COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
MỊT MÙ MÂY KHÓI |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3][Chương
4][Chương
5][Chương
6][Chương
7] |
Chương 6 |
 |
CHƯƠNG 12
Và trong lúc gia đình họ Tăng đầy cảnh lộn xộn,
Tịnh Huyên lại đang tuyệt thực, thì Vũ Hàng lại
trở về. Khi Vũ Hàng biết chuyện của Tịnh Huyên,
chàng cũng bất ngờ không kém. Ông Mục Bạch chẳng
còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện của Vũ Hàng với
Mộng Hân mà tập trung cách để lo cho Tịnh Huyên,
vì nàng tuyệt thực đến nay đã là năm hôm. Bà Văn
Tú cũng ngồi cạnh giường khóc đến sưng cả mắt.
- Con ơi con! Hãy tỉnh táo suy nghĩ lại đi. Mất
một mình Thu Dương, đâu bằng mất cả tình thương
của gia đình. Con phải nghĩ đến mẹ chứ? Mẹ là người
khổ tâm nhất. Mẹ đã mất Tịnh Á, Tịnh Nam, mẹ chỉ
còn độc nhất một mình là con. Không lẽ con lại nhẫn
tâm không nghĩ đến mẹ luôn?
Những lời đó hoàn toàn vô nghĩa với Tịnh Huyên.
Vì Tịnh Huyên đã quyết định thà chết hơn là sống.
Ngoại trừ lão phu nhân, còn cả nhà, ai cũng xuống
nước năn ni? Tịnh Huyên, nhưng nàng nằm đấy, mắt
vẫn nhắm. Mộng Hân cho bé Thư Tịnh mang sữa đến
cạnh Tịnh Huyên, gọi:
- Cô Tịnh Huyên ơi! Cô uống một miếng sữa đi. Cô
uống rồi con sẽ hát cho cô nghe. Được không?
Hàng ngày, Tịnh Huyên rất yêu bé Thư Tịnh, nhưng
hôm nay nàng cũng để mặc con bé nói mãi mà không
buồn trả lời. Vũ Hàng là người hiểu cái tâm trạng
lúc đó của Tịnh Huyên hơn ai hết. Chàng lại là người
đi xa mới về, nên được lệnh của lão phu nhân vào
khuyên Tịnh Huyên. Vũ Hàng vào phòng thấy cả nhà
đông đủ bên giường Tịnh Huyên. Chàng chẳng nói gì,
bước tới cúi người xuống bắt mạch cho nàng. Nhìn
thấy cái vóc dáng gầy guộc vì mất nước của Tịnh
Huyên, chàng không dằn được đau xót và giận dữ muốn
giết ngay lão phu nhân! Chàng tiếp tục quan sát
đồng tử của Tịnh Huyên. Vỗ nhẹ lên má nàng, rồi
nói nhỏ:
- Tịnh Huyên, hãy mở mắt ra, xem thử ai này? Vũ
Hàng đại ca, em chẳng thấy ư?
Tịnh Huyên nghe nói mở mắt ra. Cái nhìn buồn thảm,
cầu viện rồi tiếp tục nhắm. Vũ Hàng lại kề sát vai
nói:
- Nghe nói này. Bây giờ em rất suy nhược vì thiếu
dinh dưỡng, lại thiếu cả nước. Nếu em để tình trạng
này mà kéo dài, thì em sẽ chết thôi. Mà chết khô
thì xấu xí lắm. Anh đã trở về đây, anh sẽ không
đồng ý để cho em chết như vậy đâu, nên sẽ tiêm thuốc
cho em.
Tịnh Huyên quay mặt vào trong, biểu thị một sự phản
đối. Vũ Hàng mặc cho Tịnh Huyên phản đối bảo người
đun nước luộc ống tiêm. Sau đó chàng ra lệnh cho
mọi người ra ngoài hết, chỉ giữ lại một mình Mộng
Hân phụ việc.
Vũ Hàng nói với Mộng Hân:
- Em giữ thật chặt tay cô ấy để anh tiêm tĩnh mạch
nhé.
Mộng Hân y lời giữ tay Tịnh Huyên. Tịnh Huyên tiếp
tục phản đối , miệng thì thào nói:
- Đừng! Đừng! Tôi không cần đâu. Hãy để cho tôi
chết đi! Hãy để tôi chết!
Vũ Hàng tay cầm ống tiêm, kề sát tai Tịnh Huyên
nói:
- Hãy nghe lời anh gắng mà sống. Còn sống là còn
có cơ hội làm lại. Em hiểu anh chứ?
Vũ Hàng nói giọng đầy tin tưởng, làm cho Tịnh Huyên
phân vân. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông anh nuôi,
rồi hai dòng lệ chảy dài. Tịnh Huyên không còn phản
đối nữạ. Nàng nằm yên để cho Mộng Hân giữ tay, để
cho Vũ Hàng tiêm một liều thuốc bổ. Công việc tiến
hành suông sẻ. Mọi người đứng ngoài thở ra nhẹ nhõm.
Vũ Hàng tiêm xong, liếc nhanh nhìn Mộng Hân. Ánh
mắt của chàng đầy tình cảm như muốn nói nhiều thứ
khiến Mộng Hân phải quay đi, nhưng lòng tràn ngập
niềm vui sướng. Vũ Hàng đứng lên nói với bà Văn
Tú:
- Mẹ hãy vào nhà bếp nấu giùm cho Tịnh Huyên một
ít xúp nhưng phải nhớ là thịt lúc này không có lợi,
vì nó có nhiều mỡ quá. Bộ máy tiêu hoá của Tịnh
Huyên đã mấy ngày không làm việc, nên chẳng tiếp
thụ dược đâu. Nếu có thể mẹ nấu xúp cá hay tôm cũng
được. Nhớ cho thêm một chén trứng chưng nữa nhé.
- Được rồi, được rồi!
Bà Văn Tú thấy Huyên đã chịu phép, nên mừng rỡ đi
vào bếp ngay. Vũ Hàng đã nói cho bà yên tâm:
- Mẹ làm ngay nhé. Có con ở đây, nếu Tịnh Huyên
vẫn không chịu ăn thì con sẽ tiếp tục tiêm thuốc
bổ cho nó. Con không để nó chết đâu. Nhưng mà dù
gì tiêm thuốc cũng không bằng ăn đâu mẹ a.
Khi bà Văn Tú đi rồi, Vũ Hàng kéo một chiếc ghế
để sát người Tịnh Huyên. Chàng bắt đầu nói rất nhiều,
nhưng chỉ để cho riêng Tịnh Huyên nghe. Những lý
lẽ của Vũ Hàng đầy thuyết phục. Vì vậy khi bà Văn
Tú mang xúp lên, thì Tịnh Huyên đã hoàn toàn thay
đổi và không hiểu là có phải nhiều ngày quá không
ăn hay không, Tịnh Huyên đã nuốt dù nuốt một cách
khó khăn mới hết chén xúp. Có điều chuyện ấy đã
khiến mọi người có mặt xúc động. Tăng lão phu nhân
nghe nói Tịnh Huyên đã chịu ăn, bà cũng chẳng nói
gì, lẳng lặng đến bàn phật thắp hương.
Tối hôm ấy, Mộng Hân trở về phòng mình được bao
lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Từ má ra mở. Vừa
nhìn thấy Vũ Hàng, đã sợ hãi, khép lại ngay. Khép
cửa xong, bà đứng bên trong năn nỉ:
- Vũ Hàng thiếu gia, xin người đừng có đến đây.
Có chuyện gì cần, sáng mai hãy nói. Bây giờ khuya
lắm rồi, đừng để tiểu thư chúng tôi phải gặp nạn.
Nhưng Vũ Hàng đã đẩy mạnh cửa, cố thò đầu vào, nói:
- Mộng Hân, mau ra đây. Em hãy yên tâm, mọi người
hiện đang ở phòng của Tịnh Huyên, còn nội thì đang
bận thắp hương ở từ đường. Chẳng ai biết anh đến
đây đâu. Thời gian của chúng ta chẳng có bao nhiêu.
Anh lại có chuyện này rất quan trọng muốn nói. Ra
ngay đi.
Mộng Hân còn đang do dự. Từ má nghe vậy, vội vã
kéo tay Vũ Hàng vào trong nói:
- Thôi được rồi. Có gì thì nói nhanh đi, đừng kéo
dài nhé, để tôi canh chừng cho.
Rồ i Từ má bước ra, khép cửa lại. Vũ Hàng đứng đối
diện với Mộng Hân, một phút yên lặng đầy nhớ thương...
- Mộng Hân, em gầy đi nhiều lắm.
Mộng Hân xúc động:
- Anh cũng vậy.
Chỉ hai câu đó đã hàm bao nhiêu ý. Rồi không dằn
được, cả hai lại ngã vào lòng nhau. Vũ Hàng nghẹn
lời:
- Mộng Hân, anh nhớ em. Nhơ" em vô cùng, nhớ
đến độ không biết phải làm gì nữa.
