Thế là trong đêm ấy, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái,
Vĩnh Kỳ trong bộ áo đen, khăn bịt mặt đến Khôn Ninh cung.
Vì đã nắm rõ địa hình, địa vật. Ba người lại võ công cao cường
nên gần như không bị vướng chướng ngại nào cả, ba người chia
ra làm ba ngã, lục soát từng phòng cuối cùng đến mật thất. Nhĩ
Khang từ trên mái nhà vừa mở ngói đã không thấy Tử Vy ngay.
Máu nóng bốc lên. Chưa kịp động thủ thì đã thấy Trại Oai, Trại
Quảng phóng tới.
Hai bên quần nhau. Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái nghe động, vội vã chạy
đến tiếp ứng.
Thế là năm người quần nhau. Trại Oai, Trại Quảng thấy bọn
người lạ mặt có thân pháp và võ thuật khá quen thuộc, nên biết
là ai rồi, nhưng vẫn hỏi:
- Quí vị là ai? Thích khách hay người nhà, hãy xưng danh đi,
bằng không tôi sẽ cho gọi thị vệ đến, lúc đó càng rắc rối.
Nhĩ Khang nói:
- Nếu các ngươi là hảo hán thì hãy theo ta!
Trại Oai và Trại Quảng nghe tiếng biết người quen. Năm người
kéo nhau ra bãi vắng.
Đến đấy, Vĩnh Kỳ mới kéo khăn che mặt ra. Trại Oai, Trại Quảng
vừa nhìn thấy, đã quỳ xuống:
- Ngũ A Ca!
Vĩnh Kỳ thấy vậy an tâm, hỏi:
- Ta đến để hỏi hai ngươi. Tử Vy bây giờ ra sao rồi?
- Bị Dung ma ma dùng hình trị, hình như đã không còn biết gì
nữa rồi.
Nhĩ Khang lúc đó cũng cởi khăn che mặt ra, nói:
- Ta kính trọng hai người điều là hảo hán, nhưng ta thấy ở
Khôn Ninh cung này lại có quá nhiều chuyện ác độc xấu xa. Ta
nghĩ lại ngươi cũng không nên tham dự vào những chuyện như vậy.
Và bây giờ ta đến giải cứu cho Tử Vy, mong là các ngươi hãy
giả lơ như chẳng thấy đi nhé?
- Điều đó chẳng được, nếu chư vị muốn cứu Tử Vy, thì chỉ có
nước là giết chúng tôi trước đi!
Nhĩ Thái tiến tới, rút dao ra khỏi vỏ kề cổ Trại Quảng:
- Bộ ngươi tưởng bọn ta không dám giết ngươi hả?
Vĩnh Kỳ tỉnh táo hơn:
- Nhĩ Thái, hãy bình tĩnh nào!
Rồi quay sang Trại Oai, Trại Quảng. Vĩnh Kỳ nói:
- Các ngươi chỉ có lòng trung thành chứ chẳng biết phân biệt
điều tốt với xấu ư?
- Nếu bọn tôi mà chỉ có lòng trung thành, không phân biệt được
điều tốt xấu, thì ngay từ khi bắt gặp các vị xuất hiện đã hô
toáng lên, để tất cả các cao thủ trong đại nội vây kín các vị
rồi.
- Nếu các ngươi đã khẳng khái như vậy sao không giúp bọn ta
trót đi?
- Bởi vì Hoàng hậu đã giao phạm nhân cho hai chúng tôi, nếu bị
mất thì cái đầu của chúng tôi sẽ không còn. Ngũ A Ca bây giờ
đã biết Tử Vy bị nhốt nơi nào. Sao chẳng đợi một lúc trời sáng
hẳn, đến thẳng Khôn Ninh cung đòi người. Lúc đó, Trại Quảng,
Trại Oai này có muốn cản cũng không dám.
Nhĩ Khang nôn nóng:
- Nhưng từ đây đến sáng còn mấy canh giờ nữa, lúc đó Tử Vy rồi
sẽ ra sao?
- Dung ma ma đã mệt mỏi. Từ đây đến sáng, Tử Vy sẽ không bị
tra hỏi thêm đâu. Đừng lo.
- Mi bảo đảm chuyện đó.
- Vâng, bọn tôi sẽ trông nom giùm thiếu gia cho!
Vĩnh Kỳ nghe vậy chấp tay lại nói:
- Vĩnh Kỳ và Hoàn Châu cát cát sẽ nhớ mãi sự giúp đỡ này của
hai vị!
Và quay đầu sang Nhĩ Khang với Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ nói:
- Thôi chúng ta rút lui ngay, chỗ này không thể ở lâu được.
Nhĩ Khang còn do dự, Vĩnh Kỳ phải nhắc nhở:
- Đừng quên nơi đây còn thuộc vào hoàng cung và ngươi là Ngự
Tiền thị vệ đấy nhé.
