Mùa hè đã đến, cuộc sống của Thư Bồi và Thái
Cần dễ thở hơn. Trước đó, Thư Bồi đã chấp nhận làm việc cho
giáo sư Tô, cha của Yến Thanh. Công việc tuy bận rộn nhưng
cũng khá thú vị. Phần lớn việc làm là sao chép bản thảo, sắp
xếp và sưu tầm tư liệụ Đối với những công việc này Thư Bồi đảm
nhận dễ dàng. Không những dễ mà còn thích thú. Vì qua đó Bồi
đã thu nhập thêm nhiều khá kiến thức. Rảnh rổi chàng còn thảo
luận được với giáo sư Tô nhiều vấn đề văn học trong ngoài nước
qua các thời đạị Thư Bồi có căn bản văn học ngay thời nhỏ. Có
lẽ nhờ phần nào di truyền của cha, cũng có thể nhờ chịu khó tự
học. Vì vậy sau một thời gian làm việc chung, giáo sư Tô đã
nhận xét với Yến Thanh về Bồị
- Cậu ấy giỏi văn như vậy, sao lại không học văn mà lại qua
nghệ thuật? Nhiều lúc cha thấy Thư Bồi hơn hẳn học sinh của
chạ Cha không nói ngoa đâu, con thấy mấy cậu sinh viên phụ
việc trước cho cha đâu bằng một nửa so với Bồi ?
Con người ai cũng thích có người hiểu và ca ngợi mình. Vì vậy
Thư Bồi cảm thấy phấn khởị Yến Thanh thì bao giờ rảnh là có
mặt bên Bồị Cô nàng có vẻ rất vui, rất hay chuyện trò với Bồị
Những mặc cảm trong thời gian dạy kèm biến mất, với Bồi đó là
cơn ác mộng đã quạ Hôm ấy, sau khi xong việc. Bồi chuẩn bị về
nhà thì Yến Thanh đến.
- Tôi đi dạo với anh một chút, được không?
Cái đó cũng tự nhiên thôị Thư Bồi để xe đạp lại nhà Thanh, hai
người đi dạo trên vỉa hè. Gió đêm thật mát. Trời lại đầy saọ
Những ánh sao lấp lánh. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Đây là
lần đầu tiên, Yến Thanh có vẻ người lớn, rất con gái chứ không
nghịch ngợm pha trò như trước.
- Chuyện của anh tôi đã nghe Trần Tiêu nói lại hết rồị Yến
Thanh nói - Nghe nói anh và cô ấy quen nhau từ lúc còn bé lận
à?
- Vâng. Cô ấy tên là Ân Thái Cần. Khi quen nhau tôi chỉ mới
lên bảỵ Cô ấy là con nhà giàụ Còn gia đình tôi ? Cha tôi chỉ
là một thư ký nghèọ Có một lần cà mèn tôi đem cơm theo không
có đôi đũa, chính Cần đã nhường đũa cho tôị
Thư Bồi ngưng lạị Đầu óc quay về thời dĩ vãng xa xưạ Lúc có
một cậu bé nhỏ ngang ngạnh đem cơm quên mang theo đũạ Lúc đó,
một cô gái rụt rè đến làm quen ...Bồi thở dài tiếp:
- Tuổi niên thiếu của chúng tôi lúc nào cũng cận kề bên nhaụ
Cuộc sống đó rất đẹp, gắn liền với bãi biển, với xóm cá. Bao
giờ có dịp Thanh đến đấy xem thử sẽ biết ngaỵ Cảnh ở đấy đẹp
vô cùng.
Yến Thanh cười nhẹ:
- Chuyện của anh đầy thi vị và lãng mạng quá. Một đôi trai gái
lớn lên giũa sóng biển và vách đá cheo leo ... Như vậy có phải
là cả hai đã yêu nhau từ thuở nhỏ
- Cũng có thể. Thư Bồi suy nghĩ một chút nói - Lúc còn bé tôi
chưa hẳn ý thức được thế nào là tình yêu ...Con trai thì ngang
tàn hơn ...Nhưng mà ...Tôi đã từng mấy lần đập lộn chỉ vì cô
ấỵ
Và Thư Bồi nhớ đến những ngày cùng đi lượm vỏ sò. Đến lần Thái
Cần múa "Ba lê" bản "Hồ Thiên Nga". Rồi nụ hôn đầu tiên ...Cuộc
hẹn hò bên vách đá ...Hoàng hôn trên biển ...Thư Bồi lại thở
rạ
- Thái Cần đối với tôi thì ...Cô ấy chỉ biết lặng lẽ hiến dâng,
không dám đòi hỏi gì cả. Cần đã cho tôi rất nhiều thứ. Trong
khi tôi lại khá vô tình ...
- Thế ư. Yến Thanh nhìn Thư Bồi thăm dò - Hèn gì mỗi lần nói
đến cô ấy, anh đều thở dài cả ....
- Thở dài ? Thư Bồi ngạc nhiên - Tôi không để ý đến điều đó.
Có điều ...Tôi thấy bứt rứt thế nào mỗi khi nghĩ đến Cần.
- Tại sao vậy ?
- Như Yến Thanh biết đấỵ Tôi là người đàn ông rất hời hợt. Tôi
nóng nảy, dễ giận ...Yến Thanh cũng đã từng xác nhận là ...Tôi
dễ đổi thay cơ mà. Không hiểu sao kỳ cục thế. Có nhiều lúc tôi
hay nổi giận một cách vô cớ. Tôi như bạo chúa, ích kỷ lại
ngang ngược ...Chắc chắn Thái Cần phải chịu đựng những tật xấu
của tôi nhiều lắm.
Yến Thanh nhìn Thư Bồi, nàng có vẻ xúc động.
- Nghe giọng điệu của anh. Tôi biết là anh phải yêu cô ấy vô
cùng.
- Sao vậỷ
- Bởi vì chưa bao giờ tôi thấy anh tự phê bình mình một cách
nghiêm khắc như vậỵ Bán tính anh xưa nay là tự phụ, độc đóan.
Tôi cũng biết đàn ông mà có tài thì bao giờ chẳng có tật đó.
Cao ngạo, kiêu hãnh. Nhưng mà anh Thư Bồị Anh biết không, tôi
lại rất thích cái tánh ngang ngược, cao ngạo của anh. Trần
Tiêu còn kể lại cho tôi nghe chuyện anh đã làm ở nhà họ Tôn.
Nơi anh đã dạy kèm. Anh đã chỉnh họ bằng một màn ngoạn mục.
Cho họ thấy đồng tiền của họ có giá trị ở một giới hạng nào
thôị NGhe nói anh còn bỏ cả nửa tháng lương mà đúng ra họ phải
trả công. Bà Tôn phải tức khi gọi Trần Tiêu đến mắng cho một
trận. ANh biết không, tôi nghe kể lại mà xúc động vô cùng. Anh
đã bỏ đi một cách hiên ngang đàn hoàng ...Anh làm vậy là phải,
chứ tôi không chấp nhận cái triết lý "nhân nhượng" của anh
Tiêu đâụ COn người, sống phải có tự tin, có bản ngã riêng mình
nữa chứ? Đâu phải lúc nào cũng luồng cúi, chịu đựng. Cái ăn là
một chuyện, còn danh dự là chuyện khác.