Câu nói của Vũ Hàng làm Mộng Hân ứa nước mắt, nhưng
rồi nàng cũng tỉnh táo lại, vội đẩy Hàng ra, nói:
- Xem kìa, anh vừa mới về là bao nhiêu sự cố gắng
của em đã tan ra tro bụi.
- Điều đó cho thấy là em vô cùng yêu anh. Anh rất
cảm ơn em.
Rồi Vũ Hàng lấy trong túi ra hai tấm vé tàu:
- Em xem này! Đây là tương lai của hai chúng ta.
Anh đã sắp xếp mọi thứ.
Mộng Hân không hiểu, ngạc nhiên:
- Cái đó là gì vậy?
- Hai tấm vé tàu.
- Vé tàu à?
- Đúng vậy. Nó sẽ khởi hành từ Thượng Hải sang nước
Anh. Vào ngày hai mươi lăm tháng bảy. Em yên tâm,
anh không quên bé Thư Tịnh đâu. Trẻ con thì không
cần vé, nên chỉ cầ hai vé là đủ. Riêng về Từ má
thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi. Nếu bà ấy chịu cùng
đi với chúng mình thì anh sẽ đánh điện cho linh
mục Giang nhờ mua thêm một vé. Còn nếu không thì
anh sẽ cho bà ấy một số tiền dưỡng già. Chuyện này
không thể chần chừ được, em phải quyết định ngay.
Mộng Hân nghe Vũ Hàng nói là choáng ngay. Nàng vịn
tay vào bàn ngồi xuống, người như ngạt thơ?
- Mộng Hân, thời gian chúng ta rất ngắn, anh không
thể dông dài. Linh mục Giang đã biết hết chuyện
của chúng mình, ông ấy cũng hết sức ngạc nhiên.
Ông ấy nói ở các nước Âu Mỹ từ lâu đã có cuộc vận
động cho quyền phụ nữ. Còn ơ? Trung Quốc lại khác,
quan niệm đạo đức cũ đã khoá chặt người phụ nữ trong
kiếp nô lê. Người đàn bà goá chồng rồi cũng không
có quyền tái giá. Với ông thì tình yêu giữa anh
và em là một tình yêu bình thường, không có gì là
sai trái hay xấu xa. Vì vậy em đừng có mặc cảm.
Cũng không có gì là xấu hổ. Anh sẽ đi chuẩn bị phương
tiện xe cộ tàu bè ngay. Có thể mười lăm tháng bảy
này ta sẽ khởi hành. Đầu tiên là sẽ đến Hàng Châu.
Ở đấy linh mục Giang sẽ cử hành lễ cưới cho chúng
ta. Sau đó ta sẽ đáp chuyến tàu tốc hành đến Thượng
Hải. Nếu linh mục Giang không nói, thì chắc chắn
là họ sẽ không biết chúng ở đâu. Sau đó chúng ta
sẽ lên tàu, đến nước Anh. Đó là một nơi mà chẳng
có cổng sắc phong nào có thể bóp nghẹt ta. Ở đó
ta sẽ làm lại từ đầu. Xây dựng một gia đình hạnh
phúc.
Vũ Hàng nói một cách hứng khởi, như mọi chuyện đều
dễ dàng. Mộng Hân nghe mà lòng đầy bối rối.
- Nhưng mà ở nhà này đang lắm chuyện đa đoan em
làm sao có thể bỏ đi được. Ngoài ra còn có Tịnh
Huyên nữa. Em không thể bỏ mặc nó lại mà đi được.
Không có chúng ta chắc chắn Tịnh Huyên chỉ có nước
chết.
- Chuyện của Tịnh Huyên em đừng lo. Anh chắc chắn
là sẽ giải quyết được.
- Anh giải quyết bằng cách nào?
- Sáng mai, anh sẽ nói với cha nuôi là ... hoặc
ông ấy muốn Tịnh Huyên sống vui, hạnh phúc hay chỉ
có cái xác của Tịnh Huyên? Vì anh thấy chẳng có
lý do gì mà chia cắt Thu Dương với Tịnh Huyên cả.
- Sao anh lại ngây thơ như vậy? Tới giờ này mà anh
vẫn chưa nhận ra ư? Cha từ nào đến giờ chỉ bị động,
hoàn toàn bị nội chi phối, thì làm gì có quyền.
Ví bằng ông ấy có bị anh thuyết phục bi kịch vẫn
cứ diễn. Anh không nghe nội nói ư? Bà thà có một
đứa cháu hy sinh, còn hơn là có một đứa cháu bất
trinh bất tiết.
- Quân tử và thục nữ yêu nhau, chuyện đó xưa nay
đã từng nói, làm sao lại bảo là bất trinh bất tiết
được?
- Thế bây giờ anh muốn gặp nội cãi lý à?
- Còn biện pháp nào?
Mộng Hân nhìn Vũ Hàng với anh mắt xúc động. Xong
nhét trở lại hai tấm vé tàu vào tay Vũ Hàng nói
- Anh là thiên sứ trời sai xuống cứu bọn họ, thì
tại sao anh chẳng đưa hai vé tàu này cho họ đi?
Anh sắp xếp kế hoạch như cũ. Nhưng người ra đi,
không phải là anh và em, mà là Tịnh Huyên với Thu
Dương.
Vũ Hàng nghe nói giật mình lùi lại nhìn Mộng Hân,
không dám tin những gì vừa nghe, chàng hỏi:
- Em bảo anh cho họ hai tấm vé tàu này, rồi anh
và em thì sao?
- Em không đi được, vì em còn có bé Thư Tịnh!
- Anh đã nói rồi, em chẳng nghe ư? Chúng ta cũng
đưa bé Thư Tịnh đi trốn. Anh sớm đã biết là em không
thể xa con được. Anh nào có ý chia cắt tình mẫu
tử của em đâu?
Mộng Hân buồn bã nói:
- Nhưng em chẳng thể mang bé Thư Tịnh theo.
Bởi vì bé Thư Tịnh là máu mủ của nhà họ Tăng, làm
sao em lại nhẫn tâm bắt nó rời khỏi thân tộc nó?
Vậy là ích kỷ, nếu không có chuyện của Thu Dương
và Tịnh Huyên thì có thể là em đã nghe theo lời
anh an bài. Vì lúc đó, có thế nào thì cũng còn có
Tịnh Huyên ở nhà. Nhưng mà, bây giờ Tịnh Huyên bỏ
đi, rồi em lại dẫn Thư Tịnh theo nữa. Nhà họ Tăng
này chỉ còn lại ba người già. Như vậy làm sao họ
sống được? Vũ Hàng, em yêu anh vì anh là một người
đàn ông nhân hậu, có chiều sâu, nhiệt tình. Nếu
anh chỉ có ý đưa em ra khỏi đây mà không nghĩ đến
nhà họ Tăng, thì có vẻ ích kỷ quá. Em rồi sẽ khinh
anh, mà trong đời em, em thấy ngoài tình yêu ra
còn phải có trách nhiệm và đạo đức. Em chịu, không
biết làm sao nữa. Liệu mình còn hạnh phúc không
khi đã khinh bỉ nhau?
Vũ Hàng chằm chằm nhìn Mộng Hân, tim đập loạn xạ:
- Mộng Hân. Em muốn anh cứu Tịnh Huyên mà lại để
anh chết ư?
Mộng Hân lắc đầu.
- Không! Anh sẽ không chết đâu, vì anh là người
đàn ông cương nghi.
Vũ Hàng nghe nói, nổi giận:
- Thôi đừng có gán cho anh những chiếc mũ đầy hào
quang hão huyền. Anh chẳng có gì cả. Anh yếu đuối
nên mới bị tình em dày vò, chết lên chết xuống,
nếu bây giờ em không đi với anh, anh sẽ làm nhiều
chuyện động trời khác cho em xem.
Mộng Hân run rẩy:
- Nhưng mà ... nếu em đi với anh thì Tịnh Huyên
sẽ ra sao? Hôm nay mà cô ấy chịu ăn uống lại là
vì tin anh thôi.
Vũ Hàng suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Thôi được rồi. Tất cả cùng đi. Để anh gọi dây
nói cho linh mục Giang nhờ mua thêm ba vé nữa. Tịnh
Huyên, Thu Dương và ca? Từ má đều đi.
- Anh bảo là ngày mười lăm tháng bảy khởi hành,
mà hôm nay đã ngày tám tháng bảy. Chỉ còn đúng sáu
hôm nữa thôi?
Vũ Hàng lòng rối như tơ, nóng nảy:
- Thế em muốn sao bây giờ? Mộng Hân, sao em lại
cứ làm khổ anh như vậy? Anh nôn nóng lo lắng. Còn
em mãi phân vân. Em cứ lo chuyện người khác, trong
khi lại thờ ơ với chuyện của mình.
Vũ Hàng chưa dứt lời, thì Từ má bên ngoài chạy vào:
- Các người không được nói gì nữa. Đèn ở nhà từ
đường đã tắt, chắc lão phu nhân sắp quay về. Vũ
Hàng thiếu gia, xin người hãy rời khỏi đây ngay.
