.
Vậy nương nương cho phép nhé!
Lệnh Phi kinh ngạc:
- Ngay bây giờ ư?
- Vâng, giờ này thời tiết tốt, lại có nắng, con muốn ra ngoài
khuây khỏa một chút, rồi quay vào ngay được chứ?
- Có ai đi cùng không?
- Có Nhĩ Khang và Nhĩ Thái ạ.
Lệnh Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Với bà, Nhĩ Khang và
Nhĩ Thái đều là cháu gọi cô ruột, vậy thì còn gì hơn. Nếu tình
cảm của Tiểu Yến Tử với một trong hai đứa mà phát triển được
thì hay biết chừng nào. Cả hai cậu con trai đều chưa được vua
chỉ hôn, tạo cơ hội để chúng gần gũi cát cát càng tốt.
- Được, nhưng phải cải trang phục thường dân, ra ngoài không
được hành động tự ý, phải biết kềm chế, không được đến những
nơi quá phức tạp. Ta sẽ cho Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử theo
hầu. Nhưng nhớ là trước cơm tối, là phải về đến đấy.
- Vâng, vâng, vâng!
Tiểu Yến Tử được chấp thuận, vâng luôn miệng, sau khi dập đầu
lạy tạ, là như một mũi tên bắn " sẹt" ra ngoài ngay.
Nửa tiếng đồng hồ sau. Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh
Kỳ và đám tùy tùng đã có mặt tại Viện người nghèo. Đám người
nghèo và trẻ con vừa trông thấy Tiểu Yến Tử xuất hiện đã đứng
vây cứng, hỏi han đủ thứ chuyện. Rất khó khăn Tiểu Yến Tử mới
thoát được họ. Kéo Liễu Thanh, Liễu Hồng qua một bên Tiểu Yến
Tử giới thiệu đám Vĩnh Kỳ với họ:
- Đây là ba người bạn mới kết giao của tôi, rất thân đấy. Họ
đã giúp tôi rất nhiều, vì vậy coi như tất cả cùng phe.
Liễu Thanh có vẻ không hài lòng:
- Cô mất tích mấy tháng trời nay, đùng một cái quay về chỉ để
giới thiệu cho tôi biết mấy người bạn mới này thôi sao?
Nhưng Tiểu Yến Tử không vừa:
- Không phải là chỉ giới thiệu bạn bè mới, mà ta muốn hỏi hai
người, đã giấu Tử Vy và Kim Tỏa ở đâu?
Liễu Thanh giật mình:
- Xem kìa? Hỏi gì lạ vậy? Ai nói với cô là tôi cất giấu hai
người đó chứ?
Liễu Hồng chen vào:
- Huynh muội bọn tôi thật tình không thấy, không biết họ ở đâu
cả.
Tiểu Yến Tử giậm chân:
- Mấy người hôm nay làm sao vậy? Không nhớ tôi là ai nữa ư?
Tại sao có thể cư xử với tôi như thế? Mấy người cũng biết tôi
và Tử Vy dã từng kết nghĩa, có thề với trời đất rồi tôi yêu
quí cô ấy. Nếu chẳng có chuyện hệ trọng tôi ra dây làm gì? Tôi
muốn ra đây nào có dễ dàng đâu. Tại sao còn giấu giếm tôi? Còn
làm mặt lạ với tôi chứ?
Liễu Thanh trợn mắt:
- Tôi đã bảo không biết là không biết mà.
Tiểu Yến Tử nổi nóng, đấm một đấm về phía Liễu Thanh:
- Thật tức chết đi, tôi biết các người biết! Các người giấu
tôi, thì các người là chó chứ không phải là người! Đừng có nói
dóc! Cái gian của các người đã hiện ra trên mặt rồi kìa. Tôi
biết hết.
Rồi quay sang Liễu Hồng, Yến Tử hỏi:
- Liễu Hồng, cô tưởng cô giấu Tử Vy là cô đã giúp cô ấy ư? Lầm
rồi! Các người hại cô ấy đấy, rồi cô ta sẽ khóc, sẽ hận tất
cả... Và ta, ta cũng sẽ không nhìn mặt các người nữa đâu!