Thư Bồi kinh ngạc nhìn Yến Thanh. Thanh đã nói những lời trên
một cách rất trôi chảỵ Chứng tỏ đó là lời xuất phát từ đáy
lòng, chứ không phải để mua chuộc hay ngoại giaọ Thư Bồi chợt
thấy cảm động. Nếu Thái Cần không đến tìm chàng một cách bất
chợt sau ngày nghỉ tết. Biết đâu tình cảm giữa chàng và Yến
Thanh đã gắn bó hơn? Thư Bồi chợt rùng mình. Cảm giác phạm tội
lại xuất hiện, chàng vội xua ngaỵ
- Cám ơn điều mà Yến Thanh vừa cho tôi biết. Tôi sẽ nhớ mãi
những gì mà Yến Thanh vừa nóị Vậy mà xưa nay tôi cứ nghĩ là sự
ngang ngạnh, cao ngạo kia là một khuyết điểm ...cần phải sửa
đổị À mà, tôi thấy có cái này kỳ kỳ ...
- Cái gì?
- Trần Tiêu là bạn thân nhất của tôi, vậy mà hắn không
hiểụ.Thế tại sao Yến Thanh có vẻ rành rỏi tôi như vậỷ
- Chuyện đó có gì lạ đâụ Yến Thanh vừa cười, vừa nói - Bạn bè
thân nhau chưa hẳn là hiểu nhaụ Chỉ có những người có cá tính
giống nhaụ Hay một thứ như nhau mới hiểu được.
- Một thứ, nghĩa là saỏ
- Ví dụ như vầy nhé. Con chó và con mèo nhà tôi được nuôi
chung, ăn uống cái gì cũng giống nhau cả. Nhưng vì tập quán
cách sống hoàn toàn khác nhaụ Chó khi vui thì phe phẩy đuôị
Còn mèo khi vui sẽ kêu meo meọ Như vậy chúng không là một loại,
một thứ. Trái lại với con mèo hàng xóm thì mèo chúng tôi biết
rõ hơn. Một cái quào,một tiếng kêu, một cách liếm mép, điều
biểu lộ cho thấy tình cảm của chúng. Con người cũng vậỵ Những
người có cá tính mạnh mẽ dễ cảm thông với người có bản chất
tương tợ. Ngược lại cũng thế.
Thư Bồi cười, có vẻ khâm phục.
- Thanh có vẻ thông minh lắm. Thanh không lớn như tôi mà sao
rành rỏi như vậỷ
- Anh đừng nói vậy, tôi biết là anh còn hiểu biết nhiều hơn
tôị Yến Thanh gật đầu nói - Vì anh sống từng trải, va chạm xã
hội nhiều hơn tôị Một trong những sự kiện đó ...Tinh yêụ Anh
biết nó, còn tôi ...
Yến Thanh chợt quay lại hỏi:
- Tôi hỏi thật nhé? Tình yêu thế nàỏ Nó có đẹp lắm không? Vui,
dễ chịu và hạnh phúc chứ?
Thư Bồi suy nghĩ.
- Không biết phải trả lời Thanh thế nàọ Tôi nghĩ, mỗi người có
cái nhìn và hoàn cảnh tình yêu khác nhau nên cũng có cảm xúc
khác nhaụ Riêng giữa tôi với Thái Cần thì ...Thư Bồi ngưng lại,
đột nhiên hỏi - Yến Thanh cô có ngắm cảnh hoàng hôn bao giờ
chưả
- Có.
- Thế cô có để ý đến màu sắc của ráng chiều ra sao không?
- Nghĩa là saỏ
- Cái màu sắc đó nó rực rỡ, nó chói lọi, mê hoặc. Nhưng mà ...nó
ảo ảnh không trường tồn ...Tôi nghĩ tình yêu của chúng tôi nó
cũng mong manh như vậỷ
Yến Thanh có vẻ suy nghĩ.
- Tôi thấy thì nếu có thể, hôm nào anh hãy cho tôi gặp Thái
Cần. Tôi muốn làm quen với chị ấỵ Thái Cần hẳn đẹp, đẹp lắm
phải không?
- Ờ.
- Nghĩa là hơn cả tôỉ
Yến Thanh buột miệng nói, miệng nói, nhưng đỏ mặt ngaỵ Thư Bồi
không để ý đến điều đó. Chàng lo thật thà phân tích cái đẹp
giữa hai ngườị
- Cái đó khó nói lắm. Thanh với Thái Cần một người một vẻ làm
sao có thể so sánh được. Giống như điều mà Thanh ban nảy nói
đấỵ Cả hai không giống nhaụ Chẳng hạng như Thái Cần đẹp như
chú mèo con, còn Thanh thì giống như một chú cún.
- Ối giời ơi! Thanh hét lên - Sao anh lại mắn người ta như vậỷ
Thế còn anh ...anh là con sói đuôi vàng à?
- Sói đuôi vàng? Thư Bồi trừng mắt - Chính cô mới vừa mắn tôi
đấy, vì tôi biết trên đời này con sói nào cũng xấu xí cả.
Yến Thanh cười một cách thích thú.
- Nhưng chỉ có một con sói này đẹp thì saỏ
- Nói dóc.
Thế là cả hai cùng cườị Đêm mùa hè, trăng sáng. Tiếng cười của
họ dòn dã. Có một thứ tình cảm dịu dàng nào đấy vây lấy hai
ngườị
- Thế bao giờ anh mới đưa tôi tới cái tổ ấm nhỏ của anh, để
ngắm con mèo xinh của anh chứ?
- Để hôm nào anh rảnh đã.
- Phải sắp đặt nữa à? Yến Thanh có vẻ tự ái - Vậy thì cô phải
là nữ hoàng. Muốn gặp nữ hoàng phải sắp xếp giờ giấc bái kiến.
Phải không vị đại thần?
- Thanh nghĩ sai rồị Thư Bồi thở dài - Tại sao biết không?
Thái Cần tự ti mặc cảm ...ưa mắc cở, cô ấy phục Thanh lắm đấỵ
- Phục tôỉ Yến Thanh tròn mắt - Cô ấy cũng biết tôi nữa à?
- Vâng.
- Sao lạ vậỷ Yến Thanh nghi ngờ nhìn Bồi - Thôi để bữa nào anh
rủ cả Trần Tiêu nữạ Anh biết không, gần đây Trần Tiêu có một
cô bạn bên Đại học Ngoại Giao có biệt danh "tóc dài" đấỵ Sẵn
dịp ta sẽ phá hắn.