Thế là ba người vội vượt tường quay về.
o0o
Trời vừa tờ mờ sáng, vua Càn Long đã bị Tiểu Yến Tử đến quấy
rấy. Người không hài lòng hỏi.
- Tiểu Yến Tử? Chuyện gì xảy ra nữa vậy? Có chuyện gì mà Lập
Mai bảo là mới canh tư, con đã vào đây quỳ? Quan trọng lắm ư?
Sao đôi mắt con lại sưng húp thế kia?
Tiểu Yến Tử phủ phục dưới đất, nước mắt như mưa:
- Bẩm Hoàng A Ma. Con đang lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm,
mới đến đây làm phiền Hoàng A Ma. Hoàng A Ma hãy cứu con. Cứu
cả Tử Vy nữa, nếu Tử Vy mà chết thì con cũng chết theo. Con
thành thật thú nhận với Hoàng A Ma. Tử Vy không phải là một
cung nữ bình thường, mà là em kết nghĩa ngoài đời của con. Cô
ấy vào cung là vì con mà vào thôi. Lúc kết nghĩa, con đã thề
với trời đất. Là con và Tử Vy sống chết có nhau. Tử Vy chết
con chết, Tử Vy sống, con sống. Bây giờ Vy nó bị người ta hại
gần chết, con thật không biết phải làm sao bây giờ, con muốn
chết quá...
Vua Càn Long nghe chẳng biết đầu đuôi ra sao cả, nhưng khi
nghe hai tiếng Tử Vy là hỏi ngay.
- Con nói chậm chậm một chút. Trẫm chẳng biết gì cả. Con bảo
Tử Vy nó thế nào?
- Hôm qua, lúc con lên đây nghe Hoàng A Ma khảo chuyện học tập
thì ở Thấu Phương Trai, Tử Vy đã bị Hoàng hậu cho người đến
bắt đưa về Khôn Ninh cung. Đến bây giờ chưa thấy về. Nghe nói
nó bị Hoàng hậu cho người dùng cực hình đánh dở sống dở
chết...
Vua Càn Long nghe nói giật mình. Hoàng hậu đã bắt mất Tử Vy?
Nghĩ đến chuyện đó, không hiểu sao vua lại thấy bất ổn.
- Làm sao con biết là Tử Vy bị Hoàng hậu nhốt lại, còn dùng
cực hình tra khảo nữa?
Tiểu Yến Tử không dằn được nói:
- Con biết! Con biết rất rõ mới dám nói Hoàng A Ma, con van
người, đừng có chần chờ mà mất thời gian nữa. Ngũ A Ca, Nhĩ
Khang, Nhĩ Thái đã đến Khôn Ninh cung thám thính hôm qua và đã
trông thấy Tử Vy bị nhốt...
Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa dập đầu liên tục, vừa hối:
- Hoàng A Ma con van người, con cầu khẩn người, chỉ có người
mới cứu được Tử Vy. Hoàng A Ma hãy nghĩ đến tình cảm ma Tử Vy
đã dành cho Hoàng A Ma, đã đánh cờ với Hoàng A Ma suốt đêm, mà
đi cứu ngay nó. Ngũ A Ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và cả Kim Tỏa
đều đang đứng ở ngoài chờ Hoàng A Ma đó.
Vua Càn Long nghe vậy, mau mau đứng dậy.
Lúc Vua Càn Long đến Khôn Ninh cung thì trời mới tờ mờ sáng.
Phía sau vua là Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ
Thái,...
Vừa vào đến nơi, vua Càn Long đã lớn tiếng:
- Hoàng hậu đâu?
Hoàng hậu vội vàng bước ra, trông thấy vua, vội vã sụp xuống
thi lễ.
- Thần thiếp cung nghinh Hoàng thượng, xin chúc Hoàng thượng
an khang. Mà sao vừa sáng sớm Hoàng thượng đã đến đây vậy?
Hoàng hậu nhìn lên, thấy cả đám Tiểu Yến Tử phía sau buột
miệng:
- Ồ! đến đông dữ đa!
Vua Càn Long nhìn thẳng Hoàng hậu hỏi ngay:
- Khanh bắt Tử Vy về cung ngươi, để làm gì vậy chứ?
Hoàng hậu giật mình làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Hoàng thượng, chỉ vì chuyện một người cung nữ nhỏ nhoi mà
lại nhọc lòng Hoàng thương như vậy ư?
- Ta biết nếu ta không đích thân đến, e là khanh sẽ không thả
người ta ra.
Hoàng hậu vội nói:
- Cái con a đầu Tử Vy đó ư? Nói năng vô lễ, hành vi mờ ám,
thiếp có gọi đến dạy dỗ một đôi câu, rồi thả cho nó về. Sao?