Từ má vừa nói vừa đẩy Vũ Hàng ra ngoài. Vũ Hàng
cố quay đầu lại nói:
- Thôi được rồi, Mộng Hân. Anh không ép em, còn
mấy ngày nữa, em hãy suy nghĩ kỹ đi. Anh biết nếu
anh không giải quyết được chuyện của Tịnh Huyên,
là em còn do dư. Vậy thì anh đi giải quyết chuyện
Tịnh Huyên đây. Cầu trời phù hộ, nhủ lòng thương
anh mà để anh có một con đường sống.
Nói xong, chàng vội vã bỏ đi ra ngoài.
Qua ngày thứ hai, khi mọi người tụ tập đông đủ nơi
bàn ăn sáng. Vũ Hàng đã đưa ra quan điểm của mình:
- Nội, cha, mẹ xin quý vị nghe con nói một đôi lời,
con thấy là Tịnh Huyên sau cái cơn vừa qua, thân
thể quá suy nhược, nếu không được tịnh dưỡng tốt,
thì rất dễ bị nhiễm bịnh khác. Con nghĩ, tất cả
chẳng qua vì thành kiến và cách nhìn của mỗi người
khác nhau. Con biết, ai cũng yêu quý Tịnh Huyên
cả. Chắc là chẳng ai muốn cô ấy bệnh hay gặp điều
gì bất hạnh. Vì vậy, sao lại chẳng tán thành chuyện
hôn nhân của Tịnh Huyên với Thu Dương? Họ đều là
trai chưa vợ, gái chưa chồng. Tình ý hợp nhau. Tại
sao lại muốn chia cách họ? Để cho cả hai đau đớn,
khổ sở chẳng vui?
Những người có mặt trên bàn ăn nghe nói đều tái
mặt nhất là Tăng lão phu nhân.
- Con nói vậy là sao? Con gái nhà họ Tăng mà lại
lăng nhăng với trai ngoài đường tự ý định đoạt hôn
nhân ư? Đó là một điều sỉ nhục lớn với gia đình.
Ta giận muốn trục xuất cả họ Trác ra khỏi trấn Bạch
Sa này vĩnh viễn, không muốn nhìn thấy mặt họ Ta
đang hận họ thấu xương, vậy mà còn muốn ta đồng
ý tác thành cho hai đứa nó ư?
- Thưa nội, xin nội hãy suy nghĩ lại, cái thằng
Thu Dương kia đâu phải là đứa vô học. Nó là đứa
có tài, là sinh viên giỏi của trường đại học Bắc
Kinh. Nó quá xứng đôi với Tịnh Huyên đấy chứ? Riêng
về cái chuyện tự ý định đoạt hôn nhân, thì đó cũng
đâu hẳn là một cái tội. Tự cổ chí kim, đã có hàng
hà sa số cặp vợ chồng lấy nhau không phải theo cách
đặt đâu ngồi đấy, mà họ vẫn hạnh phúc, con cái đầy
đàn cơ mà? Chuyện tự ý lấy nhau ở thời hiện đại
càng là chuyện bình thường. Ơ? Âu Mỹ người ta đã
làm vậy từ lâu, chỉ có Trung Quốc mình là còn quan
niệm cứng nhắc.
Tăng lão phu nhân vỗ mạnh lên bàn một cái, cắt ngang:
- Những lý luận của con chướng quá, ta không muốn
nghe. Thì ra ngươi đã dùng những điều đó thuyết
phục Tịnh Huyên để nó bỏ tuyệt thực. Ta đã nói rồi,
chẳng ai làm lay chuyển được ta. Ta quyết định không
để cho con Tịnh Huyên lấy thằng Thu Dương. Trừ phi,
ta không còn sống. Lúc ta chết rồi, các người muốn
làm gì thì làm. Coi như ta không thấy.
Rồi bà trừng mắt nhìn Vũ Hàng, tiếp:
- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ở nhà họ Tăng này
lâu, là có quyền phát biểu lộn xộn. Mi chẳng đại
diện cho ai cả, ta thấy ngươi chẳng có một phong
cách gì là người nhà họ Tăng. Ngươi chẳng hề quan
tâm đến gia phong lễ giáo của nhà này, trái lại
còn có ý định xúc phạm danh dự họ ta nữa. Ngươi
thật khiến ta đau lòng, khiến ta phải thất vọng.
Ông Mục Bạch thấy mẹ giận dữ như vậy, vội can ngăn
Vũ Hàng:
- Thôi được rồi , được rồi! Con đừng nói gì cả,
coi như nội đã quyết định, con chẳng nên ý kiến
thêm làm gì.
Vũ Hàng vẫn không im, tiếp:
- Nhưng vấn đề ở đây chưa giải quyết được gì cả.
Trong lòng của Tịnh Huyên chỉ có bóng Thu Dương
thôi, nếu ta mà bức ép Huyên lấy Cố Chánh Phong,
thì cuộc đời cô ấy sẽ ra sao? Quý vị đồng ý để con
gái mình khổ à?
- Khổ hay không khổ chẳng thành vấn đề. Một người
con gái tốt phải có một trái tim, một cái đầu trong
trắng, chỉ biết có chồng. Đã có bao nhiêu phụ nữ
Trung Quốc đã tuân theo luật đó mà sống. Yêu chồng
dạy con, cần mẫn lo chuyện nhà. Đó là bổn phận đàn
bà. Còn chuyện tình cảm lăng nhăng chỉ là hành vi
của những đứa hạ tiện. Gia đình họ Tăng ta đã mấy
đời tuân theo luật đó. Kiêu hãnh về gia phong của
mình không lẽ đến nay phải sụp đổ vì nó ư? Không!
Bọn trẻ con các ngươi, đến bây giờ không còn phân
biệt thế nào là thiện, thế nào là ác nữa ư? Tại
sao lại dám nghĩ đến mấy thứ tự do đó chứ? Tại sao
dám cho chuyện mèo mả gà đồng, yêu đương bậy bạ
là chuyện tự nhiên?
Tăng lão phu nhân nói xong đứng dậy, bỏ đi vào trong.
Vũ Hàng giận muốn phát điên, quay qua nhìn Mộng
Hân, Mộng Hân vội vã nhìn sang nơi khác. Lời của
Tăng lão phu nhân hình như cùng lúc đánh trúng vào
nhiều mục tiêu khác nhau
Vũ Hàng sử dụng một ít thời gian còn lại cố thuyết
phục bà Văn Tú và ông Mục Bạch.
Bà Văn Tú có vẻ phần nào xiêu lòng, nhưng bà lại
là người hoàn toàn thụ động, chẳng có một chút quyền
hành. Còn ông Mục Bạch thì gần muốn phát điên lên.
Vừa lo cho chuyện Tịnh Huyên, vừa lo cho chuyện
Mộng Hân với Vũ Hàng nữa. Ông như người bị đắm tàu
đang chơi vơi giữa biển. Lời của Vũ Hàng ông nghe
cũng có lý, nhưng chẳng làm gì được, chẳng giúp
gì được.
Vũ Hàng lại đi sang nhà họ Trác, ở đây gặp Thu Dương
như kẻ mất hồn. Nhìn người mà nghĩ lại ta, chàng
càng xúc động. Chỉ còn ba ngày nữa đến ngày xuất
phát. Vũ Hàng thấy lòng nóng như lửa. Biết là không
có thời gian để thuyết phục Mộng Hân nữa. Chỉ có
cách là làm trước tính sau. Thế là chàng đánh điện
cho linh mục Giang nhờ ông đặt mua thêm ba vé tàu.
Bên cạnh dó chuẩn bị sắp xếp xe cộ để chạy trốn.
Xe thì cũng dễ tìm, Vũ Hàng mướn hẳn một chiếc xe
hàng, mặc dù chỉ để bọn chàng và Tịnh Huyên, Thu
Dương cùng một số hành lý xách tay. Vũ Hàng cũng
cẩn thận dời ngàu khởi hành đến hai mươi để phối
hợp với ba chiếc tàu mới đặt mua sau. Cũng đề phòng
bị chuyện không thuyết phục Mộng Hân kịp.
Tối hôm ấy, như mọi ngày, Mộng Hân ngồi trong phòng,
Tịnh Huyên chăm sóc cho cô em chồng. Tịnh Huyên
mấy hôm rày nhờ ăn uống được nên đã gần khôi phục
như cũ. Có điều đôi mắt cô ấy vẫn đầy nét u buồn,
căng thẳng. Tịnh Huyên bây giờ chỉ trông cậy một
mình Vũ Hàng. Mỗi lần Vũ Hàng đến là Tịnh Huyên
cho phép Lục Châu về phòng nghỉ. Từ má cũng hiểu
chuyện, nói:
- Tôi biết là các vị ở đây đang có chuyện tính toán
riêng. Vậy cho phép tôi ra ngoài. Vừa hóng mát vừa
trông cửa cho. Nhưng các vị hãy nói chuyện nhanh
nhé.
