Có thật Thư Bồi đã cắt đứt quan hệ với An
thái Cần rồi saỏ Còn cái tình cảm bằng hữu tuổi thơ? Những
ngày vơ vẩn trên bãi nhặt vỏ xò, ngắm cảnh hoàng hôn với bầu
trờ rực lửả Làm sao có thể quênđược một cách dể dành như vậỷ
Qủa thật mọi thứ không đơn giản.
Năm lên cấp hai, Bồi với anh em nhà họ Ân lại vào chung một
trường. Cấp hai có quy định trai gái học riêng. Vì vậy Thư Bồi,
Thái Cần và Chấn Dương tuy cùng trường nhưng lại học khác lớp.
Ở cấ tuổi này con trai và con gái đã biết ngượng ngùng, vì vậy
gần như Thư Bồi và Thái Cần không còn gần gủi như xưạ Thỉnh
thoảng gặp nhau chỉ là một sự . trao đổi ánh mắt, công việc
nhà trường. Bấy giờ Thư Bồi lại rất bận. Lúc nào cũng là ngọc
đuốc sáng chói trong trưong như là bích báo, đại diện cho
trường lên tỉnh dự thi đua, từ thi văn đến thi họạ.. Thư Bồi
lúc nào cũng thành công cũng mang lại vinh quang cho nhà
trường, hết phần thưởng, bằng
khen khác ... Cái tên Kiều Thư Bồi trở thành niềm kiêu hãnh
cho trường. Gần như cả trường từ thầy cô giáo đến học sinh, ai
ai cũng đều biết Thư Bồị.. Nhưng trong ánh hào quang chói lọi
kia, Thư Bồi vẩn sống lặng lẻ, âm thầm. Bồi không làm sao quên
được Thái Cần.
Ân Thái Cần cũng là một cánh hoa nổi bật trong trường. Thời
gian, sự trưởng thành đã mang đến cho cô bé dáng dập thiếu nử,
khuông mặt thanh tú, da trắng bưởi, mày liểu, mắt tọ Ngay từ
lúc ấu thơ, Thái Cần đã có bản chất nhu mì, dịu dàng, bây giờ
thêm cái đẹp như búp hoa mới nở. Cần nổi bật trong trường lớp.
Mổi lần có liên hoan, dạ hội, tiệc tùng, thì không thể nào
vắng tiếng đàn của Cần. Những âm thanh như nước chảy,
như suối reo, dể khiến con người bị ru ngủ, mê hoặc ... bị đưa
đến tận cùng thế giới miên viển hạnh phúc.
Lần nào nhà trường tổ chức lễ lộc, lần nào có tiếng đàn của
Cần, là Thư Bồi không vắng. Có điều Bồi không bao giờ ngồi gần
sân khấụ Cậu chọn một góc kẹt nào đó xa xạ Lặng lẻ ngồi nghe,
lặng lẻ ngắm. Thư Bồi không hề phân tích tại sao mình ngồi đấy
để tâm hồn bay bổng theo tiếng
nhạc. Có một cái gì đó làm cho một nổu âu lo phiền muộn bay
mất. Đê? Bồi ru hồn trong thế giới âm nhạc.
Ân Chấn Dương học cũng không tệ lắm ở cấp haị Hắn cũng nổi,
nhưng nổi trên phương diện khác. Hắn mới mười mấy tuổi mà đã
cao một thước tám
và trở thành một kiện tướng bóng rổ của nhà trường. Hắn đại
diện cho trường tham dự các giải thể thao cấp tỉnh, cấp quận.
Đội quân bóng rổ của trường thành công phần nào cũng có sự góp
công của Dương. Vì vậy dù Dương hay đập lộn, ẩu đã, dù bị
khiển trách, trừ điểm như cơm bửa, nhưng bù lại thành tích thể
thao, khen thưởng cũng bù được với điểm âm. Kết qủa là Dương
vẩn lên lớp được.
Nếp sống ở trường trung học, ngoài chuyện học tập chính khóa,
ngoại khóa rạ..Đối với Thư Bồi cũng chẳng có gì đáng ghi nhớ
hơn. Ngoài một lần, một lần mà mãi đến bây giờ còn chưa quên.
Năm đó Thư Bồi đang học lớp chín.
Đó là lần Thư Bồi được nhà trường cử làm đại diện thi hội họa
cấp tỉnh. Bồi đã tham dự với một bức họa có tựa là "Hoàng hôn
trên bến cảng", trong đó có thuyền đánh cá, sống biển, mặt
trời lặng, và bầu trời đầy ráng chiềụ Nhưng chủ đề của bức
trang không nằm ở đấy, mà nó nằm trên bàn tay đầy vết nhăn của
lão ngư ông. Cái bàn tay đó đang vá lướị Ông lão thì ngồi ở
trên mui thuyền. Ánh sáng và nắng chiều gần như tập trung trên
cái bàn tay nghèo khổ nhăn nheo kiạ Thư Bồi rất hãnh diện với
bức tranh.
Đây là bức tranh mà Bồi hài lòng nhất sau mấy năm cầm bút vẻ.
Không chỉ có một mình Bồi, mà ngay cả thầy giáo dạy họa, sau
khi xem tranh đã suýt saọ Khẳng định tài năng của Bồị
- Bức tranh này thế nào cũng đoạt được giải nhất của tỉnh cho
xem.
Trước hi được mang ra tỉnh dự thi, bức tranh đó đã được triển
lãm trong trường suốt một tuần lễ.
Nếu không có lời ngợi ca của thầy, nếu không qúa tự tin, nếu
không nắm chắc phần thắng như vậy, thì hẳn Bồi đã không thất
vọng không đau đớn khi bức tranh không đoạt giảị
Trong lần thi đó, chẳng những nó không đoạt được mà còn bị
loại ngay từ đầu, với lời phê phán:
- Tranh không diển đạt hết nội dung của chủ đề!
Lúc thậy dạy họa trao lại tranh cho Thư Bồi, ông đã gượng cười
nói:
- Kiều Thư Bồi, con đừng buồn. Thật ra thì chẳng ai đủ tư cách
đẻ đánh gía một tác phẩm nghệ thuật, trừ chính bản thân người
làm ra nó.
Hôm ấy sau khi tan học, Thư Bồi không về nhà, cậu xách bức
tranh ra bãi biển. Bấy giờ sắp mùa đông, bãi biển thật vắng.
Gío rất mạnh cát thổi rát cả mặt. Thư Bồi hướng mặt ra biển.
