Ba tháng sau trường đại học nghĩ tết. Kiều
Thư Bồi quay lại thành phố biển.
Đây cũng là phần mở đầu của quyển sách mà ta đang đọc. Bồi đã
đi vào rừng chắn gío, ngồi xuống gốc cây với que củi khô, vẻ
mải mấy chư? "Ân Thái Cần" trên cát ... Khu rừng này, bải biển
này, hòn đá nầỵ.. gío, mây trời, sóng biển. Ngôi nhà trắng ...
Đâu đâu cũng đều có bóng dáng, hình ảnh của Cần. Thế mà Ân
Thái Cần, bây giờ em ở đâu ? Giọt nhớ cứ rơi mải, rơi không
dứt trong lòng. Qúa khứ tình yêụ Bồi muốn quay lại tìm kiếm.
Nhửng ngày cuối năm đó. Bồi như kẻ mộng dụ Cứ lang thang mải
trên biển trên cát, trong hoàng hôn ... Lục lại trong dấu tích
ngày xưạ. Đau khổ ... Bây giờ thì Thư Bồi mới hiểu ra một điềụ
Đó là con ngườị.. Vỉnh viển không bao giờ giủ được cơn sóng,
giử được mùa xuân.
Cái gì trở thành qúa khứ có nghĩ là không còn. Ân Thái Cần dù
có sống ở chân trời nào đi nữa, thì cũng đã trở thành ...Người
xưạ. Nàng đã đóng một vai trò khác.
Khi màn đêm buông xuống, mặt trời đã đi ngủ từ lâụ Thư Bồi vẫn
ngồi đó. Ngồi phịch dưới cát với cây que khô trên taỵ Vẩn viết
tên của Cần. Viết mải đến lúc không còn trông thấy cái tên
Thái Cần. Bồi mới vứt đi cành nhỏ và đứng dậỵ Gío biển từ
ngoài khơi mang vị muối bay và mằn mặn Thư Bồi chợt nhớ tới
hai câu thơ cổ : "Tình anh đở mải thàng dĩ vãng. Chỉ nhớ
thương thôi đã sửng sờ".
Có lẽ, cuộc đời là ngư vậỵ Tự cổ chí kim chuyên tình yêu như
rập khuông in. Ngọt bùi đấy, say đắm đấỵ Chua xót, rồi đau khổ
....Không bao giờ là mặt hồ phẳng lặng như mùa thụ Thư Bồi lắc
đầụ Chợt nhớ tới Thái Cần. "Anh là người đàn ông phóng khoáng
như chửng trạc. Em biết mổi lần anh gặp cái gì không hài lòng
là anh lắc đầu, như muôn xua tan nó đị Vậy thì bây giờ là lúc
anh phải lắc đầu đấỵ"
Thư Bồi chua xót khi nghĩ lạị Chàng lại lắc đầụ Buồn thật. Tại
sao con người lại yếu đuối thế ? Qúa nhiều trách nhiệm thế ?
Bồng nhiên Thư Bồi nhớ đến người cha gìa cô độc, đến nhửng năm
dài ở Đại Học còn phải đị.. Không thể để con người đắm chìm
trong suy tư, trong qúa khứ nữạ Thư Bồi, hãy nghe kìa, chim
Hải Âu đang hót gì thế.
"Đi đi đi ! Do dự chi ! Đi đi đi ! Do dự chi !"
Thế là Thư Bồi lại lắc đầụ Cố gắng quên đi chuyện củ. Tháng ba
trời chưa trở lạnh. Chàng đứng lên, bước nhanh về nhà.
Nhà ...thì vẫn như củ. Ngôi nhà gổ đơn giản, nghèo nàn, nhưng
ngăn nắp. Tài sản là sách vở thôị cha gìa có vẻ bình thản an
phận hơn xưạ Một mình ăn, uống, không lo nghĩ nhiềụ Ông Vân
Phong đưa mắt trìu mến nhìn Bồị Dù có thế nào ông cũng cảm
thấy hảnh diện không cùng khi có được một đứa con trai vừa đẹp
trai vừa học giỏi như Bồị Con người, khi tiến gần đến tuổi gìa
mới thấy là tiếc nuối thời gian đã quạ Bù lại có một cái gì để
lại mai sau thì cũng gọi là an ỉụ Ông hỏi :
- Con vừa đi thăm bạn bè củ về đấy à ?
Thư Bồi hơi bối rối một chút nhưng nói :
- Vâng.
- Mọi thứ đều thay đổi nhiều qúa phải không ?
- Con thấy thì ... Thư Bồi suy nghĩ một chút nói - Con mới
thay đổi nhiều hơn cả.
Ông Vân Phong nhìn con. Đúng. Con nói đúng. Cái thành phố biển
nhỏ nhắn nầỵ ... Sinh hoạt gần như thành nề nếp, bảo thủ, an
phận. Ngay chuyện trở thành sinh viên cũng là một điều biến cố.
Đã có một "Khoảng cách"
- Ở trường đại học ... Ông Vân Phong cân nhắc một chút hỏi -
Con có bạn gái chưa ?
Thư Bồi quay lại, ánh mắt cha vưa chờ đợi vừa lo lắng.
- Dạ cũng có một cô bạn bên văn khoa rất thân. Chúng con nói
chuyện cũng hợp nhau lắm.
- Thế ... Cô ấy tên là gì ?
- Cô ấy họ Tô tên Yến Thanh. Cũng là sinh viên năm thứ nhất.
- Tô Yến Thanh. Ông Vân Phong cười thỏa mản tên cũng khá đẹp
đấy chứ ? Thế nhà cô ấy ở Đài Bắc.
- Vâng, cha cô ấy là giáo sư đại học, còn mẹ tốt nghiệp ngành
sư phạm, hiện dạy trung học.
- À Ông Vân Phong gật gù - Thế con đã gặp cha me cô ấy chưa ?
- Con đã đến nhà Yến Thanh dùng cơm mấy lần. Thư Bồi đáp một
cách bình thản - Ông bà giáo sư biết nhà mình ở xa, nên có vẻ
cảm thông với con nhiều lắm.