Trong phòng bấy giờ chỉ còn lại Mộng Hân, Tịnh Huyên
và Vũ Hàng. Vũ Hàng ngồi xuống ghế, Tịnh Huyên và
Mộng Hân ngồi phía đối diện. Vũ Hàng vừa nhìn Tịnh
Huyên vừa nói:
- Tịnh Huyên, tôi không thể thuyết phục được nội
đê? Thu Dương cưới cô. Trong gia đình này chẳng
có lý lẽ gì có thể thuyết phục được. Vì vậy, cô
chỉ còn một con đường duy nhất, đó là rời khỏi nhà
này, ra đi cùng Thu Dương tìm đến chân trời mới.
Tịnh Huyên xúc động gật đầụ. Ánh mắt hoàn toàn tin
tưởng Vũ Hàng.
- Tôi đã thu xếp xe cộ, lộ trình cũng đã tính toán.
Chúng ta sẽ đến Hàng Châu trước. Ở đấy linh mục
Giang sẽ cử hành lễ cưới cho chúng ta. Sau đó, ta
đi thẳng đến Thượng Hải, rồi ngồi tàu sang Anh Quốc.
Ngày trễ nhất mà ta phải khởi hành là ngày hai mươi
nếu trễ hơn chúng ta sẽ bị lỡ tàu mất.
Tịnh Huyên ngơ ngác
- Anh nói chúng ta nào? Anh cùng đi với chúng tôi
à?
Vũ Hàng quay sang nhìn Mộng Hân nói:
- Không phải chỉ mình tôi mà ca? Mộng Hân, Từ má
và cả bé Thư Tịnh nữa.
Nhưng thái độ của Mộng Hân lúc ấy rất lạ, nàng cứ
như người mất hồn . Tịnh Huyên thì vẫn chưa rõ,
hết nhìn Mộng Hân đến nhìn Vũ Hàng, Hàng phải giải
thích:
- Tịnh Huyên, em nghĩ không sai đâu. Ở trong nhà
này đâu phải chỉ có một mốt tình của em. Tôi đã
van xin Mộng Hân đi với tôi. Tôi đã thuyết phục
nàng rất nhiều lần. Vậy mà đến cả lúc này, Mộng
Hân vẫn còn chưa dứt khoát. Vì vậy, Tịnh Huyên,
em hãy nói giúp tôi. Khi đi, tất cả chúng ta cùng
đi.
Tịnh Huyên thấy quá bất ngờ. Tim muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Hết nhìn Vũ Hàng rồi nhìn Mộng Hân, Tịnh
Huyên kêu lên:
- Ồ! Sao tôi lại có thể ngu như vậy? Thế mà chẳng
nghĩ ra. Anh Vũ Hàng! Hèn gì lần trước, anh cũng
không đồng ý kết hôn với tôi là phải.
Vũ Hàng cũng nói:
- Tôi cũng ngu đấy chứ? Tôi đâu ngờ Tịnh Huyên cũng
có tình yêu với Thu Dương trước rồi.
Tịnh Huyên quay qua nắm lấy tay Mộng Hân siết chặt:
- Chị còn chần chờ gì nữa mà không quyết định? Có
một người yêu đầy nhiệt tình như anh Vũ Hàng chị
còn lo gì nữa? Không lẽ chị muốn sống suốt kiếp
goá trong nhà này? Thôi đi đi! Cùng đi với chúng
tôi. Ngay bây giờ cũng chẳng cần biết là mình sẽ
sang Anh hay sang Mỹ. Miễn sao được sống cùng người
tôi yêu là được rồi. Tôi còn muốn đi ngay tức khắc
bây giờ nữa là. Mà chị hãy nghĩ xem , nếu mình mà
cùng đi. Anh Vũ Hàng nè, chị nè, Thư Tịnh nè, Từ
má nè, rồi ca? Thu Dương nữa. Chúng ta sẽ tạo thành
một gia đình lớn vui vẻ, mình sẽ không bị cô đơn.
Có ở đất khách quê người cũng không buồn nản. Chúng
ta sẽ không sợ dư luận, chẳng còn bị mấy cổng sắc
phong kia đè nghẹt thơ? Chúng ta sống tự do, sống
theo ý mình. Như vậy là tuyệt vời quá rồi còn gì?
Không lẽ chị không khiếp đảm cái cuộc sống bây giờ
ư? Chị còn bịn rịn gì nữa chứ?
Tịnh Huyên nói luôn một hơi dài, Mộng Hân ngồi đó
mặt đỏ gấc. Những điều Tịnh Huyên nói, là nỗi khát
khao bấy lâu nay của nàng. Vũ Hàng lúc đó lại bồi
thêm:
- Nghe này, Mộng Hân, em đừng có mặc cảm. Em làm
thế chẳng có tội lỗi gì cả, chẳng qua vì em cần
được yêu. Em có quyền đó cơ mà? Hãy để anh có cơ
hội được yêu em. Bảo đảm là em sẽ không phải hối
hận vì việc làm của mình. Hãy suy nghĩ kỹ đi, có
ích kỷ một chút cũng không sao. Ta cũng cần phải
sống cho mình chứ. Anh xin hứa, anh sẽ hết sức yêu
em, lo lắng cho em, bảo vệ em.
Mộng Hân nhìn Tịnh Huyên, Tịnh Huyên gật đầu với
đôi mắt ứa lê. Mộng Hân lai quay qua nhìn Vũ Hàng.
Cái nhiệt tình của chàng, ánh mắt thiết tha của
chàng. Bất giác, Mộng Hân như một quả bóng xì hơi.
Nàng run rẩy nói:
- Em chịu thua. Những điều anh nói làm em không
thể từ khước được. Nó quá quyến rũ. Thôi thì đến
góc biển chân trời nào, em cũng sẵn sàng theo anh!
Vũ Hàng siết mạnh tay Mộng Hân, chàng cũng không
dằn được xúc động, mắt nhắm lại, hai dòng lệ chảy
dài.
Đó là những giọt lệ hạnh phúc.
CHƯƠNG 13
Những ngày kế tiếp, nhà họ Tăng có vẻ yên tĩnh lạ
thường. Tịnh Huyên không còn phản kháng, cũng không
tuyệt thực nữa. Khi Tăng lão phu nhân đề cập đến
chuyện hỏi cưới của nhà họ Cố. Tịnh Huyên cũng không
phản đối, nàng chỉ yêu cầu được dời ngày làm lễ
hỏi xa hơn. Để cho vết thương lòng của nàng có thời
gian lành hẳn. Tăng lão phu nhân nghe vậy tuy không
vui, nhưng thấy Tịnh Huyên đã khuất phục, nên cũng
không bắt ép nữa. Chuyện mấy ngày trước đó đã khiến
bà căng thẳng và mệt mỏi. Hôm nay lại bịcảm lạnh
ho hen. Vũ Hàng nhiệt tình kê toa cho bà thuốc uống,
còn dặn dò phải nghỉ sớm nên Tăng lão phu nhân không
còn lui tới canh chừng Tịnh Huyên . Ông Mục Bạch
và bà Văn Tú nhờ đó cũng được dịp nghỉ xả hơi sau
nhiều ngày căng thẳng. Thế là bọn Vũ Hàng và Tịnh
Huyên có được thời cơ rất thuận tiện. Vũ Hàng liên
lạc với Thu Dương, kiểm diểm lại lộ trình, suy nghĩ
cả biện pháp đề phòng những bất trắc có thể xảy
ra. Mọi chuyện coi như đã chuẩn bịchu đáo.
Nhưng cuối cùng, khi mọi chuyện đã xếp đặt đâu đó
hoàn tất, thì Thu Dương lại nghĩ đến chuyện nhà.
Dương cảm thấy nhiều lo lắng. Vì lần này đi, chắc
chắn sẽ làm kinh động cả dòng họ Tăng, và như vậy
đương nhiên là họ sẽ không bỏ qua tội của nhà họ
Trác. Cha và anh của Dương hiện tại đang thất nghiệp
nếu Dương mà đi nữa Tịnh Huyên`i chẳng biết nhà
chàng sẽ sống ra sao. Phản ứng của nhà họ Tăng hẳn
dữ dội sự trả thù của họ chắc chắn sẽ vô cùng tàn
khốc. Vũ Hàng công nhận điều của Dương nghĩ cũng
có lý. Thế là hai người lại suy nghĩ tìm biện pháp.
Cuối cùng quyết định một táo bạo hơn. Đấy là trước
lúc khởi hành hai tiếng đồng hồ, sẽ tìm cách nói
dối cả nhà họ Trác bảo là Vũ Hàng cần họ đến giúp
đỡ, rồi gạt tất cả lên xe. Sau đó đợi khi đến được
Hàng Châu. Vũ Hàng sẽ nhờ linh mục Giang tìm công
việc cho Trác lão gia và Thu Quý làm. Có sự giúp
đỡ của linh mục Giang, chuyện tìm việc chắc chắn
là không khó. Vậy là kế hoạch đã thay đổi. Những
sự thay đổi đó khiến Mộng Hân không an tâm, nàng
tìm gặp Tịnh Huyên:
- Chúng ta làm vậy có đúng không? Có vô tình, tàn
nhẫn lắm không? Liệu sau này có được yên ổn với
lương tâm, mà không hối hận không? Khi chúng ta
đều bỏ đi, để lại ba người đều lớn tuổi. Liệu họ
có chịu nổi cơn kinh động bất ngờ đó chăng? Lúc
này nội lại đang bịnh người lại lớn tuổi nên rất
yếu, cha mẹ thì cũng vậy. Chị thấy ngại quá.
