Vua Càn Long năm đó vừa tròn năm mươi. Tuy đã
đứng tuổi nhưng trông còn rất trẻ và khỏe. Lưng thẳng, mắt
sáng, làm vua trên hai mươi năm trên một nước rộng lớn, lại ở
vào thời kỳ thanh bình thịnh vượng, nên ông rất tự tin. Tự tin
đến độ cao ngạo và cố chấp. Những gì ông đã quyết định là
thánh chỉ, là mệnh lệnh và ông rất ít khi hối tiếc về điều
mình đã làm. Dĩ nhiên là làm vua nhưng vẫn là con người, vẫn
hỉ nộ ái ố, lục dục thất tình như bao nhiêu người khác. Nhưng
đó là vấn đề nội tâm, ông rất ít khi để lộ ra ngoài.
Thú vui của vua Càn Long là đi du lịch và săn bắn. Đó cũng là
những giây phút thư giãn sau những giờ lâm triều mệt nhọc. Nhà
vua có cả một thao trường, một khu săn bắn riêng. Nơi đây rộng
hàng trăm mẫu với rừng thông ngút ngàn, chứa đầy những thú nhỏ
như nai, mễn, thỏ, chồn... Dĩ nhiên là đôi khi cũng có những
con thú lớn lọt vào.
Hôm nay là ngày vua đi săn ở trường bắn Tây Sơn.
Ngồi trên ngựa, ông uy phong như một dõng tướng, lúc nào ông
cũng chạy trước, nhưng thỉnh thoảng cũng chậm lại để chờ đám
tướng lãnh tùy tùng phía sau. Ông cổ võ:
- Các khanh hãy trổ tài cho trẫm xem nào? Đừng quên sự nghiệp
của Đại Thanh ta xây trên yên ngựa nhé. Cưỡi ngựa bắn tên giỏi
là thiên bẩm của người Mãn Thanh. Mỗi người trong các ngươi
đều phải bắn giỏi. Vì vậy, hôm nay kẻ nào săn được nhiều thú
nhất sẽ được ta trọng thưởng!
Phía sau vua Càn Long có mấy thanh niên rất trẻ. Trong đó có
Vĩnh Kỳ, con trai thứ năm của vua Càn Long, mới mười chín tuổi,
giỏi văn lẫn võ, lại rất đẹp trai, rất được Càn Long yêu thích.
Còn Nhĩ Khang và Nhĩ Thái là hai huynh đệ ruột, con của Đại
học sĩ Phước Luân, dáng dấp thư sinh nhưng võ nghệ cao cường.
Nhất là Nhĩ Khang được vua Càn Long tin yêu phong làm Ngự Tiền
Hành Tẩu. Nhĩ Thái thì tuổi xấp xỉ bằng Vĩnh Kỳ, nên đi đâu
vua Càn Long cũng đều cho ba người đi theo. Được sự khuyến
khích của vua, Nhĩ Khang thúc ngựa chạy tới nói:
- Xin hoàng thượng miễn thứ, hạ thần không khách sáo nữa đâu.
- Ai bảo ngươi phải khách sáo chứ! Nhìn kìa phía trước đang có
một chú nai!
Nhĩ Khang cho ngựa phóng nhanh, tới trước còn quay đầu lại nói:
- Hạ thần sẽ hạ con nai này!
Nhưng nghĩ sao Khang quay lại Nhĩ Thái nói:
- Nhĩ Thái! Hai huynh đệ mình thi đua đi! Xem ai bắt được
nhiều nhất hôm nay nhé!
Nhĩ Thái cười lớn:
- Chắc chắn đệ thắng cho mà xem!
Vĩnh Kỳ đi cạnh giật mạnh dây cương, nói:
- Các ngươi đừng tưởng hạ Trên đời này đâu chỉ có các ngươi
thôi sao?
Thế là ba người trẻ tuổi cùng thúc ngựa hướng về phía chú nai
bất hạnh. Đại học sĩ Phước Luân đến cạnh vua cười nói:
- Nhiệt huyết của bọn trẻ cao lắm, nhưng Nhĩ Khang và Nhĩ Thái
nên biết kính nhường Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ mới phải.
Vua Càn Long không đồng ý quay qua trừng mắt:
- Khanh nói vậy sao được! Ở tại trường bắn này, tất cả phải
bình đẳng, không được phân biệt quần thần lớn nhỏ gì cả, mà là
tài năng. Vì vậy ở đây con trẫm với con khanh đều như nhau. Ai
thắng là anh hùng vậy!