Liễu Hồng là gái nên yếu đuối, vừa nghe Tiểu Yến Tử dọa như
vậy, đã thở dài nói:
- Thôi được rồi, được rồi! Để tôi mách cho cô biết. Cô hãy đến
khu đê Ngân Hạnh. Phía sau núi có một cái miếu đất, cạnh miếu
có một ngôi nhà lá...
Liễu Thanh ngăn lại:
- Liễu Hồng? Em nói gì vậy? Sao ngu thế?
Liễu Hồng nhìn huynh:
- Không lẽ huynh muốn Tử Vy khóc hết nước mắt ư?
Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang không cần tiếp tục
nghe, nháy mắt nhau nhảy ra xe đi ngay.
Ngôi nhà của Tử Vy mướn ở rất dễ tìm. Vừa đến nơi, Tiểu Yến Tử
đã nhảy xuống trước, chạy vào nhà gọi to:
- Tử Vy! Tử Vy! Ra đây nào, bọn này đến tìm Tử Vy đây.
Nhĩ Khang cũng nhanh chân không kém, đẩy cửa bước vào. Nhưng
bên trong mọi thứ đều đơn giản, một giàn bếp lạnh. Ngoài ra
chẳng có ai cả. Nhĩ Khang giật mình. Tiểu Yến Tử, Nhĩ Thái,
Vĩnh Kỳ theo sau đều thấy lạ.
- Có lẽ chúng ta đã bị gạt rồi, ở đây đâu giống nơi các cô gái
ở đâu?
- Đúng. Chẳng có lấy cả một cái giường, mà chỉ có một lớp cỏ
rơm.
- Vậy là chúng ta bị gạt rồi!
Nhưng Tiểu Yến Tử lại cả quyết:
- Liễu Hồng không bao giờ gạt tôi đâu. Chắc chắn là bọn họ ở
quanh đây thôi. Vậy thì bọn mình chia nhau ra tìm vậy.
Và quay sang huy động cả đám thái giám:
- Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Tiểu Quế Tử, các người cũng giúp
ta nhé?
Nhưng mấy tay thái giám nào có biết mặt mũi của Tử Vy ra sao?
Hỏi:
- Bẩm cát cát, người ấy thế nào, mập ốm cao gầy ra sao ạ?
Tiểu Yến Tử cười:
- Đó là hai cô gái, khoảng bằng tuổi ta, rất đẹp!
Ba tên thái giám "dạ" rồi chia nhau đi tìm. Nhĩ Khang mặt dàu
dàu bước ra khỏi mái tranh. Đứng cạnh sườn núi nhìn ra xa,
chợt nhớ:
- À... nơi này rất gần Thung lũng lãng quên cơ mà?
Và chàng không chờ, chạy ra xe, tháo rời một chú ngựa, rồi
nhảy thót lên.
- Đi nào!
Khang thúc vào bụng ngựa. Con ngựa vọt tới trước. Tiểu Yến Tử
và đám còn lại ngạc nhiên:
- Nhĩ Khang! Nhĩ Khang! Đi đâu vậy?
Quả là Tử Vy đang ở tại Thung lũng lãng quên. Thật ra thì lúc
đầu Tử Vy có nhờ Liễu Thanh cất cho một căn lều để tạm trú.
Nhưng thật không ngờ. Lại phát hiện ra phía sau ngôi nhà, đi
chẳng bao xa là đến Thung lũng lãng quên nên đã bỏ qua ý định
đó.
Ở trong căn lều được một ngày. Mọi thứ quá rảnh rỗi nên Tử Vy
đi ra ngoài cho khuây khỏa, và trong lúc đi dạo quanh đó, Tử
Vy đã tình cờ tìm thấy lối vào Thung lũng lãng quên. Và từ đó
không rời nơi này được nữa.
Đứng trước dòng nước chảy. Tử Vy nhớ đến Nhĩ Khang, người con
trai mình thầm mến mà lòng đau thắt. Vô duyên gặp nhau làm gì?
Tại sao gần rồi không được ở cạnh nhau. Trái tim Tử Vy tan vỡ.
Chẳng lẽ định mệnh mà mẹ đã gánh lại tái diễn với ta? Rồi
thương nhớ, chờ đợi suốt đời ư?
Tử Vy nhớ đến bài hát của mẹ mà lòng trăm mối.
Núi xa vời vợi mây vời vợi
Núi cũng xa mà nước cũng xa...