Chẳng có ở Thấu Phương Trai ư? Coi chừng lại hóa trang làm
thái giám bỏ ra ngoài thành chơi rồi đó.
Tiểu Yến Tử nghe đến đó, không dằn được, lớn tiếng:
- Hoàng hậu! Người đã bắt Tử Vy đi hành hạ người ta thế nào.
Mau mau đem nó ra đây. Bằng không, giữa tôi và bà sẽ không đội
trời chung. Tôi sẽ bất cần bà là gì, có quyền lực ra sao, tôi
sẽ chiến đấu đến cùng. Tử Vy bị bà bắt nhốt trong cung, tra
khảo gần chết mà bà bảo là không biết gì cả ư?
Tiểu Yến Tử không dằn được cơn tức giận, vừa nói vừa xông tới
nắm lấy áo Hoàng hậu hét, khiến Hoàng hậu tức giận kêu lên:
- Thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Phản rồi, phản rồi,
người đâu...
Trại Oai va Trại Quảng nghe lệnh vội bước ra. Không quên liếc
nhanh về phía Vĩnh Kỳ.
Ở đây Tiểu Yến Tử đã bất chấp tất cả, vừa nắm cổ áo Hoàng hậu
lắc, vừa nói:
- Tử Vy là đứa điềm đạm, nói cũng chẳng dám lớn tiếng, chứ
đừng nói là biết võ công. Bà bảo nó ăn nói vô độ, có hành vi
mờ ám là sao? Bà muốn tìm cách triệt hạ bọn tôi, nên hành hạ
nó. Hãy thả nó ra, nó mà mất một sợi lông, là bà biết tay tôi.
Thả nó ra! Nếu không, tôi và bà cùng chết đấy.
Tiểu Yến Tử càng hét, cơn giận càng bốc cao và không dằn được.
Nàng đẩy nhào Hoàng hậu xuống, hai tay chận cổ Hoàng hậu.
Đến lúc đó thì Trại Oai không thể không nhảy vào:
- Không được hành động như thế!
Trại Oai, Trại Quảng cùng xông đến, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái thấy
vậy cũng phóng ra chặn lại, người thì lo ứng phó với Trại Oai
Trại Quảng. Người lại kéo Tiểu Yến Tử ra.
Bà Hoàng hậu vẫn còn nằm dưới đất, mặt mày tái mét mấy cung nữ
vội chạy đến đỡ dậy.
Cảnh lộn xộn xảy ra quá nhanh, lại quá bất ngờ khiến vua cũng
bối rối.
Nhĩ Khang nói ngay:
- Bẩm Hoàng thượng. Chuyện cứu người là chuyện lửa bỏng.
Vua Càn Long bây giờ mới nhớ sực ra, nói lớn:
- Trẫm đã biết là Tử Vy đang ở Khôn Ninh Cung này. Đừng có trả
lời đôi co nữa, để tình trạng lộn xộn này kéo dài còn ra cái
thể thống gì? Mau đem nó ra đây!
Hoàng hậu giận dữ không kém:
- Tại sao Hoàng thượng mới sáng sớm đã đưa cái cát cát ngỗ
nghịch này đến tìm thiếp gây sự. Động tay động chân làm náo
loạn cả cung cấm lên như vậy? Vua Càn Long trừng mắt:
- Khanh là Hoàng hậu, lại tự ý bắt giam cung nữ, vô cớ dùng
hình phạt tàn nhẫn hành hạ người. Nếu trẫm không đích thân đến
đây thì chắc chắn là khanh vẫn giữ người không thả. Có phải là
Khang cũng chẳng coi trẫm ra gì? Nên qua mặt trẫm nữa ư?
Hoàng hậu vẫn ngoan cố:
- Hoàng thượng có bằng cớ gì mà cho rằng Tử Vy còn ở trong
Khôn Ninh Cung này?
- Như vậy, theo Hoàng hậu thì Tử Vy không còn ở trong Khôn
Ninh Cung này chứ gì? Bây giờ Hoàng hậu có dám đưa tay ra thề
không? Nếu Tử Vy không có, trẫm xin lỗi. Còn nếu có, Hoàng hậu
sẽ phạm tội và phải chịu tội như các thứ dân khác?
Hoàng hậu nói:
- Thôi được. Cứ coi như Tử Vy có trong cung này đi, nhưng có
thế nào thì cô ta chỉ là một cung nữ bình thường. Nếu bây giờ
thiếp muốn cái cô cung nữ đó của cát cát ở bên cạnh hầu hạ
thiếp, thì điều đó có được không ạ?
Lời của Hoàng hậu làm vua Càn Long nổi giận:
- Làm một Hoàng hậu mà khanh có thể nói năng tùy tiện vậy được
ư? Làm việc không nghĩ đến tư cách thật đáng trách.
