COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MỊT MÙ MÂY KHÓI

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7]

Chương 1

flower

Ngày mười tháng bảy, năm Dân Quốc thứ mười (1922) tại Trấn Bạch Sa, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Lần đầu tiên Mộng Hân nhìn thấy bảy tấm cổng tam quan nguy nga nhà họ Tăng, đó là một buổi sáng mùa Hạ. Đó cũng là cái ngày trọng đại nhất trong dờI con gái của nàng: Mộng Hân đi lấy chồng.
Hôm ấy, không những Mộng Hân thấy được những cửa tam quan danh bất hư truyền của nhà họ Tăng, mà còn hiểu thế nào là uy thế có một không hai của họ, cũng là ngày đầu Mộng Hân thấy mặt Tăng Tịnh Nam, chồng nàng, và một người đàn ông khác, mà sau dó gần như gắn liền với đời nàng. Đó là Giang Vũ Hàng, mãi mãi nàng sẽ không bao giờ quên những gì xảy ra trong buổi sáng hôm ấy.
Trấn Bạch Sa hôm ấy, có thể nói là nhộn nhịp khôn cùng. Gần như dân của cả trấn đã đổ xô hết ra đuòng. Ngay từ sáng sớm, họ đã tụ lại trước cổng nhà họ Tăng. Họ nôn nóng chờ đợi đê? Được xem cô dâu mới làm lễ bái "Cổng sắc phong". Đây là quy luật của nhà họ Tăng, và chỉ có nhà họ Tăng mới có quy luật này. Nhà họ Tăng đã nổi tiếng xa gần nhờ bảy cổng sắc phong vua ban đó và đây không chỉ là danh dự của riêng họ Tăng mà còn là của cả trấn Bạch Sa này. Nó gồm các cổng Công Đức, Trung Nghĩa, Trinh tiết, Hiếu để, Hiền lương, Liêm chính và Nhân ái.
Với một gia đình có đủ bao nhiêu đức tính tốt như vậy, tiếng tăm vang đến tận triều đình, đê? Hoàng Đế phải xuống chiếu xây cổng sắc phong ban tặng, thì thật là không phải dễ. Trách chi họ Tăng chẳng lấy đó làm điều kiêu hãnh với mọi người. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, mà lại phát sinh ra lắm tục lệ quái dị, trong đó có tục cô dâu phải ra lễ bái cổng sắc phong rồi mới được vào nhà chồng một cái tục vô nghiã, nhưng khá rầm rộ.
Đã ba mươi năm qua, nhà họ Tăng chẳng có lấy một lễ cưới. Cái lễ trước đây thì đã khá lâu, lúc Tăng Mục Bạch lập gia đình, nhà họ Tăng mấy đời hơi hiếm muộn. Cả ba đời qua, họ đều là " một cây một qua?". Vì vậy Tăng Tịnh Nam cũng là con trai duy nhất, nên nếu lần âỖy mà chẳng đi xem cô dâu mới lễ bái "cổ sắc phong", thi hẳn là phải chờ những hai hoặc ba mươi năm nữa mới có dịp xem lại.
Chính vì vậy mà chẳng trách gì dân chúng trong trấn, từ nhỏ đến lớn, trai gaí già trẻ đều đổ xô đến cổng để xem. Họ chen lấn gọi nhau ơi ới.
-Nhanh lên, nhanh lên nào, đến chiếc cổng thứ ba mới là cổng trinh tiết. Cô dâu chỉ làm lễ ở nơi này, chứ chẳng làm lễ ở những cổng khác. Phaỉ nhanh chân để chọ n chỗ tốt, nhanh lên.
Người có kinh nghiệm, chỉ bảo cho người chưa có dịp xem qua như vậy.
-Ồ! Xem kià! Những tay trống kèn đã đến, chàng rể cỡi con ngựa bạch uy nghi qúa.
-Nhìn kià! Nhìn kià! Kiệu hoa cũng đã đến, phù dâu đông đến hai mươi cô đẹp thật.
-Ồ! Đoàn người đưa dâu dài gần cả cây số,đám cưới lớn ghê.
-Nghe nói cô dâu là người ở tận Đôn Khê, người rõ là có phúc mới đựơc làm dâu nhà họ Tăng ở trấn Bạch Sa chúng ta, chắc là kiếp trước phải tu dữ lắm.
Rồi người này một tiếng, người kia một tiếng, không khí sôi động vui vẻ.
Giữa cái ồn ào đó, ban nhạc mừng dến. Đi đầu là đội nghi lễ, với tấm bảng kết hoa hai chữ "Song Hy?". Kế là ban nhạc, sau ban nhạc lễ chú rể mặc aó đỏ cơỉ ngưạ trắng, tiếp theo là mười hai cô gaí xếp thành hai hàng, rồi một chiếc kiệu hoa lớn màu đỏ phủ rèm, trướng thêm được tám tay khiêng kiệu lực lưỡng, khiêng chiếc kiệu sang trọng bày trí cảnh rồng và phượng hòang vàng ánh. Sau kiệu lại có thêm hai hàng a đầu mặc áo đỏ, đứa nào cũng mặt mũi thanh tú sáng sủa. Dưới cái ánh nắng ban mai óng ả tháng bảy, cảnh trí càng rực rỡ huy hoàng hơn.
Dân chúng ở hai bên vệ đường đứng xem, vưà thấy kiệu hoa xuất hiện, lại càng hưng phấn hơn, họ cố chen tới trước con lộ đá đưa đến cổng sắc phong để nhìn cho rõ hơn, và có lẽ biết trước cảnh lộn xộn đó, nhà họ Tăng cử cậu con nuôi của Tăng Mục Bạch là Giang Vu `Hàng dẫn trên một trăm gia đinh và công nhân, mỗi người cầm một khúc gậy dài đứng thành hai hàng rào hai bên để giữ trật tự. Vũ Hàng vòng tay đưa cao lớn tiếng nói:
-Xin quý vị hương thân hãy thứ lỗi xin chư vị làm ơn đúng sát vào hai bên lề, đừng cản trở đường đi lại, cảm ơn, cảm ơn.
Đám đông đứng lui ra sau một chút. Nhưng rồi khi những tay cầm gậy lơi đi, họ lao ùn ra. Và thế là có một số người bị đè ngã ra đường. Cảnh tượng hỗn loạn lại như cũ.
Mộng Hân ngồi trong kiệu hoa với chiếc khăn the che mặt. Nhìn cảnh tượng chung quanh một cách thich' thú, nhưng cũng chẳng dám động đậy nhiều. Chiếc kiêụ lắc lư trên trước. Nàng ngồi như thế đã hơn mấy tiếng đồng hồ. Trời lại nóng, dưới cái khăn phụng của nàng, mồ hôi đã ướt đẫm, suốt lộ trình gần như nàng chỉ nghe tiếng trống nện tung tung, nó làm nàng căng thẳng, trái tim đập loạn. Cuộc hôn nhân này, phiá đàng gaí do anh nàng đứng chủ hôn. Được kết thân vơí một gia đình vọng tộc như họ Tăng này, anh của Mộng Hân cảm thấy vô cùng hãnh diện. Cha, mẹ của Mộng Hân thì đã chết sớm từ lâu, anh nàng tháng sau lại phải chuyển công tác đến tận tỉnh Tứ Xuyên, vì vậy lễ cưới không thể đợi đến sang tết thu mới cử hành, mà phải tổ chức một cách gấp rút.