- Tôi biết chuyện đó rồi: Trần Tiêu hắn nổ lắm, hắn còn tuyên
bố là cô "tóc dài" kia đã làm lễ đính hôn với hắn. Không biết
là xạo hay thật!
Yến Thanh nhìn Bồi lắc đầụ
- Vậy thì chúng ta phải chứng minh cho mọi người thấỵ Thư Bồi
nhiệt tình nói - Tôi muốn làm bạn với Thanh. Tôi rất phục
Thanh. Và muốn lật đổ cái quan điểm kỳ cục đó.
- Tôi cũng thế. Rõ ràng tôi rất cảm phục anh. Yến Thanh nói,
rồi đột ngột trở về với bản chất tinh nghịch - Tiếc một điều
là làm bạn với sói cũng ghê quá. Nhưng chấp nhận thôị
- Chắc chắn nhé?
- Ờ.
Thế là giữa Thư Bồi và Yến Thanh, một thứ tình cảm xoay chiều
xảy rạ Họ trở nên rất thân nhaụ Cũng làm việc, nói chuyện văn
học, thi ca, chuyền đời, chuyện trường lớp, bạn bè, tình cảm
...Họ thỉnh thoảng cũng có nói chuyện của Thái Cần.
Lúc gần đây thì Thái Cần bận rộn lắm. Phải luyện đàn để nhanh
chóng tìm việc làm. Vì ở nhà không có đàn, nên Cần phải đến
tận nhà ông thầy học. Mỗi ngày phải luyện tập hơn năm tiếng
đồng hồ. Cần học rất siêng, rất chịu khó ...chậm lắm là đến
tháng tám sẽ xong. Một hôm, Cần từ ngoài xông về nhà với niềm
vui lớn. Nàng sà vào lòng Thư Bồi, nói ríu rít như chim.
- Xong rồi anh ơi, xong rồi, em đã có việc làm.
Thư Bồi không tin lắm.
- Việc gì? Em đàn thạo rồi à? NHắm có quê trước mặt mọi người
không đấỷ Phải việc làm đó là đàn organ chứ?
Thái Cần nhướng mày cườị
- Anh cũng thấy đấy, em đã luyện tập một cách cực khổ. May là
trước kia có căn bản piano, bài bản cũng biết nhiều, nên em
đàn tiến bộ nhanh lắm. Anh biết không, đâu phải dễ ăn đâu anh.
Cái ông giám đốc nhà hàng. Ông ấy là một tay rành nhạc, đã bắt
em ngồi đàn liên tục 3 tiếng đồng hồ cho ông ấy nghẹ Đàn sai
một nhịp là ông ta biết liền.
Thư Bồi bắt đầu tin đó là sự thật.
- Nhưng mà công việc của em là gì? Em nói cho anh nghe xem.
Một tay đàn organ trong ban nhạc ư?
- Không phảị Thái Cần nói - Mà là độc tấu đàn organ. Thỉnh
thoảng hát một vài bản.
- Ờ. Còn hát nữa à? Nhưng mà chuyện hát thì anh tin. Vì giọng
hát của em không đến đỗi nàọ Thư Bồi gật gù nói - Thế giờ giấc
làm việc thì saỏ
- Giờ giấc à? Ở đấy có tất cả hai tay đàn organ thay phiên
nhau đàn. Vì một người không thể phụ trách hết được. Nhà hàng
tây mà, mở cửa từ 10 giờ sáng đến tận 12 giờ đêm. Dĩ nhiên
không phải là đàn liên tục. Có lúc nghỉ, nhưng mỗi ca đàn tối
thiểu cũng 3 tiếng đồng hồ.
- Ý em nói là em phải làm việc từ 10 giờ sáng đến 12 giờ đêm?
Phải không?
- Đâu có. Mai em sẽ đi gặp tay đàn kia thương lượng. Có lẽ em
sẽ nhận ca sáng, còn hắn đàn ca tốị Như vậy mỗi đêm em sẽ dành
hết thì giờ bên anh ...Dù gì cũng sắp đến ngày khai trường rồị
Ban ngày anh cũng đâu có ở nhà đâủ
- Thế lương mỗi tháng là bao nhiêủ
- Chắc chắn là anh không ngờ đâụ Thái Cần nhìn Thư Bồi với anh
mắt rạng rỡ - Ông giám đốc nói, lương khởi điểm là 10 ngàn
đồng, bao giờ công việc trôi chảy sẽ trả thêm.
- Mười ngàn đồng? Thư Bồi thiếu điều muốn nhảy dựng lên - Em
có lầm lẫn không? Chỉ Cần đàn địch không cần văn hóa gì mà
lương hậu thế? Em nghe rõ chưả
- Ồ! Thái Cần cúi xuống hôn lên trán chồng - Tại sao anh phải
nghi ngờ như vậỷ Thư Bồị Tìm một tay chơi organ chơi giỏi
không phải là chuyện dễ dàng. Những người đàn nổi tiếng lương
bổng họ không dưới 40 ngàn một tháng. Mà không phải họ đàn
suốt buổi như em đâụ Họ chỉ chạy sô. Một ngày đàn cho mấy chỗ
như vậỵ Em bảo đảm anh, ở đấy là nhà hàng lớn, việc làm rất
đàng hoàng, nghiệm chỉnh chứ không có gì bậy bạ đâụ
- Thế nhà hàng đó có tên gì?
- Tên là "Tổ chim sơn ca"
- "TỔ chim sơn ca" à? Cũng được anh chỉ sợ nó thành " tổ quạ"
thì khổ.
- Thái Cần nhìn Thư Bồị CÓ một chút gì xúc phạm.
- Anh ...Anh không vui ư? Tại sao anh không vui khi em có được
việc làm? Anh có biết là em khổ công luyện tập hai tháng nay
không?
- Ờ.
Thư Bồi quay lại nhìn vơ. Chàng lấy tay vuốt mái tóc của nàng.
Mũi không cao lắm nhưng rất xinh. Chàng ngắm vơ. Khuôn mặt Cần
ăn ảnh lắm, đẹp lắm. Thư Bồi chợt muốn lấy giấy bút ra họạ
Chàng ngạc nhiên không kém. Chẳng hiểu sao, cuộc sống có mệt
nhọc khổ cực thế nào, tháng năm có trôi quạ Nhưng sắc đẹp của
Cần như càng lúc càng sắc sảo, chín mùi hơn. Để một người đẹp
như Cần vào làm nơi chốn đông người qua lại nhậu nhẹt như vậỵ
Có phải là việc làm thông minh không? Thư Bồi cũng không biết
- Chàng chỉ lắc đầu, thở dàị
- Anh mừng lắm chứ. Mừng cho em, nhưng mà này Thái Cần, nếu em
có cảm thấy thái độ anh kém vui thì em phải biết là, đó không
có nghĩa là không tán đồng mà nó chỉ là ...Một sự tự ái của
đàn ông. Anh có cảm giác như mình bị tổn thương.