Lời phê bình làm Hoàng hậu tái mặt, bà ngỡ ngàng nhìn nhà vua:
- Bẩm Hoàng thượng! Không lẽ địa vị hiện nay của thiếp chẳng
hơn một cung nữ ư? Sao Hoàng thượng lại dùng những lời lẽ như
vậy với thiếp?
Vua Càn Long không còn bình tĩnh được nữa, sử dụng ngay câu
nói của Tiểu Yến Tử.
- Cung nữ cũng là con người, cũng có mẹ cha, chứ nào phải con
vật. Cái danh xưng “Hoàng hậu" có nghĩa là “Mẫu nghi thiên hạ"
Vậy thì trẫm hỏi “Mẫu nghi" của khanh nó ở đâu? Khanh đọc sách
chẳng thấy câu “Già phải nghĩ đến cái già của người khác. Trẻ
phải nghĩ đến cái tuổi trẻ của người". Nếu khanh không giữ
được cái tư cách “Quốc mẫu" thì cái vị trí Hoàng hậu này tốt
hơn nên nhường lại cho người khác đi!
Hoàng hậu nghe vua phán, cảm thấy choáng váng, lui ra sau
không biết phải nói gì nữa.
Vua Càn Long lớn tiếng:
- Còn chần chờ gì mà không thả Tử Vy đi!
Hoàng hậu vẫn cương quyết:
- Thần thiếp vì Hoàng thượng trừ gian, không thể giao trả Tử
Vy dược!
Vua Càn Long giận dữ:
- Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ! Ba ngươi hãy mau vào trong
mang Tử Vy ra đây!
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ chỉ chờ có vậy là vội vã hô:
“Tuân chỉ!” rồi phóng nhanh ra phía sau Khôn Ninh Cung.
Lúc đám Nhĩ Khang xông đến mật thất, thì cũng là lúc Dung ma
ma và ba bà ma ma khác đang bắt đầu tiếp tục cuộc khảo cung Tử
Vy. Hành vi của họ khiến cho cả ba đều vô cùng phẫn nộ. Nhĩ
Khang quát lớn:
- Con mụ phụ thủy già kia, chết đến nơi rồi vẫn khảo tra người
vô tội ư?
Và không thêm một tiếng thứ hai, chàng phóng tới đá cho Dung
ma ma một đá thật mạnh khi trông thấy những vật khảo tra bày
ra đấy. Chàng càng giận hơn, nhặt lấy mấy cây đâm thẳng lên
người Dung ma ma, vừa đâm vừa nói:
- Đấy cho ngươi thấy. Đồ khốn nạn! Thứ ma quỷ đội lốt người,
không có trái tim. Ngươi thưởng thức thử xem hình phạt này thế
nào? Ngươi có biết đau không?
Dung ma ma ngã dài dưới đất, đau quá vừa lăn vừa hét như bị
chọc tiết:
- Ối! Hoàng hậu nương nương ơi! Hãy đến cứu tôi!
Nhĩ Khang quay lại thấy Tử Vy nằm co quắp, lòng đau nhói. Vội
buông Dung ma ma ra đó, chạy lại ôm lấy Tử Vy:
- Tử Vy, xin lỗi muội, huynh đã đến quá muộn!
Tử Vy thấy Nhĩ Khang, nước mắt chảy như mưa.
Dung ma ma nằm lăn đó, tiếp tục gào kêu cứu. Nhĩ Thái thấy
vậy, táng lên thêm cho bà ta mấy bạt tai:
- Còn dám kêu nữa ư? Con mụ độc ác? Ta cho ngươi chầu trời
ngay bây giờ!
Vừa nói, chàng vừa rút gươm ra. Hành động của Nhĩ Thái làm
Dung ma ma sợ hãi nín ngay. Mụ ta lồm cồm bò dậy, dậy đầu liên
tục:
- Xin Phước thiếu gia tha mạng, hãy tha mạng, tôi đã biết lỗi
rồi.
Và quay qua Vĩnh Kỳ, bà ta van xin:
- Xin Ngũ A Ca, hãy cứu mạng cho già.
Vĩnh Kỳ bồi thêm cho Dung ma ma một đá. Các ma ma khác thấy
vậy đều quỳ mọp xuống dập đầu lia lịa xin tha mạng. Vĩnh Kỳ
nói:
- Nhĩ Thái! Muốn giết mụ ta dừng giết ở đây, hãy lo cứu Tử Vy
trước đã. Còn cái mụ này lúc nào xử mà chẳng được? Hoàng A Ma
đang chờ bọn mình bên ngoài, đừng có để mất thì giờ nữa nhé?