Nhưng được làm dâu một gia đình gia thế này, Mộng Hân rất căng thẳng,. chàng rể tính khó ra sao? Rồi cha mẹ chồng? Nhất là mẹ chồng, không biết khắc nghiệt không? Nàng cũng chẳng biết gia uy nhà chồng thế nào? Liệu bản thân mình có thích ứng nổi không? Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ suốt con đường đến tận trấn Bạch Sa. Rồi nàng có cảm giác đoàn kiệu như đi chậm lại. Tiếng người cười nói ồn ào bên ngoài làm nàng giật mình, biết là mình đã đến gần các cổng sắc phong của nhà họ Tăng. Tuy trước đó ở nhà, nàng đã được tập dượt trước cách hành lễ. Nhưng nàng chỉ nhớ mình phải quỳ xuống dập đầu máy cái rất là đơn giản. ThêỖ còn bây giờ? Tiếng cười nói ồn ào, rồi tiếng gọi nhau, la hét, vỗ tay, làm Mộng Hân thấy căng thẳng thêm, cuối cùng rồi tiếng trống cũng im bặt. Tiếp đó Mộng Hân nghe tiếng vị chủ lễ xướng to như hét.
-Ngừng kiệu!
Kiệu được đặt xuống, mồ hôi vã ướt cả trán nàng. Tiếng ngân nga của vị chủ lễ:
Mời cô dâu xuống kiệu!
Màn kiệu được vén lên, nắng chói chang bên ngoài lọt vào, chiếu rực màn che mặt. Mộng Hân thấy chung quanh một màu đỏ chói, mắt hoa, tim đập mạnh. Còn đang bàng hoàng thì đã thấy má Từ và một cô phù dâu khác, đưa tay vào kiệu diù nàng ra. Có lẽ vì ngồi khá lâu, nên đôi chân Mộng Hân mềm nhũn, bước ra khỏi kiệu là nàng đã không vững chân, ngay lúc đó, má Từ kề tai Mộng Hân nói nhỏ:
-Này hãy bình tĩnh, đừng sợ! Không nên sợ! Bước chầm chậm thôi, để tôi diù cho.
Má Từ là vú nuôi của Mộng Hân từ nhỏ. Vì quý yêu, không muốn rời khỏi nàng, nên đã theo nàng về cùng. Cũng may là còn có má Từ, nếu không nàng cũng không biết phải xử trí ra sao. Tiếng lao xao của đám đông:
-Ồ cô dâu ra rồi! Cô dâu bước ra rồi kìa!
Mộng Hân được dìu đến trước cổng "Trinh Tiết". Nơi đây mấy a hoàn đã bố trí sẵn nệm qùy màu đỏ. Vị chủ lễ lại cao giọng xướng.
đuy tan dậu, thái bình niên, tháng trăng tròn, ngày hạp, giờ biết cháu đích tôn nhà họ Tăng là Tịnh Nam, cưới con gái trưởng nhà họ Hạ là Mộng Hân làm vợ, xin được thông báo.
Trong tiếng xướng đó, Mộng Hân chầm chậm tiến đến chỗ quỳ. Vị chủ lễ tiếp tục rao tiếp.
-Mời Tân nương khấu đầu bái cổng Trinh tiết! Quỳ! Một lạy! Hai lạy! Ba lạy!
Mộng Hân làm theo lời rao của vị chủ lễ. Đám đông đứng quanh vỗ tay, hò reo. Không khí rất náo nhiệt.
Cuối cùng, Mộng Hân cũng dập đầu xong ba lượt, chủ lễ ra lệnh
-Ðứng dậy!
Được sự giúp đỡ của má Từ va phù dâu, Mộng Hân từ từ đứng dậy ngay lúc đoỖ, một chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Chợt nhiên, một cơn gió to từ đâu thổi đến, nó thổi tung chiếc khăn che mặt của nàng lên trời. Trong cơn sợ hãi, nàng cố hết sức chụp lại nhưng không kịp. Chiếc khăn bay lên cao rồi lại rơi xuống, rớt ngay lên vai một thanh niên trẻ.
Đám đông đứng quanh ngẩng nhìn lên. Ho. "Ồ"! sững sờ trước chuyện lạ. Mãi đến khi chiếc khăn rơi xuống, họ mới như chợt tỉnh, bàn tán lao xao. Gã thanh niên có dược chiếc khăn, chẳng phải là ai xa lạ, mà là con nuôi của Tăng Mục Bạch, tên là Giang Vũ Hàng. Chiếc khăn rơi xuống vai làm Vũ Hàng cũng bất ngờ. Bất giác chàng quay qua nhìn cô dâu. Mộng Hân trong lúc bối rối cũng hươỖng mắt về phiá khăn. Bốn mắt chạm nhau làm nàng đỏ mặt. Cảm thấy như đôi mắt kia có một từ trường. Cùng lúc đó đám đông đứng gần, hét lớn:
-Nhìn kià!Nhìn kià! Cô dâu đẹp quá!
-Ồ! Chưa động phòng mà đã bị ông trời vén mạng che mặt rồi! Lạ không?
Mộng Hân nghe vậy bối rối nhìn xuống, ngay lúc đó má Từ nhanh tay lấy chiếc khăn tay của mình ra che mặt lại cho cô dâu. Cùng lúc đó. Mộng Hân nghe tiếng của Tịnh Nam hét lớn:
-Vũ Hàng! Mi làm gì vậy? Còn chờ gì mà chẳng trả mạng che mặt cho cô dâu che lại chứ?
-Vâng!
Vũ Hàng bấy giờ mới chợt tỉnh, vội vã cầm lấy tấm mạng che mặt của Cô dâu, bước về phiá kiệu hoa. Thì ra anh chàng tên là Vũ Hàng, không hiểu sao Mộng Hân lại lưu ý lúc lòng đầy bối rối. Cũng trong lúc đó, khi Vũ Hàng còn chưa kịp trao chiếc mạng che lại cho cô dâu, thì một chuyện lạ khác lại xảy ra.
Đột nhiên, có tiếng nhạc đưa ma từ một hướng khác tiến về phía cổng trinh tiết, tiếng nhạc thật buồn thảm, có lẽ là đã đụng phải đám tang. Mọi người kinh ngạc kêu lên, quay đầu nhìn qua, thì thấy một đám người đó không đông lắm, chỉ khoảng mười mấy, hai mươi người. Aó trắng cờ trắng. Đi đầu là hai thanh niên trẻ. Một người cầm đuốc, một người cầm hình nộm to bằng người. Hình nộm này có hai chiếc bính tóc thắt trước ngực, mặt vẻ thanh tú, nhìn kỹ là hình thiếu nữ. Trên ngực hình nộm có viết ba chữ lớn "Trác Thu Đồng." Phía sau hai thanh niên này là một cặp vợ chồng già, với bài vị "Trác Thu Đồng" trên tay, phía sau nữa là đám người thổi kèn, có người thả vàng mã. Họ chậm rãi tiến đến kiệu hoa, vừa đi vừa gào to.
-Tăng Tịnh Nam này, xác thân Trác Thu Đồng còn chưa lạnh, mà ngươi đã vội rước dâu về nhà ư?
Đám đông đứng xem chợt ồ lên kinh ngạc. Họ vừa mục kích được một màn kịch sống qúa hay. Mọi người bắt đầu bàn tán, chen lấn nhau ra phiá trước để được nhìn cho rõ.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, làm Mộng Hân sững sờ. Nàng không biết điều gì đang xảy ra, nhưng ban nãy đám người kia đã nói đến "rước dâu" như vậy hẳn là có liên hệ đến cuộc hôn nhân này. Má Từ đứng cạnh cũng hồn phi phách tán, quên cả chuyện cài mạng mặt lại cho cô dâu.