Rồi Thư Bồi quay qua nhìn chạ
- Cha cũng biết đấy, nhửng người sống trong nghề giáo dục
thường đối xử với nhửng bạn bè của con cái như đối xử với con
mình.
Ông Vân Phong cườị
- Cha hiểu ý con rồi, con định nói giửa con và họ chưa có một
tình cảm đặt biệt, phải không ?
- Con không nghĩ gì cả. Thư Bồi cười nóị Nhưng chợt nhiên
chàng cảm thấy có một cái gì man mát trong hồn - Chúng con là
bạn, bạn học chung trường, bạn bè theo nghĩ thông thường ...
Con nghĩ, dù gì con cũng chỉ mới là sinh viên năm thứ nhất.
Nói chuyện tình yêu sợ qúa sớm. Vả lại Tô Yến Thanh lại là hoa
khôi của Văn Khoạ Vây quanh nàng có một lố bạn trai, con l.ai
không thích như thế.
Ông Vân Phong nhìn con, rồi đứng dậy bước tới đặt tay lên vai
con, nóị
- Thư Bồi, cha nghĩ là con nên quên cái mối tình củ đị Bằng
không, cuộc đơi con sẻ không yên ổn. Cha là cha con. Lúc nào
cha cũng muốn con sống sung sướng, hạnh phúc. Con nên nhớ rằng
cuộc đời nầy có rất nhiều cơ hộị Hạnh phúc không phải là khó
nếu ta chụp bắt kịp thờị.. Nếu con cứ u sầu bỏ qua mọi dịp may
thì một lúc nào đó con sẻ hối hận. Mọi thứ không chờ đợi ta
đâụ Thư Bồi, con hãy hứa cha con sẻ không bao giờ để qúa khứ
ràng buộc, được chứ ?
Thư Bồi nhìn cha, nhìn thật lâu, cảm động.
- Con biết, con biết chứ. Cha có biết không, suốt buổi chiều
qua, con đã chôn hết mọi thứ. Cha hãy yên tâm, bao giờ trở lại
Đài Bắc, con sẻ bắt đầu lại tất cả.
Ông Vân Phong có vẻ vuị
Thế là đầu tháng tư, mang tâm trạng tránh sỉ ra đi không trở
về. Thư Bồi trở lại Đài Bắc với quyết tâm làm lại từ đầụ Tết
đã trôi qua, nhưng xuân vẫn còn đó. Thư Bồi lao vào cuộc sống
mớị Cuộc sống am` trong đó không có cái tên "Ân Thái Cần".
Thái Cần. Sóng biển đã xóa tan, cát đã phủ mờ.
Thế là, bắc đầu ... Sau buổi học Thư Bồi đi xem phim với Tô
Yến Thanh, rồi uống sửa đậu nành, ăn bánh tiêu gìo chéo quảỵ
Yến Thanh có khuôn mặt dể nhìn, có đồng tiền duyên. Có gái
thích mặt áo chemise caro và quần bò. Dánh dấp con trai hơn là
gáị Trẻ trung nhanh nhẹn. Mái tóc à la garcon càng trong ngổ
ngáo thông minh hơn.
Hôm ấy cả hai đã đi xem phim "Cuốn theo chiều gío". Xem xong
như thường lệ đi ăn. Trên bàn ăn hai người vẫn tranh luận nhau
về nội dung cuốn phim. Yến Thanh đã làm xong một tô mì, một
chén chè, hai cái gìo chéo quẩy, một cái bánh nướng, vậy mà
còn nóị
- Không hiểu sao em lại thấy thèm một tô bò kho nữạ
- Anh nghĩ là em chỉ thèm thôi, chứ không còn chổ chứa đâụ
- Anh tin như vậy à ?
Rồi không đợi Bồi phản ư"ng, Thanh khoát tay gọi hầu bàn đến.
- Anh có thể giúp tôi gọi thêm to bò kho ở tiệm bên cạnh không
?
- Được chứ ! Được chư !
Cô hầu bàn tỏ ra rất sốt sắng, Yến Thanh đắc ý quay lại Bồị
- Đấy anh thấy không, tôi vẫn có thể ăn thêm cơ mà.
- Tốt thôi vậy Thanh cứ tự nhiên. Thư Bồi vừa cười vừa nói -
Chỉ sợ ăn kiểu nầy, một ngày nào đó Yến Thanh sẻ mập như chú
Hà Mả thôị
- Mà mả - Yến Thanh tròn mắt - Anh định chọc tôi à ? Làm gì có
người mập như hà mả được.
- Vậy mà anh đã quen với một bà như vậỵ Bà ta xấu ơi là xấụ
- Ồ ! Yến Thanh trợt mắt - Giống con hà mả ở sở thú thật chứ.
- Có ai gạt đâu ? Không tin à ?
To b`o kho đã mang đến ... Yến Thanh cầm đủa lên nhưng có vẻ
suy nghĩ.
- Hay là anh sợ là ... Tôi ăn nhiều qúa rồi anh rồi anh không
có tiền trả
- Ồ ăn mấy thứ này mà nhằm nhỏ gì ? Thư Bồi vừa cười với nói -
Nếu cô chọn Bíp Tết hay sơn hào hai vị gì khác thì tôi sợ
thật. Mà ...Lúc đó nếu tôi không đủ tiền trả thì còn có cô mà
lo sợ gì ?
- Vậy thì ... Yến Thanh bừng tô lên - Tôi ăn à nhé ?
- Ăn đi, có ai bảo cô đừng ăn đâu ?
Yến Thanh nhìn vào tô, mùi ớt cay nồng, chợt nhiên đặc đủa
xuống.
- Anh quen cái bà hà mả ấỵ.. Bà ta khoảng bao nhiêu tuổị
- Khoảng bốn năm mươi tuổi gì đó.
Thư Bồi nóị Hình ảnh Thái Cần chợt hiện ra trước mắt ... Cái
hôm phát bằng cấp I kiạ Cuộc cải nhau ở phòng triển lảm mọi
thứ như còn rành rành trước mặt.