- Tổn thương, tại sao vậỷ
- Em đã thấy đấỵ Anh tìm việc làm, tróc da, tróc vẩy vậy mà
mỗi tháng chỉ có 8 trăm, 1 ngàn. Còn em chẳng cần học hành bao
nhiêụ Việc mới làm đã trên vạn bạc..Có phải là ...học hành chỉ
vô dụng không?
- Ồ! Thái Cần ôm chặt lấy chồng, nhiệt thành nói - Anh quên là
anh còn đang đi học ư? Đây đâu phải là việc làm chính thức củA
anh đâủ Anh rồi sẽ là một họa sĩ, một nhà nghệ thuật ...Anh
đừng có mang lương bổn ra để đánh giá con ngườị Những bức
tranh của anh nó có giá trị nghệ thuật. Anh có tài, giá trị
nghệ thuật là vô giá. Còn em, em như một hạt cát nhỏ, em chỉ
đàn để cho mọi người giải trí thôị
Rồi Thái Cần nhìn Thư Bồị Nhìn thật lâu, nàng có vẻ lo lắng.
- Nhưng mà nếu thật sự vì vậy mà anh thấy tự ái bị va chạm
...thì em không nhận việc vậỵ
Thư Bồi cườị Nụ cười có vẻ gượng gạọ
- Đừng nói bậy - Việc làm đâu phải dễ kiếm? Sao lại bỏ. Đương
nhiên em phải đi làm thôị
- Vậy là anh đồng ý? Thái Cần sung sướng hôn lên mắt chồng -
Anh tuyệt quá, tốt quá! Em sẽ cố gắng mỗi ngày về thật sớm để
lo cơm nước cho anh ...Em có việc làm rồi mình sẽ không còn
bận tâm về việc kinh tế, không phải nhịn đói vì sợ hết tiền
phải không anh. NGoài ra mình còn có tiền trả nợ cho anh Trần
Tiêụ Không sợ người ta phiền hà nữạ
Nhưng Thư Bồi có vẻ buồn buồn.
- Không ngờ ...bây giờ anh phải dùng tiền của em để trả nơ.
Thái Cần nhìn chồng khong vuị
- Mãi đến giờ mà anh còn phân biệt tiền anh tiền em. ANh không
bao giờ coi chúng ta là một thể thống nhất được ư?
- Thôi được rồị Thư Bồi có vẻ bực - Em cứ như Vậy mãị Bao giờ
bắt đầu đi làm? Ngày mai à?
- Dạ không. Thái Cần cười đáp - Tuần sau mới bắt đầu đi,
vì..em còn phải sắm sửa một chút. Ban nãỵ ông giám đốc đã ứng
trước cho em 3 ngàn đồng, để em may thêm mấy bộ áọ
À thì ra là vậỵ Thái Cần đã nhận tiền. CÓ nghĩa là đã nhận
việc. Vì thì chuyện hỏi ý kiến chồng chỉ có tính cách hình
thức thôị Thư Bồi lẳng lặng bỏ đi về phía bàn. Chàng làm ra vẻ
như rất bận chuyện bài vở, nhưng thật lòng không vuị Bồi cảm
thấy, có một cái gì đó mù mờ không rõ, đang ngăn cách giữa
chàng với Thái Cần. Một màn sương mù ...và nó đang nở rộng.
Cái cảm giác đó càng nở to hơn sau khi Cần đi làm.
Vì cuộc thảo luận thất bại, nên Thái Cần không đi làm được
theo giờ giấc tính trước. Nàng chỉ đạt đến một nửa mục đích.
Nghĩa là mỗi tuần sẽ đổi ca một lần. Nếu làm ca sáng thì từ 10
giờ sáng tới 6 giờ chiều, ngực lại ca tối từ 6 giờ đến 12 giờ
đêm, nên chuyện cùng ăn cơm tối coi như không thực hiện được.
Tối đầu tiên đi làm. Thái Cần mác chiếc váy đầm màu trắng soie
bóng mới maỵ Thân hình Cần rất thích hợp với váy đầm. Chiếc cổ
cao trắng nỏn nà. Mái tóc dài đen xõa lấy khuôn mặt có đôi mắt
đẹp, lông mi công vút, chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Tất cả tạo
thành một dáng dấp khác phàm.
Đứng trước mặt Thư Bồi, Cần hỏi:
- Anh xem, em có được không?
Thư Bồi nhìn vơ. Chàng như không nhận rạ Chưa bao giờ Bồi nghĩ
rằng chỉ cần một ít son phấn, một bộ cánh mới lại có thể biến
người đàn bà bình thường thành một tiên nữ. Thái Cần đứng đấy,
đẹp một cách đài các kiêu sạ Sao vậỷ Đột nhiên ngôi nhà gỗ
không còn thích hợp. Mọi thứ xung quanh bỗng trở thành xấu xí,
dơ bẩn. Cả màu hồng của ráng trời ngoài kia cũng không còn rực
rỡ.
- Saỏ Anh thấy saỏ em không đến đỗi xấu xí lắm chứ?
Thư Bồi thở dàị
- Đẹp! Đẹp lắm! Em quá đẹp, đẹp như tiên nữ ...Anh chỉ mong là
...
Thư Bồi ngưng lại, không nói tiếp.
- Anh mong là saỏ
- Không.
- Anh nói đi, anh phải nóị
- Anh mong là ...Thư Bồi cắn răng nói - Anh mong là cây đàn
điện tử kia nó sẽ rất cao, cao đến đỗi che khuất cả người em,
để mọi người không nhìn thấy em.
- Nghĩa là saỏ
- Anh ghen?
- Anh ghen vì ...Thư Bồi lớn tiếng - Anh không muốn nhiều
người trông thấy em đẹp. Anh muốn một mình ngắm em thôi!
Thái Cần cười, nụ cười thật ngọt.
- Anh thật là ...bạo chúa, ích kỷ, nhưng mà ...Thái Cần hạ
thấp giọng - Dù sao em hứa với anh, dù có hàng trăm, hàng ngàn
người nhìn, em vẫn là của một mình anh, một mình anh thôị
Thái Cần cúi xuống.
- Anh Thư Bồi, em yêu anh!
Tim Bồi đập mạnh. Ba cái chữ sau cùng đã làm Bồi xúc động. Mặc
dù, giữa hai người, ba chữ đó đã lập đi lập lại nhiều lần.
Nhưng hôm nay không hiểu sao ba chữ đó lại khiến Bồi rối rắm
thế. Chàng đưa mắt nhìn theo Cần, mãi đến khi bóng nàng khuất
ở chân cầu thang ...ThƯ Bồi cứ ngẩn ra như vậỵ Không hiểu sao
Bồi lại cảm thấỵ Lần đi này của Cần, là lần Cần bước ra khỏi
cái thế giới của chàng ...Cái thế giới của ráng hồng trong
hoàng hôn. Một thứ tình cảm buồn buồn vây kín Bồi như màn đêm
đang buông xuống ...Mùa khai giảng đến, một năm học mới lại
bắt đầụ Thư Bồi bước vào năm thứ 2 Đại học Mỹ thuật.