-Tăng Tịnh Nam! Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?
Gã thiếu niên cầm hình nộm hướng về phía chàng rể quơ quơ, rồi nói
-Mi hãy nhìn xem này! Đây là chi. TraỖc Thu Đồng của ta, mi đã phụ người, bức người phải chết đi, bây giờ lại còn dám ngang nhiên khua chuông đánh trống rước dâu, mi chẳng sợ trời xanh trả báo ư?
Cái khuôn mặt đang tươi cười hớn hở của Tăng Tịnh Nam chợt nhiên tái bệch. Hắn trợn mắt quay đầu lại, quát.
-Vũ Hàng! Vũ Hàng đâu? Tại sao ngươi không cho dẹp cái đám họ Trác lộn xộn này đi chứ?
Vũ Hàng vội vã chạy tới, đúng áng truóc Tịnh Nam, rồi nói như nài nỉ với đám người gây rối.
-Làm sao quí vị lại gây rắc rối thế này? Bất kể thế nào nhà họ Tăng chúng tôi cũng đang có chuyện vui. Nếu quý vị có chuyện gì muốn nói, thì hãy đến nhà chúng tôi thương lượng. Trác lão gia, Trác lão má, Thu Quý va Thu Dương. Quý vị hãy nể tình tôi, mà rời ngay ra khỏi nơi này ngay đi.
Vị được gọi là TraỖc lão má bước tới nước mắt ràn rụa nói:
-Giang thiếu gia! Nhà họ TraỖc chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng tuân theo lời cua Giang thiếu gia, chỉ có một việc này là xin chịu. Giang thiếu gia cũng thấy đấy, Thu Đồng, đứa con gái của chúng tôi, nó đã phải chết một cách oan uổng vì cái tay sở khanh này!
Câu nói của ông lão làm cho lão bà bên cạnh khóc theo, bà khóc thật to, vùa khóc bà vừa ngước mặt lên trời gào.
-Thu Đồng ơi! Thu Đồng! Con sống khôn thác thiêng, thì hãy bắt kẻ đã nợ con phải trả!
Tịnh Nam đứng sau đấy nổi giận, hắn quay đầu lại hét lớn.
-Thật là quá lắm! Lão Vưu! Lão Dương đâu! Hãy đuổi bọn này ra khỏi đây. Hừ! Bộ ăn được gan gấu gan beo sao mà dám đến đây, để quấy phá ta trong ngày hôm nay chứ?
Lời của Tịnh Nam như đổ dầu vào lửa. Đám người họ Trác đùng đùng nổi giận. Thiếu niên đang cầm đuốc là Thu QuyỖ vội đưa bó đuốc thẳng vào mỏm ngựa, khiến con ngựa kinh hoảng chồm lên suýt chút đã hất Tịnh Nam rơi xuống.
Thu QuyỖ quay qua nói với đám đông:
-Các vị thân hào nhân sĩ trong làng. Xin các vị hãy suy xét xem ai đúng ai sai, gia đình chúng tôi là gia đình nghèo khổ, vì vậy em gái tôi là Thu Đồng, vì muốn kiếm tiền lo cho em trai chúng tôi là Thu Dương ăn học, đành đến nhà họ Tăng làm a đầu, chẳng ngờ gã Tăng Tịnh Nam này chẳng phải là con người, hắn đã quyến rũ em gái tôi. Hắn sợ em tôi không tin nên đã thề thốt, nào là sẽ cưới em gái tôi làm vợ. Nếu chẳng được là vợ cả cũng sẽ là vợ hai. Em gái tôi cả tin nên đã trao thân cho hắn.
Tịnh Nam ngồi trên ngựa, giận dữ hét:
-Hãy bắt hắn câm miệng! Đừng để hắn nói bậy nói bạ ở đây để vu oan cho ta. Những điều hắn nói đều khóac lác chẳng phải là sự thật.
Thu Dương cầm hình nộm xông tới:
Tăng Tịnh Nam, mi không biết xấu hổ ư? Mi nói là bọn ta nói dối? Không lẽ mi đã quên chiếc ngọc bội mi đã trao cho chị ta làm tin rồi ư?
Tịnh Nam trừng mắt
-Ngọc bội nào? Đó là cô ấy đã lấy trộm của nhà ta! Trác lão má vừa khóc vừa kêu trời:
-Trời ơi! Trên đời này sao lại có con người bạc tình bạc nghĩa như vậy? Thu Đồng con tôi đã chết một cách oan ức! Nó quá tin lời người, thằng này nó giả vờ yêu thương, đến khi cưới vợ nó phủ nhận tất cả không chỉ phủ nhận mà nó còn đuổi con tôi về nhà. Tội nghiệp con nhỏ trong phút giây không suy nghĩ đã treo cổ tự sát. Các vị hương thân, các vị thấy đấy. Nhà họ Tăng vừa có tiền có thế, lại có cả những cổng sắc phong, nhưng họ lại là thứ vô luong tâm nhất.
Tịnh Nam quay qua Vũ Hàng:
-Vũ Hàng! Mi đứng đó xem họ chửi, họ làm nhục ta vậy ư? Đâu phải ngươi đến đây nghe họ kể lể. Gậy trong tay nhà ngươi làm gì? Sao không đánh đuổi họ đi?
Rồi quay đầu ra sau, Tịnh Nam ra lệnh:
-Lão Vưu đâu? Lão Vưu! Hãy đánh đuổi bọn họ đi cho ta!
Đám gia nhân vừa nghe lệnh chủ xông đến, thì Vũ Hàng đã lớn tiếng hét:
-Tất cả không được đánh ngườI!
Bọn gia nhân đành lùi lại. Vũ Hàng quay sang người nhà họ Trác, vòng tay thi lễ, thành khẩn nói:
-Chuyện của Thu Đồng, xin các vị hãy tin tôI, rồi tôi sẽ có cách giải quyết, đê? Thu Đồng có thể yên giấc ngàn thu, còn bây giờ xin các vị hãy lui cho. Chứ để tình cảnh thế này, quả là khó xử. Mà làm thếnày nào có giúp ích được gì cho Thu Đồng đâu? Thu Đồng cũng đã mất rồi.
-Chính vì chi. Thu Đồng tôi đã mất, mà chúng tôi đau đớn đến độ không thiết sống nữa. Bi kịch này chẳng có cách nào cứu vãn được đâu?
Thu Dương lúc đó chỉ mười sáu tuổi, dáng mạo khôi ngô, là một học sinh ưu tú của Trường trung học Bạch Sa, nói
-Vả lại cái tay Tăng Tịnh Nam này chẳng tỏ ra chút gì là ăn năn sám hối, lại còn huênh hoang lớn lối. Hắn đã đổ trút trăm thứ tội lên đầu chị tôi. Hành động của hắn có ai chịu được? Hãy nhìn kỹ thái độ hắn kìa.
Nói đến đây Thu Dương nghiến răng tiếp
đdúng là mẫu cầm thú trong lớp aó người mà!
Tịnh Nam nghe giận dữ
-Hừ, Vũ Hàng! Mi còn đứng đó cãi cối caĩ chày gì? Mi chẳng nghe hắn chửi ta, chẳng chừa một chỗ nào cả ư? Cứ đứng đó mà khaỖch saó mãi.
Và quay qua đám thuộc ha.