- À, như vậy là gìa lắm rồi, phải không ? Yến Thanh thở phào
nói - Vậy thì không saọ Hai mươi năm sau, tôi có mập như hà mả
cũng chẳng sao cả.
Thế là Yến Thanh bắt đầu ăn, vừa ăn vừa lý giải
- Tôi cho anh biết nhé, đàn bà sống đến ba mươi lắm tuổi là
đẹp xấu không còn là vấn đề rồị Lúc đó đã an phận, nên an phận
thì hơn. Tạo hóa thì vô tình đâu biết ga lăng mà níu thời gian
lại chờ người đẹp.
Thư Bồi tò mò.
- Thế thì theo Thanh. Đàn bà khi biết mình sắp gìa nên làm gì
?
- Làm gì à ?
Yến Thanh làm ra vẻ thật nghiêm túc, cô trừng mắt nhìn Thư Bồi
không trả lời thẳng vấn đề.
- Tôi thấy thì ... Đàn bà càng đẹp càng dể gặp khổ đaụ Không
bao giờ dùng sắc đẹp của mình để chinh phục mọi thứ trên đờị
Vì sắc đ.ep nào có trường cửu, nó rất dể phai tàn, dể biến
mắt, dể héo úa như đóa hoa tươị
Yến Thanh lại vuốt tóc thả ra phía sau, nói một cách thông
minh.
- Một người đàn bà khôn ngoan phải hiểu được chuyện đó. Ta nếu
thật sự đẹp thì phải bổ xung cái đẹp đó bằng kiến thức tìm
hiểu cuộc đờị Nếu như vậy, khi đứng tuổi cách hoa không còn
tươi vẫn tỏa hương thơm ngát ... Vẩn tươi mát như loài cậy vạn
niên thanh.
Kiều Thư Bồi nhìn cô bạn gái, đột nhiên buột miệng.
- Cô qủa thật đáng sơ.
- Đáng sợ ? Tại sao ?
- Vì mặt cô thì như hoa, mà tư tưởng của cô lại như cổ thụ Với
nhửng người đàn bà như thế sẻ rất nguy hiểm cho đàn ông chúng
tôị
- À ! Yến Thanh cười - Anh đang nịnh đầm hay châm biếm tôi vậy
?
Thư Bồi nhìn thẳng mắt Thanh
- Theo Thanh thì sao ?
- Tôi đấy à ? Yến Thanh gật gù - Tôi nghĩ anh giống như một
quyển sách hơi khó đọc, vì vậy nếu tôi thông minh một chút thì
không nên phát biểu nhửng gì mình chưa biết.
Thư Bồi yên lặng nhìn Thanh, rồi thở dàị
- Thật ra thì Thanh đã hiểu sai, tôi không phải là quyển sách
khó đọc như Thanh tưởng đâụ Chỉ tại tôi giống như con sâu nhút
nhát, tự ti, tối thích ngụy trang, ẩn núp, tôi rất sợ ánh
sáng. Vì dưới ánh sáng của sự thật thì tôi chỉ là con số không
to tướng.
- Hừ ! Yến Thanh trề môi - Anh đừng nên khiêm tốn như vậy, cứ
gỉa vờ mảị.. Nói thật đi, có phải là anh ngại anh không muốn
ai biết rỏ về anh không ?
- Chứ không phải là em không thèm tìm hiểu ?
- Thế ư ? Yến Thanh lấy tay lay lay đôi đủa - Tôi thì đang
nghi ngờ đây ... Có phải là .... Anh muốn tôi tìm hiểu anh
nhiều hơn, phải không ? Chẳng ai trúng kế ông đâu nghe ông
bạn.
Thư Bồi chỉ cười, không nói gì cả. Chàng chỉ cảm thấy cô gái
qúa thông minh. Bất chợt Thư Bồi rùng mình. Lâu lắm rồi, không
có người con gái nào lại làm Bồi chú tâm ngoài Cần. Bồi vội
đứng bật dậy, hỏi .
- Bao nhiêu đó đủ rồi chứ ? Chúng ta đi được chưa ?
Dỉ nhiên là qúa nọ Yến Thanh tròn mắt.
- Bộ anh muốn tôi thầu hết cả món ăn ở đâu à ?
Thư Bồi trả tiền. Cả hai bước ra cửạ Gío đêm mát lạnh. Hôm nay
trời tốt. Sao lấp lánh đầy trờị Cả hai đi song song nhaụ
Nhàcủa Yến Thanh cũng gần đây thôị Trên đường hai đều yên
lặng. Hình như mổi người đều có tâm sự riêng của mình. Mải đến
lúc tới cửa nhà Thanh, Bồi mới nóị
- Yến Thanh à. Để hôm nào rảnh tôi sẻ nói chuyện của tôi cho
Thanh nghe nhé ?
Yến Thanh đứng lại, hơi lúng túng.
- Đừng ... Không cần ... Anh khỏi phải nói gì hết.
- Tại sao vậy ? Em không định hiểu rỏ tôi a ?
Đôi mắt Yến Thanh mở to, có một chút tinh nghịch gì trong đó.
- Bởi vì tôi không muốn nghe anh bịa chuyện.
- Bô. Thanh tưởng anh thích bịa chuyện lắm ư ?
- Tôi nghĩ là .....
Yến Thanh cười cầu tài, chợt nóị
- Tôi thì nghĩ là anh đã từng yêụ Một mối tình sôi nổi nhưng
đã kết thúc. Có lẻ anh đã bị người ta bỏ rơị Một nàng tiên cá
ở trên bờ biển phải không ?
Khuông mặt của Bồi bái xanh, chàng trừng mắt. Chàng cảm thấy
như bị xúc phạm, rồi chợt nhiên nóị
- Thôi chào Thanh.
Bồi quay lưng định bỏ đị Nhưng Yến Thanh đã giử tay chàng lại,
Yến Thanh nhìn thấy trong ánh mắt đó có một cái gì đau khổ,
buồn phiền. Nàng không dám cười nữa, chỉ nóị
- Xin lổi, tôi chỉ nói chơi thôị Hôm nào rảnh anh hãy kể cho
tôi nghẹ
Thư Bồi lắc đầụ
- Thanh qủa thật là khó hiểụ Vừa thông minh vừa nhạy bén. Tôi
chịu, không hiểu nổi Thanh.