Cậu định hét một tiếng thật tọ Hét cho đở tức. Nhưng rồi Bồi
chẳng làm gì hết, Bồi chỉ thơ thẩn trên Biển, đưa mắt nhìn
biển khơị Lần đầu tiên cậu tự phân tích bản thân, rồi có lẻ vì
lạnh, vì buồn, cô đơn, vì vết thương tự ái qúa nặng, vì bất
đắc chí ... Giống như thời thơ ấu, Thư Bồi lại nhốt mình trong
hang đá. Cậu ngồi tựa vào vách đá, ngẩng đầu nhìn khoảng trời
trên cao, nghe tiếng sóng vọng từ xa về ... Chợt nhiên, cậu
hiểu ra,
cậu thấy mình bé nhỏ, bé nhỏ vô cùng, bé nhỏ như một hạt cát
...
Trong lúc Thư Bồi mải mê với cái dư vị đắng cay thất bại đầu
đờị Thì Bồi chợt thấỵ.. Hình như
có người chui vào hang đá. Bồi nhìn lên. Thì ra là Ân Thái Cần.
Cô ấy đứng đấỵ.. Đứng cách Bồi một khoảng, lặng lẻ nhìn ... Từ
khi hết cập I, Bồi đã không còn gần bên Cần. Gặp nhau chỉ là
mộtcái cúi đầu xa lạ.. Thế còn bây giờ? Cần đứng trước mặt.
Cần chỉ đứng yên lặng. Đôi mắt
to như hồ thụ.. Như bầu trời đầy saọ.. Như có qúa nhiều thứ để
nóị..
Gió từ ngoài của hang thổi vào làm bay bay tà aó, bay bay
những sợi tóc của Cần ...Không hiểu sao Bồi thấy như tim đập
mạnh hơi thở nặng nề ...
Cứ vậy, cả hai đứng nhìn nhau, nhìn thật lâu, yên lặng. Không
thể như thế mãi, Bồi lên tiếng trước.
- Trời lạnh thế nàỵ Cô ra đây làm gì?
Mắt Cần chớp chớp, rồi nóị
- Đi tìm anh?
- Tìm tôỉ Thư Bồi chợt thấy khó chịu - Tìm tôi để làm gì chư?
Thái Cần không đám chỉ yên lặng. Nhưng ánh mắt của Cần, nó làm
sao đấỵ Thư Bồi chợt thấy sợ hãi, chợt muốn trốn lánh ... Bồi
không muốn gặp Cần, nhất là trong lúc thất chí thế nàỵ..Trong
lúc tuyệt vọng ... cái mặt cảm tự ti thửa nhỏ như sống lạị..
Thư Bồi lớn tiếng.
- Cô đến để cười ngạo tôi ư? Hay là đến để ngắm khuôn mặt đau
khổ của tôi chứ?
Thái Cần lắc đầụ Cô tiến lại gần hơn, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Đôi mắt lo lắng mở tọ
- Em nghỉ.. Là anh hiểu rỏ rồi mà?
- Hiểu cái gỉ
- Em nghĩ, anh biết ... Thái Cần nói như thở - Lúc nào trong
em, anh vẩn là thần tượng, là anh hùng, lúc nào anh cũng là kể
chiến thắng ...
Thư Bồi chợt thấy tim đập mạnh. Cái trái tim mười sáu tuổi,
trong trắng nhưng giàu xúc động của Bồị
Không phải hoàn toàn không hiểu thế nào là tình yêụ Nhưng
không hiểu sao Bồi cảm thấy như có một cơn sóng to lớn
tư đâu ụp xuống làm cậu chới với, hụt hẩng. Cậu trừng mắt nhìn
Cần lúng túng.
- Nói lại lần nữa coị
Thái Cần nhìn Thu Bồị Đôi má chợt đỏ gấc.
- Không nói đâụ Thái Cần quay mặt đị Bên ngoài bầu trời và
biển đã sậm màu - Trời sắp tối rồi, không lẻ anh định ngồi mãi
đây đến sáng ư?
Thư Bồi thắc mắc.
- Làm sao cô biết tôi ngồi ở đâỷ
- Biết chứ. Thái Cần tiếp tục nhìn ra biển - Bởi vì ... Anh
vừa ra khỏi trường là ... Tôi đi theọ
- Vậy là ...
Thư Bồi trừng mắt ... Không biết nói gì tiếp. Thái Cần đã quay
lạị
Nụ cười trên môi thật tươị Nụ Cười ngọt lịm. Cần không an ủi,
còn nóị
- Dại thật, mới thất bại có một lần mà đã bỏ ra biển ngồi buồn.
Tại sao phải khổ như vậỷ Họ không biết thưởng thức, mặc họ Làm
gì phải tự hành hạ mình. Để gío lạnh thổị Được hạnh nhất hay
không, chẳng có gì quan trọng. Dại qúạ.
Thư Bồi ngồi yên, nhưng có cái gì đó làm Bồi thấy buồn cườị
Cái mặc cảm, cái nổi buồn man mác đã chấp cách bay caọ Nhưng
Bồi không thể chịu thua, lớn tiếng.
- Tôi ngu mặc tôi, có dính dáng gì đến cô đâủ Sao cô hay xía
vào chuyện người thế. Cô cũng khùng không kém. Cô cũng ra đây
hứng gío lạnh với tôi chi vậỷ
Bồi chợt ngưng lạị..Ánh mắt của Cần sao mà long lanh qúạ Cậu
không ngăn được lòng nữa, cười theọ Tiếng cười vừa phát ra, kỷ
niệm thời thơ ấu chợt như quay lạị. Những đứa bé vô tư cùng nô
đùa trên bãi cát, cùng nhặt vỏ sò ...
Những kỷ niệm sao êm đềm qúạ Thái Cần đề nghị trước tiên.
- Chúng ta nối lại tình bạn củ. Được chứ?
Thư Bồi lúng túng. Lời hứa ngày nào với cha như những ánh mây
bềnh bồng trên caọ Gío rồi sẽ tan được không? Thư Bồi không
trả lời chỉ khẻ gật đầụ
- Thế tại sao có một lúc anh nghỉ chơi với tôi vậỷ
Thái Cần hỏi, Bồi do dự một chút nóị
- Củng không biết.
- Không biết à? Thái Cần nhìn lại Bồi cười - Em thấy anh là
con người kỳ cục, vừa cao ngạo hay vui buồn bất chợt.