Mây bàng bạc, gió lạnh, nước trong, khung cảnh hữu tình. Tử Vy
đứng yên như đã hóa đá. Mặc mây trôi, nước chảy, hoa rụng. Kim
Tỏa cũng đứng gần đó chỉ yên lặng, đồng cảm và không muốn
khuấy động dòng tư tưởng của chủ nhân.
Đột nhiên, có tiếng ngựa chạy tới. Tiếng ngựa cắt ngang dòng
nghĩ, Tử Vy nhìn qua và không dám tin ở mắt mình. Có thể như
vậy ư? Nhĩ Khang đang gò lưng trên ngựa tiến tới phía nàng. Tử
Vy đứng yên không dám động đậy.
Kim Tỏa cũng nhìn thấy, cô bé mừng ra mặt, và chuyện gì đã tới
phải tới. Ngựa dừng lại, Nhĩ Khang nhảy xuống ngựa, đứng sững
trước mặt Tử Vy. Hai người cứ đứng yên lặng nhìn nhau. Chẳng
ai nói với nhau một điều gì cả. Rồi Nhĩ Khang dang hai tay ra
và Tử Vy không kềm chế được ngã ngay vào. Hai người cứ đứng
yên trong vòng tay, mặc cho trời đất xoay chuyển ra sao cũng
mặc.
Một lúc sau, Nhĩ Khang nói:
- Tử Vy, sao muội tàn nhẫn vậy chỉ để lại cho huynh một bức
thư ngắn với lời vĩnh biệt, rồi bình thản bỏ đi! Muội có biết,
muội làm thế là giết huynh không? Huynh đâu thể chịu nổi sự
đau đớn như vậy được chứ?
Tử Vy khóc rồi hỏi:
- Nhưng làm sao huynh tìm được muội?
Nhĩ Khang xiết nhẹ tay Tử Vy:
- Chuyện đó từ từ nói, coi như giữa chúng ta có sự thần giao
cách cảm vậy. Bây giờ ngoài kia, còn biết bao người đang chờ
ta, giờ huynh chỉ muốn hỏi muội một câu thôi?
- Câu gì?
- Có thật sự muội muốn bỏ huynh ra đi không? Muội đi một cách
không luyến tiếc gì cả được ư?
Tử Vy ngước lên nhìn Nhĩ Khang với ánh mắt đầy tình cảm, rồi
cúi xuống, đọc nhỏ câu thơ:
- Sông cạn, núi mòn. Tình chưa hẳn dứt.
Lời của Tử Vy làm Nhĩ Khang sung sướng.
- Muội đã nói vậy, thì huynh còn sợ gì. Vận mệnh của ta phải
do ta nắm lấy. Huynh quyết sẽ tranh đấu đến cùng cho tình yêu,
cho tương lai của chúng ta.
Tiểu Yến Tử và đám Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái đang đứng trước chòi lá
nôn nóng chờ Khang. Vì họ tìm lâu quá rồi mà chẳng thấy người
đâu cả.
Chợt nhiên, mọi người nghe tiếng vó ngựa, rồi trước mặt xuất
hiện đôi Nhĩ Khang và Tử Vy. Họ đang ngồi bên nhau trên lưng
ngựa. Kim Tỏa thì thả bộ đi sau...
Tiểu Yến Tử mừng muốn phát điên lên:
- Nhĩ Khang tìm thấy Tử Vy rồi! Tìm thấy rồi!
Và khoát khoát khăn tay, nhảy lên như đứa trẻ:
- Tử Vy! Tử Vy! Bọn ta đang chờ ngươi này!
Tử Vy ngồi trên lưng ngựa cũng khoát tay lại trong khi Vĩnh Kỳ
thấy Nhĩ Khang và Tử Vy ngồi bên nhau trên ngựa một cách tình
tứ quá, buông lời trêu:
- Xem kìa! Y hệt như một bức tranh? Đúng là đôi Uyên Ương hạnh
phúc.
Nhĩ Thái tiếp lời:
- Được yêu nhau như vậy. Có khổ một chút cũng chẳng nghĩa lý
gì.