- Anh cũng thế. Anh là một thanh niên cao ngạọ Trầm tư nhưng
lại buồn giận bất thường.
- thanh có biết là tôi rất ngại khi nói chuyện với Thanh. Tôi
nghĩ là, một cô gái thông minh đáng sợ nhiều lần với cô gái
đẹp vậy mà Thanh có cả hai yếu tố đó.
Yến Thanh đỏ mặt, nàng lại cười, cái má lún đồng tiền làm
Thanh dể thương hơn.
- Anh đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi ?
- Chưa với ai cả
- Thế thì tốt. Yến Thanh trịnh trọng tuyên bố - Tôi sẻ ghi nhớ
thật kỷ câu nói này để bao giờ gặp chuyện phải mặc cảm thì tôi
sẻ mang nó ra để an ỉu chính mình.
Rồi Yến Thanh xiết chặt lấy tay Thư Bồi hỏị
- Mai chúng ta sẻ gặp nhau chứ ?
- Chiều mai Thanh có giờ học không ?
- Có hai tiết lịch sử.
- Thế thì tôi sẻ đến đấy tìm Thanh.
Yến Thanh cười và quay lưng bỏ vào nhà.
Thư Bồi đứng yên ở cổng một chút rồi mới quay lưng trở vào
trường. Ti"nh của Bồi như vậy đó. Bồi không thích đi xe buýt,
con đường có dài cách mấy, thì đi bộ vẫn hay hơn. Nhất là
trong nhửng lúc lòng ngập đầy mâu thuẩn. Đi bộ có thể giúp ta
suy nghĩ. Vừa đi Bồi vừa nghĩ đến Yến Thanh cái cô b'e thông
minh lanh lợi ngập đầy sức sống đó. Trong trường là trung tâm
điểm của phái nam. Thế còn ta ? Ta không thuộc vào đám thanh
niên hiếu động đó. Thư Bồi chợt nhớ đến lời dặn dò của cha
"Trên đời có rất nhiều cơ hội, hạnh phúc cũng không phải là
hiếm có. Nhưng ta phải biết chụp lấy đúng lúc." Vậy ư ? Ta đã
từng để sô"ng mất hạnh phúc bao giờ chưa ? Thôi đừng nghĩ nữa,
bây giờ là lúc làm lại cuộc đờị
Thư Bồi thở dài lầm lủi đị Chợt nhiên chàng cảm thấy như có
tiếng thở dài đâu đâỵ Tiếng thở dài của một cô gáị Ta gặp ma ư
? Hay là Yến Thanh đang đùa cợt ? Thư Bồi quay nhanh lại kịp
lúc nhìn thấy ngay có một bóng người đang lách nhanh vào hàng
cây phượng bên đường Thư Bội thấy bực mình. Ai đùa thê ? Chàng
bước nhanh về phía hàng câỵ
- Yến Thanh em đùa ư? Em theo anh nảy giờ à ?
Phía sau góc cây vẫn yên lặng, nhưng Thư Bồi đã trong thấy
bóng ngườị Chợt buồn cười chàng nóị
- Yến Thanh. Anh đã trong thấy rồi đừng trốn nữạ Hãy ra đây !
Thế là người con gái phía gốc cây bước ra, mái tóc dài xỏa
vai, cô gái mặc bộ áo mùa đen, trên tóc cài đóa hoa trắng. Cô
gái đứng yên lặng như pho tượng. Cô gái có đôi mắt như hồ thu
tha thiết nhìn chàng.
Thư Bồi chợt thấy chới vớị Tim như muốn ngừng đập. Đây là thật
hay mơ. Thư Bồi đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn một lần nữạ
- Thái Cần. Em đấy ư ? Đây là sự thật chứ ? Nếu vậy em hãy đến
đâỵ Đến đây với anh.
Thái Cần lặng lẻ bước tới, nàng đã đứng trước mặt của Bồị Bồi
rụt rè đưa tay lên sờ mái tóc, đến khuôn mặt. Cần vẫn đư"ng
yên nhìn Bồị Không còn dằn lòng được Thư Bồi nói như hét.
- Thái Cần !
Và không chờ đợi gì nữa Bồi xiết nhanh Cần vào lòng mặc cho
mọi thứ diển ra chung quanh. Bồi không cần biết, Bồi chỉ cố
ghì cho thật chặt, sợ cái ảo ảnh kia lại biến mất trong vòng
taỵHai mươi phút sau Bồi và Cần đã ngồi dưới gốc cây đa gìa
của trường đại học. Cái gốc cây to lớn này gợi nhớ cho Bồi cái
khu rừng chắn gío ở thành phố biển. Khu vườn đối với sinh viên
là nơi nghĩ ngơi hẹn hò miển phí, nó có máy điều hòa không khí
(tức là gío đêm), có nhạc thiên nhiên (là tiếng côn trùng), có
đèn mờ ảo (là ánh sao). Nó lại không bị hạn chế bởi thời gian
đống cửa vì mổi khi màn đêm buông xuống là rải rác trong khu
vườn, từng cặp từng cặp một ngồi bên nhaụ Thư Bồi có thói quen
tản bộ dưới ánh trăng, chàng coi chuyện đó rất bình thường và
không ngờ hôm nay lại cũng đóng vai trò đó.
Ngồi cạnh Thái Cần mà Thư Bồi cứ ngờ ngợ không dám tin, chàng
hết ngắm lại nắm tay Cần.
- Thái Cần ! Sao hành tung của em lại bí mật như vậy, mổi lần
em đến với anh đều bất ngờ. Em từ đâu đến đấy ? Em đã theo anh
từ bao giờ ? Mấy ngày nay em đã ở đâu ?
Thư Bồi có hàng trăm dấu hỏị Thái Cần chỉ thở dàị
- Sao anh lại hỏi lắm thế ? Em biết làm sao trả lời ?
- Vâng, mổi lần gặp em là anh có hàng trăm câu hỏị
Thư Bồi nói và đột nhiên đưa cánh tay đến trước mặt Cần - Hãy
cắn anh một cái đi, cắn đi !