Thư Bồi như chết đắm trong nụ cười của Thái Cần. Đôi má hồng
với đôi mắt như mơ kiạ Đây là mộng hay thực chớ. Thời gian như
đọng lạị Cả hai lại rơi vào yên lặng. Một lúc sau, Thái Cần
mới đứng dậy, phủi áo nóị
- Trời sắp tối rồi bây giờ tôi phải về, bằng không anh Dương
lại nói tầm bậy tầm bạ với cha, khổ lắm.
Thư Bồi cũng đứng dậy, nhìn Cần.
- Có phải Cần hay bị anh ấy ăn hiếp luôn không? Tại sao Cần có
thể chịu đựng mãi thế? Nhất là trong nhà còn có một bà hà mã.
Thái Cần ngạc nhiên.
- Hà mã nàỏ
- Cái mụ vừa mập vừa lùn đấỵ Thư Bồi lấy tay vẻ vẻ trên khoảng
không - Tôi muốn nói cái bà mẹ của chấn Dương đấy mà ...
Suýt tí Thái Cần đã cười, nếu không bụm miện kịp.
- Coi chừng đấy, anh mà để Chấn Dương nghe được là sẽ ăn đấm
ngaỵ
Vưà bước ra ngoàị Cần nói thêm.
- Nhớ nhé, mai sẽ nói tiếp chuyện nhé.
- Ngày maỉ
- Ờ, tan học xong, tôi sẽ gặp anh ở đâỵ
- Chắc chứ?
Thái Cần quay lạị
- Tôi có thất hứa với anh bao giờ đâủ
Thư Bồi nhỏm dậy, đi theo rạ Màn đêm như sương, phủ vây bốn
phíạ Biển vào mùa đông như vậy đó, lúc nào cũng thật lạnh,
cũng lộng gíọ Ra khỏi hang, Thư Bồi đến chổ đặt bức tranh.
Chợt Bồi ngẩn rạ Bức tranh đâu rồỉ Rỏ ràng lúc nảy trước khi
vào trong cậu đã để đây cơ mà. Bồi hỏi Cần.
- Cô đem giấu rồi, phải không?
Thái Cần ngạc nhiên.
- Cái gì chứ?
- Đừng gỉa vờ nữa, bức tranh của tôi đấỷ
Thái Cần cũng ngẩn ra, mắt mở tọ
- Mất bức tranh à? Chắc chắn là ban nãy anh để đây chứ? Có khi
nào gío thổi bay đi không?
- Cái khung nặng như vậy làm sao gío thổi bay đi được?
Thư Bồi nói, một mặt quanh tìm kiếm. Chung quanh chỉ có đá,
hòn này chồng hòn kiạ Ngoài đá là bãi cát không có gì nữạ Thái
Cần cũng phụ Bồi tìm, nhưng chẳng thấy gì cả.
Cô nàng như phát run lên.
- Thế này là có ai biết chúng ta ở trong hang, nên họ đã giấu
mất bức tranh rồị
- Giấu à ? Cứ để hắn giấụ Thư Bồi nhìn Cần rồi nhún vai làm ra
vẻ bình thảm - Chắc là thằng Mập chứ chẳng ai khác. Thằng đó
ưa quyậy lắm. Thôi bỏ đị Dù gì nó cũng chỉ là một bức họa
"không nhận mạnh được chủ đề".
Quay lại nhìn Thái Cần, Bồi trấn an.
- Thôi về đi, chắc không có gì đâu, thằng Mập chứ chẳng ai
khác, hắn định hù mình đấỵ
- Nếu không phải thằng Mập thì sao ?
Thái Cần có vẻ lo lắng. Thư Bồi chau màỵ
- Thì cũng có sao đâu ? Chẳng ai cấm được chuyện mình tán dóc
trong hang cơ mà.
Thái Cần nhìn Bồi, rồi cườị
- Vậy, mai sẽ gặp lại nhé ?
- Vâng, mai gặp.
Thư Bồi đưa mắt nhìn theo, mãi đến lúc Thái Cần khuất sau khu
rừng chắn gío để đi về hướng ngôi nhà trắng Bồi mới thôị Màn
đêm đã buông xuống thật dầỵ Nhưng lòng Bồi lại giống như một
cánh buồm căng gío trên biển. Chuyện mất bức tranh không làm
Bồi lo lắng. Vì niềm vui và hy vọng đang vây quanh. Bồi hát
khe khẻ, rồi lủi thủi đi về nhà, quên cả chuyện bất mãn ban
chiềụ
Về đến nhà, trời tối hẳn. Vừa bước vào Thư Bồi đã giật mình
ngaỵ Cha đang ngồi sau bàn học, thái độ thật nghiêm nghị.
Trước mặc cha là bức tranh ban chiều Bồi đã đánh mất.
Bồi nhìn cha ngơ ngác.
- Ồ ... Cha nhặt ở đâu bức tranh này vậy ?
- Con hỏi cha đấy ư ? Ông Vân Phong nhìn con với đôi mắt không
vui - Cha vừa định hỏi con, xem con đánh mất bức tranh này ở
đâu kìạ
Thư Bồi nhìn cha dò xét. Cái thái độ buồn buồn của chạ Giọng
nói bất mãn. Rỏ ràng cha đang giận. Tại sao cha lại giận ? Thư
Bồi ấp úng nóị
- Dạ ... Con làm mất trên bãi biển.
- Trên bãi biển à ? Ông Vân Phong hạ thấp giọng - Tại sao con
làm chuyện ám muội, lại để cho người ta bắt qủa tang chứ ? Ánh
mắt thật sắc của Ông Phong nhìn con - Con năm nay bao nhiêu
tuổi ? Mới có mười mấỵ Vậy mà đã dở thói quyến rủ con gái ?
Cha đã dặn dò con thế nào ? Đã bảo là đừng qua lại với người
nhà họ Ân nữa, vậy mà con nào có nghe đâu ? Tại sao con không
giử lời hứa với cha chứ ?
- Cha ! Thư Bồi kêu lên, phản kháng - Nhưng con có làm chuyện
gì xấu đâu ?
- Không làm chuyện xấu ? Vậy con với ai trốn trong hang động
đá đó ?
- Ân Thái Cần ! Chúng con nói chuyện, chỉ nói chuyện suông
thôi, ngoài ra không làm điều gì khác. Thư Bồi nhìn thẳng vào
mắt cha khai báo thành thật - Thưa cha, không lẻ ... Nói
chuyện với bạn gái cũng là tội lổi nữa sao ?
Ông Vân Phong nhìn con, mặt ông tái hẳn.