Nhĩ Khang thấy mọi người chăm chú nhìn mình, ái ngại thúc ngựa
chạy nhanh hơn. Khi Khang vừa ngừng lại. Vịn Tử Vy đưa xuống,
là Tiểu Yến Tử nhào đến, trách ngay:
- Ngươi làm cái trò gì kỳ cục vậy? Đang ở yên ổn đột nhiên lại
bỏ đi mất tích. Làm cho bọn này lên cả ruột. Vậy mà trước đó
còn nói mạnh. Bảo là chẳng hề buồn bực gì cả. Tôi đã nói mình
có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia. Thế mà Vy lại chạy đến
trú trong cái chòi tranh rách nát này, có phải là muốn tôi
cũng đến đây ở với Vy không? Thôi được, muốn vậy thì cứ vậy.
Tối nay tôi sẽ không về cung, tôi sẽ ở lại đây với Vy. Mình có
họa cùng chia mà!
Vĩnh Kỳ nghe nói giật mình:
- Không được! Không được! Cô muốn hại cả Lệnh Phi nương nương
ư? Bà ấy đã bảo lãnh cô ra đây mà!
- Kệ! Chẳng nghĩa gì cả!
Nhĩ Thái thấy Tiểu Yến Tử ngang bướng cũng đâm lo, quay qua
Vĩnh Kỳ:
- Tôi đã nói với huynh rồi mà. Bọn mình mắc họa. Đụng đến hai
cô cát cát này là chỉ có nước từ khổ tới chết!
- Còn khổ cái nỗi gì nữa! Chết đến nơi thì có!
Tử Vy nghe mọi người bình luận về mình, cảm thấy bất an nói:
- Xin lỗi! Tôi không ngờ chuyện tôi làm, lại phiền đến quí vị
như vậy, nhất là với Ngũ A Ca.
Tiểu Yến Tử kêu lên:
- Sao lại không ngờ? Cứ suy nghĩ một chút là thấy ngay. Việc
làm của ngươi đã khiến mọi người phải lên ruột...
Rồi chợt nhiên như nhớ ra điều gì. Tiểu Yến Tử kéo Tử Vy qua
một bên, đổi đề tài ngay.
- Bỏ qua chuyện đó đi! Ta chỉ muốn hỏi ngươi. Bọn ngươi... mi
và Nhĩ Khang đấy? Đã phải lòng nhau từ bao giờ vậy? Sao lần
trước ta gặp, chẳng nghe nói năng gì cả?
Tử Vy thấy mọi người đổ mắt nhìn mình, đỏ mặt nói:
- Nói gì kỳ quá!
Bấy giờ Kim Tỏa cũng về đến nơi. Thấy mọi người tụ cả ngoài
sân, vội nói:
- Sao tất cả không vào nhà, tôi sẽ nấu nước pha trà cho các vị
giải khát nhé?
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
- Thôi! Thôi khỏi! Cái nhà gì mà chẳng có lấy một chiếc ghế.
Để ở ngoài này ngồi trên cỏ tốt hơn.
Vĩnh Kỳ nói:
- Vâng, ở đây cũng được, coi như mọi người đi dã ngoại vậy,
lâu ngày sống trong lầu cao cửa rộng được ở đây hít thở không
khí trong lành của núi rừng rất tuyệt! Nhưng tuyệt nhất có lẽ
là hưởng được cái vui của người khác, họ chia ly rồi lại trùng
phùng. Các bạn biết là ai rồi chứ? Bọn mình ngồi đây cũng quá
vui rồi!
Rồi quay qua mấy tay thái giám đi theo. Vĩnh Kỳ ra lệnh:
- Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Tiểu Quế Tử đâu. Các ngươi dẫn
ngựa cho nó ăn đi. Đi xa một chút càng tốt, không được ở gần
đây nghe trộm chuyện của bọn ta nhé.
Ba tên thái giám đã rất quen với hành vi bí mật của chủ nên
chúng dạ rồi kéo đi ngay.
Nhĩ Khang thấy chẳng còn ai ngoài cuộc đứng gần nữa, nên trịnh
trọng lên tiếng:
- Tôi có một kế hoạch, nói ra cho các vị nghe thử nhé. Chuyện
này hơi mạo hiểm. Nhưng tôi đã suy nghĩ lâu lắm rồi và chưa
dám thực hiện vì nó quá táo bạo. Trong kế hoạch này Tử Vy phải
chịu hẹp một chút. Vì hôm nay tình thế cấp bách quá nên mới
nói ra. Mục đích là để phá vỡ bế tắc mà ta đang gặp. Các bạn
hãy cùng thẩm định xem có thể thực hiện được không nhé?