Phước Luân cúi đầu thi lễ rồi nói:
- Hoàng thượng anh minh nói vậy, chứ hai đứa con của thần làm
sao bì được với Ngũ A Ca!
Vua Càn Long cười lớn
- Ha ha! Ta rất yêu thích hai đứa con của ngươi nên xem chúng
như con mình. Bằng không trẫm nào cho chúng theo hầu mãi? Vì
vậy khanh cũng đừng bận tâm. Hãy để bọn trẻ kia được thoải mái
so tài. Đừng để chúng có một chút gì áy náy không hay!
- Dạ thần xin vâng!
Phước Luân đáp, lòng ngập đầy niềm vui.
Đoàn người ngựa càng lúc tiến sâu vào trường săn bắn.
o0o
Cùng thời điểm đó ở phía đông của trường săn bắn, có một vách
đá thiên nhiên sừng sững áng ngữ, thì ở phía ngoài vách đá,
Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đang ra sức cố gắng trèo, với
mục đích là vượt qua bên kia vách để vào trường bắn. Nhưng
trèo vách đá đâu có dễ. Ngoài đá lởm chởm ra, vách đá còn mọc
đầy gai. Tử Vy với chiếc bị đãy trên lưng thở dốc theo sau,
lưng cô nàng đã ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng là Kim Tỏa. Tử Vy
vừa trèo vừa nhìn lên đỉnh núi chót vót cao ước lượng, rồi
hỏi:
- Tỉ Yến Tử, chúng mình sắp đến nơi chưa?
Với Tiểu Yến Tử thì chuyện vượt vách tuy có gai go nhưng cũng
không đến nỗi khó khăn lắm, nên nói:
- Chỉ cần qua khỏi núi này là đến ngay thôi.
- Nhưng làm sao qua khỏi núi này?
- Thì vượt vách núi vậy!
Kim Tỏa nghe trợn mắt:
- Phải trèo qua vách núi này ư? Coi bộ chẳng dễ đâu!
- Nhưng chỉ có cách duy nhất đó, chứ không có cách nào khác.
Bởi vì mỗi lần Hoàng thượng đi săn là bốn bên trường săn đều
được phong tỏa nghiêm ngặt. Lực lượng bảo vệ lên đến mấy ngàn
người, làm sao chui vào cho được? Chỉ có con đường này, bên
sau vách núi là rừng là đến nơi săn bắn rồi nên ít người để ý.
Lúc trước tỉ cũng có lần tò mò đi vào một lần rồi!
Kim Tỏa lắc đầu:
- Nhưng tỉ là khác, bọn muội chắc chắn không làm được. Chưa đi
đến đâu mà hai chân đã mỏi nhừ...
Tiểu Yến Tử khó chịu:
- Kim Tỏa, muội phải cố gắng một chút, tiểu thư quá là sao
được việc?
Trong khi Tử Vy cũng thở dốc:
- Nhưng mà... Cả muội cũng vậy... muội nghĩ chuyện này vượt
quá khả năng của muội, muội không thể nào vượt qua được cái
vách quá hiểm trở này.
Tiểu Yến Tử khuyến khích hai người
- Đừng lộn xộn! Dù không vượt được muội cũng phải cố gắng mà
vượt! Muội hãy lắng nghe thử đi. Bên kia vách núi có phải là
đang có tiếng ngựa rượt đuổi không? Vậy là cha muội đang có
mặt ở đấy, muội chỉ cách cha muội có một vách núi nữa thôi!
Tử Vy nghe vậy kề tai vào vách núi lắng nghe rồi buồn bã nói:
- Muội chẳng nghe được gì cả ngoài tiếng tim của muội, nó như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Phải cố gắng chứ? Phải khắc phục! Nào! Leo lên! Leo lên!
Không leo được thì làm sao gặp được cha?
Tiểu Yến Tử hét. Tử Vy không còn cách nào khác hơn đành tiếp
tục trèo. Tay Tử Vy bấu vào một tảng đá, trườn mình lên. Đột
nhiên, tuột chân một cái. Vy hét lên và lăn dài xuống. Tiểu
Yến Tử nghe hét quay lại giật mình, vội vã bay người theo. Hai
người lăn thêm mấy vòng mới ngừng lại. Tử Vy ngất đi hồi lâu
mới tỉnh lại. Áo quần bị rách nhiều chỗ tay chân bị cào chảy
máu. Vậy mà Tử Vy không lưu ý đến ngay lại hỏi:
- Cái túi đãy của muội! Cái túi đãy của muội đâu rồi?