Thái Cần kinh ngạc.
- Anh làm gì thế ?
Thư Bồi thở dàị
- Vì anh không dám tin đây là sự thật. Em xuất hiện đột ngột
như trong chuyện thần thoại, rồi em lại biến mất. Không được,
em phải cắn anh đi, để anh tin là anh đã gặp con người thật
của em, chứ không phải nằm mơ.
- Thế nếu bây giờ em nói với anh em là bóng ma thì sao ?
Thái Cần nhìn Bồi với an'h mắt buồn - Anh Bồi, anh hãy nghĩ là
em đã chết. Bây giờ chỉ là bóng ma đến tìm anh thôị
Thư Bồi nâng càm Cần lên, ánh mắt chàng cũng long lanh.
- Nếu thật sự em là bóng ma thì ... Bây giờ anh đã vồ được em,
anh sẻ giử chặt em. Anh sẻ không để em làm ma một cách yên ổn
được đâụ
- Anh Thư Bồi ! Thái Cần nhào vào lòng Bồi với nhửng giọt nước
mắt - Anh có biết là em đã nhớ anh vô cùng không. Nhớ muốn
chết được. Bây giờ đã gặp được anh có chết em cũng yên tâm.
Anh Thư Bồi! Anh vẫn còn nhớ em, anh chưa quên em chứ ?
- Quên em ? Quên làm sao được sao em lại ăn nói khờ khạo như
vậy ?
Thư Bồi vừa nói vừa vuốt tóc Cần. Chàng hôn một cách tham lam
lên mặt lên tóc người yêụ Chàng muốn nghiền nát người yêu
trong lòng mình.
- Đúng ra, anh phải quên em. Bồi tiếp - Em là một người tàn
nhẩn, vô lương tâm. Em đã để cho anh nằm mơ suốt một đêm, rồi
em biết mất. Biến đi một cách lặng lẻ. Tại sao vậy ? Em định
để anh đập đầu vào đá tự tử ư ? Em thật là tàn nhẩn, anh mà
giết em được là anh sẻ giết ngaỵ..
Thư Bồi úp mặt lên mái tóc của Cần. Lòng chàng rối rấm, buồn
vui lẩn lộn. Chàng nói không nên lời nữa, chỉ hỏị
- Thái Cần ... Em đã ....Em đã lấy hắn rồi ư ?
Cần không đáp chỉ run rẩy trong lòng Bồị
Thư Bồi thấy tim đập mạnh. Chàng thật sự không muốn nghe câu
trả lời của Cần. Chàng không dám nghe thì đúng hơn. Bồi ngẩng
lên, nhìn đóa hoa trắng trên tóc của Cần. Tại sao Cần lại cài
hoa trắng, Bồi nghi ngờ.
- Sao em cài hoa nầy ?
Thái Cần chậm rải nhìn lên, nàng đưa tay vuốt lấy mái tóc dạị
Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng như pho tượng ngọc thạch. Nàng
có vẻ xúc động, đôi mắt long lanh.
- Mẹ em ....đã chết.
Thư Bồi bàng hoàng. Niềm vui trùng phùng ban đầu biến mất. Mọi
chuyện đến qúa ư dồn dập.
- Mẹ của em ? Sao có chuyện lạ vậy ? Người con trẻ qúa mà ?
- Vâng, nhưng mẹ đã chết. Thái Cần lập lại với giọng nói run
rẩy - Mẹ em đã tự sát bằng thuốc ngủ ....
Thư Bồi nắm chặt tay Cần.
- Chuyện xảy ra bao giờ ?
- Đã hơn nữa tháng trước.
- Tại sao ?
Thái Cần cúi nhìn xuống nàng đăm đăm nhìn chiếc lá khô rơi
trên váỵ Yên lặng thật lâu rồi nóị Giọng nói bình thản như
đang kể về một người khác chứ không phải chuyện mình.
Sau khi rời thành phố biển đến Tô Áo, rồi đến đài trung. Vụ án
của cha em được xử tại đài trung. Nên chúng em cũng ở đấỵ Mẹ
em đã chạy chọt đủ mọi nơi, nhờ vẫn mong gở án cho chạ Tốn
thật nhiều tiền, vậy mà đến đâu cũng đều vô ích. Tiền mất tật
mang. Lúc sắp hết tiền thì lại quen với ngườị Anh ta họ Địch,
mà em viết thư gọi tắt là D đấỵ Địch là một luật sư đã trên
bốn mươi tuổị Ông ta khoe khoang là quên biết với hầu hết
trưởng tòạ Mà rỏ ràng là ông ta nổi tiếng ở Đài Trung thật. Có
tiền lại có thế. Nhà ông ta là một biệt thự to lớn, có xe
riêng, có tài xế, người làm ... Ông ta cũng biết là ... mới
mất vợ cách đây ba năm. Nếu em chịu lấy ông ta, thì ông ta sẻ
chịu hết mọi phí tổn cứu cha ra khỏi ngục.
Thư Bồi hiểu ra gật đầụ Thái Cần tiếp.
- Mẹ biết là em yêu anh. Biết từ lâu lắm rồi nhưng ở cái lúc
đó, đâu còn cách nào khác hơn? Vả lại mẹ lớn em - Người mà anh
gọi là hà mả ấỵ Lúc nào cũng cố công thuyết phục, khóc lóc ...
Thế là em đành phải đính hôn với Địch. Anh có nhớ là sau đấy
em đã trở về thành phố biển để gặp anh lần cuối không? Lần đó
quay về thì phiên tòa xét xử cha cũng bắt đầụ Tất cả hy vọng
đều đặt vào luật sư Địch, qua lời khoe khoang của ông ta, mẹ
không đợi đến lúc sử xong, lại đưa em vào nhà hắn.
Giọng nói của Thái Cần đến đây nghẹn lạị Chiếc lá kho trên tay
nàng bị bóp nát, có nhửng giọt nước mắt rơi trên áọ
- Anh Bồi, anh có nhớ là ... Hôm em trở về thành phố biển tìm
anh, ngay trên bải biển, bên chốn hẹn hò ngày xưa, em đã ...Em
đã có ý định ... dâng hiến cho anh ... Bấy giờ ... Em đang còn
trinh nguyên ... Em đã muốn là ....