Nhĩ Thái còn giận dữ, nên quơ đao một cái. Cái búi tóc trên
đầu Dung ma ma rơi ngay xuống đất. Dung ma ma hoảng hồn, ngất
xỉu ngay tại chỗ. Nhĩ Thái nắm ngay thắt lưng bà ta xềnh xệch
lôi đi, nói:
- Ta không giết ngươi, rồi sẽ có người giết ngươi, để ta xách
ngươi ra cho Hoàng thượng xử tội!
Nhĩ Khang bế Tử Vy đi theo. Khi Nhĩ Khang bế Tử Vy đến trước
mặt vua. Hình hài xơ xác của Tử Vy làm vua biến sắc. Nhĩ Khang
vừa giận vừa nói:
- Hoàng thượng, con đã cứu được Tử Vy ra, cô ấy bị Dung ma ma
tra tấn đến cả người trọng thương thế này.
Tiểu Tến Tử và Kim Tỏa vừa trông thấy Tử Vy đã khóc òa. Tiểu
Yến Tử nói:
- Tử Vy ơi Tử Vy, ta đã hại muội... Tội ta thật đáng chết!
- Các ngươi đã làm gì mà để cô ấy bị đau đớn thế này. Cả ngươi
thương tích thật quá đáng.
Tử Vy đã tỉnh lại, thấy Vua nên cố gắng gượng quỳ lạy. Nhĩ
Khang không cho, giao Tử Vy cho Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa. Lúc đó
mọi người mới thấy Tử Vy người mềm nhũn, không thể đứng được.
Vua Càn Long bước tới nhìn kỹ Tử Vy không khỏi thương xót.
- Tử Vy, ngươi bị thương ở nơi nào vậy?
Tử Vy ngước lên nhìn vua Càn Long. Cố gắng quỳ xuống nhưng vừa
quỳ đã quỵ xuống ngay vào lòng Tiểu Yến Tử:
- Hoàng thượng, Tử Vy không bị thương đâu ạ.
Vua Càn Long lắc đầu:
- Bị thế này rồi mà còn cho là không sao ư? Ngươi cứ nói thẳng
đi. Ai đã đánh ngươi? Đánh thế nào, dùng thứ gì đánh? Cứ nói.
Đừng sợ gì cả. Trẫm là người quyết định ở đây mà!
Hoàng hậu thấy Tử Vy được cứu ra, đã thấy lo lắng, vội bước
tới định biện minh.
- Tâu Hoàng thượng...
Vua Càn Long giận dữ trừng mắt:
- Trẫm đang hỏi chuyện Tử Vy. Hoàng hậu không được chen vào!
Lúc đó Nhĩ Thái lôi Dung ma ma đến trước mặt vua nói:
- Tâu Hoàng thượng, thần đã đem cái tay giết người ra đây!
Dung ma ma bị đẩy ngã đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy
Vua, đã sợ hãi, dập đầu:
- Xin Vạn tuế gia tha mạng... Vạn tuế gia... Nô tài không
dám... Từ đây nô tài sẽ không dám nữa.
Vua Càn Long trợn mắt nhìn Dung ma ma. Bao nhiêu sự giận dữ
quay qua trút cả lên bà ta:
- Cái con người thất đức kia. Bao nhiêu sóng gió đều do ngươi
gây ra cả. Tại sao có thể tàn nhẫn với một cô gái yếu đuối như
vậy? Ngươi ác tâm lắm!
Và quay đầu ra sau, ra lệnh:
- Trại Oai, Trại Quảng đâu! Mang mụ ta ra chém đầu ngay!
- Phụng chỉ!
Trại Oai, Trại Quảng ứng tiếng, rồi bưới tới kéo Dung ma ma
đi. Dung ma ma hồn phi phách tán, kêu lên:
- Hoàng hậu ơi! Hoàng hậu!
Hoàng hậu bấy giờ không còn tự ái được nữa, vội quỳ xuống
trước mặt vua:
- Xin Hoàng thượng hãy nương tình. Dung ma ma dù gì cũng là vú
nuôi của thiếp, thân như mẹ ruột, xin Hoàng thượng hãy khai
ân.
- Ngươi muốn ta khai ân là sao? Dung ma ma chẳng qua chỉ là
một nô tỳ. Ta giết một nô tỳ mà ngươi cũng đau lòng ư?
Hoàng hậu bắt đầu khóc:
- Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng thượng hãy rộng lòng cho.
Bấy lâu nay Thiếp tuy ở Khôn Ninh Cung. Nhưng ngày dài buồn
thảm chỉ có Dung ma ma làm bạn. Không có công lao gì nhưng
cũng có tấm lòng. Xin bệ hạ hãy nghĩ đến tình cảm phu thê, mà
tha thứ cho thiếp một lần.