Tiểu Yến Tử nghe nói có sách lược là hỏi ngay:
- Cách đó là thế nào? Nói ngay đi ỡm ờ gì nữa?
Nhĩ Khang chậm rãi nói:
- Phải cho Tử Vy vào cung thôi!
Mọi người vừa nghe giật mình:
- Sao vào cung được? Hoàng Cung đâu phải là chỗ dễ vào?
- Chuyện đó cần phải có mưu kế hay của Tiểu Yến Tử. Cần sự
lanh trí của cô ấy. Ngày trước Tử Vy không vào cung được,
không gặp được Hoàng thượng là vì thiếu một đường dây. Bây giờ
thì khác rồi. Tử Vy đã có một tỉ tỉ kết nghĩa làm cát cát. Và
cát cát này lại rất được lòng Hoàng thượng yêu quý, vì vậy
chuyện cát cát cần một cung nữ là chuyện đương nhiên. Chẳng
hạn như cô cát cát thấy thích một người làm nào trong phủ
chúng tôi, nên xin tiến vào cung, chuyện rất bình thường.
Hoàng thượng chắc chắn là phải thuận. Mà Hoàng thượng thì suốt
ngày còn bận việc nước nữa, nên chắc chắn chỉ cần Lệnh Phi nói
thêm vào một tiếng, là Tử Vy sẽ vào cung ngay!
Nhĩ Khang nói một hơi nhưng Nhĩ Thái lại thắc mắc:
- Tôi hoàn toàn không hiểu. Mục đích của việc đưa Tử Vy vào
cung để làm gì? Bởi vì với cái thân phận đó Tử Vy cũng đâu có
thể chạy đến trước mặt vua nói. Tiểu Yến Tử không phải là cát
cát thật, tôi mới thật đây, mà nếu có làm được như vây đi thì
chẳng khác nào kết án Tiểu Yến Tử, mà không nói thì có phải là
làm khổ thêm Tử Vy không?
Nhĩ Khang vẫn giữ ý định:
- Thủng thẳng nghe tôi trình bày nào?
- Vào được cung rồi thì ăn thua tài cán của Tử Vy chứ? Chỉ cần
có cơ hôi được tiếp cận vua. Tử Vy không cần nói ra sự thật,
từ từ rồi vua sẽ hiểu là trên đời này còn có một cô gái... Và
tôi thấy là tình cảm giữa Hoàng thượng và Tiểu Yến Tử bây giờ
đã ổn định, chẳng có một thế lực nào có thể tách rời họ được
nữa. Nếu bây giờ người lại thấy có một đứa con gái, có dáng
dấp giống như Hạ Vũ Hà. Thì đương nhiên sẽ thích thôi, và rồi
thời gian sẽ từ từ cho thấy sự thật... Ý tôi muốn nói là với
Hoàng thượng, cái chuyện cát cát thật hay giả không còn quan
trọng nữa, người sẽ thích cả hai sẽ nhận hết cả hai.
Lời của Nhĩ Khang khá hợp lý khiến mọi người nhìn nhau suy
nghĩ. Nhĩ Thái có vẻ chưa hài lòng nói:
- Như vậy vẫn không được! Không được! Ý huynh thế nào đã rõ vì
huynh sợ mất Tử Vy nên mới nghĩ ra chuyện đó. Chứ thật ra thì
chỉ một mình Tiểu Yến Tử ở trong cung thôi cũng làm cho bọn
này hồn phi phách tán. Bây giờ lại thêm một Tử Vy nữa, mọi
người có phải càng rối hơn không? Tôi biết mục đích của huynh,
huynh muốn mỗi người trở về đúng vị trí của mình, để rồi sau
đó khi Tử Vy đã chánh thức trở thành cát cát, huynh sẽ xin với
vua chỉ hôn Tử Vy cho huynh. Kế hoạch thì vĩ đại lắm nhưng nếu
hơ hỏng một chút có phải là nguy hiểm cho Tiểu Yến Tử không?
Vì vậy tôi phản đối. Việc làm này vừa ích kỷ vừa nguy hiểm!
Lời của Nhĩ Thái khiến Tử Vy đứng dậy:
- Nhĩ Thái nói đúng đấy, tôi sẽ không vào cung đâu, như vậy
chỉ làm nguy hiểm cho Tiểu Yến Tử.