Tịnh Huyên lo lắng:
- Đến giờ phút này, ta không thể nghĩ ngợi nữa,
tên đã lên dây cung rồi phải buông ra thôi. Tất
cả chúng ta cũng nào có phải là tim đồng da sắt
đâu? Cũng không phải muốn phá hoại gia đình. Chẳng
qua vì ta không thể sống được dưới mái nhà chẳng
có tự do. Ra đi là một chuyện bất đắc dĩ. Tôi đã
nói với chị rồi, làm sao tôi lại có thể bỏ cha mẹ
ông bà ra đi? Đây chỉ là một hình thức biểu thị
cho người lớn thấy rằng, điều họ nghĩ họ làm là
không đúng và đợi đến lúc chúng em đã thành thân,
đã có một tương lai vững vàng, nếu người lớn tha
thứ, thì chúng em sẽ trở về chứ ở mãi chi nơi đất
khách quê người? Lúc đó chúng em sẽ cố gắng đền
trả lại những thời gian đã mất.
Mộng Hân nhìn Tịnh Huyên với ánh mắt khâm phục:
- Tịnh Huyên, em rõ là can đảm, kiên cường hơn chị,
chị mong là chị cũng được niềm tin như em thì hay
biết mấy.
Tịnh Huyên nói:
- Ngày mai này là đã khởi hành, chị còn chưa dứt
khoát làm sao được. Chị sẽ khiến anh Vũ Hàng điên
mất. Nếu chị mà không đi, thì em cũng sẽ không đi,
mà ở lại nhà này, kết quả thế nào em cũng không
thể đoán được. Có lẽ em chỉ có một con đường là
chết.
Mộng Hân vội cản ngăn:
- Đừng có nói như vậy. Đã đến nước này rôì đâu thể
rút lui được. Em nói đúng, sau này chúng ta vẫn
có thời gian quay về đền trả ơn cha mẹ mà. Chị không
còn do dự nữa đâu.
Mười hai giờ đêm ngày hai mươi tháng bảy.
Một chiếc xe chở hàng lặng lẽ tiến đến sân sau nhà
họ Tăng tắt máy chờ đợi. Trên xe có đủ người nhà
họ Trác. Không khí rất căng thẳng, chẳng ai nói
một lời nào. Bởi vì đến phút cuối cùng rồi Trác
lão gia và Thu Quý cũng hiểu ra việc làm của Thu
Dương và Tịnh Huyên. Họ không làm sao phản đối kịp
nữa. Thay vào đó là sự sợ hãi, căng thẳng, vì nghĩ
lại mấy năm qua đã có quá nhiều rắc rối với nhà
họ Tăng rồi, bây giờ còn đồng loã trong chuyện trốn
chạy của con gái họ Tăng nêú chuyện mà vỡ ra chỉ
có nước bỏ xứ. Hôm ấy là đêm không trăng, gió thổi
mạnh. Cả dinh thự nhà họ Tăng chìm trong bóng đêm.
Dân ở trấn Bạch Sa lại có thói quen ngủ sớm, nhà
nhà đều tắt đèn đóng cửa. Trong cái bóng
tối đó, Từ má cõng bé Thư Tịnh trên lưng, Mộng Hân
thì ôm gói hành trang nhỏ nắm tay Tịnh Huyên, Vũ
Hàng lần mò đi ra hướng ngõ sau. Mộng Hân vừa đi
vừa run rẩy. Đoàn người vừa đi vừa nhìn lại xem
động tịnh. Chỉ có Vũ Hàng là còn bình tĩnh.
Sân ở cửa sau nhà họ Tăng rất rộng nên đi mãi mà
vẫn chưa hết. Một cơn gió mạnh thổi qua làm mọi
người giật mình. Bé Thư Tịnh đột ngột tỉnh giấc,
nó mở mắt ra nhìn thấy bóng cây lay động, nó sợ
hãi khóc thét lên.
- Mẹ ơi! Sao lại tối om thế này.
Mọi người lo lắng, Từ má ôm bé vào lòng, vỗ về:
- Đừng khóc, đừng khóc nữa! Sao con thức dậy làm
gì? Từ má và mẹ con đều ở đây cả mà
Tiếng khóc của Thư Tịnh làm tim của Mộng Hân đập
mạnh. Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu. Ý trời
muốn vậy, trời không muốn ta đi, vì đây là một chuyện
đầy tội lỗi. Nghĩ vậy, Mộng Hân vội vã ném chiếc
bị hành lý trong tay cho Tịnh Huyên, và đẩy mạnh
Huyên về phía cửa.
- Nhanh lên! Nhanh! Chạy thoát được người nào đỡ
người nấy, đi đi!
Vũ Hàng quay lại nắm lấy tay Mộng Hân:
- Cái gì thoát người nào đỡ người nào đỡ người nấy?
Nếu em không đi thì chẳng ai đi được.
Ngay lúc đó Thư Tịnh càng khóc to hơn:
- Mẹ ơi mẹ! Nội ơi nội! Cố ơi cố! Các người ở đâu.
Mộng Hân cuối xuống ôm lấy con:
- Thư Tịnh đừng khóc, mẹ ở đây nè.
Tiếng khóc của bé Tịnh hình như đã làm cho người
nhà họ Tăng thức giấc. Ngay lúc đó có ánh sáng của
mấy ngọn đèn lồng. Rồi xa xa có tiếng lão Vưu.
- Ông Dương này! Hình như có tiếng động , chắc là
có trộm đấy.
Vũ Hàng nghe vậy vội kéo tay Mộng Hân về phiá cửa.
- Chúng ta phải đi nhanh! Xe đang đợi ở cửa sau.
Đưa con bé cho tôi rồi chạy
Vũ Hàng nói vừa bước trở lại định bế con bé, nhưng
Mộng Hân đã cản lại. Hai người giằng co càng khiến
cho bé Thư Tịnh khóc to. Mộng Hân nói:
- Định mệnh đã an bài, em không thể đi được. Vũ
Hàng, anh hãy đi nhanh đi. Đưa Tịnh Huyên đi đi!
Nếu còn chần chờ là chẳng ai chạy thoát. Đi đi!
Họ sắp đến đây rồi. Anh không nhìn thấy ánh đèn
ư? Em và Từ má ở lại chận đường họ, đi đi!
Vũ Hàng giận dữ:
- Nếu em không giành tới giành lui thì chúng ta
đã ra đến xe rồi. Đến phút cuối cùng này mà em vẫn
không quyết định được ư?
Từ má kêu lên:
- Không còn kịp rồi! Lão Vưu và lão Dương đã tới.
Vũ Hàng thiếu gia, hãy mau mau đưa Tịnh Huyên đi
bằng không mọi người sẽ cùng bị tóm gọn.
Vũ Hàng nhìn xa xa, thấy nhiều ánh đuốc tiến đến
gần. Biết là chuyện đã khó thành, chàng hận Mộng
Hân vô cùng. Vũ Hàng bèn kéo tay Tịnh Huyên, chạy
thẳng về phiá cửa. Vừa chạy vừa nói:
- Chẳng xong! Thôi thì chạy được người nào đỡ người
đó
Tịnh Huyên bối rối đứng lại:
- Chi. Hân! Vậy thôi em cũng không đi, để lần saụ...
Vũ Hàng tức phát điên lên, hét:
- Bây giờ tới cô làm chậm trễ nữa ư? Nếu không đi
thì bao nhiêu tính toán đổ vỡ hết
Chàng dùng hết sức đẩy Tịnh Huyên ra cửa. Bóng hai
người biến mất bên ngoài. Từ má nhanh trí, vội vã
chạy tới khép cửa cài then lại đàng hoàng. Vừa về
đến chỗ cũ, thì lão Dương và lão Vưu tới. Lão Vưu
kinh ngạc khi nhìn thấy Mộng Hân:
- À , thì ra là mợ!
Những người khác cũng kéo đến, ngạc nhiên:
- Chuyện gì thế? Xảy ra điều gì thế?
Mộng Hân cố làm ra vẻ tự nhiên nói:
- Chẳng có gì đâu. Bé Thư Tịnh chẳng hiểu sao đêm
nay không chịu ngủ, có lẽ vì trong phòng nóng quá
nên tôi và Từ má phải đưa nó ra ngoài, đi dạo một
vòng. Không ngờ đang đi, có một con mèo đen to của
ai chạy ngay nên nó mới giật mình khóc, nó làm kinh
động quý vi. Thật là không phải!
Lão Vưu thở ra.
- Thì ra là vậy! Thế mà tôi lại tưởng là có trộm.
Không có gì cả thì tốt.
Rồi ông quay sang đám thuộc hạ:
- Nào chẳng có gì cả. Chúng ta đi thôi!