Đời sống sinh viên bao giờ cũng vậỵ Bài vở tuy thật nhiều
nhưng đôi lúc lại rất rảnh rang. Cái quan trọng là năm thứ
nhất. Làm quen được với môi trường Đại học rồi, là bắt đầu cảm
thấy nhẹ. Ngoài thời gian dành cho chuyện đuổi bắt kiến thức,
phần còn lại họ dành hết để hưởng thụ cái tuổi trẻ tươi mát
xinh đẹp. Cái tuổi sinh viên là cái tuổi đẹp nhất trong đời
người . Nó đủ chứng tỏ con người đang trưởng thành, có tự do,
có quyên yêu đương. Có chút trình độ để tự hãnh diện. Vì vậy,
sinh viên trong độ tuổi này thường ngang ngạnh, tự phụ và võ
đoán, nhất là lúc học năm thứ hai . Cái năm mà mặc cảm thò lò
muĩ xanh mới tập tành người lớn biến mất. Trong khi thời gian,
gian khổ, thi cử ra trường lại đến. Đây là thời điểm cao nhất
dành cho hưởng thụ.
Trần Tiêu bây giờ chỉ nhận dạy kèm một chỗ thôi . Thời gian
còn lại dành cho vui chơi . Bây giờ hắn đã có "người đẹp tóc
dài". Hắn đang đứng ở khu vườn, cười cầm 2 ngàn bạc mà Thư Bồi
mới trả cho, cười nói:
- Ê Thư Bồi, mầy mới trúng số hay sao mà phát tài vậỷ
- Cũng nhờ có Thái Cần, cô ấy vừa tìm được việc làm. Cả hai
cùng đi làm thì đương nhiên đủ tiền xài thôị
Thư Bồi nói, đặc biết nhấn mạnh chữ "Cả hai cùng đi làm" để
tránh được mặc cảm " Thái Cần có thu nhập cao hơn".
- Ồ. Kiều Thư Bồi . Cô gái tóc dài chen vào . Cô ta tên là Hà
Vân, một trong những hoa khôi của ban ngoại giaọ Cô này có mái
tóc rất đẹp. Có một lúc, hãng quảng cáo cho "dầu gội đầu" đề
nghị cô chụp ảnh quảng cáo, nhưng cô không chịu . Nhưng từ đó
danh hiệu "Cô gái tóc dài" như dính liền với Hà Vân. Quen với
Trần Tiêu từ năm thứ nhất, bây giờ tình cảm hai người đang ở
trạng thái "chín muồi". Vân đã biết Thư Bồi qua miệng Trần
Tiêu - Nghe anh Tiêu nói anh có một "Đài ngắm mây" phải không?
Chiều nay chúng tôi đến đấy tham quan được không hở ?
Thư Bồi hơi bối rối chưa kịp nói gì thì Trần Tiêu đã lên
tiếng:
- Đúng rồi đấy, tao đã định xem mặt cô bạn từ thuở thơ ấu của
ngươi . Yến Thanh cũng tỏ ý mấy lần chuyện đó. Vậy thì để tao
đi rủ Yến Thanh nữạ Chiều nay phải đến đấy quậy một trận mới
được.
- Chuyện đó ...Thư Bồi hơi do dự. Hôm nay Thái Cần đi làm đêm,
sáu giờ là đã đến nhà hàng rồi . Vả lại, mọi thứ còn chưa
chuẩn bị. Đùng một cái kéo đến cả đám thế này, ứng phó sao đây
? - Kẹt quá ...Tối nay, Thái Cần phải đi làm nữa ....
Nhưng Trần Tiêu đã vỗ mạnh lên vai Bồi .
- Mầy định mượn cớ gì nữa để từ chối khéo à? Tại sao không cho
chúng tao gặp mặt Thái Cần? Mầy sợ gì?
- Đúng đấy! Hà Vân tiếp - Anh Thư Bồi, anh chẳng biết điều tí
nào cả. Tại sao phải làm như vậy ? Có gì đâu mà phải giấu giấu
diếm diếm chứ ?
- Tao biết mà. Trần Tiêu lại tiếp lời - Thư Bồi nó xem thường
chúng mình. Nó không muốn mình đến cái thiên đàn của nó. Dù gì
người ta cũng là nhà nghệ thuật lớn! Còn mình lại toàn là lủ
tầm thường thô tục, đến " ngắm mây lầu" rủi làm hoen ố cái
thiên đàn đó rồi sao ?
- Thôi được, thôi được. Thư Bồi đưa cao hai tay lên - Tao đầu
hàng, tao xin chịu thua . Chẳng qua vì sợ chúng mầy leo lầu
không nổi . Trên đó lại nóng khủng khiếp. Muôn lên thì lên vậỵ
Nhưng mà, đợi tí, chờ tao đi mua thêm mấy món ăn lặt vặt.
Khách đến nhà không lẽ cho uống nước lọc kỳ quá.
- Chuyện đó anh miễn lo . Hà Vân cười nói - Tất cả thứ đó sẽ
do tôi với Yến Thanh bao hết. Anh chỉ cần dẫn đường. Bây giờ
chịu khó ngồi đây chờ, đừng chuồn nghe ông. Tôi đi tìm Yến
Thanh.
Trần Tiêu nói:
- Em cứ đi đi, nhanh lên nha, anh ở đây canh chừng hắn. Nhớ là
kiếm thêm mấy lon bia nữa nhé.
Thư Bồi nói:
- Cái đó để tôi mua chọ
Nhưng Trần Tiêu đã kéo áo Thư Bồi lại, cười nói:
- Cậu làm ơn đứng đây cho tôi nhờ. Cậu đừng để Thái Cần của
cậu tưởng chúng tôi là lũ đục khoét. Vả lại, cậu mới trả nợ.
Còn được bao nhiêu đâu mà xài sang?
- Còn chứ! Còn chứ!
Thư Bồi vội vã móc xấp tiền trong túi ra khoẹ Thái cần đi làm
đã hơn hai tháng. NHà có vẻ "giàu" hơn. Nếu khồng vì cần phải
ăn mặc đẹp, thời trang một chút để thích hợp với môi trường
thì có lẽ Thư Bồi đã trả dứt hết các khoản nợ rồi .
Trần Tiêu chụp lấy tay bạn.
- Đủ rồi, ai bảo cậu khoe củA đâu mà đem ra làm gì ?
Thế là, chỉ 30 phút đồng hồ sau, Kiều Thư Bồi đưa Trần Tiêu,
Tô Yến Thanh, Hà Vân vừa đi vừa nói ầm ĩ leo lên cầu thang.