-Lão Vưu! Lão Dương! Đại Xương! Đại Thạnh đâu! Bọn bay hãy xông tới đập cho chúng một trận xem!
Thu QuyỖ giận dữ hét
đdúng là đồ vô lại! Mi không phải là người, hôm nay ta phải sống mất một phen với ngươi
NóI xong, Thu QuyỖ đưa bó đuốc quơ mạnh tớI trước mũi con ngựa, lần này thì con vật kinh hoảng hơn, nó nhấc bổng hai chân trước lên hí vang. Tịnh Nam ngồi trên lưng ngựa, mất thăng bằng, rơi ngay xuống đất mọi ngườI hét lên vì sợ hãi. Đám gia nhân nhà họ Tăng và Vũ Hàng vội vã chạy đến đỡ Tịnh Nam lên. Họ keó đến nhiều qúa làm con ngựa càng kinh hoảng, nó đạp bừa lên đám đông. TiêỖng la hét, sợ hãi làm khung cảnh thêm phần hỗn độn
Trong lúc hỗn độn đó hai anh em Thu QuyỖ và Thu Dương đã đặt hình nộm bằng giấy kia trước kiệu hoa rồi đốt. Lửa bừng lên gặp gío, gặp giấy và sườn tre, càng bắt cháy mạnh hơn. Lửa bén nhanh về phía kiệu.
Má Từ và các cô phụ dâu sợ hãI kéo Mộng Hân ra
- Mộng Hân! Mộng Hân chạy mau! Chạy mau.
Mộng Hân sợ quá theo chân má Từ và phù dâu chạy ra phía sau kiệu khi đó ở dây cũng đã đầy nghẹt người. Thu Dương vừa đốt hình nộm vừa ngẩng đầu lên trời nói
- Chi. Thu Đồng ơi, Thu Đồng! Nợ có vay phải trả, nay chị đã chết không nhắm được mắt, thì hãy đi tìm kẻ nợ chị bắt hắn phải cùng biến ra tro bụi như chi. Đi.
Trác lão má cũng vưà khóc vừa nóI:
-Cháy đi! Cháy đi! Thu Đồng con! Con hãy về đây đốt sạch các tấm cổng sắc phong của nhà họ Tăng, đốt sạch cuộc hôn nhân của hắn! Đốt hết tất cả đi.
Tịnh Nam được Vũ Hàng và đám gia đinh vừa đỡ dậy mình mẫy đã lấm lem, lại thấy lửa bốn bề cháy cao còn đám người họ Trác lại đang ngông cuồng, biết là khó bề chống chọi nên vừa bỏ chạy vừa nóI:
-Không xong rồi, bọn họ đã điên cả rồi, họ định đốt cả ta! Vũ Hàng! Vũ Hàng đâu! Hãy cưú ta.
Thu QuyỖ thấy Tịnh Nam bỏ chạy giận không chịu được ném thẳng bó đuốc về phía Tịnh Nam, như đuốc lại rơi đúng kiệu hoa làm kiệu hoa bốc cháy mạnh hơn. Má Từ thấy vậy hét:
-Tiểu thư! Tiểu thư! chạy đi thôi, chạy đi
Mộng Hân vị cảnh hỗn độn làm kinh hãi, mặt không còn một giọt máu mà trên người lúc đó lại đầy đồ trang sức chiếc mão cô dâu trên đầu lại nặng trịch. Đám đông đứng quanh đông nghẹt nên chẳng biết phải thóat bằng lối nào, lửa lạ càng lúc càng gần. Mộng Hân đứng chết lặng một chỗ. Đến khi lửa đã liệm đến vạt aó nàng, má Từ mới sợ hãi hét:
-Trời đất ơi! Ai đó làm ơn đến cứu tiểu thư nhà tôi! Cứu chúng tôi
Khi đó Vũ Hàng xuất hiện càng lao nhanh tới cởi chiếc aó khoác ngoài cầm nơi tay. Rồi một tay nắm lấy tay Mộng Hân kéo ra, một tay dùng aó dập tắt lửa, lúc đó đám gia đinh nhà họ Tăng cũng đến kịp cứu lấy kiệu hoa. Khi cứu được xong, kiệu đã bị mất nóc, mất cửa, trông chẳng còn ra cái thể thống gì nưã. Mộng Hân chưa hoàn hồn, ngước mắt lên lại chạm ngay ánh mắt của Vũ Hàng. Cái ánh mắt lạc lõng buồn bã kia lại làm tim nàng đập mạnh, Mộng Hân phải vội quay di. Vũ Hàng noỖi vơỖi đám gia đinh.
-Lão Dương, Lão Vưu hãy đi tìm thiếu gia lại đây, còn Đại Xương, Đại Thạnh các ngươi có bổn phận đi tìm ngựa. Diệu Vy, Diệu Thăng thì chỉnh đốn lại hàng ngũ. A Quang với A Hoa, thu dọn đồ đạc nhé
-Thưa Trác lão gia, tôi nghĩ người đã chết rồi thì cũng không làm sao mà sống lại được. Chuyện hôm nay dến nước này tôi nghĩ có lẽ các người cũng đỡ phần nào nguôi được cơn giận. Oan gia nên giải, chớ đừng nên kết. Thôi thì hãy dừng lại ở đây, sáng mai tôi sẽ sang nhà các người lúc đó ta sẽ nói chuyện sau, còn bây giờ xin hãy giải tán được chứ?
Trác lão gia chưa nói gì thì Thu Dương đã lên tiếng
-Giang đại ca, những gì vừa nói là ý của cá nhân đại ca thôi, chứ còn nhà họ Tăng, họ chỉ biết đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người, chúng tôi chẳng làm sao cãi lại được họ hỏi làm sao không tức được chứ?
Thu Dương vừa dứt lời thì trong đám đông có một cô gái đẹp khoảng mười lăm mười sáu tuổi với hai chiếc bím tóc thả dài trước ngực, trong bộ áo lụa màu đỏ bước ra. Nhìn là biết ngay là người họ Tăng. Cô ta đi thẳng đến truóc mặt Thu Dương, nhìn Dương với ánh mắt thiết tha van nài.
-Thu Dương, anh đừng làm to chuyện nữa, chẳng giúp được gì. Ông anh tôi tuy có trăm điều, ngàn điều không phải nhưng còn chị dâu tôi, ngừơi chẳng có lỗi gì cả. Anh làm thế này tội nghiệp chị ấy chứ?
Mộng Hân nghe nói lòng cũng xót xa, bất giác quay qua nhìn cô gái, cô gái còn khá trẻ mà đã nói được điều Mộng Hân đang nghĩ. Ấn tượng đầu tiên của Mộng Hân về Tịnh Huyên là như vậy. Và trong suốt quãng đời làm dâu của Mộng Hân thì Huyên có thể nói là người bạn hiểu biết Mộng Hân nhất. Vũ Hàng tiêỖp lời cô gái
-Tịnh Huyên nói đúng đấy, không nể tăng thì cũng phải nể phật một chút, quý vị đồng ý không?
Thu Dương hơi ngập ngừng hết nhìn Tịnh Huyên lại nhìn Vũ Hàng và như lãnh hội được cái sự thành khẩn của hai người. Thu Dương quay qua nhìn cha.
Trác lão gia nãy giờ chăm chú ngắm Mộng Hân. Thấy aó cưới nàng giờ đã xốc xếch. Mão cô dâu lệch lạc, mắt còn ngơ ngác kinh hoàng lòng chợt giao động lên tiếng
-Thôi bao nhiêu đủ rồi. Chúng ta quay về thôi!