Đám đông hình như chẳng có thắc mắc gì, vội vã quay
lại. Lão Vưu cầm lồng đèn đưa Mộng Hân về tận phòng
. Cửa khép lại, Mộng Hân tái mặt, hỏi Từ má:
- Má thấy là tôi có để lộ điều gì cho họ nghi ngờ
không? Họ chẳng nghi chớ?
- Tối nay coi như tạm yên. Chỉ sợ sáng mai này,
khi phát hiện Tịnh Huyên mất tích, họ điều tra thì...
tôi cũng không biết sao nữa.
Rồi Từ má thở dài:
- Thật là người tính không qua trời tính. Rốt cuộc
rồi cũng không được. Thôi để tôi đưa bé Thư Tịnh
đi ngủ đây.
Chẳng hiểu sao Thư Tịnh lại ngủ lại rất ngon giấc.
Mộng Hân đi tới đi lui trong phòng, mà lòng rối
như tơ. Không biết là Tịnh Huyên với Thu Dương đã
thoát được hay chưa. Bình an hay còn gặp trở ngại
gì? Vũ Hàng hẳn là giận nàng lắm. Không hiểu là
đến sáng mai khi phát hiện ra cuộc đào tẩu của Tịnh
Huyên, nhà họ Tăng sẽ loạn lên ra sao? Nội có sai
người đi truy tìm không? Càng nghĩ Mộng Hân càng
đứng ngồi không yên.
Ngay lúc đó, chợt nhiên có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
Mộng Hân giật mình sợ hãi. Từ má vội vã bước ra
mở. Vũ Hàng với khăn che kín mặt, bước nhanh vào.
Từ má chỉ còn cách như thường lệ bước ra cửa. Mộng
Hân hỏi ngay:
- Sao bọn họ đã chạy thoát chưa? Có chuyện gì không
may à?
Vũ Hàng giận dữ nói
- Họ đã đi cả rồi. Mộng Hân! Tại sao em lại có thể
tàn nhẫn với tôi như vậy? Em nói là em sẽ theo tôi
đến tận góc bể chân trời là em yêu tôi không đắn
đo suy tính gì cả. Vậy mà...
Mộng Hân khóc chứ chẳng biết nói gì hết.
- Nếu thật, lòng em trước sau vẫn một thì em đâu
có thay đổi giữa chừng như vậy. Chắc chắn là không.
Nếu sợ bé Thư Tịnh khóc thì đúng ra em phải nhanh
chân hơn? Nhanh chân lên để còn kịp thoát thân .
Đằng nàỵ..
Mộng Hân đứng yên để mặc Vũ Hàng giận dữ:
- Đằng này, em dừng lại, em như sợ hãi, anh ở cạnh
mà em lại chẳng một chút can đảm. Em nghi ngờ điều
gì? Phải chăng em nghi ngờ lòng thành của tôi? Tình
yêu tôi chẳng lẽ tôi phải chứng minh bằng cách móc
cả ruột gan của mình ra cho em xem ư?
Mộng Hân chẳng chịu được những lời trách của Vũ
Hàng, nàng nhào tới ôm chặt lấy chàng, khóc òa:
- Đừng nói, đừng nói nữa! Em biết là em đã phụ lòng
anh. Xin lỗi, em đã để anh đau khổ, thất vọng. Kế
hoạch anh khổ công gầy dựng cả tháng trời, chỉ vì
em mà anh phải gãy đổ hết. Nhưng mà đâu phải em
cố tình phá hoại đâu? Xin anh đừng hiểu lầm. Đừng
nghĩ vậy mà giận em. Mộng Hân nói rồi khóc thành
tiếng. Vũ Hàng siết chặt nàng mà lòng đau như cắt.
- Anh không chỉ giận, mà còn hận nữa. Anh hận cả
anh lẫn em. Anh tiếc sao chẳng đủ sức lay chuyển
được em, để em không nhìn lại
Mộng Hân đau khổ nói
- Không phải lỗi tại anh mà tại em. Em là con người
đầy mâu thuẫn. Em cứ bị cái mặc cảm phạm tội ám
ảnh. Vì giữa em với Tịnh Huyên hoàn toàn khác. Huyên
là gái chưa chồng, đi theo trai chưa vợ thì với
thời gian, người lớn sẽ xá tội cho họ dễ dàng. Còn
em thì không phải, em là gái đã có chồng, nếu đi
như vậy là không thủ tiết , là vụng trộm ngoại tình,
làm nhục môn phong. Cạnh đó tội em sẽ càng nặng
hơn. Vì em lôi cuốn anh, để anh bị mang tiếng là
vong ân bội nghĩa với gia đình này. Rồi em còn dẫn
theo cả bé Thư Tịnh, có phải là đã dập tắt nguồn
hy vọng cuối cùng, lấy đi nguồn an ủi của gia đình
chồng không? Anh thấy đấy, mỗi lần nghĩ đến cái
tội lỗi đó, là em lại bứt rứt, sợ hãi. Và như vậy
làm sao anh bảo em đủ can đảm tiến bước, mà không
quay nhìn lại? Thú thật là trước đó em đã quyết
tâm cùng anh ra đi. Em đã bằng mọi cách nén mình,
không cho phép mình bỏ cuộc. Nhưng rồi khi ra đến
cổng sau. Bé Thư Tịnh bất ngờ thức dậy khóc to.
Lúc đó trực giác bảo em. Ý trời đã muốn vậy. Trời
đã không đồng ý cho ta đi. Vì đó là một sai lầm
lớn. Vì vậy mà em ... đã bỏ cuộc ở giai đoạn cuối
cùng.
Vũ Hàng đứng nghe. Không còn cái giận dữ ban đầu
nữa, thay vào đấy là một sự tuyệt vọng vô bờ.
- Nếu bây giờ mà anh có sắp xếp một chuyến đi khác,
thì em cũng phản ứng vậy thôi. Cuối cùng cũng bỏ
cuộc, phải không?
- Em không biết! Em hoàn toàn không biết.
- Làm sao em có thể không biết? Vậy em muốn anh
phải thế nào đây? Cứ bị khoá chặt ở nhà họ Tăng
này? Và em cứ mãi sống dở chết dở dưới cổng sắc
phong trinh tiết này ư?
Mộng Hân chỉ biết khóc, chứ không nói được gì ca?
Từ má chẳng biết vào nhà lúc nào, chen vào nói
- Tôi thấy thì vấn đề không phải là hai người phải
làm gì, mà chuyện phải lo bây giờ, là ngày mai này
phải làm sao đây. Khi mà cả nhà phát hiện được chuyện
Tịnh Huyên mất tích.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phiá Từ má
- Câu nói của hai người là chuyện dài lâu, cái đó
thủng thẳng tính cũng được. Nhưng còn chuyện ngày
mai sắp đến này. Nghĩ đến mà tôi đã thấy kinh hãi.
Không lẽ hai người chẳng thấy sao?
Vũ Hàng lắc đầu, thở ra:
- Trong lúc bực quá, đau lòng quá, tôi lại quên
mất để đối phó ngày mai này. Thôi thì thế này, nếu
có bị tra hỏi, thì tất cả chúng ta đều phải im lặng,
giả vờ như không biết.
Từ má nói
- Nhưng mà, tôi vẫn thấy sợ. Bởi vì chúng tôi đã
bị lão Vưu bắt gặp trong vườn. Làm gì lão Vưu lại
chẳng kể chuyện đó. Lão phu nhân chắc chắn sẽ nghi
ngờ thôi
Vũ Hàng nghe vậy bắt đầu lo:
- Vì lúc đó hai người đã nói với lão Vưu thế nào?
Mộng Hân đáp:
- Nói là bé Thư Tịnh không ngủ được, nên dẫn nó
ra vườn đổi gió, không ngờ con bé gặp mèo hoang
chạy qua, sợ quá nên khóc.
- Vậy thì mai này phải dặn trước bé Thư Tịnh, để
khi nội có hỏi Tịnh Huyên`i cũng trả lời giống nhau.
Còn có trả hỏi gì khác thì phải im lặng, không tiết
lộ điều gì cả. Chỉ cần chúng ta giữ kín là nội có
nghi ngờ thế nào cũng không làm gì ta được. Đợi
đến ngày hai mươi lăm, khi tất cả bọn họ đã lên
tàu rồi, nội có muốn thế nào cũng bó tay chẳng làm
gì được.
Từ má gật đầu:
- Đúng rồi, chỉ còn một cách đó thôi
Vũ Hàng nhìn Mộng Hân, hai mắt đỏ hoe, lòng xót
xa. Chàng chỉ biết thở dài:
- Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi trước,
để ngày mai có tinh thần mà ứng phó. Rồi chàng bước
ra ngoài bằng những bước chân thật nặng.
Mãi đến trưa ngày hôm sau, nhà họ Tăng mới phát
hiện ra sự mất tích của Tịnh Huyên. Lý do là vì
sáng hôm ấy, Tăng lão phu nhân còn mệt nên ở trong
phòng không ra ăn sáng. Còn vợ chồng ông Mục Bạch
vì thấy vắng mẹ nên cứ ở yên trong phòng nghỉ thêm.