- Thư Bồi, con đúng là mốt thứ ngốc nghếch ngu xuẩn nhất trên
đờị Con có biết bức tranh này ai mang đến đây không ? Cha con
ông Ân Diệu Tổ đấỵ Con có biết ông ấy nói với cha thế nào
không ? Bảo cha phải biết dạy con. Nói là nhà họ Ân không bao
giờ chấp nhận chuyện ...
Ông Van Phong cắn răng, cố giử bình tỉnh. Ông không nói được
phần saụ Ông chỉ trừng mắt nhìn Thư Bồị Mắt ông đỏ hẳn.
- Thư Bồi, từ nào tới giờ, cha biết con là đứa con ngoan, con
hành động khôn khéo và hiểu biết ... Vậy mà ... Tại saọ.. Bửa
nay con làm nhục như vậy ? cha con tuy chỉ là một tay thơ
quèn.. Một tay không của lận lưng ... Nhưng mà dù gì ... Cha
vủng không thể là kẻ dưới tay cường hào ác bá. Cha khjông muốn
ai khi dể chạ Cha có danh dự riêng của mình ... Cha đã bảo con
rồị.. Tại sao con lại dính líu đến họ ? Con kết thân với họ
làm gì. Để phải rắc rối, để phải chịu nhục nhã thế này, hở con
?
Kiều Thư Bồi đứng chết lặng nhìn chạ Qua lời cha, cậu hiểu hết
mọi chuyện. Cha con nhà họ Ân, hẳn đã đến đây, hăm he chửi rủạ
Còn cha Bồi ? Một người chỉ yêu đọc sách, thích làm văn. Con
người thích sống theo kiểu giấy rách phải giử lấy lề. Làm sao
cha chịu nổi lời sỉ nhục ?
Thư Bồi cúi nhìn xuống, cậu không dám nhìn cha nữa, chỉ nóị
- Con hiểu rồị
Ông Vân Phong chợt im lặng. Ông chỉ yên lặng như vậy nhìn con.
Thật lâụ.. Rồi bổng nhiên, ông đưa bàn tay khẳng khiu của mình
lên, nắm lấy tay con. Ông nói, nói một cách xúc động, đau khổ.
- Con ạ.. Con nên biết là ... Cuộc đời đôi khi rất bắt công,
vô lý.. Vô lý đến độ nhiều khi ta không hiểu được. Cha biết
con cũng không hiểu đâụ.. Nhưng mà con nên nhớ là ... Dù có
thế nào, có ra sao thì cả ta và gia đình họ Ân ... Bên nào
cũng có tự ái riêng có sự hãnh diện riêng của mình. Không ai
hơn ai cả. Con đừng để họ xem thường mình. cha cũng không muốn
xem thường họ.. Cái hố ngăn cách giửa ta với họ, nó lạ lùng
lắm, nó kỳ cực lắm, con không hiểu được đâu, vì con còn nhỏ
qúạ Cha chỉ có thể nói cho con biết thế nàỵ.. Nếu con còn tiếp
tục qua l.ai với Thái Cần nữạ Cha sẽ khó chịu, sẽ đau khổ khôn
cùng. Thư Bồi, trước khi con chưa lún sâu vào hố thẩm, cha
muốn con hãy rút chân ra kịp thờị Cái gia đình học Ân kiạ..
Giống như một cái bãi lầy thật to, thật bẩn ... Đúng ra cha
không nói như vậy, nhưng không nói thì con lại không hiểụ ...
Thư Bồi chăm chú nhìn chạ Trước mặt Bồi bây giờ chỉ có nếp
nhăn trên trán cha và những cọng tóc bạc hiện rỏ, Bồi không
phân tách tại sao nhà họ Ân như một vủng bùn. Khoảng cách giửa
hai gia đình, mâu thuẩn và sự khác biệt. Ở đây chỉ có cha,
người cha thân yêu nuôi dưởng và sống với Bồi tự bao giờ. Tóc
bạc của cha và vết tích của thời gian đau khổ.
- Con biết rồi cha ơi ! Thư Bồi xúc động nói - Con sẽ không
bao giờ gây rắc rối, con sẽ đoạn giao với nhà họ Ân.
Và Thư Bồi vùng khỏi tay cha, Bồi chạy nhanh về phòng ngủ.
Nhưng tiếng cha đã gọi tọ
- Thư Bồi !
Bồi đứng sửng và quay đầu lạị Cha đang nhìn Bồi, nét mặt của
người nhẹ hơn. Bồi nghe cha nóị
- Thư Bồi ! Con có biết là bức tranh của con tuyệt vời lắm
không ?
Thư Bồi bàng hoàng nhìn chạ Ông Vân Phong tiếp.
- Bức tranh thật tuyệt ! Con đã diển đạt được cái đôi taỵ..
Đôi taỵ.. Đôi tay hoàng hôn ấỵ..
Không, cha nói tuyệt vời, cha đã hiểu ý con. Bồi muốn hét lên,
nhưng rồi chàng chỉ nóị
- Bức tranh không được giải cha ạ. Giám khảo họ bảo là "Tranh
không diển đạt được chủ đề".
Người cha gật gù.
- Con thấy không ? Đời là vậy đó. Củng may là ... Mục đính của
con là được vẻ, chứ không phải được giải thưởng, cha nói có
đúng không con ?
Thư Bồi cười, cậu bỏ đi vào phòng, khép cửa lạị Chàng nghỉ đến
Thái Cần. Nụ cười của Bồi như cách của vừa khép. Chiều naỵ..
Sao thế ? Định mệnh đã đưa Thái Cần đến ư ? Thư Bồi nằm lăn
lên gường. Bồi thấy đâu nhói ở tim. Thế này là thế nào ? Sao
ta không quên được Thái Cần ? Còn ngày mai ? Bồi nhớ đến cái
hẹn ngày mai với Cần. Cái hẹn trên bãi biển. Bồi nhắm mắt
lạị.. Bồi cắn nhẹ môị.. Bồi biết là ... Ngày mai Bồi sẽ không
làm sao gặp lại Cần nữa rồị
Ngày mai, không đến bãi biển. Thư Bồi đã quyết định.