Thư Bồi nhắm mắt lại, chàng không muốn nghe nữạ Chàng vội kéo
Cần vào lòng mình. Nhưng chàng lại không lên tiếng được vì có
cái gì đó ngèn nghẹn nơi cô? Bồi thấy tim đau nhóị
Phải thật lâu, Bồi mới lấy lại bình thản trong khi Thái Cần
lại tiếp.
- Anh có biết không khi phiên tòa ra thì chúng em mới biết là
... Chuyện gở tội cho cha qúa mong manh. Luật sư Địch chỉ nói
dối thôị ... Hắn biết là không giúp ít được gì lại hứa hẹn bảo
chờ đợị Chờ đợi mảị Cuối cùng, cha em bị kêu án, bị đày ra tận
đảo xạ Chuyện không đảo ngược lại được. Em mới biết là mình bị
gạt. Nhưng mình đã trao thân cho hắn rồi còn nói gì nữạ Mẹ đau
khổ, khóc suốt ngày, em chỉ còn biết an ỉụ Em nói là định số
của em như vậy rồi, phải chấp nhận thôị Luật sư Địch cũng khá
rộng rải, hắn đưa tiền cho hai mẹ con em xài phủ thê. Thế
rồị..không hiểu anh em ở đâu xuất hiện kéo theo một đám bạn
bè. Anh ấy nói với luật sư Địch. "Em gái tôi không phải là
loại rẻ mạt ông phải chung thêm mới được". Có nghỉa là anh ấy
vời tiền. Thế là hai người cải nhaụ Bấy giờ em mới biết luật
sư Địch vẫn còn vợ chứ không phải chết vơ. Mọi chuyện làm tinh
thần em sụp đổ. Chưa hết. Anh Dương quay sang mă"ng mẹ em "Đấy
dì hay qúa mà. Làm chuyện vô tích sự lại đem con gái dâng
không cho người ta hưởng". Mẹ giận và tức ngất xỉu tại chổ.
Khi tỉnh dậy, người gặp Địch buộc hắn phải ly dị vợ để cưới
em. Nhưng luật sư Địch đã nói thẳng vào mủi mẹ : "Bộ bà tưởng
con gái bà là hạng khuê các cao sang ư? Tôi một người ở giai
cấp thượng lưu thế nầy lại đi cưới con của một tên tội phạm
làm vợ ư? Được đóng vai vợ bé tôi là may mă"n lắm rồi đừng đòi
hỏi gì hết". Mẹ nghe thế. Đau khổ qúa, tối hôm ấy người đã
uống thuốc tự vận.
Thái Cần ngưng kể, ngồi đấy, đầu cúi thấp. Có một vạt tóc dài
rơi xuô"ng phủ bớt một phần khuôn mặt, không để người khác
thấy cảm xúc. Thư Bồi cũng ngồi yên. Chỉ thấy lòng xót xa, tan
nát. Không nói được thành lờị
- Sau khi mẹ mất. Thái Cần lại nói - cha bị đày đi đảo xa, thì
coi như không còn ai thân thiết nữa, em chỉ khóc, khóc suốt
ngàỵ Khóc cho cha cho me rồi cho cả chính mình. Gả luật sư kia
đổ quạụ Hắn bảo là hắn bỏ bao nhiêu tiền ra không phải để rước
cái đám ma về nhà. Thế là hắn dọa nếu em còn khóc, hắn sẻ đuổi
em đi, để em chết đói cho biết. Nhưng em không sợ em bảo hắn
thà chết đói còn sướng hơn là ở với hắn. Kết qủa hắn đánh em,
hắn đánh đập em một cách dả man, rồi tống cổ em ra khỏi nhà.
Thái Cần thở dài, vuốt mái tóc ra sau ót, nàng ngẩng lên nhìn
Thư Bồị
- Trong túi em bấy giờ chỉ còn có hai trăm bạc, lúc đầu, em
định nhảy xuống sông tự tử. Chết là hết nơ. Vì em không hiểu
em sô"ng để làm gì. Khi mà mình chỉ là con số không. Nhưng rồi
em không dám, em không đành lòng chết một cách âm thầm như vậỵ
Em nghĩ trươ"c khi chết, nên gặp mặt anh một lần cuối cùng.
bằng không em không nhắm mắt được. Vì thế, em đã đáp tàu hỏa
đến Đài bắc. Em biết là anh đang học trường đại học Nghê.
Thuật. Em tưởng là đến đây sẻ gặp anh ngaỵ Ba hôm trước em đã
đến đây, nhưng ở đây không có ai cả, sau đó em mới biết là anh
đã nghĩ tết. Em không biết bao giờ anh mới lên học lại, em
không dám hỏi ai cả. Em sợ người ta biết là anh có một cô bạn
gái xấu xí, không ra hồn. Vì vậy ngày nào em cũng đến đây, em
núp sau gốc cây to đằng trước cổng đó chờ anh đê"n ....chờ mải
chờ mải đến chiều hôm naỵ Em mới thấy anh bước rạ ... Nhưng
bên cạnh anh, lại có một cô bạn học xinh đẹp, vì vậy em không
dám bước ra sợ làm mất mặt anh. Em cũng không đành lòng bỏ đi
luôn nên chỉ biết lẻo đẻo theo sau anh. Anh đi xem hát, em
cũng vào rạp. Rồi anh cùng bạn đi ăn. Em đứng ngoài cửa quán
chờ ... Anh đi rạ.. Em đứng xa xạ.. Em thấy anh chia tay cô
bạn gáị..
Thái Cần ngừng nói, đôi mắc mở to nhìn Bồị
- Thế ba ngày quạ.. Em ngủ ở đâủ
- Em ngủ ở trụ sở hội phụ nử. Ở đấy có phòng dành cho nhửng
thiếu nử không nhà ...