Cho đến lúc A đầu Lục Châu đến báo là cả buổi sáng
chẳng thấy Tịnh Huyên ở đâu, thì lão phu nhân mới
linh tính chuyện chẳng lành ngay, bước xuống nói:
- Để ta sang phòng nó xem.
Thế là mọi người cùng theo chân lão phu nhân đến
phòng Tịnh Huyên. Ở đó mọi thứ đều ngăn nắp gọn
ghẽ. Lão phu nhân nhìn quanh, lòng chùng hẳn xuống.
- Thím Trương, Du má, Lục Châu, các người hãy phụ
ta mở tủ, mở rương nó ra xem coi nó có còn đủ mọi
thứ không? Có thư từ hoặc giấy tờ gì để lại không?
Chỉ có một lúc sau, Lục Châu tái mặt thưa:
- Dạ quần áo của tiểu thư thiếu mấy bộ, còn nữ trang
vòng vàng thì đều chẳng thấy.
Tăng lão phu nhân dộng mạnh chiếc gậy xuống đất.
- Bọn bây lập tức kéo đến nhà họ Trác, bắt hết cả
nhà nó đến đây. Còn Vũ Hàng, ngươi hãy đưa người
tìm kiếm. Chắc chắn là nó chưa đi xa đâu. Ta quyết
không để đứa nào chạy thoát.
Lúc đó cả nhà mới rối tung lên. Khi mọi người biết
là Tịnh Huyên đã bỏ nhà ra đi. Bà Văn Tú không còn
sợ bị mẹ chồng giận nữa, bật khóc nức nở. Bà không
tin là Tịnh Huyên lại có thể nhẫn tâm bỏ cha mẹ
đi thế này, cũng không tin Tịnh Huyên liều lĩnh
thế. Bà khóc vật vã, càng khóc càng nhớ tới những
đưá con đã mất. Tăng lão phu nhân thì rất cương
quyết, mặt vẫn lạnh như đồng. Khi ông Mục Bạch và
Vũ Hàng trở về báo cáo, là cả nhà họ Trác cũng đi
mất. Bấy giờ bà mới ngồi phịch xuống ghế rã rời.
Cái chuyện Tịnh Huyên bỏ đi, là một đòn mạnh giáng
xuống nhà họ Tăng, làm cho cả nhà chết cứng. Người
đầy quyền uy nhất là lão phu nhân, lúc đó cũng chỉ
biết ngả lưng trên ghế bành, ho liên tục. Vũ Hàng
vội vàng chạy đến bắt mạch, đo thân nhiệt cho bà,
lúc đó mới phát hiện là bà sốt đến ba mươi chín
đô. Chàng vội đi lấy thuốc, nhưng vừa cầm chai thuốc
trên tay, bà đã ném mạnh nó xuống đất. Bà ngồi thẳng
lưng lại, mắt đỏ ngầu, vừa thở vừa nói:
- Cho người đi tìm kiếm nó về đây cho ta. Huy động
hết người trong gia trang để chúng đi tìm. Phải
tìm cho được.
Vừa nói bà vừa dộng gậy xuống đất cồm cộp
- Bọn này to gan thật! Dám ngang nhiên cả nhà đến
bắt cóc con Tịnh Huyên! Bọn chúng đã xem trời bằng
vung mà. Ta thề không tóm được chúng là ta không
nghỉ. Đi! Mục Bạch, Vũ Hàng Hãy đi tìm ngay! Đứng
đó mà làm gì? Toả ra khắp các con đường, lục từng
ngóc ngách của tỉnh An Huy này, để bắt chúng lại.
Không bắt được chúng, ta thề không sống.
Thái độ quyết liệt của lão phu nhân làm Mộng Hân
kinh hãi, bất giác nàng liếc nhìn Vũ Hàng, khiến
chàng phải ra hiệu trấn an, rồi mới cùng ông Mục
Bạch ra cửa.
Mãi khi chiều tối, đám người ngựa mới quay về. Phí
công vô ích, Tăng lão phu nhân không tin, nói:
- Làm gì mà tìm không thấy? Chẳng lẽ bọn họ có cách
bay lên trời à?
- Nội đừng quên là trấn Bạch Sa này nằm trên giao
điểm giao thông. Đường thủy đường bộ gì cũng đi
thông tuốt. Nếu bấy giờ họ đã cố ý tìm một chỗ heo
hút nào đó trên núi sâu ở tạm . Mà xứ này lại có
quá nhiều núi. Thì đâu dễ tìm ra họ?
Tăng lão phu nhân như chựng lại
- Lên núi à? Không thể như vậy được đâu! Cái thằng
Thu Dương học đầy một bụng chữ nó lên núi làm gì?
Nó sẽ đến những thành phố lớn mới có thể phát triển
được! Đúng rồi! Các người hãy cho người lên Bắc
Kinh. Thằng Trác Thu Dương chẳng là học ơ? Bắc Kinh
ư? Vậy là hẳn nó đến đây. Ở đấy nó quen nước quen
cái. Chuyện này hẳn đã có dự mưu trước đây. Sáng
mai cho người lên Bắc Kinh ngay nhé!
Vũ Hàng nghe nói thở phào nhẹ nhõm. Tăng lão phu
nhân quả ghê thật. May là đám Tịnh Huyên đã không
đến Bắc Kinh.
Đến ngày thứ hai, lại một ngày tìm kiếm phí sức,
chẳng thấy tung tích gì cả. Tăng lão phu nhân cũng
đã khàn giọng, mệt mỏi, bà uống thuốc hạ sốt, rồi
ngủ say.
Những ngày kế tiếp, ông Mục Bạch tuyển chọn mấy
tay chân thân tín để họ đến Bắc Kinh. Nhưng mọi
người đều biết rằng, chuyện đó rất ít hy vọng. Vì
dù bọn Tịnh Huyên mà có đến đây đi nữa, thì cái
thành phố Bắc Kinh to lớn như thế, tìm người đâu
phải là chuyện dễ. Mà có tìm được, thì với thời
gian nếu họ đã thành thân nhau rồi, cũng đâu có
làm gì được. Ông Mục Bạch thấy Vũ Hàng chẳng có
vẻ gì là tích cực trong chuyện. Biết Vũ Hàng mong
mỏi đừng bắt lại được Huyên. Ông cũng nghĩ lại và
cũng thấy hối hận phải chi nghe theo Vũ Hàng từ
đầu thì đâu có phải chạy ngược chạy xuôi sầu khổ
thế này? Cái bực của ông là không thể đóan được
chuyện sẽ xảy đến. Và chuyện đó khiến ông già hẳn
đi nhiều.
Tối hôm ấy lão Vưu không dằn lòng được, đi qua phòng
Tăng lão phu nhân. Bẩm báo sự việc xảy ra đêm Tịnh
Huyên mất tích họ kể là trong đêm đó, họ đã gặp
Mộng Hân bé Thư Tịnh và ca? Từ má trong vườn
Tăng lão phu nhân nghe nói giật mình nghĩ kỹ bà
chợt nổi giận và không chờ được bà đi thẳng sang
phòng Mộng Hân. Tiếng gậy đập trên nền nghe cồm
cộp
- Mộng Hân! Hãy nói đi! Có phải Tịnh Huyên là do
ngươi sắp đặt cho nó trốn không ?
Mộng Hân tái mặt:
- Không! Không phải! Con làm sao có thể khiến cô
ấy bỏ trốn được? Ai nói thế?
Tăng lão phu nhân quay qua Từ má:
- Từ má! Ngươi hãy quỳ sang đây ta biểu.
Từ má nghe gọi cũng run lập cập:
- Nói đi! Tối hôm kia, ngươi và Mộng Hân với bé
Thư Tịnh ra vườn hoa làm gì? Có phải để hổ trợ cho
Tịnh Huyên bỏ trốn không? Có phải là để mở cửa đóng
cửa lại cho nó? Đừng có chối gì cả. Tội của bọn
ngươi đáng chết thật.
Từ má run rẩy:
- Dạ thưa lão thái thái ... Không phải như vậy mà
là chúng con ra ngoài vườn để hóng mát, hóng mát
thôi.
Tăng lão phu nhân hét lên
- Hóng mát à? Các người tưởng ta chỉ là đứa trẻ
lên ba thôi ư?
Rồi bà cầm gậy chỉ thẳng vào mặt Mộng Hân
- Ngươi phải nói thật hết ra! Chúng nó đã đi đâu?
Bây giờ ta đã biết rõ hết rồi. Tịnh Huyên nó đã
ngưng tuyệt thực, là nhờ ngươi vẽ đường cho nó.
Để nó có thể trốn đi. Ngươi là đứa nội phản, bần
tiện Ăn cơm ta mà làm việc cho người. Gia đình ta
rồi sẽ tan nát đỗ vỡ vì ngươi. Ngày xưa nếu ngươi
đừng có vô tình lạnh lùng, thì Tịnh Nam đâu có ra
ngoài tìm bạn, để rôì bị chết thảm. Hôm nay nếu
ngươi chẳng vẽ đường hươu chạy thì Tịnh Huyên làm
sao lại bỏ trốn với người? Ngươi đúng là ma quỷ,
là yêu tinh nghiệp chướng.