Tiểu Yến Tử giật mình vội kiểm tra cái túi đãy sau lưng Tử Vy:
- Nó bị rách rồi! Cởi xuống soát lại xem sao!
Hai người dìu nhau đến một tảng đá nhỏ, Tiểu Yến Tử phu. Tử Vy
lấy túi đãy xuống, mở ra thấy bức họa và cây quạt vẫn còn thì
mới yên tâm
- Không sao, không sao... Chưa bị rách gì cả. Thế còn thân thể
muội có bị thương nơi nào không?
Tử Vy nghe hỏi mới thấy đầu gối bị đau nhói, nhìn xuống máu
đang rỉ ra ống quần. Tiểu Yến Tử thấy vậy kêu lên:
- Chết rồi! Chẳng có mang thuốc theo... Bây giờ phải làm sao
đây?
Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử rồi ngước mắt nhìn lên vách núi đá. Một
ý nghĩ chợt nảy ra:
- Tỉ Yến Tử hãy nghe muội nói này. Cả ba chúng ta mà có leo
lên núi này sợ là đến sáng mai vẫn chưa sang được bên kia. Còn
nếu một mình tỉ chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Vì vậy, hay là
thế này muội sẽ giao vật tin này cho tỉ, tỉ hãy mang sang đấy
giùm muội
Tiểu Yến Tử kinh ngạc nhưng hiểu ngay:
- Có phải muội muốn tỉ là người đưa thư?
- Vâng!
Tiểu Yến Tử nhìn lên đỉnh núi suy nghĩ rồi gật đầu:
- Muội nói đúng. Nếu chậm trễ trời sụp tối đến nơi và như vậy
nếu có vào được trường săn bắn cũng không gặp được người. Vậy
thì... thôi được tỉ nhận lời. Vì muội đã tin tỉ thì tỉ phải
coi việc này là việc của chính mình, bằng mọi giá! Muội yên
tâm! Tỉ sẽ không để những tín vật này rơi mất đâu!
Kim Tỏa cũng vừa đến nơi, nghe nói vậy nó sụp lạy:
- Tỉ Yến Tử, muội xin đại diện tiểu thư gởi tỉ một lạy này,
gọi là cảm ơn nghĩa cử đẹp của tỉ.
Tiểu Yến Tử đỡ Kim Tỏa dậy:
- Đừng làm thế! Tử Vy dù gì cũng là muội ta, chuyện của Tử Vy
cũng là chuyện của ta, nếu ta không làm thì ai làm? Thôi chẳng
sớm sủa gì nữa, để ta đi ngay cho kịp. Các ngươi hãy quay về
Viện nhà nghèo chờ... Ta đi lần này kết quả ra sao chưa biết,
vì vậy tối nay ta không về, thì cũng đừng lảng vảng quanh đây
làm gì, cứ ở Bắc Kinh mà dò hỏi tin tức.
Tử Vy gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm:
- Tỉ Yến Tử nhớ cẩn thận nhé!
- Đừng lo! Hãy lo cho bản thân đi!
Tiểu Yến Tử đeo chặt túi của Tử Vy lên người nói, rồi ôm hôn
Tử Vy một lần nữa, mới bỏ trèo lên vách đá.
o0o
Bên trong trường bắn. Một chú nai phóng nhanh vào bụi câỵ Đoàn
người ngựa phóng nhanh đuổi theo, tiếng hò hét inh ỏi:
- Con nai này đã bị chúng ta đuổi theo khá lâu, chắc cũng kiệt
sức rồi. Ngũ A Ca! Xin lỗi, tôi ra tay trước vậy nhé!
Nhĩ Khang vừa giương cung lên nhắm, vừa nói nhưng Nhĩ Thái như
phát hiện điều gì, chỉ về phía tay trái hét to:
- Ồ! Đằng kia kìa! Có một con gấu to, hãy qua đấy xem. Nhanh
lên! Nhanh lên! Trường bắn này lâu rồi đâu có còn gấu, sao lạ
vậy?