Thu Dương quay qua Thu QuyỖ:
-Cha đã bảo về, thì chúng ta về vậy.
Nhưng Thu QuyỖ như còn chưa hả cơn giận, vung nắm đấm về hướng Tịnh Nam nóI:
-Tăng Tịnh Nam! Con người mi thế này không xứng có một cuộc hôn nhân tốt lành đâu. Rồi đời mi sẽ mạt! Ông trời có mắt mà. Hãy nhớ mi còn một moỖn nợ của nhà ta đấy.
Mộng Hân cũng nghe rõ lời nguyền rủa đó, bất giác rùng mình
Nắng tháng bảy chói chang, nhưng lòng Mộng Hân sao nặng triũ lạnh buốt. Nàng ngơ ngẩn chẳng biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu, mới làm cô dâu nỗi vui vừa bừng lên là nhanh chóng lụi tàn. Còn lại chăng là nỗi sợ hãi, lo lắng, âu lo. Nàng có cái cảm giác của người rơi xuống biển cả mênh mông, không nhìn ra được bến bờ.
Người nhà họ Trác rút lui lúc nào Mộng Hân cũng không hay. Mộng Hân như một cái máy bước vào từ đường, bái tổ tông, vào đại sảnh bái trời đất, bái bà nội của Nam, bái cao đừơng. Mỗi một nghi lễ, Mộng Hân đêù hành động một cách suông sẻ. Có điều lòng nàng ngập đầy nỗi lo âu,ẩn ức, muộn phiền. Mộng Hân không biết phảI làm gì để phản kháng lại định mệnh và rồi cuối cùng tất cả những lễ nghi phức tạp cũng trôi qua. Lễ động phòng cũng đến.
Trong phòng hoa chúc. ChiêỖc mạng che mặt cô dâu lại phủ trên mặt cô dâu. Chú rể chiếu lệ dùng tay vén mạng. Bà mai và khách khứa vỗ tay ăn mừng, họ bắt đầu phá phách cô dâu chú rể, họ Như quên chuyện xảy ra ban sáng với nhà họ Tăng. Khách dự lễ khá đông. Pháo nổ giòn giã, bông giấy được rải khắp nhà. Đêm chẳng còn bóng đêm, Mộng Hân ngồi đấy mà hồn như thả đi đâu, nàng thắc mắc chẳng biết trên đời này còn có cô dâu thứ hai nào lâm vào tình cảnh hôm nay của nàng không? Nàng cứ thế ngồi ở mép giường chờ. Chú rể bị khách kéo ra bàn nên chưa về viên ph`ong được. Mộng Hân ngồi đó và đợi, đợi chàng rể quay về để giải thíc h cho nàng biết chuyện buổi sáng nơi cổng sắc phong, nàng mong đây chỉ là một sự hiểu lầm? Trong đầu Mộng Hân hiện ra khuôn mặt chồng. Một khuôn mặt thanh tú đẹp trai. Một người con nhà thế phiệt, đương nhiên phải khác người, chắc chắn anh nàng không chọn lầm người, nhưng mà Mộng Hân ngồi đấy cố gắng suy tưởng để khỏa lấp trái tim rối rắm.
Cuối cùng chú rể cũng xong buổi tiệc trở về phòng, và cũng theo lệ, thêm những nghi thức khác. Nhưng rồi tất cả cũng qua. Khách tan cả, trong phòng còn lại tân lang và tân nương, Má Từ là người rút lui cuối cùng, khi ra cửa còn nói:
-Tân lang Tân nương, hãy tâm đầu ý hợp, vui vẻ nhé!
Nhưng Tịnh Nam như bực dọc
 -Thôi được rồi, được rồi! Lễ nghi phát khiếp, làm mệt đừ cả người, không cần ngươi nói thêm!
Má Từ đi rồi, chỉ còn lại hai người bên ánh hồng lạp.
Tịnh Nam lên giường, mùi rượu nồng nặc, anh chàng đưa tay nâng cằm cô dâu lên nhìn vào mắt cười nói
-Họ bảo với ta là sẽ chọn cho một cô vợ đẹp, ta cứ bán tín bán nghi, mãi đến sáng nay ở cổng sắc phong, gió thổi làm lật chiêỖc mão của nàng, ta mới biết là họ không xạo , đã nói thật!
Mộng Hân cúi nhìn xuống, thắc mắc sao chồng có thể cười được với chuyện ban sáng? Nhưng rồi nàng nghĩ chồng vừa nhắc dến cổng sắc phong, hẳn là đang muốn giải thích điều gì, thế là Mộng Hân cờ, chờ mãi, chẳng ngờ Tịnh Nam chẳng nói thêm một câu nào, lại đưa tay sang lần tìm cúc aó. Mộng Hân thấy thất vọng, bản năng phản kháng khiến nàng xoay người đi, thoát khỏi tay chồng. Chuyện đó làm Tịnh Nam ngạc nhiên, chàng quay lại mới thấy Mộng Hân đang khóc.
Tịnh Nam ngơ ngác một lúc, rồi bực dọc cởi chiếc hài đang mang ném đi, lớn tiếng mắng
-Thật xúi quẩy. Hôm nay ai cũng vui, còn ta đã xui còn gặp ngươi nữa, sao kỳ vậy?
Mộng Hân nghe chồng nói càng thấy thất vọng.
Lúc đó Tịnh Nam như chẳng còn thích thú nữa. Buổi lễ làm Nam mệt lả, rồi Mộng Hân lại làm Nam cụt hứng chàng ném giày còn lại, rồi leo lên giường, dằn mạnh gối, chui vào chăn, chẳng màng chuyện gối chăn. Tịnh Nam quay người vào tường ngủ thiếp!
Mộng Hân thẫn thờ ngồi đấy. Ơ hờ đưa mắt nhìn đôi hồng lạp đang cháy cao ngọn, phòng chẳng có gió mà ngọn lửa cứ cháy chập chờn. Ngọn lửa như trêu chọc. Mộng Hân lại liên tưởng đến ngọn lửa ban sáng đã đốt hình nộm. Ngọn lửa rất cao suýt tí đã đốt cháy cả kiệu hoa, bên tai nàng hình như còn nghe rõ cả tiếng khóc của bà lão họ Trác.
-Cháy đó! Cháy lên đi nào! Cháy thật cao. Thu Đồng con trở về đây, đốt cháy luôn cái cổng sắc phong của nhà họ Tăng, đốt cháy cả cuộc hôn nhân của hắn. Đốt hết, đốt hết tất cả.
Bất giác Mộng Hân rùng mình, nàng quay lại nhìn Tịnh Nam. Chàng đang chìm trong giấc ngủ thật ngon. Nàng không dám tin là mình đã lấy chồng làm sao chàng lại ngủ được trong đêm tân hôn chứ? Làm sao có thể như vậy được? Người đang nằm ngủ kia là chồng nàng đấy ư?


Chương II
Qua sáng hôm sau, chuyện quan trọng nhất của nàng dâu là bái kiến toàn thể gia đình. Cả nhà họ Tăng đều tụ tập nơi toà đại sảnh. Mộng Hân dâng trà cho từng người một.
Tách trà thứ nhất là cho bà nội. Đấy là một bà lão uy nghi nghiêm khắc. chẳng có nụ cười. Nhìn qua cây gậy đầu rồng để cạnh, là có thể đoán được, đây là nhân vật quyền lực nhất trong nhà và rồi với thời gian Mộng Hân biết là mình đã không đoán sai.