Nhưng như một định số. Khó đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong
đờị Định mệnh thích bông đùa, trêu cợt. Nhiều lúc sự kiện nào
đó bất chợt đến có thể xoay cả một cuộc đờị
Buổi sáng, Thư Bồi đến trường, như thường lê. Có điều tình cảm
xuống thật thấp. Nổi buồn man mác, xa vờị Suốt đêm qua, Thư
Bồi không ngủ. Một đêm trằn trọc với bao nhiêu suy tư. Nghỉ
đến tình bạn với Thái Cần. Chuyện gì Cần mà phải đánh nhau với
Chấn Dương, đến sự ghẹo phá của bạn bè, với lời ghép đôi trên
cành cây cổ thụ Đến tình cảm của Cần, ánh mắt ... Đến những
niềm vui trong thế giới nhỏ nhoi bên hang đá ... Đến nổi xúc
động lạ lùng đêm quạ.. Thế mà, bây giờ. Cái mới "bắt đầu" kia
đã vội vả "kết thúc". Như điều cha đã nóị Giửa cha con Bồi và
nhà họ Ân, có một hố cách ngăn. Cái hố qúa lớn không làm sao
nhảy qua được. Bồi với Cần như hai kể đứng bên hai đầu núị Gío
thì lộng, mà chỉ có thể nhìn nhau chứ không làm sao kề cận
được.
Lần đầu tiên biết được cái dư cái dư vị mất ngủ. Lần đầu tiên
hiểu thế nào là buồn đaụ Nhưng mà ... Bồi nghỉ đến mà thở
dàị.. Dù gì mọi thứ rồi cũng trôi qua cả ... Trước mặt hiện
nay có nhiều thứ phải làm ... Còn đường phía trước hẳn dài
lắm. Thôi thì hãy cố gắng.. Phải gắng gượng tiến tới thôị Coi
nhự.. Thái Cần chỉ là một mốc, một điểm trên cuộc đờị Hãy quên
đi ! "Đàn ông con trai phải có chí khí, phải bản lỉnh và cảm
đảm !"
Thư Bồi đến trường, học xong bốn tiết học. Đến giờ ngủ trưạ
Bồi đang ở trong phòng nghỉ thì Mập đến. Hắn kéo Bồi qua một
góc nóị
- Cần thận đấy Thư Bồị Ân Chấn Dương nó mới kéo thêm mấy tay
đánh mướn. Dự định chiều nay lúc tan học sẽ chận đường đập cậu
đấỵ
Thư Bồi ngẩn rạ
- Sao lại có chuyện như vậy nhỉ
- Tao thấy thì, Mập nói - Sau khi tan học, tốt nhất mày nên
lánh mặt ở nhà taọ Dù gì Chấn Dương, hắn không dám động thủ ở
gần trường đâụ Thầy giám thị đã nói, nếu thằng Chấn Dương mà
đập lộn một lần nữa, thì sẽ đuổi học.
Thư Bồi suy nghỉ rồi nóị
- Tao không thể lánh được. Muốn đánh thì đánh, chưa hẳn tao sẽ
thua hắn.
- Sao lại không? Mày đáng không lại hắn đâụ Mập cố tình thuyết
phục bạn - Mày chỉ có một mình, trong khi hắn lại có nguyên
một băng. Đừng có bày thói anh hùng rơm mà húc đầu vô đá.
- Tại mi không hiểụ Thư Bồi nói - Cùng lắm, có lánh mặt thì
cũng đánh được một hôm. Còn ngày mai và những ngày kế tiếp ?
Không lẻ tao phải trốn chui nhủi mãi saỏ
Thư Bồi chau mày, tiếp.
- Biết đâu hắn chịu lắng nghe tao phân buả Không có lý do gì
để hằn thù với nhau mãị Bây giờ ai cũng đã lớn rồi đâu là trẻ
con ngày xưạ..
- Ối giời ! Mập vừa nói vừa giậm chận - Tao thấy mày sống lý
thuyết qúạ Mày nhớ kỷ đi, mầy đã từng chửi mẹ của người ta là
hà mã, còn chim chuột với em g'ai người ta, hỏi sao ? ...
- Tao chim chuột với em gái hăn bao giờ ? - Thư Bồi tròn mắt -
Ai bảo với mày thế ?
- Mày chưa hề làm gì à ? Mập ngạc nhiên - Thế sao Nhã Lệ nói
với tao là hôm qua Thái Cần đã bị cha nó đập cho một trận,
chửi muốn tắt bếp về chuyện lăng với mày ? Không tin chừng nào
gặp Cần mày quan sát xem, tay nó sưng húp cả. Buổi lễ sáng nay
nào có đàn được đâu ?
Thư Bồi bàng hoàng. Thật không ngờ ... Và chẳng nghỉ suy nghỉ
gì cả Bồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh sang phòng nghỉ của nử
sinh. Mập đuổi theọ
- Mày định làm gì thế ?
- Đi gặp Thái Cần, phải hỏi cho ra lẻ.
- Mày định gây rắc rối nữa ư ? Mập chụp lấy vai Bồi ngăn lại -
Bao nhiêu rắc rối còn chưa đủ ư ? Mày muốn cả trường biết
chuyện không đẹp này à ?
- Tao không cần biết gì hết.
Thư Bồi phủi tay bạn ra, xông thẳng sang khu phòng nghỉ của nử
sinh. Bồi cũng không hiểu tại sao mình lại hàng động như vậy,
chỉ nghe tới chuyện Thái Cần bị đánh, là Bồi cảm thấy rối bời
ruột gan. Bồi đau xót, giận dử và Bồi quên mất mọi thứ kể cả
lờ răn của chạ
Thư Bồi đã đến trước cửa ký túc xá nử. Bình thường chuyện nam
sinh tìm gặp nử sinh, chỉ xảy ra trong lén lút. Ngay cả chuyện
hò hẹn gặp mặt của Mập với Nhã Lệ cũng xảy ra trong dè dặt. Vì
vậy khi Bồi đến thẳng phòng nghỉ của nử sinh, đám nử sinh đã
nhốn nháo cả lên.
Bồi đã trông thấy Cần. Cần đang ngồi buồn ở môt. góc, thấy
Bồi, Cần bước rạ
- Anh làm gì thế ? Cần nói nhỏ - Có việc gì tan học sẽ gặp
nhaụ Nơi hẹn ở bãi biển bị bể rồị Em sẽ gặp anh ở tại khu rừng
chắn gío nhé ?
Thư Bồi hỏi thẳng.
- Hôm qua em bị đòn phải không ?
Thái Cần giật mình, liếc nhanh, bạn bè đang đổ mắt nhìn họ Cần
thấy không ổn, tự động đi ra ngoài, đến dưới một tán cây to,
Cần đứng lạị Thư Bồi theo saụ Chợt cảm nhận một điều, Thái Cần
không còn là con bé nhỏ nữạ Mà đã chửng chạc là một thiếu nử.