- Vậy thì... Con gấu này là của tôi đấy nhé, không ai được bắn
đấy!
Nhĩ Khang nghe vậy lanh hơn vội chĩa mũi tên sang trái, rồi
hỏi:
- Gấu hử? Ở đâu? Ở đâu?
Vĩnh Kỳ thừa cơ, đắc chí giương cung về phía con nai ban nãy
cười nói:
- Cảm ơn Nhĩ Thái nhé! Nhờ ngươi giúp đỡ nên nai sẽ vào tay
ta. Cảm ơn! Cảm ơn!
Và buông tên... vút... Nhĩ Khang nhìn Nhĩ Thái chợt hiểu ra.
Đúng rồi, làm gì có gấu? Nhưng chuyện xảy ra lại vượt ngoài ý
muốn mọi người. Một người con gái... chẳng biết từ đâu chui
ra. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ chẳng hiểu gì cả. Rõ là một chú nai
tơ kia mà, làm sao khi họ đến nơi lại biến thành một thiếu nữ?
Chỉ thấy là mũi tên của Vĩnh Kỳ khi bay đi, họ lại nghe dội
lại một tiếng người "Ối!” Rồi thì...
Vĩnh Kỳ thấy mình đã bắn trúng một người, làm họ bị thương.
Vội vã nhảy xuống ngựa trước, cô gái bị thương nằm đó đang sợ
hãi, mắt mở to nhìn mọi người. Mũi tên trên ngực cô gái đầy
máu đỏ.
Cô gái nhìn Vĩnh Kỳ không chớp mắt, chỉ lắp bắp:
- Xin hãy cho tôi gặp ngay Hoàng thượng! Nhanh lên!
Lúc Tiểu Yến Tử được đưa đến trước vua Càn Long, thì hơi thở
rất yếu. Vua Càn Long không ngớt kinh ngạc:
- Cái gì? Nữ thích khách ư? Trường bắn này canh phòng rất
nghiêm ngặt làm gì có nữ thích khách vào được chứ?
Đại thân, tùy tùng và các quan lại đi theo xúm lại nhìn cô
gái, được đặt nằm trên bãi cỏ, Vĩnh Kỳ có vẻ bứt rứt nói:
- Hoàng thượng ơi, Lý thái y có mặt đây không? Hãy mau khám
thử xem có cứu sống được người không chứ?
Vua Càn Long nhìn cô gái nằm bất động, hỏi:
- Nữ thích khách? Cô gái này mà là nữ thích khách ư? Ai nói?
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Con không nghĩ như vậy. Con thấy cô ta chỉ đi có một mình à?
Phải chăng là dân thường sống ở gần đây? Con thật ân hận, bắn
lầm người không biết là có làm cô ta nguy đến tính mạng không?
Lý thái y! Lý thái y đâu? Mau lại đây cứu người đi chứ?
Lý thái y là vị thầy thuốc lúc nào cũng có mặt trong đoàn săn
bắn của vua, vội vã chạy đến:
- Dạ có thần đây ạ!
Đại học sĩ Phước Luân cũng xuống ngựa nói:
- Khoan đã! Ở đây có điều gì không hợp lý! Tại sao một cô gái
trẻ thế này lại đơn thân độc mã vào trường bắn. Phải điều tra
lại mới được!
Tiểu Yến Tử nằm thiêm thiếp trên bãi cỏ. Chỉ thấy một đám
người lố nhố đứng nhìn mình, còn Hoàng thượng? Ai là Hoàng
thượng? Sống chết không là vấn đề, nhưng vật tin của Tử Vy
không để cho người ta tùy tiện lấy mất! Cố cựa mình xem thử
túi đãy sau lưng còn không? Miệng Yến Tử vẫn lẩm bẩm:
- Hoàng Thượng... Hoàng thượng... Hoàng thượng...
Nhĩ Khang ngạc nhiên quay qua Vĩnh Kỳ:
- Đệ có nghe cô ta nói gì không? Tại sao miệng cứ lẩm bẩm hai
chữ Hoàng Thượng? Có lẽ cô ta biết là Hoàng Thượng thường hay
vào đây săn bắn nên lẻn vào. Có cái gì rất lạ ở đây!
Đại học sĩ Phước Luân nhìn xuống, thấy Tiểu Yến Tử đang đưa
tay sờ vào cái túi gì phía sau. Cảnh giác kêu lên:
- Không được! Sau lưng cô ấy có cái gì, coi chừng vũ khí! Hãy
đưa hoàng thượng ra xa một chút!