NGười nào cũng có gói to, gói nhỏ. Nào là hạt dưa, bò khô,
bánh, kẹo, nước ngọt và cả bia lon. Tuy chỉ có 4 người mà họ
ồn ào như cả một binh đoàn. Thật khó khăn mới lên tới sân
thượng. Mọi người thở ra nhẹ nhõm.
Trên sân thượng, trức cửa nhà câỵ Những chậu hoa nở đầy, khiến
cho khung cảnh của ngồi nhà không có chút gì là đơn độc, xấu
xí. Ngoài hoa 10 giờ ra, Thư Bồi còn trồng thêm một vài loại
hoa khác, có cái giống như kiểng như ngải làm cho cảnh khá hài
hòa .
Thư Bồi bước tới mở cửa trước tiên. Chàng lớn tiếng gọi vào
trong.
- Thái Cần ơi Thái Cần, có khách này em.
Thái Cần đang bận trong bếp. Tối nay phải đi làm. Vì vậy, nàng
sợ Thư Bồi không ăn cơm tối phải chuẩn bị thức ăn. Tính của
Bồi như vậy đó. Không có Cần cùng ăn Bồi hay quên, chàng cứ đỗ
lỗi cho là không quen dùng cơm một mình. Vì vậy, lúc nào đi
làm ca đêm là Thái Cần phải làm sẵn thức ăn. Hôm nay Cần nấu
một nồi canh thịt bò, nướng một ít thịt nướng. Rồi còn phải
chuẩn bị rau cải tươi ...Lúc đám bạn của Thư Bồi đến, Cần đang
rửa rau . Hai tay còn ướt nước. Nghe gọi, Cần chạy ra, chỉ
thấy một đám trai lẫn gái . Cần lúng túng, nàng không biết
phải làm gì . Vừa lau vội tay vào váy, đã nghe Thư Bồi lớn
tiếng:
- Thái Cần mau ra đón khách, các bạn thân nhất của anh đến
chơi nàỵ
Thái Cần cố kéo vạt áo lại cho thẳng thắn. Không chuẩn bị kịp
gì cả, cũng không thể đón khách trong nhà bếp. Cái anh Thư Bồi
này cũng kỳ. Tại sao không thông báo trước để chuẩn bị ? Ít ra
phải có thì giờ để trang điểm một chút, để không phải bẻ mặt
chồng.
Nhưng không còn thì giờ để chọn lựa . Thái Cần bước ra phòng
khách với một chút căng thẳng. Trước mặt nàng là cái cô gái có
"má lúm đồng tiền" Yên Thanh. Cô ta đang mở to đôi mắt đẹp
ngắm Cần:
- Thái Cần, Thư Bồi bước tới nắm tay vợ nói - Ra đây anh giới
thiệụ Đâ là cô Yến Thanh. Anh đang làm việc ở nhà cô ấỵ Em
biết đấy Yến Thanh là một sinh viên xuất sắc của ban Văn ...
- Thôi đủ rồi, anh Thư Bồi ...Yến Thanh chận lại Anh học được
ở đâu cái giọng nói ngoại giao khách sáo như vậỵ Anh làm tôi
thấy nhột quá.
Thư Bồi cười rồi quay sang Trần Tiêu và cô gái tóc dài:
- Còn đây là cô Hà Vân, hoa khôi của ban Ngoại Giao, là bạn
gái của ông bạn Trần Tiêu đấỵ
Hà Vân trừng mắt.
- Anh Thư Bồi!
- Sao vậy ? Thư Bồi gãi gãi đầụ Hôm nay tôi làm sao thế? Giới
thiệu ai cũng bị quở cả . Thái Cần, em biết không, trong
trường của anh, con gái nổi tiếng là dữ, còn con trai thì khù
khờ lắm. Bởi vậy, mấy cô nắm đầu hết mấy ông trong trường.
- Còn ông? Ông là ngoại lệ ư?
Trần Tiêu nhìn Thư Bồi rồi nhìn Thái Cần. Cần đang e ấp núp
sau lưng Bồị Cô này có vẻ nhỏ nhắn dễ thương, lại đẹp nữạ Trần
Tiêu tiếp:
- Đến đây tao mới biết! Thảo nào mày chê hết mấy cô sinh viên
trong trường mình là hung dữ. Mi khéo chọn thật.
Yến Thanh cười nhẹ nhìn Thư Bồi:
- Theo tôi thì ...nữ sinh viên trong trường ta tuy có dữ thật,
nhưng mấy ông thì không khờ đâu, nhất là ông Thư Bồi này ...
Và quay sang Thái Cần. Yến Thanh hỏi:
- Phải vậy không hở chị?
Thái Cần đỏ mặt, ấp úng nói lảng:
- Quý vị ngồi đây nhé, để tôi đi pha trà.
Nói xong Cần vội vã bỏ vào trong. Trần Tiêu gọi với theo:
- Chị Bồi à, chị khỏi lọ Thức ăn thức uống gì chúng tôi đều
mang theo đầy cả đây rồị
Cần vào trong mà vẫn nghe lời trách của Bồi:
- Mấy người ăn nói gì kỳ cục vậy, cứ gọi tên đi có sao đâu,
lại gọi bằng chị, nghe khách sáo quá.
- Vậy ư? Tiếng của Yến Thanh - Anh không cho gọi bằng chị thì
chúng tôi phải gọi bằng gì? Không lẽ gọi là bà Kiều Thư Bồi ư?
Cái đó coi bộ không quen rồị
- Không quen à? Thư Bồi cười nói - Thế tôi gọi tiểu thư họ Tô,
mời cô ngồị Tiểu thơ họ Hà, mời cô. Ông Trần Tiêu mời ông. Vậy
được không? Nãy tới giờ tôi không gọi như vậy, nên chẳng ai
chịu ngồi ghế hết.
- Hừ. Yến Thanh đấm mạnh lên vai Bồi - Ông lúc nào cũng ăn
miếng trả miếng. Đúng là tay cáo lông vàng.
Mọi người cười ồ. Thái Cần đứng trong nhà bếp cắn nhẹ móng taỵ
Nàng cảm thấy có một chút gì ngỡ ngàng. Rót bốn ly trà, Cần
mang ra phòng khách.
Lúc Thái Cần ra phòng khách thì Trần tiêu và Hà Vân đã ngồi
xuống gạch. Họ đang mở những tói to, gói nhỏ rạ Hạt dưa, bò
khô, nước ngọt, bia lon ...Họ tự nhiên như người trong nhà.
Yến Thanh thì đang đứng tựa khung cửa nhìn bức tranh của Bồi
vẻ treo trên vách . Đó là bức tranh sơn dầu Bồi mới vẻ. Vẫn
phong cảnh hoàng hôn với ráng chiều hư ảọ Thái Cần đứng
nghiêng tựa bên cửa sổ. Một chậu hoa nhỏ màu tím. Màu cam của
ráng hồng pha thêm màu vàng kim ngập đầy cả bức tranh.