Thư Bồi lặng lẻ nhìn Thái Cần, lòng ngập đầy cảm xúc. Đau khổ,
chua xót, cay đắng. Rỏ ràng bây giờ Thái Cần đang bơ vơ. Gia
đình tan nát, không nơi nương tựạ.. Thư Bồi thấy đau lòng. Một
công chúa kiêu sa trong ngôi nhà tră"ng, tuổi xanh đã lắm
phong trần ... Bây giờ tính sao đâỷ Thái Cần nghĩ chỉ còn có
mình chàng. Một mình Thư Bồi là người thân. Bồi chăm chú nhìn
Cần. Không biết nói gì hơn là yên lặng.
Nhưng sự yên lặng của Bồi lại khiến Cần sợ hãi, nàng như mang
mặc cảm phạm tội, rụt rè.
- Anh Thư Bồi ... Thật ra thì ... Em xin lỗi anh nhé. Em không
cố tâm theo dõi anh ... Em chỉ đi một cách vô thức như vậy ...
Bây giờ dù gì ... Em cũng cảm thấy yên tâm. Cô bạn của anh đẹp
lắm lại vui nữa, rất dễ thương ... Em thấy chị ấy cũng xách
tập ... Bạn học của anh đấy ư ? Thế thì tốt ... Thế có nghĩa
là anh đã có người chăm sóc. Anh sống ở Đài Bắc sẽ không cô
đơn, không buồn ... Em mãn nguyện rồi ... Em đến đây không
phải là quấy rầy anh đâu, em chỉ muốn gặp mặt anh thôi, gặp
mặt là đã mãn nguyện. Anh đừng lo lắng, đừng thấy khó xử gì
hết ... Em biết cách sắp xếp, tự lo cho mình ... Rồi, em sẽ đi
thôi ....
Thư Bồi ngồi đó, nghe Thái Cần nóị Chàng không dằn lòng được
nữạ Chàng xiết chặt Cần vào lòng, đặt nụ hôn lên môi người yêu
để cô ấy đừng nói nữạ Tội nghiệp. Tại sao em lại đau khổ thế
này ? Thư Bồi nghe chừng trái tim như tan nát ... Sau đấy,
chàng vuốt nhẹ lưng Cần, chàng nói như vỗ về.
- Em không được đi đâu cả. Anh cấm em, anh không cho phép em
xa anh.
Thái Cần nhìn lên, đôi mắt nghi ngờ.
- Em ... Anh khỏi phải lo cho em, có phải anh đang khó xử, vì
sự hiện diện của em ? Sự quấy rầy của em không ?
- Em nói năng lộn xộn gì vậy ? Thư Bồi trừng mắt nhìn Cần -
Anh đã tìm em khắp nơi, anh muốn điên lên khi nhớ đến em. Bây
giờ không dễ dàng mới gặp lại, em còn muốn anh thế nào nữa, để
mất em một lần nữa à ? Anh đâu có ngu dại gì mà buông trôi
hạnh phúc và niềm vui của mình một cách dễ dàng như vậy được .
Thái Cần, em đừng nghĩ ngợi lộn xộn, đừng hòng thoát khỏi anh
một lần nữa . Em mà bỏ đi là anh sẽ giết em, giết em ngaỵ
Những câu nói của Thư Bồi làm mắt Cần mở to . Nước mắt không
hiểu vì vui hay buồn rơi xuống . Rơi lã chã . Rơi không ngừng
. Và qua dòng nước mắt đó ... Đêm ấy ... Thái Cần đã kể lại
cho Bồi nghe bao nhiêu nỗi đoạn trường, cay đắng trong ngày
lưu lạc.
- Bây giờ thì ... Bây giờ ... Thái Cần vừa khóc vừa nói - Em
đã là cánh hoa tàn, em không còn trinh trắng, không còn xứng
với anh nữa ... Nếu anh thật tình còn yêu em ... Em xin anh
... Em van anh ... hãy chấp nhận em như một thứ tôi đòi ... Em
không dám đòi hỏi gì hơn . Anh hãy yêu người bạn gái của anh
... Em không dám ghen đâu ....
- Đừng có nói bậỵ Thư Bồi cắt ngang, mắt chàng cũng đã ướt -
Anh thấy là ... Phải cần có một thời gian mới chữa lành được
cái bệnh mặc cảm của em. Đừng nói bậy nữa em ạ . Em nói nữa
anh sẽ giận đấy ... Em tưởng là đàn ông trên đời này đều giống
cha em cả sao ? Năm thê bảy thiếp ? Anh không chấp nhận chuyện
đó . Thái Cần ... Em sẽ là người yêu duy nhất trong suốt cuộc
đời anh !
- Nhưng ... Nhưng mà ... Còn cô bạn xinh đẹp của anh thì sao ?
- Trời đất ! Thư Bồi kêu lên, chàng đẩy người yêu ra xa một
chút - Em làm gì võ đóan như vậy ? Chỉ mới gặp anh đi với cô
bạn xem xinê, ăn chiều ... là kết luận ngay cô ấy là người của
anh, nói thế mà nói được chứ ? Em ghen à ?
- Em không ghen. Thái Cần vội giải thích - Bây giờ em đâu còn
đủ tư cách để ghen nữa đâu ?
- Tại sao không đủ tư cách ? Thư Bồi cắt ngang - Em sẽ là vợ
anh, mà là vợ thì có quyền ghen chồng chứ ?
Những giọt nước mắt lại rơi xuống má Cần.
- Anh nói thế là thế nào ?
Thư Bồi nói một cách rõ ràng .
- Anh nói là ... Anh sẽ cưới em .
Thái Cần đưa tay lên chận ngực, mặt tái như ánh trăng.
- Anh nói thật chứ ? Em biết anh là người tốt bụng, anh thương
hại em, anh thương em như thương cánh chim bị thương ngày cũ
... Vâng, đúng rồi, bây giờ em giống như cánh chim đó ... Ồ
anh Thư Bồi, anh có thể giúp băng lành vết thương cho chim,
nhưng không cần phải cưới nó anh ạ .