Và thuận chân ông đá Tiểu Yến Tử lăn đi một vòng, điều này làm
vết thương ở ngực Yến Tử nặng thêm, trong khi một tướng tùy
tùng khác rút gươm ra. Vĩnh Kỳ la lên:
- Không được giết người!
Nhĩ Thái cũng nói:
- Hãy đợi điều tra kỹ rồi ra tay cũng không muộn
Vua Càn Long khoát tay:
- Hãy dừng tay lại, đợi trẫm!
Tiểu Yến Tử vừ đau vừa sợ và bây giờ thì nàng biết là người
đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt chính là vua Càn Long, vì
vậy cố gom hết sức lực, cố lập lại thật to lời của Tử Vy đã
nói:
- Hoàng Thượng! Không lẽ người chẳng còn nhớ gì chuyện mười
chín năm về trước? Chuyện của Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ư?
Sau khi nói được câu đó xong, Tiểu Yến Tử hoàn toàn ngất lịm.
Câu nói của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long bàng hoàng.
- Cái gì? Cái gì? Ngươi vừa nói gì vậy? Hãy lập lại một lần
nữa xem?
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cúi xuống. Nhĩ Thái nhìn lên nói:
- Tâu Hoàng thượng, cô ấy đã bất tỉnh rồi!
Trong khi ông Phước Luân vẫn cảnh giác:
- Coi chừng bẫy đấy! Hoàng thượng
Vĩnh Kỳ đưa tay sờ lên túi đãy của Yến Tử nói:
- Suốt đường mang đến đây, cô ấy cứ khư khư ôm lấy túi này,
hẳn bên trong có chứa vật gì đó!
Và chiếc túi được mở ra. Bức tranh và cây quạt được mang ra
ngoài. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên
- Chỉ có cái này thôi ư? Bức tranh và chiếc quạt?
Vua Càn Long nghe nói giật mình
- Đâu nào? Mang lại cho trẫm xem!
Vĩnh Kỳ trình bức tranh và chiếc quạt lên, vua Càn Long mở ra.
Càng nhìn mặt càng tái. Ông quay qua Tiểu Yến Tử, rồi quay
sang Vĩnh Kỳ:
- Vĩnh Kỳ! Hãy mang cô gái lại gần cho ta xem!
- Vâng!
Vĩnh Kỳ vội bước tới bế Tiểu Yến Tử lên. Vua Càn Long có vẻ vô
cùng xúc động, ông chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái... Và thật
bất ngờ... Cuốn phim dĩ vãng từ lớp bụi mờ thời gian như quay
ngược trở lại ông run rẩy, lạc giọng nói:
- Lý Thái Y đâu! Lý Thái Y! Hãy mau mau tìm cách cứu sống cô
gái này! Nhanh lên! Trẫm muốn cô ta phải sống! Phải sống bằng
mọi cách không được chết! Cô ta mà có bề gì coi chừng cái đầu
của nhà ngươi đấy!
Sau đó, mấy ngày liền Tiểu Yến Tử vẫn nằm mê man. Và trong cái
mê man đó, Yến Tử có cảm giác bềnh bồng như ở trong mây, chung
quanh nàng cái gì cũng mềm mại cũng thơm ngát giữa cái trạng
thái nửa mê nửa tỉnh đó. Yến Tử thấy có rất nhiều thầy thuốc
vây quanh mình. Họ châm kim vào người Yến Tử rồi đỡ dậy cho
uống thuốc. Cũng trong cơn mê đó, Yến Tử thấy có nhiều cô tiên
bay lượn chung quanh, trong đám tiên trên có một cô tiên hơi
lớn tuổi, phúc hậu hơn, thường có mặt thường xuyên bên cạnh,
rồi một khuôn mặt đàn ông đầy nam tính, chỉ xuất hiện sau khi
có mấy tiếng tung hô “Hoàng đế giá lâm..."
Cứ thế Yến Tử sống trong cái chập chờn hạnh phúc, được biết
bao nhiêu người phục vụ và Yến Tử đâu biết là trong lúc mình
mê man, có một ông vua, đó là vua Càn Long, lại phải sống
trong sự bức xúc hối hận, tự trách mình.