Yến Thanh ngẩn ra ngắm. Ngắm xong quay lại nhìn Thư Bồị
- Họa sĩ chưa hẳn vẻ được bức tranh như vậy, nếu họ không vì
người yêụ Bởi vì ...Bức tranh này không phải vẽ bằng kỹ thuật
mà còn vẽ bằng cả tấm lòng, cả tình cảm của mình.
Thái Cần nghe phát biểu của Yến Thanh mà giật mình. Cần chợt
thấy đỏ mặt, đỏ mặt vì kiêu hãnh, vì xúc động. Nhưng rồi khi
đặt ly trà xuống nhìn lên, Cần lại trông thấy ánh mắt của Yến
Thanh. Thanh đang nhìn Thư Bồi với một ánh mắt lạ lùng. Ánh
mắt dịu dàng say đắm như biết nói và đã được Thư Bồi đáp lại
cũng bằng ánh mắt: "Cô lúc nào cũng hiểu rõ trái tim tôi"
Thái Cần thấy tim mình như đập mạnh. Tại sao họ chỉ đứng yên
lặng nhìn nhaủ Không nói gì cả vậỷ Thái Cần cúi xuống, thu dọn
lặt vặt rồi vỏ vào nhà bếp. Nhưng Hà Vân đã nắm tay nàng lạị
- Chị Thái Cần. Tôi gọi tên chị được chứ?
- Được, có sao đâủ
- Chị ngồi xuống đây, làm gì vội vã như vậỷ Chúng ta ngồi nói
chuyện một chút nàỏ Chị cho chúng tôi biết đi, làm sao chị lại
gặp lại anh Thư Bồỉ Anh ấy cư xử với chị tốt không? Có ức hiếp
gì không? Chị coi chừng đấỵ Mấy tay học bên ngành Mỹ thuật
chẳng có tay nào hiền đâụ
- Hừ, không được nhe! Trần Tiêu nói - Cô mới đến đây lần đầu
mà đã định chia rẽ vợ chồng người ta vậy ư?
- Đâu phải đâủ Hà Vân cãi một hơi - Anh biết tại sao không? Vì
em thích Thái Cần. Vừa trông thấy chị ấy là em thích ngaỵ Em
chỉ muốn nhắc nhở. Anh đừng tưởng em không biết mấy ông học
ngành nghệ thuật. Chẳng hạn như cái anh chàng họ Triêu đấỵ Lúc
đầu tỏ ra ta đây là người chung thủy, yêu say đắm cô bé ngành
dược. Tình yêu của họ kéo dài được bao nhiêủ Có một năm. Rồi
saỏ Thay lòng đổi dạ ngay, đó còn chưa nói lại còn bày đặt chê
bai người ta, nào là đầu ốc nông cạn, kém hiểu biết, không
nhạy bén ...
Trần Tiêu như sợ đụng chạm, làm bộ hỏi:
- Hà Vân, em thích ăn hạt dưa không?
Thư Bồi đi tới, nhìn Hà Vân cười:
- Làm gì cô lại bênh vực cho cô bé ngành dược thế? Thật ra thì
cô chửi tay họ Triệu kia cũng hơi quá đáng. Cô chưa rõ sự thật
bên trong. Cô phải biết rằng, bắt đầu đã sai lầm thì chưa hẳn
cái kết thúc là phải đúng. Cô nghĩ có đúng không nàỏ
- Anh biết được sự thật à?
- Tôi biết nàỵ Yến Thanh bước tới ngồi xuống vừa cắn hạt dưa
vừa nói - Tay họ Triệu đó đã kể hết cho tôi nghẹ Lúc đầu hắn
cũng định cưới cô bé ngành dược kiạ Nhưng rồi, gần nhau, họ
thấy cái khoảng cách giũa hai người quá lớn. Chẳng hạn như xem
tivị Người thì thích xem hài, kẻ thì thích xem truyện trinh
thám. Xem phim người ta thích tình cảm, kẻ lại mê phiêu lưụ
Xem tiểu thuyết người thích văn nghệ, kẻ mê kiếp hiệp. Nhưng
những cái đó không phải là chuyện lớn. Cái quan trọng là, bạn
bè của Triệu lại không phải tuyết của cô ấy yêu thích và ngược
lạị
- Đúng rồị Thư Bồi cũng chen vào - Co bé ngành dược kia chẳng
hiểu một tí gì là nghệ thuật. Khi gã họ Triệu dùng hết tâm sức
của mình ra để họa chân dung cho cô ta, lại nghe cô nói: Vẽ
xấu hơn đi chụp ảnh.
- Ha ha! Trần Tiêu cười lớn - Còn cái chuyện này kù cục hơn.
Có một lần tên Triệu hắn vẽ chân dung một người nhưng lần ấy
hắn vẽ toàn bộ bột màu vàng đê? Vẽ tranh. Cô nàng ngắm một hồi
bảọ Cái anh chàng này tám phần mười là bệnh gan và da rồị
Lời của Trần Tiêu làm Hà Vân cười, cả Yến Thanh cũng cườị Gian
nhà ngập đầy tiếng cười vui vẻ. Thái Cần thấy mọi người vui,
cảm thấy sự hiện diện của mình trở nên thừa thãị Ta không phải
là một thành viên trong vai cấp của họ Thái Cần không biết gã
họ Triệu là ai, co gái ngành dược làaị Cái đó hoàn toàn ở
ngoài thế giới của nàng. Cần chợt nhớ đến món thịt nướng trong
bếp. Nhìn đám bạn bè của Thư Bồi, chắc họ sẽ ở lại dùng cơm.
PHải có thêm một vài món ăn ...Và nàng lặng lẽ bỏ vào bếp
...Không có ai chú ý đến sự vắng mặt của Cần nữạ
Ngồi trong bếp Cần vừa làm thức ăn, nhưng cũng vừa lắng nghe
những câu chuyện trong phòng khách. Ngôi nhà quá nhỏ. Nên bất
cứ một câu chuyện nào nói bên ngoài, ở trong đều nghẹ Sau
chuyện của anh chàng họ Triệu, đám bạn của Bồi lại bàn tán đến
mối tình "thầy trò" nào đó trong trường. Rồi chuyện lạc quyên
để giúp đở một sinh viên bị bệnh ung thư. Câu chuyện cứ thế
tản mạn sang đề tài văn học ...Nào Shakespeare, Lamartine,
Voltaire, Dickens..đến Tô Vũ, Đỗ Phủ, Lý Bạch ...Thái Cần nghe
một cách chăm chú. Nàng cũng có đọc qua chút đỉnh văn học
Trung Quốc, nhưng lần này nghe Yến Thanh phân tích, Thái Cần
mới thấy sự hiểu biết của mình khá nông cạn, nhất là khi nghe
Thanh ngâm bài thơ quen thuộc " Trăng sáng bao giờ có. Nâng ly
hỏi trời caọ"
Thế là câu chuyện quay sang bình luận thơ Đường. Thư Bồi tham
gia một cách sôi nổị Chàng đã giải thích những câu cơ hồ như
mâu thuẫn trong văn thơ đòi Đường, đến đô. Yến Thanh phải tròn
mắt:
- Này này anh chàng họa sĩ. Anh nghiên cứu thơ Đường bao giờ
mà rành thế?