- Cần bị đòn phải không ? Thư Bồi hỏi lại một lần nữa - Có
phải cha Cần đã đánh Cần bằng roi da ư ?
Thái Cần cắn nhẹ môi, lắc đầụ
- Không có ... Cha em chỉ mắng em thôị
Thư Bồi chụp nhanh lấy tay Cần. Kéo tay áo bạn lên. Những vết
roi ngang dọc còn ứ máu hiện rỏ.
Cần vọi rút tay lại, giải thích.
- Cái nàỵ.. Không phải tại anh đâụ
- Có thật không ? Thư Bồi hỏi một cách giận dử - Chiều nay tan
học, tôi sẽ đến gặp cha Cần. Tôi phải hỏi cho ra lẻ. Tôi chỉ
ngồi nói chuyện với Cần thì có gì sai trái ? Tại sao Cần bị
đòn chứ ?
- Anh điên rồi ư ? Thái Cần tròn mắt kinh ngạc - Anh biết là
anh chỉ mới đặt chân đến cửa là cha em sẽ tống cổ anh ra ngay
không ? Vả lạị.. Em nào phải vì anh mà bị đòn đâu ? Đừng hiểu
lầm như vậỵ.. Cái này là vì ... Cha giận mẹ, cha đánh em để mẹ
phải đau lòng ... Chứ liên hệ gì đến anh cả ... Chuyện riêng
nhà em, anh mà đến quậy sẽ rắc rối hơn ... Sau này, nếu có
dịp, em sẽ giải thích cho anh biết rỏ
Thư Bồi chăm chú nhìn Cần.
- Rỏ ràng là không phải chuyện với tôi chứ ? Vậy Cần thề đi ?
Cần lắc đầụ
- Em đã nói không phải là không phải mà.
Thư Bồi suy nghỉ, rồi nóị
- Cần có biết không, hôm qua cha Cần đã đến gặp cha tôị
Thái Cần tái mặt.
- Vậy ư ?
- Và tôi cũng bị cấm là không được qua lại với Cần nữạ Cả cha
tôi và cha Cần cũng muốn thể.
Mắt Cần mở to nhìn Bồi một cách đau khổ.
- Thế ... Thế bây giờ anh tính saỏ
- Sáng nay khi đến trường, tôi đã quyết định là sẽ nói với Cần
... Chúng ta sẽ chấm dứt sự qua lại với nhaụ Thư Bồi chắm chú
nhìn Cần. Đôi mắt kiạ.. Đôi mắt mù sương kia sao mà ... Thư
Bồi lại lắc đầụ Nhưng mà bây giờ thì ... Tôi đã thay đổi ý
định.
- Sao ?
Thái Cần ngạc nhiên, trong khi Thư Bồi vụt hỏị
- Cần có biết chim hải âu nó gọi nhau thế nào không ?
Thái cần suy nghỉ rồi lắc đầụ Bồi nóị
- Chim hải âu nó kêu thế này này "chíp chíp chíp ! chi chi
chi" Nghe giống như "Tiếp Tiếp Tiếp ! Đi ! Đi! Đi !"
Thái Cần chau mày, không hiểu Bồi định nói gì, Bồi tiếp.
- Thế này nhé, từ đây về sau, tối nào em nghe tiếng kêu như
thế. Em phải hiểu là anh đang đợi em ở trong khu rừng chắn gíọ
Mắt Cần bừng sáng, Cần gật đầụ
- Anh không sợ là ... cha anh biết được, rồi đánh anh saỏ
- Cha anh và cha em khác nhaụ Thư Bồi nhún vai nóị Cha em hung
dử thô bạọ Còn cha anh ... là con người văn hóạ.. Cha anh
không bao giờ đánh anh dù một roi nhỏ. Có điềụ.. Anh rất sợ,
anh không bao giờ để người biết chuyện nàỵ
Thái Cần nhìn Bồị
- Nghỉa là anh vẩn muốn "Tiếp ! Tiếp ! Tiếp ! Đi ! Đi đi đi !"
ư ?
Thư Bồi cười, nhưng nụ cười cũng tắt rất nhanh. Bồi có vẻ tư
lư.
- Lúc gần đây anh thấy làm sao đấỵ ... Anh thật không hiểu sự
quan hệ giửa người với ngườị Tại sao người ta không chịu phân
minh giửa thiện và ác ? Người ta không thể hòa hợp nhau ?
Nhiều lúc anh thấỵ.. Chuyện học chúng ta và cuộc đời như hai
đường song song. Cha anh cũng thường bảọ Sự trưởng thành của
một người thường phải trả bằng một gía nào đấỵ Chứ không phải
tự nhiên mà có. Giống như loài sâu phải lột xác mới trở thành
nhộng ... Anh linh cảm một điều là rồi đây anh cũng phải trả
một cái gía khá đắt cho sự trưởng thành của mình.
Họ chỉ nói chuyện được có bấy nhiêu là chuông vào học reo
vang. Lại chia tay, mổi người đi về một phíạ Trước khi đi,
Thái Cần còn dặn dò.
- Nếu có chuyện gì cần gặp em gấp, anh có thể viết giâ
y nhắn với Nhã Lê.
- Vâng.
Trở vào phòng học, tiếp tụi học. Nhưng không hiểu sao Thư Bồi
thấy tim đập khá mạnh. Có lẻ là hậu qủa của một đêm thức
trắng. Thư Bồi chợt nghỉ đến cái quyết định vừa rồi của mình.
Không biết đúng hay saị Nhưng chắc chắn là đã ngược lại lời
cấm của người lớn. Có điềụ.. Người lớn có phải bao giờ cũng
đúng cả không ?? Thư Bồi suy nghỉ rồi lắc đầu : "Ta cũng đâu
có làm gì sai đâu ?" Ta chỉ muốn được tự dọ Tư do giao du bạn
bè, tư do trưởng thành, tự do phát triển.
Có điều, Thư Bồi lại quên did những giới hạn của tự dọ Có
những cái bị ngăn cấm. Người khác ngăn cấm với lý do của họ mà
ta không thể lý giải được.
Hôm ấy khi tan học. Vừa đến bãi đất trống gần trường. Thư Bồi
đã bị bảy tám tên to xác, hung dử vây quanh.