Tách thứ hai là dành cho cha chồng, ông Tăng Mục Bạch. Ông Mục Bạch tướng sang, nho nhã, chắc chắn khi còn trẻ hẳn điển trai lắm. Hiện tại, mặc dù đã gần năm mươi, nhưng vẫn còn phong độ. Ông có dôi mắt hiền nhưng buồn. Khi nhìn Mộng Hân, ánh mắt đó như có caí gì hơi hối tiếc. Mộng Hân hiểu, mặc dù Tịnh Nam có vẻ gì bất cần để ý đến chuyện "Đốt kiệu ngày qua" nhưng cha chồng nàng thì không vậy.
Tách trà thứ ba dành cho mẹ chồng là bà Văn Tú. Bà Văn Tú có nụ cười khá hiền từ, vóc sắc đoan trang. Xem ra đây là người đàn bà an phận, biết kính nể lão phu nhân, biết chiều chuộng chồng. Mộng Hân nghĩ hẳn là với cả hai con là Tịnh Nam và Tịnh Huyên, chắc chăỔn bà cũng ít khi rầy mắng. Một người đàn bà bị kẹp chặt giữa ba thế hệ thì hẳn là phải chịu đựng nhiều nỗi khổ tâm.
Tách trà thứ tư dành cho cô em chồng Tịnh Huyên. Sau đó Mộng Hân mới biết, Tịnh Huyên mới tròn mười lăm tuổi. Thật khó tin, từng ấy tuổi mà đã hiểu được người. Tịnh Huyên tiếp lấy tách trà trên tay Mộng Hân. Nhìn Mộng Hân với ánh mắt trong sáng thông cảm và nàng đã thấy thích cô em chồng ngay từ lúc đó
Tách trà thứ năm là của Giang Vũ Hàng trong gia tộc họ Tăng, đột nhiên xuất hiện một người họ Giang thật là kỳ la. Nhưng ấn tượng của Mộng Hân dành cho anh chàng này lại mạnh nhất. Ngọn gió kỳ lạ ngày hôm quạ chợt nhiên như nổi lên lại trong lòng nàng. Cái cách xử sự sáng suốt khi đụng chuyện. Cái thái độ dũng cảm cứu nguy cho nàng cộng thêm cái nhìn sâu thẳm đầy tâm sự của anh ta đã từng làm cho Mộng Hân lúng túng. Gã đàn ông này thật ra là ai?
Ông Mục Bạch hình như nhìn thấy cái sự phân vân của Mộng Hân, ông vội nói như giải thích..
- Mộng Hân, Vũ Hàng là nghiã tử của ta đấy, nhưng chẳng có gì khác biệt so với con ruột ta cả. Nhà họ Tăng ta có quá nhiều cơ ngơi phải quản lyỖ, trong đó có cả đòan thuyền chuyển vận hành hoả hiệu Thái Phong. Tất cả được ta giao cho Vũ Hàng, Hàng là cánh ta đắc lực của ta, cũng là anh em tốt của Tịnh Nam. Vì vậy từ đây về sau, con có thể gọi tên tộc của nó trong lúc xưng hô, không cần khách sáo gì ca?
Mộng Hân nhìn Vũ Hàng, cái ánh mắt tư lự của anh chàng như biết nói và chợt nhiên, không hiểu sao Mộng Hân lại ngại chạm mắt vớI anh ta. Mộng Hân không nhìn nữa nhưng vẫn cảm nhận được chàng đang cười, một nụ cười trắc ẩn. Vũ Hàng có vẻ lớn tuổi hơn Tịnh Nam nhiều. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chứng tỏ con người giàu cá tính lại từng trải. Trong nhà họ Tăng, Vũ Hàng như một chủ thể độc lập, nhưng lại lạc lõng như một cái tách đá trong bộ đồ trà kiểu cách kiêu sa.
Lễ dâng trà rồi cũng kết thúc, mọi người ngồi quây quần trong đại sảnh chuyện vãn chuyện nhà chuyện người. Mấy đưỖa A đầu liên tục mang trà nước châm thêm rồi bánh điểm tâm. Tịnh Nam ngồi chưa nóng chỗ, đã thở vắn thở dàI, nói với nội
-Nội xem đấy, xấu hổ quá! Nhà họ Trác dám bôi nhọ nhà ta. Một bữa lễ long trọng của con như vậy, mà bọn họ dám quấy phá. Con thật tức phát điên lên được. Vũ Hàng lại chẳng giải quyết dứt điểm được chuyện. Con đóan là rồi họ sẽ tiếp tục quấy rầy cho xem. Tại sao ta chẳng thưa kiện để cho hết bọn chúng vào tù?
Tịnh Huyên liếc nhanh về phiá Mộng Hân rồi nói với ông anh.
-Anh Nam, để chuyện đó khi khác nói được không?
Nhưng Tăng lão thái đã nghiến răng nóI:
đdược rồi. Chuyện đã đến nước đốt cả kiệu hoa thì còn nhân nhượng gì được nữa?
Rồi quay qua nhìn Mộng Hân, bà nói:
-Hôm qua tại cổng săỔc phong, con đã bị kinh hoàng bị làm nhục. Tất cả những cái đó là do nhà họ Tăng chúng ta chưa thu xếp chu đáo. Để con bị vạ lây, thôi được...
Mộng Hân chỉ gật đầu, chứ chẳng dám nói năng gì cả.Tăng lão thái nói tiếp:
-Chuyện này ta đã nói rồi. Cây to thì hay gặp gioỖ to, Thu Đồng nó ở nhà chúng ta đã hơn năm năm trước nó cứ đeo đuổi thằng Tịnh Nam. Cũng tại chúng ta lơi lỏng mới để con A đầu đó có ý nghĩ lệch lạc. Nhưng mà gia đình ta đây làm sao có thể chấp nhận nó vào nhà? Thế mà không ngờ, trong một phút kém suy nghĩ, nó lại tìm đến cái chết. Rồi nhà họ Trác đã lợi dụng cái cơ hội này mà làm to chuyện mãi. Ta nghĩ, tất cả chẳng qua là họ muốn làm tiền thôi.
Lão phu nhân nghĩ giải thích bao nhiêu cho Mộng Hân là đủ, nên quay qua nhìn Vũ Hàng
-Vũ Hàng, mi đã cho họ bao nhiêu tiền mà họ vẫn không vừa ý? Để họ quấy mãi thế này đâu được
Vũ Hàng có vẻ không vui, nói
-Thưa nội, chuyện mày con gánh không xuể. Vì người nhà họ Trác họ qúa cứng cỏi chẳng chọn nhận một đồng xu. Con có thuyết phục thế nào, họ cũng không chịu nhận, con cũng không ngờ họ lại dám phá rối cả lễ cưới ngày hôm qua.
Lão phu nhân giật mình
-Họ không nhận tiền ư? Chẳng nhận tiền vậy chứ họ muốn cái gì?
-Họ..
-Vũ Hàng nói tới đây thì ngập ngừng rồi quay lại nhìn ông Mục Bạch. Lão phu nhân động chiếc gậy xuống nền gạch ra lệnh.
-Nói đi!
Ông Mục Bạch tiếp lời
-Họ ra điều kiện là phải để cho bài vị của Thu Đồng cùng được đặt trong từ đường nhà ta, coi như là một tiểu thiếp chính thức của Tịnh Nam, chứ không nhận tiền
Lão phu nhân trừng mắt, khó chịu
đdòi hỏi gì lạ vậy?