Câu "ngày dài buồn thảm" của Hoàng hậu như có ý trách. Vua Càn
Long cũng thấy chột dạ, nên cơn giận phần nào vơi bớt:
- Kẻ nô tỳ của ngươi, ngươi biết thương tiếc, còn nô tỳ của
Tiểu Yến Tử, thì ngươi lại dửng dưng. Thế là thế nào? Ngươi
không nhớ câu: "người cũng như ta ư?"
Hoàng hậu nhẫn nhục:
- Thần thiếp đã biết lỗi rồi!
Vua Càn Long quay lại:
- Dung ma ma, ta tạm để cái đầu ngươi lại. Nhưng nếu từ đây về
sau còn phạm lỗi, còn đến Thấu Phương Trai gây sự, thì ta
không tha cho ngươi đâu!
Dung ma ma dập đầu lạy tạ lia lịa:
- Nô tỳ xin tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng thượng!
Vua lại phán:
- Tội chết tuy miễn được, nhưng tội thì vẫn còn đó. Trại Oai,
Trại Quảng đâu. Mau mang mụ ta ra đánh hai mươi trượng cho ta!
- Vâng.
Trại Oai, Trại Quảng vội vã lôi Dung ma ma ra ngoài. Hoàng hậu
thấy Dung ma ma bị lôi đi, chẳng dám nói thêm tiếng nào.
Vua lại quay qua nhìn Tử Vy, hỏi:
- Tử Vy, ngoài Dung ma ma ra, còn có ai tham gia vào chuyện
này nữa không? Họ có nói lý do tại sao lại cư xử với ngươi vậy
không?
Tử Vy được Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử dìu hai bên, quỳ xuống trước
mặt vua:
- Bẩm Hoàng thượng, chẳng còn ai nữa ạ. Xin Hoàng thượng bỏ
qua cho. Hoàng hậu có răn dạy nô tỳ, thì đó là chuyện tự nhiên
của trời đất. Được Hoàng hậu để ý đến đã là phúc đức của nô
tỳ.
Tử Vy chỉ nói được bao nhiêu lời là lại ngất xỉu. Tiểu Yến Tử
ôm lấy Tử Vy, nước mắt như mưa:
- Tử Vy ơi Tử Vy! Đừng có chết nghe, ngươi mà chết là ta cũng
chết theo đấy.
Vua Càn Long thấy vậy, vội vã gọi:
- Mau đưa cô ta về Thấu Phương Trai. Bảo Thái y đến xem bệnh
ngay, không được chậm trễ.
Tử Vy được mang về Thấu Phương Trai đặt nằm lên giường, một
lúc đã tỉnh lại.
Ở Thấu Phương Trai lúc đó mọi người đều bận rộn, Thái y đến
một lúc mấy người. Lệnh Phi cũng đến, Minh Nguyệt, Thể Hà,
Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử và các cung nữ, thái giám khác
người bưng thuốc, đấm bóp... nhịp tim của Tử Vy hoạt động bình
thường lại.
Vua Càn Long cũng thân hành đến xem bệnh.
Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử vừa nhìn thấy vua là vội vã quỳ xuống
chào hỏi. Tiểu Yến Tử chỉ nói một tiếng.
- Hoàng A Ma!
Là khóc òa không nói được gì nữa. Tử Vy thì đã tỉnh táo được
đôi chút, nhưng mặt mũi vẫn xanh xao. Thấy vua đến thăm mừng
quá gọi:
- Hoàng thượng!
Rồi định xuống giường hành lễ, nhưng vua đã ngăn lại, nhìn Tử
Vy người nói:
- Con không cần thi lễ gì cả. Lệnh Phi đã cho ta biết có phải
họ đã sử dụng kim nhọn để tra khảo con không? Hừ tàn nhẫn
thật. Họ châm kim khắp cả người con à? Đau lắm hở.
Những lời hỏi thăm, rồi ánh mắt chăm sóc của vua làm Tử Vy vô
cùng cảm động:
- Tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm. Hiện con đã thấy bớt đau
rồi.
Vua Càn Long gật đầu:
- Đau đến độ mặt mày không còn một giọt máu mà bảo là không
đau nữa ư?
Tử Vy nghẹn lời nói:
- Có Hoàng thượng và Lệnh Phi nương nương chăm sóc, lo lắng
thuốc men như vậy, có đau con cũng cảm thấy hết đau.
Vua Càn Long nghe nói rất xúc động, hỏi:
- Tại sao Hoàng hậu lại sử dụng nhục hình như vậy với ngươi?
Ban nãy ở đấy không tiện nói. Còn bây giờ ở đây ngươi hãy nói
đi?
Tử Vy cuối đầu:
- Xin Hoàng thượng bỏ qua đừng nhắc lại nữa.
- Con cứ nói, chẳng có gì đâu mà sợ.