Và quay sang Nhĩ Khang, Tử Vy nói:
- Huynh suy nghĩ kỹ đi! Trước đây huynh sợ làm lộ lai lịch của
Tiểu Yến Tử. Bây giờ lại đề nghị kỳ cục thế này, có phải chỉ
vì quyền lợi của huynh không? Nếu vậy thì ích kỷ quá!
Nhĩ Khang thở ra nói:
- Tại sao các người không suy nghĩ kỹ, mà đổ tất cả tội lỗi
lên người tôi vậy. Tôi không ích kỷ đâu. Các người bình tâm
một chút xem. Liệu Tử Vy có làm cho Tiểu Yến Tử nguy hiểm
không nào? Cô ấy giúp đỡ không hết cho Tiểu Yến Tử thì có.
Tình trạng của Tiểu Yến Tử hiện nay mới là nguy hiểm. Suốt
ngày chỉ nghĩ đến chuyện ra khỏi hoàng cung, như vậy là sớm
muộn rồi cũng bị bại lộ tông tích. Vì mỗi lần đi như vậy sẽ có
người đi theo, rồi sẽ bị theo dõi. Nếu bây giờ Tử Vy vào cung,
tỉ muội sẽ bên nhau. Tử Vy sẽ là cánh tay đắc lực giúp đỡ Yến
Tử mọi mặt... Ở đây tôi cũng thừa nhận mục đích của tôi giống
như Nhĩ Thái nói. Nhưng mà các bạn ở đây đã nghĩ gì? Không lẽ
cũng chỉ nghĩ đến mình mà chẳng muốn nghĩ đến chuyện giúp được
Tử Vy nhìn được cha? Tôi nghĩ là Tử Vy thật sự rất khát khao
điều đó và Tiểu Yến Tử cũng muốn được giải thoát khỏi mặc cảm
tội lỗi của mình.
Câu nói cuối cùng của Nhĩ Khang làm Tiểu Yến Tử xúc động reo
lên:
- Tôi muốn! Tôi muốn! Tôi không làm cát cát nữa đâu.
Tiểu Yến Tử quay qua nhìn Tử Vy nói tiếp:
- Lần này về tôi sẽ thưa với Hoàng A Ma cho Tử Vy vào cung,
nhưng mà làm như vậy... Tôi thấy thiệt thòi cho Tử Vy quá, nên
tôi sẽ bảo với vua là tôi còn có một đứa muội muội...
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Xem kìa lại lòi đuôi nữa rồi... Hạ Vũ Hà chỉ có một đứa con
gái làm sao?... Thôi tạm thời cho Tử Vy làm cung nữ đi! Chỉ có
vào làm cung nữ mới vào cung dễ dàng thôi.
Rồi hứng chí Vĩnh Kỳ nói với mọi người:
- Nào, nếu muốn tiến hành, thì tất cả phải ngồi lại tính kỹ,
lần này không để bất cứ một sơ sót gì nữa.
Nhưng Nhĩ Thái nói:
- Tôi vẫn không tin tưởng. Với người khác mọi chuyện có thể
không có sơ sót chứ với Tiểu Yến Tử thì chưa làm đã lộ rồi!
Tiểu Yến Tử đẩy Nhĩ Thái một cái thật mạnh, hét:
- Tại sao huynh cứ nghĩ xấu về tôi vậy? Chẳng tin tôi một chút
nào cả. Lần này chuyện có quan hệ mật thiết đến chuyện nhìn
cha của Tử Vy, rồi đến cái đầu của tôi nghiêm trọng như vậy,
mà tôi có thể hơ hỏng được sao chứ? Thôi tất cả hãy sắp xếp sự
việc đi, tôi sẽ cố gắng học thuộc lòng, rồi làm đúng theo lời
mọi người dặn. Ở đây kể cả Tử Vy đều đã khổ vì tôi nhiều quá
rồi nếu bây giờ tôi không giúp được Tử Vy nữa, thì chẳng bao
giờ tôi tiếp tục được vai trò của cát cát.