Bà Văn Tú vội vã nói
-Mẹ đừng có giận, chúng ta nào có chấp nhận đâu? Cũng chính vì vậy mà chuyện mới bế tắc. Vả lại, mọi người ai cũng bận lo chuyện hôn nhân, nghĩ là sau lễ cưới, tính cũng không muộn, chứ đâu ngờ sự việc lại xảy ra như vậy
Lão phu nhân lộ vẻ tức giận
-Cái chuyện này đâu thể để kéo dài được? Bọn bây làm việc gì cũng chẳng đến nơi đến chốn. Chuyện muốn đem bài vị vào từ đường, rõ ràng là họ muốn làm khó làm dễ ta. Đó chẳng qua là một thủ đoạn, chứ một cáI bài vị vào từ đường nhà họ Tăng đâu lợi lộc gì. Ăn được uống được gì đâu? Các người suy nghĩ cho kỹ, hẳn thấy rõ điều đó.
Vũ Hàng lắc đầu
-Con nghĩ thì đó không phải là thủ đoạn hay quỷ kế gì. Nhà họ Trác người nào cũng ngang bướng, nhưng tốt. Họ khăng khăng cho là nếu Thu Đồng mà chẳng vào được từ đường nhà ta thì sẽ chết không yên. Vì Thu Đồng thì chết rồi, họ muốn thực hiện được ước muốn cuối cùng của con gái để an ủi linh hồn của Thu Đồng vậy thôi.
Lão phu nhân giận dữ nói.
-Thật vô lý. Họ đòi hỏi như vậy quá đáng. Từ đường của nhà họ Tăng, đâu phải ai muốn vào cũng được? Nó chưa hề được ai mai mối cưới hỏi, lại chưa hề sinh con đẻ cái cho nhà họ Tăng, thì làm sao vào được từ đường nhà họ Tăng ta chư"?
Tịnh Huyên không dằn được chen vào
-Nội! Cũng không thể trách người ta. Tất cả là do anh con không phải. Ăn ở với người, rồi lại phụ tình người, mới đưa đến tình cảnh này. Hãy nghĩ lại xem, Thu Đồng đâu có lý do gì mà lại tự hủy mình chứ?
Lão phu nhân lại dộng gậy xuóng đất lần nữa.
-Tịnh Huyên! Ở đây đâu có chỗ cho con xía mồm vào? Con gái gì mà chẳng biết phép tắc. Con muốn được quỳ phạt ở từ đường không?
Tịnh Huyên nghe nói sợ hãi im ngay. Vũ Hàng thừa cơ bước tới
-Nội à? Hay là nội suy nghĩ thử xem, ta có thể chấp nhận lời yêu cầu của nhà họ Trác không? Vào từ đường chẳng qua chỉ là một chiếc bài vị cơ mà?
Lão phu nhân nghe vậy trừng mắt, ông Mục Bạch vội vã tiếp.
-Vũ Hàng chẳng qua chỉ thấy sao nói vậy. Nhưng con thấy đó cũng có thể là một cách để hoá giải các sự rắc rối này.
Lão phu nhân quay qua , giận dữ nhìn con trai
-Vũ Hàng có thế nào thì cũng không phải là người họ Tăng, nó có thể nói sai cũng được. Còn con? Tại sao con lại có thể nghĩ vậy chứ?
Bà hừ một tiêỖng rồi tiêỖp
-Bộ con quên là tại sao ta lại có những cổng sắc phong kia ư? Con quên cả quy luật nhà họ Tăng. Niềm kiêu hãnh của chúng ta ở chỗ nào? Cái con Thu Đồng kia, một đứa con gái mất nết lăng loàn, làm sao có thể vào được nơi dùng tôn thờ tổ tiên nhà họ Tăng được?
Ông Mục Bạch im lặng, còn Vũ Hàng thì cúi nhìn xuống một cách bứt rứt. Lão phu nhân tiếp
-Không có cách thương lượng nào cả, chỉ có cách bỏ tiền ra để họ yên. Con không được tiếc tiền. Bọn mắt đen đó thấy tiền là chóa mắt, làm gì chẳng giải quyết được. Vũ Hàng mi phải đích thân lo chuyện đó, không được sợ hao phí. Thôi, cứ thế mà thi hành, bây giờ mọi người giải tán đi, ai lo việc người đó.
Lão phu nhân đã ra lệnh. Cả nhà chẳng ai dám cãi lời, lặng lẽ đúng dậy chào, rồi rút lui.
Mộng Hân hoàn toàn bất ngờ, ngay trong ngày ra mắt họ hàng lại chẳng ai nói gì đến cuộc hôn nhân của nàng, mà chỉ tòan bàn luận đến dứa con gái có tên là Trác Thu Đồng thôi. Và trong suốt buổi tranh luận kia, Mộng Hân chẳng hề chen vào được một lời nào. Nàng giống như một người ngoài cuộc. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết mình không phải là ke? Đứng ngoài lề. Vì đã có một người con gái si tình, vì chồng nàng mà đã phải bỏ mạng, nàng làm sao có thể ở ngoài cái bi kịch đó chứ? Mộng Hân thấy thất vọng, buồn nản, nàng ước gì mình không phải là cô dâu mới của nhà họ Tăng này.

Tối hôm ấy, Tịnh Nam đã tính toán, anh chàng muốn hoàn tất cái chuyện "động phòng" cho xong. Trong khi Mộng Hân lại muốn chồng nói rõ chuyẹn Thu Đồng cho mình biết để không thắc mắc.
Thế là chàng nghĩ chuyện chàng, còn nàng lo chuyện nàng. Chẳng ai hiểu ai.
Từ sớm, Tịnh Nam đã đuổi khéo đám gia nhân và A hoàn ra ngoài, leo lên giường, sẵn sàng chờ đợi Mộng Hân đến phục vu. Anh chàng chẳng còn kiên nhẫn nhìn ra, chỉ thấy Mộng Hân ngồi bên bàn quay lưng lại mình như không hay biết gì cả. Tịnh Nam tằng hắng rồi cởi giày, cởi nịt aó thật mạnh, cố tạo tiếng động đê? Mộng Hân quay lại và nàng quay lại thật, nhưng khi nhìn thấy giày dép, quần áo Tịnh Nam vứt tung khắp nơi, nàng chợt nhiên bất mãn, chỉ cúi đầu nhìn xuống chứ chẳng di chuyển đi đâu ca?
Lúc đó, Tịnh Nam nổi nóng, ngồi bật dậy hét
-Cô là khúc gỗ ư? Chẳng lẽ cô dâu phải làm gì chẳng ai dạy à?
Mộng Hân nghe hét giật mình, chưa kịp nói gì, thì đã nghe Tịnh Nam nói tiếp
-Làm gì mà ngồi đấy trợn mắt nhìn. Nếu là Thu Đồng, thì cô ấy đã đến cởi áo cho ta, pha trà pha nước cho ta, ôm chầm lấy ta. Chứ đâu có để ta phải chờ đợi lâu lắc thế này?
Mộng Hân kinh ngạc, làm sao Tịnh Nam l.ai có thể nói những lời như vậy lúc này? Hai hôm rồi, nàng đã cố nhẫn nhục chịu đựng, bây giờ không còn chịu nổi nữa. Thế là hai dòng lệ chảy dài xuống má. Tịnh Nam cởi chiếc aó dài ra nhìn lên thấy Mộng Hân lại khóc. Bực mình kêu lên
-Ỗi trời ơi! Sao tôi lại khổ thế này? không biết mắc chứng gì, mà người ta lại chọn cho tôi một cô vợ như thế này. Hôm qua khóc, hôm nay cũng khóc. Thật là điềm xấu, cô làm sao vậy? Ai đã làm gì cô? Bức hiếp cô bao giờ?