- Hừ ! Thư Bồi giận dữ - Em có điên không ? Em thấy em có vẻ
lùng bùng sao đấỵ Vậy thì hãy nghe cho kỹ này ... Anh yêu em,
anh không thể sống thiếu em, anh muốn em sẽ là của anh, với
anh là một . Anh không muốn bất cứ một ai cướp em trong tay
anh nữạ Em nghe rõ chưa ?
Thái Cần ngẩn ra, không nói gì cả Bồi xiết chặt lấy Cần, giọng
xúc động .
- Em nghe này, anh đã tính rồi . Sáng mai, anh sẽ đi tìm nhà
để mướn. Bây giờ anh có học bổng . Số tiền tuy không là bao
nhưng đủ để mướn nhà. Mướn được nhà xong em sẽ vào đấy ở trước
... Không, không . Chúng ta sẽ cùng dọn vào đấy ở . Ta sẽ xây
một tổ ấm nhỏ cho cả hai . Được chưa ?
Khuôn mặt Cần sáng hẵn ra, mắt long lanh nhìn Bồi .
- Rồi anh sẽ kiếm thêm việc làm . Đúng rồi, anh sẽ tìm hai chổ
kèm trẻ ... Như vậy sẽ có thêm một it' . Thư Bồi tiếp tục nói
- Dĩ nhiên, là trước khi ra trường, cuộc sống chúng ta sẽ khá
gay go, gian khổ . Anh sẽ không có thể mua áo đẹp cho em,
không mua nhẫn ....
Thư Bồi chợt thấy buồn, chàng thở dài .
- Hay là chuyện làm lễ cưới ... Để sau khi tốt nghiệp cử hành
sau, như vậy có lẽ cha hài lòng hơn. Thái Cần, đợi thêm hai
năm nữa, em không buồn chứ ?
- Em buồn gì ? Thái Cần nói với tất cả niềm vui - Em chỉ mong
mỏi một điều là được anh cho phép ở bên cạnh anh đã là thiên
đàng. Em đâu dám đòi hỏi hơn nữa, em nào có xứng đáng đâu ...
- Nữa rồi ! ... Thư Bồi đưa tay bụm miệng Cần - Em đánh giá
anh thế đấy ư ? Mặc dù bây giờ sinh viên họ sống chung không
cần hôn nhân . Nhưng anh thì khác . Anh muốn sống một cách
nguyên tắc ... Đúng lễ giáo . Lễ cưới chỉ là một thủ tục cho
thấy hai người thật sự yêu nhau cần có nhau . Một thứ giao ước
... Anh không muốn như những con người dễ dãi ... Lợi dụng nếp
sông mới để thủ lợi ...
Thái Cần vội vã chận Thư Bồi lại .
- Em không có ý nghĩ như vậy, em không hề nghĩ xấu anh .
- Hãy nghe anh nói hết nầy, Thái Cần . Thư Bồi nắm lấy tay
người yêu nói - Anh đã tính rồi và anh sẽ làm . Mai chúng ta
sẽ đi mướn nhà. Chúng ta tìm một tổ ấm trước . Chúng ta chưa
thể làm lễ cưới ngay được, không phải chỉ vì lý do kinh tế mà
còn vì ... Phải thuyết phục cha anh ... Nhưng em hãy tin anh
... Anh hứa với em là nếu sau này anh không cưới em, cho xe
cán anh, cho nước cuốn anh ...
- Đừng đừng, đừng thề nữa . Em tin lời anh rồi, em sợ lời thề
lắm ...
Thư Bồi ngưng lại .
- Vậy thì chắc nhé ?
- Anh muốn sao em nghe theo vậy .
- Nhưng anh nói trước là cuộc sống rồi sẽ gặp nhiều khó khăn
đấy ?
- Em không sợ , sẽ không có gì khó khăn hết ! Có anh, không
bao giờ ...
- Vậy thì được . Thư Bồi nhìn vào đồng hồ - Đợi trời sáng là
chúng ta đi tìm nhà cho thuê . Ở gần trường Đại học này có
nhiều phòng cho thuê lắm, giá lại rẻ .
Thái Cần gật đầu . Ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực Bồi . Đêm đã
khuya không thể ở lại đây mãi . Cần đứng dậy , nói với Bồi .
- Thôi anh chắc mệt rồi, anh hãy quay về ký túc xá nghĩ đi,
mai em sẽ đến đây tìm anh .
Nhưng Thư Bồi kéo Cần ngồi xuống .
- Đừng diễn cái màn đó nữa .
- Màn nào ?
Thái Cần không hiểu hỏi . Bồi nói .
- Em có nhớ lần trước không ? Tối hôm ấy anh để em đi về rồi
em trốn luôn . Không, không được ... Anh không trở về ký túc
xá ... Chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa là trời sáng . Nếu em mệt
em cứ nằm trong lòng anh nghĩ . Anh sẽ xua muỗi cho ... Tóm
lại, hôm nay, anh sẽ không đi đâu hết ... Anh không muốn xổng
em lần nữa .
Thái Cần nhìn Bồi, lòng đầy xúc động .
- Anh yêu em đến độ như vậy sao ? Thái Cần lắp bắp nói - Anh
không ... màng chuyện em đã ... ngủ với người khác sao ?
- Ồ ! Thư Bồi bịt miệng người yêu lại - Đừng nhắc đến chuyện
đó nữa em ạ . Anh không thắc mắc chuyện đó đâu . Anh là đàn
ông cơ mà ... Hãy chôn chặt cái chuyện không vui đó xuống mộ
sâu đi em ạ ....
- À ! Thái Cần thở dài - Không biết em phải sống thế nào mới
đền bù được tình yêu của anh .
Thư Bồi xiết chặt người yêu trong lòng . Người yêu quá bé nhỏ,
yếu đuối ... Một cánh hoa bất hạnh .
- Đừng buồn nữa nhé Cần. Thế này chúng ta cũng hạnh phúc chán
rồị Sau nhiều trắc trỏ khổ đau thử thách, ta lại gặp nhaụ Hạnh
phúc mới quý giá hơn em ạ.
Thư Bồi ngẩng lên nhìn trờị Bầu trời sắp sáng nâu đục trong
đêm, rồi bình minh sẽ đến thôị Không có gì để lo âu nữạ |