Tử Vy nhìn vua, ánh mắt thành khẩn:
- Hoàng hậu là quốc mẫu, vì vậy có muốn dạy dỗ con thế nào,
đều có quyền lợi và lý do riêng của người. Kính thưa Hoàng
thượng, sách có nói “Gia hòa vạn sự hưng" (Gia đình mà hòa
nhã, Sự nghiệp mới hưng thịnh). Vì vậy, chỉ vì một con a đầu
nhỏ như con, mà cung đình đã có chuyện không vui. Vả lại,
Hoàng thượng đã trừng phạt Dung ma ma, nô tỳ cảm thấy như vậy
là đủ lắm rồi.
Vua có vẻ không hài lòng:
- Ngươi nói như vậy, nhưng nếu rủi có chuyện chết người thì
làm sao? Vả lại hoàng cung là nơi cao thượng yên tĩnh. Đây là
nhà của trẫm mà. Hoàng hậu lại hành động một cách ngang ngược
vậy, bức hại người khác, thì còn ra thể thống gì?
Tử Vy thấy vua giận, không dám nói gì thêm. Tiểu Yến Tử đứng
cạnh, chen vào:
- Hoàng A Ma. Có gì đâu mà Hoàng A Ma thắc mắc? Chẳng qua vì
Hoàng hậu ghét cay ghét đắng cái Thấu Phương Trai này, không
có cách nào nhổ bỏ đi, nên tìm mọi cách phá, bức hại người ở
đây. Hoàng A Ma, họ cũng biết là Hoàng A Ma rất bận, chúng con
thì không dám nhờ người mới hành động thế. Nếu hôm nay mà
Hoàng thượng không có trong cung, thì Tử Vy coi như mất mạng
rồi. Cô ấy coi vậy mà mạng cũng lớn.
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử thở ra:
- Con yên tâm, trẫm đã dặn dò Nhĩ Khang, cho thị vệ đến tăng
cường bảo vệ các con. Từ rày sắp lên bên Khôn Ninh Cung muốn
gọi gì phải thông qua trẫm. Trẫm đồng ý mới được. Vì vậy chắc
không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Lệnh Phi thấy vua quá lo nên nói vào:
- Hoàng thượng yên tâm về nghỉ đi. Ở đây có Tiểu Yến Tử lo cho
Tử Vy. Nhĩ Khang và Nhĩ Thái bảo vệ, chắc chắn không có vấn đề
rồi.
Vua Càn Long nhìn Tử Vy, rồi gật đầu:
- Thôi được. Tử Vy hãy cố an dưỡng nhé. Ngươi muốn ăn uống gì
cứ bảo ngự trù nấu cho. Bữa nay ngươi bị bức hại mà vẫn không
nói ra nguyên do. Trẫm nghĩ có lẽ trẫm cũng hiểu được cái câu
“Gia hòa vạn sự hưng" của ngươi đã nói lên được rất nhiều
điều. Trẫm hiểu và ngươi cũng đừng sợ. Khi nào ngươi hết bệnh,
trẫm sẽ đến đây tiếp tục đánh cờ với ngươi.
Lời của vua làm Tử Vy nước mắt như mưa, nhưng không quên nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng... tạ ơn Hoàng thượng.
Vua Càn Long cười:
- Trẫm thấy nếu trẫm không đi, chắc ngươi chưa nghỉ ngơi được
đâu!
Và quay sang Lệnh Phi, vua nói:
- Lệnh Phi, thôi đi nào!
Cả phòng vội quỳ xuống tiễn vua.
Vua Càn Long vừa bỏ đi là Nhĩ Khang bước vào. Vừa nhìn thấy
Nhĩ Khang, Tiểu Yến Tử đã hạ lệnh cho tất cả những người trong
phòng bước ra ngoài, đồng thời nói với Nhĩ Khang:
- Nói ít thôi nhé, Thái y đã dặn là phải để cô ấy nghỉ ngơi.
Tôi và Kim Tỏa sẽ canh phòng ngoài cửa, không để ai bước vào
đâu.
Nhĩ Khang cảm kích:
- Cảm ơn cô!
Kim Tỏa cũng đến chào Nhĩ Khang rồi dặn dò:
- Tiểu thư bị ê ẩm cả mình, sức khỏe có lẽ yếu nhiều, bệnh
nặng không nhẹ đâu. Thiếu gia cố mà an ủi, biết đâu nhờ thiếu
gia mà tiểu thư sẽ mau lành. Có điều đừng bao giờ nói chuyện
đưa tiểu thư ra khỏi đây. Vì ban nãy Hoàng thượng đến thăm,
làm tiểu thư xúc động khôn cùng, sẽ không bao giờ tiểu thư
chịu rời khỏi đây nữa đâu.
Nhĩ Khang ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu:
- Được rồi, được rồi, tôi biết.
Dặn dò xong, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa bước ra ngoài. Nhĩ Khang
bước tới giường, cầm tay Tử Vy lên hôn, mà không nói được lời
nào cả.