Lời nói của Tịnh Nam khiến Mộng Hân không im được nàng nói
đĩ nhiên là không. Ai lại chẳng muốn làm cô dâu vui vẻ? Nhưng mà, ngày hôm qua, cái ngày quan trọng nhất của đời tôi. Tôi đã hy vọng tràn trề, tôi tưởng rồi mình sẽ hạnh phúc, may mắn, không ngờ, cái gì đã chờ đón tôi? Một cái đám tang, những lời tố cáo đầy máu. Cái oan hồn muốn đốt cả kiệu hoa, rồi những lời nguyền rủạ đấy anh hãy nghĩ giùm tôi xem. Anh có buồn, có thấy khó chịu, có thấy thất vọng không? Vì vậy mà tôi khóc. Còn bây giờ, tôi ngồi đây chờ để được nghe anh giải thích. Anh lại không giải thích, mà con` lại nói là Thu Đồng sẽ làm thế này, thế kia. Anh hãy suy nghĩ xem cái cảm giác của tôi nó thế nào?
Tịnh Nam có vẻ bất ngờ. Không ngờ cô dâu chẳng mở miệng thì thôi. Khi nói lại đưa ra một tràng lý lẻ. Chàng lắc đầu bịt tai, cố nói át
-Vâng, đúng rồi, đúng rồi! Không lẽ tôi không tởn chuyện đó? Nếu tôi mà đóan trước sự việc sẽ xảy ra như vậy, thì tôi đã đâu để nó phát sinh? Nhưng bây giờ nó đã xảy ra rồi, tôi biết làm sao? Chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, để trong đầu làm gì. Hãy coi như không có
Mộng Hân nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nam
-Coi như chẳng có à? Mới vừa rồi anh còn khen là cô ấy tốt thê" này thế nọ, điều đó có nghĩa là cô ta đã từng ân aí với anh. Bây giờ cô ta đã lià đời, anh lại chẳng một chút tiếc thương, hoài tưởng hay hối hận. Anh thật sự đã quên rồi ư, hay vẫn nhớ?
-Ồ, chuyện Thu Đồng chết đã do cô ta tự sát! Trong khi cách nói của em lại làm như tôi là kẻ giết người không bằng.
-Anh không trực tiê"p giết người, nhưng người ta chết là do anh, anh không thể chối cãi điều đó.
Tịnh Nam bực dọc
-Em đừng có ngồi đó mà nói điều quấy cho tôi. Nói thật cho em biết, giữa tôi và Thu Đồng rất hạnh phúc. Cũng chỉ vì em, vì muốn cưới em nên mới phụ bạc cô ấy. Tôi có thất tín, có bội ước, tất cả vì em. Vì tôi sợ..sợ là một khi em bước vào nhà, thấy tôi đã có sẵn tiểu thiếp, em sẽ không vui, chứ đâu có ngờ người tính chẳng bằng trời tính. Chuyện lại trở thành dậy làng dậy xóm, không còn giấu được ai kể cả em. Đó bây giờ em biết đó. Tất cả đều là tại em, tôi mới tuyệt t`inh với Thu Đồng, mới bức cô ta chết. Trách nhiệm không chỉ ở anh mà em cũng có phần nữa.
Lời của Tịnh Nam làm Mộng Hân ngạc nhiên, nàng đứng ở đấy thật lâu chẳng làm gì được. Nàng chẳng hiểu tại sao cũng là con người như nhau, mà những gì Tịnh Nam nói nàng lại hoàn toàn không hiểu vậy?
Tịnh Nam đợi một chút, giục nàng
-Thôi nào. Đêm xuân một khắc ngàn vàng, tại sao cứ bỏ phí mà bàn cãi cái chuyện chết chóc đó? Dẹp hết chuyện đó đi, được không? Lại đây em!
Vừa nói, Tịnh Nam vừa chồm tới định ôm choàng cô? Mộng Hân. Nàng nhanh nhẹn tránh thoát ra. Vừa giận vừa tức cái thái độ vô tình của chồng
-Trong lúc này mà anh còn tính chuyện ân ái được à?
Tịnh Nam xẵng giọng
-Nói có buồn cười không? Đã là vợ chồng rồi thì ân ái không được à? Mau lên giường với ta, đừng để ta phải chờ
Mộng Hân chống tra?
-Không, tôi không muốn, tôi cũng không thích.
Tịnh Nam bắt đầu nổi giận
-Cô không thích à? Cô tưởng là cô không thích là được sao? Cô là vợ của tôi. Lên giường phục vụ tôi, là bổn phận của cô, làm gì có chuyện thích hay không thích? Cô có được học hành đàng hòang không? Biết thế nào là tam tòng tứ đức chứ?
Mộng Hân đau đớn nói
-Có lẽ vì tôi đã được giáo dục nhiều quá nên khó chấp nhận được con người như anh. Thật tình tôi chẳng hiểu được anh. Hoàn tòan không hiểu. Anh đã từng chung chạ yêu thương Thu Đồng, vậy mà khi xác thân cô ấy còn chưa nguội lạnh. Anh lại sẵn sàng ăn ở với một người đàn bà khác.
Tịnh Nam giận dữ hét lên
-Thu Đồng! Lại Thu Đồng! Cả hai ngày nay tôi nghe cái tên đó nhiều quá rồi, tôi không muốn nghe nữa. Cô dâu mới mà như cô cũng thật kỳ cục. Sao lại nói nhiều thế? Tôi cấm cô, không được nói nưã! Nào lại đây
Tịnh Nam lại níu kéo, trong khi Mộng Hân cố ghì lại. Nàng hét to
-Ðừng! Đừng!
Nhưng làm sao kháng cự lại được, Mộng Hân giận qúa tát một tát thật mạnh vào má của Tịnh Nam, rồi bỏ chạy về phiá cưả. Vừa chạy vưà nói
-Anh đừng có làm thế chứ? Mặc dù đã là chồng vợ nhưng muốn làm gì cũng cần có sự thuận tình của hai phiá. Anh dùng sức mạnh với tôi, thì mãi mãi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
-Ha! Ha! Nói năng nghe kỳ lạ chưa? Hôm nay mà ta chẳng chế ngự được ngươi, thì ta nào có đáng mặt làm chồng chứ?
Rồi Tịnh Nam xông đến, chàng đã chụp được Mộng Hân từ đằng sau. Tịnh Nam dùng hết sức đẩy Mộng Hân lên giường. Xong nhảy lên theo, một tay ghì chặt nàng xuống, một tay giựt mạnh cổ áo Mộng Hân. Áo đã rách toạc, Mộng Hân vẫn giẫy giụa chống trả.
đdừng! Đừng! Hãy buông tôi ra! Tôi van anh mà..Thấy chẳng làm gì được, Mộng Hân bắt đầu khóc và gào to
-Từ má ơi! Từ má! Hãy đến cứu con..
Tịnh Nam cười lớn
-Coi kià, có buồn cười không? Tại sao không gọi cả nhà đến đây? Trong đêm động phòng mà cô dâu lại gọi vú em của mình chứ?
Chẳng chút nể nang, Tịnh Nam mạnh tay lột trần Mộng Hân. Nàng chẳng chống trả nữa, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Anh ta là chồng mà. Anh ta có tòan quyền. Mộng Hân chỉ khóc..
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: December 20, 2004
This story has been read (Since December 20, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)