Hôm ấy, vua Càn Long cũng đến cạnh giường Tiểu Yến Tử, lúc Yến
Tử đang sốt cao. Mồ hôi ướt đẫm người. Cô gái cứ lảm nhảm:
- Đau... Đau quá... Chiếc quạt, bức tranh... Đừng... Đừng có
giật mất của tôi... Vật còn tôi còn vật mất tôi mất, tôi chết
mất... Tôi chết mất.
Vua Càn Long nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, lòng chợt nhói
đau, người vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn ngây thơ cô gái
nói:
- Này... này... Hãy tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi... Có nghe lời
trẫm nói không? Hãy nói cho trẫm biết sự thật... Con năm nay
bao nhiêu tuổi rồi?
Trong cơn mê sảng, Tiểu Yến Tử nhớ lại lúc mình làm lễ kết bạn
với Tử Vy, nghe Tử Vy hỏi nên đáp:
- Tôi mười tám, sinh năm Nhâm Tuất.
Vua Càn Long đưa tay lên bấm:
- Thế... Thế con sinh vào tháng mấy?
Yến Tử nhớ đã mừng rỡ nói với Tử Vy. Tôi đã có họ rồi... Tôi
họ Hạ và tôi cũng có ngày sinh. Tôi sinh ngày mùng một tháng
tám. Tiểu Yến Tử lẩm bẩm:
- Tôi... mùng một tháng tám... tôi sinh ngày mùng một tháng
tám...
Vua Càn Long lại nghĩ ngợi. Bất giác giật mình:
- Đúng rồi...! Đây là con gái của Hạ Vũ Hà thôi.
- Thế con họ gì?
Tiểu Yến Tử mở mắt trắng bệch ra, thều thào:
- Không có... tôi không có.
- Làm sao lại không có, mẹ con không nói cho con biết sao?
- Tử Vy nói... Vâng, không thể nói là không có. Vâng, tôi có
họ chứ, tôi có họ chứ, tôi có... tôi họ Hạ.
Lúc bấy giờ vua Càn Long như đã chứng thực được điều mình
đoán, ông run rẩy hỏi tiếp:
- Con... con tên gì?
- Dạ, Tiểu Yến Tử.
Điều này làm vua Càn Long ngạc nhiên. Cái tên gì kỳ vậy? Con
chim én nhỏ. Có gì không phải. Vũ Hà chắc hận ta lắm? Không
đến kinh đô để tìm ta, một mình cắn răng nuôi đứa bé đến
trưởng thành. Bây giờ, Vũ Hà ở đâu, tại sao lại có chuyện Tiểu
Yến Tử lại đột ngột xuất hiện thế này? Có quá nhiều điều thắc
mắc phải chờ Tiểu Yến Tử hoàn toàn tỉnh táo mới có thể rõ
được. Có điều, chắc chắn đây là con của Vũ Hà, cũng có nghĩa
là con của ta, chẳng nhầm lẫn được! Vua Càn Long ngắm nhìn
Tiểu Yến Tử, càng ngắm càng thấy cô bé xinh đẹp, ông lẩm bẩm:
- Tiểu Yến Tử... Con chim yến nhỏ bé, đã bay từ bờ hồ xa đến
đây... À, bây giờ thì ta đã rõ rồi!
- Thôi được con cứ nằm đây mà dưỡng bệnh, đừng bận tâm gì
cả... bằng mọi cách trẫm sẽ cứu con mà...
Tiểu Yến Tử sau một thời gian dài mê man, rồi cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, chợt phát hiện ra có vô số các nàng tiên vây
quanh, người đang lau mồ hôi, người đang quạt, người xoa bóp,
đắp khăn, những bàn tay tuyệt vời làm sao. Tiểu Yến Tử cứ nằm
yên thụ hưởng và đến khi mở mắt ra thấy tất cả đang nhìn mình
cười.
- Ồ! Tỉnh rồi ư? Biết ta là ai không? Ta là Lệnh Phi nương
nương đây!
Lệnh Phi nương nương? À thì ra bà tiên đôn hậu này có tên là
Lệnh Phi nương nương. Tiểu Yến Tử lại quay sang phải, có mấy
ông tiên đầu tóc bạc phơ đang ngồi quanh bàn tính chuyện gì,
hình như có liên quan đến một người nào đang bệnh, quay sang
trái thì đỉnh hương trầm đang nghi ngút khói. Tiểu Yến Tử thấy
thật dễ chịu. Vẫn nghĩ mình đang ở tạn thiên đàng. Phòng đẹp
lộng lẫy quá! Giường nệm êm quá, rồi các cô tiên nữ, hương
trầm thơm ngát, như vậy thì chắc là ta đã lên trời, thật không
ngờ thiên đàng lại thoải mái thế này, ta sẽ ở lại đây, ta
không đi đâu nữa.