Tử Vy suy gẫm rồi nhìn mọi người:
- Khoan đã, tôi thấy có điều chưa ổn. Mà chưa ổn chỗ nào thì
tôi cũng không biết. Tôi chỉ cảm thấy chuyện này có rất nhiều
điều nguy hiểm. Mặc dù chuyện vào cung để gặp được Hoàng
thượng là điều khát khao bấy lâu nay của tôi. Còn có được
Hoàng thượng thừa nhận không cũng không cần thiết. Tôi chỉ sợ
một điều, đấy là vào cung, Tiểu Yến Tử vì bênh vực lo lắng cho
tôi mà để lộ sự thật. Vì vậy rất nguy hiểm. Thôi tôi không
nhận đâu.
Tiểu Yến Tử nghe vậy cuống lên, nắm tay Tử Vy nài nỉ:
- Sao Vy lại cẩn thận như vậy? Nếu tôi không giữ được ý thì đã
bị bể từ lâu rồi. Vy đồng ý đi. Kế hoạch lần này thật to tát.
Biết đâu Vy vào cung rồi có thể nhìn được cha, mà tôi cũng
không phải bị mất đầu. Tôi sẽ trả cha lại cho Vy. Nếu không
được thì ít ra ở trong cung cũng có tỉ có muội. Vui vẻ, tôi
xin thề với Vy, Vy bảo gì tôi cũng nghe theo cả. Cái gì mà Vy
cho là nguy hiểm, thì tôi sẽ không làm. Tử Vy, tôi van muội
hãy chấp nhận đi, tôi với Vy đã tỉ muội kết nghĩa rồi cơ mà.
Họa phúc ta cùng hưởng, nếu không tôi sẽ không vào cung mà ở
lại cái lều với Vy đấy.
Lời của Tiểu Yến Tử quá thành khẩn, làm Tử Vy quá cảm động.
Nhĩ Khang cũng nói vào:
- Tử Vy, hãy giữ lấy cơ hội, cũng như giúp đỡ lấy chúng tôi.
Tôi hứa là nếu trong vòng nửa năm, mà tình hình chẳng có chút
gì thay đổi, thì chúng tôi sẽ nói với Tiểu Yến Tử không nhận
muội nữa, chúng tôi sẽ rước muội trở ra ngoài. Còn nếu bấy giờ
Hoàng thượng đã nhận được muội thì coi như mọi việc đã hóa
giải, người người đều hạnh phúc.
Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi thấy có lý, nên gật đầu:
- Đúng đấy. Càng nghĩ tôi càng thấy cái phương thức này có lý.
Trước mắt mọi việc làm của bọn ta đều phải ngụy trang, lừa
lọc. Đây không phải là kế sách lâu dài. Cái bí mật của Tiểu
Yến Tử, sớm muộn gì cũng bị lộ ra. Vì vậy không phải là không
nguy hiểm. Và cách duy nhất để hóa giải chuyện này. Là làm thế
nào để Hoàng thượng đều thích cả hai. Vì vậy phải tạo cơ hội
cho hai người đều có trước mặt vua. Rồi từ từ tình cảm phát
triển. Hoàng thượng là người tình cảm. Đến lúc đó sẽ hiểu ra,
xúc động và tha thứ hết tất cả. Tiểu Yến Tử sẽ không còn sợ
tôi chết vì khi quân!
Kim Tỏa đứng yên nãy giờ, chợt sụp xuống nói:
- Tiểu thơ, hãy nhận lời đi. Bởi vì lời dặn dò của bà sự mong
mỏi của tiểu thư và niềm tin của Nhĩ Khang thiếu gia, đều thực
hiện được hay không đều tùy thuộc vào cô cả đấy. Cô còn chờ gì
nữa? Nhưng mà...
Kim Tỏa nói đến đây quay sang Tiểu Yến Tử:
- Tiểu Yến Tử tỉ tỉ, tỉ tỉ không thể chỉ cần thêm một cung nữ,
mà phải cần đến hai. Phải có cả tôi, để tôi chăm sóc tiểu thư
tôi chứ?
Nhĩ Thái thấy mọi người đều đồng tình phải kêu lên:
- Mấy người bị tẩu hỏa nhập ma hết rồi! Điên hết rồi nhưng
thôi được, nếu mọi người đã tính vậy, thì tôi cũng phải theo
vậy. Bây giờ cũng đã muộn rồi, thôi hãy ngồi vào bàn đi, bàn
tính công chuyện cho xong chứ.
Thế là tất cả ngồi lại với nhau sắp đặt và như vậy, chuyện Tử
Vy vào cung coi như đã an bài. |
|