Thật ra thì, ngay từ năm còn học dưới tiểu học Thư Bồi đã từng
đập lộn vớ Dương. Chuyện đập lộn cũng không mới mẻ gì, vì vậy
buổi sáng khi Mập cảnh cáo Bồi chuyện Dương sẽ gây sư. Bồi
cũng không lưu tâm lă"m. Trong đầu Bồi, đánh lộn là chuyện trẻ
con cấu xé nhaụ Ôm lộn mấy vòng xuống đất. Cái đó có gì hay ho
đâu mà ... Bồi không hiểu sao Dương đã mười bảy mười tám tuổi
đúng tí lại nghỉ đến chuyện đánh nhau ?
Vì vậy khi bị vây, Thư Bồi rất bình tỉnh. Bồi chỉ dưa tay lên
ngăn, nóị
- Khoan nào, có chuyện gì thủng thẳng nóị Chúng ta lớn rồi đâu
phải là học trò tiểu học đâu mà đúng tí lại đánh lộn ?
- Hừ, tao không đánh lộn. Chấn Dương trừng mắt hét - Mà tao
chỉ muốn đập cho mày vở mặt ra thôị
Nói xong Dương vung tay lên đấp mạnh vào bụng Bồị Một cú đấm
thật đaụ Bồi không dằn nổi nữạ Chàng húc đầu vào người Dương.
Không phòng bị Dương cũng lãnh ngay một cú trời giáng, hắn hét
lên.
- Ối da ! Tụi bây thấy nó trả đòn không, xông vô nào ?
Thế là Bồi chỉ thấy những qủa đấm vây quanh bốn phía, có đứa
phía sau ôm chặt lấy Bồi, khóa tay chàng lạị Bồi tối tăm mày
mặt với những qủa đấm vào mặt, vào đầu, vào bụng, vào ngực.
Bồi chỉ biết vùng vẩy nhưng có vùng vẩy cũng vô ích thôị
Ân Chấn Dương vừa đánh vừa nóị
- Mày còn dám nói mẹ tao là Hà Mã nữa không ?
- Mày còn dám quyến rủ em gái tao không ?
- Mày còn dám dở trò cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga không ?
- Mày còn muốn kết thân với nhà họ Ân của tao không ?
Bây giờ Thư Bồi mới biết ... Trận đánh này không phải là kiểu
đánh lộn trẻ con nữạ Mà là một thứ quyết đấụ Một thứ đánh đấm
kiểu một mất một còn ... Tàn nhẩn thật. Bồi cảm thấy toàn thân
như nhủn ra, thịt da nát xét. Xương hàm của Bồi như trẹo hẳn.
Máu ở đâu cũng là máụ.. Bồi đau qúa, đâu hết biết. Bồi như
điên lên. Không còn biết gì nữa, chàng chửi luôn miệng.
- Đồ hà mã, hà mã !
Những qủa đấm lại tới tấp, có qủa đã trúng ngay mủị Máu lại
tuôn ra, ướt đẫm cả áọ Đầu Bồi nhức như búa đổ. Bồi đã nghỉ.
Có lẻ hôm nay đời ta đã tàn ... Bồi thở không ra hơị Chửi cũng
không thành tiếng ... Ngay lúc đó Bồi nghe có tiếng hét con
gái rồi tiếng khóc.
- Anh Dương ! Anh dừng taỵ Em đã gọi cảnh sát rồi đấy ! Họ sẽ
đến đây bắt hết mấy người !
Bồi cố mở mắt. Cố thu lấy sức tàn mở mắt để thấy Thái Cần đã
nhoài tới ôm cứng lấy Chấn Dương. Dương giận dử hét.
- Mày có điên không ? Thứ gái hư mất nết, buông tao rạ
Và Chấn Dương đã đẩy Thái Cần ngã lăn xuống đất. Nhưng Cần vẩn
lồm cồm ngồi dậỵ Cần lại lăn xả về phía anh. Bồi quýnh lên.
Thái Cần. Em định chết ư ? Và qủa nhiên. Chấn Dương đã vung
tay lên cho Cần một cái tát nẩy lửạ Cần ngã lăn xuống đất, rồi
lồm cồm ngồi dậy lại nhảy vàọ..
Chợt nhiên, có tiếng còi của cảnh sát. Tiếng chân chạy đến.
Thư Bồi cảm thấy mình được buông rạ Bộn đánh người đua nhau bỏ
chạỵ Bồi ngã ụp xuống và không còn biết gì nữạ
Mãi đến lúc tỉnh dậỵ Bồi mới thấy mình nằm trên gường. Cha thì
ngồi cạnh đó nhìn Bồi với ánh mắt âu sầụ
Chung quanh Bồi có rất đông người, trong đó có Mập, có thằng
Tòng, Nhã Lệ và những người bạn khác. Bồi có lấy tay sờ, mới
phát hiện toàn thân là băng trắng. Toàn thân ê ẩm cả. Bồi mở
miệng định nóị Nhưng mở miệng cũng là một điều khó khăn. Miệng
Bồi cũng sưng vù. Hình như lưởi cũng bị rách.
- Nhã ...Lệ.. Thái Cần ... làm sao rồi ?
Cố gắng lắm. Bồi mới thều thào được. Nhã Lệ lập tức đáp.
- Cô ấy đã bị cha cô ta đưa về.
Thư Bồi lắc đầu, đau khổ. Cha con Chấn Dương thế nào cũng giết
chết Thái Cần. Bồi chợt nhớ tới những lần roi ngang dọc trên
cánh tay Cần. Bồi định nói nữa, nhưng ông Vân Phong đã đưa tay
ngăn.
- Yên tâm đi, Thư Bồi ạ Không bao giờ cọp lại ăn thịt con. Con
hãy lo cho cái thân của con. Cha đã báo với cảnh sát, họ đang
hỏi tội đám Chấn Dương đấỵ
Thư Bồi nhìn cha, lòng có trăm nổi bứt rứt. Nếu vì chuyện này
mà Chấn Dương vào tù thì cái hố ngăn cách của hai gia đình sẽ
lún sâu hơn. Bồi không biết noi sao cũng không biết làm thế
nào để biểu đạt ý kiến của mình. Chàng mệt mỏi nhắm mắt lạị
Đám bằng hửu thấy Bồi nhắm mắt, cũng lần lượt lảng đị Chỉ còn
một mình ông Vân Phong ngồi cạnh gường con. Ông nắm lấy tay
con nghẹn lờị
- Niên khóa sau có lẻ, chúng ta sẽ dọn qua Đài Trung hoặc Cào
Hung ở ...
Thư Bồi bàng hoàng, chàng vội mở mắt rạ Tóc cha bạc trắng.