Tử Vy thấy Nhĩ Khang cũng xúc động, nói qua nước mắt:
- Mọi thứ đã qua cả rồi huynh ạ. Căng thẳng, sợ hãi nhưng
không có gì nguy hiểm.
- Còn không có gì nguy hiểm nữa ư? Cả người muội đầy thương
tích thế này, mà còn nói là chẳng sao được ư?
Nhĩ Khang nói rồi lắc đầu:
- Huynh đau xót vô cùng, vì những gì muội gánh chịu.
- Huynh đừng nói như vậy, muội sẽ buồn hơn nếu biết huynh vì
muội mà buồn.
- Huynh biết là không nên để muội buồn thêm. Nhưng mà huynh
không thể không nói ra điều huynh nghĩ. Thật sự muội biết
không, huynh chẳng bao giờ hình dung ra nổi, chuyện lại có thể
xảy ra như thế này. Huynh thấy mình thật vô dụng, tội lỗi, bất
lực, không bảo vệ được cho muội. Đế muội bị dày vò, đau đớn.
Huynh là một thằng tồi!
Tử Vy vừa khóc, vừa nói:
- Muội biết, muội biết cả rồi, nhưng lỗi nào phải tại huynh?
Rồi Tử Vy mỉm cười yếu ớt:
- Thôi không có gì để buồn nữa. Hoàng thượng bắt đầu chiếu cố
tới muội. Vậy là phúc rồi.
- Bị thương tích đầy mình, vậy mà còn cho là phúc ư? Hỏi thật
muội bị tra khảo bằng kim châm hay còn gì nữa không?
- Chẳng có gì nặng đâu. Huynh đừng quá cho muội như vậy. Sự
chăm sóc, lo lắng của huynh đã khiến cho những đau khổ thân
xác của muội, gần như biến mất. Muội thấy hết sức hạnh phúc,
chỉ bị một chút thương tích mà được biết bao nhiêu người lo
cho mình thì là quá hạnh phúc rồi. Huynh biết không cả Hoàng
thượng cũng đích thân lo cho muội, kêu Thái y rồi cả Lệnh Phi
nương nương cũng đến hỏi thăm. Có ai hơn được muội không? Vì
vậy chẳng có thấy đau đớn gì cả.
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Tại muội đã rơi vào cơn xoáy được nhìn cha nên có ảo giác
đó. Huynh còn biết là muội không còn muốn đi đâu nữa, đúng
không?
- Vâng, thú thật với huynh, muội chẳng muốn bỏ cuộc nữa.
Nhĩ Khang chợt hỏi:
- Nhưng tại sao Hoàng hậu lại sử dụng cực hình với muội như
vậy? Bà ấy nghi ngờ chuyện gì?
- Bà ấy bắt muội phải nói rõ sự quan hệ giữa muội và gia đình
huynh. Sự quan hệ giữa muội, Ngũ A Ca và Lệnh Phi nữa. Vì bà
ta nghĩ rằng, muội là cái lưỡi câu mà gia đình huynh dùng để
quyến rũ Hoàng thượng.
Nhĩ Khang nghe nói giật mình:
- Trời đất! Vậy thì huynh phải nói rõ sự thật cho mọi người
biết, không nên chậm trễ mà di hại.
- Không được! Muội hiện nay chẳng có lấy một chứng cứ cụ thể
nào, ai tin? Mà sao huynh lại nôn nóng thế?
- Nhưng mà sự việc vừa qua đã làm huynh khiếp đảm quá rồi. Nếu
để chuyện xảy ra một lần nữa. Huynh sợ là rồi huynh sẽ điên
mất, lúc đó chẳng còn lý trí đâu để đối phó, phải chi huynh
may được một cái túi thật to, bỏ muội vào, đi tới đâu mang tới
đó để yên tâm!
Nhĩ Khang nói với đôi mắt đỏ. Tử Vy trấn an:
- Muội sẽ không bị gì nữa đâu, huynh yên tâm.
- Nhưng huynh lại không yên lòng!
Nhĩ Khang nói và nắm lấy tay Tử Vy hôn một cách thương xót. Nụ
hôn của Nhĩ Khang làm trái tim Tử Vy ấm hẳn lên.
Những vết thương do bị tra khảo trên người Tử Vy dù gì cũng là
những vết thương ngoài da, nên không trầm trọng lắm, chỉ sau
mấy ngày tịnh dưỡng. Tử Vy gần như bình phục, sự bình phục
nhanh chóng này thật ra ngoài thuốc men, còn do sự khích lệ
tinh thần của vua và Lệnh Phi nữa. Vì vậy, mười mấy ngày sau
Tử Vy đã trở nên hồng hào, xinh đẹp như cũ. |
|