Mộng Hân bị chửi như tát , nàng sợ hãi vừa đau lòng
nói:
- Nội! Sao nội lại trút trăm tội lên con vậy?
- Đừng có kêu oan trước mặt ta, con người của ngươi
tà tâm thế nào, chúng ta đã biết rõ.
- Con có tà tâm cỡ nào, cũng đâu có chuyện dám bán
đứng gia đình. Con chưa làm xấu điều gì với ai.
Nhiều thứ con phải cắn răng chịu oan ức. Chứ không
hề để người khác phải khổ. Trời đất, làm chứng cho
con chuyện đó.
Tăng lão phu nhân bước tới, nắm lấy vai Mộng Hân:
- Ngươi không cần đóng kịch! Giờ ta chẳng có thời
gian đâu để lý sự với ngươi. Ngươi nói là ngươi
đã chịu nhiều oan ức. Gia đình này cho ngươi ấm
no đầy đủ, vậy mà còn chưa hài lòng. Còn làm ra
chuyện xấu xa. Nhưng thôi để đấy tính sổ sau. Còn
bây giờ ngươi phải nói thật cho ta biết, Tịnh Huyên
nó đã đi đâu? Nói!
Mộng Hân lắc đầu liên tục
- Con thật không biết mà. Con thật tình không biết!
Chẳng biết gì ca?
- Ngươi cố tình không khai phải không? Ngươi định
trêu tức ta à?
Tăng lão phu nhân đẩy mạnh, Mộng Hân mất thăng bằng
ngã lăn về phía bàn, ngã lăn cả ghế. Từ má lúc đó
bất kể mọi thứ, kêu lên:
- Hãy cứu mạng! Cứu mạng! Lão thái thái muốn đánh
chết cô tôi rồị.
Ngay lúc đó Vũ Hàng, ông Mục Bạch bà Văn Tú và cả
vú em bế Thư Tịnh cũng chạy vào. Thật ra thì Tăng
lão phu nhân cũng chỉ muốn ra uy một chút thôi.
Nhưng khi nghe Từ má nói như vậy, bà tức khí lên
nên sẵn cây gậy trong tay bà nên lấy nện để lên
người Mộng Hân. Vừa lúc đó, có tiếng hét lớn ngoài
cửa
- Dừng lại! Không được làm vậy
Tiếng hét đầy giận dữ. Rồi Vũ Hàng nhanh chóng nhảy
vào dùng thân che Mộng Hân. Một gậy mạnh lại giáng
xuống, chẳng may lại trúng ngay sống lưng của Vũ
Hàng, khiến chàng kêu lên:
- Ối da!
Lúc đó, Tăng lão thái thái mới giật mình buông gậy.
Bà mở trừng mắt nhìn cảnh trước mắt. Vũ Hàng đang
nằm vắt ngang qua Mộng Hân. Vì đòn ban nãy của bà,
Vũ Hàng đã nhận thay cho Hân. Bà vội bước đến hối
hận đặt tay lên người Vũ Hàng
- Vũ Hàng, ta ...
Nhưng Vũ Hàng bị đau nên nổi nóng, đẩy tay bà ra.
- Đừng có đụng đến tôi.
Lời của Vũ Hàng làm lão phu nhân giật mình, lần
nữa bà lùi lại. Trong khi Vũ Hàng quay sang trừng
mắt:
- Bà có biết là cây gậy này bao nặng không? Nó có
thể giết người. Nếu tôi mà không đỡ kịp. Thân thể
yếu đuối của Mộng Hân đây làm sao có thể kham nổị.
Không chết thì cũng bị bại liệt. Bà biết chứ? Tại
sao bà lại có thể nhẫn tâm dánh độc như vậy? Nhà
họ Tăng là nhà được sắc phong là nhân nghĩa, chứ
đâu phải hung bạo đâu?
Chưa ai dám lớn tiếng với lão phu nhân như vậy nên
lời của Vũ Hàng làm bà tái mặt. Bà giận dữ nói:
- Mi ... mi dám to tiếng với ta ư? Rõ là phản rồi.
Ta dạy con dâu của ta, nào có dính líu gì đến ngươi
đâu? Mà cây gậy này nào phải mới đánh người lần
đầu. Đã có ai bị tàn phế vì nó bao giờ? Mộng Hân
hành vi không đoan trang, dám để cho Tịnh Huyên
bỏ trốn, thì ta đánh. Đánh cho rõ chuyện, mi chẳng
có quyền gì ở đây, hãy tránh xa!
Vũ Hàng không vừa, chụp lấy cây gậy, giữa sự kinh
ngạc của mọi người. Chàng ném nó ra ngoài cửa, vừa
ném vừa nói:
- Tôi thấy không được là can thiệp. Tôi có quyền
tự do của tôi
Thái độ hung hãn của Vũ Hàng khá bất ngờ, làm Tăng
lão phu nhân sững sờ, trong khi ông Mục Bạch xông
tới kéo tay Vũ Hàng nói:
- Con điên rồi à? Sao lại dám phạm thượng với nội
như vậy chứ?
Mộng Hân vội quỳ xuống, nước mắt đầm đìa nói:
- Vũ Hàng, em mong anh đừng xúc phạm nội như vậy,
nội có giận đánh em một hai cây nào có sao? Anh
hãy đi đi đừng có vào đây nữa.
Tăng lão phu nhân nhìn Mộng Hân rồi nhìn Vũ Hàng,
vừa giận vừa nói:
- Mi đã toàn tâm toàn ý bảo vệ nó. Chẳng lẽ trong
chuyện đê? Tịnh Huyên bỏ trốn, cũng có mi dự phần
vào à?
Rồi giọng bà trở nên giận dữ:
- Thôi ta hiểu rồi. Cả hai đưá bây đều có phần,
một đưá lo cho Tịnh Huyên, còn một đứa lại thông
tri cho Thu Dương, hai bên phối hợp cho màn kịch
này đúng không? Nói ! Nói ngay! Không nói hơ? Người
đâu! Hãy đưa Mộng Hân nhốt vào từ đường ngay
Ông Mục Bạch bước tới, quỳ xuống trước mặt Tăng
lão phu nhân nói:
- Mẹ! Chuyện chưa làm rõ ràng, tốt nhất đừng gây
thêm rắc rối. Bây giờ nhà ta đang rối như tơ, đứa
bỏ đi thì chưa tìm được. Mẹ phải bình tĩnh, đừng
giận dữ như vậy, đừng để cả người còn lại cũng bỏ
đi mất.
Tăng lão phu nhân nghe con trai nói, lòng như chùng
hẳn xuống, lúc đó bé Thư Tịnh mới bốn tuổi cũng
chạy vào, vừa khóc vừa quỳ xuống nói:
- Cố ơi, đừng đánh mẹ con! Cũng đừng nhốt mẹ con
nữa.
Lão phu nhân nhìn xuống hai mẹ con Mộng Hân lòng
chợt xót xa, khi nghĩ lại mình, hai mươi tuổi đã
sống đời goá bụa thủ tiết cho đến ngày nay. Để rồi
được gì? Một gia đình gần như sụp đổ . Nỗi bi thương
mấy mươi năm, để đổi lại cái kết quả thế này ư?
Bất giác lệ ứ ra mi, bà nghẹn giọng nói:
- Thôi được ! Thôi được!
Rồi quay người đi. Bà Văn Tú đã nhặt lại chiếc gậy
cho mẹ chồng. Dìu người trở về phòng riêng. Bóng
hai người vừa khuất ngoài cửa là ông Mục Bạch và
Mộng Hân không hẹn cùng bước phiá Vũ Hàng. Ông Mục
Bạch hỏi:
- Con bị nội đánh trúng có nặng lắm không? Có cần
gọi bác sĩ không?
Trong khi Mộng Hân thì táo bạo hơn, vừa vuốt lưng
Vũ Hàng vừa hỏi:
- Tại sao anh lại nhảy tới vậy? Rủi gậy đó trúng
đầu thì sao?
Nói đến đây Mộng Hân mới nhớ ra sự hiện diện của
ông Mục Bạch, vội lùi lại nhìn cha chồng. Trong
khi ông Mục Bạch như đang giật mình vì thái độ quá
thân mật của nàng dâu với Vũ Hàng, Vũ Hàng gượng
người đứng dậy, nhìn Mộng Hân, rồi chỉ vào ngực
nói
- Lưng không đau lắm đâu, mà nơi đau nhất là nơi
này
Mộng Hân nghe nói giật mình, quay qua ôm ghì bé
Thư Tịnh vào lòng, như cố trấn áp một cái gì đó
trong tim. Ông Mục Bạch nhìn con dâu, ông thấy lòng
đầy sợ hãi và lo âu. Cái nỗi lo đó còn lớn hơn cả
chuyện Tịnh Huyên bỏ đi nữa. |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: December 27,
2004
This story has been read (Since December 27, 2004):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|