Người có vẻ mệt mỏi buồn phiền. Thư Bồi xúc động cố nóị
- Chạ
- Đừng nói gì cả. Ông Vân Phong ra lệnh - Trước kia cha cứ
nghỉ là ... Chúng ta rồi sẽ định cư luôn ở đâỵ.. Dù gì ở đây
cũng hơn mười năm rồị. Cha đã yêu lấy cái thành phố nhỏ bé
này, nhưng, không ngờ ... Ông thở dài nói tiếp - Mười năm
trước vì em con cha đã đến đây ở ẩn ... Rồi mười năm sau, cha
lại vì con mà phải dọn đị.
Thư Bồi lắc đầu, đau khổ lắc đầu, chàng cố nóị
- Đừng cha ! Đừng ! Đừng đi cha !
- Tại sao đừng?
- Đừng !
- Con muốn ở lại cái thành phố nhỏ nàỷ Vì aỉ Cha hay Ân Thái
Cần chứ?
Thư Bồi đau khổ quay mặt vào trong.
- Vì thành phố. Con cũng yêu thành phố nàỵ Đây là quê hương
của con.. Con lớn lên ở nơi nàỵ Con không muốn mọi người nghỉ
là.. Chúng ta đã bị họ nhà Ân đuổi đị
Ông Vân Phong chau màỵ
- Thật vậy ư ? Sao cha nghi ngờ qúạ Cha không còn tin lời con
nói nửạ.. Cha nghỉ là con muốn ở lại chỉ vì Thái Cần thôị
Nhưng mà ... dù sao, con cũng khiến cha cảm động. Được rồi, để
cha nghỉ lại xem.
Thư Bồi cứ thế nằm trên gường. Nằm hơn một tuần lễ. Cha vẩn
yên lặng, không hề nhắc gì đến nhà họ Ân nữạ Củng không nhắc
đến chuyện dọn nhà. Thư Bồi không dám hỏị
Và một tuần lễ sau, Thư Bồi quay trở lại trường.
Đến trường Bồi mới biết là Chấn Dương đã bị đuổi học. Còn Thái
Cần? Sau cái hôm đánh lộn đó đến nay, Cần không quay lại
trường nữạ Thư Bồi cảm thấy bất an, bồn chồn. Không hiểu
chuyện gì đã xảy rạ Mãi sau đấy, Nhã Lệ đến, đưa cho Bồi một
lá thư với lời an ỉụ
- Cậu đừng buồn, câu đọc đi, khắc biết !
Thư Bồi mở thư. Bức thơ viết ngắm với những chửa viết tháọ
Chứng tỏ đã được viết trong vội vã. Tuy ngắn, nhưng đầy tình
cảm.
"Anh Thư Bồị
Em đã được cha đưa đến nhà dì ở Tô Áọ Em sẽ vào học ở một
trường của giáo hộị Em sẽ học hành yên ổn. Anh yên tâm.
Anh Chấn Dương sẽ không còn gây chuyện rắc rối cho anh nữa đâụ
Cha anh lấy giấy chứng thương ở bệnh viện đưa cho cảnh sát.
Anh Dương phải làm giấy cam kết chịu trách nhiệm về sự an toàn
của anh sau nàỵ Cộng thêm chuyện em bi đưa đi nới khác. Như
vậy mọi chuyện sẽ ổn cả. Em nghỉ như thế cũng tốt, nên em đã
đồng ý đi xạ
Ngày tháng trôi qua lặng lẻ. Phải không anh? Tiếc là chúng ta
qúa yếu đuối, bé nhỏ, sức ta không thể lay chuyển được thế
cuộc, ta bất lực.. Nhưng mà ... Rồi một ngày nào đó, ta sẽ
trưởng thành, biết đâu ?
Em học ở Tô Áo, nhưng sẽ viết thư thường xuyện cho anh, qua
địa chỉ Nhã Lê sẽ chuyển thơ giùm em. Trường của giáo hội, kỷ
luật rất nghiêm. Em lại bị giám sát nghiêm ngặt đặt biệt ...
Có điều ở đây cũng có bãi biển, có xóm chàị. Có hoàng hôn. Em
sẽ cố gắng ra đây mổi ngày để nghe biển hát, để nghe hải âu
kêu "tiếp ! Tiếp đi ! đi ! đi!". Em sẽ cố tập nghe cho quen
tiếng chim kêụ Rồi một ngày nào đó, em sẽ trở về ... Quay trở
về ngôi nhà màu trắng cũ. Em mong rằng, bấy giờ em sẽ vẩn còn
nghe được tiếng chim kêu bên ngoài cửa phòng em. Chắc được hở
anh Bồi ?
Sắp rời nơi yêu thương này mà không được gặp mặt anh. Buồn qúạ
Chỉ viết được mấy chử. Thôi hãy cố giử gìn sức khỏẹ Anh Thư
Bồị Hãy cố gắng nghe anh.
Thái Cần"
Bồi nắm lấy chặt lá thư trong tay, yên lặng.
Chiều hôm ấy, khi ánh hoàng hôn xuất hiện ở chân trờị Thư Bồi
lại ra bãi biển. Nhìn biển khơi mênh mông. Những đôi cách
trắng, tung cao rồi lạng sát xuống biển. Những đôi cánh nhịp
nhành làm Bồi liên tưởng đến hình ảnh một cô gái cũng trong
chiếc váy đầm trắng, đầu mang vươn miện nhẹ nhàng quay cuồng
theo tiếng nhạc với điệu vủ ba lên ngày nàọ
Thư Bồi leo lên một tảng đá to, ngẩng mặt lên nhìn trờị Chàng
muốn hét lên một tiếng thật tọ Hét cho vang vọng lên trời
xanh.
Hãy lớn lên thật nhanh ! Vâng chưa bao giờ Bồi lại mong mỏi
mình mau lớn thế nàỵ Phải lớn, phải thành người lớn, để tự
định đoạt được cuộc đờị Định đoạt đười đời mình.
Vâng, ngày tháng rồi sẽ trôi nhanh. Thư Bồi rồi sẽ lớn. Nhưng
Bồi nào có ngờ rằng. Cái lần chia tay này với Cần lại dài đến
thế? Những ba năm. Và sau ba năm đó ... Thì ra con gái kia đã
trở thành một thiếu nữ mỹ miềụ Không phải chỉ có Cần mà con
Bồi cũng vậỵ Bồi đã là một sinh viên. Thế giới và cuộc đờị Mọi
thứ đã đổi khác đã vượt ngoài tầm tay ta muốn. |