Tiểu Yến Tử hé mắt ra rồi nhắm lại. Có tiếng thì thầm bên
cạnh:
- Tỉnh rồi mà? Có phải các ngươi thấy tỉnh rồi không?
- Hẳn vậy. Đã mở mắt ra, con ngươi còn chuyển động nữa mà!
- Vâng, con thấy cô ấy nhìn chúng ta. Chắc sắp tỉnh rồi đấy
rồi đấy nương nương ạ.
Đám tiên nữ đang bàn tán thì Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô từ xa:
- Hoàng hậu giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!
Đám tiên nữ ban nãy xì xào chợt im bặt, rồi Tiểu Yến Tử nghe
tiếng hô đồng loạt:
- Hoàng hậu nương nương kiết tường!
Cô tiên lớn tuổi nhất ban nãy quỳ xuống, kính cẩn thưa:
- Lệnh Phi tham kiến Hoàng Hậu nương nương!
Tiểu Yến Tử nghe vậy sợ hãi nhắm mắt lại, tự hỏi:
- Tại sao lại có Hoàng hậu ở đây? Như vậy đây chưa phải là
thiên đàng à? Vị Hoàng Hậu này có vẻ oai phong quá!
Tiểu Yến Tử nghĩ ngợi, mở he hé mắt để ngắm. Bà Hoàng Hậu
khoảng trên bốn mươi tuổi, người mang đầy nữ trang, ngọc báu.
Đôi mày lá liễu, mắt phụng uy nghi... Và không hiểu tại sao
vừa nhìn thấy bà ta, là Tiểu Yến Tử bỗng rùng mình sợ hãi.
Phải chăng vì cái ánh mắt quá sắc, quá lạnh? Sau lưng bà ta
còn có một bà lão khác, sắc diện cũng thật lạnh lùng.
- Các ngươi hãy bình thân!
Giọng của Hoàng hậu lạnh không kém. Và tất cả những tiên nữ
hiện diện đều đứng dậy. Hoàng hậu đến trước giường của Tiểu
Yến Tử, chăm chú quan sát, làm Tiểu Yến Tử chẳng dám động đậy.
- Đây là cô gái từ trường săn bắn mang về có phải không?
- Vâng
Lệnh Phi nương nương trả lời:
- Sao rồi? Vết thương đã lành chưa?
- Dạ kính bẩm Hoàng Hậu, mạch đã đều rồi, có thể nói là qua
cơn nguy kịch.
Một vị thái y vội bước tâu. Hoàng hậu gật đầu:
- Thái y quả là có bàn tay vàng. Hay lắm!
- Dạ cảm ơn Hoàng Hậu. Nhưng có lẽ mạng của cô gái này là mạng
đại phước, nên được Hoàng thiên phò hộ.
- Vậy ư? Mạng đại phước? Được Hoàng thiên phò hộ nữa ư?
Lời của Hoàng hậu nghiêm khắc, làm người trong phòng đều yên
lặng. Tiểu Yến Tử cũng thấy căng thẳng. Lòng nghĩ ngợi:
- Bà ta đang nói về ai vậy? Cô gái từ trường bắn mang về? Ta
đấy ư? Không lẽ... ta đã được mang vào cung vua? Thì ra, nơi
đây chẳng phải là thiên đàng mà chỉ là Hoàng cung. Tiểu Yến Tử
dần dần tỉnh táo, ký ức chầm chậm quay lại. Trời ơi! Như vậy
là ta đã lọt vào trong cung vua! Tử Vy tìm đủ mọi cách cũng
không vào được, còn ta! Dự tính là vào được ngay!
Hoàng Hậu phất tay với đám đông:
- Bọn ngươi ra cả bên ngoài, bao giờ ta lệnh mới được vào nhé!
- Vâng!
Tất cả những người trong phòng đều rút lui, kể cả Lệnh Phi,
nhưng Hoàng Hậu lại ra lệnh:
- Lệnh Phi ngươi ở lại, ta có chuyện cần hỏi ngươi.