- À! Thư Bồi thú thật - Dạ không dám qua mắt nhà thơ ạ Cái này
hôm qua tôi mới học lóm của cha cô thôị
- Anh tiếp thu nhanh như Vậy làm gì cha em chẳng khen ngợị
- Ồ! Trần Tiêu nâng lon bia lên - Mấy người diễn trò gìthế.
Một người nói, rồi một ngưỜi khen. Suýt chút tôi đã lầm. Tôi
thấy hai người thật xứng với nhaụ
- Trần Tiêu! Tiếng của Yến Thanh nói to - Ông đừng có ăn nói
bậy bạ như vậỵ Ông muốn ghẹo tôi thế nào cũng được, nhưng ông
đừng quên rằng cái ông Thư Bồi này không còn là con sói lang
thang nữa nhé. Người ta đã có gia đình, vợ con rồi đấỵ
- Vợ con? Trần Tiêu nheo mắt - Có vợ sao chưa cho uống rượu,
ai thừa nhận cho nàỏ
- Trần Tiêu! Lần này đến Hà Vân lên tiếng - Không lẽ ông uô"ng
bia mà cũng say ư? Thật kỳ cục!
- Ai kỳ cục? Trần Tiêu cãi lại - Cô kỳ cục thì có.
- Tại sao lại là tôị
- Bởi vì cô ngồi trước mặt tôi, cô làm tôi saỵ Đừng nói chi
uống bia, uống nước lã mà nhìn cô tôi cũng thấy say ngà.
- Thôi cho tôi can đị Yến Thanh góp lời, vừa cười vừa tiếp -
Hai người nói gì tôi nghe hết rồi đấy, bây giờ khai đi, bằng
không khi trở về trường, tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe là
tai hại lắm đấỵ
Thế là câu chuyện lại quay sang tình yêụ Tiếng cười nói lúc
nào cũng ngập đầy trong phòng khách. Thái Cần đã làm xong thức
ăn. Cơm nước coi như xong xuôị NHìn vào đồng hồ, đã 5 giờ rưỡị
Phải thay áo quần, trang điểm mới kịp. Đã đến giờ đi làm!
Thế là Cần đi vào phòng ngủ. Nàng mặc chiếc áo vai phùn màu
tím nhạt, chiếc robe sậm màu hơn. Tóc chẻ hai xõa ngang vaị
Xong xuôi mới bước ra phòng khách.
- Anh Thư Bồi, cơm canh em đã nấu xong hết, để trong tủ chén.
Bao giờ đói quý vị cứ tự nhiên. Đã đến giờ em đi làm, em không
thể ở lại đây tiếp các bạn. Xin lỗi nhé.
Trần Tiêu nhìn vợ bạn, huýt sáọ
- Ồ, Thư Bồị Bây giờ ta mới biết tại sao mi lại yêu vợ như Vậỵ
Bà xã mi đẹp quá.
Yến Thanh cũng nhìn Cần không chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
- Đi làm? Sao đi làm tối thế nàỷ
Có lẽ cô ấy tưởng là mình làm vũ nữ. Thái Cần thầm nghĩ. Nàng
có vẻ buồn buồn. Nhưng Thư Bồi đã bước tới, đặt tay lên vai
nàng:
- Em không thể xin nghỉ một bữa được saỏ
Thái Cần chăm chú nhìn chồng, như tìm hiểu:
- Nếu anh thấy em cần ở nhà - Thái Cần nói - Nếu anh thấy sự
hiện diện của em là cần thiết, thì em sẽ điện thoại đến đấy
báo nghỉ vậỵ Em sẽ nhờ Nhược Phi đàn thế cho em một bữạ
Thư Bồi ngỡ ngàng.
- Nhược Phỉ Ai vậỷ
- Một người thợ đàn organ như em.
- Đàn ông hay đàn bà?
- Đàn ông.
- Cũng có nhạc đàn ông làm nhạc công organ nữa à?
- Dĩ nhiên rồi, cái nghề này đâu phải dành riêng cho đàn bà
con gái đâủ Ông Quan Nhược Phi là tay chơi organ nổi tiếng,
một đêm ông ấy chơi những ba nơi lận. Thế nàỏ Anh có cần em ở
nhà không?
Thư Bồi suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Thôi khỏi, em đi đi!
Thái Cần cắn nhẹ môị Có một cái gì đó như con sóng, một con
sống buồn phiền, lao xao trong lòng. Thư Bồi, tại sao anh
không bảo em ở lạỉ Tại saỏ Anh không muốn em ngang hàng với
bạn bè anh à? Anh xấu hổ ư? Thái Cần liếc nhanh những người
bạn của Bồị Bốn ngườị Như hai cặp. Họ chuyện trò rất tâm đắc.
Trình độ họ ngang nhau, họ hiểu biết lịch thiệp. Thái Cần nở
nụ cười buồn, nói chung là ...
- Thôi, xin chào hết quý vị.
Rồi bước ra cửa, khép cửa lạị Thái Cần còn nghe rõ những lời
trao đổi bên trong. Giọng của Yến Thanh:
- Chị ấy đi đâu vậỷ
Giọng của Thư Bồi không vui lắm.
- Cô ấy đàn điện tử cho một nhà hàng lớn.
Rồi giọng của Hà Vân.
- Nhà hàng à? Đó là nơi khá phức tạp.
Trong khi Trần Tiêu lại khen hết lờị
- Ồ, chị ấy đẹp quá. Nói thật, cô ấy đẹp gắp trăm ngàn lần cô
nàng ở khoa dược. Thư Bồi, mi nhớ nhé. Đừng để tên Triệu thấy
mặt vợ ngươi, bằng không nguy đấỵ
Hà Vân nói lớn:
- Hừ. Tôi bây giờ mới thấy ông đáng sợ. Ông ghê lắm đấỷ
- Tôi ghê ư? Trần Tiêu cười hì hì - Tôi thì với cô mới xứng
thôị
Cả phòng lại vang lên tiếng cườị Tiếng cười thật dòn, thật vô
tư. Thái Cần bất giác ngẩng lên nhìn bầu trờị Ráng chiều đang
tan biến dầng cuối chân trờị Không hiểu sao nàng lại thấy muốn
khóc. Mọi vật như nhạt nhòạ Cần vội vã bước xuống cầu thang,
nàng muốn trốn ngay, trốn khỏi những tiếng cười như đang trêu
cợt. Tiếng cười của mùa xuân vui vẻ. Cần đi như trốn chạy và
chẳng mấy chốc, nàng đã hòa người vào dòng người xuôi ngược
giữa phố phường đông đúc. |