- Vâng.
- Ngươi đến đây!
Lệnh Phi nương nương bước tới cạnh giường. Hoàng Hậu vẫn chăm
chú ngắm nhìn Tiểu Yến Tử, hỏi:
- Trong cung đang có những tin đồn, rằng là con bé này giống
hoàng thượng như khuôn đúc. Vậy mà sao ta ngắm vẫn không thấy.
Còn ngươi? thế nào? Thấy nó có giống Hoàng thượng không? Chỗ
nào?
Lời của Hoàng hậu làm Lệnh Phi nương nương lúng túng:
- Dạ... nghe Hoàng thượng nói là... là càng nhìn càng thấy
giống.
Hoàng hậu lại quay sang bà lão phía sau.
- Thế còn Dung ma ma, bà thấy thế nào?
Bà lão được gọi là Dung ma ma bước tới ngắm kỹ Tiểu Yến Tử.
- Kính bẩm Hoàng Hậu. Người ta nói rồng sanh ra đến chín loài.
Hãy nhìn các A ca và cát cát xem thì rõ, đâu có người nào
giống người nào đâu? Vả lại cô gái nằm thế này, thần cũng
không trông rõ được.
Hoàng Hậu cười nhạt:
- Vậy mà có người dám cả quyết, nói nào là chân mày, đôi
mắt... của cô ta đều giống Hoàng thượng như đúc.
Rồi quay sang Lệnh Phi nương nương, Hoàng Hậu gằn giọng:
- Ngươi đừng có vì muốn lấy lòng Hoàng thượng mà cứ nói tốt
cho nó! Đứa con gái này lai lịch bất minh, xuất hiện một cách
bất thần. Làm sao một thân một mình có thể lọt vào trường bắn?
Chắc hẳn là phải có nội ứng. Ta đã nhìn kỹ, chẳng thấy giống
Hoàng thượng của ngươi một chút nào cả! Chắc chắn đây là giả
mạo mà thôi. Vì vậy ngươi đừng có ý kiến tới lui gì cả. Nếu
xét kỹ nó chẳng phải là giọt máu rơi của Hoàng thượng, thì
không phải một mình nó chết, mà cả ngươi cũng bị liên lụy đấy.
Lệnh Phi nương nương có vẻ sợ hãi:
- Hoàng hâu dạy phải, dạy phải. Thần thiếp chẳng dám lắm mồm
nữa đâu!
- Ngươi biết vậy là tốt. Chuyện này ta sẽ làm rõ mới được, chứ
đâu thể chỉ dựa vào một cây quạt, một bức tranh, là có thể kết
luận đây là cát cát? Thật đúng là hoang đường!
Lệnh Phi nương nương lại một lần nữa ứng tiếng:
- Vâng! Vâng! Vâng!
- Thôi ta đã ngắm kỹ rồi, thấy rõ rồi! Dung ma ma, mình về
thôi!
Và Hoàng Hậu cùng Dung ma ma quay người bỏ đi. Lệnh Phi quỳ
xuống:
- Thần thiếp xin được cung tiễn Hoàng hậu nương nương.
- Khỏi cần! Chỉ cần ngươi gắng giữ khách quan một chút khi
đứng bên Hoàng thượng là được. Phải nhớ là huyết thống của
Hoàng thất, không thể để pha tạp, nếu có điều gì không hay,
tội chém đầu chứ chẳng dung, ngươi biết rồi chứ?
- Dạ thần thiếp hiểu ạ!
Rồi tiếng chân bước xa dần. Vậy là Hoàng Hậu và Dung ma ma đã
bỏ đi. Tiểu Yến Tử mở hé mắt, thấy Lệnh Phi nương nương khúm
núm đưa Hoàng hậu và đám tùy tùng bước ra ngoài. Và bây giờ
Tiểu Yến Tử gần như tỉnh táo hoàn toàn. Nàng thấy sự việc
không đơn giản như mình tưởng, mà vô cùng rắc rối. Tiểu Yến Tử
lẩm:
- Vậy là không hay rồi! Họ đã lầm mình là cát cát, rồi nghi
mình là hàng giả mạo định chém đầu nữa chứ, phải làm sao đây?
Tiểu Yến Tử kêu khổ và than:
- Tử Vy ơi! Tử Vy mi đã hại ta rồi! |
|